Một tháng bốn chủ nhật. Cho dù có thể chiêu sinh được một sinh viên, cũng không phải đã có thu nhập một trăm năm mươi đồng sao?
Tới chủ nhật, Triệu Trường Phong tìm một chiếc xe đạp, chở một bàn học và một cái ghế nhỏ, rời khỏi trường học bắt đầu công tác chiêu sinh của hắn.
Khác với các cán bộ sinh viên khác thiết lập địa điểm chiêu sinh tại những đoạn đường phồn hoa trong nội thành, Triệu Trường Phong lựa chọn địa điểm chiêu sinh ở cách Đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc chừng hai km, ngay chỗ giao nhau của đường văn hóa và đường Nông nghiệp.
Đây tuy rằng không phải là trung tâm nội thành có lưu lượng người qua lại lớn, nhưng là nơi có trường học đông đúc. Chẳng những có Đại học Hoa Bắc, đại học nông nghiệp tỉnh Trung Nguyên, Viện công nghiệp Trung Châu còn có mấy sở khoa chính quy của các trường học. Còn có trường chuyên ngành Thương mại thành phố Trung Châu, trường chuyên ngành Tài Chính tỉnh Trung Nguyên và mấy viện sở của các trường đại học, cùng với trường tư pháp tỉnh, trường ngoại thương tỉnh, trường kế toán và bảy tám trường chuyên ngành khác.
Triệu Trường Phong cho rằng, tại đoạn đường có đông các trường cao đẳng này mà tiến hành chiêu sinh tất nhiên hiệu quả sẽ tốt hơn so với khu phố trung tâm có lưu lượng người lớn lại không có trường đại học nào.
Ngoài ra, đây còn có trường trung học thực nghiệm tỉnh Trung Nguyên. Trong bảy trường trung học Trung Châu, Triệu Trường Phong cho rằng, trong hai trường học tất nhiên sẽ có một vài sinh viên căn bản không có hy vọng thi được vào trường đại học. Những học sinh như vậy không có cửa trở thành sinh viên cũng chính là mục tiêu của Triệu Trường Phong.
Sau khi Triệu Trường Phong chọn được địa điểm tốt, hắn lấy ra một tấm vải đỏ lấy được từ trong khoa. Trong đó có in mấy chữ chỉnh thể “Điểm chiêu sinh vào ban của Trường đại học Tài chính Hoa Bắc”. Mấy chữ to bắt mắt khác thường.
Triệu Trường Phong đặt tấm vải có chữ viết lớn ở dưới bàn học, lấy ra một chồng phiếu đăng ký báo danh chuyên ban đại học xã hội thực tiễn rất dày để ở một góc bàn. Sau đó nó ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu chiêu sinh giống như ôm cây đợi thỏ.
Xem ra mấy chữ đại học kinh tế Tài chính Hoa Bắc quả nhiên rất có lực hút. Lập tức liền có người đi về phía Triệu Trường Phong hỏi về tình hình cụ thể của ban trong trường. Sau đó càng có nhiều người nhìn thấy chữ viết trên tấm vải đỏ.
Điểm chiêu sinh nho nhỏ của Triệu Trường Phong rất nhanh bị vây đến mức chật như nêm cối. Bọn họ bảy miệng bát lưỡi hỏi một vài vấn đề khiến Triệu Trường Phong mệt mỏi ứng phó một vài vấn đề màTriệu Trường Phong có thể trả lời được. Có vài vấn đề Triệu Trường Phong căn bản không tiện đưa ra đáp án.
Ví dụ như vì sao không tổ chức cuộc thi rồi nhập học? Triệu Trường Phong trả lời là đây là chính sách mới nhất. Ủy ban giáo dục tỉnh có văn kiện đặc biệt.
Ví dụ như vì sao học phí đắt như vậy? Lúc ấy, Triệu Trường Phong chỉ phổ biến tuyển sinh chính quy với học phí đại khái như sau: học phí một năm một trăm tám mươi đồng, phí sách vở một năm nộp hai trăm đồng. Nhiều sẽ trả lại, thiếu thì bổ sung thêm. (Kết quả thường là không hết). Phí ở trong ký túc xá một năm là hai mươi đồng. Tính toàn bộ, một năm chi phí không quá bốn trăm đồng?
Triệu Trường Phong trả lời bởi vì ban này là chế học chiêu sinh ngoài, lực lượng thầy giáo điều động thêm vào. Nơi dạy học và thiết bị dạy học cũng tăng thêm. Về phương diện này quốc gia không cấp kinh phí riêng, cho nên nhất định phải tính vào học phí của sinh viên trúng tuyển. Còn nữa, không trải qua cuộc thi vẫn có thể nhập học, chẳng lẽ không đáng giá họ phí hai nghìn rưỡi một năm sao?
Còn có một vấn đề chính là sau khi nhập học có thể thuận lợi tốt nghiệp. Ví dụ như kỳ thi cuối kỳ có thể không quá nghiêm khắc. Bởi vì nếu lựa chọn chuyên ngành với gia cao như vậy, sinh viên hoặc là nhân viên xã hội đã lớn tuổi, hoặc là đã tốt nghiệp khóa này có thành tích rất kém cỏi. Những người này đối với năng lực học tập của mình thực sự không mấy tự tin.
Triệu Trường Phong cảm đoan với bọn họ, chỉ cần lấy được tư cách nhập học, như vậy mọi chuyện sau đó sẽ vô cùng đơn giản. kỳ thi cuối kỳ chỉ là lướt qua, trên cơ bản đều có thể đạt tiêu chuẩn. Cho dù có người cá biệt bị thất bại, như vậy chỉ cần giao một chút phí thi lại, vậy thi lại tuyệt đối sẽ đạt tiêu chuẩn. Tóm lại, sẽ không xuất hiện vấn đề thi trượt mà không lấy được bằng tốt nghiệp.
Đương nhiên, mọi người hỏi nhiều nhất chính là vấn đề hiệu lực của văn bằng chuyên ngành này. Bọn họ vô cùng lo lắng, tốn tiền học phí, mất thời gian hai năm, cuối cùng đạt được bằng cấp chuyên ngành đại học nhưng không được quốc gia thừa nhận, vậy chẳng phải là vô cùng oan uổng sao?
Nói thật, vấn đề này Triệu Trường Phong thật sự là không có cách nào trả lời. Lúc trước nhìn thể lệ chiêu sinh và văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh hắn chỉ biết trong vấn đề này khẳng định sẽ có một vài vấn đề.
Sau đó hắn lại đặc biệt đến hỏi hai lão sư trong khoa phụ trách chiêu sinh chuyên ngành đại học xã hội thực tiễn. Quả nhiên, bọn họ trả lời cũng ba phải cái nào cũng được, hàm hàm hồ hồ, ngụ ý chính là Triệu Trường Phong chỉ cần để ý đưa sinh viên tới là được. Vấn đề này không cần thiết phải nắm rõ như vậy.
Cho nên, vấn đề này Triệu Trường Phong thật sự không tiện trả lời. Nhưng không tiện trả lời không phải là không trả lời. Những người muốn hỏi vẫn chờ hắn trả lời vấn đề này. Nếu hắn không trả lời, chắc chắn sẽ không có người nào đi tới chuyên ban đại học xã hội thực tiễn này.
- Vấn đề này còn cần phải nói sao? Văn kiện Ủy ban giáo dục tỉnh của Đảng viết rành mạch. Mọi người cứ nhìn kỹ đi!
Triệu Trường Phong đem bản sao văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh đẩy ra phía trước, vàng thật không sợ lửa nói.
Người đưa ra câu hỏi tưởng lầm Triệu Trường Phong nói văn bằng chuyên ban đại học xã hội thực tiễn chiếm được sự thừa nhận của Ủy ban giáo dục tỉnh, vì thế lấy bản sao văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh nhìn một hồi lâu, sau đó vô cùng vui mừng trở về thương lượng với người nhà.
Đương nhiên vẫn có người cố chấp tiếp tục đưa ra nghi vấn. Lúc này Triệu Trường Phong sẽ càng thêm uy nghiêm nói:
- Đây chính là văn kiện Ủy ban giáo dục tỉnh phát theo ý của Đảng. Nhìn, văn kiện đánh số, đơn vị gửi công văn đi, ngày gửi công văn đi, mọi người đều có thể ghi chép lại, đến Ủy ban giáo dục tỉnh điều tra một chút, xem bọn họ có gửi văn kiện này xuống hay không. Ủy ban giáo dục tỉnh là thế nào? Chính là cơ cấu cao nhất chủ quản giáo dục toàn tỉnh. Nếu bọn họ gửi văn kiện này xuống, khẳng định sẽ chịu trách nhiệm về hiệu lực của bản văn kiện này!
Vì thế những người cố chấp nêu ra câu hỏi hồ đồ, cũng trở về tìm người trong nhà thương lượng.
Nhưng tuy rằng cục diện cố vấn được tiến hành oanh oanh liệt liệt, cũng có rất nhiều người tới hỏi phiếu đăng ký báo danh trường đại học, nhưng vừa nói đến phải đi tới trường học đóng phí, những người này đều do dự xuống.
Bọn họ nói đăng ký báo danh trước, học phí sẽ quay lại đóng sau.
Tới chủ nhật, Triệu Trường Phong tìm một chiếc xe đạp, chở một bàn học và một cái ghế nhỏ, rời khỏi trường học bắt đầu công tác chiêu sinh của hắn.
Khác với các cán bộ sinh viên khác thiết lập địa điểm chiêu sinh tại những đoạn đường phồn hoa trong nội thành, Triệu Trường Phong lựa chọn địa điểm chiêu sinh ở cách Đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc chừng hai km, ngay chỗ giao nhau của đường văn hóa và đường Nông nghiệp.
Đây tuy rằng không phải là trung tâm nội thành có lưu lượng người qua lại lớn, nhưng là nơi có trường học đông đúc. Chẳng những có Đại học Hoa Bắc, đại học nông nghiệp tỉnh Trung Nguyên, Viện công nghiệp Trung Châu còn có mấy sở khoa chính quy của các trường học. Còn có trường chuyên ngành Thương mại thành phố Trung Châu, trường chuyên ngành Tài Chính tỉnh Trung Nguyên và mấy viện sở của các trường đại học, cùng với trường tư pháp tỉnh, trường ngoại thương tỉnh, trường kế toán và bảy tám trường chuyên ngành khác.
Triệu Trường Phong cho rằng, tại đoạn đường có đông các trường cao đẳng này mà tiến hành chiêu sinh tất nhiên hiệu quả sẽ tốt hơn so với khu phố trung tâm có lưu lượng người lớn lại không có trường đại học nào.
Ngoài ra, đây còn có trường trung học thực nghiệm tỉnh Trung Nguyên. Trong bảy trường trung học Trung Châu, Triệu Trường Phong cho rằng, trong hai trường học tất nhiên sẽ có một vài sinh viên căn bản không có hy vọng thi được vào trường đại học. Những học sinh như vậy không có cửa trở thành sinh viên cũng chính là mục tiêu của Triệu Trường Phong.
Sau khi Triệu Trường Phong chọn được địa điểm tốt, hắn lấy ra một tấm vải đỏ lấy được từ trong khoa. Trong đó có in mấy chữ chỉnh thể “Điểm chiêu sinh vào ban của Trường đại học Tài chính Hoa Bắc”. Mấy chữ to bắt mắt khác thường.
Triệu Trường Phong đặt tấm vải có chữ viết lớn ở dưới bàn học, lấy ra một chồng phiếu đăng ký báo danh chuyên ban đại học xã hội thực tiễn rất dày để ở một góc bàn. Sau đó nó ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu chiêu sinh giống như ôm cây đợi thỏ.
Xem ra mấy chữ đại học kinh tế Tài chính Hoa Bắc quả nhiên rất có lực hút. Lập tức liền có người đi về phía Triệu Trường Phong hỏi về tình hình cụ thể của ban trong trường. Sau đó càng có nhiều người nhìn thấy chữ viết trên tấm vải đỏ.
Điểm chiêu sinh nho nhỏ của Triệu Trường Phong rất nhanh bị vây đến mức chật như nêm cối. Bọn họ bảy miệng bát lưỡi hỏi một vài vấn đề khiến Triệu Trường Phong mệt mỏi ứng phó một vài vấn đề màTriệu Trường Phong có thể trả lời được. Có vài vấn đề Triệu Trường Phong căn bản không tiện đưa ra đáp án.
Ví dụ như vì sao không tổ chức cuộc thi rồi nhập học? Triệu Trường Phong trả lời là đây là chính sách mới nhất. Ủy ban giáo dục tỉnh có văn kiện đặc biệt.
Ví dụ như vì sao học phí đắt như vậy? Lúc ấy, Triệu Trường Phong chỉ phổ biến tuyển sinh chính quy với học phí đại khái như sau: học phí một năm một trăm tám mươi đồng, phí sách vở một năm nộp hai trăm đồng. Nhiều sẽ trả lại, thiếu thì bổ sung thêm. (Kết quả thường là không hết). Phí ở trong ký túc xá một năm là hai mươi đồng. Tính toàn bộ, một năm chi phí không quá bốn trăm đồng?
Triệu Trường Phong trả lời bởi vì ban này là chế học chiêu sinh ngoài, lực lượng thầy giáo điều động thêm vào. Nơi dạy học và thiết bị dạy học cũng tăng thêm. Về phương diện này quốc gia không cấp kinh phí riêng, cho nên nhất định phải tính vào học phí của sinh viên trúng tuyển. Còn nữa, không trải qua cuộc thi vẫn có thể nhập học, chẳng lẽ không đáng giá họ phí hai nghìn rưỡi một năm sao?
Còn có một vấn đề chính là sau khi nhập học có thể thuận lợi tốt nghiệp. Ví dụ như kỳ thi cuối kỳ có thể không quá nghiêm khắc. Bởi vì nếu lựa chọn chuyên ngành với gia cao như vậy, sinh viên hoặc là nhân viên xã hội đã lớn tuổi, hoặc là đã tốt nghiệp khóa này có thành tích rất kém cỏi. Những người này đối với năng lực học tập của mình thực sự không mấy tự tin.
Triệu Trường Phong cảm đoan với bọn họ, chỉ cần lấy được tư cách nhập học, như vậy mọi chuyện sau đó sẽ vô cùng đơn giản. kỳ thi cuối kỳ chỉ là lướt qua, trên cơ bản đều có thể đạt tiêu chuẩn. Cho dù có người cá biệt bị thất bại, như vậy chỉ cần giao một chút phí thi lại, vậy thi lại tuyệt đối sẽ đạt tiêu chuẩn. Tóm lại, sẽ không xuất hiện vấn đề thi trượt mà không lấy được bằng tốt nghiệp.
Đương nhiên, mọi người hỏi nhiều nhất chính là vấn đề hiệu lực của văn bằng chuyên ngành này. Bọn họ vô cùng lo lắng, tốn tiền học phí, mất thời gian hai năm, cuối cùng đạt được bằng cấp chuyên ngành đại học nhưng không được quốc gia thừa nhận, vậy chẳng phải là vô cùng oan uổng sao?
Nói thật, vấn đề này Triệu Trường Phong thật sự là không có cách nào trả lời. Lúc trước nhìn thể lệ chiêu sinh và văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh hắn chỉ biết trong vấn đề này khẳng định sẽ có một vài vấn đề.
Sau đó hắn lại đặc biệt đến hỏi hai lão sư trong khoa phụ trách chiêu sinh chuyên ngành đại học xã hội thực tiễn. Quả nhiên, bọn họ trả lời cũng ba phải cái nào cũng được, hàm hàm hồ hồ, ngụ ý chính là Triệu Trường Phong chỉ cần để ý đưa sinh viên tới là được. Vấn đề này không cần thiết phải nắm rõ như vậy.
Cho nên, vấn đề này Triệu Trường Phong thật sự không tiện trả lời. Nhưng không tiện trả lời không phải là không trả lời. Những người muốn hỏi vẫn chờ hắn trả lời vấn đề này. Nếu hắn không trả lời, chắc chắn sẽ không có người nào đi tới chuyên ban đại học xã hội thực tiễn này.
- Vấn đề này còn cần phải nói sao? Văn kiện Ủy ban giáo dục tỉnh của Đảng viết rành mạch. Mọi người cứ nhìn kỹ đi!
Triệu Trường Phong đem bản sao văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh đẩy ra phía trước, vàng thật không sợ lửa nói.
Người đưa ra câu hỏi tưởng lầm Triệu Trường Phong nói văn bằng chuyên ban đại học xã hội thực tiễn chiếm được sự thừa nhận của Ủy ban giáo dục tỉnh, vì thế lấy bản sao văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh nhìn một hồi lâu, sau đó vô cùng vui mừng trở về thương lượng với người nhà.
Đương nhiên vẫn có người cố chấp tiếp tục đưa ra nghi vấn. Lúc này Triệu Trường Phong sẽ càng thêm uy nghiêm nói:
- Đây chính là văn kiện Ủy ban giáo dục tỉnh phát theo ý của Đảng. Nhìn, văn kiện đánh số, đơn vị gửi công văn đi, ngày gửi công văn đi, mọi người đều có thể ghi chép lại, đến Ủy ban giáo dục tỉnh điều tra một chút, xem bọn họ có gửi văn kiện này xuống hay không. Ủy ban giáo dục tỉnh là thế nào? Chính là cơ cấu cao nhất chủ quản giáo dục toàn tỉnh. Nếu bọn họ gửi văn kiện này xuống, khẳng định sẽ chịu trách nhiệm về hiệu lực của bản văn kiện này!
Vì thế những người cố chấp nêu ra câu hỏi hồ đồ, cũng trở về tìm người trong nhà thương lượng.
Nhưng tuy rằng cục diện cố vấn được tiến hành oanh oanh liệt liệt, cũng có rất nhiều người tới hỏi phiếu đăng ký báo danh trường đại học, nhưng vừa nói đến phải đi tới trường học đóng phí, những người này đều do dự xuống.
Bọn họ nói đăng ký báo danh trước, học phí sẽ quay lại đóng sau.
/151
|