Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 154: Lê Anh

/209


Tại Chu Tước nhai, muốn tìm tướng quân, đại thần trong triều thật dễ dàng. Chỉ tùy tiện tìm binh lính Vũ Lâm quân trên đường hỏi, bọn hắn liền đem ngươi đi đến quý phủ tìm người.

- Bành bạch…

Hương Hương che diện sa bước lên gõ cửa.

Bên trong cánh cửa truyền ra tiếng chó sủa. Một lát sau, đại môn ì ạch mở ra. Một cô gái cao gầy, thanh tú xuất hiện trước mặt đám người Lý Cáp.

- Các ngươi tìm ai?

Cô gái kia nhìn thoáng qua Hương Hương, liền đem ánh mắt quẳng về phí Lý Cáp.

Lý Cáp tiến lên cười nói:

- Tại hạ Lý Cáp, nhận lời mời của Lê Bố đại ca tới đây.

Cô gái kia nghe được hai tiếng Lý Cáp, nhãn tình sáng lên, nhìn hắn nói:

- Ngươi chính là Lý Cáp.

Lý Cám mỉm cười đáp lại:

- Là ta. Có chuyện gì thế cô nương?

Trong lòng hắn mơ hồ đoán ra được, thiếu nữ trước mặt hắn chính là muội muội của Lê Bố. Bộ dạng này đúng như thằng anh nó tả.

Lý Cáp thấy cô gái nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không mời hắn vào nhà:

- Cô nương, Lê Bố Lê đại ca có ở đây không?

Cô gái kia lắc đầu nói:

- Không giống. Nhìn ngươi không chút nào giống Hổ Uy tướng quân.

Lý Cáp sửng sốt:

- Tại sao ta lại không giống Hổ Uy tướng quân?

- Hổ Uy tướng quân luôn mặc Hắc Quang khải giáp, cưỡi cự thú Kỳ Lân, ngôn từ thận trọng, toàn thân tỏa ra sát khí bức người. Ngươi không giống.

Cô gái đáp lời.

Hương Hương cùng Thiên Thiên bên cạnh nghe được liền cười lên. Lý Cáp cũng đú bẩn cười:

- Đây không phải ở trên chiến trường, ta mặc giáp khải làm gì? Còn ăn nói thận trọng, sát khí bức người, là đại ca nói cho nàng?

Cô gái nói:

- Không phải, là tự ta đoán… À? Ngươi biết ca ca của ta là ai?

- Ngoài Lê Bố ra, ngươi còn ca ca nào nữa?

Lý Cáp cười nói.

- Muội muôi, là ai vậy?

Trong viện truyền đến thanh âm của Lê Bố.

Cô gái trả lời:

- Có người tự xưng là Lý Cáp.

- Lý lão đệ?

Thanh âm kinh hỉ của Lê Bố vang lên, chỉ chốc lát hắn vác cái mặt lù lù ra cửa.

- Lý lão đệ, cuối cùng ngươi cũng đã tới.

- Lê đại ca, đã lâu không gặp.

- Hắn thực sự là Hổ Uy tướng quân?

Cô gái nhỏ giọng thì thầm.

- Mau vào, mau vào!

Lê Bố nắm lấy bả vai Lý Cáp, dẫn hắn vào trong. Hương Hương cùng Thiên Thiên cũng theo sát sau hắn.

Mới vào bên trong, tiếng chó sủa rõ ràng truyền vào trong tai hắn. Hắn kinh ngạc nhìn về phía phát ra thanh âm, nhất thời ngẩn người. Một con ngao khuyển toàn thân màu đen, to như sư tử phấn chấn gào thét.

Đại Phi? Không phải, so với Đại Phi nhỏ hơn một chút, bộ lông cũng nhạt hơn. Đúng rồi, Lê Bố nói qua, muội muội của hắn cũng có một con ngao khuyển Tây Vực.

- Đây là yêu khuyển của muội muội ta, tên là Phi Yến. Chú thấy nó có hung mãnh không.

Lê Bố giới thiệu.

Phi Yến? Lý Cáp thiếu chút nữa cười ha hả. Một con ngao khuyển Tây Vực lại có tên là Phi Yến. Muội muội của Lê Bố quả thật rất có ý tứ.

- Phi Yến chính là khuyển trung chi vương.

Muội muội Lê Bố có chút tự hào nói.

Lý Cáp nhìn về phía nàng nói:

- Vương cái đầu muội, con chó ghẻ này kêu là khuyển trung chi hậu mới đúng. Ta cũng có một con ngao khuyển Tây Vực, nó mới là khuyển trung chi vương. Ai nha, biết thế ta liền đem Đại Phi thượng kinh, biết đâu nó lại vừa mắt với con chó của muội. Những con chó cái bình thường nó đều chướng mắt, con Phi Yến của muội chắc là hợp với nó.

- Ha ha, đúng vậy. Khi ở Hoa Bình Dã ta đã nói, nó cùng với Phi Yến quả xứng một đôi.

Lê Bố cười nói, đôi mắt của hắn đảo qua đảo lại nhìn Lý Cáp và muội muội của mình.

Lý Cáp vội ho một tiếng, giả vờ không phát hiện. Muội muội của hắn không phục nói:

- Đại Phi của ngươi là cái gì mà to còi, Phi Yến nhà ta chưa nhìn đã biết là chướng mắt.

Lý Cáp cười nói:

- Sao lại có thể chướng mắt được? Phi Yến của muội luôn luôn cô đơn một mình, trong khi Đại Phi nhà ta dũng mãnh cao lớn, cái mặt cẩu lại anh tuấn tiêu sái. Đến lúc đó Phi Yến của muội vừa gặp đã thương. Sau khi sinh cục cưng tiểu cẩu, ta liền tặng cho muội một con.

- Ngươi…

Muội muội của Lê Bố bị Lý Cáp trêu chọc khuôn mặt đỏ lên:

- Phi Yến nhà ta sẽ không gả cho ngươi đâu. Càng không cùng ngươi sinh tiểu bảo bảo.

- Ách…

Lý Cáp xấu hổ:

- Không phải ta, là ngao khuyển Đại Phi của ta. Này, cần theo ta sinh tiểu bảo bảo, chỉ có thể là muội thôi.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lý Cáp đã biết không tốt. Quả nhiên, Lê Bố thấy hắn và muội muội đã thấy mặt mày tối sầm. Mà muội muội Lê Bố hờn dỗi nói:

- Ca. Ngươi cũng không nói với ta. Hổ Uy tướng quân là cái dạng thế này…

Lê Bố hắc hắc nở nụ cười:

- Vậy Hổ Uy tướng quân phải như thế nào? Lý lão đệ, chúng ta vào nhà nói chuyện.

Lý Cáp cười gượng vài tiếng, đi theo Lê Bố vào bên trong.

Viện trạch này nhìn có vẻ lớn, là tiêu chuẩn của đại tướng quân. Đồ dùng trong nhà cũng không thiếu thứ gì, tất cả dường như còn rất mới. Nhưng Lý Cáp cảm giác có chút trống vắng, không khỏi cất tiếng hoi:

- Lê đại ca, tại sao không có nha hoàn?

Lê Bố mời Lý Cáp vào trong sảnh ngồi xuống nói:

- Ta cùng muội muội sống với nhau từ nhỏ, mọi chuyện đều tự lo liệu, không có thói quen dùng người hầu. Trong nhà, ngoại trừ ta cùng muội muội, không có người khác.

Nói xong, hắn nhìn muội muội vừa bước vào cửa phòng:

- Đây chính là muội muội ta từng nói với ngươi – Lê Anh. Năm nay mười sáu, chưa có hôn phối, ôn nhu hiền lành, xinh đẹp hào phóng…

- Ca ca.

Lê Anh vội vàng hô lớn.

- Nhanh đi pha ấm trà.

Lê Bố phân phó, sau đó nói với Lý Cáp:

- Muội muội của ta pha trà thì miễn bàn. Cùng một lá trà, muội ấy có thể pha được rất nhiều vị.

- Không pha, muốn uống huynh tự pha đi.

Lê Anh nhanh chóng cự tuyệt.

- Muội tử, không phải muội luôn nói với ta, muốn gặp Hổ Uy tướng quân sao? Hiện tại, Hổ Uy tướng quân ở trước mặt, tại sao có ấm trà muội cũng cự tuyệt?

Sắc mặt Lê Bố nghiêm lại, cứng rắn nói.

Lê Anh nhìn về phía Lý Cáp đang mỉm cười, nói với Lê Bố:

- Muốn muội pha trà cũng được, nhưng hắn phải tỉ thí thương pháp với muội. Để xem Hổ Uy tướng quân có thật “đồn như lời” không?

- Việc này…

Lê Bố chớp mắt, nhìn thoáng qua Lý Cáp:

- Lý lão đệ, muội muội của ta bình thường vô cùng ôn nhu hiền thục, nhưng lại yêu thích võ công. Không bằng ngươi chỉ điểm cho muội ấy vài chiêu, được không?

Hắn chắc chắn Lê Anh không thể đánh lại Lý Cáp, nhưng cũng muốn cho muội muội quật cường phải chịu thua, như vậy cũng thực tốt.

Lý Cáp cười khổ, lần này không đánh không được. Thương pháp? Ở trên giường, đúng là thương thuật của hắn là vô địch. Nếu mà là so thương pháp này, hắn cầu còn không được.

Lê Anh cùng Lý Cáp đứng đối mặt với nhau trong sân. Lê Bố cùng Hương Hương, Thiên Thiên đứng một bên xem vui.

Lê Anh cầ trong tay một thanh trường thương đen sì, chỉ vào một đống binh khí nói:

- Đây có rất nhiều binh khí. Ngươi có thể dùng thương, cũng có thể dùng vũ khí khác.

Lý Cáp mỉm cười, chắp tay ra sau lưng:

- Không dùng vũ khí, có thể bắt đầu rồi.

Lê Anh trừng mắt:

- Ngươi khinh thường ta?

Trên mặt Lý Cáp vẫn mang nụ cười thản nhiên:

- Chỉ là ta không quen dùng vũ khí.

- Hừ, vậy ngươi phải cẩn thận. Coi thương.

Vừa dứt lời, Lê Anh như thiểm điện đánh úp tới.

Lý Cáp phản ứng cực nhanh, thân thể hắn vô cùng linh hoạt né tránh trường thương tốc độ cao của Lê Anh.

Lê Anh vốn sợ làm Lý Cáp bị thương, chỉ dùng bảy phần lực. Hiện tại thấy Lý Cáp vẫn chắp hai tay ra sau lưng, nhẹ nhàng né tránh, khuôn mặt luôn mỉm cười làm cho nàng không khỏi lo lắng. Nàng khẽ quát một tiếng, đem trường thương trong tay múa máy điên loạn.

Lúc này, nàng đã xuất ra toàn lực. Nhưng toàn lực của nàng ăn thua gì với con trâu Lý Cáp. Bất kể là ai, cũng đều biết Lý Cáp nhường nàng.

Thực ra, thương pháp của Lê Anh cũng không tệ. Cho dù có so sánh với Lữ Bố, cũng không thua kém nhiều lắm, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu không có.

Lý Cáp né tránh một hồi, chứng kiến Lê Anh múa thương đổ mồ hôi đầm đìa. Hắn khẽ động, dùng thân thể của hắn áp sát vào người nàng. Ngửi thấy mùi thơm ngát của nữ tử, thỉnh thoảng có chút va chạm. Hắn trêu chọc nàng trước mặt ca ca, tạo cho hắn một cảm giác hưng phấn.

Lý Cáp tựa như bọ ve dính lây chó, lởn vởn áp sát Lê Anh, làm cho trường thương mất đi tác dụng. Tuy rằng nàng cũng ý thức được chính mình không phải là đối thủ của thằng kia, nhưng cô gái quật cường này vẫn không thể chịu thua.

Lê Anh mạnh mẽ quay đầu lại, chuẩn xác phán đoán phương hướng của Lý Cáp, dùng đầu thương định gõ cho thằng này một phát. Nhưng vừa quay người lại, cước bộ không ổn,cả người mất đi trọng tâm, liền muốn ngã.

Ngay khi trong lòng Lê Anh cảm thấy không ổn, trong thời gian nghĩ mình sẽ vồ ếch, bỗng nhiên cảm thấy bên hông bị một bàn tay nắm lấy, bàn tay nàng quên cả thương đỡ lên lồng ngực người nọ. Sau này mới kịp phản ứng, chính mình đã nằm trong lòng Lý Cáp. Chứng kiến tên kia nhìn mình mỉm cười, khuôn mặt Lê Anh bỗng ửng đỏ, vội giãy khỏi ngực hắn. Nàng định vồ ếch nhưng cuối cùng lại bị cóc vồ. Sau một hồi giãy dụa, nàng thoát khỏi ngực hắn chạy về trong phòng. Khi đi qua bên ca ca của nàng, nàng nói nhỏ giọng như muỗi kêu:

- Muội đi nấu cơm.

- Ha ha…

Lê Bố đợi cho muội muội đi vào, cười lớn qua vỗ vai Lý Cáp:

- Lý Nhị Hổ ơi Lý Nhị Hổ. Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Muội muội của ta cũng chỉ có ngươi mới chinh phục được. Tạ ơn trời phật, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm rồi.

Lý Cáp cười khổ nói:

- Lê Lão Hắc ơi Lê Lão Hắc, muội muội của huynh làm sao hiền lành như vậy?

Ở trong quân Bắc phạt, hai người cho nhau ngoại hiệu. Lê Bố gọi hắn là Lý Nhị Hổ, hắn đáp lễ là Lê Lão Hắc.

Lê Bố thấp giọng cười nói:

- Ngươi chỉ cần đem lòng của nàng khuất phục, đảm bảo sự ôn nhu của muội ấy không thua một ai hết.

Thật ra lời này làm cho Lý Cáp tin tưởng. Nữ tử giống như Lê Anh, ngoài cứng trong mềm. Đừng thấy nàng hung hãn giống như cọp mẹ, nhưng nếu nàng mà sa vào lưới tình, cam đoan là ngoan ngoãn gấp vạn lần mèo con.

Tới giờ cơm chiều, Lê Anh đã chuẩn bị một bàn mỹ vị. Tuy rằng đồ ăn so với Tử Nghiên làm còn kém khá xa, nhưng các đồ ăn linh hoạt làm cho người ta có cảm giác đơn giản, tươi mát. Thực là không ngờ, những món này chính là do Lê Anh làm.

Lê Bố cười nói với Lý Cáp:

- Mau nếm thử món thịt kho tàu. Thế nào? Ta đã nói rồi, muội tử của ta làm đồ ăn tuyệt đối nhất lưu, vừa hiền lành lại có năng lực. Mẹ nó chứ, tương lai ai lấy được muội ấy, sướng như thằng nông dân vớ được cục vàng.

Lê Anh trừng mắt nhìn ca ca, mặt cười hồng hồng. Nhưng biểu hiện này không biết là thẹn thùng, hay là phổng mũi.

Lê Anh châm rượu cho ca ca, sau đó liền ngồi xuống một bên, lẳng lặng ăn cơm. Lúc này mới nhìn nàng có vài phần thục nữ.

Lý Cáp cầm chén rượu mà Hương Hương vừa rót đầy cho hắn, một hơi uống cạn sạch. Hắn liếm liếm môi nói với Lê Bố:

- Đây là rượu của Hạ gia à?

- Đúng vậy. Thế nào? Lý lão đệ, rượu này được chứ?

- Đúng vậy. Có thể so với liệt tửu thảo nguyên.

Lý Cáp gật gật đầu.

- Hắc hắc, ruợu đó cùi bắp, lấy gì so với hương thuần mỹ vị của rượu Hạ gia? Lý lão đệ, ngươi cứ tà tà hưởng thụ mấy chén.

Lê Bố nói.

Hai người liền cứ như vậy đối ẩm, chẳng mấy chốc mà hết một ngày.

- Ngươi còn nhớ rõ năm đó, chủ tướng tam lộ quân Tiêu Mạc Vi không?

Uống xong mấy tuần rượu, Lê Bỗ bỗng nhiên hỏi.

Lý Cáp sửng sốt gật gật đầu:

- Nhớ rõ. Tại sao vậy? Hắn không phải là bị áp tải về kinh sao?

- Trước đó không lâu, đã được thả, về Thường Châu phụng dưỡng mẹ già rồi.

Lê Bố lại uống hết chén rượu nói:

- Hắn cũng là một đại nhân vật trong quân, lần này nhất thời phạm phải hồ đồ, cũng chẳng tạo thành hậu quả gì. Quân Bắc phạt cũng công kích đánh lui người Hồ, quét sạch thảo nguyên. Tuy lỗi là nghiêm trọng, nhưng các đại lão trong cung có giao tình với hắn, cũng giúp hắn nói một lời. Vì vậy hắn được hoàng thượng khai ân, cho về quê phụng dưỡng mẹ già. Nhưng mà, hắn lần này cũng táng gia bại sản. Rời khỏi kinh thành cũng chỉ có mang theo nhi tử cùng tôn nữ.

Lý Cáp trầm mặc một hồi nói:

- Việc này được xử lý như vậy cũng là hợp lý.

Hắn biết, Tiêu Mạc Vi này trước là bộ hạ của ngoại công. Lần này hắn được một con đường sống, cũng là do có được một cái gật đầu từ ngoại công. Một khi đã như vậy, cũng không còn cách nào truy cứu.

Ở trên bàn cơm, Lê Anh luôn lặng yên, bỗng nhiên đứng dậy, bưng lên một chén rượu nói với Lý Cáp:

- Lý tướng quân, tiểu muội mời huynh một chén.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Lê Bố kịp phản ứng, cười nói:

- Gọi Lý tướng quân làm gì. Muội cứ trực tiếp gọi Lý đại ca là được.

Lê Anh hơi đỏ mặt.

Lý Cáp cười nói:

- Muội cứ kêu ta một tiếng Lý đại ca, ta liền uống ba chén. Được không?

Lê Anh nghe vậy nhìn hắn một cái, ngập ngừng nói:

- Lý đại ca…

Sau đó, nâng rượu lên, một hơi uống sạch.

Lý Cáp cười to, để cho Thiên Thiên rót rượu cho hắn, uống liền ba chén rượu.

Lê Anh lập tức châm một ly:

- Thường nghe đại ca nói tửu lượng của Lý đại ca vô địch trong quân. Hôm nay, tiểu muội hi vọng có thể thưởng thức được một phen.

Một tiếng Lý đại ca lúc này đã được nàng gọi trơn tru hơn.

Trong lòng Lý Cáp cười thầm. Võ công của nàng đánh không lại hắn thì thôi, ai dè nàng lại muốn đấu rượu. Nha đầu này thật là cố chấp

/209

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status