Thấy Dung Cảnh đồng ý cứu Dạ Khinh Nhiễm, quần thần đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Cảnh Thế tử ra tay, thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ được cứu!
Dạ Thiên Dật vội vàng ôm lấy Dạ Khinh Nhiễm, lao ra khỏi Kim điện bước nhanh đến Đế tẩm điện, đám nội thị vội vã theo sát sau lung hắn. Còn Dung Cảnh thì dạo bước từ từ, hắn không nhanh không chậm đi qua.
Quần thần liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bò dậy, cũng đuổi theo.
Trong Kim điện, chỉ trong chốc lát liền không có một bóng người, chỉ để lại mùi máu tươi nồng đậm.
Cả hoàng cung bị vây trong trạng thái khẩn trương và căng thẳng, người người đều biết Hoàng thượng đang nguy tại sớm tối, Cảnh Thế tử ra tay cứu chữa, không một ai còn dám lớn tiếng ồn ào nữa. Vân Thiển Nguyệt đi thẳng một đường không trở ngại ra cửa cung, Thanh Thường, Lăng Liên và Y Tuyết đang chờ ở cửa cung liền tiến lên đón, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, thì trong lòng đều đồng loạt căng thẳng, Thanh Thường khẩn trương cẩn thận hỏi thăm trước, “Thế tử phi, ngài không sao chứ?”
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, hơi đờ đẫn nói, “Không sao!”
Thanh Thường cảm thấy Vân Thiển Nguyệt là lạ, lại nhìn ngài ấy thật kỹ một lần nữa, thấy vết thương đã được băng bó của ngài ấy không bị chảy máu, nhưng trên người đứa bé trong lòng thì lại có một mảng máu, hiển nhiên không phải là của ngài ấy, nàng biết Thế tử phi sẽ không dễ dàng đi ra ngoài một lần, tất nhiên là muốn làm chuyện gì đó, liền nhịn xuống không hề hỏi thăm nữa, mà nhẹ giọng nói: “Chúng ta về phủ? Hay chờ Thế tử hạ triều rồi cùng về ạ?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không đợi chàng ấy, chúng ta về phủ trước đi!”
Thanh Thường gật đầu, vội vàng nhận lấy đứa bé trong tay ngài ấy, Lăng Liên và Y Tuyết vén màn xe lên.
Vân Thiển Nguyệt lập tức lên xe, xe ngựa rời khỏi cửa hoàng cung, đi về hướng Vinh Vương phủ.
Ttrên thành cung, Trần Chiêu nhìn theo xe ngựa Vân Thiển Nguyệt đang rời đi, nghĩ tới, người vào cung giết Hoàng thượng mà vẫn có thể không dính một giọt máu bình an đi ra ngoài không có trở ngại gì, từ xưa tới nay sợ rằng chỉ có mỗi Cảnh Thế tử phi. Hắn không rõ Hoàng thượng vì sao lại cam tâm tình nguyện bị nàng ấy giết, cũng không hiểu vì sao Cảnh Thế tử phi lại thật sự có thể xuống tay được.
Trong xe ngựa, Vân Thiển Nguyệt dựa vào vách xe, dường như đã mất đi tất cả khí lực vậy, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Lăng Liên và Y Tuyết đau lòng Vân Thiển Nguyệt, một trái một phải ngồi ở bên người ngài ấy, đỡ thân thể của ngài ấy.
Xe ngựa đi được khoảng hai tách trà, thì một tiếng vó ngựa dồn dập đang chạy thẳng tới, không lâu sau liền đến gần, ngăn cản xe ngựa, phu xe bị buộc ghìm chặt cương ngựa.
Thanh Thường vén màn lên, chỉ thấy người ngăn cản đường đi chính là Tiểu Quân chúa Đức Thân Vương phủ Dạ Khinh Noãn, nàng nói nhỏ với Vân Thiển Nguyệt: “Thế tử phi, là Dạ Tiểu Quận chúa.”
Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, mắt đang nhắm cũng không mở ra.
Sau khi Dạ Khinh Noãn ngăn cản đường đi liền nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Vân Thiển Nguyệt, áo choàng màu trắng bị gió nhấc lên, sắc mặt nàng ta trắng bệch, cái trán có mồ hôi tinh mịn, hiển nhiên là sau khi nhận được tin tức liền cấp tốc chạy ra khỏi phủ, sau khi ngăn cản đường đi của xe ngựa xong, cũng không nói chuyện.
Trong thời gian ngắn, trên xe, trên ngựa, người ngồi hai bên nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
Người đi qua con đường này đều cảm giác được một bầu không khí nặng nề, nên đều rối rít tránh xa.
Một lúc lâu sau, tiếng nói khàn khàn của Dạ Khinh Noãn liền cất lên, “Vân tỷ tỷ, ca ca của muội yêu tỷ như vậy, vậy mà tỷ cũng thật sự xuống tay được sao?”
Vân Thiển Nguyệt không nói gì.
“Muội nhớ lúc muội bắt đầu có ký ức, khi đó chắc khoảng bốn tuổi, ca ca đứng ở dưới giàn hoa nói với muội, ca ấy thích một cô bé, cô bé đó tên là Vân Thiển Nguyệt, cón nói nếu muội gặp nàng ấy, thì chắc chắn sẽ thích, ca ấy chuẩn bị sau này sẽ cưới nàng ấy làm chị dâu của muội.” Giọng nói của Dạ Khinh Noãn hơi nghẹn ngào, “Sau đó không lâu, muội đã nhìn thấy cô bé đó trong cung của Hoàng hậu, nàng ấy chỉ lớn hơn muội một chút mà thôi, ngồi cùng với tiểu thư phủ Thừa tướng, so với Tần tiểu thư quy củ, thì nàng ấy linh động hơn, muội đã nghĩ ánh mắt của ca ca thật tốt, nếu sau này nàng ấy sẽ là chị dâu của muội, thì như vậy muội liền muốn giao hảo với nàng ấy. Cho nên, sau đó muội mới luôn thích đi theo tỷ, chỉ là, đáng tiếc thân thể không chịu đựng nổi, luôn bị ngất xỉu.”
Thanh Thường muốn ngăn cản Dạ Khinh Noãn, mở miệng, nhưng lại ngậm lại.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói chuyện.
“Hai năm sau, cô bé đó không còn thân cận với ca ca nữa, luôn trốn tránh ca ca, ngược lại lại thân thiết với Thất hoàng tử, rõ ràng đã thích Thất hoàng tử, vì vậy muội liền hỏi ca ca, ca ca xoa đầu muội, nói rằng bây giờ chúng ta đều vẫn còn quá nhỏ, không thể biết trước được, ca ấy cũng không biết sau này có cưới tỷ hay không.” Dạ Khinh Noãn vẫn tiếp tục nói: “Sau đó muội lại bị đưa đến Noãn thành, mỗi tháng ca ca đều viết một bức thư cho muội, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng nói đến tỷ, mỗi lần muội nói tới tỷ, thì ca ca cũng đều không đáp lại muội, vì thế muội liền nghĩ, chắc là ca ca không còn thích tỷ nữa. Nhưng sáu năm sau, khi trở về kinh thành, muội mới biết được, ca ca nào phải không thích tỷ chứ, mà là đã yêu đến thật sâu, đặt ở trong lòng của ca ấy, ai cũng không chạm vào được, bao gồm cả chính ca ấy.”
Trong xe ngựa vẫn im lặng, không ai nói chuyện.
“Vân tỷ tỷ, có lẽ tỷ cảm thấy tỷ không cần tình yêu của ca ca, trừ Cảnh ca ca ra, tỷ không cần tình yêu của người khác, có Cảnh ca ca yêu tỷ, tình yêu của người khác, tỷ đều khinh thường quan tâm. Bao gồm cả Dật ca ca, ca ca, thậm chí là Dung Phong, Thương Đình, còn có cả những người khác nữa. Người thích tỷ nhiều không kể xiết, nhưng tỷ thì chỉ có một. Đã tốt với Cảnh ca ca rồi, nên chỉ có thể lãnh tình với người khác.” Giọng điệu của Dạ Khinh Noãn lạnh hơn một phần, “Có lẽ tỷ cảm thấy ca ca tính tỷ, bức bách tỷ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, khiến tỷ chán ghét ca ấy đến cực độ. Nhưng vì sao tỷ lại không nghĩ đến, nếu không phải yêu một người, thì sao một người kiêu ngạo như vậy sẽ lại làm ra chuyện khiến cho tất cả mọi người đều chỉ trích đến ngàn đời chứ? Một vị Hoàng thượng, lại có thể chắp tay giao tính mạng của mình vào trong tay tỷ, đây là chuyện quan trọng đến cỡ nào chứ? Vậy mà tỷ lại có thể nhẫn tâm đâm vào thân thể đang bị thương của ca ấy một kiếm trí mạng như thế, sao tỷ lại nhẫn tâm đến như vậy chứ?”
Bốn phía đều yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có lời nói của Dạ Khinh Noãn là cực kỳ rõ ràng.
Dạ Khinh Noãn vẫn không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, liền bỗng tiến lên, vươn tay vén màn lên.
Thanh Thường nhanh chóng ló người ra trước, ngăn cản Dạ Khinh Noãn, lạnh lùng nói: “Dạ Tiểu Quận chúa, xin nhường đường, Thế tử phi ta phải về phủ!”
Dạ Khinh Noãn nhìn Thanh Thường, giọng nói thay đổi sự thanh thúy dễ nghe trước sau như một lúc trước, mà thay vào đó là lạnh lùng chưa từng có, “Nếu ta không tránh thì sao?”
“Nếu Dạ Tiểu Quận chúa cố ý cản đường, thì nô tỳ sẽ không khách khí.” Thanh Thường nói.
Dạ Khinh Noãn nhìn Thanh Thường chằm chằm một lát, bị Thanh Thường ngăn cản, nàng không nhìn thấy được tình hình trong xe, nàng lạnh lùng nói: “Vân tỷ tỷ, tỷ không dám gặp muội sao?”
Lúc này, ở trong xe, Vân Thiển Nguyệt bỗng mở miệng, tiếng nói lạnh lùng dị thường, “Sao ta không dám gặp? Ta dám giết hắn ta, liền không có đạo lý không dám gặp bất kỳ ai.”
Dạ Khinh Noãn cắn chặt môi, tức thì tắt tiếng.
“Ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tránh đường đi.” Vân Thiển lạnh lùng nói.
Dạ Khinh Noãn không nhường đường, cũng không nói gì, trong thời gian ngắn, một người một con ngựa và một chiếc xe cùng giằng co không nhúc nhích.
Trong lòng Thanh Thường do dự, không biết có nên ra tay đẩy Dạ Khinh Noãn ra hay không?
Một lát sau, Dạ Khinh Noãn lạnh lùng nói: “Vân tỷ tỷ, muội không biết lòng của tỷ lạnh bao nhiêu, vậy mà có thể xuống tay giết ca ấy được? Nhưng muội cho tỷ biết, chỉ một lần này thôi, từ nay về sau, muội sẽ không để ca ca bị một chút thương tích nào nữa cả. Cũng làm cho ca ca thấy rõ ràng, tỷ đã là Cảnh Thế tử phi, không còn là cô bé mà từ nhỏ ca ấy đã nói muốn cưới về mà để ở trong lòng suốt hơn mười năm kia nữa.” Nói xong, nàng liền kéo đầu ngựa lên, con ngựa ở phía dưới tung bốn vó lên, chạy qua sát bên cạnh xe ngựa, phi thẳng đến hoàng cung.
Phu xe thấy người chắn ở trước mặt đã đi, liền vung roi ngựa lên, xe ngựa rời đi.
Trong xe, lúc này Thanh Thường, Lăng Liên và Y Tuyết mới biết, thì ra Vân Thiển Nguyệt tiến cung đâm Tân hoàng Dạ Khinh Nhiễm bị thương. Các nàng nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng đã nhắm mắt lại, ba người liếc mắt nhìn nhau, lại càng tự ngậm chặt miệng mình, không nói.
Một đường trầm mặc, xe ngựa về đến Vinh Vương phủ.
Thanh Thường xuống xe trước, Lăng Liên và Y Tuyết cùng đỡ Vân Thiển Nguyệt xuống xe, Vân Thiển Nguyệt lắc đầu với hai người lắc đầu, rồi tự mình xuống xe.
Đứng ở trước cửa Vinh Vương phủ, nhìn bảng hiệu có ba chữ Vinh Vương phủ to được mạ vàng, Vân Thiển Nguyệt nhìn chăm chú một lát, ánh mặt trời chiếu lên người nàng, cung trang lụa màu tím của nàng hiện lên vẻ trong trẻo lạnh lùng vô cùng.
Một lát sau, nàng nhấc chân bước vào phủ.
Ba người còn lại im lặng không lên tiếng theo sát sau lưng nàng.
Đi tới ngoài Tử Trúc Lâm, Vân Thiển Nguyệt xoay người lại dặn dò Thanh Thường, “Dựng linh đường cho đứa bé này, chọn ngày rồi chon cất đi!”
Thanh Thường gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nó là Bình Vương, theo lý nên là tang lễ theo quy chế của Vương gia, cần Hoàng thượng hạ chỉ.” Nói xong, nàng nhìn Vân Thiển Nguyệt, hỏi ý kiến: “Là dựa theo quy chế của Vương gia, hay chúng ta tự chủ trương?”
Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên: “Nếu nó đã thay thế Thiên Tứ, thì chính là Bình Vương.” Nói xong, liền mím môi nói: “Cứ dựng linh đường trước đi, chờ Dung Cảnh về, ta lại thương nghị với chàng ấy xem nên chôn cất như thế nào.”
Thanh Thường gật đầu, ôm đứa bé đi tìm Dung Tích để dựng linh đường.
Vân Thiển Nguyệt đi vào Tử Trúc Lâm.
Lăng Liên thấy khí sắc Vân Thiển Nguyệt khá hơn một chút, nên mới dám thấp giọng hỏi, “Tiểu thư, ngài thật sự giết Hoàng thượng sao? Hắn ta đã chết ư?”
Vân Thiển Nguyệt thoáng dừng chân, lắc đầu, “Sẽ không! Dung Cảnh sẽ cứu hắn ta.” Nói xong, nàng lại nói: “Một kiếm mà ta đâm hắn ta, chỉ có Dung Cảnh mới có thể cứu hắn ta!”
Y Tuyết nhẹ giọng hỏi, “Bây giờ Thế tử đang ở trong cung cứu Hoàng thượng sao? Ngài đã đâm hắn ta bị thương, ngài ấy sẽ cứu sao?”
“Sẽ cứu!” Vân Thiển Nguyệt nói một cách khẳng định.
Hai người không hiểu.
Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên: “Dạ Khinh Nhiễm có thể chết, nhưng không nên chết một cách không chống cự gì ở dưới kiếm của ta như vậy, đó sẽ là vũ nhục ta, cũng là vũ nhục hắn ta. Hôm nay ta giết hắn ta, chỉ là muốn nói cho hắn ta biết, hắn ta đừng tưởng rằng hắn ta thật sự có thể bức bách ta.” Dứt lời, nàng lại nhẹ giọng nói: “Dung Cảnh cũng không muốn ta giết hắn ta bằng cách như vậy, đều nói kỳ phùng địch thủ, khó có được nhất. Ván cờ thuộc về Dạ Khinh Nhiễm và chàng ấy này, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Ta đâm hắn ta bị thương, chàng ấy cứu hắn ta, là đang nói cho Dạ Khinh Nhiễm, tính mạng của hắn ta, chúng ta không cần.”
Hai người gật đầu, xem như hiểu.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, trở về Tử Trúc Viện, vào phòng, mệt mỏi tựa lên giường êm.
Lăng Liên và Y Tuyết cũng biết ngài ấy muốn được yên tĩnh, nên cũng không quấy rầy, liền đóng cửa phòng lại, lui ra ngoài.
Sau một lúc lâu, tiếng nói của Dung Tích vang lên bên ngoài Tử Trúc Lâm, “Thế tử phi, Thế tử Dung Phong tới, muốn gặp ngài.”
Mí mắt Vân Thiển Nguyệt giật giật, quay mặt ra ngoài nói: “Mời huynh ấy vào.”
Dung Tích đáp một tiếng rồi đi.
Không lâu sau liền có tiếng bước chân bước vào Tử Trúc Viện, không ai ngăn trở, giây lát sau, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Dung Phong đi vào.
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nhìn thoáng qua Dung Phong, nhẹ giọng hỏi, “Sao huynh lại tới đây?”
Dung Phong mặc một thân triều phục, hiển nhiên từ trong cung đi ra ngoài đã trực tiếp tới Vinh Vương phủ. Hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, đi tới, ánh mắt hiện lên một tia đau lòng, giọng nói mềm nhẹ: “Cảnh Thế tử ở trong cung cứu hắn ta, trong một chốc không về được, huynh tới đây ngồi với muội một lát.”
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt hơi giật giật, kéo ra một nụ cười.
Dung Phong ngồi xuống cạnh Vân Thiển Nguyệt, nhìn muội ấy, khẽ thở dài: “Nguyệt nhi, muội không muốn cười thì đừng cười, nơi này chỉ có huynh và muội, không có người ngoài. Huynh biết hắn ta ép muội, nếu không thì muội cũng sẽ không xuống tay đâm hắn ta nặng như vậy. Trong lòng muội đã khó chịu, thì không cần cười ở trước mặt huynh.”
Vân Thiển Nguyệt thu nụ cười lại, sắc mặt tái nhợt hiện lên một tia ấm áp, “Dung Phong, huynh thật tốt.”
Dung Phong vươn tay xoa đầu của nàng.
Vân Thiển Nguyệt lại nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Dung Phong ngồi bên người nàng, cũng không nói chuyện, đúng như lời của hắn, hắn chỉ đến đây ngồi bên cạnh nàng, ở cạnh nàng trước khi Dung Cảnh về, để trong lòng của nàng không đến nỗi cảm thấy tịch mịch khó chịu. Nếu người kia không ép nàng, thì dựa vào tính tình của nàng, sao lại có thể xuống tay được chứ?
Đồng hồ cát chỉ hướng chính Ngọ, Dung Cảnh vẫn chưa về, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, ấm áp vô cùng.
Lăng Liên đứng ở cửa nhẹ giọng hỏi thăm, “Tiểu thư, đã chính Ngọ rồi, nên dùng bữa uống thuốc ạ! Nô tỳ bưng đi vào được không?”
Dung Phong tiếp lời: “Bưng vào đi! Ta ở đây dùng bữa với muội ấy.”
“Dạ!” Lăng Liên vội vàng đi xuống.
Không lâu sau, thức ăn được mang lên. Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy, ngồi vào chỗ đối diện với Dung Phong. Hiển nhiên hai người cũng không có khẩu vị gì, chỉ ăn một chút, liền để đũa xuống.
Dung Phong thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt đã khá hơn một chút, thì liền bắt đầu kể cho nàng nghe một chút chuyện, “Hôm qua, sau đại điển đăng cơ, vào ban đêm, Hoàng thượng đã lần lượt điều chỉnh hoàng cung, kinh điềm doãn, bốn cửa lớn của kinh thành tứ môn và đại doanh quân cơ Tây Sơn.” Dứt lời, hắn lấy từ trong lòng ngực ra một danh sách đưa cho Vân Thiển Nguyệt, “Đây là danh sách điều chỉnh, Cảnh thế tử không muốn muội phải vất vả phiền lòng, nên có một vài chuyện huynh ấy đều tự mình gánh lấy, nhưng huynh cảm thấy, nếu mọi chuyện đã đi đến mức độ này, mặc dù hôm nay Hoàng thượng bị muội đâm một kiếm bị thương nặng, nhưng dựa theo tính tình của hắn ta, thì chắc chắn cũng sẽ không buông tha muội, muội cũng cần phải biết rõ sắp xếp trong ngoài kinh thành, nên liền viết một danh sách cho muội.”
Vân Thiển Nguyệt nhận lấy danh sách, cúi đầu xem.
“Danh sách này chỉ là danh sách trên mặt ngoài mà thôi, chắc hẳn sau lưng còn có sắp xếp khác nữa.” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Khuya hôm qua, Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn rời khỏi kinh thành gặp phải ẩn vệ hoàng thất bắn tên, cánh tay của Diệp Thiến bị trúng một mũi tên, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, thành công ra khỏi thành.” Dung Phong lại nói.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Dung Phong hỏi thăm, “Võ công của Diệp Thiến không thấp, là ai dẫn ẩn vệ hoàng thất chặn nàng ấy lại?”
“Dạ Tiểu Quận chúa!” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, hôm qua Diệp Thiến bắn Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Noãn muốn báo thù cho ca ca, một mũi tên này cũng đã báo về được.
“Phương hướng Tây Duyên Nguyệt trở về thành rất thuận lợi, chỉ có điều vừa ra khỏi Bắc Cương, thì liền khó nói.” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thì suy nghĩ một lát, rồi quay mặt ra ngoài nói: “Lăng Liên!”
“Tiểu thư!” Lăng Liên lên tiếng.
“Truyền tin cho Hoa Sênh, Tây Duyên Nguyệt vừa ra khỏi Bắc Cương liền giúp hắn ta về đến Tây Duyên thuận lợi.” Vân Thiển Nguyệt ra lệnh.
“Dạ!” Lăng Liên đi xuống.
Hai người lại câu được câu không nói tiếp một lát, Vân Thiển Nguyệt uống thuốc, có chút không mở mí mắt ra được, Dung Phong đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi. Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nằm lên giường, vừa dính vào giường liền ngủ mất.
Dung Phong tìm một quyển sách, ngồi ở bên bàn lật xem.
Màn đêm buông xuống, Dung Cảnh đã ở trong cung suốt một ngày cũng về đến Vinh Vương phủ.
Hắn vào phòng, nhìn thấy Dung Phong, cũng không nghĩ gì, đi tới trước giường nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng ngủ say, hắn liền xoay người lại nói với Dung Phong: “Đa tạ!”
Dung Phong để quyển sách xuống, lắc đầu, “Năm xưa Nguyệt nhi đã vượt ngàn dặm đưa ta đến núi Thiên Tuyết Sơn, giữa ta và muội ấy, không cần cảm ơn.”
Dung Cảnh gật đầu, ngồi xuống bên giường.
Dung Phong đứng lên, cũng không khách sáo cáo từ, nhấc chân rời khỏi Tử Trúc Viện.
Dung Cảnh nhìn theo thân ảnh Dung Phong đến khi ra khỏi Tử Trúc Lâm, liền thu hồi tầm mắt, thân thể nửa dựa vào giường, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Vân Thiển Nguyệt, người khác chỉ thấy một kiếm ám sát Dạ Khinh Nhiễm đó của nàng là vô tình, nhưng hắn lại thấy được khuôn mặt trắng bệch như trong suốt trong nháy mắt của. Giây phút đó, hắn cảm thấy đau lòng cho nàng đến không thể thở được. Nếu có thể, hắn tình nguyện hôm nay nàng không cần phải đến Kim điện.
Lúc bàn tay Dung Cảnh sờ lên mặt mình, thì Vân Thiển Nguyệt đột nhiên tỉnh lại, mở mắt.
Dung Cảnh lập tức rút tay về, thấp giọng ôn nhu nói, “Đánh thức nàng?”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay bắt lấy tay của hắn, đưa lên mặt mình một lần nữa, lắc đầu, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ hơi khàn khàn, “Không có, ta đã ngủ được một lúc lâu rồi, cũng nên thức.” Nàng nhìn ra ngoài màn, hỏi: “Dung Phong đi rồi?”
“Ừ, hắn mới vừa đi.” Dung Cảnh nói.
“Nói như vậy có nghĩa là chàng vừa mới về sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
“Cứu được không?” Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Dung Cảnh gật đầu, ôn nhu nói: “Tất nhiên cứu được! Người người đều truyền y thuật của Cảnh thế tử có một không hai trong thiên hạ, hoạt tử nhân, thịt bạch cốt, sao có thể không cứu hắn ta được chứ? Nếu ta không cứu được hắn ta, chẳng phải đã đập phá thanh danh của ta rồi sao?”
Vân Thiển Nguyệt không nhịn cười được, ngước mặt lên, “Có chàng ở đây, thái y trong Thái y viện đều thành bày trí hết rồi, mọi người không có đất dụng võ, chắc sẽ hận chết chàng đó.”
Dung Cảnh làm như có thật gật đầu, “Chắc vậy!”
Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn, Dung Cảnh cúi người, cúi đầu hôn xuống, hết sức ôn nhu.
Ngày hôm sau, chuyện Cảnh Thế tử phi Vinh Vương phủ ôm Bình Vương đã chết tức giận xông vào Kim điện đâm Tân hoàng bị thương truyền khắp thiên hạ.
Trong nháy mắt, tiếp sau Tân hoàng bị ám sát trên Quan Phượng lâu trong đại điển đăng cơ, dự luận trong thiên hạ lại dậy sóng một lần nữa.
Về chuyện này, trên phố lưu truyền rất nhiều phiên bản khác nhau.
Thứ nhất, Tân hoàng minh thả ám giết Bình Vương, chọc Cảnh Thế tử phi giận dữ, xông thẳng vào Kim điện hành thích vua. Tân hoàng hấp hối, được Cảnh Thế tử lấy con dân thiên hạ làm trọng, đại nghĩa cứu sống.
Thứ hai, Tân hoàng cũng không có giết Bình Vương, mà do chính Bình Vương cuối cùng không chịu đựng được rượu độc được ban thưởng trong thánh chỉ của Tiên hoàng, Thiên mệnh đã định, nên rất nhanh, qua hai ngày liền quy thiên, Cảnh Thế tử phi được Di chiếu của Thái hậu ủy thác, không chấp nhận được cái chết của Bình Vương, nên mới tức giận xông vào Kim điện.
Thứ ba, Tân hoàng vẫn thích Cảnh Thế tử phi, yêu mà không được, nên nguyện ý chết dưới kiếm của nàng ấy.
Thứ tư, thậm chí có một số người còn nói Cảnh Thế tử phi là hồng nhan họa thủy, đã gả cho Cảnh Thế tử rồi, mà còn trêu chọc Tân hoàng.
Thứ năm, cũng có vài người nói Tân hoàng tùy hứng cuồng vọng, mặc kệ con dân thiên hạ không để ý, thích vợ của thần tử, thật sự không thể chấp nhận được.
……
Đủ cách nói, nhiều không kể xiết.
Thời đại này, dân phong rất tự do, dự luận của dân chúng không bị hạn chế, Vân Thiển Nguyệt lại trở thành trung tâm của làn sóng dư luận một lần nữa. Chỉ qua một ngày, cách nhìn của bách tính về Tân hoàng Dạ Khinh Nhiễm này đã liền chuyển từ sùng bái trở thành khen chê không đồng nhất.
Với hai người này, có người nói tốt, cũng có người nói xấu. Chỉ có duy nhất một người là danh vọng lại càng cao chưa từng có, đó chính là Dung Cảnh.
Dân chúng trong thiên hạ này, người người đều nói Cảnh Thế tử thông hiểu đại nghĩa, yêu dân như con, không đành lòng để con dân thiên hạ nằm trong nước lửa, nên đã dốc hết toàn lực cứu sống Tân hoàng bị Cảnh Thế tử phi đâm bị thương, tánh mạng nguy cấp.
Có người lớn mật phát ngôn bừa bãi rằng, Cảnh Thế tử là Thiên thần đến trái đất, che chở Thiên Thánh. Thiên Thánh có thể không có Hoàng thượng, nhưng không thể không có Cảnh Thế tử.
Lời đồn này vừa truyền ra, liền như gió nổi lên trên mặt biển, có ngăn cũng không ngăn được. Chưa đầy một đêm, đã truyền khắp thiên hạ.
Trái ngược với sự ồn áo bên ngoài, kinh thành Thiên Thánh lại rất yên tĩnh.
Bản thân kinh thành Thiên Thánh nằm trong trung tâm của Hoàng triều, bách tính ở đây đều nhạy cảm cảm thấy kinh thành đang bị bảo phủ trong một bầu không khí đè nén như mây đen đang đè trên đỉnh đầu, mặc dù dân phong tự do, có thể tự do thảo thuận, nhưng đều không hẹn mà cùng cấm thanh, không ai dám thảo luận chuyện này.
Ngày hôm sau, Hoàng thượng hôn mê một ngày một đêm rốt cuộc cũng tỉnh lại, tất nhiên không thể lâm triều được, chỉ hạ chỉ lệnh cho An Vương tạm thời giám quốc.
Đồng thời còn hạ một ý chỉ nữa, “Truy phong Bình Vương Dạ Thiên Tứ là Bình Thân Vương. Ba ngày sau lấy Đế nghi chôn cất vào Hoàng Lăng.”
Đế nghi chính là đại lễ đưa tang bằng Ngọc liễn, bá quan văn võ cùng đưa tiễn.
Sau khi thánh chỉ này vừa hạ, bá quan văn võ rối rít đến Vinh Vương phủ phúng viếng Bình Vương.
Đại môn Vinh Vương phủ và trong phủ, lụa trắng phủ khắp nơi, linh đường của Dạ Thiên Tứ được đặt tại Tiền viện, bá quan văn võ đi vào phúng viếng, sau đó liền rời đi, Tử Trúc Viện và Tiền viện cách nhau một cái Bích Hồ và rừng trúc, nên Vân Thiển Nguyệt ở trong Tử Trúc Viện, chỉ mơ hồ nghe được chút tiếng động ở Tiền viện thôi, ngược lại không thấy ầm ĩ.
Ba ngày liên tiếp, ngoại trừ chuyện phúng viếng Bình Vương và bộ Lễ sắp xếp tang lễ ra, thì trong triều không còn chuyện gì khác nữa.
Trong hoàng cung, Tân hoàng dưỡng thương, không còn ý chỉ gì truyền ra nữa, cũng không đưa ra một câu nửa lời gì về chuyện Cảnh Thế tử phi tức giận xông vào Kim điện giết hắn ta vào hôm đó.
Ba ngày, thoáng một cái đã qua.
Ngày thứ tư, Dạ Thiên Tứ được đưa đi chôn cất, sáng sớm, bá quan văn võ liền tụ tập đầy đủ ở Vinh Vương phủ.
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy, tuy đứa bé này không phải là Dạ Thiên Tứ, nhưng nó là thế thân cho Dạ Thiên Tứ, nên cũng là đại ân. Vì vậy, liền ra khỏi Tử Trúc Viện, tính tiễn nó một đoạn.
Bá quan văn võ trong triều, trừ An Vương Dạ Thiên Dật và Đức Thân Vương ra, tất cả mọi người đều đã đến. Thấy Vân Thiển Nguyệt xuất hiện, thì đều nhớ đến chuyện nàng ấy mang theo vẻ mặt lạnh lùng ám sát Hoàng thượng trên Kim điện, trong chớp mắt, sắc mặt đều hiện lên sự khác nhau, không khỏi lộ ra mấy phần cẩn thận.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn mọi người, chỉ ném mấy tờ giấy vào chậu than.
Mặc dù Bình Vương vẫn chỉ là một đứa bé, nhưng quan tài vẫn được đóng dựa theo quy chế quan tài của Vương gia, rộng mấy thước vuông, nên cũng không thấy nhỏ.
Tất cả nghi thức đã hoàn thành, giờ lành lên, chuẩn bị đưa quan tài xuất phủ.
Lúc này, ở đại môn Vinh Vương phủ liền vang lên một chuỗi tiếng vó ngựa, có khoảng ba bốn con, không lâu sau, tiếng vó ngựa ngừng lại ở đại môn, có mấy người tung mình xuống ngựa, vào cửa phủ, một người trong đó kêu, “Chậm đã!”
Mọi người nhìn ra đại môn, chỉ thấy tổng cộng có bốn người tới, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Noãn, còn có hai lão giả râu tóc bạc trắng, một nam một nữ, tuổi khoảng hơn thất tuần, hình dáng tướng mạo hơi có chút tư thái tiên phong đạo cốt, trông rất xa lạ, mọi người cũng không nhận ra.
Người kêu dừng lại là Dạ Khinh Noãn.
Tiếng kêu vừa dứt, bốn người đã cùng đi tới linh đường.
Vân Thiển Nguyệt híp mắt, nghiêng đầu nhìn Thanh Thường một cái.
Thanh Thường cảm thấy không tốt, đè thấp tiếng truyền âm nhập mật dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy nói: “Sáng nay Thế tử có chuyện đã đi ra ngoài rồi, nô tỳ cũng không biết đi đâu, lúc này vẫn còn chưa về.” Dứt lời, nàng khẩn trương nói: “Nhìn hai người kia, không biết là người phương nào, Thế tử phi, có phải tới vì ngài không? Dù sao trong quan tài gỗ cũng không phải là Tiểu Thiên Tứ thật, Định thuật của ngài có thể bị lộ hay không?”
Vân Thiển Nguyệt mím môi, nhìn hai người kia, hiển nhiên công phu đã đạt tới ảo cảnh, bước đi không tiếng động, lại càng không dò được hơi thở. Thiên hạ rộng lớn, người tài ba dị sĩ nhiều đến không kể xiết, nên nàng chưa bao giờ cảm thấy mình có Linh thuật thì đã là rất giỏi, không gì không làm được. Bàn tay trong tay áo nhẹ nhàng nắm lại, không cần thắc mắc, tất nhiên là chạy tới vì đứa bé trong quan tài, nàng nói với Thanh Thường: “Đi Vân Vương phủ, mời mẹ ta đến.”
Thanh Thường gật đầu, âm thầm dặn dò ẩn vệ trong bóng tối hai câu.
Ẩn vệ trong bóng tối nhận được lệnh, ngay tức khắc liền rời đi.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới có mẹ nàng, thì trong lòng liền bình tĩnh hơn một chút, hy vọng mẹ tới nhanh, nàng phải kéo dài thời gian, bốn người này muốn mở quan tài, cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Lúc này, bốn người đó đã đến gần.
Dạ Khinh Noãn nhìn quan tài trước mắt, Vân Thiển Nguyệt đang đứng ở trước quan tài nhìn nàng ta, nàng ta đã thay đổi vẻ mặt hồn nhiên thân mật khi gặp Vân Thiển Nguyệt trong thường ngày, mà thay vào đó là lạnh lùng hô một tiếng, “Vân tỷ tỷ!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ta, nói một cách thản nhiên: “Dạ Tiểu Quận chúa cũng tới phúng viếng sao?”
Dạ Khinh Noãn lắc đầu, chỉ phía sau, “Hai người này là hai vị sư phụ của muội, bọn họ trùng hợp tới kinh thành. Muội cảm thấy, Bình Vương đang khỏe mạnh, đột nhiên lại bạo bệnh mà chết, chết rất kỳ quặc, quá khả nghi. Dĩ nhiên, Nguyệt tỷ tỷ nhận định là ca ca của muội giết người, nhưng tất cả mọi người đều biết ca ca thích tỷ, tỷ nói cái gì, ca ấy đều sẽ trả lời theo ý của tỷ, tỷ không nên nói là bị ca ấy giết, mà ca ấy bị bức bách nên chỉ có thể nhận mới đúng. Nhưng muội không thể trơ mắt nhìn ca ca bị vu oan. Hai vị sư phụ này của muội chẳng những tinh thông Âm Dương Ngũ Hành, thuật Kỳ huyễn huyền huyễn, mà y thuật cũng cực kỳ tinh thông. Nên muội liền mời họ tới nghiệm thân cho Bình Vương. Một là cho Vân tỷ tỷ một sự công bằng, hai là để tránh oan uổng ca ca của muội.”
Vân Thiển Nguyệt “A” một tiếng, nhìn sang hai lão giả kia, hỏi: “Hai vị này xưng hô thế nào?”
“Sư phụ không tên không họ.” Dạ Khinh Noãn nói.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, phủi phủi vạt áo bị dính tro bụi, nói một cách thờ ơ: “Không tên không họ, thì không có tư cách nghiệm thân cho Bình Vương. Chỉ dựa vào lời nói của ngươi, ta lại không biết năng lực của họ, thì sao tin tưởng họ có thể cho ta một sự công bằng? Nơi này là Vinh Vương phủ, Vinh Vương phủ có Dung Cảnh, y thuật của Dung Cảnh thì không cần ta nói cũng đã quá rõ ràng rồi, chẳng lẽ y thuật của họ còn tinh thông hơn Dung Cảnh?”
“Mặc dù y thuật của Cảnh ca ca tinh thông, nhưng cũng là lời từ một phía. Bình Vương chết như thế nào, muội không biết, Dật ca ca không biết, bá quan văn võ của Thiên Thánh cũng không biết. Hôm nay muội mời hai vị sư phụ tới, dưới sự chứng kiến của mọi người, chính là muốn biết rõ ràng mọi chuyện.” Dạ Khinh Noãn nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Vân tỷ tỷ, mặc dù hai vị sư phụ của muội không tên không họ, nhưng có một đạo hiệu, nói vậy chắc tỷ đã từng được nghe nói. Tên là ‘Đế sư Dạ thị’.”
Vân Thiển Nguyệt giật mình, thì ra hai người này chính là Đế sư Dạ thị. Ám nhân Dạ thị và Đế vương mỗi đời đều có người đặc biệt bồi dưỡng và truyền thụ võ nghệ cùng với tuyệt học từ nhỏ, người đó được gọi là Đế sư. Người thừa kế Ám Long và Ám Phượng chính là được truyền thừa từ tay Đế sư. Nếu Dạ Khinh Noãn đã là Ám Phượng, thì như vậy Đế sư là sư phụ của nàng ta, cũng là không kỳ quái.
Hôm nay nàng ta lại mời Đế sư ra, rốt cuộc cũng không che giấu nữa! Xem ra là có chuẩn bị mà đến.
Dạ Thiên Dật vội vàng ôm lấy Dạ Khinh Nhiễm, lao ra khỏi Kim điện bước nhanh đến Đế tẩm điện, đám nội thị vội vã theo sát sau lung hắn. Còn Dung Cảnh thì dạo bước từ từ, hắn không nhanh không chậm đi qua.
Quần thần liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bò dậy, cũng đuổi theo.
Trong Kim điện, chỉ trong chốc lát liền không có một bóng người, chỉ để lại mùi máu tươi nồng đậm.
Cả hoàng cung bị vây trong trạng thái khẩn trương và căng thẳng, người người đều biết Hoàng thượng đang nguy tại sớm tối, Cảnh Thế tử ra tay cứu chữa, không một ai còn dám lớn tiếng ồn ào nữa. Vân Thiển Nguyệt đi thẳng một đường không trở ngại ra cửa cung, Thanh Thường, Lăng Liên và Y Tuyết đang chờ ở cửa cung liền tiến lên đón, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, thì trong lòng đều đồng loạt căng thẳng, Thanh Thường khẩn trương cẩn thận hỏi thăm trước, “Thế tử phi, ngài không sao chứ?”
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, hơi đờ đẫn nói, “Không sao!”
Thanh Thường cảm thấy Vân Thiển Nguyệt là lạ, lại nhìn ngài ấy thật kỹ một lần nữa, thấy vết thương đã được băng bó của ngài ấy không bị chảy máu, nhưng trên người đứa bé trong lòng thì lại có một mảng máu, hiển nhiên không phải là của ngài ấy, nàng biết Thế tử phi sẽ không dễ dàng đi ra ngoài một lần, tất nhiên là muốn làm chuyện gì đó, liền nhịn xuống không hề hỏi thăm nữa, mà nhẹ giọng nói: “Chúng ta về phủ? Hay chờ Thế tử hạ triều rồi cùng về ạ?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không đợi chàng ấy, chúng ta về phủ trước đi!”
Thanh Thường gật đầu, vội vàng nhận lấy đứa bé trong tay ngài ấy, Lăng Liên và Y Tuyết vén màn xe lên.
Vân Thiển Nguyệt lập tức lên xe, xe ngựa rời khỏi cửa hoàng cung, đi về hướng Vinh Vương phủ.
Ttrên thành cung, Trần Chiêu nhìn theo xe ngựa Vân Thiển Nguyệt đang rời đi, nghĩ tới, người vào cung giết Hoàng thượng mà vẫn có thể không dính một giọt máu bình an đi ra ngoài không có trở ngại gì, từ xưa tới nay sợ rằng chỉ có mỗi Cảnh Thế tử phi. Hắn không rõ Hoàng thượng vì sao lại cam tâm tình nguyện bị nàng ấy giết, cũng không hiểu vì sao Cảnh Thế tử phi lại thật sự có thể xuống tay được.
Trong xe ngựa, Vân Thiển Nguyệt dựa vào vách xe, dường như đã mất đi tất cả khí lực vậy, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Lăng Liên và Y Tuyết đau lòng Vân Thiển Nguyệt, một trái một phải ngồi ở bên người ngài ấy, đỡ thân thể của ngài ấy.
Xe ngựa đi được khoảng hai tách trà, thì một tiếng vó ngựa dồn dập đang chạy thẳng tới, không lâu sau liền đến gần, ngăn cản xe ngựa, phu xe bị buộc ghìm chặt cương ngựa.
Thanh Thường vén màn lên, chỉ thấy người ngăn cản đường đi chính là Tiểu Quân chúa Đức Thân Vương phủ Dạ Khinh Noãn, nàng nói nhỏ với Vân Thiển Nguyệt: “Thế tử phi, là Dạ Tiểu Quận chúa.”
Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, mắt đang nhắm cũng không mở ra.
Sau khi Dạ Khinh Noãn ngăn cản đường đi liền nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Vân Thiển Nguyệt, áo choàng màu trắng bị gió nhấc lên, sắc mặt nàng ta trắng bệch, cái trán có mồ hôi tinh mịn, hiển nhiên là sau khi nhận được tin tức liền cấp tốc chạy ra khỏi phủ, sau khi ngăn cản đường đi của xe ngựa xong, cũng không nói chuyện.
Trong thời gian ngắn, trên xe, trên ngựa, người ngồi hai bên nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
Người đi qua con đường này đều cảm giác được một bầu không khí nặng nề, nên đều rối rít tránh xa.
Một lúc lâu sau, tiếng nói khàn khàn của Dạ Khinh Noãn liền cất lên, “Vân tỷ tỷ, ca ca của muội yêu tỷ như vậy, vậy mà tỷ cũng thật sự xuống tay được sao?”
Vân Thiển Nguyệt không nói gì.
“Muội nhớ lúc muội bắt đầu có ký ức, khi đó chắc khoảng bốn tuổi, ca ca đứng ở dưới giàn hoa nói với muội, ca ấy thích một cô bé, cô bé đó tên là Vân Thiển Nguyệt, cón nói nếu muội gặp nàng ấy, thì chắc chắn sẽ thích, ca ấy chuẩn bị sau này sẽ cưới nàng ấy làm chị dâu của muội.” Giọng nói của Dạ Khinh Noãn hơi nghẹn ngào, “Sau đó không lâu, muội đã nhìn thấy cô bé đó trong cung của Hoàng hậu, nàng ấy chỉ lớn hơn muội một chút mà thôi, ngồi cùng với tiểu thư phủ Thừa tướng, so với Tần tiểu thư quy củ, thì nàng ấy linh động hơn, muội đã nghĩ ánh mắt của ca ca thật tốt, nếu sau này nàng ấy sẽ là chị dâu của muội, thì như vậy muội liền muốn giao hảo với nàng ấy. Cho nên, sau đó muội mới luôn thích đi theo tỷ, chỉ là, đáng tiếc thân thể không chịu đựng nổi, luôn bị ngất xỉu.”
Thanh Thường muốn ngăn cản Dạ Khinh Noãn, mở miệng, nhưng lại ngậm lại.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói chuyện.
“Hai năm sau, cô bé đó không còn thân cận với ca ca nữa, luôn trốn tránh ca ca, ngược lại lại thân thiết với Thất hoàng tử, rõ ràng đã thích Thất hoàng tử, vì vậy muội liền hỏi ca ca, ca ca xoa đầu muội, nói rằng bây giờ chúng ta đều vẫn còn quá nhỏ, không thể biết trước được, ca ấy cũng không biết sau này có cưới tỷ hay không.” Dạ Khinh Noãn vẫn tiếp tục nói: “Sau đó muội lại bị đưa đến Noãn thành, mỗi tháng ca ca đều viết một bức thư cho muội, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng nói đến tỷ, mỗi lần muội nói tới tỷ, thì ca ca cũng đều không đáp lại muội, vì thế muội liền nghĩ, chắc là ca ca không còn thích tỷ nữa. Nhưng sáu năm sau, khi trở về kinh thành, muội mới biết được, ca ca nào phải không thích tỷ chứ, mà là đã yêu đến thật sâu, đặt ở trong lòng của ca ấy, ai cũng không chạm vào được, bao gồm cả chính ca ấy.”
Trong xe ngựa vẫn im lặng, không ai nói chuyện.
“Vân tỷ tỷ, có lẽ tỷ cảm thấy tỷ không cần tình yêu của ca ca, trừ Cảnh ca ca ra, tỷ không cần tình yêu của người khác, có Cảnh ca ca yêu tỷ, tình yêu của người khác, tỷ đều khinh thường quan tâm. Bao gồm cả Dật ca ca, ca ca, thậm chí là Dung Phong, Thương Đình, còn có cả những người khác nữa. Người thích tỷ nhiều không kể xiết, nhưng tỷ thì chỉ có một. Đã tốt với Cảnh ca ca rồi, nên chỉ có thể lãnh tình với người khác.” Giọng điệu của Dạ Khinh Noãn lạnh hơn một phần, “Có lẽ tỷ cảm thấy ca ca tính tỷ, bức bách tỷ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, khiến tỷ chán ghét ca ấy đến cực độ. Nhưng vì sao tỷ lại không nghĩ đến, nếu không phải yêu một người, thì sao một người kiêu ngạo như vậy sẽ lại làm ra chuyện khiến cho tất cả mọi người đều chỉ trích đến ngàn đời chứ? Một vị Hoàng thượng, lại có thể chắp tay giao tính mạng của mình vào trong tay tỷ, đây là chuyện quan trọng đến cỡ nào chứ? Vậy mà tỷ lại có thể nhẫn tâm đâm vào thân thể đang bị thương của ca ấy một kiếm trí mạng như thế, sao tỷ lại nhẫn tâm đến như vậy chứ?”
Bốn phía đều yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có lời nói của Dạ Khinh Noãn là cực kỳ rõ ràng.
Dạ Khinh Noãn vẫn không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, liền bỗng tiến lên, vươn tay vén màn lên.
Thanh Thường nhanh chóng ló người ra trước, ngăn cản Dạ Khinh Noãn, lạnh lùng nói: “Dạ Tiểu Quận chúa, xin nhường đường, Thế tử phi ta phải về phủ!”
Dạ Khinh Noãn nhìn Thanh Thường, giọng nói thay đổi sự thanh thúy dễ nghe trước sau như một lúc trước, mà thay vào đó là lạnh lùng chưa từng có, “Nếu ta không tránh thì sao?”
“Nếu Dạ Tiểu Quận chúa cố ý cản đường, thì nô tỳ sẽ không khách khí.” Thanh Thường nói.
Dạ Khinh Noãn nhìn Thanh Thường chằm chằm một lát, bị Thanh Thường ngăn cản, nàng không nhìn thấy được tình hình trong xe, nàng lạnh lùng nói: “Vân tỷ tỷ, tỷ không dám gặp muội sao?”
Lúc này, ở trong xe, Vân Thiển Nguyệt bỗng mở miệng, tiếng nói lạnh lùng dị thường, “Sao ta không dám gặp? Ta dám giết hắn ta, liền không có đạo lý không dám gặp bất kỳ ai.”
Dạ Khinh Noãn cắn chặt môi, tức thì tắt tiếng.
“Ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tránh đường đi.” Vân Thiển lạnh lùng nói.
Dạ Khinh Noãn không nhường đường, cũng không nói gì, trong thời gian ngắn, một người một con ngựa và một chiếc xe cùng giằng co không nhúc nhích.
Trong lòng Thanh Thường do dự, không biết có nên ra tay đẩy Dạ Khinh Noãn ra hay không?
Một lát sau, Dạ Khinh Noãn lạnh lùng nói: “Vân tỷ tỷ, muội không biết lòng của tỷ lạnh bao nhiêu, vậy mà có thể xuống tay giết ca ấy được? Nhưng muội cho tỷ biết, chỉ một lần này thôi, từ nay về sau, muội sẽ không để ca ca bị một chút thương tích nào nữa cả. Cũng làm cho ca ca thấy rõ ràng, tỷ đã là Cảnh Thế tử phi, không còn là cô bé mà từ nhỏ ca ấy đã nói muốn cưới về mà để ở trong lòng suốt hơn mười năm kia nữa.” Nói xong, nàng liền kéo đầu ngựa lên, con ngựa ở phía dưới tung bốn vó lên, chạy qua sát bên cạnh xe ngựa, phi thẳng đến hoàng cung.
Phu xe thấy người chắn ở trước mặt đã đi, liền vung roi ngựa lên, xe ngựa rời đi.
Trong xe, lúc này Thanh Thường, Lăng Liên và Y Tuyết mới biết, thì ra Vân Thiển Nguyệt tiến cung đâm Tân hoàng Dạ Khinh Nhiễm bị thương. Các nàng nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng đã nhắm mắt lại, ba người liếc mắt nhìn nhau, lại càng tự ngậm chặt miệng mình, không nói.
Một đường trầm mặc, xe ngựa về đến Vinh Vương phủ.
Thanh Thường xuống xe trước, Lăng Liên và Y Tuyết cùng đỡ Vân Thiển Nguyệt xuống xe, Vân Thiển Nguyệt lắc đầu với hai người lắc đầu, rồi tự mình xuống xe.
Đứng ở trước cửa Vinh Vương phủ, nhìn bảng hiệu có ba chữ Vinh Vương phủ to được mạ vàng, Vân Thiển Nguyệt nhìn chăm chú một lát, ánh mặt trời chiếu lên người nàng, cung trang lụa màu tím của nàng hiện lên vẻ trong trẻo lạnh lùng vô cùng.
Một lát sau, nàng nhấc chân bước vào phủ.
Ba người còn lại im lặng không lên tiếng theo sát sau lưng nàng.
Đi tới ngoài Tử Trúc Lâm, Vân Thiển Nguyệt xoay người lại dặn dò Thanh Thường, “Dựng linh đường cho đứa bé này, chọn ngày rồi chon cất đi!”
Thanh Thường gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nó là Bình Vương, theo lý nên là tang lễ theo quy chế của Vương gia, cần Hoàng thượng hạ chỉ.” Nói xong, nàng nhìn Vân Thiển Nguyệt, hỏi ý kiến: “Là dựa theo quy chế của Vương gia, hay chúng ta tự chủ trương?”
Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên: “Nếu nó đã thay thế Thiên Tứ, thì chính là Bình Vương.” Nói xong, liền mím môi nói: “Cứ dựng linh đường trước đi, chờ Dung Cảnh về, ta lại thương nghị với chàng ấy xem nên chôn cất như thế nào.”
Thanh Thường gật đầu, ôm đứa bé đi tìm Dung Tích để dựng linh đường.
Vân Thiển Nguyệt đi vào Tử Trúc Lâm.
Lăng Liên thấy khí sắc Vân Thiển Nguyệt khá hơn một chút, nên mới dám thấp giọng hỏi, “Tiểu thư, ngài thật sự giết Hoàng thượng sao? Hắn ta đã chết ư?”
Vân Thiển Nguyệt thoáng dừng chân, lắc đầu, “Sẽ không! Dung Cảnh sẽ cứu hắn ta.” Nói xong, nàng lại nói: “Một kiếm mà ta đâm hắn ta, chỉ có Dung Cảnh mới có thể cứu hắn ta!”
Y Tuyết nhẹ giọng hỏi, “Bây giờ Thế tử đang ở trong cung cứu Hoàng thượng sao? Ngài đã đâm hắn ta bị thương, ngài ấy sẽ cứu sao?”
“Sẽ cứu!” Vân Thiển Nguyệt nói một cách khẳng định.
Hai người không hiểu.
Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên: “Dạ Khinh Nhiễm có thể chết, nhưng không nên chết một cách không chống cự gì ở dưới kiếm của ta như vậy, đó sẽ là vũ nhục ta, cũng là vũ nhục hắn ta. Hôm nay ta giết hắn ta, chỉ là muốn nói cho hắn ta biết, hắn ta đừng tưởng rằng hắn ta thật sự có thể bức bách ta.” Dứt lời, nàng lại nhẹ giọng nói: “Dung Cảnh cũng không muốn ta giết hắn ta bằng cách như vậy, đều nói kỳ phùng địch thủ, khó có được nhất. Ván cờ thuộc về Dạ Khinh Nhiễm và chàng ấy này, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Ta đâm hắn ta bị thương, chàng ấy cứu hắn ta, là đang nói cho Dạ Khinh Nhiễm, tính mạng của hắn ta, chúng ta không cần.”
Hai người gật đầu, xem như hiểu.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, trở về Tử Trúc Viện, vào phòng, mệt mỏi tựa lên giường êm.
Lăng Liên và Y Tuyết cũng biết ngài ấy muốn được yên tĩnh, nên cũng không quấy rầy, liền đóng cửa phòng lại, lui ra ngoài.
Sau một lúc lâu, tiếng nói của Dung Tích vang lên bên ngoài Tử Trúc Lâm, “Thế tử phi, Thế tử Dung Phong tới, muốn gặp ngài.”
Mí mắt Vân Thiển Nguyệt giật giật, quay mặt ra ngoài nói: “Mời huynh ấy vào.”
Dung Tích đáp một tiếng rồi đi.
Không lâu sau liền có tiếng bước chân bước vào Tử Trúc Viện, không ai ngăn trở, giây lát sau, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Dung Phong đi vào.
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nhìn thoáng qua Dung Phong, nhẹ giọng hỏi, “Sao huynh lại tới đây?”
Dung Phong mặc một thân triều phục, hiển nhiên từ trong cung đi ra ngoài đã trực tiếp tới Vinh Vương phủ. Hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, đi tới, ánh mắt hiện lên một tia đau lòng, giọng nói mềm nhẹ: “Cảnh Thế tử ở trong cung cứu hắn ta, trong một chốc không về được, huynh tới đây ngồi với muội một lát.”
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt hơi giật giật, kéo ra một nụ cười.
Dung Phong ngồi xuống cạnh Vân Thiển Nguyệt, nhìn muội ấy, khẽ thở dài: “Nguyệt nhi, muội không muốn cười thì đừng cười, nơi này chỉ có huynh và muội, không có người ngoài. Huynh biết hắn ta ép muội, nếu không thì muội cũng sẽ không xuống tay đâm hắn ta nặng như vậy. Trong lòng muội đã khó chịu, thì không cần cười ở trước mặt huynh.”
Vân Thiển Nguyệt thu nụ cười lại, sắc mặt tái nhợt hiện lên một tia ấm áp, “Dung Phong, huynh thật tốt.”
Dung Phong vươn tay xoa đầu của nàng.
Vân Thiển Nguyệt lại nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Dung Phong ngồi bên người nàng, cũng không nói chuyện, đúng như lời của hắn, hắn chỉ đến đây ngồi bên cạnh nàng, ở cạnh nàng trước khi Dung Cảnh về, để trong lòng của nàng không đến nỗi cảm thấy tịch mịch khó chịu. Nếu người kia không ép nàng, thì dựa vào tính tình của nàng, sao lại có thể xuống tay được chứ?
Đồng hồ cát chỉ hướng chính Ngọ, Dung Cảnh vẫn chưa về, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, ấm áp vô cùng.
Lăng Liên đứng ở cửa nhẹ giọng hỏi thăm, “Tiểu thư, đã chính Ngọ rồi, nên dùng bữa uống thuốc ạ! Nô tỳ bưng đi vào được không?”
Dung Phong tiếp lời: “Bưng vào đi! Ta ở đây dùng bữa với muội ấy.”
“Dạ!” Lăng Liên vội vàng đi xuống.
Không lâu sau, thức ăn được mang lên. Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy, ngồi vào chỗ đối diện với Dung Phong. Hiển nhiên hai người cũng không có khẩu vị gì, chỉ ăn một chút, liền để đũa xuống.
Dung Phong thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt đã khá hơn một chút, thì liền bắt đầu kể cho nàng nghe một chút chuyện, “Hôm qua, sau đại điển đăng cơ, vào ban đêm, Hoàng thượng đã lần lượt điều chỉnh hoàng cung, kinh điềm doãn, bốn cửa lớn của kinh thành tứ môn và đại doanh quân cơ Tây Sơn.” Dứt lời, hắn lấy từ trong lòng ngực ra một danh sách đưa cho Vân Thiển Nguyệt, “Đây là danh sách điều chỉnh, Cảnh thế tử không muốn muội phải vất vả phiền lòng, nên có một vài chuyện huynh ấy đều tự mình gánh lấy, nhưng huynh cảm thấy, nếu mọi chuyện đã đi đến mức độ này, mặc dù hôm nay Hoàng thượng bị muội đâm một kiếm bị thương nặng, nhưng dựa theo tính tình của hắn ta, thì chắc chắn cũng sẽ không buông tha muội, muội cũng cần phải biết rõ sắp xếp trong ngoài kinh thành, nên liền viết một danh sách cho muội.”
Vân Thiển Nguyệt nhận lấy danh sách, cúi đầu xem.
“Danh sách này chỉ là danh sách trên mặt ngoài mà thôi, chắc hẳn sau lưng còn có sắp xếp khác nữa.” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Khuya hôm qua, Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn rời khỏi kinh thành gặp phải ẩn vệ hoàng thất bắn tên, cánh tay của Diệp Thiến bị trúng một mũi tên, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, thành công ra khỏi thành.” Dung Phong lại nói.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Dung Phong hỏi thăm, “Võ công của Diệp Thiến không thấp, là ai dẫn ẩn vệ hoàng thất chặn nàng ấy lại?”
“Dạ Tiểu Quận chúa!” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, hôm qua Diệp Thiến bắn Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Noãn muốn báo thù cho ca ca, một mũi tên này cũng đã báo về được.
“Phương hướng Tây Duyên Nguyệt trở về thành rất thuận lợi, chỉ có điều vừa ra khỏi Bắc Cương, thì liền khó nói.” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thì suy nghĩ một lát, rồi quay mặt ra ngoài nói: “Lăng Liên!”
“Tiểu thư!” Lăng Liên lên tiếng.
“Truyền tin cho Hoa Sênh, Tây Duyên Nguyệt vừa ra khỏi Bắc Cương liền giúp hắn ta về đến Tây Duyên thuận lợi.” Vân Thiển Nguyệt ra lệnh.
“Dạ!” Lăng Liên đi xuống.
Hai người lại câu được câu không nói tiếp một lát, Vân Thiển Nguyệt uống thuốc, có chút không mở mí mắt ra được, Dung Phong đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi. Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nằm lên giường, vừa dính vào giường liền ngủ mất.
Dung Phong tìm một quyển sách, ngồi ở bên bàn lật xem.
Màn đêm buông xuống, Dung Cảnh đã ở trong cung suốt một ngày cũng về đến Vinh Vương phủ.
Hắn vào phòng, nhìn thấy Dung Phong, cũng không nghĩ gì, đi tới trước giường nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng ngủ say, hắn liền xoay người lại nói với Dung Phong: “Đa tạ!”
Dung Phong để quyển sách xuống, lắc đầu, “Năm xưa Nguyệt nhi đã vượt ngàn dặm đưa ta đến núi Thiên Tuyết Sơn, giữa ta và muội ấy, không cần cảm ơn.”
Dung Cảnh gật đầu, ngồi xuống bên giường.
Dung Phong đứng lên, cũng không khách sáo cáo từ, nhấc chân rời khỏi Tử Trúc Viện.
Dung Cảnh nhìn theo thân ảnh Dung Phong đến khi ra khỏi Tử Trúc Lâm, liền thu hồi tầm mắt, thân thể nửa dựa vào giường, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Vân Thiển Nguyệt, người khác chỉ thấy một kiếm ám sát Dạ Khinh Nhiễm đó của nàng là vô tình, nhưng hắn lại thấy được khuôn mặt trắng bệch như trong suốt trong nháy mắt của. Giây phút đó, hắn cảm thấy đau lòng cho nàng đến không thể thở được. Nếu có thể, hắn tình nguyện hôm nay nàng không cần phải đến Kim điện.
Lúc bàn tay Dung Cảnh sờ lên mặt mình, thì Vân Thiển Nguyệt đột nhiên tỉnh lại, mở mắt.
Dung Cảnh lập tức rút tay về, thấp giọng ôn nhu nói, “Đánh thức nàng?”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay bắt lấy tay của hắn, đưa lên mặt mình một lần nữa, lắc đầu, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ hơi khàn khàn, “Không có, ta đã ngủ được một lúc lâu rồi, cũng nên thức.” Nàng nhìn ra ngoài màn, hỏi: “Dung Phong đi rồi?”
“Ừ, hắn mới vừa đi.” Dung Cảnh nói.
“Nói như vậy có nghĩa là chàng vừa mới về sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
“Cứu được không?” Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Dung Cảnh gật đầu, ôn nhu nói: “Tất nhiên cứu được! Người người đều truyền y thuật của Cảnh thế tử có một không hai trong thiên hạ, hoạt tử nhân, thịt bạch cốt, sao có thể không cứu hắn ta được chứ? Nếu ta không cứu được hắn ta, chẳng phải đã đập phá thanh danh của ta rồi sao?”
Vân Thiển Nguyệt không nhịn cười được, ngước mặt lên, “Có chàng ở đây, thái y trong Thái y viện đều thành bày trí hết rồi, mọi người không có đất dụng võ, chắc sẽ hận chết chàng đó.”
Dung Cảnh làm như có thật gật đầu, “Chắc vậy!”
Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn, Dung Cảnh cúi người, cúi đầu hôn xuống, hết sức ôn nhu.
Ngày hôm sau, chuyện Cảnh Thế tử phi Vinh Vương phủ ôm Bình Vương đã chết tức giận xông vào Kim điện đâm Tân hoàng bị thương truyền khắp thiên hạ.
Trong nháy mắt, tiếp sau Tân hoàng bị ám sát trên Quan Phượng lâu trong đại điển đăng cơ, dự luận trong thiên hạ lại dậy sóng một lần nữa.
Về chuyện này, trên phố lưu truyền rất nhiều phiên bản khác nhau.
Thứ nhất, Tân hoàng minh thả ám giết Bình Vương, chọc Cảnh Thế tử phi giận dữ, xông thẳng vào Kim điện hành thích vua. Tân hoàng hấp hối, được Cảnh Thế tử lấy con dân thiên hạ làm trọng, đại nghĩa cứu sống.
Thứ hai, Tân hoàng cũng không có giết Bình Vương, mà do chính Bình Vương cuối cùng không chịu đựng được rượu độc được ban thưởng trong thánh chỉ của Tiên hoàng, Thiên mệnh đã định, nên rất nhanh, qua hai ngày liền quy thiên, Cảnh Thế tử phi được Di chiếu của Thái hậu ủy thác, không chấp nhận được cái chết của Bình Vương, nên mới tức giận xông vào Kim điện.
Thứ ba, Tân hoàng vẫn thích Cảnh Thế tử phi, yêu mà không được, nên nguyện ý chết dưới kiếm của nàng ấy.
Thứ tư, thậm chí có một số người còn nói Cảnh Thế tử phi là hồng nhan họa thủy, đã gả cho Cảnh Thế tử rồi, mà còn trêu chọc Tân hoàng.
Thứ năm, cũng có vài người nói Tân hoàng tùy hứng cuồng vọng, mặc kệ con dân thiên hạ không để ý, thích vợ của thần tử, thật sự không thể chấp nhận được.
……
Đủ cách nói, nhiều không kể xiết.
Thời đại này, dân phong rất tự do, dự luận của dân chúng không bị hạn chế, Vân Thiển Nguyệt lại trở thành trung tâm của làn sóng dư luận một lần nữa. Chỉ qua một ngày, cách nhìn của bách tính về Tân hoàng Dạ Khinh Nhiễm này đã liền chuyển từ sùng bái trở thành khen chê không đồng nhất.
Với hai người này, có người nói tốt, cũng có người nói xấu. Chỉ có duy nhất một người là danh vọng lại càng cao chưa từng có, đó chính là Dung Cảnh.
Dân chúng trong thiên hạ này, người người đều nói Cảnh Thế tử thông hiểu đại nghĩa, yêu dân như con, không đành lòng để con dân thiên hạ nằm trong nước lửa, nên đã dốc hết toàn lực cứu sống Tân hoàng bị Cảnh Thế tử phi đâm bị thương, tánh mạng nguy cấp.
Có người lớn mật phát ngôn bừa bãi rằng, Cảnh Thế tử là Thiên thần đến trái đất, che chở Thiên Thánh. Thiên Thánh có thể không có Hoàng thượng, nhưng không thể không có Cảnh Thế tử.
Lời đồn này vừa truyền ra, liền như gió nổi lên trên mặt biển, có ngăn cũng không ngăn được. Chưa đầy một đêm, đã truyền khắp thiên hạ.
Trái ngược với sự ồn áo bên ngoài, kinh thành Thiên Thánh lại rất yên tĩnh.
Bản thân kinh thành Thiên Thánh nằm trong trung tâm của Hoàng triều, bách tính ở đây đều nhạy cảm cảm thấy kinh thành đang bị bảo phủ trong một bầu không khí đè nén như mây đen đang đè trên đỉnh đầu, mặc dù dân phong tự do, có thể tự do thảo thuận, nhưng đều không hẹn mà cùng cấm thanh, không ai dám thảo luận chuyện này.
Ngày hôm sau, Hoàng thượng hôn mê một ngày một đêm rốt cuộc cũng tỉnh lại, tất nhiên không thể lâm triều được, chỉ hạ chỉ lệnh cho An Vương tạm thời giám quốc.
Đồng thời còn hạ một ý chỉ nữa, “Truy phong Bình Vương Dạ Thiên Tứ là Bình Thân Vương. Ba ngày sau lấy Đế nghi chôn cất vào Hoàng Lăng.”
Đế nghi chính là đại lễ đưa tang bằng Ngọc liễn, bá quan văn võ cùng đưa tiễn.
Sau khi thánh chỉ này vừa hạ, bá quan văn võ rối rít đến Vinh Vương phủ phúng viếng Bình Vương.
Đại môn Vinh Vương phủ và trong phủ, lụa trắng phủ khắp nơi, linh đường của Dạ Thiên Tứ được đặt tại Tiền viện, bá quan văn võ đi vào phúng viếng, sau đó liền rời đi, Tử Trúc Viện và Tiền viện cách nhau một cái Bích Hồ và rừng trúc, nên Vân Thiển Nguyệt ở trong Tử Trúc Viện, chỉ mơ hồ nghe được chút tiếng động ở Tiền viện thôi, ngược lại không thấy ầm ĩ.
Ba ngày liên tiếp, ngoại trừ chuyện phúng viếng Bình Vương và bộ Lễ sắp xếp tang lễ ra, thì trong triều không còn chuyện gì khác nữa.
Trong hoàng cung, Tân hoàng dưỡng thương, không còn ý chỉ gì truyền ra nữa, cũng không đưa ra một câu nửa lời gì về chuyện Cảnh Thế tử phi tức giận xông vào Kim điện giết hắn ta vào hôm đó.
Ba ngày, thoáng một cái đã qua.
Ngày thứ tư, Dạ Thiên Tứ được đưa đi chôn cất, sáng sớm, bá quan văn võ liền tụ tập đầy đủ ở Vinh Vương phủ.
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy, tuy đứa bé này không phải là Dạ Thiên Tứ, nhưng nó là thế thân cho Dạ Thiên Tứ, nên cũng là đại ân. Vì vậy, liền ra khỏi Tử Trúc Viện, tính tiễn nó một đoạn.
Bá quan văn võ trong triều, trừ An Vương Dạ Thiên Dật và Đức Thân Vương ra, tất cả mọi người đều đã đến. Thấy Vân Thiển Nguyệt xuất hiện, thì đều nhớ đến chuyện nàng ấy mang theo vẻ mặt lạnh lùng ám sát Hoàng thượng trên Kim điện, trong chớp mắt, sắc mặt đều hiện lên sự khác nhau, không khỏi lộ ra mấy phần cẩn thận.
Vân Thiển Nguyệt không nhìn mọi người, chỉ ném mấy tờ giấy vào chậu than.
Mặc dù Bình Vương vẫn chỉ là một đứa bé, nhưng quan tài vẫn được đóng dựa theo quy chế quan tài của Vương gia, rộng mấy thước vuông, nên cũng không thấy nhỏ.
Tất cả nghi thức đã hoàn thành, giờ lành lên, chuẩn bị đưa quan tài xuất phủ.
Lúc này, ở đại môn Vinh Vương phủ liền vang lên một chuỗi tiếng vó ngựa, có khoảng ba bốn con, không lâu sau, tiếng vó ngựa ngừng lại ở đại môn, có mấy người tung mình xuống ngựa, vào cửa phủ, một người trong đó kêu, “Chậm đã!”
Mọi người nhìn ra đại môn, chỉ thấy tổng cộng có bốn người tới, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Noãn, còn có hai lão giả râu tóc bạc trắng, một nam một nữ, tuổi khoảng hơn thất tuần, hình dáng tướng mạo hơi có chút tư thái tiên phong đạo cốt, trông rất xa lạ, mọi người cũng không nhận ra.
Người kêu dừng lại là Dạ Khinh Noãn.
Tiếng kêu vừa dứt, bốn người đã cùng đi tới linh đường.
Vân Thiển Nguyệt híp mắt, nghiêng đầu nhìn Thanh Thường một cái.
Thanh Thường cảm thấy không tốt, đè thấp tiếng truyền âm nhập mật dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy nói: “Sáng nay Thế tử có chuyện đã đi ra ngoài rồi, nô tỳ cũng không biết đi đâu, lúc này vẫn còn chưa về.” Dứt lời, nàng khẩn trương nói: “Nhìn hai người kia, không biết là người phương nào, Thế tử phi, có phải tới vì ngài không? Dù sao trong quan tài gỗ cũng không phải là Tiểu Thiên Tứ thật, Định thuật của ngài có thể bị lộ hay không?”
Vân Thiển Nguyệt mím môi, nhìn hai người kia, hiển nhiên công phu đã đạt tới ảo cảnh, bước đi không tiếng động, lại càng không dò được hơi thở. Thiên hạ rộng lớn, người tài ba dị sĩ nhiều đến không kể xiết, nên nàng chưa bao giờ cảm thấy mình có Linh thuật thì đã là rất giỏi, không gì không làm được. Bàn tay trong tay áo nhẹ nhàng nắm lại, không cần thắc mắc, tất nhiên là chạy tới vì đứa bé trong quan tài, nàng nói với Thanh Thường: “Đi Vân Vương phủ, mời mẹ ta đến.”
Thanh Thường gật đầu, âm thầm dặn dò ẩn vệ trong bóng tối hai câu.
Ẩn vệ trong bóng tối nhận được lệnh, ngay tức khắc liền rời đi.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới có mẹ nàng, thì trong lòng liền bình tĩnh hơn một chút, hy vọng mẹ tới nhanh, nàng phải kéo dài thời gian, bốn người này muốn mở quan tài, cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Lúc này, bốn người đó đã đến gần.
Dạ Khinh Noãn nhìn quan tài trước mắt, Vân Thiển Nguyệt đang đứng ở trước quan tài nhìn nàng ta, nàng ta đã thay đổi vẻ mặt hồn nhiên thân mật khi gặp Vân Thiển Nguyệt trong thường ngày, mà thay vào đó là lạnh lùng hô một tiếng, “Vân tỷ tỷ!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ta, nói một cách thản nhiên: “Dạ Tiểu Quận chúa cũng tới phúng viếng sao?”
Dạ Khinh Noãn lắc đầu, chỉ phía sau, “Hai người này là hai vị sư phụ của muội, bọn họ trùng hợp tới kinh thành. Muội cảm thấy, Bình Vương đang khỏe mạnh, đột nhiên lại bạo bệnh mà chết, chết rất kỳ quặc, quá khả nghi. Dĩ nhiên, Nguyệt tỷ tỷ nhận định là ca ca của muội giết người, nhưng tất cả mọi người đều biết ca ca thích tỷ, tỷ nói cái gì, ca ấy đều sẽ trả lời theo ý của tỷ, tỷ không nên nói là bị ca ấy giết, mà ca ấy bị bức bách nên chỉ có thể nhận mới đúng. Nhưng muội không thể trơ mắt nhìn ca ca bị vu oan. Hai vị sư phụ này của muội chẳng những tinh thông Âm Dương Ngũ Hành, thuật Kỳ huyễn huyền huyễn, mà y thuật cũng cực kỳ tinh thông. Nên muội liền mời họ tới nghiệm thân cho Bình Vương. Một là cho Vân tỷ tỷ một sự công bằng, hai là để tránh oan uổng ca ca của muội.”
Vân Thiển Nguyệt “A” một tiếng, nhìn sang hai lão giả kia, hỏi: “Hai vị này xưng hô thế nào?”
“Sư phụ không tên không họ.” Dạ Khinh Noãn nói.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, phủi phủi vạt áo bị dính tro bụi, nói một cách thờ ơ: “Không tên không họ, thì không có tư cách nghiệm thân cho Bình Vương. Chỉ dựa vào lời nói của ngươi, ta lại không biết năng lực của họ, thì sao tin tưởng họ có thể cho ta một sự công bằng? Nơi này là Vinh Vương phủ, Vinh Vương phủ có Dung Cảnh, y thuật của Dung Cảnh thì không cần ta nói cũng đã quá rõ ràng rồi, chẳng lẽ y thuật của họ còn tinh thông hơn Dung Cảnh?”
“Mặc dù y thuật của Cảnh ca ca tinh thông, nhưng cũng là lời từ một phía. Bình Vương chết như thế nào, muội không biết, Dật ca ca không biết, bá quan văn võ của Thiên Thánh cũng không biết. Hôm nay muội mời hai vị sư phụ tới, dưới sự chứng kiến của mọi người, chính là muốn biết rõ ràng mọi chuyện.” Dạ Khinh Noãn nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Vân tỷ tỷ, mặc dù hai vị sư phụ của muội không tên không họ, nhưng có một đạo hiệu, nói vậy chắc tỷ đã từng được nghe nói. Tên là ‘Đế sư Dạ thị’.”
Vân Thiển Nguyệt giật mình, thì ra hai người này chính là Đế sư Dạ thị. Ám nhân Dạ thị và Đế vương mỗi đời đều có người đặc biệt bồi dưỡng và truyền thụ võ nghệ cùng với tuyệt học từ nhỏ, người đó được gọi là Đế sư. Người thừa kế Ám Long và Ám Phượng chính là được truyền thừa từ tay Đế sư. Nếu Dạ Khinh Noãn đã là Ám Phượng, thì như vậy Đế sư là sư phụ của nàng ta, cũng là không kỳ quái.
Hôm nay nàng ta lại mời Đế sư ra, rốt cuộc cũng không che giấu nữa! Xem ra là có chuẩn bị mà đến.
/497
|