Editor: Trà Đá.
Dọc đường đi, Phó Lệ Minh mãi suy nghĩ Cố Du ở một chỗ với ai mà lại cười vui vẻ như vậy.
Là đối tượng đi xem mắt mà cô nói ở khách sạn lần trước sao?
Hay là… Người đàn ông khác?
Lúc Hoắc Diệc Thanh nói mấy lời trong thang máy, tuy rằng anh biết anh ấy cố ý nói cho anh nghe, nhưng những lời này vẫn cứ quanh quẩn trong lòng anh.
Tâm tình không hiểu tại sao trở nên bực bội.
Đi ra ban công hít không khí, bên ngoài càng nóng, không có một cơn gió, có thể là do thời tiết nên anh mới thấy bực bội như vậy.
Phó Lệ Minh đi vào phóng tắm, tắm nước lạnh. Tắm được một nửa, anh tắt nước, động tác có chút thô bạo.
Anh lấy khăn lông lớn quấn quanh eo, mở cửa đi ra ngoài.
Anh lấy điện thoại gọi cho Trương Bân, điện thoại vừa thông, anh lập tức nói: “Giúp tôi điều tra chủ nhân của biển số xe XXXX.”
“Ngay bây giờ ạ?”
“Đúng, ngay bây giờ.”
Trương Bân nghe thấy trong giọng nói của anh có chút tức giận, vội vàng cúp máy rồi làm việc.
Phó Lệ Minh không tắm nữa, đi qua đi lại trong phòng.
Tường nhà anh được sơn màu tối, kết cấu đơn giản, ngoại trừ mấy chỗ treo mấy bức tranh trừu tượng, thì cũng chẳng có trang trí gì khác.
Theo như lời đám Hoắc Diệc Thanh nói, thì nhà anh chẳng khác gì khách sạn, lại lạnh lẽo.
Anh cũng không hiểu chuyện này có gì không tốt, anh thích màu sắc khiến người ta bình tĩnh, anh muốn từng giây từng phút đều giữ được cái đầu lạnh.
Hiện tại, hoàn cảnh như vậy thật sự khiến người ta không thoải mái, hơn nữa anh đang ở trong hoàn cảnh mất bình tĩnh.
Vài phút sau, Trương Bân gọi điện thoại tới.
“Tổng giám đốc Phó, tôi đã điều tra ra rồi, chủ xe tên là Dịch Huyện, nữ, 28 tuổi, quê quán…”
“Được rồi.” Phó Lệ Minh cắt lời Trương Bân, giọng điệu tốt hơn lúc nãy rất nhiều, “Cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.”
“Đây là công việc của tôi, tổng giám đốc Phó còn cần gì nữa không ạ?”
“Không cần.”
Sau khi cúp máy, Phó Lệ Minh ngồi xuống giường, một lát sau, anh nở nụ cười tư giễu.
~
Đã hơn nửa tháng Cố Du và Dịch Huyên không gặp nhau, Dịch Huyên phải đi trang điểm cho đoàn quay phim, mới bay về chiều nay, ngày mai lại phải bay đi lại.
Không may chính là Cố Du lại tăng ca, nhưng đã lâu lắm rồi không gặp chị em tốt cho nên rất chờ mong, sau khi Dịch Huyên nghỉ ngơi vài tiếng, thì cố ý tới đón Cố Du lúc tan làm.
Hai người còn lại cũng đã kết hôn, mà bây giờ đã là buổi tối, không tiện quấy rầy các cô…
Cố Du và Dịch Huyên cùng đi ăn tối, thuận tiện hàn huyên về những chuyện gần đây.
Đề tài tán gẫu càng nhiều, hai người ăn uống đến 11 giờ khuya, sau đó hai người về nhà Cố Du tiếp tục trò chuyện.
Lúc hai người ngủ là đã một giờ sáng.
Hôm sau, Cố Du dậy trễ, suýt nữa là muộn. Cái này coi như không nói, nhưng bởi vì cô vội vàng, cho nên chỉ tùy tiện trang điểm một chút rồi ra cửa, lúc vào công ty thì mọi người đều nhìn cô chằm chằm, hỏi tối hôm qua làm gì, nên cô mới vội vàng chạy vào buồng vệ sinh soi gương.
Quầng thâm mắt của cô hết sức rõ ràng, còn có chút sưng, nhìn là biết đêm qua ngủ không ngon.
Cô dùng phấn lót che đi, cuối cùng cũng không còn thấy rõ nữa.
Nhưng mà ánh mắt của đồng nghiệp nhìn cô rất mập mờ, giống như nghĩ cô tối hôm qua làm chuyện gì rất không bình thường.
Muốn giải thích nhưng lại không có cơ hội, bởi vì mọi người đều có ánh mắt mập mờ, còn có vẻ như rất hiểu bộ dạng của cô.
Cô rất bất đắc dĩ.
Tống Lệ Hoa nhỏ giọng hỏi cô: “Nghe nói em có bạn trai rồi hả.”
Cố Du sợ ngây người: “Ai nói?”
“Không biết ai nói nữa, dù sao tất cả mọi người đều đang bàn tán, nói tối hôm qua có người tới đón em lúc tan việc.”
Lúc này, rốt cuộc Cố Du cũng đã biết chuyện gì xảy ra, cô không nhịn được bật cười.
Tống Lệ Hoa ngạc nhiên: “Em cười cái gì?”
Cố Du cố gắng nhịn cười, nói: “Em còn mong đó là bạn trai của em.”
“Cho nên người tới đón em hôm qua không phải là bạn trai em hả?”
Cố Du bất đắc dĩ thở dài: “Là bạn thân em, nếu cô ấy mà là đàn ông, thì em đã không độc thân lâu vậy rồi.”
Tống Lệ Hoa hắng giọng: “Em độc thân không phải còn có nguyên nhân khác sao, em kén quá hả? Nhưng kén cũng tốt, bây giờ đàn ông tốt không còn nhiều, nhưng chúng ta cũng không thể tùy tiện chọn đại, chuyện cả đời nên phải thận trọng.”
Cố Du thầm đồng ý.
Tống Lệ Hoa: “Không vội, em còn trẻ, nếu chị biết có thanh niên nào đó điều kiện tốt mà còn độc thân thì sẽ giới thiệu cho em.”
Cố Du gật đầu: “Dạ, cảm ơn chị Lệ Hoa.”
Sau khi mọi chuyện đã được rõ ràng, mọi người vừa thất vọng nhưng cũng yên tâm, Cố Du xinh đẹp như vậy mà còn độc thân, nên các cô không cần gấp.
Hoắc Diệc Thanh nhận được tin tức, lúc rãnh rỗi gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh.
“Chuyện gì?” Câu cửa miệng của Phó Lệ Minh chính là câu này, giống như không có chút hứng thú nghe.
Giọng điệu Hoắc Diệc Thanh lười biếng: “Có một việc muốn nói cho cậu biết.”
“Nói.”
“Về Cố Du.”
“Ừ.”
Tiếp đó là một không khí trầm mặc không bình thường.
Cả hai bên đều đang đợi đối phương lên tiếng trước.
Cuối cùng Hoắc Diệc Thanh không kiềm chế nổi, nói: “Người tới đón Cố Du tối hôm qua cậu đoán xem là ai?”
“Không phải hôm qua nói là bạn của cô ấy đến đón sao?”
Giọng điệu bình thản này thật sự khiến Hoắc Diệc Thanh thất vọng: “Là bạn trai.”
Phó Lệ Minh khẽ cười một tiếng: “Thì ra là vậy.”
“Nè! Cậu thật sự không có một chút hứng thú gì với Cố Du sao?” Hoắc Diệc Thanh không thể tiếp nhận được chuyện này.
Phó Lệ Minh không lên tiếng.
Hoắc Diệc Thanh cho là với tính tình đáng ghét của anh thì không muốn nói nhảm, tuy rằng Hoắc Diệc Thanh không phát hiện ra Phó Lệ Minh và Cố Du có bầu không khí mập mờ, nhưng lần trước lúc cả đám tụ tập, cố ý nhắc tới Cố Du để xem phản ứng của anh, cùng với mấy lần thử sau đó, thì có thể cảm giác được Phó Lệ Minh đối với Cố Du không giống trước.
Ghen là bài thử thực tế nhất, tối hôm qua Hoắc Diệc Thanh cố ý nói như vậy để kích thích anh.
Chẳng lẽ… Thất bại?
“Không còn chuyện gì khác thì cúp máy đây.” Phó Lệ Minh thản nhiên nói.
“Đợi đã.”
Phó Lệ Minh: “Còn gì nữa thì nói nhanh lên, tôi đang bận.”
“Đừng nói là tối hôm qua cậu thấy Cố Du ngồi xe ai rồi chứ?” Hoắc Diệc Thanh phỏng đoán. Tối hôm qua hai người bọn họ cùng xuống bãi đỗ xe, nhưng xe của anh ấy lại nằm ở bên trong, cho nên rời đi sau Phó Lệ Minh, nên có lẽ anh đã nhìn thấy Cố Du.
“Ừ, nhìn thấy cô ấy ngồi lên một chiếc xe, nhìn có vẻ rất vui.” Phó Lệ Minh nói thật.
Hoắc Diệc Thanh: “Cậu có thấy chủ xe không?”
“Không.” Cũng là lời nói thật. Lúc này có người đến tìm Phó Lệ Minh, nên anh không nói nữa, cúp máy.
Tối nay không cần tăng ca, nên Cố Du cực kỳ hào hứng, gọi điện thoại nói cho Dịch Huyên, đêm nay các cô sẽ tụ tập một chút.
Phó Lệ Minh thì trở về biệt thư của Phó Khai Nguyên một chuyến, vài năm gần đây thân thể của ông không tốt, hôm nay huyết áp tăng cao nên phải mời bác sĩ đến khám.
Bác sĩ khuyên Phó Lệ Minh đừng có tranh cãi đấu khẩu với ông nữa, nhịn ông một chút.
Phó Lệ Minh đồng ý.
Mấy năm này Phó Khai Nguyên già đi nhanh chóng, tóc bạc trắng, nằm ở trên giường, xem ra không có nhiều sức sống.
“Rốt cuộc cũng bò về nhà được rồi à.” Ông khá vất vả để nói xong một câu đơn giản, hô hấp không thuận lợi.
Phó Lệ Minh không nói chuyện, nếu anh nói lại thì sẽ ông tức giận mất.
“Nghe nói tập đoàn Trung Thịnh đã bắt đầu hành động rồi.”
Phó Lệ Minh gật đầu: “Dạ.”
Thái độ của Phó Khai Nguyên cực kỳ bất mãn với anh: “Sao con không nói cho ba biết?”
Phó Lệ Minh đứng ở bên giường, mặt không biến sắc nhìn ông: “Ba hy vọng con nói gì?”
“Có phải con không còn coi ba ra gì đúng không, lui về sau rồi là không được tham gia vào chuyện của tập đoàn nữa hả?” Tính tình của người đã về hưu không tốt lắm, lúc nào cũng gắt gỏng.
Phó Lệ Minh không muốn tranh cãi với ông, ngồi xuống ghế bên giường: “Chuyện công ty ba không cần phải lo lắng, con có thể giải quyết.”
“Con giải quyết? Con yếu như vậy thì định giải quyết thế nào? Con còn trẻ tuổi, không phải đối thủ của mấy lão cáo già.”
Phó Lệ Minh không muốn nói chuyện với ông không phải là không có nguyên nhân: “Vậy ba quay lại quản lý công ty nhé?”
“Con! Con đừng nghĩ ba sắp chết, ba nói cho con biết ba không thể… Khụ khụ khụ!” Phó Khai Nguyên nhất thời kích động, bị hụt hơi, bắt đầu ho khan dữ dội. Bác sĩ vội vàng đi vào chữa cho ông.
Một lát sau, ông đã bình phục.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con.
Lần này tâm tình của mọi người đều bình tĩnh hơn.
Phó Lệ Minh kiên nhẫn nói: “Bọn họ lợi hại, nhưng con cũng không phải người dễ bắt nạt, ba cứ sống tốt chờ xem là được.”
“Ba đương nhiên sẽ sống tốt.” Giọng Phó Khai Nguyên mềm đi: “Về nhà họ Dung…”
Phó Lệ Minh nghe ông nhắc đến chuyện này thì trong lòng mất kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt và bộ dạng mệt mỏi của ba mình, anh ráng kiềm chế, chờ ông tiếp tục nói.
“Không phải ba tùy tiện chọn một gia tộc như vậy, nếu chọn một cô gái mạnh mẽ cho con thì ba rất lo lắng, nhưng sau khi điều tra xong, mới quyết định lựa chọn. Nhà họ Dung chỉ có một cô con gái, không có con…” Sợ nói ra điều này thì Phó Lệ Minh sẽ nổi giận, nên Phó Khai Nguyên bỏ qua phương diện này, “Mà chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng Dung tiểu thư là một cô gái rất tốt. Trước kia cũng gặp qua vài lần, trong khoảng thời gian này cũng gặp qua hai ba lần. Ba sống vài thập niên rồi, có thể nhìn ra cô gái đó có ưu tú hay không. Ba không cần con cưới con bé ngay lập tức, nhưng con rủ bỏ thành kiến rồi thử tìm hiểu người ta xem, được chứ?”
Thái độ của ông như cầu xin, nhưng Phó Lệ Minh nói: “Con cũng gặp cô ấy vài lần, nhưng không có cảm giác gì với cô ấy hết, cho nên sau này ba đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Phó Khai Nguyên lại kích động.
Phó Lệ Minh nhíu mày: “Ba bình tĩnh một chút.”
Phó Khai Nguyên đấm ngực, nói: “Con là người làm ăn, sao lại dựa vào cảm giác? Ở lâu chung một chỗ thì sẽ có cảm giác thôi.”
Phó Lệ Minh không nói lời nào, nhưng thái độ rất kiên quyết.
“Con cũng đã 32 rồi, bây giờ kết hôn cũng hơi muộn, nhưng con đã bao giờ hẹn hò với cô gái nào chưa? Con rõ ràng là có bệnh.”
Phó Lệ Minh vẫn không nói lời nào, nói nữa sẽ cãi nhau.
“Con nên suy nghĩ một chút sau này sản nghiệp của nhà chúng ta sẽ giao cho ai? Chẳng lẽ phải giao cho người ngoài?”
Đây rõ ràng là ý muốn anh nối dõi tông đường.
Phó Lệ Minh: “Chuyện xa vời như vậy mà ba quan tâm làm gì.”
“Ý của con là ba sắp chết cũng không được quản những việc đó sao?”
Phó Lệ Minh chịu đựng cảm xúc muốn cãi nhau.
“Con không tự đi tìm đối tượng kết hôn cho mình, thì để ba sắp xếp cho con.” Phó Khai Nguyên đưa ra tối hậu thư.
Phó Lệ Minh: “Nếu như con tự tìm, thì ba sẽ không nhúng tay vào đúng không?”
Phó Khai Nguyên sửng sốt một chút.
“Vậy ba không cần quan tâm chuyện này. Ba nghỉ ngơi cho tốt, con đi đây.” Phó Lệ Minh khẽ cong môi cười, đứng dậy rời đi.
“Con chờ một chút!”
Phó Lệ Minh không dừng bước.
“Con phải nói rõ ràng cho ba nghe!”
Phó Lệ Minh: “Ba ráng dưỡng bệnh cho tốt, sống lâu thêm vài năm nữa.”
/53
|