Một tiếng kêu to này cực kỳ vang vọng thảm thiết, hơn nữa vô cùng quen thuộc.
Trầm Chiêu cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt lập tức mở ra, cũng đứng bật dậy, nàng nhìn sang Dung Cảnh, nghĩ không đợi được Tần Ngọc Ngưng đến, nhưng sao lại nghe được tiếng của Ngọc Tử Tịch đây?
Nàng đứng lên hơi mạnh, cho nên gây ra một chút động tĩnh.
Trầm Chiêu lập tức dừng bước, nhìn vào phía sau tấm bình phong.
Lúc này Dung Cảnh mở miệng, tiếng nói ôn nhuận, “Chúng ta đi ra ngoài xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cảnh Thế tử?” Trầm Chiêu nghe thấy tiếng của Dung Cảnh, hoàn toàn kinh ngạc, vội vàng xoay người đi tới.
Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi ra khỏi bình phong.
“Cảnh Thế tử phi?” Trầm Chiêu thấy hai người, sắc mặt hiện đầy kinh dị, không rõ sao hai người này lại ở sau tấm bình phong của hắn, thoạt nhìn còn giống như đã đợi thật lâu rồi.
“Về phần vì sao chúng ta xuất hiện ở đây thì một lát hãy nói, đi ra xem trước đi.” Vân Thiển Nguyệt nói với Trầm Chiêu.
Trầm Chiêu gật đầu.
Ba người vội vàng đi ra khỏi thư phòng.
Lúc này cận vệ Trầm Chiêu đã vội vàng đi tới, nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi bẩm báo với Trầm Chiêu, “Đại nhân, có một người xông vào phủ đệ của chúng ta, hình như đã ngã từ trên tường xuống, bị thương.”
“Ai?” Trầm Chiêu hỏi.
“Có lẽ là Nhị hoàng tử Đông Hải quốc, không nhìn rõ.” Người này nói.
“Đi xem sao trước đã!” Trầm Chiêu nói.
Người này gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi theo sau ba người.
Thư phòng cách góc Tây Bắc không xa lắm, không lâu sau ba người liền đi tới nơi xảy ra chuyện.
Chỉ thấy nơi đó đã có hộ vệ vây quanh, trên quần áo của mỗi người đều bị dính máu, dường như bị thứ gì đó ngăn trở, không có cách nào đến gần phía trước, bên trong góc tường có một người đang ôm cánh tay tựa vào tường, mặc dù bóng đêm rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt trắng bệch của người đó, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn, không phải Ngọc Tử Tịch thì là ai?
Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn Ngọc Tử Tịch, hỏi: “Đệ tới đây làm gì?”
Ngọc Tử Tịch nghe thấy tiếng Vân Thiển Nguyệt, đau đớn kêu “Ui da!”, rồi hô một tiếng, “Tỷ!”
Vân Thiển Nguyệt phất nhẹ tay, giải trừ trận pháp, đi lên trước, nhìn hắn, cau mày, “Bị thương ở đâu?”
“Cánh tay, chân, đều bị.” Ngọc Tử Tịch ôm cánh tay và chân hút lãnh khí, hiển nhiên rất đau, đau đớn hỏi, “Đây là trận pháp gì? Thật lợi hại!”
“Chưa muốn mạng của đệ đã là tốt rồi.” Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống kiểm tra cho hắn, nhẹ giọng hỏi, “Còn có thể động không?”
Ngọc Tử Tịch lắc đầu, “Không động được .”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh đi lên trước, đánh giá Ngọc Tử Tịch một cái, nói với Trầm Chiêu ở phía sau: “Kêu một người tới, mang vào phòng.”
Trầm Chiêu lập tức quay đầu khoát tay với cận vệ của hắn, “Mang ngài ấy đến phòng của ta.”
Cận vệ kia lập tức tiến lên ôm lấy Ngọc Tử Tịch đi tới phòng của Trầm Chiêu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua trận pháp bị phá hư, vội vàng đuổi theo Trầm Chiêu và hộ vệ kia.
Đoàn người vào phòng của Trầm Chiêu, hộ vệ kia đặt Ngọc Tử Tịch lên giường, Trầm Chiêu thắp đèn. Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới thấy rõ hai cánh tay và chân của để ấy đều chảy máu, nàng đi lên trước, vươn tay xé áo của hắn.
Sắc mặt Ngọc Tử Tịch đỏ lên rồi lại tái đi, cũng bất chấp vết thương vội vàng ngăn cản Vân Thiển Nguyệt, ảo não nói: “Tỷ tỷ, tỷ có phải là nữ nhân hay không thế? Đệ là nam nhân, có nữ nhân…… đi lên liền xé áo của đệ như tỷ sao?”
Vân Thiển Nguyệt trừng hắn một cái, cả giận nói: “Tỷ chỉ cởi áo ngoài của đệ ra thôi, chẳng lẽ ở bên trong đệ không mặc gì?”
Ngọc Tử Tịch nghẹn lời, sắc mặt đỏ trắng luân phiên một lát, thấy Dung Cảnh đứng yên ở bên kia, khóe miệng hắn cười toe toét nói: “Tỷ phu còn ở đây! Không phải đệ đang sợ huynh ấy ghen sao?”
“Đệ là tên nhóc con, chàng ấy có dấm gì có thể ăn? Bỏ tay ra!” Vân Thiển Nguyệt đã tích một bụng tức, rõ ràng ôm cây đợi thỏ là chờ Tần Ngọc Ngưng, sao lại chờ được Ngọc Tử Tịch chứ? Còn bị thương thành như vậy.
Ngọc Tử Tịch thấy Dung Cảnh không ngăn cản, chỉ có thể ngượng ngùng bỏ tay ra, nhắc nhở: “Tỷ xé nhẹ một chút…… A……” Hắn còn chưa nói xong, thì Vân Thiển Nguyệt đã không khách khí xé cẩm bào của hắn, hắn đau đến hét to một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt ném cẩm bào xuống, vén tay áo của hắn lên, rồi nhấc ống quần của hắn lên. Lúc này động tác cũng đã nhẹ hơn một chút.
Ngọc Tử Tịch thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt khó coi, liền cắn răng hít vào không dám lên tiếng nữa, biết hôm nay bọn họ ở đây, sợ là có chuyện gì đã bị hắn phá rối rồi.
Hai cánh tay vừa lộ ra, chỗ khuỷu tay bị nhánh cây đâm lủng mấy lỗ, máu nhiễm đầy một mảnh, chân cũng như vậy. Vết thương không quá sâu, nhưng rất thê thảm, đều bị thương ở những nơi hiểm yếu, hiển nhiên sau khi hắn ngã từ trên tường xuống liền không có cử động nào nữa, chứ nếu không sẽ bị nghiêm trọng hơn.
Vân Thiển Nguyệt thấy vết thương cũng không nặng, nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ không sao nữa, liền thở phào nhẹ nhõm, nói với Trầm Chiêu: “Múc nước, ta băng bó cho hắn.”
Trầm Chiêu gật đầu, ra lệnh cho thị vệ thiếp thân một câu.
Thị vệ thiếp thân liền đi xuống.
Vân Thiển Nguyệt hỏi Ngọc Tử Tịch, “Tỷ hỏi đệ, mấy ngày nay đệ chạy đi đâu? Sao tối nay lại chạy tới đây?”
Ngọc Tử Tịch nhướng mày nói: “Đệ nghe nói Nam Lương có một mỹ nhân hút máu, cho nên chạy đến núi Ma Lộc Sơn tìm hiểu một chuyến. Mới vừa vào thành tính đi Vinh Vương phủ thăm tỷ một chút, nhưng còn chưa tới Vinh Vương phủ, thì liền nhìn thấy một bóng đen chạy về hướng này, khinh công thân pháp cực nhanh, đệ nhất thời tò mò, liền đi theo tới đây, ai biết nơi này lại bố trí trận pháp lợi hại như thế, làm cho đệ bị trúng chiêu.”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên, “Bóng đen kia có hình dáng gì?”
“Áo đen che mặt, cái khác thì không biết, chỉ biết là nhìn thân hình thì là một nữ nhân.” Ngọc Tử Tịch phong lưu cười một tiếng, “Tỷ tỷ, tỷ cũng biết, với nam nhân và nữ nhân, đệ vẫn có thể phân biệt được, thân người mỹ nhân và nam nhân thì sao có thể giống nhau chứ?”
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn đã bị thương thành như vậy mà còn có tâm tư đùa giỡn, liền cả giận nói: “Nàng ta đi đâu rồi? Sao đệ lại bị lâm vào trong trận.”
“Chết tiệt! Nữ nhân kia giảo hoạt, chắc đã biết đệ theo dõi nàng ta nên mới cố ý dẫn đệ vào, nàng ta lại chỉ dán sát vào bên tường rồi rời đi, mà đệ lại bị trận pháp vây khốn, nên liền ngã xuống.” Ngọc Tử Tịch cũng dâng lên tức giận, hiển nhiên cho tới bây giờ còn chưa từng té ngã như vậy, lúc này bị ngã, khiến cho hắn hơi oán hận.
Vân Thiển Nguyệt hiểu rõ mọi chuyện từ đầu tới đuôi, liền nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh cười cười, ấm giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Chắc lúc này nàng ta đã về hoàng cung rồi.”
“Đợi uổng công hết cả nửa đêm!” Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm Ngọc Tử Tịch, hắn sớm không về thành trễ không về thành, hết lần này tới lần khác lại về thành vào lúc này, còn hết lần này tới lần khác đụng phải Tần Ngọc Ngưng, nếu không có hắn quấy rối, thì lúc này mạng nhỏ của Tần Ngọc Ngưng đã nằm trong tay nàng rồi. Bây giờ Tần Ngọc Ngưng đã biết phủ đệ Trầm Chiêu có bố trí, đã cảnh báo cho nàng ta, sợ là nàng ta sẽ không đến đây nữa, mà có đến thì cũng sẽ không đến trong mấy ngày này.
Ở dưới ánh mắt như ăn thịt người của Vân Thiển Nguyệt, Ngọc Tử Tịch cảm thấy run sợ, ấm ức nói: “Trước đó đệ cũng không biết mà, đệ chỉ biết Trầm đại nhân là người của tỷ phu, sợ người khác hại hắn ta, cho nên mới đi theo tới đây……”
“Được rồi, đệ câm miệng đi!” Vân Thiển Nguyệt cũng biết hắn bị oan, nén hỏa khí, chỉ có thể nói tối nay Tần Ngọc Ngưng chưa đến lúc chết.
Ngọc Tử Tịch tức khắc ngậm miệng.
Lúc này, thị vệ thiếp thân của Trầm Chiêu mang nước tới, Vân Thiển Nguyệt vén tay áo lên rửa vết thương băng bó cho hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng yên tĩnh.
Băng bó cho Ngọc Tử Tịch xong, Vân Thiển Nguyệt rửa tay, rồi mới xoay người lại nói rõ mọi chuyện cho Trầm Chiêu.
Sau khi Trầm Chiêu nghe xong thì thấy hơi xấu hổ nói với Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt: “Mặc dù Chú thuật của ta rất tốt, nhưng lại không biết chút võ công nào, còn làm phiền hai người đêm khuya không được nghỉ ngơi mà phải chờ đợi trong phủ của ta, thật sự là……”
Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, “Đây không tính là cái gì! Ban đầu giết Dạ Tiêu cũng có một phần của ta. Tần Ngọc Ngưng là một tai họa, không thể giữ lại. Hôm nay bại lộ, nàng ta đã cảnh giác rồi, sợ là lại càng không dễ giết nàng ta. Chúng ta nên làm là thương nghị xem nên làm sao để giết nàng ta.”
Trầm Chiêu gật đầu, thu liễm tâm tình biết ơn xấu hổ lại.
“Thì ra nữ nhân kia là Tần Ngọc Ngưng.” Ngọc Tử Tịch cũng nghe hiểu, gật đầu nói: “Nghe nói là tiểu thư phủ Thừa Tướng trước kia, mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh, đúng không?”
Vân Thiển Nguyệt trừng hắn một cái.
“Tỷ tỷ, rốt cuộc nàng ta có đẹp hơn tỷ hay không?” Ngọc Tử Tịch hỏi.
“Không có!” Người trả lời hắn là Dung Cảnh.
Ngọc Tử Tịch nháy nháy mắt, nói với Dung Cảnh: “Trong mắt huynh, nữ nhân trong thiên hạ đều không đẹp bằng tỷ tỷ, huynh nói không tính.” Hắn nhìn sang Trầm Chiêu, “Ngươi nói!”
Trầm Chiêu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, lắc lắc đầu nói: “Không có.”
“Hai ngày nay đệ ở núi Ma Lộc Sơn uống rượu với Cố Thiếu Khanh, hắn ta cũng nhắc tới Tần Ngọc Ngưng, còn nói một câu, tỷ tỷ, tỷ có muốn nghe không?” Ngọc Tử Tịch hỏi Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt tức giận nói: “Đệ muốn nói thì nói.”
Ngọc Tử Tịch nói thật chậm rãi: “Cố Thiếu Khanh nói, thề phải bắt được Tần Ngọc Ngưng, phong ấn Chú thuật và phế bỏ võ công của nàng ta, để cho mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh làm quân kỹ trong quân doanh. Các binh lính nhất định sẽ rất hưng phấn, luyện binh cũng dốc sức hơn.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liền vui vẻ, “Tên ma đầu Cố Thiếu Khanh này!”
Dung Cảnh nghe vậy thì nhíu mày, đồng ý: “Đề nghị này trái lại cũng không tệ.”
“Đệ cũng cảm thấy không tệ!” Ngọc Tử Tịch gật đầu phụ họa, “Cho nên, tỷ phu, chúng ta không giết nữ nhân kia nữa, bắt nàng ta rồi đưa đến đại doanh quân cơ ở núi Ma Lộc Sơn, để cho binh sĩ Nam Lương đều được nếm thử tư vị của mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh.” Dứt lời, hắn nhìn cánh tay cùng chân đang bị băng bó giống như cái bánh chưng của mình, cảm thấy hoàn toàn ảnh hưởng đến sự phong lưu và tuấn mỹ của hắn, lại càng oán hận nói: “Bản hoàng tử không báo thù này, sẽ không họ Ngọc.”
Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh và Ngọc Tử Tịch đều đồng ý với suy nghĩ này của Cố Thiếu Khanh, thì cũng không có ý kiến gì.
Trầm Chiêu thì tất nhiên cũng không có ý kiến gì.
Cho nên chỉ với hai câu nói ngắn ngủn, mặc dù Tần Ngọc Ngưng còn chưa bị bắt, nhưng đã bị mọi người quyết định vận mệnh. Dường như trong mắt bọn họ, bắt được nàng ta chỉ là chuyện sớm muộn gì mà thôi.
Kế tiếp mấy người phân tích xem động tác tiếp theo của Tần Ngọc Ngưng.
Cuối cùng đều cảm thấy, nếu tối nay Tần Ngọc Ngưng đã biết phủ đệ của Trầm Chiêu có trận pháp lợi hại, thì như vậy tất nhiên nàng ta sẽ không đến phủ đệ ám sát nữa, địa điểm ám sát cũng không thể là hoàng cung, công khai sát hại mệnh quan triều đình ngay trong hoàng cung, chuyện này là không thể nào, chắc chắn Dạ Khinh Nhiễm không cho phép, Dạ Thiên Dật cũng sẽ không dung túng nàng ta. Thời gian biểu hằng ngày của Trầm Chiêu rất đơn giản, chính là hoàng cung và Trầm phủ, lúc này hắn đang phụng mệnh tra rõ vụ ám sát trên Quan Phượng Lâu hôm trước, nên cũng cộng thêm một nơi phải đến nữa là bộ Hình. Ở bộ Hình có để mấy thi thể của thái giám đã cùng tham dự trong vụ ám sát. Đây là đầu mối duy nhất.
Mặc dù Dạ Khinh Nhiễm biết là Diệp Thiến, nhưng phải đưa ra chứng cứ xác thực, chứ nếu không, không thể nào định tội được.
Bộ Hình do Đức Thân Vương quản hạt, hiện nay Đức Thân Vương bị tức giận công tâm, nằm trong phủ dưỡng bệnh, chuyện của bộ Hình liền giao cho trợ thủ của ông ta tạm thời quản lý. Trợ thủ của ông ta hình như trước kia có quan hệ khá tốt với Tần Thừa tướng.
Tần Ngọc Ngưng không thể lại đến Trầm phủ ám sát, cũng không thể ám sát ở hoàng cung, ám sát ngay trên đường cũng không thể, dù sao cũng sợ động tác gây ra rất lớn, lúc này Dạ Khinh Nhiễm đang bị thương nặng nằm trên giường, càng không khả năng cho phép trị an của kinh thành xuất hiện chút sai lầm nào khiến cho dân chúng khủng hoảng nữa, như vậy, chỉ còn lại có mỗi bộ Hình.
Tần Ngọc Ngưng muốn ra tay ở bộ Hình, vì để bảo đảm một kích thành công, thì chắc sẽ đi tìm tên trợ thủ của Đức Thân Vương kia. Dựa vào lòng trung thành của tên trợ thủ kia với Đức Thân Vương, hẳn là sẽ bẩm báo cho Đức Thân Vương chuyện này. Vân Thiển Nguyệt cảm thấy chắc chắn Đức Thân Vương đã hận chết nàng, cũng đã hận chết Dung Cảnh rồi, đồng thời liền hận luôn cả những người có liên quan, hận chết đồng đảng của Dung Cảnh là Trầm Chiêu, cho nên Tần Ngọc Ngưng muốn giết Trầm Chiêu, đừng xem Dạ Khinh Nhiễm không để ý tới, Dạ Thiên Dật không để ý tới, thì sẽ không có ai giúp đỡ để giết mệnh quan triều đình, Đức Thân Vương sẽ làm, chắc là ông ta đã ra lệnh mở rộng cửa, giúp đỡ Tần Ngọc Ngưng một tay.
Cho nên, bộ Hình là địa điểm ám sát có khả năng nhất, cũng chắc chắn nhất.
Sau khi mọi người phân tích, liền định mục tiêu ở bộ Hình.
Ngọc Tử Tịch vội nói: “Bắt đầu từ sáng mai, đệ liền nhờ cô cô dịch dung cho đệ một phen, đưa đệ vào bộ Hình canh chừng.”
Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, “Thương thế của đệ, không có ba năm ngày thì không lành đâu.”
Ngọc Tử Tịch lập tức nói: “Tối nay nữ nhân kia bị bứt dây động rừng, ba đến năm ngày tới cũng sẽ không có động tác.”
“Chưa chắc.” Dung Cảnh nói.
“Đệ ngoan ngoãn ở trong phủ dưỡng thương đi! Chuyện này không cần đệ quan tâm .” Vân Thiển Nguyệt nói với Ngọc Tử Tịch.
“Tại sao có thể không cần đệ quan tâm chứ? Hôm nay nàng ta dụ đệ đi vào khiến đệ bị thương, đệ muốn đích thân bắt nàng ta.” Ngọc Tử Tịch vội nói.
“Đệ đừng gây thêm rắc rối thì đã rất tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt không xem trọng hắn. Chắc Tần Ngọc Ngưng đã dự đoán được Trầm Chiêu sẽ cho là nàng ta sẽ không đến nữa, cho nên chắc chắn rất nhanh sẽ hành động, có lẽ ngay tại ngày mai.
“Xem thường đệ!” Ngọc Tử Tịch lầm bầm, “Nếu không phải trận pháp của tỷ quá lợi hại, thì sao có thể làm khó đệ được?”
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn nữa, mà nói với Dung Cảnh: “Ngày mai ta dịch dung thành thị vệ thiếp thân của Trầm Chiêu, đi theo hắn ta. Mặc dù cảm thấy Tần Ngọc Ngưng sẽ ra tay ở bộ Hình, nhưng chưa chắc nàng ta vì báo thù cho cha mà cả gan làm loạn, không để ý tới Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật, dám ra tay ngay trên đường lớn cũng có khả năng. Chàng thấy thế nào?”
Dung Cảnh nhìn Trầm Chiêu một cái, không nói chuyện.
Trầm Chiêu vội vàng nói: “Không được, ngài đang bị thương mà! Ẩn vệ mà Cảnh Thế tử cho ta đã có thể bảo vệ ta, hơn nữa ngài còn sắp xếp thêm hai người nữa, võ công của hai người này cũng rất cao.”
“Tần Ngọc Ngưng không thể coi thường.” Vân Thiển Nguyệt vươn tay đụng đụng Dung Cảnh, “Nói chuyện với chàng đó!”
“Được rồi!” Dường như Dung Cảnh có chút không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn nhận lời, liền thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với Trầm Chiêu: “Ta mới vừa hủy bỏ trận pháp trong phủ của ngươi, bây giờ sẽ đi bố trí lại, người trong phủ đều đáng tin chứ?”
Trầm Chiêu gật đầu, “Đều là người mà lúc xây phủ Cảnh Thế tử cho ta, tin được.”
“Vậy thì tốt! Ngươi dặn bọn họ, không được đến gần bốn góc Đông Tây Nam Bắc, trung môn (cửa nối liền tiền viện và hậu viện) cùng với cây hải đường trong viện của ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Trầm Chiêu gật đầu, kêu thị vệ thiếp thân đi xuống dặn dò, thị vệ này lập tức đi nhắc nhở người trong phủ.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phòng, bẻ nhánh cây, dựa vào bối cảnh trong viện cùng với đá vụn, biến ảo Tử trận rồi bố trí lại một lần nữa. Sau đó liền quay vào phòng, nói với Ngọc Tử Tịch: “Đệ ở lại đây dưỡng thương đi!”
Ý là: Nếu Tần Ngọc Ngưng lại đến, thì trận pháp này đã đủ thu thập nàng ta, đệ có thể ở đây trấn giữ ôm cây đợi thỏ, còn nếu không đến thì ở đây dưỡng thương.
Ngọc Tử Tịch gật đầu, lười biếng nói với Trầm Chiêu một cách phong lưu vô cùng: “Trầm đại nhân, bản hoàng tử xinh đẹp như hoa, bây giờ bất đắc dĩ phải ở lại chỗ của ngươi, ngươi cũng không thể thấy sắc mà nảy lòng tham nha!”
Mặt Trầm Chiêu đỏ lên, giọng nói hơi cứng ngắc, “Nhị hoàng tử yên tâm, ta không có hứng thú với nam nhân, cho dù bề ngoài của ngươi rất tuấn mỹ.”
Ngọc Tử Tịch yên lòng gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Ngọc Tử Tịch một cái, rồi nắm tay Dung Cảnh ngáp một cái nói: “Chúng ta về phủ đi!”
Dung Cảnh gật đầu.
Hai người ra cửa, Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hỏi Trầm Chiêu, “Ngày mai mấy giờ thì ngươi ra khỏi phủ?”
Trầm Chiêu nói: “Canh năm.”
“Được, canh năm ta tới.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ, bây giờ vừa qua giờ Tý, nàng về phủ thì còn có thể ngủ được hai canh giờ.
Hai người ra khỏi Trầm phủ, thi triển khinh công, một đường thông thuận về đến Vinh Vương phủ.
Canh năm, Vân Thiển Nguyệt liền thức, sau khi nàng thức thì liền thấy Dung Cảnh cũng đã thức, nàng nháy nháy mắt, Dung Cảnh nói với nàng: “Nam Cương có một môn Tử thuật, hết sức lợi hại. Nghe nói Tần Ngọc Ngưng đã tập thành. Tử thuật là làm cho người chết sống lại, dùng máu trong tim của người chết để làm thuật, dính vào sẽ chết ngay lập tức. Hôm nay nàng phải cẩn thận một chút.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Được, ta nhớ rồi.” Đại lao bộ Hình có tử thi, chưa chắc Tần Ngọc Ngưng không lợi dụng Tử thuật mà động thủ vào lúc Trầm Chiêu kiểm tra thi thể.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, ngồi dậy mặc quần áo.
Vân Thiển Nguyệt cũng liền vội vàng mặc quần áo.
Hai người ăn mặc thỏa đáng xong, Vân Thiển Nguyệt đi tới trước gương, dựa theo bộộ dáng thị vệ thiếp thân của Trầm Chiêu mà dịch dung cho mình một lượt, lại che giấu cánh tay đang bị thương của nàng trong quần áo, làm cho người ta không nhìn ra. Sau đó liền lấy ra một đôi guốc gỗ mang vào để giải quyết vấn đề chiều cao.
Nàng sửa soạn thỏa đáng xong, liền xoay người lại hỏi Dung Cảnh, “Thế nào?”
Dường như Dung Cảnh không muốn nhìn bộ dáng của nàng, ngay cả liếc một cái cũng không, giọng nói hơi ghét bỏ, “Ta sẽ để Thanh Ảnh đi theo nàng, sau khi bắt được Tần Ngọc Ngưng liền kêu Trầm Chiêu phong ấn Chú thuật của nàng, để tránh hiểm họa về sau, phải thi hành Tử phong với nàng ta, vĩnh viễn không thể dùng Chú thuật được nữa. Sau đó giao cho Thanh Ảnh, hắn ta sẽ phế bỏ hoàn toàn võ công của nàng ta, rồi phái người đửa nàng ta đến cho Cố Thiếu Khanh.”
“Thanh Ảnh không phải đi theo chàng ư?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
“Kêu Thương Lan và Hoa Lạc về đi theo ta.” Dung Cảnh nói.
“Cũng được!” Vân Thiển Nguyệt đồng ý. Hai người ra khỏi cửa phòng, Vân Thiển Nguyệt đang muốn thi triển khinh công đến Trầm phủ, thì Dung Cảnh vươn tay kéo nàng lại, “Sáng nay Trầm Chiêu đến phủ chờ ta cùng vào triều, bây giờ đang chờ ở tiền thính, nàng đi theo ta đến tiền thính là được.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, gật đầu.
Hai người ra khỏi Tử Trúc Viện, đi tới tiền thính, quả nhiên Trầm Chiêu và tên thị vệ thiếp thân kia đã ở đây.
Tên thiếp thân thị vệ kia thấy người tới giống hắn như đúc, thì cả kinh há to miệng, nhưng hiển nhiên đã trải qua huấn luyện, nên chỉ kinh hãi một lát, nhìn Dung Cảnh một cái, rồi liền ngậm miệng lại.
“Ngươi tạm thời ở lại trong phủ ta, nàng ấy thay ngươi, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, thì lại đổi ngươi lại.” Dung Cảnh nói.
“Dạ, Thế tử!” Người nọ gật đầu.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt liền truyền âm nhập mật cho Thương Lan và Hoa Lạc ở bên ngoài lệnh cho bọn họ đi theo bên cạnh Dung Cảnh.
Thương Lan và Hoa Lạc biết chuyện hôm qua ở Trầm phủ, nhưng đang ở trong bóng tối nên không hiện thân, đương nhiên hôm nay cũng đi theo Trầm Chiêu tới Vinh Vương phủ. Nhận được lệnh của Vân Thiển Nguyệt, cùng đáp một tiếng, chỉ là giọng nói hơi uất ức. Hiển nhiên không hài lòng với việc Vân Thiển Nguyệt không cho bọn họ tham dự mà lại điều bọn họ đến bên cạnh Dung Cảnh.
“Đi thôi!” Dung Cảnh nói với Trầm Chiêu và Vân Thiển Nguyệt.
Hai người gật đầu, Vân Thiển Nguyệt rời khỏi bên người Dung Cảnh, đi theo phía sau Trầm Chiêu.
Ra khỏi đại sảnh, Trầm Chiêu luôn luôn hơi lúng túng, đi hai bước lại quay đầu liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt đang đi theo phía sau.
“Đừng luôn nhìn nàng ấy.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng buồn cười, nghiêm mặt nhắc nhở Trầm Chiêu, “Ngươi luôn quay đầu lại nhìn, rõ ràng nói cho người khác là ta có vấn đề. Ngươi cứ xem ta như thị vệ thiếp thân của ngươi là được. Đừng nghĩ là ta.”
Trầm Chiêu hơi câu nệ, thấp giọng nói: “Nếu ta không biết thì thôi, bây giờ biết, liền cảm thấy lúng túng khi ngài đi theo phía sau ta.”
“Lúng túng cái gì?” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn ta, “Chúng ta cũng không phải không quen thuộc.”
Trầm Chiêu lắc lắc đầu nói: “Không giống thị vệ. Cảm thấy ta nên đi theo phía sau ngài.”
Vân Thiển Nguyệt liền im lặng, rõ ràng là chuyện bắt người rất khẩn trương nghiêm túc, nhưng từng người bên cạnh nàng lại ngay cả một chút khẩn trương dưới tình huống như vậy cũng không có. Nàng cảnh cáo: “Hôm qua bị Ngọc Tử Tịch phá hỏng chuyện, hôm nay nếu ngươi lại phá hỏng chuyện của ta, thì ta liền trói ngươi đưa đến đại doanh Ma Lộc Sơn cho Cố Thiếu Khanh.”
Trầm Chiêu vội vàng đứng thẳng người, không dám nhìn nàng nữa.
Đúng lúc này, Dung Cảnh quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, trong mắt ẩn giấu nụ cười.
Vân Thiển Nguyệt trừng Dung Cảnh một cái, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trầm Chiêu, cũng thấy hơi buồn cười.
Đi tới cửa Vinh Vương phủ, Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, lên xe ngựa, màn che chậm rãi rơi xuống.
Vân Thiển Nguyệt tự nhiên không thể ngồi cùng xe ngựa với Dung Cảnh nữa, mà là thay thế thị vệ kia làm phu xe cho Trầm Chiêu, chọc cho Huyền Ca cũng thấy kỳ quái nhìn nàng mấy lần.
Vân Thiển Nguyệt cau mày, quay đầu lại hỏi Trầm Chiêu trong xe, “Ta rất khác thị vệ của ngươi sao?”
Dường như giờ phút này Trầm Chiêu mới điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại, lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải, rất giống, nhưng cũng bởi vì quá giống, cho nên khó có thể tưởng tượng là ngài, khiến chúng ta những người biết ngài, chỉ cần nghĩ bỏ đi bề ngoài, bên trong là ngài, thì đã cảm thấy thật kỳ quái.”
“Vậy thì đừng nghĩ là được rồi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Trầm Chiêu gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt không nhiều lời nữa, quay mặt lại, sắc mặt nghiêm túc, vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi Vinh Vương phủ đi tới hoàng cung.
Nàng nghĩ, trước kia mỗi lần ra kinh, Phong Tẫn đi cùng nàng đều là nàng cưỡi ngựa chở hắn ta, hoặc là nàng đánh xe, còn Phong Tẫn thì ở trong xe ngủ, từ sau khi Phong Tẫn trở về Phong gia, đã thật lâu nàng không có đánh xe rồi, ngược lại cũng thấy hơi nhớ những ngày như vậy.
Xe ngựa Dung Cảnh đi phía trước, xe ngựa Trầm Chiêu đi phía sau, hai xe cách nhau một khoảng bằng với một chiếc xe.
Một đường bình an đi tới hoàng cung, cửa cung đã có mấy chục chiếc xe ngựa và ngựa ngừng ở đó, bá quan văn võ đều đến lâm triều. Mặc dù Hoàng thượng bị bệnh nằm trên giường dưỡng thương, nhưng An Vương thay thế giám quốc xử lý công việc, cũng cần lâm triều.
Sau khi Dung Cảnh xuống xe ngựa, có quan viên tới đây hành lễ, hắn lơ đễnh gật đầu, giây lát sau, chờ Trầm Chiêu xuống xe ngựa, cũng không nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, cùng Trầm Chiêu đi vào cung.
Trầm Chiêu cũng như ngày thường, cũng không có dị thường gì, vừa tự thoại với đồng liêu, vừa theo Dung Cảnh vào cung.
Vân Thiển Nguyệt liền ngồi ở trước xe đợi bọn họ hạ triều ra ngoài như Huyền Ca và mười mấy phu xe khác ở đây.
Sau khi Dung Cảnh và Trầm Chiêu tiến vào cung, xe ngựa của Dạ Thiên Dật đi tới, hắn ta xuống xe, nhìn thoáng qua mọi nơi, ánh mắt quét qua mặt Vân Thiển Nguyệt, không dừng lại, cũng vào cung.
Không lâu sau, xe ngựa của Dạ Khinh Noãn đi tới, Vân Thiển Nguyệt bất động thanh sắc dùng Linh thuật che giấu tất cả hơi thở của mình.
Dạ Khinh Noãn cũng nhìn thoáng qua mọi nơi, rồi liền cuống quít vào cung, cũng không phát hiện ra Vân Thiển Nguyệt.
Sau khi bá quan văn võ đều đã tiến vào cửa cung, Trần Thiệu trên thành cung liền khoát tay ra hiệu, Ngự Lâm quân đóng cửa cung lại.
Vân Thiển Nguyệt ngồi chờ trên xe cảm thấy chán đến chết, quay đầu nhìn Huyền Ca, hắn ta đang ngồi khoanh chân luyện công ở trước xe, nàng thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại ngủ bù. Còn những phu xe, thị vệ hoặc thư đồng trong các phủ khác thì tụ ba tụ bốn nói chuyện, hoặc tìm chuyện giải trí.
Đợi mãi từ giờ Mẹo đến gần buổi trưa, cửa cung mới lại mở ra, quan viên đã hạ triều liền đi ra, thấy trên mắt mọi người đều có quầng thâm, chắc mấy ngày nay cũng không ngủ ngon, triều cục không rõ, hai bên giằng co, bọn họ ở giữa, mỏi mệt và cực khổ.
Ra cuối cùng là Trầm Chiêu.
Không thấy được Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt xuống xe, vén màn che lên, mời Trầm Chiêu lên xe.
Trầm Chiêu nhìn ngài ấy một cái, ra lệnh như ra lệnh cho thị vệ mỗi ngày: “Đi đại lao bộ Hình.”
Vân Thiển Nguyệt vội vàng ngồi lên trước xe.
Lúc này Vân Ly bỗng đi tới, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi nói với Trầm Chiêu: “Trầm đại nhân, Đức Thân Vương trông coi bộ Hình, hôm nay ông ấy dưỡng bệnh trong phủ, án lớn như thế, không có Đức Thân Vương ở bên thì sao được? Cũng không vội trong hai ngày này, ngươi từ từ rồi hãy đi bộ Hình!”
Vân Thiển Nguyệt giật mình nghĩ, chẳng lẽ người ca ca này của nàng đã biết gì rồi?
Trầm Chiêu cũng sửng sốt một chút, nhìn Vân Ly, chậm rãi nói: “Lúc nãy ở trong triều, Phó trung lang tướng đã truyền lời của Đức Thân Vương rồi, hôm nay ở bộ Hình giúp đỡ ta tra án, việc khám nghiệm tử thi cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ta qua.”
Vân Ly nhìn thoáng qua mọi nơi, thấy có quan viên nhìn qua bên này, hắn lén nháy mắt với Trầm Chiêu, cất tiếng nói: “Ta thấy hôm nay sắc mặt Trầm đại nhân không tốt, có phải hôm qua bị nhiễm phong hàn không? Hôm nay vẫn nên về phủ nghỉ ngơi đi! Mặc dù tra án quan trọng, nhưng thân thể cũng quan trọng không kém, bộ Hình thì cứ phái người đi thông báo một tiếng, ngày mai lại đi cũng không muộn. Đức Thân Vương và Hoàng thượng không thể nào không thông cảm.”
“Này……” Trầm Chiêu lén liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, vẫn lắc đầu nói: “Thân thể không có gì đáng lo, ta vẫn nên đi……”
“Nhìn bộ dạng sắp té xỉu của ngươi này, nếu ta đã phát hiện, thì thật sự không yên lòng. Như vậy đi! Ta đưa ngươi về phủ.” Vân Ly cắn răng một cái, lời còn chưa dứt, liền ba bước gộp làm hai bước bò lên xe của Trầm Chiêu.
Vân Thiển Nguyệt tức thì im lặng, ca ca này của nàng thật là…… Hôm qua là tên đệ đệ Ngọc Tử Tịch kia, hôm nay lại là ca ca, phá rối gì đây?
Lúc này Trầm Chiêu cũng không biết nói gì .
Vân Ly thì đổi khách làm chủ, ra lệnh cho Vân Thiển Nguyệt: “Còn không mau đánh xe! Không thấy đại nhân nhà ngươi sắp té xỉu sao? Sau khi về phủ thì nhanh đi mời thái y.”
Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ, nàng cũng không thể làm trò ném Vân Ly xuống trước mặt không ít quan viên ở cửa cung được, chỉ có thể vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi cửa hoàng cung.
Trầm Chiêu cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt lập tức mở ra, cũng đứng bật dậy, nàng nhìn sang Dung Cảnh, nghĩ không đợi được Tần Ngọc Ngưng đến, nhưng sao lại nghe được tiếng của Ngọc Tử Tịch đây?
Nàng đứng lên hơi mạnh, cho nên gây ra một chút động tĩnh.
Trầm Chiêu lập tức dừng bước, nhìn vào phía sau tấm bình phong.
Lúc này Dung Cảnh mở miệng, tiếng nói ôn nhuận, “Chúng ta đi ra ngoài xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cảnh Thế tử?” Trầm Chiêu nghe thấy tiếng của Dung Cảnh, hoàn toàn kinh ngạc, vội vàng xoay người đi tới.
Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi ra khỏi bình phong.
“Cảnh Thế tử phi?” Trầm Chiêu thấy hai người, sắc mặt hiện đầy kinh dị, không rõ sao hai người này lại ở sau tấm bình phong của hắn, thoạt nhìn còn giống như đã đợi thật lâu rồi.
“Về phần vì sao chúng ta xuất hiện ở đây thì một lát hãy nói, đi ra xem trước đi.” Vân Thiển Nguyệt nói với Trầm Chiêu.
Trầm Chiêu gật đầu.
Ba người vội vàng đi ra khỏi thư phòng.
Lúc này cận vệ Trầm Chiêu đã vội vàng đi tới, nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi bẩm báo với Trầm Chiêu, “Đại nhân, có một người xông vào phủ đệ của chúng ta, hình như đã ngã từ trên tường xuống, bị thương.”
“Ai?” Trầm Chiêu hỏi.
“Có lẽ là Nhị hoàng tử Đông Hải quốc, không nhìn rõ.” Người này nói.
“Đi xem sao trước đã!” Trầm Chiêu nói.
Người này gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi theo sau ba người.
Thư phòng cách góc Tây Bắc không xa lắm, không lâu sau ba người liền đi tới nơi xảy ra chuyện.
Chỉ thấy nơi đó đã có hộ vệ vây quanh, trên quần áo của mỗi người đều bị dính máu, dường như bị thứ gì đó ngăn trở, không có cách nào đến gần phía trước, bên trong góc tường có một người đang ôm cánh tay tựa vào tường, mặc dù bóng đêm rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt trắng bệch của người đó, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn, không phải Ngọc Tử Tịch thì là ai?
Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn Ngọc Tử Tịch, hỏi: “Đệ tới đây làm gì?”
Ngọc Tử Tịch nghe thấy tiếng Vân Thiển Nguyệt, đau đớn kêu “Ui da!”, rồi hô một tiếng, “Tỷ!”
Vân Thiển Nguyệt phất nhẹ tay, giải trừ trận pháp, đi lên trước, nhìn hắn, cau mày, “Bị thương ở đâu?”
“Cánh tay, chân, đều bị.” Ngọc Tử Tịch ôm cánh tay và chân hút lãnh khí, hiển nhiên rất đau, đau đớn hỏi, “Đây là trận pháp gì? Thật lợi hại!”
“Chưa muốn mạng của đệ đã là tốt rồi.” Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống kiểm tra cho hắn, nhẹ giọng hỏi, “Còn có thể động không?”
Ngọc Tử Tịch lắc đầu, “Không động được .”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh đi lên trước, đánh giá Ngọc Tử Tịch một cái, nói với Trầm Chiêu ở phía sau: “Kêu một người tới, mang vào phòng.”
Trầm Chiêu lập tức quay đầu khoát tay với cận vệ của hắn, “Mang ngài ấy đến phòng của ta.”
Cận vệ kia lập tức tiến lên ôm lấy Ngọc Tử Tịch đi tới phòng của Trầm Chiêu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua trận pháp bị phá hư, vội vàng đuổi theo Trầm Chiêu và hộ vệ kia.
Đoàn người vào phòng của Trầm Chiêu, hộ vệ kia đặt Ngọc Tử Tịch lên giường, Trầm Chiêu thắp đèn. Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới thấy rõ hai cánh tay và chân của để ấy đều chảy máu, nàng đi lên trước, vươn tay xé áo của hắn.
Sắc mặt Ngọc Tử Tịch đỏ lên rồi lại tái đi, cũng bất chấp vết thương vội vàng ngăn cản Vân Thiển Nguyệt, ảo não nói: “Tỷ tỷ, tỷ có phải là nữ nhân hay không thế? Đệ là nam nhân, có nữ nhân…… đi lên liền xé áo của đệ như tỷ sao?”
Vân Thiển Nguyệt trừng hắn một cái, cả giận nói: “Tỷ chỉ cởi áo ngoài của đệ ra thôi, chẳng lẽ ở bên trong đệ không mặc gì?”
Ngọc Tử Tịch nghẹn lời, sắc mặt đỏ trắng luân phiên một lát, thấy Dung Cảnh đứng yên ở bên kia, khóe miệng hắn cười toe toét nói: “Tỷ phu còn ở đây! Không phải đệ đang sợ huynh ấy ghen sao?”
“Đệ là tên nhóc con, chàng ấy có dấm gì có thể ăn? Bỏ tay ra!” Vân Thiển Nguyệt đã tích một bụng tức, rõ ràng ôm cây đợi thỏ là chờ Tần Ngọc Ngưng, sao lại chờ được Ngọc Tử Tịch chứ? Còn bị thương thành như vậy.
Ngọc Tử Tịch thấy Dung Cảnh không ngăn cản, chỉ có thể ngượng ngùng bỏ tay ra, nhắc nhở: “Tỷ xé nhẹ một chút…… A……” Hắn còn chưa nói xong, thì Vân Thiển Nguyệt đã không khách khí xé cẩm bào của hắn, hắn đau đến hét to một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt ném cẩm bào xuống, vén tay áo của hắn lên, rồi nhấc ống quần của hắn lên. Lúc này động tác cũng đã nhẹ hơn một chút.
Ngọc Tử Tịch thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt khó coi, liền cắn răng hít vào không dám lên tiếng nữa, biết hôm nay bọn họ ở đây, sợ là có chuyện gì đã bị hắn phá rối rồi.
Hai cánh tay vừa lộ ra, chỗ khuỷu tay bị nhánh cây đâm lủng mấy lỗ, máu nhiễm đầy một mảnh, chân cũng như vậy. Vết thương không quá sâu, nhưng rất thê thảm, đều bị thương ở những nơi hiểm yếu, hiển nhiên sau khi hắn ngã từ trên tường xuống liền không có cử động nào nữa, chứ nếu không sẽ bị nghiêm trọng hơn.
Vân Thiển Nguyệt thấy vết thương cũng không nặng, nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ không sao nữa, liền thở phào nhẹ nhõm, nói với Trầm Chiêu: “Múc nước, ta băng bó cho hắn.”
Trầm Chiêu gật đầu, ra lệnh cho thị vệ thiếp thân một câu.
Thị vệ thiếp thân liền đi xuống.
Vân Thiển Nguyệt hỏi Ngọc Tử Tịch, “Tỷ hỏi đệ, mấy ngày nay đệ chạy đi đâu? Sao tối nay lại chạy tới đây?”
Ngọc Tử Tịch nhướng mày nói: “Đệ nghe nói Nam Lương có một mỹ nhân hút máu, cho nên chạy đến núi Ma Lộc Sơn tìm hiểu một chuyến. Mới vừa vào thành tính đi Vinh Vương phủ thăm tỷ một chút, nhưng còn chưa tới Vinh Vương phủ, thì liền nhìn thấy một bóng đen chạy về hướng này, khinh công thân pháp cực nhanh, đệ nhất thời tò mò, liền đi theo tới đây, ai biết nơi này lại bố trí trận pháp lợi hại như thế, làm cho đệ bị trúng chiêu.”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên, “Bóng đen kia có hình dáng gì?”
“Áo đen che mặt, cái khác thì không biết, chỉ biết là nhìn thân hình thì là một nữ nhân.” Ngọc Tử Tịch phong lưu cười một tiếng, “Tỷ tỷ, tỷ cũng biết, với nam nhân và nữ nhân, đệ vẫn có thể phân biệt được, thân người mỹ nhân và nam nhân thì sao có thể giống nhau chứ?”
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn đã bị thương thành như vậy mà còn có tâm tư đùa giỡn, liền cả giận nói: “Nàng ta đi đâu rồi? Sao đệ lại bị lâm vào trong trận.”
“Chết tiệt! Nữ nhân kia giảo hoạt, chắc đã biết đệ theo dõi nàng ta nên mới cố ý dẫn đệ vào, nàng ta lại chỉ dán sát vào bên tường rồi rời đi, mà đệ lại bị trận pháp vây khốn, nên liền ngã xuống.” Ngọc Tử Tịch cũng dâng lên tức giận, hiển nhiên cho tới bây giờ còn chưa từng té ngã như vậy, lúc này bị ngã, khiến cho hắn hơi oán hận.
Vân Thiển Nguyệt hiểu rõ mọi chuyện từ đầu tới đuôi, liền nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh cười cười, ấm giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Chắc lúc này nàng ta đã về hoàng cung rồi.”
“Đợi uổng công hết cả nửa đêm!” Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm Ngọc Tử Tịch, hắn sớm không về thành trễ không về thành, hết lần này tới lần khác lại về thành vào lúc này, còn hết lần này tới lần khác đụng phải Tần Ngọc Ngưng, nếu không có hắn quấy rối, thì lúc này mạng nhỏ của Tần Ngọc Ngưng đã nằm trong tay nàng rồi. Bây giờ Tần Ngọc Ngưng đã biết phủ đệ Trầm Chiêu có bố trí, đã cảnh báo cho nàng ta, sợ là nàng ta sẽ không đến đây nữa, mà có đến thì cũng sẽ không đến trong mấy ngày này.
Ở dưới ánh mắt như ăn thịt người của Vân Thiển Nguyệt, Ngọc Tử Tịch cảm thấy run sợ, ấm ức nói: “Trước đó đệ cũng không biết mà, đệ chỉ biết Trầm đại nhân là người của tỷ phu, sợ người khác hại hắn ta, cho nên mới đi theo tới đây……”
“Được rồi, đệ câm miệng đi!” Vân Thiển Nguyệt cũng biết hắn bị oan, nén hỏa khí, chỉ có thể nói tối nay Tần Ngọc Ngưng chưa đến lúc chết.
Ngọc Tử Tịch tức khắc ngậm miệng.
Lúc này, thị vệ thiếp thân của Trầm Chiêu mang nước tới, Vân Thiển Nguyệt vén tay áo lên rửa vết thương băng bó cho hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng yên tĩnh.
Băng bó cho Ngọc Tử Tịch xong, Vân Thiển Nguyệt rửa tay, rồi mới xoay người lại nói rõ mọi chuyện cho Trầm Chiêu.
Sau khi Trầm Chiêu nghe xong thì thấy hơi xấu hổ nói với Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt: “Mặc dù Chú thuật của ta rất tốt, nhưng lại không biết chút võ công nào, còn làm phiền hai người đêm khuya không được nghỉ ngơi mà phải chờ đợi trong phủ của ta, thật sự là……”
Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, “Đây không tính là cái gì! Ban đầu giết Dạ Tiêu cũng có một phần của ta. Tần Ngọc Ngưng là một tai họa, không thể giữ lại. Hôm nay bại lộ, nàng ta đã cảnh giác rồi, sợ là lại càng không dễ giết nàng ta. Chúng ta nên làm là thương nghị xem nên làm sao để giết nàng ta.”
Trầm Chiêu gật đầu, thu liễm tâm tình biết ơn xấu hổ lại.
“Thì ra nữ nhân kia là Tần Ngọc Ngưng.” Ngọc Tử Tịch cũng nghe hiểu, gật đầu nói: “Nghe nói là tiểu thư phủ Thừa Tướng trước kia, mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh, đúng không?”
Vân Thiển Nguyệt trừng hắn một cái.
“Tỷ tỷ, rốt cuộc nàng ta có đẹp hơn tỷ hay không?” Ngọc Tử Tịch hỏi.
“Không có!” Người trả lời hắn là Dung Cảnh.
Ngọc Tử Tịch nháy nháy mắt, nói với Dung Cảnh: “Trong mắt huynh, nữ nhân trong thiên hạ đều không đẹp bằng tỷ tỷ, huynh nói không tính.” Hắn nhìn sang Trầm Chiêu, “Ngươi nói!”
Trầm Chiêu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, lắc lắc đầu nói: “Không có.”
“Hai ngày nay đệ ở núi Ma Lộc Sơn uống rượu với Cố Thiếu Khanh, hắn ta cũng nhắc tới Tần Ngọc Ngưng, còn nói một câu, tỷ tỷ, tỷ có muốn nghe không?” Ngọc Tử Tịch hỏi Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt tức giận nói: “Đệ muốn nói thì nói.”
Ngọc Tử Tịch nói thật chậm rãi: “Cố Thiếu Khanh nói, thề phải bắt được Tần Ngọc Ngưng, phong ấn Chú thuật và phế bỏ võ công của nàng ta, để cho mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh làm quân kỹ trong quân doanh. Các binh lính nhất định sẽ rất hưng phấn, luyện binh cũng dốc sức hơn.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liền vui vẻ, “Tên ma đầu Cố Thiếu Khanh này!”
Dung Cảnh nghe vậy thì nhíu mày, đồng ý: “Đề nghị này trái lại cũng không tệ.”
“Đệ cũng cảm thấy không tệ!” Ngọc Tử Tịch gật đầu phụ họa, “Cho nên, tỷ phu, chúng ta không giết nữ nhân kia nữa, bắt nàng ta rồi đưa đến đại doanh quân cơ ở núi Ma Lộc Sơn, để cho binh sĩ Nam Lương đều được nếm thử tư vị của mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh.” Dứt lời, hắn nhìn cánh tay cùng chân đang bị băng bó giống như cái bánh chưng của mình, cảm thấy hoàn toàn ảnh hưởng đến sự phong lưu và tuấn mỹ của hắn, lại càng oán hận nói: “Bản hoàng tử không báo thù này, sẽ không họ Ngọc.”
Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh và Ngọc Tử Tịch đều đồng ý với suy nghĩ này của Cố Thiếu Khanh, thì cũng không có ý kiến gì.
Trầm Chiêu thì tất nhiên cũng không có ý kiến gì.
Cho nên chỉ với hai câu nói ngắn ngủn, mặc dù Tần Ngọc Ngưng còn chưa bị bắt, nhưng đã bị mọi người quyết định vận mệnh. Dường như trong mắt bọn họ, bắt được nàng ta chỉ là chuyện sớm muộn gì mà thôi.
Kế tiếp mấy người phân tích xem động tác tiếp theo của Tần Ngọc Ngưng.
Cuối cùng đều cảm thấy, nếu tối nay Tần Ngọc Ngưng đã biết phủ đệ của Trầm Chiêu có trận pháp lợi hại, thì như vậy tất nhiên nàng ta sẽ không đến phủ đệ ám sát nữa, địa điểm ám sát cũng không thể là hoàng cung, công khai sát hại mệnh quan triều đình ngay trong hoàng cung, chuyện này là không thể nào, chắc chắn Dạ Khinh Nhiễm không cho phép, Dạ Thiên Dật cũng sẽ không dung túng nàng ta. Thời gian biểu hằng ngày của Trầm Chiêu rất đơn giản, chính là hoàng cung và Trầm phủ, lúc này hắn đang phụng mệnh tra rõ vụ ám sát trên Quan Phượng Lâu hôm trước, nên cũng cộng thêm một nơi phải đến nữa là bộ Hình. Ở bộ Hình có để mấy thi thể của thái giám đã cùng tham dự trong vụ ám sát. Đây là đầu mối duy nhất.
Mặc dù Dạ Khinh Nhiễm biết là Diệp Thiến, nhưng phải đưa ra chứng cứ xác thực, chứ nếu không, không thể nào định tội được.
Bộ Hình do Đức Thân Vương quản hạt, hiện nay Đức Thân Vương bị tức giận công tâm, nằm trong phủ dưỡng bệnh, chuyện của bộ Hình liền giao cho trợ thủ của ông ta tạm thời quản lý. Trợ thủ của ông ta hình như trước kia có quan hệ khá tốt với Tần Thừa tướng.
Tần Ngọc Ngưng không thể lại đến Trầm phủ ám sát, cũng không thể ám sát ở hoàng cung, ám sát ngay trên đường cũng không thể, dù sao cũng sợ động tác gây ra rất lớn, lúc này Dạ Khinh Nhiễm đang bị thương nặng nằm trên giường, càng không khả năng cho phép trị an của kinh thành xuất hiện chút sai lầm nào khiến cho dân chúng khủng hoảng nữa, như vậy, chỉ còn lại có mỗi bộ Hình.
Tần Ngọc Ngưng muốn ra tay ở bộ Hình, vì để bảo đảm một kích thành công, thì chắc sẽ đi tìm tên trợ thủ của Đức Thân Vương kia. Dựa vào lòng trung thành của tên trợ thủ kia với Đức Thân Vương, hẳn là sẽ bẩm báo cho Đức Thân Vương chuyện này. Vân Thiển Nguyệt cảm thấy chắc chắn Đức Thân Vương đã hận chết nàng, cũng đã hận chết Dung Cảnh rồi, đồng thời liền hận luôn cả những người có liên quan, hận chết đồng đảng của Dung Cảnh là Trầm Chiêu, cho nên Tần Ngọc Ngưng muốn giết Trầm Chiêu, đừng xem Dạ Khinh Nhiễm không để ý tới, Dạ Thiên Dật không để ý tới, thì sẽ không có ai giúp đỡ để giết mệnh quan triều đình, Đức Thân Vương sẽ làm, chắc là ông ta đã ra lệnh mở rộng cửa, giúp đỡ Tần Ngọc Ngưng một tay.
Cho nên, bộ Hình là địa điểm ám sát có khả năng nhất, cũng chắc chắn nhất.
Sau khi mọi người phân tích, liền định mục tiêu ở bộ Hình.
Ngọc Tử Tịch vội nói: “Bắt đầu từ sáng mai, đệ liền nhờ cô cô dịch dung cho đệ một phen, đưa đệ vào bộ Hình canh chừng.”
Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, “Thương thế của đệ, không có ba năm ngày thì không lành đâu.”
Ngọc Tử Tịch lập tức nói: “Tối nay nữ nhân kia bị bứt dây động rừng, ba đến năm ngày tới cũng sẽ không có động tác.”
“Chưa chắc.” Dung Cảnh nói.
“Đệ ngoan ngoãn ở trong phủ dưỡng thương đi! Chuyện này không cần đệ quan tâm .” Vân Thiển Nguyệt nói với Ngọc Tử Tịch.
“Tại sao có thể không cần đệ quan tâm chứ? Hôm nay nàng ta dụ đệ đi vào khiến đệ bị thương, đệ muốn đích thân bắt nàng ta.” Ngọc Tử Tịch vội nói.
“Đệ đừng gây thêm rắc rối thì đã rất tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt không xem trọng hắn. Chắc Tần Ngọc Ngưng đã dự đoán được Trầm Chiêu sẽ cho là nàng ta sẽ không đến nữa, cho nên chắc chắn rất nhanh sẽ hành động, có lẽ ngay tại ngày mai.
“Xem thường đệ!” Ngọc Tử Tịch lầm bầm, “Nếu không phải trận pháp của tỷ quá lợi hại, thì sao có thể làm khó đệ được?”
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn nữa, mà nói với Dung Cảnh: “Ngày mai ta dịch dung thành thị vệ thiếp thân của Trầm Chiêu, đi theo hắn ta. Mặc dù cảm thấy Tần Ngọc Ngưng sẽ ra tay ở bộ Hình, nhưng chưa chắc nàng ta vì báo thù cho cha mà cả gan làm loạn, không để ý tới Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật, dám ra tay ngay trên đường lớn cũng có khả năng. Chàng thấy thế nào?”
Dung Cảnh nhìn Trầm Chiêu một cái, không nói chuyện.
Trầm Chiêu vội vàng nói: “Không được, ngài đang bị thương mà! Ẩn vệ mà Cảnh Thế tử cho ta đã có thể bảo vệ ta, hơn nữa ngài còn sắp xếp thêm hai người nữa, võ công của hai người này cũng rất cao.”
“Tần Ngọc Ngưng không thể coi thường.” Vân Thiển Nguyệt vươn tay đụng đụng Dung Cảnh, “Nói chuyện với chàng đó!”
“Được rồi!” Dường như Dung Cảnh có chút không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn nhận lời, liền thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với Trầm Chiêu: “Ta mới vừa hủy bỏ trận pháp trong phủ của ngươi, bây giờ sẽ đi bố trí lại, người trong phủ đều đáng tin chứ?”
Trầm Chiêu gật đầu, “Đều là người mà lúc xây phủ Cảnh Thế tử cho ta, tin được.”
“Vậy thì tốt! Ngươi dặn bọn họ, không được đến gần bốn góc Đông Tây Nam Bắc, trung môn (cửa nối liền tiền viện và hậu viện) cùng với cây hải đường trong viện của ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Trầm Chiêu gật đầu, kêu thị vệ thiếp thân đi xuống dặn dò, thị vệ này lập tức đi nhắc nhở người trong phủ.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phòng, bẻ nhánh cây, dựa vào bối cảnh trong viện cùng với đá vụn, biến ảo Tử trận rồi bố trí lại một lần nữa. Sau đó liền quay vào phòng, nói với Ngọc Tử Tịch: “Đệ ở lại đây dưỡng thương đi!”
Ý là: Nếu Tần Ngọc Ngưng lại đến, thì trận pháp này đã đủ thu thập nàng ta, đệ có thể ở đây trấn giữ ôm cây đợi thỏ, còn nếu không đến thì ở đây dưỡng thương.
Ngọc Tử Tịch gật đầu, lười biếng nói với Trầm Chiêu một cách phong lưu vô cùng: “Trầm đại nhân, bản hoàng tử xinh đẹp như hoa, bây giờ bất đắc dĩ phải ở lại chỗ của ngươi, ngươi cũng không thể thấy sắc mà nảy lòng tham nha!”
Mặt Trầm Chiêu đỏ lên, giọng nói hơi cứng ngắc, “Nhị hoàng tử yên tâm, ta không có hứng thú với nam nhân, cho dù bề ngoài của ngươi rất tuấn mỹ.”
Ngọc Tử Tịch yên lòng gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Ngọc Tử Tịch một cái, rồi nắm tay Dung Cảnh ngáp một cái nói: “Chúng ta về phủ đi!”
Dung Cảnh gật đầu.
Hai người ra cửa, Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hỏi Trầm Chiêu, “Ngày mai mấy giờ thì ngươi ra khỏi phủ?”
Trầm Chiêu nói: “Canh năm.”
“Được, canh năm ta tới.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ, bây giờ vừa qua giờ Tý, nàng về phủ thì còn có thể ngủ được hai canh giờ.
Hai người ra khỏi Trầm phủ, thi triển khinh công, một đường thông thuận về đến Vinh Vương phủ.
Canh năm, Vân Thiển Nguyệt liền thức, sau khi nàng thức thì liền thấy Dung Cảnh cũng đã thức, nàng nháy nháy mắt, Dung Cảnh nói với nàng: “Nam Cương có một môn Tử thuật, hết sức lợi hại. Nghe nói Tần Ngọc Ngưng đã tập thành. Tử thuật là làm cho người chết sống lại, dùng máu trong tim của người chết để làm thuật, dính vào sẽ chết ngay lập tức. Hôm nay nàng phải cẩn thận một chút.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Được, ta nhớ rồi.” Đại lao bộ Hình có tử thi, chưa chắc Tần Ngọc Ngưng không lợi dụng Tử thuật mà động thủ vào lúc Trầm Chiêu kiểm tra thi thể.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, ngồi dậy mặc quần áo.
Vân Thiển Nguyệt cũng liền vội vàng mặc quần áo.
Hai người ăn mặc thỏa đáng xong, Vân Thiển Nguyệt đi tới trước gương, dựa theo bộộ dáng thị vệ thiếp thân của Trầm Chiêu mà dịch dung cho mình một lượt, lại che giấu cánh tay đang bị thương của nàng trong quần áo, làm cho người ta không nhìn ra. Sau đó liền lấy ra một đôi guốc gỗ mang vào để giải quyết vấn đề chiều cao.
Nàng sửa soạn thỏa đáng xong, liền xoay người lại hỏi Dung Cảnh, “Thế nào?”
Dường như Dung Cảnh không muốn nhìn bộ dáng của nàng, ngay cả liếc một cái cũng không, giọng nói hơi ghét bỏ, “Ta sẽ để Thanh Ảnh đi theo nàng, sau khi bắt được Tần Ngọc Ngưng liền kêu Trầm Chiêu phong ấn Chú thuật của nàng, để tránh hiểm họa về sau, phải thi hành Tử phong với nàng ta, vĩnh viễn không thể dùng Chú thuật được nữa. Sau đó giao cho Thanh Ảnh, hắn ta sẽ phế bỏ hoàn toàn võ công của nàng ta, rồi phái người đửa nàng ta đến cho Cố Thiếu Khanh.”
“Thanh Ảnh không phải đi theo chàng ư?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
“Kêu Thương Lan và Hoa Lạc về đi theo ta.” Dung Cảnh nói.
“Cũng được!” Vân Thiển Nguyệt đồng ý. Hai người ra khỏi cửa phòng, Vân Thiển Nguyệt đang muốn thi triển khinh công đến Trầm phủ, thì Dung Cảnh vươn tay kéo nàng lại, “Sáng nay Trầm Chiêu đến phủ chờ ta cùng vào triều, bây giờ đang chờ ở tiền thính, nàng đi theo ta đến tiền thính là được.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, gật đầu.
Hai người ra khỏi Tử Trúc Viện, đi tới tiền thính, quả nhiên Trầm Chiêu và tên thị vệ thiếp thân kia đã ở đây.
Tên thiếp thân thị vệ kia thấy người tới giống hắn như đúc, thì cả kinh há to miệng, nhưng hiển nhiên đã trải qua huấn luyện, nên chỉ kinh hãi một lát, nhìn Dung Cảnh một cái, rồi liền ngậm miệng lại.
“Ngươi tạm thời ở lại trong phủ ta, nàng ấy thay ngươi, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, thì lại đổi ngươi lại.” Dung Cảnh nói.
“Dạ, Thế tử!” Người nọ gật đầu.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt liền truyền âm nhập mật cho Thương Lan và Hoa Lạc ở bên ngoài lệnh cho bọn họ đi theo bên cạnh Dung Cảnh.
Thương Lan và Hoa Lạc biết chuyện hôm qua ở Trầm phủ, nhưng đang ở trong bóng tối nên không hiện thân, đương nhiên hôm nay cũng đi theo Trầm Chiêu tới Vinh Vương phủ. Nhận được lệnh của Vân Thiển Nguyệt, cùng đáp một tiếng, chỉ là giọng nói hơi uất ức. Hiển nhiên không hài lòng với việc Vân Thiển Nguyệt không cho bọn họ tham dự mà lại điều bọn họ đến bên cạnh Dung Cảnh.
“Đi thôi!” Dung Cảnh nói với Trầm Chiêu và Vân Thiển Nguyệt.
Hai người gật đầu, Vân Thiển Nguyệt rời khỏi bên người Dung Cảnh, đi theo phía sau Trầm Chiêu.
Ra khỏi đại sảnh, Trầm Chiêu luôn luôn hơi lúng túng, đi hai bước lại quay đầu liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt đang đi theo phía sau.
“Đừng luôn nhìn nàng ấy.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng buồn cười, nghiêm mặt nhắc nhở Trầm Chiêu, “Ngươi luôn quay đầu lại nhìn, rõ ràng nói cho người khác là ta có vấn đề. Ngươi cứ xem ta như thị vệ thiếp thân của ngươi là được. Đừng nghĩ là ta.”
Trầm Chiêu hơi câu nệ, thấp giọng nói: “Nếu ta không biết thì thôi, bây giờ biết, liền cảm thấy lúng túng khi ngài đi theo phía sau ta.”
“Lúng túng cái gì?” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn ta, “Chúng ta cũng không phải không quen thuộc.”
Trầm Chiêu lắc lắc đầu nói: “Không giống thị vệ. Cảm thấy ta nên đi theo phía sau ngài.”
Vân Thiển Nguyệt liền im lặng, rõ ràng là chuyện bắt người rất khẩn trương nghiêm túc, nhưng từng người bên cạnh nàng lại ngay cả một chút khẩn trương dưới tình huống như vậy cũng không có. Nàng cảnh cáo: “Hôm qua bị Ngọc Tử Tịch phá hỏng chuyện, hôm nay nếu ngươi lại phá hỏng chuyện của ta, thì ta liền trói ngươi đưa đến đại doanh Ma Lộc Sơn cho Cố Thiếu Khanh.”
Trầm Chiêu vội vàng đứng thẳng người, không dám nhìn nàng nữa.
Đúng lúc này, Dung Cảnh quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, trong mắt ẩn giấu nụ cười.
Vân Thiển Nguyệt trừng Dung Cảnh một cái, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trầm Chiêu, cũng thấy hơi buồn cười.
Đi tới cửa Vinh Vương phủ, Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, lên xe ngựa, màn che chậm rãi rơi xuống.
Vân Thiển Nguyệt tự nhiên không thể ngồi cùng xe ngựa với Dung Cảnh nữa, mà là thay thế thị vệ kia làm phu xe cho Trầm Chiêu, chọc cho Huyền Ca cũng thấy kỳ quái nhìn nàng mấy lần.
Vân Thiển Nguyệt cau mày, quay đầu lại hỏi Trầm Chiêu trong xe, “Ta rất khác thị vệ của ngươi sao?”
Dường như giờ phút này Trầm Chiêu mới điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại, lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải, rất giống, nhưng cũng bởi vì quá giống, cho nên khó có thể tưởng tượng là ngài, khiến chúng ta những người biết ngài, chỉ cần nghĩ bỏ đi bề ngoài, bên trong là ngài, thì đã cảm thấy thật kỳ quái.”
“Vậy thì đừng nghĩ là được rồi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Trầm Chiêu gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt không nhiều lời nữa, quay mặt lại, sắc mặt nghiêm túc, vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi Vinh Vương phủ đi tới hoàng cung.
Nàng nghĩ, trước kia mỗi lần ra kinh, Phong Tẫn đi cùng nàng đều là nàng cưỡi ngựa chở hắn ta, hoặc là nàng đánh xe, còn Phong Tẫn thì ở trong xe ngủ, từ sau khi Phong Tẫn trở về Phong gia, đã thật lâu nàng không có đánh xe rồi, ngược lại cũng thấy hơi nhớ những ngày như vậy.
Xe ngựa Dung Cảnh đi phía trước, xe ngựa Trầm Chiêu đi phía sau, hai xe cách nhau một khoảng bằng với một chiếc xe.
Một đường bình an đi tới hoàng cung, cửa cung đã có mấy chục chiếc xe ngựa và ngựa ngừng ở đó, bá quan văn võ đều đến lâm triều. Mặc dù Hoàng thượng bị bệnh nằm trên giường dưỡng thương, nhưng An Vương thay thế giám quốc xử lý công việc, cũng cần lâm triều.
Sau khi Dung Cảnh xuống xe ngựa, có quan viên tới đây hành lễ, hắn lơ đễnh gật đầu, giây lát sau, chờ Trầm Chiêu xuống xe ngựa, cũng không nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, cùng Trầm Chiêu đi vào cung.
Trầm Chiêu cũng như ngày thường, cũng không có dị thường gì, vừa tự thoại với đồng liêu, vừa theo Dung Cảnh vào cung.
Vân Thiển Nguyệt liền ngồi ở trước xe đợi bọn họ hạ triều ra ngoài như Huyền Ca và mười mấy phu xe khác ở đây.
Sau khi Dung Cảnh và Trầm Chiêu tiến vào cung, xe ngựa của Dạ Thiên Dật đi tới, hắn ta xuống xe, nhìn thoáng qua mọi nơi, ánh mắt quét qua mặt Vân Thiển Nguyệt, không dừng lại, cũng vào cung.
Không lâu sau, xe ngựa của Dạ Khinh Noãn đi tới, Vân Thiển Nguyệt bất động thanh sắc dùng Linh thuật che giấu tất cả hơi thở của mình.
Dạ Khinh Noãn cũng nhìn thoáng qua mọi nơi, rồi liền cuống quít vào cung, cũng không phát hiện ra Vân Thiển Nguyệt.
Sau khi bá quan văn võ đều đã tiến vào cửa cung, Trần Thiệu trên thành cung liền khoát tay ra hiệu, Ngự Lâm quân đóng cửa cung lại.
Vân Thiển Nguyệt ngồi chờ trên xe cảm thấy chán đến chết, quay đầu nhìn Huyền Ca, hắn ta đang ngồi khoanh chân luyện công ở trước xe, nàng thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại ngủ bù. Còn những phu xe, thị vệ hoặc thư đồng trong các phủ khác thì tụ ba tụ bốn nói chuyện, hoặc tìm chuyện giải trí.
Đợi mãi từ giờ Mẹo đến gần buổi trưa, cửa cung mới lại mở ra, quan viên đã hạ triều liền đi ra, thấy trên mắt mọi người đều có quầng thâm, chắc mấy ngày nay cũng không ngủ ngon, triều cục không rõ, hai bên giằng co, bọn họ ở giữa, mỏi mệt và cực khổ.
Ra cuối cùng là Trầm Chiêu.
Không thấy được Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt xuống xe, vén màn che lên, mời Trầm Chiêu lên xe.
Trầm Chiêu nhìn ngài ấy một cái, ra lệnh như ra lệnh cho thị vệ mỗi ngày: “Đi đại lao bộ Hình.”
Vân Thiển Nguyệt vội vàng ngồi lên trước xe.
Lúc này Vân Ly bỗng đi tới, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi nói với Trầm Chiêu: “Trầm đại nhân, Đức Thân Vương trông coi bộ Hình, hôm nay ông ấy dưỡng bệnh trong phủ, án lớn như thế, không có Đức Thân Vương ở bên thì sao được? Cũng không vội trong hai ngày này, ngươi từ từ rồi hãy đi bộ Hình!”
Vân Thiển Nguyệt giật mình nghĩ, chẳng lẽ người ca ca này của nàng đã biết gì rồi?
Trầm Chiêu cũng sửng sốt một chút, nhìn Vân Ly, chậm rãi nói: “Lúc nãy ở trong triều, Phó trung lang tướng đã truyền lời của Đức Thân Vương rồi, hôm nay ở bộ Hình giúp đỡ ta tra án, việc khám nghiệm tử thi cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ta qua.”
Vân Ly nhìn thoáng qua mọi nơi, thấy có quan viên nhìn qua bên này, hắn lén nháy mắt với Trầm Chiêu, cất tiếng nói: “Ta thấy hôm nay sắc mặt Trầm đại nhân không tốt, có phải hôm qua bị nhiễm phong hàn không? Hôm nay vẫn nên về phủ nghỉ ngơi đi! Mặc dù tra án quan trọng, nhưng thân thể cũng quan trọng không kém, bộ Hình thì cứ phái người đi thông báo một tiếng, ngày mai lại đi cũng không muộn. Đức Thân Vương và Hoàng thượng không thể nào không thông cảm.”
“Này……” Trầm Chiêu lén liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, vẫn lắc đầu nói: “Thân thể không có gì đáng lo, ta vẫn nên đi……”
“Nhìn bộ dạng sắp té xỉu của ngươi này, nếu ta đã phát hiện, thì thật sự không yên lòng. Như vậy đi! Ta đưa ngươi về phủ.” Vân Ly cắn răng một cái, lời còn chưa dứt, liền ba bước gộp làm hai bước bò lên xe của Trầm Chiêu.
Vân Thiển Nguyệt tức thì im lặng, ca ca này của nàng thật là…… Hôm qua là tên đệ đệ Ngọc Tử Tịch kia, hôm nay lại là ca ca, phá rối gì đây?
Lúc này Trầm Chiêu cũng không biết nói gì .
Vân Ly thì đổi khách làm chủ, ra lệnh cho Vân Thiển Nguyệt: “Còn không mau đánh xe! Không thấy đại nhân nhà ngươi sắp té xỉu sao? Sau khi về phủ thì nhanh đi mời thái y.”
Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ, nàng cũng không thể làm trò ném Vân Ly xuống trước mặt không ít quan viên ở cửa cung được, chỉ có thể vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi cửa hoàng cung.
/497
|