Điền Lỗi đang đắc ý, đột nhiên trên chân bị đạp một cái, cảm thấy đau đớn. Cậu ta không nhịn được ôm lấy một chân liên tục kêu la thảm thiết. Cái gọi là vui quá hóa buồn, thật đúng với cảm giác lúc này!
Triệu Trường Phong tới phòng, đang muốn lên lầu, nhìn thấy Lưu lão đầu ở cửa lớn gọi hắn lại:
- Triệu Trường Phong, Triệu Trường Phong, chờ một chút!
Triệu Trường Phong dừng bước, cảnh giác nhìn Lưu lão đầu:
- Lưu lão đầu, gói mì ăn liền đêm qua cháu đã trả tiền rồi mà!
Măt Lưu lão đầu đỏ lên, cắn răng, miệng cười nói:
- Bác biết cháu đã trả tiền gói mì ăn liền. Lần này sẽ không lại nhớ lầm. Giữa trưa có người đã đánh điện thoại vài lần tới tìm cháu. Này, đây là điện thoại của ông ta. Ông ấy bảo sau khi cậu trở về thì phải gọi điện thoại lại cho ông ấy.
Triệu Trường Phong nhận tờ giấy do lão đầu đưa cho, vừa nhìn đã thấy là số điện thoại lạ.
- Lưu lão đầu, có đúng số điện thoại này không? Người gọi có nói tên là gì hay không?
- Ông ta tên là, tên là... Ai nha, bác đã nhớ rất rõ nhưng bỗng nhiên bị cháu hỏi như thế, sao lại nghĩ mãi không ra.
Lưu lão đầu gấp đến độ vò đầu bứt tai.
- Được rồi, được rồi, Lưu lão đầu, nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa!
Triệu Trường Phong xua tay nói:
- Lần sau nhớ rõ ngoại trừ số điện thoại, thì ông viết luôn cả tên người gọi ra giấy luôn.
Lưu lão đầu u oán trừng mắt nhìn Triệu Trường Phong, trong lòng thầm mắng:
“Tiểu tử thối, nếu không phải trình độ văn hóa của ta ít, không biết viết mấy. Với xuất thân của ta chính gốc từ bần nông và trung nông, hiện tại đã sớm lên làm kế toán thôn ủy, còn dùng tới đây trông cửa cho các ngươi sao?”
Triệu Trường Phong không có tâm tư để ý tới ánh mắt Lưu lão đầu giống như oán phụ, trong lòng hắn đang suy nghĩ xem ai đã gọi điện thoạ tới tìm hắn? Không biết là ai. Triệu Trường Phong không rất thực sự muốn điện thoại lại cho người này. Phải biết rằng gọi điện thoại lại, sẽ phải lãng phí nửa đồng tiền của Triệu Trường Phong. Hắn không gọi lại, lại lo lắng người khác tìm hắn thật sự có việc gì gấp.
Không thể trách Triệu Trường Phong tính toán chi li như vậy. Phải biết rằng hiện tại tổng tài sản của hắn còn chưa đến mười đồng.
Tâm tư Triệu Trường Phong đấu tranh một trận nho nhỏ, cuối cùng vẫn quyết định gọi lại số điện thoại này.
Lưu lão đầu tươi cười rạng rỡ nhận năm xu do Triệu Trường Phong ném tới, đưa điện thoại bàn chuyển đến sát cửa sổ.
- Alô, xin chào. Tôi muốn hỏi một chút, giữa trưa có ai gọi điện thoại tìm tôi vậy? Tôi là ai sao? Triệu Trường Phong, đại học Kinh tế và tài chính Hoa Bắc. A, các anh là kho máu của tỉnh Trung Nguyên?
Năm phút đồng hồ sau, rốt cục Triệu Trường Phong đã hiểu rõ tình hình. Hắn đặt điện thoại xuống, hấp tấp muốn đi, Lưu lão đầu ở trong cửa sổ lại hô to:
- Triệu Trường Phong, gọi điện thoại quá ba phút. Cậu phải đưa thêm năm xu nữa!
- Lưu lão đầu, con mẹ nó trong mắt bác chỉ có tiền sao? Khi nào quay trở về cháu đưa thêm cho bác!
Triệu Trường Phong gào lên một câu, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi ký túc xá.
Ra khỏi kí túc xa, Triệu Trường Phong chạy như điên, tốc độ cực nhanh, khiến các sinh viên khác phải nhường đường nhìn theo, chặc lưỡi không thôi.
- Sao, đó không phải là phó chủ tịch hội sinh viên trường Triệu Trường Phong sao? Tư thế anh ấy chạy bộ thật là suất. Mình rất thích anh ấy!
Một nữ sinh chắp hai tay ở trước ngực, nhìn Triệu bóng dáng Trường Phong đi rất nhanh làm ra bộ dạng mê trai.
Sắc mặt bạn trai của nàng rất khó coi đứng ở bên cạnh, miệng cười lạnh nói:
- Suất? Suất nữa cũng chỉ là cái rắm. Có người nào có tư thế chạy bộ suất như hắn, mà được quốc gia chọn lựa hắn chuẩn bị đi tranh huy chương ở thế vận hội Ô-lym-pic Atlanta năm 96 không?
Ở bên phải cổng chính của đại học tài chính Hoa Bắc luôn có mấy xe taxi đỗ. Tiền đi taxi rất đắt. Ngày thường chỉ có những sinh viên giàu có trong trường đại học tài chính mới dùng tới. Đương nhiên, những nam sinh ngốc nghếch với tình yêu cuồng nhiệt khi đi cùng bạn gái ra trung tâm thành phố mua sắm thỉnh thoảng cũng sẽ ngồi thử một vài lần.
Triệu Trường Phong bước nhanh ra cổng trường học, tới trước một chiếc xe taxi màu xanh, mở cửa xe, lên xe, thở hổn hển nói:
- Đường Kiện Khang, kho máu tỉnh Trung Nguyên!
Trên đường, xe taxi chạy rất nhanh. Hai mươi phút sau, đã đi tới cửa kho máu tỉnh Trung Nguyên.
Cửa kho máu, một nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng cùng một cô gái mặc áo khoác da chồn đang hết nhìn đông lại tới nhìn tây. Triệu Trường Phong bước xuống xe, liền hỏi hai người:
- Ai là Bác sĩ Trương? Tôi là Triệu Trường Phong.
- Tôi, chính là tôi!
Nữ bác sĩ bước nhanh qua đón.
Cô gái mặc áo khoác da chồn đi về phía xe taxi, ném cho người lái xe xe taxi hai mươi đồng, sau đó vội vàng đi về phía Triệu Trường Phong.
- Ôi, chờ một chút, tôi trả lại cô năm đồng.
Người lái xe taxi kêu lên.
- Không cần trả lại!
Cô gái cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói.
Xe taxi lái xe trên mặt bài trừ một khó coi tươi cười, trong lòng mắng:
- Con bà nó, nếu không phải lão tử thấy bộ dạng cô xinh đẹp, hẳn là lười kêu lại một tiếng như thế!
Ngày thường, người lái xe taxi ở cửa Đại học tài chính Hoa Bắc thường đón khách quen. Đây là lần đầu tiên hắn ta thu phí theo giá thường. Thật sự không ngờ được lại đụng phải một cây đinh.
- Triệu Trường Phong đồng học, cám ơn cậu đã tới đúng lúc. Vị này chính là Lâm Hân Bình, là người nhà bệnh nhân đang có nhu cầu dùng máu gấp!
Bác sĩ Trương giới thiệu.
- Triệu tiên sinh, cám ơn, cám ơn anh!
Khóe mắt Lâm Hân Bình thoáng hiện nước mắt, vẻ mặt cảm kích ẩn dấu lo lắng.
- Lâm tiểu thư, không cần khách khí!
Triệu Trường Phong xua tay nói:
- Cứu người quan trọng hơn, những lời khách khí đó để sau hãy nói.
- Đúng, Triệu Trường Phong đồng học nói rất đúng. Đi, chúng ta vừa đi vừa giới thiệu tình hình.
Hoá ra, ba tháng trước, Đại học Hoa Bắc từng tổ chức qua một hoạt động sinh viên làm nghĩa vụ hiến máu. Khi đó Triệu Trường Phong vừa mới được Tổng đội Đảng khoa thảo luận thông qua trở thành đảng viên dự bị, lại đảm nhiệm phó chủ tịch hội sinh viên của trường, tất nhiên phải làm gương cho binh sĩ tạo tác dụng gương mẫu.
Cũng may, lượng máu hiến không nhiều lắm, khoảng hai trăm cc. Với thân thể rắn chắc như Triệu Trường Phong, hiến chút máu này căn bản không có ảnh hưởng gì.
Trước khi hiến máu còn phải làm các loại xét nghiệm sinh lý. Ngoại trừ kiểm tra máu của người hiến máu có các loại bệnh truyền nhiễm hay không i, chính là kiểm tra các hạng mục chỉ tiêu sinh lý của người hiến máu. Ví dụ như nhóm máu, công dụng của lá gan, hàm lượng cholesterol và vài thứ khác.
Đương nhiên các chỉ tiêu sinh lý của Triệu Trường Phong đều bình thường, nhưng nhóm máu của hắn lại khiến nhân viên của kho máu chú ý.
Thật ra, nhóm máu được phân thành nhiều loại. Ví dụ như người bình thường chúng ta là hệ thống máu ABO, chính là căn cứ vào hình dạng của kháng nguyên bên trong hồng cầu. Trong đó căn cứ vào sự khác nhau của kháng nguyên bên trong hồng cầu mà phân chia làm nhóm máu A, nhóm máu B, nhóm máu O và nhóm máu AB. Dựa theo loại nhóm máu này thì nhóm máu cuar Triệu Trường Phong là nhóm AB.
Triệu Trường Phong tới phòng, đang muốn lên lầu, nhìn thấy Lưu lão đầu ở cửa lớn gọi hắn lại:
- Triệu Trường Phong, Triệu Trường Phong, chờ một chút!
Triệu Trường Phong dừng bước, cảnh giác nhìn Lưu lão đầu:
- Lưu lão đầu, gói mì ăn liền đêm qua cháu đã trả tiền rồi mà!
Măt Lưu lão đầu đỏ lên, cắn răng, miệng cười nói:
- Bác biết cháu đã trả tiền gói mì ăn liền. Lần này sẽ không lại nhớ lầm. Giữa trưa có người đã đánh điện thoại vài lần tới tìm cháu. Này, đây là điện thoại của ông ta. Ông ấy bảo sau khi cậu trở về thì phải gọi điện thoại lại cho ông ấy.
Triệu Trường Phong nhận tờ giấy do lão đầu đưa cho, vừa nhìn đã thấy là số điện thoại lạ.
- Lưu lão đầu, có đúng số điện thoại này không? Người gọi có nói tên là gì hay không?
- Ông ta tên là, tên là... Ai nha, bác đã nhớ rất rõ nhưng bỗng nhiên bị cháu hỏi như thế, sao lại nghĩ mãi không ra.
Lưu lão đầu gấp đến độ vò đầu bứt tai.
- Được rồi, được rồi, Lưu lão đầu, nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa!
Triệu Trường Phong xua tay nói:
- Lần sau nhớ rõ ngoại trừ số điện thoại, thì ông viết luôn cả tên người gọi ra giấy luôn.
Lưu lão đầu u oán trừng mắt nhìn Triệu Trường Phong, trong lòng thầm mắng:
“Tiểu tử thối, nếu không phải trình độ văn hóa của ta ít, không biết viết mấy. Với xuất thân của ta chính gốc từ bần nông và trung nông, hiện tại đã sớm lên làm kế toán thôn ủy, còn dùng tới đây trông cửa cho các ngươi sao?”
Triệu Trường Phong không có tâm tư để ý tới ánh mắt Lưu lão đầu giống như oán phụ, trong lòng hắn đang suy nghĩ xem ai đã gọi điện thoạ tới tìm hắn? Không biết là ai. Triệu Trường Phong không rất thực sự muốn điện thoại lại cho người này. Phải biết rằng gọi điện thoại lại, sẽ phải lãng phí nửa đồng tiền của Triệu Trường Phong. Hắn không gọi lại, lại lo lắng người khác tìm hắn thật sự có việc gì gấp.
Không thể trách Triệu Trường Phong tính toán chi li như vậy. Phải biết rằng hiện tại tổng tài sản của hắn còn chưa đến mười đồng.
Tâm tư Triệu Trường Phong đấu tranh một trận nho nhỏ, cuối cùng vẫn quyết định gọi lại số điện thoại này.
Lưu lão đầu tươi cười rạng rỡ nhận năm xu do Triệu Trường Phong ném tới, đưa điện thoại bàn chuyển đến sát cửa sổ.
- Alô, xin chào. Tôi muốn hỏi một chút, giữa trưa có ai gọi điện thoại tìm tôi vậy? Tôi là ai sao? Triệu Trường Phong, đại học Kinh tế và tài chính Hoa Bắc. A, các anh là kho máu của tỉnh Trung Nguyên?
Năm phút đồng hồ sau, rốt cục Triệu Trường Phong đã hiểu rõ tình hình. Hắn đặt điện thoại xuống, hấp tấp muốn đi, Lưu lão đầu ở trong cửa sổ lại hô to:
- Triệu Trường Phong, gọi điện thoại quá ba phút. Cậu phải đưa thêm năm xu nữa!
- Lưu lão đầu, con mẹ nó trong mắt bác chỉ có tiền sao? Khi nào quay trở về cháu đưa thêm cho bác!
Triệu Trường Phong gào lên một câu, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi ký túc xá.
Ra khỏi kí túc xa, Triệu Trường Phong chạy như điên, tốc độ cực nhanh, khiến các sinh viên khác phải nhường đường nhìn theo, chặc lưỡi không thôi.
- Sao, đó không phải là phó chủ tịch hội sinh viên trường Triệu Trường Phong sao? Tư thế anh ấy chạy bộ thật là suất. Mình rất thích anh ấy!
Một nữ sinh chắp hai tay ở trước ngực, nhìn Triệu bóng dáng Trường Phong đi rất nhanh làm ra bộ dạng mê trai.
Sắc mặt bạn trai của nàng rất khó coi đứng ở bên cạnh, miệng cười lạnh nói:
- Suất? Suất nữa cũng chỉ là cái rắm. Có người nào có tư thế chạy bộ suất như hắn, mà được quốc gia chọn lựa hắn chuẩn bị đi tranh huy chương ở thế vận hội Ô-lym-pic Atlanta năm 96 không?
Ở bên phải cổng chính của đại học tài chính Hoa Bắc luôn có mấy xe taxi đỗ. Tiền đi taxi rất đắt. Ngày thường chỉ có những sinh viên giàu có trong trường đại học tài chính mới dùng tới. Đương nhiên, những nam sinh ngốc nghếch với tình yêu cuồng nhiệt khi đi cùng bạn gái ra trung tâm thành phố mua sắm thỉnh thoảng cũng sẽ ngồi thử một vài lần.
Triệu Trường Phong bước nhanh ra cổng trường học, tới trước một chiếc xe taxi màu xanh, mở cửa xe, lên xe, thở hổn hển nói:
- Đường Kiện Khang, kho máu tỉnh Trung Nguyên!
Trên đường, xe taxi chạy rất nhanh. Hai mươi phút sau, đã đi tới cửa kho máu tỉnh Trung Nguyên.
Cửa kho máu, một nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng cùng một cô gái mặc áo khoác da chồn đang hết nhìn đông lại tới nhìn tây. Triệu Trường Phong bước xuống xe, liền hỏi hai người:
- Ai là Bác sĩ Trương? Tôi là Triệu Trường Phong.
- Tôi, chính là tôi!
Nữ bác sĩ bước nhanh qua đón.
Cô gái mặc áo khoác da chồn đi về phía xe taxi, ném cho người lái xe xe taxi hai mươi đồng, sau đó vội vàng đi về phía Triệu Trường Phong.
- Ôi, chờ một chút, tôi trả lại cô năm đồng.
Người lái xe taxi kêu lên.
- Không cần trả lại!
Cô gái cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói.
Xe taxi lái xe trên mặt bài trừ một khó coi tươi cười, trong lòng mắng:
- Con bà nó, nếu không phải lão tử thấy bộ dạng cô xinh đẹp, hẳn là lười kêu lại một tiếng như thế!
Ngày thường, người lái xe taxi ở cửa Đại học tài chính Hoa Bắc thường đón khách quen. Đây là lần đầu tiên hắn ta thu phí theo giá thường. Thật sự không ngờ được lại đụng phải một cây đinh.
- Triệu Trường Phong đồng học, cám ơn cậu đã tới đúng lúc. Vị này chính là Lâm Hân Bình, là người nhà bệnh nhân đang có nhu cầu dùng máu gấp!
Bác sĩ Trương giới thiệu.
- Triệu tiên sinh, cám ơn, cám ơn anh!
Khóe mắt Lâm Hân Bình thoáng hiện nước mắt, vẻ mặt cảm kích ẩn dấu lo lắng.
- Lâm tiểu thư, không cần khách khí!
Triệu Trường Phong xua tay nói:
- Cứu người quan trọng hơn, những lời khách khí đó để sau hãy nói.
- Đúng, Triệu Trường Phong đồng học nói rất đúng. Đi, chúng ta vừa đi vừa giới thiệu tình hình.
Hoá ra, ba tháng trước, Đại học Hoa Bắc từng tổ chức qua một hoạt động sinh viên làm nghĩa vụ hiến máu. Khi đó Triệu Trường Phong vừa mới được Tổng đội Đảng khoa thảo luận thông qua trở thành đảng viên dự bị, lại đảm nhiệm phó chủ tịch hội sinh viên của trường, tất nhiên phải làm gương cho binh sĩ tạo tác dụng gương mẫu.
Cũng may, lượng máu hiến không nhiều lắm, khoảng hai trăm cc. Với thân thể rắn chắc như Triệu Trường Phong, hiến chút máu này căn bản không có ảnh hưởng gì.
Trước khi hiến máu còn phải làm các loại xét nghiệm sinh lý. Ngoại trừ kiểm tra máu của người hiến máu có các loại bệnh truyền nhiễm hay không i, chính là kiểm tra các hạng mục chỉ tiêu sinh lý của người hiến máu. Ví dụ như nhóm máu, công dụng của lá gan, hàm lượng cholesterol và vài thứ khác.
Đương nhiên các chỉ tiêu sinh lý của Triệu Trường Phong đều bình thường, nhưng nhóm máu của hắn lại khiến nhân viên của kho máu chú ý.
Thật ra, nhóm máu được phân thành nhiều loại. Ví dụ như người bình thường chúng ta là hệ thống máu ABO, chính là căn cứ vào hình dạng của kháng nguyên bên trong hồng cầu. Trong đó căn cứ vào sự khác nhau của kháng nguyên bên trong hồng cầu mà phân chia làm nhóm máu A, nhóm máu B, nhóm máu O và nhóm máu AB. Dựa theo loại nhóm máu này thì nhóm máu cuar Triệu Trường Phong là nhóm AB.
/151
|