Hoan Du

Chương 33: Thiếu

/53


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Cố Du ôm tài liệu trước ngực, đứng chờ thang máy với Dung Tĩnh.

Dung Tĩnh cầm túi xách hàng hiệu, hơn hai mươi vạn. Nữ đồng nghiệp trong Sang Thành có bàn tán qua, ai nấy đều tỏ vẻ hâm mộ.

Cố Du thật sự không hâm mộ, người giàu có cách sống của người giàu, bọn họ không giống người bình thường, cũng có thể rất vui vẻ.

Cô không chủ động nói chuyện, dù sao Dung Tĩnh cũng đã bày ra thái độ không thích cô, cần gì phải làm mấy chuyện vô vị.

Thang máy phải một lúc nữa mới đến, Dung Tĩnh quay đầu liếc mắt đánh giá Cố Du, nói: “Hôm nay cô ăn mặc cũng rất trẻ trung, không giống phong cách trước kia.”

Cô ta nói chuyện phiếm, nhưng trong lời nói có vẻ có thâm ý.

Hôm nay Cố Du mặc áo lụa sơ mi trắng, phối hợp với váy da ngắn màu hồng nhạt, không tính là trẻ trung, nhưng nhìn rất năng động. Về phần phong cách trước đó của cô, thì có khác biệt, nhưng cũng không làm trái quy định ở Sang Thành.

Dung Tĩnh ăn mặc rất chuyện nghiệp, tóc vén lên. Cô ta lớn hơn Cố Du hai tuổi, nhưng bây giờ nhìn trưởng thành hơn Cố Du.

Quan trọng là gương mặt của Cố Du xinh đẹp hơn cô ta.

Dung Tĩnh càng nhìn càng không thích.

“Trước đó đồng nghiệp nói tôi ăn mặc già dặn quá, cho nên tôi đổi phong cách.” Cố Du chỉ nói đơn giản.

Già dặn cái gì, Dung Tĩnh lạnh mặt: “Phải không? Hay là vì ai đó mà ăn mặc đẹp hơn?”

Cố Du: “Tôi ăn mặc để làm hài lòng bản thân, tại sao phụ nữ lại phải sống vì đàn ông?”

“Ai cũng muốn câu được con rùa vàng.”

“Cũng có người khác biệt.”

“Đing.” Thang máy đến.

Trong thang máy có người, rốt cuộc Cố Du cũng không cần thảo luận về đề tài nhàm chán kia với Dung Tĩnh nữa.

Đến tầng cao nhất, Dung Tĩnh ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, đến trước cửa văn phòng Phó Lệ Minh, Trương Bân gọi vào xin chỉ thị.

“Tổng giám đốc Phó, Dung tiểu thư…”

“Không rảnh.” Phó Lệ Minh lạnh lùng nói.

Lời còn chưa nói hết, Trương Bân nhìn thoáng qua Dung tĩnh, kiên trì tiếp tục: “… Và Cố Du đến tìm.”

Phó Lệ Minh đang chuẩn bị cúp máy thì sửa lời: “Cho họ vào đi.”

Trương Bân đi qua mở cửa, Dung Tĩnh đi vào, Cố Du theo sát phía sau.

Phó Lệ Minh ngồi ở bàn làm việc, trong tay còn cầm bút máy, gương mặt lạnh lùng: “Tìm tôi có việc gì?”

Dung Tĩnh dịu dàng nói: “Cố Du nói trước đi.”

Cố Du cầu còn không được, tiến lên đưa tài liệu cho Phó Lệ Minh, khiêm tốn nói: “Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Hoắc muốn đưa tài liệu này cho anh.”

Phó Lệ Minh nhận lấy tài liệu, làm như cẩn thận xem qua.

Cố Du: “Tổng giám đốc Phó, không còn việc gì nữa thì tôi xin phép.”

“Có việc.” Anh không ngẩng đầu lên, nói.

“Anh nói đi, tổng giám đốc Phó.”

“Lát nữa nói sau.” Anh đặt tài liệu qua một bên, sau đó nhìn Dung Tĩnh: “Dung tiểu thư có chuyện gì thì nói đi.”

Dung Tĩnh liếc mắt nhìn Cố Du một cái, Cố Du lập tức hiểu ra: “Tôi ra ngoài trước,”

Cô vừa nói vừa xoay người rời đi, cũng không ngờ bị Phó Lệ Minh ngăn lại: “Cô ở lại đây, tôi và Dung tiểu thư không có chuyện gì bí mật mà không thể cho người khác nghe được.”

Cố Du dừng chân, đồng thời cũng cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt từ Dung Tĩnh. Nếu cô thật sự ở lại, thì có lẽ Dung Tĩnh sẽ thầm mắng cô trong lòng.

“Tổng giám đốc Phó, tôi có việc cần ra


/53

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status