Khi Liễu Long Đình nghe thấy những lời tôi nói với anh ấy, đột nhiên có chút kinh ngạc, có điều anh ấy cũng không phải là người ngốc nghếch gì, sau khi nghe tôi nói những lời đó, đã đoán được tám chín phần, cũng thành thật nói với tôi: “Đương nhiên vui rồi.”
“Anh vui vẻ, vậy anh có muốn hỏi xem em có vui vẻ không hay không?”
Tôi bây giờ nói những điều này với Liễu Long Đình, cảm thấy tôi giống như người đàn bà chanh chua, khiến tôi cảm thấy bản thân tôi thật đáng ghét, nhưng trong tình huống này, tôi lại không có lời nào, căn bản không có chuyện gì khác để nói với Liễu Long Đình ngoại trừ loại chuyện này.
Với Liễu Long Đình những chuyện anh ấy đã làm, từ trước đến nay đều chưa bao giờ anh ấy cho là sai, chuyện anh ấy làm đều là đúng, thậm chí là khi xin lỗi tôi, cũng chẳng qua coi như miễm cưỡng.
Bây giờ anh ấy nghe tôi nói vậy rất nhanh lại cùng nhau cãi vã, anh ấy cũng không mặc kệ tính khí của tôi, mà nói với tôi: “Vậy những gì anh muốn làm anh đều làm rồi, em muốn như thế nào? Đưa em quay về là điều không thể được, anh không làm được.
Huống hồ em vừa hứa với anh là không lo chuyện trong Tam giới nữa rồi anh mới đem em qua đây, bảo vệ em, không phải là rất bình thường sao?”
Liễu Long Đình đã muốn nói những lời này đến chết rồi, khiến tôi căn bản nghĩ không ra lời nào để phản bác lại anh ấy.
Chỉ là lúc này, nhìn vẻ mặt của anh ấy, trong lòng tôi vừa lo lắng, vừa không biết phải làm sao, đến cuối cùng cũng không biết làm cái gì.
Toàn bộ cơ thể tôi lúc này đã suy sụp tinh thần, tôi cảm thấy tôi giống như một kẻ ngốc.
Liễu Long Đình muốn để tôi như thế nào, tôi chỉ có thể như thế ấy, chỉ sợ là ngay cả bây giờ tôi có trái tim của chính mình, cũng giống như một con rối.
“Vậy nhân gian thế nào rồi?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình thấy tôi hỏi anh ấy vấn đề này, im lặng một lúc, sau đó anh ấy nói với tôi: “Không tốt lắm.”
Anh ấy nói không tốt lắm, sợ rằng đã rất tệ rồi, trong máu của tôi, dường như có một sự thôi thúc với không thể diễn tả được, tôi muốn đến nhân gian, tôi muốn đến giúp mọi người trên thế giới đó.
Nhưng tôi không đủ năng lực, trước đây Liễu Long Đình đã cho tôi đỉnh Tạo Vật, bây giờ pháp lực trong đỉnh nội lực toàn bộ đã cạn kiệt, mà dựa vào sức mạnh của bản thân tôi không thể cứu tất cả mọi thứ.
“Liễu Long Đình.” Tôi một lần nữa ngẩng đầu thành khẩn cầu xin Liễu Long Đình, cầu xin anh ấy nói: “Long Đình, anh giúp em một lần nữa được không? Chỉ cần anh giúp em một lần nữa, sau này chuyện gì em cũng đều nghe theo anh.”
Cho dù là lúc này tôi không nói rõ gọi Liễu Long Đình giúp tôi chuyện gì, Liễu Long Đình anh ấy cũng biết tôi cầu xin anh ấy điều gì.
Lúc Liễu Long Đình nhìn tôi cầu xin, trong mắt anh ấy cũng rất là phiền muộn, anh ấy nhíu mày trầm mặc thở dài, cũng có chút áy náy: “Anh giúp gì được em? Anh giúp em, đưa em vào chỗ chết sao? Sau khi em chết rồi, em cho anh nhiều lời hứa hơn thì có tác dụng gì sao?”
“Em không nhất thiết sẽ phải chết, nói không chừng em còn có thể sống?” Tôi thử khuyên nhủ Liễu Long Đình.
Nhưng Liễu Long Đình tại thời điểm này, bộ dạng trầm mặc nói với tôi: “Bản thân anh đã dự đoán kết quả rồi, làm sao có thể sai được, mỗi chuyện anh dự đoán đều đã xảy ra rồi, em đừng cầu xin anh, anh không thể đồng ý với em được.”
Liễu Long Đình sau khi nói xong, liền trực tiếp quay lưng với tôi, chuẩn bị đi, tôi cũng không biết bản thân lấy dũng khí ở đâu ra, đột nhiên kêu lên với anh ấy một tiếng: “Nếu như anh không đồng ý, vậy chúng ta chia tay đi.”
Có lẽ nói chia tay với Liễu Long Đình vào thời điểm này, đã có chút không hợp rồi, tôi với anh ấy sống cùng nhau đã lâu như vậy rồi, hoạn nạn có nhau, nhưng kiếp này chúng tôi chưa từng kết hôn.
Ngoại trừ việc có một cô con gái chung mà ngay cả anh ấy cũng không thích, căn bản con bé cũng không có tên thật sự nào cả, không chia tay, lẽ nào còn muốn nói gì.
Khi Liễu Long Đình nghe những điều tôi nói với anh ấy như vậy, anh ấy đột nhiên sững sờ.
Tôi dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, cũng không quan tâm bất cứ điều gì, nói với anh ấy: “Em cũng không muốn như vậy, nhưng em không thể buông tay, em không có cách nào giương mắt đứng nhìn Tam giới bị hủy diệt, nhìn sự hủy diệt của nhân gian, em chỉ sợ rằng tất cả những điều này là đã được định sẵn.
Đây không chỉ là sứ mệnh, em đã sống trên nhân gian lâu như vậy, đối với nhân gian đã nảy sinh tình cảm.
Long Đình, trên đời này không có thứ gì có thể tồn tại mãi mãi, chỉ sợ rằng dù có chết đi chúng ta cũng sẽ cần phải mạnh mẽ một chút không được sao, tại sao chúng ta phải ở bên nhau, khi bên nhau, hạnh phúc là đủ! Nếu như anh không đồng ý với em, em sẽ chết ngay bây giờ, để không phải sống cả đời trong đau đớn.”
Tôi đã không dám tham vọng quá đáng rằng tôi có thể ở bên Liễu Đình Long một thời gian dài cùng với tình yêu và trách nhiệm, điều quan trọng là phải từ bỏ một thứ, tôi không tin rằng Liễu Long Đình muốn tôi giống như một khúc gỗ sống bên cạnh anh ấy, mà cũng không đồng ý yêu cầu của tôi.
Cũng không biết vẻ mặt anh ấy lúc này có phải là đã bị tôi làm cho tuyệt vọng rồi không, Liễu Long Đình dường như đã có vẻ từ bỏ rồi, có điều vẫn muốn giãy giụa một chút mà nói với tôi: “Em cho anh chút thời gian, để anh suy nghĩ một chút.”
Nói xong, anh ấy bỏ đi thẳng luôn, cũng không để ý đến tôi.
Tôi đối với Liễu Long Đình thực sự đã có chút hung ác độc địa, tôi chọn mọi người trên thế giới này, bỏ rơi anh ấy, bỏ rơi tất cả những anh ấy đã làm cho tôi.
Nếu như điều này đáng trách, thì trách bản thân anh ấy, nếu như anh ấy không yêu tôi, tôi sẽ không làm anh ấy đau đớn như vậy.
Tôi đã đợi một ngày sau đó, tôi vốn đi nghĩ rằng Liễu Long Đình sẽ không đồng ý chuyện của tôi, có điều buổi sáng ngày thứ hai khi thức dậy, anh ấy đột nhiên nói với tôi: “Chuẩn bị một chút đi, chúng ta ra ngoài.”
Khi tôi nghe Liễu Long Đình nói những điều này, ngay lập tức tôi ngạc nhiên.
Rất khó có thể tưởng tượng được Liễu Long Đình lại kiên trì chuyện này lâu như vậy, cuối cùng anh ấy vẫn thỏa hiệp rồi, chỉ là có Liễu Long Đình giúp đỡ, chúng tôi có hy vọng rồi!
Vì vậy tôi từ trên giường trèo xuống một cách vội vàng, ôm cổ Liễu Long Đình, trên khuôn mặt hung dữ của anh ấy hôn nhẹ một cái, rồi nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc.
Lần này Liễu Long Đình cũng không lừa tôi, khi chúng tôi thu dọn đồ đạc xong đã dùng thần liễn để bay ra thế giới bên ngoài, chỉ thấy thành phố phía sau lưng chúng tôi, tất cả đều ầm ầm sụp đổ.
Khi Liễu Long Đình vừa niệm chú vừa bay thẳng ra bên ngoài, thế giới này phía sau chúng tôi biến mất trong tích tắc, thay vào đó, trở thành một vùng hoang vắng yên tĩnh.
Mà Phượng Tố Thiên dường như vẫn luôn tìm kiếm tôi, bây giờ hơi thở của tôi xuất hiện ở phàm giam, anh ta gần như là trong khoảng thời gian đầu tiên đã vội vàng chạy tới, trực tiếp từ một con chim trở biến thành một người, ngay lập tức chui vào thần liễn của Liễu Long Đình, lăn lộn trong vòng tay của tôi, sau đó chuyển ánh mắt tràn đầy tức giận sang phía Liễu Long Đình.
Lúc này Liễu Long Đình với Phượng Tố Thiên dính vào người tôi.
Tôi không muốn quan tâm nữa nhẹ nhàng đẩy Phượng Tố Thiên ra xa một chút, hỏi Phượng Tố Thiên nhân gian làm thế nào vậy? Lạc Thần nữa, Lạc Thần có xảy ra chuyện gì hay không?
Phượng Tố Thiên lúc này giống như là Liễu Long Đình đang làm điều gì đó có lỗi với anh ta nên vừa dựa về phía tôi vừa nhìn nhìn Liễu Long Đình, nói với tôi: “U Quân lên trời đánh nhau với Lạc Thần, đem Ôn Thần trên trời mời tất cả xuống phàm gian, để bệnh dịch và bệnh tật lan rộng ở nhân gian.
Lạc Thần đã ở lại trên bầu trời giữ vững cho đến giây phút cuối cùng, nhưng không may vẫn là bị giam lỏng rồi, bây giờ đây núi Trường Bạch đã bị phá hủy, Hư đã rời khỏi Liễu gia, bỏ lại mình tôi.”
Phượng Tố Thiên nói xong, quay đầu sang nhìn thẳng về phía Liễu Đình Long, hỏi anh ấy: “Bây giờ anh đã hài lòng chưa? Tam giới đều sắp kết thúc rồi, địa ngục vạn ma quỷ gào thét, tiên gia trên núi Trường Bạch đều chết rồi, Hư cũng bởi vì hành động của anh mà cảm thấy thất vọng đau khổ mà rời xa anh.
Bây giờ anh đã là một người cô đơn, anh không muốn cứu Tam giới, vậy tốt nhất là trả lại chủ nhân cho tôi, chủ nhân cô ấy không cần anh nữa.”
Khi Phượng Tố Thiên nói những lời này, trong ánh mắt tràn đầy oán hận của anh ta đối với Liễu Long Đình ngày càng sâu hơn, thiên đình đã bị yếu dần, ngay cả Lạc Thần là chủ nhân của Tam giới cũng đều đã bị giam lỏng lại rồi.
Nhân gian cũng bị bệnh dịch bệnh tật thả sức hoành hành, ngay cả tiên gia trên núi Trường Bạch cũng đang chết dần.
Phương Tố Thiên anh ta là phượng hoàng, là thần điểu, đương nhiên không cách nào để dung nạp những chuyện như thế này, tất cả là bởi vì Liễu Long Đình - người có khả năng cứu thiên hạ này mà anh ấy không cứu nó, đối với Liễu Long Đình càng căm ghét đến cùng.
Bao nhiêu số mệnh như vậy, tất cả đều là nhờ có Liễu Long Đình ban tặng.
Cho dù hiện tại tôi nghe được nhiều tin tức xấu như vậy, nhưng khi Phượng Tố Thiên nói những lời trách móc Liễu Long Đình, tôi cũng ngăn Phượng Tố Thiên lại.
Anh ta đối với Liễu Long Đình nói chuyện cũng cần tôn trọng một chút, chuyện này không thể trách anh ấy mà trách tôi, hiện tại chúng tôi mất bò mới lo làm chuồng nhưng cũng không quá muộn, Liễu Long Đình anh ấy bây giờ đã đồng ý phối hợp với chúng tôi rồi.
“Ai biết anh ta nói là thật hay giả, cô ở cùng anh ta lâu như vậy, anh ta cũng không có nói sự thật cho cô một câu, cô còn bảo vệ anh ta như vậy.
Hi nhi, bây giờ Liễu Long Đình anh ta đã bị cô lập hoàn toàn rồi, không còn có ai có thể bảo vệ anh ta rồi, chúng ta đi thôi.
Cô không cần sống cùng anh ta nữa, tất cả những chuyện của cô bây giờ đều là do anh ta hại, không có anh ta chúng ta bây giờ cũng sẽ không bi thảm như này rồi!”.
/901
|