Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 103: Về nhà

/209


Trên đường về nhà, Vân Lâm Lý Cáp và Hương Hương thì ngồi trên xe ngựa, mà Duẫn Tiếu thì cưỡi ngựa đi theo.

Tỷ tỷ không nói lời nào cũng ăn rất ít và luôn hỏi thăm bệnh tình mẫu thân. Hiển nhiên là nàng rất lo lắng cho nghĩa mẫu. Cũng may là công phu miệng lưỡi của Lý Cáp khá lợi hại, cho nên cũng ứng phó được hết.

Giữa trưa hôm đó, mọi người dừng xe ở ven đường, nghỉ tạm, ăn lương khô. Vân Lâm cũng ăn một chút thì đã lên xe, Lý Cáp thì ngồi ở mép xe, để cho Hương Hương đút cho mình ăn.

Thỉnh thoảng lại liếc nhìn Duẫn Tiếu mà lòng buồn bực, nói với Hương Hương một câu:

- Nàng có biết loại pháp thuật gì để hắn tự thiến hay không? Bằng không cho hắn đi theo ta rất lo lắng.

Hương Hương sửng sốt:

- Trực tiếp dùng dao không được sao?

- Không được! Phải dùng thủ đoạn thần không biết quỷ không hay mới được’ Tiểu tử này sư huynh của tỷ tỷ, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ. Ta muốn cho tỷ tỷ thể diện, nên không muốn động tay chân tới hắn.

- Vậy thì chúng ta cứ chờ tới đêm rồi giết hăn, thần không biết quỷ không hay rồi nói với Đại tiểu thư là hắn đã bỏ đi.

Hương Hương nghĩ một lúc rồi nói.

- Ừ! Phương pháp này cũng tốt nhưng mà với tính cách của tên này thì không bao giờ mà tự bỏ đi, Tỷ tỷ nhất định sẽ hoài nghi là ta làm.

Lý Cáp lắc đầu nói.

Hương Hương trầm ngâm rồi nói:

- Chủ nhân, Hương Hương hồi trước có xem qua một loại vu cổ thuật có thể làm cho nam nhân mất đi năng lực.

- Hả? Có thật không?

- Dạ… để Hương Hương thử một lần,để coi có đúng không.

Thế là dọc đường đi Hương Hương bắt đầu thu nhập nguyên liệu, nào là mật gián, dạ dày châu chấu còn có cả sâu róm ghê tởm nữa. Sau hai ngày, nàng liền bắt đầu bồi dưỡng loại vu cổ đó rồi chỉ còn chờ lén hạ cổ trên thức ăn mà thôi.

Có linh lực của hồ yêu ngàn năm thúc dục, loại vu cổ này sinh trưởng với tốc độ cực nhanh nên không bao lâu thì đã có thể sử dụng.

Duẫn Tiếu càng ngày càng phờ phạc hơn, cũng ít đi tới nói chuyện với Vân Lâm. Hai ba ngày sau thì cũng không tới nói chuyện nữa, thanh âm thì the thé chói tai.

Khi đến Hỗ Dương, thì Duẫn Tiếu mỗi cái nhấc chân nhấc tay đã trở thành tư thế của nữ tử, thậm chí còn đá lông nheo với Lý Cáp, làm cho hắn mắc ói muốn chết. Kéo Hương Hương qua một bên hỏi:

- Tên này bị vu cổ thuật làm cho mất hết năng lực của nam nhân, bị biến than nữ nhân, không biết thần trí của hắn có bị sao không?

Hương Hương nói:

- Cái này Hương Hương cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nhớ là vu cổ đó làm mất đi năng lực nam nhân, còn mấy cái khác thì không biết.

Lý Cáp nhìn Duẫn Tiếu ở phía bên kia, cười nói:

- Như vậy cũng tốt, có thể danh chính ngôn thuận mang tên này đi chữa bệnh.

Vân Lâm cũng phát hiện ra sự không bình thường của Duẫn Tiếu, quay sang Lý Cáp hỏi:

- Sư huynh hắn bị làm sao thế? Nhìn cứ như bị thần kinh vậy?

Lý Cáp nói:

- Có thể hắn có bệnh lâu năm mà giấu, bây giờ đi theo chúng ta nằm màn trời chiếu đất nên bộc phát đó mà.

- A? Vậy mau cho hắn lên xe nằm, sư huynh là đồ đệ mà Nghiêm sư bá thương yêu nhất nếu đi theo ta mà có chuyện không hay thì ta không biết ăn nói sao với ông ấy.

Vân Lâm nhìn Duẫn Tiếu mà nói.

Lý Cáp vội nói:

- Vạn lần không được! Bệnh này nếu lây truyền thì tỷ và đệ đều bị nhiễm như vậy rất phiền toái. Dù sao nơi này cách Hỗ Dương không xa, đến lúc đó cho hắn đi Hồ Xuân Phong chữa bệnh. Cũng không cần trở về quý phủ của chúng ta, tránh lây bệnh cho người khác.

Vân Lam do dự một chút, thấy cũng đúng. Nếu để đệ đệ mà cũng bị nhiễm bệnh này thì tỷ tỷ nàng rất hối hận.

Tới Hỗ Dương, Lý Cáp trực tiếp mang Duẫn Tiếu đến Hồ Xuân Phong. Ngoài nói người phục vụ mang cơm cho hắn thì không ai được tiếp xúc hắn cả, để hắn tự sinh tự diệt.

Ba người Lý Cáp vừa về tới thì cả phủ tổng đốc náo loạn cả lên. Chân thị nghe nhi tử đã trở về mà con gái bày năm không gặp cũng về theo thì kích động rơi cả nước mắt, từ trong nội đường chạy ra đón.

- Mẫu thân!

Vân Lâm thấy Chân thị, lập tức nhào vào lòng mẫu thân, nức nở nói:

- Nữ nhi bất hiếu, để mẫu thân lo lắng, là nữ nhi bất hiếu…

Bảy năm qua, Chân thị qủa thật đã tiều tụy đi nhiều.

- Tốt, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, Lâm nhi của chúng ta đã thành đại cô nương, rất xinh đẹp…

Chân thị thực sự kích động. Nàng luôn xem Vân Lâm như con gái ruột của mình, yêu thương rất nhiều, cho nên bảy năm không gặp thì phi thường nhớ nhung.

- Mẫu thân, bệnh tình đã khá hơn chưa? Hiện tại thấy trong người như thế nào?

Vân Lâm hai mắt đẫm lệ hỏi han.

Chân thị sửng sốt:

- Bệnh gì?

Thấy Lý Cáp ở sau lưng Vân Lâm nháy mắt với mình, trong lòng liền hiểu ra tiểu tử này lấy việc mình sinh bệnh để lừa nhi nữ trở về, vội nói:

- Bệnh này… cũng là do con đi vắng mấy năm nay, vi nương ở nhà buồn rầu nhớ nhung cho nên mới sinh bệnh.

Vân Lâm nước mắt chảy dài:

- Mẫu thân, là do con không tốt, sau này con sẽ hảo hảo phụng dưỡng mẫu thân.

Lúc này Tổng đốc đại nhân Lý Tư Hồng đi ra, liếc mắt nhìn Lý Cáp một cái, rồi xoay người vào trong. Lý Cáp hiểu ý tứ của cha, cũng vội làm lễ với mẫu thân rồi đi vào theo.

Tới hoa viên trong nội viện, Lý Tư Hồng thì khoanh tay đứng ở trong đình, còn Lý Cáp thì ngoan ngoãn đứng ở một bên.

- Ngươi còn biết đường về à?

Một lúc sau Lý Tư Hồng mới mở miệng nói.

Lý Cáp quỳ xuống đất:

- Hài nhi bất hiếu đã để cha lo lắng/

- Được rồi! Tiểu tử ngươi thôi giả vờ đi, lần sai có cơ hội ngươi lại bay đi mất. Người làm cha như ta cũng không thể quản được nữa rồi. Hiện tại ngươi đã mười bảy tuổi, cũng đã trưởng thành rồi nên sau này mọi việc ngươi có thể tự quyết định. Lần này Hồ Lỗ ba mươi vạn đại quân xâm phạm nước ta, chắc ngươi cũng đã biết?

- Ba mươi vạn đại quân?

Lý Cáp cả kinh:

- Nhiều như vậy sao?

Lý Tư Hồng xoay người nói:

- Không sai, lần này người Hồ đã mưu tính kỹ càng. Ba mươi vạn thiết kỵ đã tề tụ Bắc Cương của ta mà một tiếng gió cũng không nghe ra, đánh cho chúng ta trở tay không kịp. Xem ra âm mưu của chúng là muốn cướp cả Trung Nguyên.

Lý Cáp nói:

- Cha, người yên tâm! Đại Hạ quốc ta lãnh thổ mênh mông, thực lực của một nước cường thịnh, muốn tiền có tiền, muốn người có người chẳng lẽ có thể bị Bắc Trường Thành Hồ Tộc làm cho lay động. Con nguyện mặc giáp nhập ngũ, bắc thượng giết địch làm vẻ vang Lý gia.

Lý Tư Hồng vui mừng gật đầu:

- Con mau đứng lên đi! Có thể nói ra được điều này, chứng tỏ con đã lớn rồi. Nếu con đã chọn theo con đường binh nghiệp, thì đó là kỳ ngộ ngàn năm có một. Nếu có thể lập nhiều chiến công thì đó là một bước lên mây. Cho dù chỉ là từ chiến trường về thôi, cũng là thăng lên được một cấp, với điều kiện tiên quyết là phải khu trừ được Hồ Lỗ.

- Con sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ thân.

- Ừ! Hoàng Tượng có lệnh cho Giang Nam, Tây Bấc vài tỉnh điều hai mươi lăm vạn quân chi viện. Chúng ta điều năm vạn đại quân, cha để cho Trương Tề Trương tướng quân quản lý, đi gấp rút trước để tiếp viện. Mặt khác hơn một ngàn năm trăm phạm nhân cường tráng, trang đinh mộ binh một ngàn, còn có một ngàn kị binh Tiêu doanh của cha, cho con dẫn dắt lên Bắc thượng.

Lý Cáp biết mình tuổi còn trẻ lại chưa đi đánh giặc bao giờ. Nếu vừa vào đã quản chức vị quá cao thì lòng người không phục sẽ nói Tổng đốc đại nhân dùng người thiên vị.

- Cha cứ yên tâm! Con sẽ không làm mất thể diện của nam nhi Hỗ Dương!

Lý Cáp hùng hồn nói.

- Đaị quân của Trương Tướng Quân nửa tháng sau hẳn có thể tập kết xong còn quân của ngươi cũng sẽ được phép thành lập trong đó, nếu không có chuyện gì thì cần hơn một tháng là có thể Bắc thượng. Trong thời gian này ngươi trước hãy đi vào trong nhà ngục và quân doanh nhìn qua một lượt, chọn cho ngươi những kẻ đáng tin.

Lý Tư Hồng lại nói.

- Con hiểu rồi!

Lý Cáp đáp.

- Tốt lắm! Con về đi. Trong khoảng thời gian con đi vắng những nữ nhân của con rất bi thương. Nhiều lần ta đi ngang qua còn nghe cả tiếng khóc. Con mau trở về an ủi họ đi.

Lý Tự Hồng cười nói.

- Vậy con xin phép cáo lui.

Lý Cáp xấu hổ. Hắn có vài vị hôn thê, mà vị nào cũng tinh thông cầm kỳ thư họa ca múa nếu mà để biểu đạt loại tình cảm nhớ nhung thì khéo trở thành trình diễn nghệ thuật mất.

Lý Cáp đi qua hành lang trở về tiểu viện. Vừa bước vào thì thấy chúng nữ đã quay quanh Hương Hương mà hỏi này hỏi nọ.

Hà Liên Khanh tinh mắt nhất, nhìn thấy Lý Cáp đầu tiên. Nụ cười trên môi lập tức nở rộ, vội hô với chúng nữ bên cạnh:

- Ca ca đã trở về, ca ca đã trở về!

Chúng nữ đều kinh hỉ quay lại, chứng kiến Lý Cáp đang mỉm cười đứng ở trước phòng thì Nguyệt Nhi, Diễm Nhi, Thanh Thanh đều kích động rơi lệ.

"Công tử" "Lý lang" "Ông chủ" "Ca ca" ... Đủ loại xưng hô cùng lúc vang lên sau đó là mặt mèo khóc lóc làm Lý Cáp thấy trong lòng vừa đau vừa vui, vội mở ra hai tay đi nhanh về phía trước, ôm hôn tất cả, rồi lau nước mắt an ủi các nàng.

Kiểm tra vết thương chân của Nguyệt Nhi, đã không còn gì đáng ngại. Sờ Sờ cái lưng bóng loáng của Nguyệt Nhi cũng không có vết sẹo.

Tới đầu bếp xinh đẹp Tử Nghiên cũng bị đối bàn tay to tướng ôm hết trong lòng ngực. Hắn ôm nàng trong lòng cười nói:

- Có nghĩ tới ta không?

Tử Nghiên đỏ mặt:

- Buông tay ra.

- Nàng trả lời trước đi.

- Không!

Tử Nghiên ánh mắt mập mờ.

- Có thật không?

Lý Cáp nhìn ánh mắt của nàng cười nói.

Chúng nữ nhìn cả hai mà cười. Quan hệ của Lý Cáp và Tử Nghiên thì các nàng cũng biết một ít, hơn nữa Tử Nghiên đã nhận vòng tay của Chân thị.

- Không!

Tử Nghiên căn môi dưới mà nói, nhưng mà lời nói không có tí trọng lượng nào.

- Tốt! Nàng dám nói dối, nếu nàng không nói thật, ta sẽ không buông tay.

Lý Cáp thì thầm bên lỗ tai Tử Nghiên.

Tử Nghiên cười đến đỏ mặt, chứng kiến các tủy muội nhìn mình, thật sự rất xấu hổ chỉ muốn kiếm một cái lỗ nào để chui xuống, chỉ nói nhỏ một tiếng:

- Có!

- Ta không có nghe rõ, nàng nói cái gì?

Lý Cáp cười nhìn chúng nữ hỏi:

- Các nàng có nghe rõ không?

Chúng nữ cười rộ nói:

- Không có nghe.

Tử Nghiên hung hăng liêc Trươc Cáp một cái rồi la lớn:

- Có! Ngươi cái tên đại vô lại này hài lòng chưa?

- Ha ha vừa lòng, vừa lòng!

Lý Cáp buông tay, thuận tiện ghé cặp mông tròn của nàng sờ soạng một cái.

- Cuối cùng tới Thiên Thiên, cô gái nhỏ này nãy giờ vẫn lặng lẽ ở phía sau chúng nữ, mỉm cười nhìn hắn trông rất bình tĩnh nhưng mà hắn biết rằng trong đối mắt cô ấy hiện rõ sự kích động cùng vui sướng.

Lý Cáp ôm vòng eo mềm mại của Thiên Thiên, nhìn kỹ thì thấy nàng có vẻ tùy tiều hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng.

- Thiên Thiên có nhớ ta không?

Lý Cáp ôn nhu hỏi.

Đôi mắt của tiểu thị nữ nhanh chóng đã ướt, bàn tay ôm lấy Lý Cáp, cả người run lên nhè nhẹ.

- Muốn khóc, thì cứ khóc đi.

Lý Cáp thì thầm bên tai nàng.

- Chủ nhân… Thiên Thiên nhớ người… Thiên Thiên rất nhớ người…

Thiên Thiên rút vào trong lòng ngực hắn, nước mắt cũng nhanh chóng lan ra vạt áo.

Lý Cáp xúc động, nhẹ nhàng vỗ về Thiên Thiên bởi vì đang khóc mà cả người phập phồng.

Diễm Nhi ở bên cạnh cũng đi tới nói:

- Chủ nhân, trong thời gian ngài đi vắng, Thiên Thiên dường như không đêm nào ngủ được. Mỗi khi ăn cơm cũng thường nhớ tới chủ nhân, không biết chủ nhân thế nào, đồ ăn có hợp khẩu vị hay không. Sợ trời giá rết, chủ nhân có mặc đủ áo ấm hay không…

Lý Cáp nghe xong những lời sấy, càng ôm Thiên Thiên chặt hơn. Hắn thực sự cảm ơn ông trời, đã đem những cô gái này đến cho hắn. Những cô gái như Thiên Thiên, Nguyệt Nhi, Thanh Thanh, Tử Nghiên, Diễm Nhi, và Hương Hương, người bình thường sao có thể hưởng được diễm phúc này, thế mà hắn lại ôm trọn hết, thực sự là còn sướng hơn cả hoàng đế!

- Tiểu đệ, Các nàng ấy là ai ?

Thanh âm tỷ tỷ ở bên ngoài vang lên.

Lý Cáp ngẩng đầu nhìn, thì thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vân Lâm đang nhìn chúng nữ.

- Tỷ tỷ, những người này đều là đệ muội của tỷ đó!

Lý Cáp nắm tay Thiên Thiên cười với tỷ tỷ.

- Không phải chứ! Các nàng đều là…?!

Vân Lam nhìn thầy các cô gái này đều không ai là không đẹp, đã vậy khí chật đều là tuyệt thế mỹ nữ. Tiểu đệ mới có mười sáu tuổi, mà đã thu các nàng vào viện rồi, chẳng lẽ là phong lưu thành tính??

Lý Cáp mang chúng nữ cùng tỷ tỷ vào trong phòng, rồi giới thiệu Vân Lâm trước mặt chúng nữ:

- Đây là tỷ tỷ của ta, Vân Lâm bảy năm trước đi học nghệ ở Đông Hải. Hiện tại vừa mới về, ở trên giang hồ được xưng là Vân Tiên Tử!

- Cái gì mà Vân tiên tử chứ! Các em đừng nghe hắn nói bậy.

Vân Lâm hờn dỗi vỗ lên tay của Lý Cáp.

Lý Cáp giới thiệu chúng nữ cho Vân Lâm, ngoài Nguyệt Nhi và Hương Hương mang mạng che mặt thì ai cũng xinh như hoa, làm cho Vân Lâm cảm thán, có phải tất cả mỹ nhân thiên hạ đều bị tên tiểu đệ này thu phục hết không?

Khi thấy Hương Hương tháo mạng che mặt, Vân Lâm càng không thể tin được, trên đời này có phụ nữ đẹp đến như vậy?

/209

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status