Editor: Trà Đá.
Sau khi Cố Du rời đi, Phó Lệ Minh đi tới trước bàn làm việc của Hoắc Diệc Thanh, ngồi xuống ghế: “Gọi tôi xuống đây có chuyện gì không?”
Văn phòng của Phó Lệ Minh nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, tòa nhà này chính là tổng bộ của tập đoàn Phó thị.
Hoắc Diệc Thanh: “Không có việc gì cũng không thể gọi cậu xuống tâm sự sao?”
Phó Lệ Minh lạnh mặt: “Không thể.”
Hoắc Diệc Thanh không nói gì, anh ấy cảm nhận được Giang Khải nói đúng, Phó Lệ Minh càng ngày càng không còn gì thú vị. Nếu như anh vô tình như vậy, thì Hoắc Diệc Thanh sẽ đứng cùng chiến tuyến với Giang Khải.
Hoắc Diệc Thanh cười: “Cậu không hỏi chuyện Cố Du à?”
Phó Lệ Minh nheo mắt, nhìn thẳng Hoắc Diệc Thanh. Trong ánh mắt mang theo sự nguy hiểm và cảnh cáo.
Sắc mặt Hoắc Diệc Thanh không đổi, anh ấy cũng không sợ như Giang Khải, tiếp tục hỏi: “Cậu không hiếu kỳ gì với cô ấy sao?”
Làm anh em đã 30 năm nay, sao Hoắc Diệc Thanh có thể không hiểu anh đây?
Trong mắt người ngoài, Phó Lệ Minh là người mặt lạnh tâm lạnh, không biểu hiện vui buồn ra bên ngoài, căn bản không hiểu trong lòng anh nghĩ gì, thậm chí cảm thấy anh là người không có tình cảm.
Nhưng chỉ có đám anh em 30 năm mới biết anh là một người như thế nào.
Giống như Giang Khải nói, Phó Lệ Minh có chút xíu cảm giác đối với Cố Du.
Dù sao cũng đã nhiều năm rồi, anh lại có thể khách khí với một cô gái như thế? Người khác chỉ cần tới gần anh thì anh đã bắt đầu thấy chán ghét rồi.
Đúng rồi, lúc ở Thịnh Thế Vương Triều Hoắc Diệc Thanh đã có cảm giác như vậy, sau đó lại đi công tác mấy ngày, lúc trở về thì thấy trên mặt Giang Khải đầy vết thương, nên mới biết được những chuyện xảy ra gần đây qua lời kể của Giang Khải.
Trăm nghe không bằng mắt thấy, vừa rồi anh ấy xác định Giang Khải không nói bừa.
Về phần Cố Du, cô không thích Phó Lệ Minh mới bình thường, một người bị đồn đại là lòng dạ độc ác, nếu có thích cũng chỉ thích tiền của anh.
Tình nghĩa anh em cũng như vậy.
“Tại sao tôi lại phải tò mò về cô ấy?” Sắc mặt Phó Lệ Minh vẫn lạnh nhạt.
Hoắc Diệc Thanh đứng dậy, đi đến chỗ máy pha cà phê, làm hai tách cà phê.
Máy pha cà phê phát ra âm thanh, chờ khi máy ngừng, Hoắc Diệc Thanh nói chi tiết cuộc phỏng vấn cho Phó Lệ Minh nghe. Nhất là nói đến chỗ anh cố ý nói cô là người xinh đẹp nhất với vẻ tràn đầy hứng thú.
“Cậu có biết là cô gái nào cũng để ý đến ngoại hình, hiếm thấy người nào đẹp mà không kiêu. Tôi cảm thấy Cố Du biểu hiện không tệ, ít nhất tôi không thấy cô ấy đắc ý, mà ngược lại cô ấy biết lời này sẽ khiến người khác không thoải mái, sau đó lại lanh lẹ giải vây cho bản thân.”
Hoắc Diệc Thanh bưng hai tách cà phê qua, một ly đặt trước mặt Phó Lệ Minh, sau đó lại ngồi xuống ghế của mình. Anh ấy bắt chéo chân, bắt đầu thưởng thức cà phê. Bộ dáng cực kỳ nhàn hạ, không tiếp tục đề tài mới nói.
Anh ấy đang so tính nhẫn nại với Hoắc Lệ Minh.
Phó Lệ Minh uống hết hơn nửa ly cà phê, mở miệng: “Gần đây cậu và Giang Khải uống nhầm thuốc hả?”
“Chưa từng uống thuốc, chỉ là muốn thay đổi phương pháp.” Hoắc Diệc Thanh thở dài một hơi, phiền muộn nói: “Chúng ta đều đã hơn 30 tuổi, ngay cả Giang khải nhỏ tuổi nhất cũng đã 30 rồi, trước kia chúng ta từng là nhóm suốt ngày đi đánh nhau với đám con nít khác.”
“Có người không cho phép cậu kết hôn sinh con sao?” Phó Lệ Minh khinh bỉ nói.
“Không phải, chẳng qua từ trước đến nay bọn mình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, bên người cậu lại không có ai để hỏi han ân cần, bọn tôi không đành lòng đi trước cậu một bước.”
“Cho nên các cậu hy vọng tôi và… Cố Du… Các cậu biết là tôi không thích người khác nhúng tay vào việc riêng của mình mà.” Phó Lệ Minh lạnh lùng nói, anh tức giận rồi.
“Ok!” Hoắc Diệc Thanh nâng hai tay lên đầu hàng. “Bọn tôi chỉ có cảm giác cậu và cô ấy rất hợp nhau, nếu cậu không thích thì quên đi vậy.”
Phó Lệ Minh đứng đậy đi ra ngoài.
Còn chưa đi tới trước cửa, Hoắc Diệc Thanh đã vội nói: “Tôi còn chưa nói với cậu Cố Du đã dùng cách gì để hóa giải bầu không khí lúc phỏng vấn. Cô ấy nói cô ấy không phải là “Người xinh dẹp nhất”. Cô gái thông minh.”
Phó Lệ Minh mở cửa đi ra ngoài. Anh nhớ lại cảnh tượng cô mắng anh ở Thịnh Thế Vương Triều, sau khi biết mình bị nhầm, cô lập tức khôi phục lại lý trí, giả bộ tức giận rồi chạy trối chết.
Khá thông minh, nếu cô còn ở lại đó vài giây nữa, anh sợ sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy.
~
Ngày đầu tiên Cố Du đi làm ở Sang Thành, mọi chuyện hết sức thuận lợi.
Trong một công ty quảng cáo hàng đầu, mỗi người đều là tinh anh, là người có tư cách kiêu ngạo. Cố Du không ngờ mình có thể hòa nhập được với bọn họ, hoàn toàn không ỷ vào ma cũ bắt nạt ma mới, ngược lại còn rất thân thiện với cô.
Dựa theo lời bọn họ nói: “Bọn tôi đều là người đam mê công việc, nên tất cả đều đặt hết tâm huyết vào công việc, không rảnh đi gây chuyện với người khác. Cho nên cô cứ yên tâm, chỉ cần cô không lười biếng, thì bọn tôi cũng không mắng cô.”
Câu cuối cùng cũng coi như là lời khuyên, Cố Du cũng không thấy có gì là không tốt. “Tôi cũng không thích vướng bận những chuyện khác ngoài công việc, cho nên mọi người không cần khách khí với tôi.”
Sau khi tan làm, công ty tổ chức liên hoan mừng người mới đến.
Một giây trước mọi người vẫn đang chăm chỉ làm việc, lúc nghe thấy Hoắc Diệc Thanh nói tan làm, mọi người lập tức hoan hô đứng lên.
Một đám người chậm rãi xuất phát, ông chủ chọn địa điểm ở một khách sạn năm sao cao cấp.
Sau khi mọi người ổn định, thì thực đơn bị đẩy tới chỗ Cố Du.
“Hôm nay cô là nhân vật chính, cho cô chọn món.”
Cố Du cảm giác sung sướng, nhưng cũng không khó chịu: “Được, nhưng tôi không hiểu về đồ ăn ở đây, mọi người cho tôi chút lời khuyên đi.” Cô chọn hai ba món, còn lại để mọi người chọn.
“Cố Du, tôi chỉ cô một kỹ năng.” Một đồng nghiệp nói.
Cố Du khiêm tốn: “Cái gì?”
“Nếu không biết ăn gì, thì chọn món đắt tiền nhất.”
Mọi người đều tỏ vẻ tán thành.
“Hôm nay chúng ta phải bắt nạt ông chủ một chút, dễ gì có cơ hội tốt như hôm nay.”
Cố Du buồn cười.
Hoắc Diệc Thanh nhẹ nhàng nói: “Tối nay mọi người cứ ăn thoải mái, không cần khách khí, dù sao tôi cũng không có ý định trả tiền.”
“Hả?” Mọi người bị giật mình, hai mặt nhìn nhau, trong lòng suy nghĩ không thể nào… Để bọn họ trả tiền được.
Đây cũng không phải phong cách của ông chủ.
Hoắc Diệc Thanh không đùa bọn họ, cười nói: “Bữa liên hoan hôm nay do tổng giám đốc Phó mời, cho nên mọi người không cần khách khí.”
“Tổng giám đốc Phó cũng đến?” Có người hỏi.
Vừa nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến.
Cửa bị đẩy ra, Phó Lệ Minh tiến vào.
Mọi người thấy anh, không ai nhắc ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, cung kính chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Phó.”
“Ừ.” Anh đáp, giọng nói lạnh nhạt, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không có, không hề có sự tương tác.
Sự vui vẻ thoái mái trước đó bất chợt được bao trùm bởi sự yên tĩnh.
Cố Du còn cầm thực đơn trong tay, ánh mắt Phó Lệ Minh quét lại đây. Cô thông minh đưa thực đơn qua: “Tổng giám đốc Phó, anh gọi món đi.”
Hiện tại anh là ông chủ của cô, lại ở trước mặt nhiều người như vậy, cô lại là người mới, biểu hiện phải đủ cung kính.
Phó Lệ Minh không nhận: “Mọi người chọn là được rồi.” Anh đã ăn ở đây nhiều lần, nên không kén chọn.
Cố Du do dự, Hoắc Diệc Thanh nói: “Chọn đi, không cần khách khí, cô chọn cái gì thì cậu ấy sẽ ăn cái đó, tổng giám đốc Phó của chúng ta không kén ăn.”
Phó Lệ Minh nhìn Hoắc Diệc Thanh, đương nhiên không vui với cách diễn đạt của anh ấy.
Cố Du quan sát phản ứng của Phó Lệ Minh, trong lòng vốn không suy nghĩ nhiều bây giờ lại nhảy dựng lên.
Phản ứng này rất vô lý, nhưng bản thân lại không thể khống chế được. Cố Du đổ tội cho sự căng thẳng này bởi vì có nhiều người ở đây.
Sau khi Cố Du rời đi, Phó Lệ Minh đi tới trước bàn làm việc của Hoắc Diệc Thanh, ngồi xuống ghế: “Gọi tôi xuống đây có chuyện gì không?”
Văn phòng của Phó Lệ Minh nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, tòa nhà này chính là tổng bộ của tập đoàn Phó thị.
Hoắc Diệc Thanh: “Không có việc gì cũng không thể gọi cậu xuống tâm sự sao?”
Phó Lệ Minh lạnh mặt: “Không thể.”
Hoắc Diệc Thanh không nói gì, anh ấy cảm nhận được Giang Khải nói đúng, Phó Lệ Minh càng ngày càng không còn gì thú vị. Nếu như anh vô tình như vậy, thì Hoắc Diệc Thanh sẽ đứng cùng chiến tuyến với Giang Khải.
Hoắc Diệc Thanh cười: “Cậu không hỏi chuyện Cố Du à?”
Phó Lệ Minh nheo mắt, nhìn thẳng Hoắc Diệc Thanh. Trong ánh mắt mang theo sự nguy hiểm và cảnh cáo.
Sắc mặt Hoắc Diệc Thanh không đổi, anh ấy cũng không sợ như Giang Khải, tiếp tục hỏi: “Cậu không hiếu kỳ gì với cô ấy sao?”
Làm anh em đã 30 năm nay, sao Hoắc Diệc Thanh có thể không hiểu anh đây?
Trong mắt người ngoài, Phó Lệ Minh là người mặt lạnh tâm lạnh, không biểu hiện vui buồn ra bên ngoài, căn bản không hiểu trong lòng anh nghĩ gì, thậm chí cảm thấy anh là người không có tình cảm.
Nhưng chỉ có đám anh em 30 năm mới biết anh là một người như thế nào.
Giống như Giang Khải nói, Phó Lệ Minh có chút xíu cảm giác đối với Cố Du.
Dù sao cũng đã nhiều năm rồi, anh lại có thể khách khí với một cô gái như thế? Người khác chỉ cần tới gần anh thì anh đã bắt đầu thấy chán ghét rồi.
Đúng rồi, lúc ở Thịnh Thế Vương Triều Hoắc Diệc Thanh đã có cảm giác như vậy, sau đó lại đi công tác mấy ngày, lúc trở về thì thấy trên mặt Giang Khải đầy vết thương, nên mới biết được những chuyện xảy ra gần đây qua lời kể của Giang Khải.
Trăm nghe không bằng mắt thấy, vừa rồi anh ấy xác định Giang Khải không nói bừa.
Về phần Cố Du, cô không thích Phó Lệ Minh mới bình thường, một người bị đồn đại là lòng dạ độc ác, nếu có thích cũng chỉ thích tiền của anh.
Tình nghĩa anh em cũng như vậy.
“Tại sao tôi lại phải tò mò về cô ấy?” Sắc mặt Phó Lệ Minh vẫn lạnh nhạt.
Hoắc Diệc Thanh đứng dậy, đi đến chỗ máy pha cà phê, làm hai tách cà phê.
Máy pha cà phê phát ra âm thanh, chờ khi máy ngừng, Hoắc Diệc Thanh nói chi tiết cuộc phỏng vấn cho Phó Lệ Minh nghe. Nhất là nói đến chỗ anh cố ý nói cô là người xinh đẹp nhất với vẻ tràn đầy hứng thú.
“Cậu có biết là cô gái nào cũng để ý đến ngoại hình, hiếm thấy người nào đẹp mà không kiêu. Tôi cảm thấy Cố Du biểu hiện không tệ, ít nhất tôi không thấy cô ấy đắc ý, mà ngược lại cô ấy biết lời này sẽ khiến người khác không thoải mái, sau đó lại lanh lẹ giải vây cho bản thân.”
Hoắc Diệc Thanh bưng hai tách cà phê qua, một ly đặt trước mặt Phó Lệ Minh, sau đó lại ngồi xuống ghế của mình. Anh ấy bắt chéo chân, bắt đầu thưởng thức cà phê. Bộ dáng cực kỳ nhàn hạ, không tiếp tục đề tài mới nói.
Anh ấy đang so tính nhẫn nại với Hoắc Lệ Minh.
Phó Lệ Minh uống hết hơn nửa ly cà phê, mở miệng: “Gần đây cậu và Giang Khải uống nhầm thuốc hả?”
“Chưa từng uống thuốc, chỉ là muốn thay đổi phương pháp.” Hoắc Diệc Thanh thở dài một hơi, phiền muộn nói: “Chúng ta đều đã hơn 30 tuổi, ngay cả Giang khải nhỏ tuổi nhất cũng đã 30 rồi, trước kia chúng ta từng là nhóm suốt ngày đi đánh nhau với đám con nít khác.”
“Có người không cho phép cậu kết hôn sinh con sao?” Phó Lệ Minh khinh bỉ nói.
“Không phải, chẳng qua từ trước đến nay bọn mình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, bên người cậu lại không có ai để hỏi han ân cần, bọn tôi không đành lòng đi trước cậu một bước.”
“Cho nên các cậu hy vọng tôi và… Cố Du… Các cậu biết là tôi không thích người khác nhúng tay vào việc riêng của mình mà.” Phó Lệ Minh lạnh lùng nói, anh tức giận rồi.
“Ok!” Hoắc Diệc Thanh nâng hai tay lên đầu hàng. “Bọn tôi chỉ có cảm giác cậu và cô ấy rất hợp nhau, nếu cậu không thích thì quên đi vậy.”
Phó Lệ Minh đứng đậy đi ra ngoài.
Còn chưa đi tới trước cửa, Hoắc Diệc Thanh đã vội nói: “Tôi còn chưa nói với cậu Cố Du đã dùng cách gì để hóa giải bầu không khí lúc phỏng vấn. Cô ấy nói cô ấy không phải là “Người xinh dẹp nhất”. Cô gái thông minh.”
Phó Lệ Minh mở cửa đi ra ngoài. Anh nhớ lại cảnh tượng cô mắng anh ở Thịnh Thế Vương Triều, sau khi biết mình bị nhầm, cô lập tức khôi phục lại lý trí, giả bộ tức giận rồi chạy trối chết.
Khá thông minh, nếu cô còn ở lại đó vài giây nữa, anh sợ sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy.
~
Ngày đầu tiên Cố Du đi làm ở Sang Thành, mọi chuyện hết sức thuận lợi.
Trong một công ty quảng cáo hàng đầu, mỗi người đều là tinh anh, là người có tư cách kiêu ngạo. Cố Du không ngờ mình có thể hòa nhập được với bọn họ, hoàn toàn không ỷ vào ma cũ bắt nạt ma mới, ngược lại còn rất thân thiện với cô.
Dựa theo lời bọn họ nói: “Bọn tôi đều là người đam mê công việc, nên tất cả đều đặt hết tâm huyết vào công việc, không rảnh đi gây chuyện với người khác. Cho nên cô cứ yên tâm, chỉ cần cô không lười biếng, thì bọn tôi cũng không mắng cô.”
Câu cuối cùng cũng coi như là lời khuyên, Cố Du cũng không thấy có gì là không tốt. “Tôi cũng không thích vướng bận những chuyện khác ngoài công việc, cho nên mọi người không cần khách khí với tôi.”
Sau khi tan làm, công ty tổ chức liên hoan mừng người mới đến.
Một giây trước mọi người vẫn đang chăm chỉ làm việc, lúc nghe thấy Hoắc Diệc Thanh nói tan làm, mọi người lập tức hoan hô đứng lên.
Một đám người chậm rãi xuất phát, ông chủ chọn địa điểm ở một khách sạn năm sao cao cấp.
Sau khi mọi người ổn định, thì thực đơn bị đẩy tới chỗ Cố Du.
“Hôm nay cô là nhân vật chính, cho cô chọn món.”
Cố Du cảm giác sung sướng, nhưng cũng không khó chịu: “Được, nhưng tôi không hiểu về đồ ăn ở đây, mọi người cho tôi chút lời khuyên đi.” Cô chọn hai ba món, còn lại để mọi người chọn.
“Cố Du, tôi chỉ cô một kỹ năng.” Một đồng nghiệp nói.
Cố Du khiêm tốn: “Cái gì?”
“Nếu không biết ăn gì, thì chọn món đắt tiền nhất.”
Mọi người đều tỏ vẻ tán thành.
“Hôm nay chúng ta phải bắt nạt ông chủ một chút, dễ gì có cơ hội tốt như hôm nay.”
Cố Du buồn cười.
Hoắc Diệc Thanh nhẹ nhàng nói: “Tối nay mọi người cứ ăn thoải mái, không cần khách khí, dù sao tôi cũng không có ý định trả tiền.”
“Hả?” Mọi người bị giật mình, hai mặt nhìn nhau, trong lòng suy nghĩ không thể nào… Để bọn họ trả tiền được.
Đây cũng không phải phong cách của ông chủ.
Hoắc Diệc Thanh không đùa bọn họ, cười nói: “Bữa liên hoan hôm nay do tổng giám đốc Phó mời, cho nên mọi người không cần khách khí.”
“Tổng giám đốc Phó cũng đến?” Có người hỏi.
Vừa nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến.
Cửa bị đẩy ra, Phó Lệ Minh tiến vào.
Mọi người thấy anh, không ai nhắc ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, cung kính chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Phó.”
“Ừ.” Anh đáp, giọng nói lạnh nhạt, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không có, không hề có sự tương tác.
Sự vui vẻ thoái mái trước đó bất chợt được bao trùm bởi sự yên tĩnh.
Cố Du còn cầm thực đơn trong tay, ánh mắt Phó Lệ Minh quét lại đây. Cô thông minh đưa thực đơn qua: “Tổng giám đốc Phó, anh gọi món đi.”
Hiện tại anh là ông chủ của cô, lại ở trước mặt nhiều người như vậy, cô lại là người mới, biểu hiện phải đủ cung kính.
Phó Lệ Minh không nhận: “Mọi người chọn là được rồi.” Anh đã ăn ở đây nhiều lần, nên không kén chọn.
Cố Du do dự, Hoắc Diệc Thanh nói: “Chọn đi, không cần khách khí, cô chọn cái gì thì cậu ấy sẽ ăn cái đó, tổng giám đốc Phó của chúng ta không kén ăn.”
Phó Lệ Minh nhìn Hoắc Diệc Thanh, đương nhiên không vui với cách diễn đạt của anh ấy.
Cố Du quan sát phản ứng của Phó Lệ Minh, trong lòng vốn không suy nghĩ nhiều bây giờ lại nhảy dựng lên.
Phản ứng này rất vô lý, nhưng bản thân lại không thể khống chế được. Cố Du đổ tội cho sự căng thẳng này bởi vì có nhiều người ở đây.
/53
|