Editor: Trà Đá.
Ngay lúc mọi người đang cố gắng tiêu hóa chuyện Cố Du lái xe cho Phó Lệ Minh, thì Cố Du nói: “Tôi không biết lái xe.”
Phó Lệ Minh nhìn thẳng vào ánh mắt cô: “Không phải lúc nãy vừa lái đó sao?”
Cố Du nhìn lại anh, nói: “Chỉ nhắm mắt lái đại thôi.”
Phó Lệ Minh: “Vậy thì cứ tiếp tục nhắm mắt lái đại đi.”
Cả một bàn lớn, mọi người đều im lặng nhìn hai người bọn họ, đều đang suy đoán giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.
Cố Du sợ mọi người nghĩ lung tung, không dám đối đầu với Phó Lệ Minh nữa, cười cười nói: “Được.”
Hoắc Diệc Thanh và Giang Khải hứng thú nhìn bọn họ, tuy rằng hai người rất muốn xem bọn họ tranh cãi tiếp, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, nên phải giúp bọn họ giải vây.
Hoắc Diệc Thanh: “Vậy thì ít ra cũng phải trả chút phí gì chứ.”
Cố Du gật đầu.
Phó Lệ Minh không lên tiếng.
Giang Khải lên tiếng nói với Phó Lệ Minh: “Anh Minh, anh đừng có trả tiền đấy nhé, mời ăn cơm hay tặng quà gì đó là được rồi.”
Phó Lệ Minh bưng ly rượu lên uống một ngụm, ánh mắt lại nhìn về phía Cố Du.
Cố Du đang cúi đầu ăn cơm, không ngẩng đầu, không muốn nhìn thấy người đối diện.
Tống Lệ Hoa ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi cô: “Ôi trời, em và tổng giám đốc Phó làm sao vậy?”
“Làm sao là làm sao ạ.”
“Vừa rồi tổng giám đốc Phó nhìn em.”
Động tác của Cố Dư dừng lại, cô ngẩng đầu lên, lúc này Phó Lệ Minh đang uống rượu, cũng không nhìn cô nữa.
Tống Lệ Hoa nhiệt tình khuyên bảo: “Ban nãy biểu hiện bất mãn của em rất rõ ràng, nhưng người ta là ông chủ lớn…”
Cố Du biết hành vi của mình hơi khiếm nhã, cũng thật sự sợ mọi người nói lung tung, vì thế nửa thật nửa đùa nói: “Lúc nãy tổng giám đốc Phó nói em lái xe, mà do em lái không tốt, nên bị ăn mắng, em tự dưng cũng mất hứng luôn.”
“Vậy mà anh ấy còn bảo em lái nữa à.”
“Dạ, rõ ràng là muốn làm khó em.”
Tống Lệ Hoa đảo mắt, an ủi cô: “Có thể vì biểu hiện của em làm tổng giám đốc Phó bị mất mặt, cho nên muốn chỉnh em, sau này cẩn thận một chút, đừng có chọc đến anh ấy nữa.”
Cố Du gật đầu: “Dạ.”
Tống Lệ Hoa là người tốt, chỉ là có chút nhiều chuyện, Cố Du nói với cô ấy chuyện này, cũng vì muốn cho cô ấy biết giữa cô và Phó Lệ Minh không có quan hệ phức tạp gì hết.
Xong bữa tối, đoàn người lại di chuyển đến Thịnh Thế Vương Triều.
Bởi vì Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh đều uống rượu, cho nên không lái xe, mà ồn ào ngồi xe Phó Lệ Minh.
Giang Khải ôm cổ Hoắc Diệc Thanh, cười hì hì với Cố Du: “Tôi tin tưởng kỹ thuật lái xe của cô.”
Cố Du: “Lát nữa anh đừng mắng tôi là được.”
Giang Khải: “Tôi sao mắng cô được? Tôi rất biết cách thương hoa tiếc ngọc.” Không giống như ai đó.
Phó Lệ Minh ở bên cạnh, Hoắc Diệc Thanh vẫn nhìn phản ứng của anh, thấy sắc mặt anh càng lúc càng lạnh, không thể không nhắc nhở Giang Khải: “Đừng có trêu đùa nhân viên của tôi nữa.”
“Cố Du, nếu cô muốn thì có thể trở thành nhân viên của tôi, tôi trả cô gấp đôi.” Giang Khải công khai thọc gậy bánh xe.
Phó Lệ Minh cảm thấy Giang Khải quá ốn ào, lạnh nhạt nói: “Hai người tự đi xe của mình đi.” Nói xong, quay đầu nói với Cố Du: “Đi thôi.” Giọng điệu ôn hòa rất nhiều.
Cố Du im lặng đi qua.
Những đồng nghiệp khác vẫn đang chú ý đến hành động của bọn họ, Cố Du có thể nói chuyện với ba ông chủ như vậy, thật sự có chút kỳ lạ.
Cố Du đi làm lăn lộn vài năm, đương nhiên biết bọn họ nghĩ cái gì, trong lòng cô cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cô có biện pháp nào sao?
Vẫn nên an phận một chút.
Cố Du nhận lấy chìa khóa xe, Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh không nghe lời, bọn họ coi như chưa nghe thấy gì, lúc Cố Du mở khóa xe thì bọn họ mở cửa sau chui vào.
Bốn người ngồi xong, Cố Du đang chuẩn bị khởi động xe, Phó Lệ Minh nói: “Lần này tôi không mắng cô nữa.”
Cố Du liếc mắt nhìn anh, đáp lại một cách không có thành ý: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”
Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh ở phía sau cười trộm, thuận tiện nói người khác lái xe thì người ngoài không cần lên tiếng.
Bọn họ ở phía sau rất náo nhiệt, còn Phó Lệ Minh và Cố Du ở phía trước không nói chuyện.
Lần này Cố Du lái xe rất thuận lợi, thật ra kỹ thuật lái xe của cô không tệ, chỉ là lâu rồi không lái nên có hơi vụng về. Cô lái xe rất nghiêm túc, không để cho Phó Lệ Minh có cơ hội khinh bỉ cô.
Mọi người chơi rất vui ở Thịnh Thế Vương Triều, Cô Du nghe nhạc đinh tai nhức óc lại cảm thấy đau đầu.
Bởi vì ngày mai không đi làm, cho nên bọn họ có thể chơi thỏa thích.
Cố Du ngồi trên quầy bar uống nước lọc, có chút mệt, nằm dài trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ba người Phó Lệ Minh, Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh thì ngồi tán gẫu, Phó Lệ Minh thỉnh thoảng cũng tìm kiếm bóng dáng của Cố Du, lúc nhìn thấy cô nằm dài trên bàn quầy bar thì trong lòng có chút lo lắng.
Đêm nay trạng thái của Cố Du không tốt, ít nói, cũng ít cười. Anh còn tưởng bởi vì anh nên cô không thoải mái, nhưng sau đó lại phát hiện không hoàn toàn như vậy.
Anh đưa ly rượu cho Giang Khải, nói một tiếng với bạn bè, sau đó đứng dậy đi về phía Cố Du.
Lúc anh đến gần, bartender ở quầy bar chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó.”
Cố Du đang nhắm mắt nghĩ ngơi nghe thấy, lập tức ngồi thẳng dậy.
Vừa rồi cô úp mặt lên cánh tay, bây giờ tầm mắt hơi mờ ảo, hơn nữa ánh đèn neon lại lóe lên không ngừng, khiến người trước mặt vừa nhòe vừa mơ hồ.
“Làm sao vậy?” Phó Lệ Minh trầm giọng hỏi, nhưng giọng điệu lại không lạnh nhạt như bình thường.
Cố Du dùng sức chớp chớp mắt, sau khi tầm mắt đã rõ hơn, đầu óc cũng tỉnh táo đi nhiều.
“Không sao hết.”
“Không thoải mái hả?”
Cô hoàn toàn không có tinh thần gì hết.
Cố Du lắc đầu: “Tôi có chút buồn ngủ, có thể về trước không? Anh tìm người khác lái xe nhé.”
Phó Lệ Minh là ông chủ lớn, chuyện tìm người lái xe rất đơn giản, Cố Du cũng không tin là anh sẽ bắt cô lái xe.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Cô Du ngạc nhiên, vội vàng từ chối: “Không cần! Tôi tự về là được rồi, anh cứ tiếp tục công việc của anh đi.”
Phó Lệ Minh: “Tôi không bận.”
“Nhưng anh cũng đâu lái xe được, anh uống rượu mà.” Cố Du vừa nói vừa đứng dậy, “Tôi đến nói với tổng giám đốc Hoắc một tiếng.”
Nói xong cô lập tức rời đi, bước chân có chút nhanh, giống như là đang chạy trốn.
Phó Lệ Minh nhìn bóng dáng cô, hai mắt nheo lại.
Cố Du chào tạm biệt Hoắc Diệc Thanh trước, sau đó lại nói với đồng nghiệp cô về trước vì không khỏe.
Tống Lệ Hoa nói đỡ cho cô: “Hôm nay Cố Du hơi bị cảm, nên về nhà sớm một chút, uống nhiều nước, nhớ uống thuốc, không được chủ quan.”
Cố Du cảm kích cười cười: “Dạ, cảm ơn chị Lệ Hoa.”
“Cảm ơn cái gì, nghỉ ngơi cho tốt, chị còn cần em đó.”
Các đồng nghiệp khác cũng quan tâm hỏi han một hồi, sau đó Cố Du đi ra khỏi Thịnh Thế Vương Triều.
Ban đêm có chút lạnh, một cơn gió thổi đến khiến Cố Du hắt xì.
Xem ra là bị cảm thật rồi, lát nữa về tiểu khu rồi mua thuốc cảm mới được.
Bên ngoài có vài chiếc xe taxi trống, Cố Du đi qua.
Đang định mở cửa xe, thì phía sau lưng vang lên tiếng còi xe.
Cô quay đầu lại nhìn, là xe của Phó Lệ Minh.
Xe dừng lại ở bên cạnh cô, cửa sau được mở ra.
“Lên xe.”
“Không…”
“Tôi không ăn thịt cô, lên xe.”
Cố Du suy nghĩ một chút, cuối cùng lên xe.
Ngay lúc mọi người đang cố gắng tiêu hóa chuyện Cố Du lái xe cho Phó Lệ Minh, thì Cố Du nói: “Tôi không biết lái xe.”
Phó Lệ Minh nhìn thẳng vào ánh mắt cô: “Không phải lúc nãy vừa lái đó sao?”
Cố Du nhìn lại anh, nói: “Chỉ nhắm mắt lái đại thôi.”
Phó Lệ Minh: “Vậy thì cứ tiếp tục nhắm mắt lái đại đi.”
Cả một bàn lớn, mọi người đều im lặng nhìn hai người bọn họ, đều đang suy đoán giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.
Cố Du sợ mọi người nghĩ lung tung, không dám đối đầu với Phó Lệ Minh nữa, cười cười nói: “Được.”
Hoắc Diệc Thanh và Giang Khải hứng thú nhìn bọn họ, tuy rằng hai người rất muốn xem bọn họ tranh cãi tiếp, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, nên phải giúp bọn họ giải vây.
Hoắc Diệc Thanh: “Vậy thì ít ra cũng phải trả chút phí gì chứ.”
Cố Du gật đầu.
Phó Lệ Minh không lên tiếng.
Giang Khải lên tiếng nói với Phó Lệ Minh: “Anh Minh, anh đừng có trả tiền đấy nhé, mời ăn cơm hay tặng quà gì đó là được rồi.”
Phó Lệ Minh bưng ly rượu lên uống một ngụm, ánh mắt lại nhìn về phía Cố Du.
Cố Du đang cúi đầu ăn cơm, không ngẩng đầu, không muốn nhìn thấy người đối diện.
Tống Lệ Hoa ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi cô: “Ôi trời, em và tổng giám đốc Phó làm sao vậy?”
“Làm sao là làm sao ạ.”
“Vừa rồi tổng giám đốc Phó nhìn em.”
Động tác của Cố Dư dừng lại, cô ngẩng đầu lên, lúc này Phó Lệ Minh đang uống rượu, cũng không nhìn cô nữa.
Tống Lệ Hoa nhiệt tình khuyên bảo: “Ban nãy biểu hiện bất mãn của em rất rõ ràng, nhưng người ta là ông chủ lớn…”
Cố Du biết hành vi của mình hơi khiếm nhã, cũng thật sự sợ mọi người nói lung tung, vì thế nửa thật nửa đùa nói: “Lúc nãy tổng giám đốc Phó nói em lái xe, mà do em lái không tốt, nên bị ăn mắng, em tự dưng cũng mất hứng luôn.”
“Vậy mà anh ấy còn bảo em lái nữa à.”
“Dạ, rõ ràng là muốn làm khó em.”
Tống Lệ Hoa đảo mắt, an ủi cô: “Có thể vì biểu hiện của em làm tổng giám đốc Phó bị mất mặt, cho nên muốn chỉnh em, sau này cẩn thận một chút, đừng có chọc đến anh ấy nữa.”
Cố Du gật đầu: “Dạ.”
Tống Lệ Hoa là người tốt, chỉ là có chút nhiều chuyện, Cố Du nói với cô ấy chuyện này, cũng vì muốn cho cô ấy biết giữa cô và Phó Lệ Minh không có quan hệ phức tạp gì hết.
Xong bữa tối, đoàn người lại di chuyển đến Thịnh Thế Vương Triều.
Bởi vì Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh đều uống rượu, cho nên không lái xe, mà ồn ào ngồi xe Phó Lệ Minh.
Giang Khải ôm cổ Hoắc Diệc Thanh, cười hì hì với Cố Du: “Tôi tin tưởng kỹ thuật lái xe của cô.”
Cố Du: “Lát nữa anh đừng mắng tôi là được.”
Giang Khải: “Tôi sao mắng cô được? Tôi rất biết cách thương hoa tiếc ngọc.” Không giống như ai đó.
Phó Lệ Minh ở bên cạnh, Hoắc Diệc Thanh vẫn nhìn phản ứng của anh, thấy sắc mặt anh càng lúc càng lạnh, không thể không nhắc nhở Giang Khải: “Đừng có trêu đùa nhân viên của tôi nữa.”
“Cố Du, nếu cô muốn thì có thể trở thành nhân viên của tôi, tôi trả cô gấp đôi.” Giang Khải công khai thọc gậy bánh xe.
Phó Lệ Minh cảm thấy Giang Khải quá ốn ào, lạnh nhạt nói: “Hai người tự đi xe của mình đi.” Nói xong, quay đầu nói với Cố Du: “Đi thôi.” Giọng điệu ôn hòa rất nhiều.
Cố Du im lặng đi qua.
Những đồng nghiệp khác vẫn đang chú ý đến hành động của bọn họ, Cố Du có thể nói chuyện với ba ông chủ như vậy, thật sự có chút kỳ lạ.
Cố Du đi làm lăn lộn vài năm, đương nhiên biết bọn họ nghĩ cái gì, trong lòng cô cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cô có biện pháp nào sao?
Vẫn nên an phận một chút.
Cố Du nhận lấy chìa khóa xe, Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh không nghe lời, bọn họ coi như chưa nghe thấy gì, lúc Cố Du mở khóa xe thì bọn họ mở cửa sau chui vào.
Bốn người ngồi xong, Cố Du đang chuẩn bị khởi động xe, Phó Lệ Minh nói: “Lần này tôi không mắng cô nữa.”
Cố Du liếc mắt nhìn anh, đáp lại một cách không có thành ý: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”
Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh ở phía sau cười trộm, thuận tiện nói người khác lái xe thì người ngoài không cần lên tiếng.
Bọn họ ở phía sau rất náo nhiệt, còn Phó Lệ Minh và Cố Du ở phía trước không nói chuyện.
Lần này Cố Du lái xe rất thuận lợi, thật ra kỹ thuật lái xe của cô không tệ, chỉ là lâu rồi không lái nên có hơi vụng về. Cô lái xe rất nghiêm túc, không để cho Phó Lệ Minh có cơ hội khinh bỉ cô.
Mọi người chơi rất vui ở Thịnh Thế Vương Triều, Cô Du nghe nhạc đinh tai nhức óc lại cảm thấy đau đầu.
Bởi vì ngày mai không đi làm, cho nên bọn họ có thể chơi thỏa thích.
Cố Du ngồi trên quầy bar uống nước lọc, có chút mệt, nằm dài trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ba người Phó Lệ Minh, Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh thì ngồi tán gẫu, Phó Lệ Minh thỉnh thoảng cũng tìm kiếm bóng dáng của Cố Du, lúc nhìn thấy cô nằm dài trên bàn quầy bar thì trong lòng có chút lo lắng.
Đêm nay trạng thái của Cố Du không tốt, ít nói, cũng ít cười. Anh còn tưởng bởi vì anh nên cô không thoải mái, nhưng sau đó lại phát hiện không hoàn toàn như vậy.
Anh đưa ly rượu cho Giang Khải, nói một tiếng với bạn bè, sau đó đứng dậy đi về phía Cố Du.
Lúc anh đến gần, bartender ở quầy bar chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó.”
Cố Du đang nhắm mắt nghĩ ngơi nghe thấy, lập tức ngồi thẳng dậy.
Vừa rồi cô úp mặt lên cánh tay, bây giờ tầm mắt hơi mờ ảo, hơn nữa ánh đèn neon lại lóe lên không ngừng, khiến người trước mặt vừa nhòe vừa mơ hồ.
“Làm sao vậy?” Phó Lệ Minh trầm giọng hỏi, nhưng giọng điệu lại không lạnh nhạt như bình thường.
Cố Du dùng sức chớp chớp mắt, sau khi tầm mắt đã rõ hơn, đầu óc cũng tỉnh táo đi nhiều.
“Không sao hết.”
“Không thoải mái hả?”
Cô hoàn toàn không có tinh thần gì hết.
Cố Du lắc đầu: “Tôi có chút buồn ngủ, có thể về trước không? Anh tìm người khác lái xe nhé.”
Phó Lệ Minh là ông chủ lớn, chuyện tìm người lái xe rất đơn giản, Cố Du cũng không tin là anh sẽ bắt cô lái xe.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Cô Du ngạc nhiên, vội vàng từ chối: “Không cần! Tôi tự về là được rồi, anh cứ tiếp tục công việc của anh đi.”
Phó Lệ Minh: “Tôi không bận.”
“Nhưng anh cũng đâu lái xe được, anh uống rượu mà.” Cố Du vừa nói vừa đứng dậy, “Tôi đến nói với tổng giám đốc Hoắc một tiếng.”
Nói xong cô lập tức rời đi, bước chân có chút nhanh, giống như là đang chạy trốn.
Phó Lệ Minh nhìn bóng dáng cô, hai mắt nheo lại.
Cố Du chào tạm biệt Hoắc Diệc Thanh trước, sau đó lại nói với đồng nghiệp cô về trước vì không khỏe.
Tống Lệ Hoa nói đỡ cho cô: “Hôm nay Cố Du hơi bị cảm, nên về nhà sớm một chút, uống nhiều nước, nhớ uống thuốc, không được chủ quan.”
Cố Du cảm kích cười cười: “Dạ, cảm ơn chị Lệ Hoa.”
“Cảm ơn cái gì, nghỉ ngơi cho tốt, chị còn cần em đó.”
Các đồng nghiệp khác cũng quan tâm hỏi han một hồi, sau đó Cố Du đi ra khỏi Thịnh Thế Vương Triều.
Ban đêm có chút lạnh, một cơn gió thổi đến khiến Cố Du hắt xì.
Xem ra là bị cảm thật rồi, lát nữa về tiểu khu rồi mua thuốc cảm mới được.
Bên ngoài có vài chiếc xe taxi trống, Cố Du đi qua.
Đang định mở cửa xe, thì phía sau lưng vang lên tiếng còi xe.
Cô quay đầu lại nhìn, là xe của Phó Lệ Minh.
Xe dừng lại ở bên cạnh cô, cửa sau được mở ra.
“Lên xe.”
“Không…”
“Tôi không ăn thịt cô, lên xe.”
Cố Du suy nghĩ một chút, cuối cùng lên xe.
/53
|