Edit: Giọt mực xanh
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy tâm tư khẽ động, cũng không lập tức trả lời.
“Hử?” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, thấy nàng không nói, tiếp tục nói: “Trẫm nhớ rõ hơn hai tháng trước ở trên đại hội Võ trạng nguyên ngươi thỉnh chỉ tứ hôn không phải Dung Phong không lấy chồng, nhưng khi đó chỉ là đùa giỡn mà thôi. Hai ngày trước ở thọ yến Thất công chúa của trẫm bị kích thích, nhân họa đắc phúc, đột nhiên tốt lên, hôm nay trong lòng ngưỡng mộ thế tử Dung Phong của Văn bá Hầu phủ, nữ nhi này của trẫm khổ nhiều năm như vậy, trẫm nguyện ý thành toàn chuyện tốt của nàng, Nguyệt nha đầu, ngươi nói thế nào?”
“Loại chuyện này hình như Hoàng thượng dượng hỏi nhầm người rồi, không nên hỏi ta.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.
“A? Vậy trẫm nên hỏi người nào?” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, hắn nhướng mày, ánh mắt thâm thúy.
“Nếu chỉ hôn cho Dung Phong, tự nhiên là hỏi hắn có nguyện ý hay không. Cõi đời này nam nữ si tình nhiều như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng dượng còn muốn Thất công chúa thật vất vả mới khỏi bệnh lại dẫm vào vết xe đổ của Thanh Uyển công chúa sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Sắc mặt lão Hoàng đế trầm xuống.
Vân Thiển Nguyệt giống như không thấy được gương mặt âm trầm của lão Hoàng đế, tiếp tục nói: “Có lẽ nói nữ nhi của ngài nhiều lắm, chết một hay hai người không sao cả. Nếu là nói như vậy, ngài cứ tùy ý chỉ hôn, một đạo thánh chỉ có thể cột chặt hai người vào cùng nhau, đâu cần phải hỏi thăm ý kiến của người khác? Ngài là thiên tử đi! Là người chấp chưởng quyền lực của giang sơn Thiên Thánh, còn là người chấp chưởng nhân duyên.”
“Càn rỡ!” Lão Hoàng đế gầm lên một tiếng: “Ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy?”
“Ngài đã hỏi ta, ta phải ăn ngay nói thật.” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão Hoàng đế, bỏ qua sự tức giận của hắn, cười nhắc nhở: “Hoàng thượng dượng, ngài còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, ngàn vạn không thể tức giận, nổi giận đối với thân thể đang cần tĩnh dưỡng của ngài không có ích gì. Huống chi hôm nay cô cô có tin vui, ngài nên bảo trọng Long thể thì hơn, cũng tốt nhìn xem Thái tử trong bụng cô cô là có bộ dạng gì.”
“Ngươi. . . . . .” Lão Hoàng đế tức giận, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, chỉ một ngón tay: “Ngươi đi ra ngoài cho trẫm!”
Vân Thiển Nguyệt xoay người rời đi, cứ làm như nàng nguyện ý ở chỗ này nhìn bộ dạng tiều tụy của lão đầu tử vậy?
“Ngươi trở lại cho trẫm!” Lão Hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt mấy bước đã đi tới cửa, giận quát một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, chậm rãi từ từ xoay người nhìn lão Hoàng đế, dùng ngữ giọng điệu tức chết người không đền mạng nói: “Rốt cuộc là ngài để cho ta đi hay để cho ta ở? Không phải đều nói là Hoàng đế miệng vàng lời ngọc sao? Sao ngài lại lật lọng như thế? Thiên tử một nước, ngôn luận trong miệng cũng không kiên định. Thật không biết sao ngài làm Hoàng đế này nhiều năm như vậy mà không bị người ta kéo xuống ngựa!”
Lão Hoàng đế nghe vậy lại càng giận dữ, hai mắt bốc hỏa nhìn Vân Thiển Nguyệt,: “Ngươi muốn tức chết trẫm có phải hay không?”
Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, nếu có thể tức chết hắn là tốt nhất, đáng tiếc tựa hồ hắn vẫn không thể chết. Nàng nhìn lướt qua Dạ Thiên Dật từ đầu đến cuối vẫn ngồi ngay ngắn ở trước bàn, ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt nhìn qua đây, nàng nghĩ lão Hoàng đế sống thì mới có thể ghìm chặt con hắc mã Dạ Thiên Dật này, nếu hắn chết, thì con hắc mã liền thoát khỏi cương. Hắn rời khỏi cương vô luận là có lợi với giang sơn Thiên Thánh hay không thì không biết, nhưng tóm lại đối với nàng bất lợi. Cho nên, nàng đè tâm tình xuống, không nói thêm gì nữa.
Lão Hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, lửa giận lui một chút, nói với nàng: “Trở lại!”
Vân Thiển Nguyệt một lần nữa đi trở về.
Lão Hoàng đế đưa tay vỗ vỗ vào ván giường: “Ngươi ngồi ở chỗ này!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua bên giường, lắc đầu: “Hoàng thượng dượng, đây chính là long sàng của ngài, ta ngồi không tốt lắm đâu?”
“Trẫm ra lệnh ngươi ngồi ngươi cứ ngồi! Nơi nào nói nhảm nhiều như vậy?” Lão Hoàng đế trợn mắt.
Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, nàng không cảm thấy hiện tại một lão đầu tử với bộ dáng tiều tụy như vậy có thể uy hiếp được nàng. Nàng dám phá hủy kiếm mà hắn rút ra, thì đã không hãi sợ thiên uy rồi.
“Nếu ngươi tới đây ngồi, trẫm sẽ cho cô cô ngươi trở về Vinh Hoa cung. Nếu không sẽ để cho nàng vẫn quỳ ở ngoài điện.” Lão Hoàng đế nói.
“A, từ khi nào Hoàng thượng dượng cũng học uy hiếp người rồi hả? Đây cũng không phải là tác phong của Thiên tử một nước đâu.” Vân Thiển Nguyệt chê cười một tiếng. Chỉ cần nhắc tới Hoàng hậu, nàng giận không có chỗ đánh, chỉ có chính nàng biết nàng đã phải sử dụng sức lực lớn cỡ nào mới có thể nhịn không một chưởng chụp chết lão đầu trước mặt này.
“Tác phong thiên tử của trẫm ở trước mặt tiểu nha đầu ngươi chưa bao giờ có tác dụng.” Lão Hoàng đế đối với việc Vân Thiển Nguyệt chê cười cũng không nổi giận, trầm giọng nói: “Ngươi cái tiểu nha đầu này khi nào sợ qua trẫm? Trước kia là âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh), giả bộ ở trước mặt trẫm, hôm nay không giả bộ nữa. Nhưng lại tỏ ra hồ đồ không quan tâm đến trẫm.”
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.
“Ngồi đây! Trẫm cũng không ăn ngươi.” Lão Hoàng đế lại vỗ vỗ ván giường.
Vân Thiển Nguyệt thử nghĩ cũng đúng, không phải chỉ đi qua ngồi thôi sao? Nàng ở chỗ này nói những lời vô dụng với hắn làm gì? Nàng đi đến cách trước giường một bước, ngồi ở bên giường. Nàng nghĩ tới những năm này mặc dù nàng ngụy trang không có bị lão Hoàng đế nhìn thấu là một mặt, nhưng lão Hoàng đế thật là khoan dung với nàng. Ước chừng là có quan hệ đến mẫu thân nàng.
“Văn Lai, mời Hoàng hậu hồi cung, chuyện lập Thái tử đã ban thánh chỉ. Đứa bé trong bụng của nàng là cốt nhục của trẫm, là Đông cung thái tử chân chính. Chuyện này ván đã đóng thuyền, sau này không cho phép nhắc lại.” Lão Hoàng đế phân phó với bên ngoài.
“Dạ!” Văn Lai ở bên ngoài đáp một tiếng.
“Nguyệt nha đầu, trẫm nhớ được quan hệ của ngươi và Thất công chúa của trẫm rất tốt, những năm này thường cách một khoảng thời gian lại đi thăm nàng.” Lão Hoàng đế thu hồi tầm mắt, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Ngươi cũng rất thưởng thức Dung Phong Văn bá Hầu phủ, trẫm gả Thất công chúa cho hắn, ngươi nên vui mừng khi thấy hắn thành gia chứ. Tại sao lại cùng trẫm nói chuyện như vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn thúc đẩy chuyện này.”
“Nào có? Nếu Dung Phong và Thất công chúa đều nguyện ý, đương nhiên ta vui mừng khi thấy thấy hắn thành gia. Giống như ca ca ta và Diệp Thiến. Nhưng nếu trong hai người có một người không muốn, đó chính là si nam oán nữ. Hoàng thượng dượng, cưỡng cầu nhân duyên của người khác duyên sẽ bị trời trách đấy.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc nhìn lão Hoàng đế. Nàng không nghĩ tới hôm nay nàng cùng Dung Cảnh mới đi Văn bá Hầu phủ thấy một màn của Dung Phong và Thất công chúa như vậy, trong nháy mắt Lão Hoàng đế liền tìm nàng hỏi thăm chuyện Dung Phong và Thất công chúa.
Dạ Thiên Dật nghe được câu nói sau cùng của Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nàng.
Vân Thiển Nguyệt giống như không thấy được ánh mắt Dạ Thiên Dật, nói gần nói xa trong lời nói có ám chỉ. Duyên phận của nàng cùng Dung Cảnh giống như cái chốt ở hai đường thẳng song song, nàng hi vọng một ngày kia hai đường thẳng song song này sẽ cắt nhau. Mấu chốt tự nhiên là ở Dạ Thiên Dật.
Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dật một cái, hừ một tiếng: “Nguyệt nha đầu, nhân duyên là trời định, sao ngươi biết Dung Phong và Thất công chúa của trẫm là không có nhân duyên? Chuyện nhân duyên, không phải là thích nhau mới gọi là nhân duyên, mà còn chú ý đến thiên ý. Thiên ý để cho thành nhân duyên, ai cũng không ngăn được.”
“Vậy Thanh Uyển công chúa và ca ca của ta thì sao? Có hẳn mười năm truy đuổi? Không phải là vô dụng sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt, tiếp tục như không có việc gì phê duyệt tấu chương.
“Vậy chỉ có thể nói bọn họ không có nhân duyên, vì sao những năm này trẫm không chỉ hôn cho bọn họ? Như vậy không phải nói rõ vấn đề rồi sao?” Lão Hoàng đế nói: “Trẫm thấy Thất công chúa của trẫm có duyên với Dung Phong. Bởi vì Thất công chúa tận mắt nhìn thấy thảm án Văn bá Hầu phủ, cho nên mới nhập ma chướng nhiều năm như vậy, mà hôm nay Dung Phong mới vừa trở lại, nàng liền tốt lên. Dung Phong chính là người cởi chuông của nàng.”
“Chỉ như vậy mà Hoàng thượng dượng đã nhận định rồi?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, tách ngón tay, mạn bất kinh tâm nói: “Nhưng vào năm đó khi xảy ra huyết án Văn bá Hầu phủ ta cũng tận mắt nhìn thấy, có phải nói rõ ta cũng hữu duyên với Dung Phong?”
Lão Hoàng đế cả kinh: “Ngươi cũng tận mắt thấy năm đó . . . . . .huyết án của Văn bá Hầu phủ huyết án?”
“Đúng vậy!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, chống lại ánh mắt kinh dị của lão Hoàng đế thần bí cười một tiếng: “Không chỉ có tận mắt thấy, hơn nữa ta còn nhìn từ đầu tới đuôi. Ngay cả một chút cũng không bỏ qua.”
Vẻ kinh dị trong mắt lão Hoàng đế biến mất, bỗng nhiên vừa sâu vừa đen, trầm giọng hỏi: “Nguyệt nha đầu, nhiều năm như vậy vì sao ngươi không nói? Án oan của Văn bá Hầu phủ mười năm không tra ra nguyên do. Nếu ngươi tận mắt nhìn thấy rồi, vì sao không trợ giúp Đại Lý Tự tra rõ?”
“Đương nhiên là vì bảo vệ mạng nhỏ!” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục cười nói: “Nếu ta nói, sau mấy trăm người Văn bá Hầu phủ chết chính là ta. Hôm nay nơi nào còn có thể ở chỗ này nói chuyện phiếm cùng ngài? Đã sớm là một nắm đất vàng, chuyển thế đầu thai rồi.”
Lão Hoàng đế bỗng nhiên trầm mặc xuống.
Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa. Năm đó Văn bá Hầu phủ bị diệt môn, tràng huyết án đó hôm nay nghĩ đến vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nếu không phải Dung Phong hồi kinh, mười năm đã qua, sợ là Văn bá Hầu phủ đã sớm đã bị người quên lãng phủ đày một lớp bụi, hôm nay bởi vì Dung Phong, mộ tràng huyết án Văn bá Hầu phủ một lần nữa được người nhớ lại, có phải một ngày kia sẽ được phơi bày hay không?
“Văn Lai, đi tuyên Dung Phong đến gặp trẫm!” Lão Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, rồi hô với bên ngoài.
“Dạ, Hoàng thượng!” Văn Lai lập tức lên tiếng, vội vàng chạy xuống.
“Nguyệt nha đầu, chúng ta đánh một ván cờ chứ!” Lão Hoàng đế bỗng nhiên nói.
“Hôm nay Hoàng thượng dượng chỉ có thể nằm ở trên giường, ngài động một chút còn khó khăn thì đánh cờ như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Người biết đánh cờ thì trong lòng đều có quân cờ, không cần bàn cờ cũng có thể đánh.” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Đừng nói cho trẫm ngươi không biết đánh cờ? Không biết tại sao lúc trước trẫm lại tin tưởng tiểu nha đầu ngươi cái gì cũng không biết quần là áo lụa không thay đổi chứ? Ngươi là nữ nhi của nàng, sao có đạo lý không biết chứ? Có kì mẫu, tất có kì nữ a! Không nghĩ tới hai mươi năm trước trẫm đã ngu dốt một hồi, hai mươi năm sau lại ngu dốt một lần nữa.”
“Mẫu thân của ta đã sớm ra đi, mặc dù ta biết đánh cờ, cũng không có liên quan đến bà.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Lão Hoàng đế hừ một tiếng: “Biết đánh cờ là tốt rồi! Là ngươi trước hay là trẫm trước?”
“Hoàng thượng dượng trước đi!” Vân Thiển Nguyệt lười biếng dựa vào trên ván giường, giống như không có xương.
Lão Hoàng đế liếc nàng một cái, hạ một quân trước. Vân Thiển Nguyệt không chút nghĩ ngợi đánh ra một quân. Ánh mắt già nua của lão Hoàng đế lóe sáng, lại ra một quân, Vân Thiển Nguyệt cũng ra một quân. Hai người cách ván giường, ở chính giữa tựa hồ đặt một bàn cờ vô hình. Trong Thánh Dương điện tĩnh lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có âm thanh vung bút phê duyệt tấu chương của Dạ Thiên Dật, thì chính là âm thanh hai người đánh cờ ngươi tới ta đi.
Ván cờ đánh được một nửa, phía ngoài truyền đến giọng nói của Văn Lai: “Bẩm Hoàng thượng, thế tử Dung Phong của Văn bá Hầu phủ tới!”
Lão Hoàng đế mở miệng, gọi ra bên ngoài: “Tuyên hắn đi vào!”
Văn Lai đáp một tiếng, không lâu lắm, Dung Phong đẩy màn che ra đi vào. Khi nhìn thấy trên long sàng Vân Thiển Nguyệt lười biếng dựa vào giường ngồi tựa hồ sửng sốt một chút, giây lát sau, hắn thu hồi thần sắc, sắc mặt bình tĩnh thỉnh an, cử chỉ lộ ra vẻ tùy ý lạnh nhạt so với Vân Ly cứng nhắc gượng gạo.
“Miễn lễ!” Lão Hoàng đế khoát khoát tay với Dung Phong.
Dung Phong đứng lên, ánh mắt rơi vào khoảng cách ba thước dưới chân.
“Dung Phong, ngươi cũng đã biết lúc này trẫm gọi ngươi tới là có chuyện gì?” Lão Hoàng đế nhìn Dung Phong, nhìn lướt qua Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Thần không biết!” Dung Phong lắc đầu.
“Trẫm nghe nói hôm nay Thất công chúa của trẫm đến phủ đệ của ngươi?” Mặc dù lão Hoàng đế là hỏi thăm, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
“Dạ!” Dung Phong gật đầu.
“Tại sao Thất công chúa lại đến phủ đệ của ngươi?” Lão Hoàng đế lại hỏi.
“Thất công chúa đi nhầm! Lầm xông vào phủ đệ của thần.” Dung Phong đáp lời, giọng điệu không cao không thấp.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, khóe miệng kéo ra một tia cười. Hay cho một từ đi nhầm! Nếu sáng nay nàng và Dung Cảnh không chứng kiến cuộc nói chuyện của kiến Dung Phong và Thất công chúa ở Văn bá Hầu phủ, lúc này nhìn Dung Phong đáp lời không chút suy tư nào thì cũng sẽ tin lời của hắn. Chưa bao giờ biết Dung Phong là hài tử nói dối mà mặt không đỏ.
“A? Ngươi nói Thất công chúa đi nhầm?” Lão Hoàng đế sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới Dung Phong trả lời như vậy, hắn nhướng mày: “Vậy Thất công chúa vốn muốn đi đâu? Mà lại vào phủ đệ của ngươi?”
“Hẳn vốn là muốn đi Hiếu Thân vương phủ!” Dung Phong thản nhiên nói: “Hiếu Thân vương phủ là láng giềng của Văn bá Hầu phủ. Từ nhỏ Thất công chúa có quan hệ thân thiết với Lãnh Tiểu Vương gia của Hiếu Thân vương phủ. Đại mộng mới tỉnh, hẳn là đi vấn an Lãnh Tiểu Vương gia, không cẩn thận đi nhầm cửa.”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên, lời này mặc dù có nghĩa khác, nhưng cũng là sự thật. Mặc dù từ nhỏ Lãnh Thiệu Trác Hiếu Thân Vương phủ đã bị Hiếu Thân vương nuông chiều, đối với người nào cũng là một bộ dạng không chịu nể mặt, nhưng hết lần này tới lần khác lại đối xử với Thất công chúa rất tốt, tính tình Thất công chúa mềm mại, người khác không nỡ lạnh mặt với nàng, cho nên lời này cũng là xác thực.
“Hóa ra là như vậy?” Lão Hoàng đế lão mắt híp mắt một chút: “Trẫm còn tưởng rằng Thất công chúa đi thăm ngươi! Trẫm nhớ rõ từ nhỏ Thất công chúa đã thích ngươi, cũng thích chạy đến Văn bá Hầu phủ.”
“Hoàng thượng có thể hiểu lầm! Thất công chúa không phải đi thăm thần, lúc nhỏ thường chạy đến Văn bá Hầu phủ cũng là bởi vì Lãnh Tiểu Vương gia. Dù sao Hiếu Thân Vương phủ chỉ cách Văn bá Hầu phủ một bức tường. Bề ngoài Thất công chúa mềm mại, không tiện trực tiếp gặp Lãnh Tiểu Vương gia, Văn bá Hầu phủ chỉ là cây cầu mà thôi.” Dung Phong mặt không đổi sắc nói.
“Như vậy a!” Lão Hoàng đế gật đầu, nét mặt già nua nhìn không ra nghĩ cái gì.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, nghĩ tới Dung Phong có bao nhiêu thông minh a? Chỉ hai ba câu nói đã thoát khỏi liên quan cùng Thất công chúa. Mặc dù trong lòng nàng và lão Hoàng đế đều rõ ràng Thất công chúa là vì hắn, từ nhỏ đi Văn bá Hầu phủ cũng là vì hắn, nhưng lúc đó Lãnh Thiệu Trác quấn Thất công chúa rất chặt, cũng nhìn chằm chằm Thất công chúa, chỉ cần nàng vừa ra cung, hắn nhất định biết, cho nên cũng luôn đuổi theo đến Văn bá Hầu phủ. Cứ như vậy, hôm nay ngược lại bị Dung Phong nói dăm ba cầu đã bóp méo được sự thật. Hơn nữa còn làm cho Lão Hoàng đế á khẩu không trả lời được. Trong lòng nàng vì hắn hô to một tiếng, nghĩ tới năm đó Văn Bác Hậu tài hoa, Dung Phong là hậu nhân của hắn, quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh, không làm nhục một đời tài danh của Văn Bác Hậu. Hắn tất nhiên là biết lão Hoàng đế cố ý chỉ hôn, nên mới nói chuyện lần này.
“Hôm nay Lãnh Tiểu Vương gia đã tỉnh?” Lão Hoàng đế lại hỏi.
“Hình như đã tỉnh hôm qua! Nhưng mà còn phải nằm ở trên giường mấy ngày nữa.” Dung Phong đáp, rồi chuyển lời tiếp tục nói: “Chẳng qua hiện nay Thất công chúa khỏi bệnh rồi, nếu Thất công chúa đi Hiếu Thân vương phủ phụng bồi Lãnh Tiểu Vương gia, Lãnh Tiểu Vương gia rất vui vẻ, tổn thương hẳn là rất nhanh sẽ khỏi. Không lâu sau có thể xuống giường rồi!”
Lão Hoàng đế nhìn chằm chằm Dung Phong, trong mắt Dung Phong ngoại trừ bình tĩnh, thì nhìn không ra chút tâm tình nào. Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Dung Phong, ngươi có yêu mến nữ tử nào không?”
Dung Phong mím môi, ánh mắt tựa hồ liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng cũng đang nhìn hắn, hắn gật đầu: “Có!”
“A?” Lão Hoàng đế nhướng mày: “Người nào?”
“Vân Thiển Nguyệt!” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, cũng không nói chuyện.
“Hả? Nguyệt nha đầu?” Lão Hoàng đế tựa hồ khẽ giật mình, nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt già nua sâu thẳm, dời tầm mắt nhìn Dung Phong: “Ngươi nói nữ tử ngươi thích là Nguyệt nha đầu?”
“Vâng!” Dung Phong gật đầu.
“Ngươi cũng đã biết nàng có hôn ước?” Giọng nói của lão Hoàng đế bỗng nhiên nặng nề thêm mấy phần.
“Biết! Thần không chỉ biết nàng có hôn ước, còn biết nàng có người yêu mến, nhưng thần thích nàng là chuyện của thần, không liên quan đến nàng.” Dung Phong thẳng thắn thừa nhận không kiêng kỵ, giọng nói vẫn như từ lúc đi vào chưa từng phập phồng lên xuống.
Vân Thiển Nguyệt rũ lông mi xuống, nghĩ tới lời nói ta thích nàng không liên đến nàng thì nên dùng dạng tình cảm gì mới có thể nói ra ngoài được? Nếu ban đầu ở đại hội Văn trạng nguyên lão Hoàng đế đáp ứng xin chỉ tứ hôn của nàng, chỉ hôn cho nàng và Dung Phong, thì hiện tại có phải là nàng sẽ không thích Dung Cảnh hay không, mà gả cho Dung Phong rồi? Thế gian có quá nhiều nếu như, cho nên mới không có kết quả như vậy.
“Dung Phong, ngươi cũng đã biết các ngươi không thể nào! Bất luận Nguyệt nha đầu không thích ngươi, hay là do nàng đã có hôn ước, nàng ngoại trừ gả vào hoàng thất, thì cũng không thể gả cho người khác.” Giọng nói của lão Hoàng đế phát chìm.
“Thần biết! Cho nên thần nguyện ý chung thân không cưới.” Dung Phong từng chữ từng câu nói.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, người đang ngồi ở trên giường liền đứng lên.
“Dung Phong, lời nói cũng không thể nói lung tung! Nếu ngươi không cưới vợ, Văn bá Hầu phủ sẽ tuyệt hậu!” Vẻ mặt lão Hoàng đế âm trầm: “Hiện tại ngươi là thế tử của Văn bá Hầu phủ, gánh trách nhiệm nối dõi tông đường cho Văn bá Hầu phủ. Tương lai thế tập Văn bá Hầu phủ, truyền lưu ngàn năm. Sao ngươi có thể không lập gia đình? Không lập gia đình chính là bất trung bất hiếu.”
“Từ xưa trung hiếu không thể song toàn!” Dung Phong thản nhiên nói: “Sau khi Văn bá Hầu phủ bị diệt môn, ở Thiên Thánh kinh thành biến mất mấy năm, Thiên Thánh cũng không bởi vì không có người nào của Văn bá Hầu phủ mà chịu ảnh hưởng, có Văn bá Hầu phủ hay không, giang sơn Thiên Thánh vẫn là giang sơn Thiên Thánh, triều cục vẫn là triều cục, Hoàng thượng vẫn là Hoàng thượng. Cũng không có gì biến hóa. Hôm nay ta trở lại, đền đáp gia quốc(gia đình và quốc gia), chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Hoàng thượng quá lo lắng!”
“Nói bậy nói bạ!” Lão Hoàng đế duỗi tay mạnh mẽ vỗ ván giường, giận tím mặt.
“Hoàng thượng dượng, không phải ta đã nói cho ngài sao? Luôn nổi giận đối với thân thể ngài không tốt!” Vân Thiển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, lên tiếng nhắc nhở, dứt lời, nàng bỗng nhiên cười nói: “Ta thậm chí còn không biết Hoàng thượng dượng không chỉ làm Hoàng thượng, còn thích làm nguyệt lão. Quan tâm hôn sự này rồi lại quan tâm hôn sự kia, ngài không thấy mệt sao?”
Lão Hoàng đế nghe vậy đè tức giận xuống, hướng ra bên ngoài hô: “Văn Lai, đi gọi Thất công chúa cho trẫm. . . . . .”
“Phụ hoàng, đã đến lúc ngài nên uống thuốc!” Vẫn không mở miệng Dạ Thiên Dật bỗng nhiên lên tiếng.
Lão Hoàng đế lập tức ngậm miệng, nhìn về phía Dạ Thiên Dật. Từ lúc nào hắn nói chuyện sẽ bị người cắt đứt? Từ lúc nào mệnh lệnh của hắn bị người khác coi như gió thoảng bên tai? Từ lúc nào thì thánh chỉ của hắn không có hiệu dụng? Từ lúc nào có người dám ở trước mặt hắn vô lễ bất kính, không nghe lời của hắn? Có lẽ là tức giận tụ ở ngực, hắn bỗng nhiên kịch liệt ho khan .
“Văn Lai, rót một chén trà nóng cho phụ hoàng!” Dạ Thiên Dật để tấu chương xuống, phân phó ra bên ngoài.
“Dạ!” Văn Lai đáp một tiếng, vội vàng bưng một chén trà đi vào.
Vân Thiển Nguyệt nhường đường, nhìn lão Hoàng đế ho đến khó chịu, quay mặt đi, từng là đế vương uy nghi mạnh mẽ vang dội lật mây che mưa, hôm nay cũng chỉ là một lão đầu dần dần già đi mà thôi. Mặc dù đã nằm ở trên giường bệnh, còn muốn tính toán người khác, còn muốn giang sơn thiên hạ của hắn. Nàng chợt vì hắn cảm thấy một hồi bi ai.
Văn Lai hầu hạ Lão Hoàng đế uống một chén trà nóng, rốt cuộc hắn cũng dừng ho khan.
“Đi bưng thuốc đến!” Dạ Thiên Dật thấy lão Hoàng đế dừng ho khan, phân phó Văn Lai.
“Dạ!” Văn Lai vội vàng đi xuống.
“Các ngươi đi xuống đi!” Lão Hoàng đế nằm xuống, tựa hồ bình ổn lại cảm xúc, có chút mệt mỏi khoát khoát tay với Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Phong: “Nguyệt nha đầu ngày mai lại theo trẫm đánh cờ, ván cờ mới vừa mới đánh được một nửa.”
“Hình như ngày mai ta không rảnh!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Không rảnh cũng phải đánh! Chẳng lẽ ngươi để cho trẫm gọi cô cô của ngươi tới đây theo trẫm đánh cờ phải không?” Giọng điệu của lão Hoàng đế rất chân thật đáng tin.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới xem như hắn đã bắt được xương sườn mềm của nàng rồi! Hiện tại cô cô chính là xương sườn mềm của nàng. Nàng không nói lời nào, lôi kéo Dung Phong cất bước đi ra ngoài điện.
“Thiên Dật, thánh chỉ về Vân Ly đã nghĩ xong hay chưa?” Lão Hoàng đế nhìn thân ảnh Dung Phong và Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa, hắn lên tiếng hỏi Dạ Thiên Dật, hắn trầm giọng nói: “Ngươi và Nguyệt nha đầu cùng đi Vân Vương Phủ tuyên chỉ. Tùy ý để cho Vân Vương gia cử hành lễ nhận Vân Ly làm con thừa tự.”
“Dạ!” Dạ Thiên Dật để tấu chương xuống, cầm một quyển trục thánh chỉ đứng lên, nhìn lão Hoàng đế, ra khỏi Thánh Dương điện.
Không tới một lát, trong Thánh Dương điện chỉ còn lại một mình lão Hoàng đế. Hắn nhìn nóc phòng vàng son lộng lẫy, nghĩ tới tuổi trẻ của mình đã qua, hôm nay già thật rồi, hữu tâm vô lực, lực bất tòng tâm.
Ra khỏi Thánh Dương điện, Vân Thiển Nguyệt mím môi lôi Dung Phong đi tới cửa cung, Dung Phong không nói lời nào, để mặc Vân Thiển Nguyệt lôi kéo. Vân Ly vẫn chờ ở cửa đại điện Thánh Dương điện, thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt lôi kéo Dung Phong đi tới, hắn sửng sốt một chút, cất bước đi theo phía sau nàng.
Sau khi đi được một đoạn đường, phía trước gặp một ma ma, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt vội vàng làm lễ ra mắt, cung kính nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, lão nô là người hầu hạ cung Minh phi nương nương, Minh phi nương nương biết Thiển Nguyệt tiểu thư tiến cung, cố ý phái lão nô tới mời Thiển Nguyệt tiểu thư đi cung Minh phi nương nương một chuyến.”
“Hôm nay không rảnh!” Vân Thiển Nguyệt vòng qua ma ma kia, lời vừa dứt, tiếp tục đi về phía trước.
Ma ma kia ngẩn ra, tựa hồ không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt không nể mặt như vậy, vội vàng theo sát hai bước, ngăn cản Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Minh phi nương nương nói tìm ngài nói chuyện, mời ngài cần phải đi một chuyến!”
“Ta nói không rảnh! Lỗ tai ngươi bị điếc sao?” Vân Thiển Nguyệt lạnh mặt xuống, ánh mắt sắc bén nhìn ma ma kia một cái.
Thân thể ma ma kia run lên, vội vàng ngậm miệng.
Vân Thiển Nguyệt lôi Dung Phong tiếp tục đi về phía trước, cước bộ không ngừng, không tới một lát đã ra đến cửa cung.
Cửa cung, Lăng Liên và Y Tuyết chờ ở bên cạnh xe ngựa, Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, quay đầu nói với Vân Ly: “Ngươi ngồi xe ngựa của ta về phủ trước!”
“Được!” Vân Ly nhìn Dung Phong, gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt lôi Dung Phong đi tới xe ngựa của Văn bá Hầu phủ, đi tới trước xe, nàng vén rèm lên xe, cũng lôi Dung Phong lên. Màn che rơi xuống, che kín thân ảnh hai người. Nàng mở miệng phân phó: “Đánh xe!”
Phu xe cũng không động, mà là thử dò xét hỏi vào bên trong xe: “Thế tử?”
“Trở về phủ!” Dung Phong phân phó.
Phu xe vội vàng vung roi ngựa lên, xe ngựa bắt đầu đi.
Vân Thiển Nguyệt hất tay Dung Phong ra, nhìn mặt của hắn, sắc mặt Dung Phong bình tĩnh, chống lại ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt không trốn không né. Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một lát, bỗng nhiên hết giận, nghiêm túc nói: “Dung Phong, sao ngươi có thể chung thân không cưới vợ? Mặc dù không phải là Thất công chúa, nhưng cũng có thể lấy nữ nhân khác, không thể chung thân không lập gia đình.”
Dung Phong cúi đầu, trầm mặc không nói.
“Ngươi biết ta vẫn luôn coi ngươi là người thân, ngươi như vậy để cho lương tâm ta sao có thể an tâm được?” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt hơi nặng nề.
“Nàng không cần bất an. Ta nói chính là lời nói thật.” Dung Phong ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với Vân Thiển Nguyệt.
“Ngươi còn cười được? Chẳng lẽ ngươi thật muốn cô đơn cả đời sao?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, nghiêm mặt nhìn Dung Phong.
Dung Phong ấm áp cười cười, mặc dù nụ cười nhạt nhẽo nhưng chân thành tha thiết: “Ta quả thật không có ý định lấy vợ, cô đơn cả đời cũng là có thể.”
“Nói bậy nói bạ!” Vân Thiển Nguyệt quát một tiếng, có chút tức giận nói: “Hiện tại ngươi là thế tử của Văn bá Hầu phủ, muốn kết hôn với dạng nữ nhân gì mà không có? Mặc dù không thú Thất công chúa, nhưng thiên hạ này to lớn, bao nhiêu nữ tử tốt có thể cưới được? Còn cô đơn cả đời? Năm đó ta cứu ngươi để ngươi cô đơn cả đời hay sao?”
Dung Phong không nói lời nào, ánh mắt lẳng lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ngươi nói cho ta biết, ngươi nói mới vừa rồi ngươi chỉ là nói bậy, không thể nào sẽ chung thân không lập gia đình.” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Dung Phong.
“Tốt, ta không thể nào chung thân không lập gia đình.” Dung Phong bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói: “Nguyệt nhi, nàng thật bá đạo.”
Vân Thiển Nguyệt than thở, hòa hoãn giọng điệu, trịnh trọng nói: “Dung Phong, không phải là ta bá đạo, mà sao ngươi có thể nói ngươi chung thân không lập gia đình? Ta chỉ yêu một người, lòng ta cho Dung Cảnh, ta hi vọng tất cả người thân của ta được vui vẻ. Thân nhân của ta bao gồm cả ngươi.”
“Nếu ta không nói như vậy, Hoàng thượng vẫn níu lấy hôn sự của ta không buông.” Giọng nói của Dung Phong rất ấm áp: “Ta không thể nào thú Thất công chúa, trước mắt cũng không muốn thú nữ nhân khác. Mặc dù muốn lấy vợ, ít nhất cũng phải chờ sau khi nàng và Cảnh thế tử đại hôn.”
Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tựa thân thể vào trên vách xe, gật đầu: “Chỉ cần ngươi cưới vợ là được, sau khi ta và Dung Cảnh đại hôn cũng được, không phải là Thất công chúa ta cũng ủng hộ ngươi, dù sao ngươi không thể cô độc cả đời.”
Dung Phong cười khẽ, nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ấm áp: “Vậy mà ta không biết còn có thể hù đến nàng.”
“Nói nhảm!” Vân Thiển Nguyệt liếc Dung Phong. Nghĩ tới mới vừa rồi nghe thấy hắn đường đường chính chính nói chuyện với lão Hoàng đế, thật đúng là bị dọa quá sức. Bây giờ vẫn chưa hoàn hồn. Có một Dạ Thiên Dật đã là khoản nợ rồi, nàng không muốn thêm một Dung Phong nữa.
Dung Phong không nói thêm gì nữa.
“Huyết án của Văn bá Hầu phủ năm đó có phải có liên quan đến Minh phi hay không?” Vân Thiển Nguyệt đột nhiên hỏi.
Sắc mặt của Dung Phong vốn đang vui vẻ trong nháy mắt rút đi, nhìn Vân Thiển Nguyệt, mím môi gật đầu, thấy nàng nheo mắt lại, hắn nhẹ giọng nói: “Mặc dù không phải, ta cũng sẽ không thú Thất công chúa.”
Vân Thiển Nguyệt chau mi.
Dung Phong lại nói: “Không thú nữ nhân hoàng thất!”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, đưa tay vỗ một cái vào bả vai Dung Phong, tán dương nói: “Có chí khí!”
Dung Phong cười cười, Vân Thiển Nguyệt rút tay về, thân thể nghiêng một cái, lười biếng nằm ở trên xe, nhắm mắt lại, nói với hắn: “Đưa ta trở về phủ trước, sau đó ngươi cũng trở về phủ đi!”
“Được!” Dung Phong gật đầu, phân phó ra bên ngoài: “Đi Vân Vương Phủ!”
Phu xe đáp một tiếng, đánh ngựa chuyển đường.
Xe ngựa xuyên qua đường phố, đi về hướng Vân Vương Phủ, đầu Vân Thiển Nguyệt theo xe ngựa chạy nhanh mà đung đưa, không lâu lắm đã cảm thấy buồn ngủ. Dung Phong thấy Vân Thiển Nguyệt rất buồn ngủ, nên cũng không nói nữa, tay cầm một quyển sách lên.
Xe ngựa dừng lại ở cửa Vân Vương phủ, Dung Phong đưa tay lay tỉnh Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nhi, nàng trở về phủ rồi!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lười biếng ngồi dậy, duỗi tay vén rèm, nhẹ nhàng nhảy xuống xe, khoát khoát tay với Dung Phong: “Không mời ngươi vào uống trà rồi! Ngươi trở về phủ đi!”
Dung Phong gật đầu, buông màn che xuống, phân phó một câu với phu xe, xe ngựa rời khỏi đại môn Vân Vương Phủ.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay ngăn trở ánh mặt trời chói chang trên đầu, cất bước đi vào bên trong phủ. Mới vừa đi hai bước, nghe thấy có xe đi tới, nàng quay đầu lại, chỉ thấy Lăng Liên và Y Tuyết vội vàng đánh xe ngựa đi tới, phía sau đi theo một chiếc xe ngựa màu vàng, Văn Lai ngồi trong xe. Nàng nhớ tới Lão Hoàng đế nói để cho Dạ Thiên Dật tự mình đến tuyên chỉ, nàng dừng bước.
Hai chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa đại môn Vân Vương Phủ, Dạ Thiên Dật và Vân Ly trước sau xuống xe. Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, phân phó Văn Lai, Văn Lai lập tức cất giọng hô lớn: “Thánh chỉ đến! Tất cả mọi người trong Vân Vương Phủ tiếp chỉ!”
Liên tiếp hô ba tiếng, người trong Vân Vương phủ lục tục chạy ra. Chỉ trong chốc lát, đông nghịt người quỳ trên đất, vô luận là dòng chính, hay là bàng chi, Vân Vương phủ to như vậy có hơn ngàn người
Vân Thiển Nguyệt không quỳ, mà đứng ở một bên, sắc mặt lạnh nhạt nhìn mọi người đông nghịt.
“Vân Ly tiếp chỉ!” Dạ Thiên Dật mở thánh chỉ ra, hô một tiếng.
Vân Ly phất vạt áo, quỳ gối phía trước mọi người, giọng điệu kính cẩn: “Thần tiếp chỉ!”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết ban Vân Ly làm con thừa tự trên danh nghĩa của Vân Vương gia, phong làm thế tử của Vân Vương Phủ, mặt khác, tứ hôn Lục công chúa cho Vân Ly, tùy ý đại hôn, sau đại hôn kế tục thế tập Vương tước. Khâm thử!” Dạ Thiên Dật trong trẻo tuyên đọc thánh chỉ.
Vân Ly cả kinh, không dám tin nhìn về phía thánh chỉ, giây lát sau, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, chợt tiến lên một bước, một tay chế trụ cổ tay Dạ Thiên Dật, cả giận nói: “Tại sao có thể có tứ hôn? Mà lại là Lục công chúa? Lúc ấy Hoàng thượng dượng cũng không nói muốn tứ hôn Lục công chúa cho Vân Ly.”
Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt chụp lấy cổ tay của hắn, động tác cầm lấy thánh chỉ không thay đổi, giọng nói lạnh nhật: “Đây là phụ hoàng trước kia phân phó! Nói sau khi thấy Vân Ly nếu là hắn đảm đương được thân phận thế tử của Vân Vương Phủ liền vinh càng thêm vinh, mừng vui gấp bội, tứ hôn Lục công chúa cho hắn. Hơn nữa còn cố ý cường điệu, cùng một thánh chỉ sắc phong thế tử.”
Vân Thiển Nguyệt híp mắt nhìn hắn: “Ngươi xác định không phải là ngươi tự mình thêm vào sao?”
“Đương nhiên không phải, cho ta mượn gan lớn như trời cũng không dám mưu toan xuyên tạc thánh chỉ.” Dạ Thiên Dật gỡ tay Vân Thiển Nguyệt ra, đưa thánh chỉ cho Vân Ly quỳ trên mặt đất, giọng điệu lạnh nhạt: “Chúc mừng Vân thế tử, tiếp chỉ đi! Kể từ hôm nay ngươi không chỉ là thế tử của Vân Vương Phủ, mà còn là Phò mã của hoàng thất, cũng chính là hoàng đệ muội của ta. Này coi như là vinh quang một bước lên trời, nếu không ghi nhớ, chẳng những sẽ dẫn tới mầm tai vạ cho chính ngươi, cũng sẽ dẫn tới mầm tai vạ cho Vân Vương Phủ, thậm chí sẽ dẫn tới mầm tai vạ cho Hoàng hậu nương nương và Thái tử mới được sắc phong.”
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy tâm tư khẽ động, cũng không lập tức trả lời.
“Hử?” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, thấy nàng không nói, tiếp tục nói: “Trẫm nhớ rõ hơn hai tháng trước ở trên đại hội Võ trạng nguyên ngươi thỉnh chỉ tứ hôn không phải Dung Phong không lấy chồng, nhưng khi đó chỉ là đùa giỡn mà thôi. Hai ngày trước ở thọ yến Thất công chúa của trẫm bị kích thích, nhân họa đắc phúc, đột nhiên tốt lên, hôm nay trong lòng ngưỡng mộ thế tử Dung Phong của Văn bá Hầu phủ, nữ nhi này của trẫm khổ nhiều năm như vậy, trẫm nguyện ý thành toàn chuyện tốt của nàng, Nguyệt nha đầu, ngươi nói thế nào?”
“Loại chuyện này hình như Hoàng thượng dượng hỏi nhầm người rồi, không nên hỏi ta.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.
“A? Vậy trẫm nên hỏi người nào?” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, hắn nhướng mày, ánh mắt thâm thúy.
“Nếu chỉ hôn cho Dung Phong, tự nhiên là hỏi hắn có nguyện ý hay không. Cõi đời này nam nữ si tình nhiều như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng dượng còn muốn Thất công chúa thật vất vả mới khỏi bệnh lại dẫm vào vết xe đổ của Thanh Uyển công chúa sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Sắc mặt lão Hoàng đế trầm xuống.
Vân Thiển Nguyệt giống như không thấy được gương mặt âm trầm của lão Hoàng đế, tiếp tục nói: “Có lẽ nói nữ nhi của ngài nhiều lắm, chết một hay hai người không sao cả. Nếu là nói như vậy, ngài cứ tùy ý chỉ hôn, một đạo thánh chỉ có thể cột chặt hai người vào cùng nhau, đâu cần phải hỏi thăm ý kiến của người khác? Ngài là thiên tử đi! Là người chấp chưởng quyền lực của giang sơn Thiên Thánh, còn là người chấp chưởng nhân duyên.”
“Càn rỡ!” Lão Hoàng đế gầm lên một tiếng: “Ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy?”
“Ngài đã hỏi ta, ta phải ăn ngay nói thật.” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão Hoàng đế, bỏ qua sự tức giận của hắn, cười nhắc nhở: “Hoàng thượng dượng, ngài còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, ngàn vạn không thể tức giận, nổi giận đối với thân thể đang cần tĩnh dưỡng của ngài không có ích gì. Huống chi hôm nay cô cô có tin vui, ngài nên bảo trọng Long thể thì hơn, cũng tốt nhìn xem Thái tử trong bụng cô cô là có bộ dạng gì.”
“Ngươi. . . . . .” Lão Hoàng đế tức giận, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, chỉ một ngón tay: “Ngươi đi ra ngoài cho trẫm!”
Vân Thiển Nguyệt xoay người rời đi, cứ làm như nàng nguyện ý ở chỗ này nhìn bộ dạng tiều tụy của lão đầu tử vậy?
“Ngươi trở lại cho trẫm!” Lão Hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt mấy bước đã đi tới cửa, giận quát một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, chậm rãi từ từ xoay người nhìn lão Hoàng đế, dùng ngữ giọng điệu tức chết người không đền mạng nói: “Rốt cuộc là ngài để cho ta đi hay để cho ta ở? Không phải đều nói là Hoàng đế miệng vàng lời ngọc sao? Sao ngài lại lật lọng như thế? Thiên tử một nước, ngôn luận trong miệng cũng không kiên định. Thật không biết sao ngài làm Hoàng đế này nhiều năm như vậy mà không bị người ta kéo xuống ngựa!”
Lão Hoàng đế nghe vậy lại càng giận dữ, hai mắt bốc hỏa nhìn Vân Thiển Nguyệt,: “Ngươi muốn tức chết trẫm có phải hay không?”
Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, nếu có thể tức chết hắn là tốt nhất, đáng tiếc tựa hồ hắn vẫn không thể chết. Nàng nhìn lướt qua Dạ Thiên Dật từ đầu đến cuối vẫn ngồi ngay ngắn ở trước bàn, ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt nhìn qua đây, nàng nghĩ lão Hoàng đế sống thì mới có thể ghìm chặt con hắc mã Dạ Thiên Dật này, nếu hắn chết, thì con hắc mã liền thoát khỏi cương. Hắn rời khỏi cương vô luận là có lợi với giang sơn Thiên Thánh hay không thì không biết, nhưng tóm lại đối với nàng bất lợi. Cho nên, nàng đè tâm tình xuống, không nói thêm gì nữa.
Lão Hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, lửa giận lui một chút, nói với nàng: “Trở lại!”
Vân Thiển Nguyệt một lần nữa đi trở về.
Lão Hoàng đế đưa tay vỗ vỗ vào ván giường: “Ngươi ngồi ở chỗ này!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua bên giường, lắc đầu: “Hoàng thượng dượng, đây chính là long sàng của ngài, ta ngồi không tốt lắm đâu?”
“Trẫm ra lệnh ngươi ngồi ngươi cứ ngồi! Nơi nào nói nhảm nhiều như vậy?” Lão Hoàng đế trợn mắt.
Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, nàng không cảm thấy hiện tại một lão đầu tử với bộ dáng tiều tụy như vậy có thể uy hiếp được nàng. Nàng dám phá hủy kiếm mà hắn rút ra, thì đã không hãi sợ thiên uy rồi.
“Nếu ngươi tới đây ngồi, trẫm sẽ cho cô cô ngươi trở về Vinh Hoa cung. Nếu không sẽ để cho nàng vẫn quỳ ở ngoài điện.” Lão Hoàng đế nói.
“A, từ khi nào Hoàng thượng dượng cũng học uy hiếp người rồi hả? Đây cũng không phải là tác phong của Thiên tử một nước đâu.” Vân Thiển Nguyệt chê cười một tiếng. Chỉ cần nhắc tới Hoàng hậu, nàng giận không có chỗ đánh, chỉ có chính nàng biết nàng đã phải sử dụng sức lực lớn cỡ nào mới có thể nhịn không một chưởng chụp chết lão đầu trước mặt này.
“Tác phong thiên tử của trẫm ở trước mặt tiểu nha đầu ngươi chưa bao giờ có tác dụng.” Lão Hoàng đế đối với việc Vân Thiển Nguyệt chê cười cũng không nổi giận, trầm giọng nói: “Ngươi cái tiểu nha đầu này khi nào sợ qua trẫm? Trước kia là âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh), giả bộ ở trước mặt trẫm, hôm nay không giả bộ nữa. Nhưng lại tỏ ra hồ đồ không quan tâm đến trẫm.”
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.
“Ngồi đây! Trẫm cũng không ăn ngươi.” Lão Hoàng đế lại vỗ vỗ ván giường.
Vân Thiển Nguyệt thử nghĩ cũng đúng, không phải chỉ đi qua ngồi thôi sao? Nàng ở chỗ này nói những lời vô dụng với hắn làm gì? Nàng đi đến cách trước giường một bước, ngồi ở bên giường. Nàng nghĩ tới những năm này mặc dù nàng ngụy trang không có bị lão Hoàng đế nhìn thấu là một mặt, nhưng lão Hoàng đế thật là khoan dung với nàng. Ước chừng là có quan hệ đến mẫu thân nàng.
“Văn Lai, mời Hoàng hậu hồi cung, chuyện lập Thái tử đã ban thánh chỉ. Đứa bé trong bụng của nàng là cốt nhục của trẫm, là Đông cung thái tử chân chính. Chuyện này ván đã đóng thuyền, sau này không cho phép nhắc lại.” Lão Hoàng đế phân phó với bên ngoài.
“Dạ!” Văn Lai ở bên ngoài đáp một tiếng.
“Nguyệt nha đầu, trẫm nhớ được quan hệ của ngươi và Thất công chúa của trẫm rất tốt, những năm này thường cách một khoảng thời gian lại đi thăm nàng.” Lão Hoàng đế thu hồi tầm mắt, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Ngươi cũng rất thưởng thức Dung Phong Văn bá Hầu phủ, trẫm gả Thất công chúa cho hắn, ngươi nên vui mừng khi thấy hắn thành gia chứ. Tại sao lại cùng trẫm nói chuyện như vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn thúc đẩy chuyện này.”
“Nào có? Nếu Dung Phong và Thất công chúa đều nguyện ý, đương nhiên ta vui mừng khi thấy thấy hắn thành gia. Giống như ca ca ta và Diệp Thiến. Nhưng nếu trong hai người có một người không muốn, đó chính là si nam oán nữ. Hoàng thượng dượng, cưỡng cầu nhân duyên của người khác duyên sẽ bị trời trách đấy.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc nhìn lão Hoàng đế. Nàng không nghĩ tới hôm nay nàng cùng Dung Cảnh mới đi Văn bá Hầu phủ thấy một màn của Dung Phong và Thất công chúa như vậy, trong nháy mắt Lão Hoàng đế liền tìm nàng hỏi thăm chuyện Dung Phong và Thất công chúa.
Dạ Thiên Dật nghe được câu nói sau cùng của Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nàng.
Vân Thiển Nguyệt giống như không thấy được ánh mắt Dạ Thiên Dật, nói gần nói xa trong lời nói có ám chỉ. Duyên phận của nàng cùng Dung Cảnh giống như cái chốt ở hai đường thẳng song song, nàng hi vọng một ngày kia hai đường thẳng song song này sẽ cắt nhau. Mấu chốt tự nhiên là ở Dạ Thiên Dật.
Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dật một cái, hừ một tiếng: “Nguyệt nha đầu, nhân duyên là trời định, sao ngươi biết Dung Phong và Thất công chúa của trẫm là không có nhân duyên? Chuyện nhân duyên, không phải là thích nhau mới gọi là nhân duyên, mà còn chú ý đến thiên ý. Thiên ý để cho thành nhân duyên, ai cũng không ngăn được.”
“Vậy Thanh Uyển công chúa và ca ca của ta thì sao? Có hẳn mười năm truy đuổi? Không phải là vô dụng sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt, tiếp tục như không có việc gì phê duyệt tấu chương.
“Vậy chỉ có thể nói bọn họ không có nhân duyên, vì sao những năm này trẫm không chỉ hôn cho bọn họ? Như vậy không phải nói rõ vấn đề rồi sao?” Lão Hoàng đế nói: “Trẫm thấy Thất công chúa của trẫm có duyên với Dung Phong. Bởi vì Thất công chúa tận mắt nhìn thấy thảm án Văn bá Hầu phủ, cho nên mới nhập ma chướng nhiều năm như vậy, mà hôm nay Dung Phong mới vừa trở lại, nàng liền tốt lên. Dung Phong chính là người cởi chuông của nàng.”
“Chỉ như vậy mà Hoàng thượng dượng đã nhận định rồi?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, tách ngón tay, mạn bất kinh tâm nói: “Nhưng vào năm đó khi xảy ra huyết án Văn bá Hầu phủ ta cũng tận mắt nhìn thấy, có phải nói rõ ta cũng hữu duyên với Dung Phong?”
Lão Hoàng đế cả kinh: “Ngươi cũng tận mắt thấy năm đó . . . . . .huyết án của Văn bá Hầu phủ huyết án?”
“Đúng vậy!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, chống lại ánh mắt kinh dị của lão Hoàng đế thần bí cười một tiếng: “Không chỉ có tận mắt thấy, hơn nữa ta còn nhìn từ đầu tới đuôi. Ngay cả một chút cũng không bỏ qua.”
Vẻ kinh dị trong mắt lão Hoàng đế biến mất, bỗng nhiên vừa sâu vừa đen, trầm giọng hỏi: “Nguyệt nha đầu, nhiều năm như vậy vì sao ngươi không nói? Án oan của Văn bá Hầu phủ mười năm không tra ra nguyên do. Nếu ngươi tận mắt nhìn thấy rồi, vì sao không trợ giúp Đại Lý Tự tra rõ?”
“Đương nhiên là vì bảo vệ mạng nhỏ!” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục cười nói: “Nếu ta nói, sau mấy trăm người Văn bá Hầu phủ chết chính là ta. Hôm nay nơi nào còn có thể ở chỗ này nói chuyện phiếm cùng ngài? Đã sớm là một nắm đất vàng, chuyển thế đầu thai rồi.”
Lão Hoàng đế bỗng nhiên trầm mặc xuống.
Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa. Năm đó Văn bá Hầu phủ bị diệt môn, tràng huyết án đó hôm nay nghĩ đến vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nếu không phải Dung Phong hồi kinh, mười năm đã qua, sợ là Văn bá Hầu phủ đã sớm đã bị người quên lãng phủ đày một lớp bụi, hôm nay bởi vì Dung Phong, mộ tràng huyết án Văn bá Hầu phủ một lần nữa được người nhớ lại, có phải một ngày kia sẽ được phơi bày hay không?
“Văn Lai, đi tuyên Dung Phong đến gặp trẫm!” Lão Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, rồi hô với bên ngoài.
“Dạ, Hoàng thượng!” Văn Lai lập tức lên tiếng, vội vàng chạy xuống.
“Nguyệt nha đầu, chúng ta đánh một ván cờ chứ!” Lão Hoàng đế bỗng nhiên nói.
“Hôm nay Hoàng thượng dượng chỉ có thể nằm ở trên giường, ngài động một chút còn khó khăn thì đánh cờ như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Người biết đánh cờ thì trong lòng đều có quân cờ, không cần bàn cờ cũng có thể đánh.” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Đừng nói cho trẫm ngươi không biết đánh cờ? Không biết tại sao lúc trước trẫm lại tin tưởng tiểu nha đầu ngươi cái gì cũng không biết quần là áo lụa không thay đổi chứ? Ngươi là nữ nhi của nàng, sao có đạo lý không biết chứ? Có kì mẫu, tất có kì nữ a! Không nghĩ tới hai mươi năm trước trẫm đã ngu dốt một hồi, hai mươi năm sau lại ngu dốt một lần nữa.”
“Mẫu thân của ta đã sớm ra đi, mặc dù ta biết đánh cờ, cũng không có liên quan đến bà.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Lão Hoàng đế hừ một tiếng: “Biết đánh cờ là tốt rồi! Là ngươi trước hay là trẫm trước?”
“Hoàng thượng dượng trước đi!” Vân Thiển Nguyệt lười biếng dựa vào trên ván giường, giống như không có xương.
Lão Hoàng đế liếc nàng một cái, hạ một quân trước. Vân Thiển Nguyệt không chút nghĩ ngợi đánh ra một quân. Ánh mắt già nua của lão Hoàng đế lóe sáng, lại ra một quân, Vân Thiển Nguyệt cũng ra một quân. Hai người cách ván giường, ở chính giữa tựa hồ đặt một bàn cờ vô hình. Trong Thánh Dương điện tĩnh lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có âm thanh vung bút phê duyệt tấu chương của Dạ Thiên Dật, thì chính là âm thanh hai người đánh cờ ngươi tới ta đi.
Ván cờ đánh được một nửa, phía ngoài truyền đến giọng nói của Văn Lai: “Bẩm Hoàng thượng, thế tử Dung Phong của Văn bá Hầu phủ tới!”
Lão Hoàng đế mở miệng, gọi ra bên ngoài: “Tuyên hắn đi vào!”
Văn Lai đáp một tiếng, không lâu lắm, Dung Phong đẩy màn che ra đi vào. Khi nhìn thấy trên long sàng Vân Thiển Nguyệt lười biếng dựa vào giường ngồi tựa hồ sửng sốt một chút, giây lát sau, hắn thu hồi thần sắc, sắc mặt bình tĩnh thỉnh an, cử chỉ lộ ra vẻ tùy ý lạnh nhạt so với Vân Ly cứng nhắc gượng gạo.
“Miễn lễ!” Lão Hoàng đế khoát khoát tay với Dung Phong.
Dung Phong đứng lên, ánh mắt rơi vào khoảng cách ba thước dưới chân.
“Dung Phong, ngươi cũng đã biết lúc này trẫm gọi ngươi tới là có chuyện gì?” Lão Hoàng đế nhìn Dung Phong, nhìn lướt qua Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Thần không biết!” Dung Phong lắc đầu.
“Trẫm nghe nói hôm nay Thất công chúa của trẫm đến phủ đệ của ngươi?” Mặc dù lão Hoàng đế là hỏi thăm, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
“Dạ!” Dung Phong gật đầu.
“Tại sao Thất công chúa lại đến phủ đệ của ngươi?” Lão Hoàng đế lại hỏi.
“Thất công chúa đi nhầm! Lầm xông vào phủ đệ của thần.” Dung Phong đáp lời, giọng điệu không cao không thấp.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, khóe miệng kéo ra một tia cười. Hay cho một từ đi nhầm! Nếu sáng nay nàng và Dung Cảnh không chứng kiến cuộc nói chuyện của kiến Dung Phong và Thất công chúa ở Văn bá Hầu phủ, lúc này nhìn Dung Phong đáp lời không chút suy tư nào thì cũng sẽ tin lời của hắn. Chưa bao giờ biết Dung Phong là hài tử nói dối mà mặt không đỏ.
“A? Ngươi nói Thất công chúa đi nhầm?” Lão Hoàng đế sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới Dung Phong trả lời như vậy, hắn nhướng mày: “Vậy Thất công chúa vốn muốn đi đâu? Mà lại vào phủ đệ của ngươi?”
“Hẳn vốn là muốn đi Hiếu Thân vương phủ!” Dung Phong thản nhiên nói: “Hiếu Thân vương phủ là láng giềng của Văn bá Hầu phủ. Từ nhỏ Thất công chúa có quan hệ thân thiết với Lãnh Tiểu Vương gia của Hiếu Thân vương phủ. Đại mộng mới tỉnh, hẳn là đi vấn an Lãnh Tiểu Vương gia, không cẩn thận đi nhầm cửa.”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên, lời này mặc dù có nghĩa khác, nhưng cũng là sự thật. Mặc dù từ nhỏ Lãnh Thiệu Trác Hiếu Thân Vương phủ đã bị Hiếu Thân vương nuông chiều, đối với người nào cũng là một bộ dạng không chịu nể mặt, nhưng hết lần này tới lần khác lại đối xử với Thất công chúa rất tốt, tính tình Thất công chúa mềm mại, người khác không nỡ lạnh mặt với nàng, cho nên lời này cũng là xác thực.
“Hóa ra là như vậy?” Lão Hoàng đế lão mắt híp mắt một chút: “Trẫm còn tưởng rằng Thất công chúa đi thăm ngươi! Trẫm nhớ rõ từ nhỏ Thất công chúa đã thích ngươi, cũng thích chạy đến Văn bá Hầu phủ.”
“Hoàng thượng có thể hiểu lầm! Thất công chúa không phải đi thăm thần, lúc nhỏ thường chạy đến Văn bá Hầu phủ cũng là bởi vì Lãnh Tiểu Vương gia. Dù sao Hiếu Thân Vương phủ chỉ cách Văn bá Hầu phủ một bức tường. Bề ngoài Thất công chúa mềm mại, không tiện trực tiếp gặp Lãnh Tiểu Vương gia, Văn bá Hầu phủ chỉ là cây cầu mà thôi.” Dung Phong mặt không đổi sắc nói.
“Như vậy a!” Lão Hoàng đế gật đầu, nét mặt già nua nhìn không ra nghĩ cái gì.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, nghĩ tới Dung Phong có bao nhiêu thông minh a? Chỉ hai ba câu nói đã thoát khỏi liên quan cùng Thất công chúa. Mặc dù trong lòng nàng và lão Hoàng đế đều rõ ràng Thất công chúa là vì hắn, từ nhỏ đi Văn bá Hầu phủ cũng là vì hắn, nhưng lúc đó Lãnh Thiệu Trác quấn Thất công chúa rất chặt, cũng nhìn chằm chằm Thất công chúa, chỉ cần nàng vừa ra cung, hắn nhất định biết, cho nên cũng luôn đuổi theo đến Văn bá Hầu phủ. Cứ như vậy, hôm nay ngược lại bị Dung Phong nói dăm ba cầu đã bóp méo được sự thật. Hơn nữa còn làm cho Lão Hoàng đế á khẩu không trả lời được. Trong lòng nàng vì hắn hô to một tiếng, nghĩ tới năm đó Văn Bác Hậu tài hoa, Dung Phong là hậu nhân của hắn, quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh, không làm nhục một đời tài danh của Văn Bác Hậu. Hắn tất nhiên là biết lão Hoàng đế cố ý chỉ hôn, nên mới nói chuyện lần này.
“Hôm nay Lãnh Tiểu Vương gia đã tỉnh?” Lão Hoàng đế lại hỏi.
“Hình như đã tỉnh hôm qua! Nhưng mà còn phải nằm ở trên giường mấy ngày nữa.” Dung Phong đáp, rồi chuyển lời tiếp tục nói: “Chẳng qua hiện nay Thất công chúa khỏi bệnh rồi, nếu Thất công chúa đi Hiếu Thân vương phủ phụng bồi Lãnh Tiểu Vương gia, Lãnh Tiểu Vương gia rất vui vẻ, tổn thương hẳn là rất nhanh sẽ khỏi. Không lâu sau có thể xuống giường rồi!”
Lão Hoàng đế nhìn chằm chằm Dung Phong, trong mắt Dung Phong ngoại trừ bình tĩnh, thì nhìn không ra chút tâm tình nào. Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Dung Phong, ngươi có yêu mến nữ tử nào không?”
Dung Phong mím môi, ánh mắt tựa hồ liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng cũng đang nhìn hắn, hắn gật đầu: “Có!”
“A?” Lão Hoàng đế nhướng mày: “Người nào?”
“Vân Thiển Nguyệt!” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, cũng không nói chuyện.
“Hả? Nguyệt nha đầu?” Lão Hoàng đế tựa hồ khẽ giật mình, nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt già nua sâu thẳm, dời tầm mắt nhìn Dung Phong: “Ngươi nói nữ tử ngươi thích là Nguyệt nha đầu?”
“Vâng!” Dung Phong gật đầu.
“Ngươi cũng đã biết nàng có hôn ước?” Giọng nói của lão Hoàng đế bỗng nhiên nặng nề thêm mấy phần.
“Biết! Thần không chỉ biết nàng có hôn ước, còn biết nàng có người yêu mến, nhưng thần thích nàng là chuyện của thần, không liên quan đến nàng.” Dung Phong thẳng thắn thừa nhận không kiêng kỵ, giọng nói vẫn như từ lúc đi vào chưa từng phập phồng lên xuống.
Vân Thiển Nguyệt rũ lông mi xuống, nghĩ tới lời nói ta thích nàng không liên đến nàng thì nên dùng dạng tình cảm gì mới có thể nói ra ngoài được? Nếu ban đầu ở đại hội Văn trạng nguyên lão Hoàng đế đáp ứng xin chỉ tứ hôn của nàng, chỉ hôn cho nàng và Dung Phong, thì hiện tại có phải là nàng sẽ không thích Dung Cảnh hay không, mà gả cho Dung Phong rồi? Thế gian có quá nhiều nếu như, cho nên mới không có kết quả như vậy.
“Dung Phong, ngươi cũng đã biết các ngươi không thể nào! Bất luận Nguyệt nha đầu không thích ngươi, hay là do nàng đã có hôn ước, nàng ngoại trừ gả vào hoàng thất, thì cũng không thể gả cho người khác.” Giọng nói của lão Hoàng đế phát chìm.
“Thần biết! Cho nên thần nguyện ý chung thân không cưới.” Dung Phong từng chữ từng câu nói.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, người đang ngồi ở trên giường liền đứng lên.
“Dung Phong, lời nói cũng không thể nói lung tung! Nếu ngươi không cưới vợ, Văn bá Hầu phủ sẽ tuyệt hậu!” Vẻ mặt lão Hoàng đế âm trầm: “Hiện tại ngươi là thế tử của Văn bá Hầu phủ, gánh trách nhiệm nối dõi tông đường cho Văn bá Hầu phủ. Tương lai thế tập Văn bá Hầu phủ, truyền lưu ngàn năm. Sao ngươi có thể không lập gia đình? Không lập gia đình chính là bất trung bất hiếu.”
“Từ xưa trung hiếu không thể song toàn!” Dung Phong thản nhiên nói: “Sau khi Văn bá Hầu phủ bị diệt môn, ở Thiên Thánh kinh thành biến mất mấy năm, Thiên Thánh cũng không bởi vì không có người nào của Văn bá Hầu phủ mà chịu ảnh hưởng, có Văn bá Hầu phủ hay không, giang sơn Thiên Thánh vẫn là giang sơn Thiên Thánh, triều cục vẫn là triều cục, Hoàng thượng vẫn là Hoàng thượng. Cũng không có gì biến hóa. Hôm nay ta trở lại, đền đáp gia quốc(gia đình và quốc gia), chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Hoàng thượng quá lo lắng!”
“Nói bậy nói bạ!” Lão Hoàng đế duỗi tay mạnh mẽ vỗ ván giường, giận tím mặt.
“Hoàng thượng dượng, không phải ta đã nói cho ngài sao? Luôn nổi giận đối với thân thể ngài không tốt!” Vân Thiển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, lên tiếng nhắc nhở, dứt lời, nàng bỗng nhiên cười nói: “Ta thậm chí còn không biết Hoàng thượng dượng không chỉ làm Hoàng thượng, còn thích làm nguyệt lão. Quan tâm hôn sự này rồi lại quan tâm hôn sự kia, ngài không thấy mệt sao?”
Lão Hoàng đế nghe vậy đè tức giận xuống, hướng ra bên ngoài hô: “Văn Lai, đi gọi Thất công chúa cho trẫm. . . . . .”
“Phụ hoàng, đã đến lúc ngài nên uống thuốc!” Vẫn không mở miệng Dạ Thiên Dật bỗng nhiên lên tiếng.
Lão Hoàng đế lập tức ngậm miệng, nhìn về phía Dạ Thiên Dật. Từ lúc nào hắn nói chuyện sẽ bị người cắt đứt? Từ lúc nào mệnh lệnh của hắn bị người khác coi như gió thoảng bên tai? Từ lúc nào thì thánh chỉ của hắn không có hiệu dụng? Từ lúc nào có người dám ở trước mặt hắn vô lễ bất kính, không nghe lời của hắn? Có lẽ là tức giận tụ ở ngực, hắn bỗng nhiên kịch liệt ho khan .
“Văn Lai, rót một chén trà nóng cho phụ hoàng!” Dạ Thiên Dật để tấu chương xuống, phân phó ra bên ngoài.
“Dạ!” Văn Lai đáp một tiếng, vội vàng bưng một chén trà đi vào.
Vân Thiển Nguyệt nhường đường, nhìn lão Hoàng đế ho đến khó chịu, quay mặt đi, từng là đế vương uy nghi mạnh mẽ vang dội lật mây che mưa, hôm nay cũng chỉ là một lão đầu dần dần già đi mà thôi. Mặc dù đã nằm ở trên giường bệnh, còn muốn tính toán người khác, còn muốn giang sơn thiên hạ của hắn. Nàng chợt vì hắn cảm thấy một hồi bi ai.
Văn Lai hầu hạ Lão Hoàng đế uống một chén trà nóng, rốt cuộc hắn cũng dừng ho khan.
“Đi bưng thuốc đến!” Dạ Thiên Dật thấy lão Hoàng đế dừng ho khan, phân phó Văn Lai.
“Dạ!” Văn Lai vội vàng đi xuống.
“Các ngươi đi xuống đi!” Lão Hoàng đế nằm xuống, tựa hồ bình ổn lại cảm xúc, có chút mệt mỏi khoát khoát tay với Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Phong: “Nguyệt nha đầu ngày mai lại theo trẫm đánh cờ, ván cờ mới vừa mới đánh được một nửa.”
“Hình như ngày mai ta không rảnh!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Không rảnh cũng phải đánh! Chẳng lẽ ngươi để cho trẫm gọi cô cô của ngươi tới đây theo trẫm đánh cờ phải không?” Giọng điệu của lão Hoàng đế rất chân thật đáng tin.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới xem như hắn đã bắt được xương sườn mềm của nàng rồi! Hiện tại cô cô chính là xương sườn mềm của nàng. Nàng không nói lời nào, lôi kéo Dung Phong cất bước đi ra ngoài điện.
“Thiên Dật, thánh chỉ về Vân Ly đã nghĩ xong hay chưa?” Lão Hoàng đế nhìn thân ảnh Dung Phong và Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa, hắn lên tiếng hỏi Dạ Thiên Dật, hắn trầm giọng nói: “Ngươi và Nguyệt nha đầu cùng đi Vân Vương Phủ tuyên chỉ. Tùy ý để cho Vân Vương gia cử hành lễ nhận Vân Ly làm con thừa tự.”
“Dạ!” Dạ Thiên Dật để tấu chương xuống, cầm một quyển trục thánh chỉ đứng lên, nhìn lão Hoàng đế, ra khỏi Thánh Dương điện.
Không tới một lát, trong Thánh Dương điện chỉ còn lại một mình lão Hoàng đế. Hắn nhìn nóc phòng vàng son lộng lẫy, nghĩ tới tuổi trẻ của mình đã qua, hôm nay già thật rồi, hữu tâm vô lực, lực bất tòng tâm.
Ra khỏi Thánh Dương điện, Vân Thiển Nguyệt mím môi lôi Dung Phong đi tới cửa cung, Dung Phong không nói lời nào, để mặc Vân Thiển Nguyệt lôi kéo. Vân Ly vẫn chờ ở cửa đại điện Thánh Dương điện, thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt lôi kéo Dung Phong đi tới, hắn sửng sốt một chút, cất bước đi theo phía sau nàng.
Sau khi đi được một đoạn đường, phía trước gặp một ma ma, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt vội vàng làm lễ ra mắt, cung kính nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, lão nô là người hầu hạ cung Minh phi nương nương, Minh phi nương nương biết Thiển Nguyệt tiểu thư tiến cung, cố ý phái lão nô tới mời Thiển Nguyệt tiểu thư đi cung Minh phi nương nương một chuyến.”
“Hôm nay không rảnh!” Vân Thiển Nguyệt vòng qua ma ma kia, lời vừa dứt, tiếp tục đi về phía trước.
Ma ma kia ngẩn ra, tựa hồ không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt không nể mặt như vậy, vội vàng theo sát hai bước, ngăn cản Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Minh phi nương nương nói tìm ngài nói chuyện, mời ngài cần phải đi một chuyến!”
“Ta nói không rảnh! Lỗ tai ngươi bị điếc sao?” Vân Thiển Nguyệt lạnh mặt xuống, ánh mắt sắc bén nhìn ma ma kia một cái.
Thân thể ma ma kia run lên, vội vàng ngậm miệng.
Vân Thiển Nguyệt lôi Dung Phong tiếp tục đi về phía trước, cước bộ không ngừng, không tới một lát đã ra đến cửa cung.
Cửa cung, Lăng Liên và Y Tuyết chờ ở bên cạnh xe ngựa, Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, quay đầu nói với Vân Ly: “Ngươi ngồi xe ngựa của ta về phủ trước!”
“Được!” Vân Ly nhìn Dung Phong, gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt lôi Dung Phong đi tới xe ngựa của Văn bá Hầu phủ, đi tới trước xe, nàng vén rèm lên xe, cũng lôi Dung Phong lên. Màn che rơi xuống, che kín thân ảnh hai người. Nàng mở miệng phân phó: “Đánh xe!”
Phu xe cũng không động, mà là thử dò xét hỏi vào bên trong xe: “Thế tử?”
“Trở về phủ!” Dung Phong phân phó.
Phu xe vội vàng vung roi ngựa lên, xe ngựa bắt đầu đi.
Vân Thiển Nguyệt hất tay Dung Phong ra, nhìn mặt của hắn, sắc mặt Dung Phong bình tĩnh, chống lại ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt không trốn không né. Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một lát, bỗng nhiên hết giận, nghiêm túc nói: “Dung Phong, sao ngươi có thể chung thân không cưới vợ? Mặc dù không phải là Thất công chúa, nhưng cũng có thể lấy nữ nhân khác, không thể chung thân không lập gia đình.”
Dung Phong cúi đầu, trầm mặc không nói.
“Ngươi biết ta vẫn luôn coi ngươi là người thân, ngươi như vậy để cho lương tâm ta sao có thể an tâm được?” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt hơi nặng nề.
“Nàng không cần bất an. Ta nói chính là lời nói thật.” Dung Phong ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với Vân Thiển Nguyệt.
“Ngươi còn cười được? Chẳng lẽ ngươi thật muốn cô đơn cả đời sao?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, nghiêm mặt nhìn Dung Phong.
Dung Phong ấm áp cười cười, mặc dù nụ cười nhạt nhẽo nhưng chân thành tha thiết: “Ta quả thật không có ý định lấy vợ, cô đơn cả đời cũng là có thể.”
“Nói bậy nói bạ!” Vân Thiển Nguyệt quát một tiếng, có chút tức giận nói: “Hiện tại ngươi là thế tử của Văn bá Hầu phủ, muốn kết hôn với dạng nữ nhân gì mà không có? Mặc dù không thú Thất công chúa, nhưng thiên hạ này to lớn, bao nhiêu nữ tử tốt có thể cưới được? Còn cô đơn cả đời? Năm đó ta cứu ngươi để ngươi cô đơn cả đời hay sao?”
Dung Phong không nói lời nào, ánh mắt lẳng lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ngươi nói cho ta biết, ngươi nói mới vừa rồi ngươi chỉ là nói bậy, không thể nào sẽ chung thân không lập gia đình.” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Dung Phong.
“Tốt, ta không thể nào chung thân không lập gia đình.” Dung Phong bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói: “Nguyệt nhi, nàng thật bá đạo.”
Vân Thiển Nguyệt than thở, hòa hoãn giọng điệu, trịnh trọng nói: “Dung Phong, không phải là ta bá đạo, mà sao ngươi có thể nói ngươi chung thân không lập gia đình? Ta chỉ yêu một người, lòng ta cho Dung Cảnh, ta hi vọng tất cả người thân của ta được vui vẻ. Thân nhân của ta bao gồm cả ngươi.”
“Nếu ta không nói như vậy, Hoàng thượng vẫn níu lấy hôn sự của ta không buông.” Giọng nói của Dung Phong rất ấm áp: “Ta không thể nào thú Thất công chúa, trước mắt cũng không muốn thú nữ nhân khác. Mặc dù muốn lấy vợ, ít nhất cũng phải chờ sau khi nàng và Cảnh thế tử đại hôn.”
Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tựa thân thể vào trên vách xe, gật đầu: “Chỉ cần ngươi cưới vợ là được, sau khi ta và Dung Cảnh đại hôn cũng được, không phải là Thất công chúa ta cũng ủng hộ ngươi, dù sao ngươi không thể cô độc cả đời.”
Dung Phong cười khẽ, nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ấm áp: “Vậy mà ta không biết còn có thể hù đến nàng.”
“Nói nhảm!” Vân Thiển Nguyệt liếc Dung Phong. Nghĩ tới mới vừa rồi nghe thấy hắn đường đường chính chính nói chuyện với lão Hoàng đế, thật đúng là bị dọa quá sức. Bây giờ vẫn chưa hoàn hồn. Có một Dạ Thiên Dật đã là khoản nợ rồi, nàng không muốn thêm một Dung Phong nữa.
Dung Phong không nói thêm gì nữa.
“Huyết án của Văn bá Hầu phủ năm đó có phải có liên quan đến Minh phi hay không?” Vân Thiển Nguyệt đột nhiên hỏi.
Sắc mặt của Dung Phong vốn đang vui vẻ trong nháy mắt rút đi, nhìn Vân Thiển Nguyệt, mím môi gật đầu, thấy nàng nheo mắt lại, hắn nhẹ giọng nói: “Mặc dù không phải, ta cũng sẽ không thú Thất công chúa.”
Vân Thiển Nguyệt chau mi.
Dung Phong lại nói: “Không thú nữ nhân hoàng thất!”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, đưa tay vỗ một cái vào bả vai Dung Phong, tán dương nói: “Có chí khí!”
Dung Phong cười cười, Vân Thiển Nguyệt rút tay về, thân thể nghiêng một cái, lười biếng nằm ở trên xe, nhắm mắt lại, nói với hắn: “Đưa ta trở về phủ trước, sau đó ngươi cũng trở về phủ đi!”
“Được!” Dung Phong gật đầu, phân phó ra bên ngoài: “Đi Vân Vương Phủ!”
Phu xe đáp một tiếng, đánh ngựa chuyển đường.
Xe ngựa xuyên qua đường phố, đi về hướng Vân Vương Phủ, đầu Vân Thiển Nguyệt theo xe ngựa chạy nhanh mà đung đưa, không lâu lắm đã cảm thấy buồn ngủ. Dung Phong thấy Vân Thiển Nguyệt rất buồn ngủ, nên cũng không nói nữa, tay cầm một quyển sách lên.
Xe ngựa dừng lại ở cửa Vân Vương phủ, Dung Phong đưa tay lay tỉnh Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nhi, nàng trở về phủ rồi!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lười biếng ngồi dậy, duỗi tay vén rèm, nhẹ nhàng nhảy xuống xe, khoát khoát tay với Dung Phong: “Không mời ngươi vào uống trà rồi! Ngươi trở về phủ đi!”
Dung Phong gật đầu, buông màn che xuống, phân phó một câu với phu xe, xe ngựa rời khỏi đại môn Vân Vương Phủ.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay ngăn trở ánh mặt trời chói chang trên đầu, cất bước đi vào bên trong phủ. Mới vừa đi hai bước, nghe thấy có xe đi tới, nàng quay đầu lại, chỉ thấy Lăng Liên và Y Tuyết vội vàng đánh xe ngựa đi tới, phía sau đi theo một chiếc xe ngựa màu vàng, Văn Lai ngồi trong xe. Nàng nhớ tới Lão Hoàng đế nói để cho Dạ Thiên Dật tự mình đến tuyên chỉ, nàng dừng bước.
Hai chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa đại môn Vân Vương Phủ, Dạ Thiên Dật và Vân Ly trước sau xuống xe. Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, phân phó Văn Lai, Văn Lai lập tức cất giọng hô lớn: “Thánh chỉ đến! Tất cả mọi người trong Vân Vương Phủ tiếp chỉ!”
Liên tiếp hô ba tiếng, người trong Vân Vương phủ lục tục chạy ra. Chỉ trong chốc lát, đông nghịt người quỳ trên đất, vô luận là dòng chính, hay là bàng chi, Vân Vương phủ to như vậy có hơn ngàn người
Vân Thiển Nguyệt không quỳ, mà đứng ở một bên, sắc mặt lạnh nhạt nhìn mọi người đông nghịt.
“Vân Ly tiếp chỉ!” Dạ Thiên Dật mở thánh chỉ ra, hô một tiếng.
Vân Ly phất vạt áo, quỳ gối phía trước mọi người, giọng điệu kính cẩn: “Thần tiếp chỉ!”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết ban Vân Ly làm con thừa tự trên danh nghĩa của Vân Vương gia, phong làm thế tử của Vân Vương Phủ, mặt khác, tứ hôn Lục công chúa cho Vân Ly, tùy ý đại hôn, sau đại hôn kế tục thế tập Vương tước. Khâm thử!” Dạ Thiên Dật trong trẻo tuyên đọc thánh chỉ.
Vân Ly cả kinh, không dám tin nhìn về phía thánh chỉ, giây lát sau, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, chợt tiến lên một bước, một tay chế trụ cổ tay Dạ Thiên Dật, cả giận nói: “Tại sao có thể có tứ hôn? Mà lại là Lục công chúa? Lúc ấy Hoàng thượng dượng cũng không nói muốn tứ hôn Lục công chúa cho Vân Ly.”
Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt chụp lấy cổ tay của hắn, động tác cầm lấy thánh chỉ không thay đổi, giọng nói lạnh nhật: “Đây là phụ hoàng trước kia phân phó! Nói sau khi thấy Vân Ly nếu là hắn đảm đương được thân phận thế tử của Vân Vương Phủ liền vinh càng thêm vinh, mừng vui gấp bội, tứ hôn Lục công chúa cho hắn. Hơn nữa còn cố ý cường điệu, cùng một thánh chỉ sắc phong thế tử.”
Vân Thiển Nguyệt híp mắt nhìn hắn: “Ngươi xác định không phải là ngươi tự mình thêm vào sao?”
“Đương nhiên không phải, cho ta mượn gan lớn như trời cũng không dám mưu toan xuyên tạc thánh chỉ.” Dạ Thiên Dật gỡ tay Vân Thiển Nguyệt ra, đưa thánh chỉ cho Vân Ly quỳ trên mặt đất, giọng điệu lạnh nhạt: “Chúc mừng Vân thế tử, tiếp chỉ đi! Kể từ hôm nay ngươi không chỉ là thế tử của Vân Vương Phủ, mà còn là Phò mã của hoàng thất, cũng chính là hoàng đệ muội của ta. Này coi như là vinh quang một bước lên trời, nếu không ghi nhớ, chẳng những sẽ dẫn tới mầm tai vạ cho chính ngươi, cũng sẽ dẫn tới mầm tai vạ cho Vân Vương Phủ, thậm chí sẽ dẫn tới mầm tai vạ cho Hoàng hậu nương nương và Thái tử mới được sắc phong.”
/497
|