Tính kế để nàng và Dung Cảnh hòa ly, vậy mà còn tính kế tứ hôn?
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy một cơn tức giận xông lên não, đến cả con tim cũng run rẩy theo cơn tức của nàng. Nàng bỏ tay Thất công chúa ra, muốn đi tìm Vân lão vương gia tính sổ.
Vân Ly kéo tay nàng lại, thấp giọng nói: “Muội muội, trong tay gia gia có thư hòa ly, có cả bút kí của muội.”
“Muội không hề viết thứ đó!” Vân Thiển Nguyệt tức giận nói.
Vân Ly thấp giọng nói: “Ta biết, tình cảm của muội và Cảnh thế tử thế kia, làm sao có thể viết thư hòa ly chứ? Nhưng nét chữ kia thật sự rất giống, khi ta nhìn vào xém chút nữa còn tưởng là muội viết.”
Vân Thiển Nguyệt gắt gao cắn chặt môi, gân xanh trên trán không ngừng nổi lên.
“Thượng Quan tiểu vương gia dường như không có ác ý. Thoạt nhìn hành động lần này rất khó tiếp nhận nhưng cốt yếu cũng vì muốn bảo vệ muội và Vân vương phủ. Cảnh thế tử bên kia cũng không nói gì, chắc đã có chủ ý. Muội đừng vội, cẩn thận kẻo hại mình.” Vân Ly thấp giọng khuyên bảo.
“Muội muội, ca ca muội nói đúng đấy. Ngày ấy Đức thân vương dẫn 2 vạn binh mã đến rất hung hiểm, nếu không có Thượng Quan tiểu vương gia, hôm nay chúng ta bị nhốt vào nhà lao là chuyện nhỏ, sợ là còn không gặp được muội.” Thất công chúa cũng tới khuyên bảo Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đè xuống lửa giận, gật gật đầu.
Vân Ly và Thất công chúa không nói thêm gì nữa, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi đến Tây Phong Uyển.
Đi vào Tây Phong Uyển, vào phòng, sắc mặt Thất công chúa kém đi, hơi thở càng gấp gáp. Vân Ly vội vàng đỡ nàng ngồi xuống giường. Vân Thiển Nguyệt thấy vậy thì thu hồi tâm tình, ngồi xuống giường bắt mạch cho nàng.
Mạch của Thất công chúa có vẻ yếu hơn lúc nàng rời đi, nhưng chắc do dùng dược nên thai nhi trong bụng rất ổn.
Vân Ly khẩn trương nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Muội muội, nàng ấy… thế nào?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly cười cười, lắc đầu: “Không sao, thai nhi rất ổn, ca ca yên tâm đi! Chỉ có thân thể chị dâu rất yếu, kiên trì uống thuốc là được.” Dứt lời, nàng hỏi: “Tính ra hình như chị dâu đã mang thai hơn sáu tháng rồi phải không?”
Thất công chúa giận liếc Vân Thiển Nguyệt: “Bây giờ đã hơn 7 tháng rồi! Muội muội thật không nhớ gì hết.”
Vân Thiển Nguyệt kinh hãi, mới 7 tháng bụng đã lớn như vậy sao? Đến khi sinh đứa bé kia sẽ còn lớn thêm? Nàng không biểu lộ sắc mặt xoa xoa trán: “Muội đâu tính ngày, chỉ có thể đoán thời gian đại khái thôi, đương nhiên không thể tính chuẩn được như người làm mẹ là chị dâu rồi.”
Thất công chúa vuốt bụng, trầm tĩnh nói: “Ta chỉ hy vọng hài tử có thể bình an vô sự ra đời.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng, chợt hiểu. Thân thể mình, mình là người hiểu rõ nhất. Dù là người có thể chất kém đến đâu mang thai cũng không thể trở thành như nàng, ngày ngày đều không rời ấm thuốc. Vân Thiển Nguyệt thở dài, cầm lấy tay nàng nói: “Chị dâu nghĩ ngợi lung tung gì thế? Đương nhiên hài tử có thể ra đời rồi. Ca ca đã đặt tên cho bé chưa.”
Thất công chúa liếc nhìn Vân Ly, cười nói: “Chàng nói chờ muội đặt tên chữ cho bé.”
“Vậy sao được? Tên của hài tử phải do phụ thân hoặc gia gia đặt cho chứ.” Vân Thiển Nguyệt ngạc nhiên bác bỏ.
“Gia gia cũng nói chuyện này, nói muội từ nhỏ đã rất lì, dễ nuôi. Nên để muội đặt tên, để hài tử có thể lây chút sức mạnh, tương lai càng khỏe mạnh.” Thất công chúa nói.
Vân Thiển Nguyệt mắng một câu: “Lão đầu tử! Chuyện gì cũng không vừa mắt ta.”
“Gia gia thương muội hơn bất kì ai, chút qua đó muội đừng trách ông.” Thất công chúa dứt lời, dường như rất mệt mỏi nói với Vân Ly: “Phu quân, chàng có chuyện thì dẫn muội muội đi thư phòng nói chuyện đi! Miễn cho lại mất tâm tình vì ta.”
Vân Ly gật đầu, dịch góc chăn cho nàng rồi nhỏ giọng nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều. Bây giờ muội muội đã về, hài tử sẽ không sao đâu.”
Thất công chúa cười gật đầu, lo lắng giữa lông mày cũng giản ra một chút, khép mắt lại.
Vân Ly và Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phòng.
Tại tiểu thư phòng của Tây Phong Uyển, Vân Ly đẩy cửa ra đi vào, Vân Thiển Nguyệt đi theo. Thư phòng này nàng đến lần đầu, thật sạch sẽ vô cùng, bên trong treo bức họa nàng rãnh rổi tiện tay vẽ mấy năm trước, chỉ tùy ý múa bút. Nàng ngạc nhiên cười nói: “Ca ca, huynh không sợ mất mặt sao, sao có thể đem bức họa muội vẽ lung tung ra treo ở đây thế?”
Vân Ly liếc nhìn bức họa kia, trầm giọng nói: “Mới đây, Triệu mama thu dọn Thiển Nguyệt Các tìm ra được, đúng lúc ta đi qua, cảm thấy rất đẹp liền giữ lại. Không mất mặt, ta thấy còn đẹp hơn các bức do đệ nhất họa sư vẽ ra rất nhiều.”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu cười ngồi xuống, thuật lại tất cả chuyện tình nàng bị khống chế, hôn mê bất tỉnh đến Thiên Thánh, sau khi nói xong nhìn hắn: “Ca biết đấy, muội ngủ 10 ngày, không biết chuyện gì hết. Ca ca biết chuyện gì hãy kể hết cho muội, tránh cho muội lại bị che mắt.”
Vân Ly đã hiểu rõ mọi chuyện thấp giọng nói: “Muội đối với Ngọc thái tử thật tốt, dùng cả bản thân để cứu hắn.”
Vân Thiển Nguyệt thoáng nở nụ cười: “Bây giờ ca vẫn chưa rõ sao? Thượng Quan Minh Nguyệt không phải đến vì Tử Thư, Tử Thư chỉ là cầu nối mà thôi, hắn nhằm vào muội và Dung Cảnh đấy. Dù muội không lấy thân đổi Tử Thư đi nữa, hắn cũng sẽ dùng biện pháp khác để kiềm chế muội thôi.”
Vân Ly gật đầu, thoáng nghĩ rồi nói với nàng: “Lúc muội dẫn binh tiến về Phượng Hoàng quan, trong triều Đức thân vương cầm đầu một đám lão thần ngày ngày dâng sớ cho hoàng thượng, yêu cầu phải triệu hồi muội. Hoàng thượng vẫn luôn đè áp tấu chương. Đức thân vương tức giận bệnh mấy ngày. Về sau muội đoạt được Phượng Hoàng quan, đám lão thần kia mới chịu yên tĩnh. Chiến sự kịch liệt ở 800 dặm Tây Nam nhiều lần truyền tới đều không mấy lạc quan, lão thần trong triều đều nhìn vào chòng chọc. Không lâu sau đó lại truyền về tin Lam Y bị thương, Cảnh thế tử mất tung tích. Không biết Đức thân vương nhận được từ đâu tin tức Sở phu nhân và Cảnh thế tử đã tiến về rừng hoa đào mười dặm, tảo triều liền liều chết can gián hoàng thượng phải giải trừ binh quyền của muội, phái người lập tức tiến về Phượng Hoàng quan, thậm chí muốn điều động tất cả binh ngầm của hoàng thất ở Phượng Hoàng quan và thành Thanh Sơn để áp giải muội về kinh.”
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe.
“Cuối cùng hoàng thượng không thể áp chế được cầu khẩn của quần thần được nữa đành cho phép thỉnh cầu của Đức thân vương, phái An vương tiến về Phượng Hoàng quan. Sau khi An vương rời kinh, hoàng thượng đắn đo suy nghĩ nhiều lần liền một mình rời kinh, lưu lại chiếu lệnh để Đức thân vương và Hiếu thân vương giám quốc. Hai người dù tức giận hoàng thượng không để ý an nguy bản thân một mình đi ra ngoài, nhưng việc đã đến nước này đành nghe theo lệnh. Vài ngày sau, rừng hoa đào mười dặm truyền ra tin An vương đã chết, mười đại thế gia mưu phản. Đức thân vương liền dẫn hai vạn binh mã đến Vinh vương phủ. Chuyện về sau thế nào muội đã biết rồi đấy.” Vân Ly nhớ đến mấy ngày hiểm nguy vừa qua không khỏi thở ra một hơi.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu: “Muội biết rồi. Dung Cảnh đâu? Sau khi ra khỏi rừng hoa đào mười dặm chàng làm gì?” Đây mới là chuyện nàng quan tâm nhất, muốn biết nhất. Nàng nhớ chàng, nhớ chàng ngàn vạn lần, nhưng bây giờ cách xa ngàn dặm. Nàng không thể đi, chàng cũng không thể về.
“Sau khi Cảnh thế tử đã thu phục được mười đại thế gia, nghe nói đã về tới Phượng Hoàng quan. Kể cũng lạ, mấy ngày cũng không tỏ thái độ gì, ngày thứ ba mới viết chiêu cáo thiên hạ <>. Về sau bắt được phó tướng quân Lam Y và những người không quy thuận hắn, 23 vạn binh mã quy thuận theo.” Vân Ly thấp giọng nói: “Sau khi 23 vạn binh mã quy thuận, Cố Thiếu Khanh đại biểu Nam Lương dâng lên thư xin hàng, nói Nam Lương nguyện ý quy thuận hậu chủ Mộ Dung, khuynh quốc hỗ trợ.”
Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc bật dậy: “Cả nước dâng thư xin hàng? Khuynh quốc hỗ trộ?”
Vân Ly gật đầu: “Bảy tám ngày trước, Cố Chiếu Khanh cầm trong tay chiếu thư của vua Nam Lương có dấu ấn ngọc tỷ suất lĩnh 30 vạn binh mã quy thuận. Cảnh thế tử nhận thư xin hàng. Về sau Nam Lương không còn nước, xưng thần với Mộ Dung, nói sau khi hậu chủ thu phục non sông sẽ phân chia châu huyện tự quản.”
“Ca ca …” Nhất thời Vân Thiển Nguyệt không biết nên nói cái gì. Tuy nàng muốn mượn binh mã của ca ca thu phục non sông nhưng không nghĩ tới cả nước sẽ quy thuận cỡ này, chỉ nghĩ nhiều lắm là chỉnh hợp binh lực hai nơi.
“Trăm năm trước, Mộ Dung nhất thống thiên hạ. Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên chẳng qua chỉ là đất phong của phiên vương mà thôi. Năm đó sau khi Mộ Dung thị xuống dốc, hoàng thất không người cầm quyền, khói lửa khắp nơi mới nổi lên. Về sau Thủy Tổ hoàng đế chinh phục tứ phương mới dẹp yên chiến loạn, lập nên hoàng triều Dạ thị, nhưng vẫn không chính thức nhất thống được, năm đó lập vương những nơi kia thành tiểu quốc phụ thuộc. Bây giờ Nam Lương quy thuận, một lần nữa xưng thần, ủng hộ hậu chủ cũng hợp tình hợp lý. Dù sao trước kia Nam Lương cũng là phiên vương thần thuộc của Mộ Dung thị.”
Vân Thiển Nguyệt ngập ngừng nói: “Cậu đồng ý không?”
“Muội muốn nói thái thượng hoàng Nam Lương?” Vân Ly hỏi.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu: “Mặc dù trước kia Nam Lương là phiên vương thần thuộc Mộ Dung thị nhưng hôm nay đã trải qua mấy mươi năm, Nam Lương đã phát triển bền vững, muốn nhòm ngó ngôi báu cũng không phải là không muốn thử một lần. Vậy mà hôm nay lại bị ca ca dâng cho Dung Cảnh, cậu có bằng lòng không?”
“Chắc là thái thượng hoàng Nam Lương đã đồng ý! Bên đó không thấy truyền ra tin thái thượng hoàng phản đối.” Vân Ly nói.
Vân Thiển Nguyệt nhẹ thở ra một hơi, bỗng nhiên cười nói: “Vậy cũng tốt! Đại quốc Nam Lương đã quy thuận, tứ phương đều sẽ tìm nơi nương tựa. Mộ Dung Cảnh Dung thị xem như đã danh chính ngôn thuận.”
Vân Ly nhẹ nhàng gật đầu, tán thán nói: “Hơn trăm năm nay, mọi người cũng chưa hề quên dòng họ Mộ Dung, dân chúng nhiều thế hệ đều ghi nhớ cuộc sống tốt đẹp dưới sự trị vì của hoàng triều, nhớ rõ tấm lòng thương dân của Vinh vương, người đã luôn che chở cho dân chúng thiên hạ. Mộ Dung hậu chủ thu phục non sông của mình rất được lòng dân, đã là xu thế tất yếu.”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm nữa. Đến bước này chỉ có một điều nuối tiếc đó là nàng không thể ở bên cạnh Dung Cảnh, không thể tận mắt chứng kiến chàng danh chính ngôn thuận. Không biết bây giờ mọi người gọi chàng hậu chủ hay vẫn là Cảnh thế tử?
Ba chữ Cảnh thế tử đã cắm rễ trong lòng dân, không phải đại biểu cho Vinh vương phủ, hay người thừa kế, người được tứ phong của Dạ thị mà là danh vọng của bản thân chàng, sẽ không vì chàng trở mặt với Thiên Thánh mà trừ bỏ được.
“Hôm nay chỉnh hợp của Cảnh thế tử được 23 vạn binh mã và 30 vạn binh của Cố Thiếu Khanh. Về chuyện thư hòa ly hay chiếu thư tứ hôn, hắn đều không thể hiện thái độ.” Vân Ly lại nói.
Vân Thiển Nguyệt ung dung cười: “Dù chàng không tỏ thái độ, nhưng hẳn trong lòng vẫn đang ghi nhớ đấy!”
Vân Ly cũng cười: “Vô cùng có khả năng.” Dứt lời, hắn nhìn thấy vẻ nhớ nhung trong mắt nàng, thấp giọng nói: “Muội muội, lần này Thượng Quan tiểu vương gia đã tương trợ Vân vương phủ, lại còn làm Đế sư, vậy hắn đối với muội và Cảnh thế tử là… tốt hay xấu? Ta thấy dường như hắn đối xử rất tốt với muội và Vân vương phủ, nhưng với Cảnh thế tử thì không như vậy.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến điểm quan trọng này, nàng cũng muốn biết hắn là tốt hay xấu đây. Nàng lắc đầu, oán hận nói: “Muội cũng không biết. Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không phải người tốt lành gì đâu.”
Vân Ly nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Sau khi tân hoàng tự mình chấp chính, Nhiếp chính vương đã rút lui về đứng đầu bách quan. Bây giờ bên cạnh ngai vàng trong Kim điện lại đặt thêm một chiếc ghế cho Đế sư. Mấy ngày nay nghị triều hắn đều nhắm vào Cảnh thế tử, còn không ngừng bỏ công điều binh bố trí thật kín đáo. Ta cùng Lãnh Thiệu Trác thăm dò mấy lần đều nhận thấy hắn thật tâm trợ giúp hoàng thượng. Thật khiến người ta khó hiểu.”
“Nếu hắn không phải thích Dung Cảnh thì là có cừu oán.” Vân Thiển Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng nàng biết rõ, hắn ở bên cạnh Dạ Khinh Nhiễm sẽ là lực cản lớn nhất để Dung Cảnh thu phục non sông. Dung Cảnh bẻ gãy cánh tay Dạ Thiên Dật của hắn, thì lại đến một Thượng Quan Minh Nguyệt, hắn đều không có chút thiệt thòi nào.
Vân Ly ngạc nhiên nhìn Vân Thiển Nguyệt. Có oán hận còn dễ hiểu, nhưng ưa thích là chuyện thế nào?
“Có khi hắn thích Long dương thì sao!” Vân Thiển Nguyệt tức giận nói.
Vân Ly nghe Vân Thiển Nguyệt nói đến thích Long dương liền ho nhẹ, nói với nàng: “Muội muội, ta thấy Thượng Quan tiểu vương gia dường như không phải người có ưa thích… như vậy.”
“Không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được.” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Vân Ly nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng có vẻ phiền muộn như nhớ ra chuyện gì, lại có chút tức giận thì nghi hoặc hỏi: “Không phải Thượng Quan tiểu vương gia thích muội sao?”
Vân Thiển Nguyệt quắc mắt: “Hắn thích ta cắn chết hắn mới đúng.”
Vân Ly rất hiếm khi nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Hắn thở dài. Thượng Quan Minh Nguyệt thật lợi hại, không trách được nàng phải đánh mất sự trấn định trước kia. Hắn đến cùng là tốt hay xấu, thật khó đoán, không thể nhìn ra được. Vân Ly chỉ cảm thấy hắn thâm sâu khó dò, vừa nhìn đã thấu lòng người. Dù đã thử mấy lần, chạm phải ánh mắt như cười như không của hắn, Vân Ly lại cảm thấy mình như tôm tép nhãi nhép mà thôi, mọi công sức đều là vô ích.
“Đi thôi! Chúng ta đi xem thử coi hắn đã ăn bể bụng chưa” Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, nàng lười đi suy đoán Thượng Quan Minh Nguyệt, chỉ cần Dung Cảnh bình an là tốt rồi. Nàng đi theo bên cạnh Thượng Quan Minh Nguyệt có lẽ không có gì không tốt, đi theo hắn mới dò ra mục đích của hắn được.
Vân Ly gật đầu đứng dậy đi theo.
Hai người ra khỏi thư phòng, đi đến viện của Vân lão vương gia.
“Trầm Chiêu đâu rồi?” Đến nửa đường Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới Trầm Chiêu. Vừa rồi chỉ nghe nói đến ca ca và Lãnh Thiệu Trác, không hề đã động đến Trầm Chiêu. Trầm Chiêu là thuộc hạ thân cận của Dung Cảnh, người của Dung phái. Dung Cảnh trở thành hậu chủ Mộ Dung, vậy hắn đang ở đâu?
“Ngày ấy nhận được tin Cảnh thế tử đào ngũ, Đức thân vương mang người đến Vân vương phủ, Hiếu thân vương mang người đến Trẩm phủ nhưng không thấy ai. Trầm Chiêu đã sớm được người đón đi trước một bước.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, chỉ cần không ai gặp chuyện là tốt rồi.
Hai người tới viện của Vân lão vương gia, trong nội viện đã không còn bóng dáng Ngọc Trạc trước kia, thay vào là lão già Vân Mạnh. Sau khi Vân Mạnh mất chức đại quản gia ở Vân vương phủ, lão vẫn luôn ở cạnh Vân lão vương gia, còn không thì đứng nghênh đón ở bên ngoài. Hôm nay, lão đứng nơi đó lưng đã có chút còng xuống, rõ ràng đã già rồi.
Vân Thiển Nguyệt hỏi Vân Ly: “Ca ca, Ngọc Trạc đâu rồi?”
Vân Ly liếc nhìn Vân Mạnh, khẽ nói: “Hình như nàng vô tình phát hiện thân phận Lục Chi, nên bị ả giết rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nhớ mỗi lần tới đây đều nhìn thấy Ngọc Trạc dịu dàng cười. Nàng là tỳ nữ hầu hạ tri kỷ nhất của lão đầu tử, nàng chết rồi, chắc chắn lão đầu tử rất thương tâm! Vân Thiển Nguyệt im lặng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng đã tới, nếu không, lão vương gia sẽ phái lão nô đi Tây Phong Uyển mời người đó.” Vân Mạnh thấy Vân Thiển Nguyệt đi vào hết sức vui mừng. Lão đã nhìn Vân Thiển Nguyệt lớn lên, mấy hôm trước nghe nói tiểu thư hôn mê bất tỉnh đi theo tân hoàng và Thượng Quan tiểu vương gia về kinh, hôm nay nghe nói đã tỉnh đương nhiên lão phải vui mừng.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu: “Mạnh thúc khổ cực rồi.”
“Lão nô không khổ. Thật đáng thương cho Ngọc Trạc cô nương. Lão vương gia còn nói Ngọc Trạc hầu hạ bên người nhiều năm như vậy, vương gia thật sự không nỡ gả nàng đi, vốn nghĩ không bao lâu nữa sẽ không trì hoãn đứa bé kia nữa, gả nàng ra ngoài. Không nghĩ tới vậy mà bị giết, thật sự không ngờ Lục Chi ả lại… Những năm này chưa từng thấy ả ăn cây táo rào cây sung, xem ả như người một nhà trung thành. Aizz… đây cũng là trách nhiệm của lão nô, do năm đó lão nô gọi ả đến cho thế tử…” Vân Mạnh tự trách. Lão nói thế tử chính là cha của Vân Thiển Nguyệt trước kia.
“Mạnh thúc cũng đừng đau lòng nữa, đã mai táng Ngọc Trạc chưa?” Vân Thiển Nguyệt có chút khó chịu nói. Sớm biết như vậy, hôm nay lúc tỉnh lại trong cung nên giết ả đi. Có điều nhiều năm như vậy, ả vẫn không có chút cảm tình nào với Vân vương phủ sao? Nếu không lúc nhìn thấy mình, sao ánh mắt ả lại không có chút sức sống như vậy.
“Ngày đó lão vương gia đã phân phó an táng rồi.”
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu không nói thêm lời nào nữa. Nàng đi vào phòng, vừa vén rèm đã thấy trong phòng bày một bàn lớn toàn thức ăn, đã có hai người ngồi trước là Vân lão vương gia và Thượng Quan Minh Nguyệt, hai người nói chuyện vui thật là vui. Nàng bĩu môi, đi qua ngồi xuống.
Vân Thiển Nguyệt không muốn nói chuyện, vùi đầu ăn cơm.
Vân lão vương gia liếc nàng: “Xú nha đầu, con là quỷ chết đói đầu thai sao?”
“Nhờ hắn ban tặng con đã ngủ mê mười ngày, ông nói con có thể không thành quỷ chết đói đầu thai không?” Vân Thiển Nguyệt đáp lại: “Lão đầu tử, ông đừng nói chuyện với con. Con không muốn nghe ông nói đâu.”
“Ngươi cái nha đầu chết tiệt, bộ ta cam tâm tình nguyện nói cho cháu nghe chắc?” Vân lão vương gia mắng một câu, không để ý tới nàng nữa.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn Vân Thiển Nguyệt cong môi cười cười, không hề trêu chọc nàng.
Một bữa cơm phần lớn đều là Vân lão vương gia và Thượng Quan Minh Nguyệt nói. Vân Thiển Nguyệt chỉ lo ăn cơm. Vân Ly cũng lẳng lặng ăn, ngẫu nhiên bị hỏi hắn cũng chỉ đáp đôi lời.
Một bữa cơm qua đi, Vân lão vương gia và Thượng Quan Minh Nguyệt vẫn không có ý định tan cuộc, ngồi thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
Vân Thiển Nguyệt càng nhìn Vân lão vương gia càng tức giận. Lão đầu tử này cho tới bây giờ luôn xem cháu trai người ta là tốt, còn tôn tử tôn nữ nhà mình thì xem nhẹ. Chốc chốc nàng lại hừ lạnh một tiếng.
Sau nửa canh giờ, trà cũng đã uống no, chuyện cũng đã nói hết, Vân lão vương gia mới đặt chén trà xuống, ông móc ra hai cuộn giấy từ trong ngực áo ném vào đầu Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay tiếp được, trừng mắt ông.
“Đồ của cháu, tự mình giữ đi. Nhanh lôi nó đi đi, đừng lảng vảng trước mặt ta nữa.” Vân lão vương gia đuổi người.
Vân Thiển Nguyệt mở mấy quyển trục ra, một là thánh chỉ tứ hôn do tự tay Dạ Khinh Nhiễm viết, có ấn của ngọc tỷ Thiên Thánh, nàng vừa nhìn lướt qua đã ném đi. Lại nhìn tới quyển khác, dù đã đoán được nhưng khi mở ra, nhìn thấy chữ viết vẫn hít vào một hơi khí lạnh, tức giận nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt: “Ngươi tìm được ở đâu ra người bắt chước giống nét chữ của ta thế này hả?”
Thật sự là quá giống, nếu không biết nàng không hề viết ra quả thực không thể tin được.
Thượng Quan Minh Nguyệt dẩu môi cười, liều lĩnh nói: “Chuyện nhỏ mà, thủ hạ của ta người làm được đủ nắm một bó, tính là gì chứ!”
Vân Thiển Nguyệt cầm lấy tách trà muốn dội nước vào hắn.
Thượng Quan Minh Nguyệt đưa tay bắt được tay nàng, thuận thế đứng dậy kéo nàng theo nói với Vân lão vương gia: “Gia gia, chúng cháu hồi cung đây.”
“Đi đi! Đi đi!” Vân lão vương gia khoát tay.
Thượng Quan Minh Nguyệt cầm lấy thánh chỉ bị Vân Thiển Nguyệt ném đi, tóm luôn cả thư hòa ly trong tay nàng, toàn bộ nhét vào trong ngực áo mình, rồi nói với nàng: “Ta nhận giúp muội” Sau đó lôi kéo nàng đi ra ngoài.
“Ai muốn hồi cung với ngươi?” Vân Thiển Nguyệt dùng sức vùng ra cũng không thoát được, không khỏi tức giận.
“Ta ở đế tẩm một mình rất cô quạnh, muội đi cùng ta đi.” Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không quay đầu lại, không màng tới nàng đang giãy dụa nói: “À, ta quên nói muội nghe. Ngày ấy chúng ta tới, ta nhìn trúng đế tẩm, tân hoàng liền tặng nó cho ta. Hắn đến Thánh Dương Điện ở.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ không biết hắn đã đồng ý với Dạ Khinh Nhiễm cái gì, sao hoàng đế cho hắn làm Đế sư, còn nhường đế tẩm cho hắn???
Thượng Quan Minh Nguyệt ngáp một cái: “Mấy lão đầu tử trong triều kia thật ngoan cố, mấy ngày nay làm cho ta không ngủ ngon được. Muội vậy mà ngủ một lèo hết mười ngày, thật làm người ghen tị. Sau khi hồi cung, muội đến ngủ với ta mới được.”
“Cùng ngươi cái quỷ.” Vân Thiển Nguyệt giơ chân đạp hắn.
“Muội thực không nghe lời. Chẳng lẽ còn muốn ta trói muội?” Thượng Quan Minh Nguyệt búng búng dải lụa đỏ bên hông, thấy Vân Thiển Nguyệt không cam lòng rút chân về, hắn lập tức mừng rỡ: “Biết nghe lời đó”
Vân Thiển Nguyệt cố gắng nén giận. Trước khi ra cửa, nàng mới nhớ trước kia có thu xếp cho Dung lão vương gia đến Vân vương phủ chơi với lão đầu tử, hôm nay lão đầu tử vẫn rất tốt, còn người kia đâu rồi. Nàng lập tức hỏi Vân lão vương gia: “Gia gia của cháu đâu rồi?”
“Gia gia cháu không phải đang ở đây sao.” Vân lão vương gia trừng mắt.
“Cháu nói gia gia ở Vinh Vương phủ cơ.” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Nha đầu chết tiệt này!” Vân lão vương gia mắng: “Lão đầu tử kia nửa tháng trước nhận được thư của Linh Ẩn đại sư mời lão đi Đông Hải luận pháp. Sang hôm sau lão ném ta lại, lôi theo hai nha đầu và ba tên tiểu tử Vinh vương phủ đi rồi.”
“Hai tiểu nha đầu, ba tên tiểu tử nào?” Vân Thiển Nguyệt nghi ngờ.
Lúc đi ra cửa, Vân Ly mới giải thích cho Vân Thiển Nguyệt: “Chuyện này ta quên nói với muội. Dung Tích, Huyền Ca, Tần Thanh, Thanh Thường, Dung Linh Yên cùng đi theo Dung lão vương gia. Đức thân vương nhận được tin, phái người đi chặn đường, nhưng đến bóng người cũng không tìm được.”
Vân Thiển Nguyệt thở ra một hơi, buồn buồn nói: “Vinh vương phủ bây giờ người đi hết thật trống trải.”
Vân Ly gật gật đầu.
Thượng Quan Minh Nguyệt thấy thần sắc Vân Thiển Nguyệt ảm đạm thì bất mãn, quay đầu lại hung hăng nhéo vào má nàng, bá đạo nói: “Tiểu nha đầu, về sau không cho phép nghĩ đến tên ngu ngốc kia, ta sẽ tức giận.”
Vân Thiển Nguyệt đau đớn la lên một tiếng, kéo tay hắn ra mắng: “Tốt nhất tức chết ngươi.”
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy một cơn tức giận xông lên não, đến cả con tim cũng run rẩy theo cơn tức của nàng. Nàng bỏ tay Thất công chúa ra, muốn đi tìm Vân lão vương gia tính sổ.
Vân Ly kéo tay nàng lại, thấp giọng nói: “Muội muội, trong tay gia gia có thư hòa ly, có cả bút kí của muội.”
“Muội không hề viết thứ đó!” Vân Thiển Nguyệt tức giận nói.
Vân Ly thấp giọng nói: “Ta biết, tình cảm của muội và Cảnh thế tử thế kia, làm sao có thể viết thư hòa ly chứ? Nhưng nét chữ kia thật sự rất giống, khi ta nhìn vào xém chút nữa còn tưởng là muội viết.”
Vân Thiển Nguyệt gắt gao cắn chặt môi, gân xanh trên trán không ngừng nổi lên.
“Thượng Quan tiểu vương gia dường như không có ác ý. Thoạt nhìn hành động lần này rất khó tiếp nhận nhưng cốt yếu cũng vì muốn bảo vệ muội và Vân vương phủ. Cảnh thế tử bên kia cũng không nói gì, chắc đã có chủ ý. Muội đừng vội, cẩn thận kẻo hại mình.” Vân Ly thấp giọng khuyên bảo.
“Muội muội, ca ca muội nói đúng đấy. Ngày ấy Đức thân vương dẫn 2 vạn binh mã đến rất hung hiểm, nếu không có Thượng Quan tiểu vương gia, hôm nay chúng ta bị nhốt vào nhà lao là chuyện nhỏ, sợ là còn không gặp được muội.” Thất công chúa cũng tới khuyên bảo Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đè xuống lửa giận, gật gật đầu.
Vân Ly và Thất công chúa không nói thêm gì nữa, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi đến Tây Phong Uyển.
Đi vào Tây Phong Uyển, vào phòng, sắc mặt Thất công chúa kém đi, hơi thở càng gấp gáp. Vân Ly vội vàng đỡ nàng ngồi xuống giường. Vân Thiển Nguyệt thấy vậy thì thu hồi tâm tình, ngồi xuống giường bắt mạch cho nàng.
Mạch của Thất công chúa có vẻ yếu hơn lúc nàng rời đi, nhưng chắc do dùng dược nên thai nhi trong bụng rất ổn.
Vân Ly khẩn trương nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Muội muội, nàng ấy… thế nào?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly cười cười, lắc đầu: “Không sao, thai nhi rất ổn, ca ca yên tâm đi! Chỉ có thân thể chị dâu rất yếu, kiên trì uống thuốc là được.” Dứt lời, nàng hỏi: “Tính ra hình như chị dâu đã mang thai hơn sáu tháng rồi phải không?”
Thất công chúa giận liếc Vân Thiển Nguyệt: “Bây giờ đã hơn 7 tháng rồi! Muội muội thật không nhớ gì hết.”
Vân Thiển Nguyệt kinh hãi, mới 7 tháng bụng đã lớn như vậy sao? Đến khi sinh đứa bé kia sẽ còn lớn thêm? Nàng không biểu lộ sắc mặt xoa xoa trán: “Muội đâu tính ngày, chỉ có thể đoán thời gian đại khái thôi, đương nhiên không thể tính chuẩn được như người làm mẹ là chị dâu rồi.”
Thất công chúa vuốt bụng, trầm tĩnh nói: “Ta chỉ hy vọng hài tử có thể bình an vô sự ra đời.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng, chợt hiểu. Thân thể mình, mình là người hiểu rõ nhất. Dù là người có thể chất kém đến đâu mang thai cũng không thể trở thành như nàng, ngày ngày đều không rời ấm thuốc. Vân Thiển Nguyệt thở dài, cầm lấy tay nàng nói: “Chị dâu nghĩ ngợi lung tung gì thế? Đương nhiên hài tử có thể ra đời rồi. Ca ca đã đặt tên cho bé chưa.”
Thất công chúa liếc nhìn Vân Ly, cười nói: “Chàng nói chờ muội đặt tên chữ cho bé.”
“Vậy sao được? Tên của hài tử phải do phụ thân hoặc gia gia đặt cho chứ.” Vân Thiển Nguyệt ngạc nhiên bác bỏ.
“Gia gia cũng nói chuyện này, nói muội từ nhỏ đã rất lì, dễ nuôi. Nên để muội đặt tên, để hài tử có thể lây chút sức mạnh, tương lai càng khỏe mạnh.” Thất công chúa nói.
Vân Thiển Nguyệt mắng một câu: “Lão đầu tử! Chuyện gì cũng không vừa mắt ta.”
“Gia gia thương muội hơn bất kì ai, chút qua đó muội đừng trách ông.” Thất công chúa dứt lời, dường như rất mệt mỏi nói với Vân Ly: “Phu quân, chàng có chuyện thì dẫn muội muội đi thư phòng nói chuyện đi! Miễn cho lại mất tâm tình vì ta.”
Vân Ly gật đầu, dịch góc chăn cho nàng rồi nhỏ giọng nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều. Bây giờ muội muội đã về, hài tử sẽ không sao đâu.”
Thất công chúa cười gật đầu, lo lắng giữa lông mày cũng giản ra một chút, khép mắt lại.
Vân Ly và Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phòng.
Tại tiểu thư phòng của Tây Phong Uyển, Vân Ly đẩy cửa ra đi vào, Vân Thiển Nguyệt đi theo. Thư phòng này nàng đến lần đầu, thật sạch sẽ vô cùng, bên trong treo bức họa nàng rãnh rổi tiện tay vẽ mấy năm trước, chỉ tùy ý múa bút. Nàng ngạc nhiên cười nói: “Ca ca, huynh không sợ mất mặt sao, sao có thể đem bức họa muội vẽ lung tung ra treo ở đây thế?”
Vân Ly liếc nhìn bức họa kia, trầm giọng nói: “Mới đây, Triệu mama thu dọn Thiển Nguyệt Các tìm ra được, đúng lúc ta đi qua, cảm thấy rất đẹp liền giữ lại. Không mất mặt, ta thấy còn đẹp hơn các bức do đệ nhất họa sư vẽ ra rất nhiều.”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu cười ngồi xuống, thuật lại tất cả chuyện tình nàng bị khống chế, hôn mê bất tỉnh đến Thiên Thánh, sau khi nói xong nhìn hắn: “Ca biết đấy, muội ngủ 10 ngày, không biết chuyện gì hết. Ca ca biết chuyện gì hãy kể hết cho muội, tránh cho muội lại bị che mắt.”
Vân Ly đã hiểu rõ mọi chuyện thấp giọng nói: “Muội đối với Ngọc thái tử thật tốt, dùng cả bản thân để cứu hắn.”
Vân Thiển Nguyệt thoáng nở nụ cười: “Bây giờ ca vẫn chưa rõ sao? Thượng Quan Minh Nguyệt không phải đến vì Tử Thư, Tử Thư chỉ là cầu nối mà thôi, hắn nhằm vào muội và Dung Cảnh đấy. Dù muội không lấy thân đổi Tử Thư đi nữa, hắn cũng sẽ dùng biện pháp khác để kiềm chế muội thôi.”
Vân Ly gật đầu, thoáng nghĩ rồi nói với nàng: “Lúc muội dẫn binh tiến về Phượng Hoàng quan, trong triều Đức thân vương cầm đầu một đám lão thần ngày ngày dâng sớ cho hoàng thượng, yêu cầu phải triệu hồi muội. Hoàng thượng vẫn luôn đè áp tấu chương. Đức thân vương tức giận bệnh mấy ngày. Về sau muội đoạt được Phượng Hoàng quan, đám lão thần kia mới chịu yên tĩnh. Chiến sự kịch liệt ở 800 dặm Tây Nam nhiều lần truyền tới đều không mấy lạc quan, lão thần trong triều đều nhìn vào chòng chọc. Không lâu sau đó lại truyền về tin Lam Y bị thương, Cảnh thế tử mất tung tích. Không biết Đức thân vương nhận được từ đâu tin tức Sở phu nhân và Cảnh thế tử đã tiến về rừng hoa đào mười dặm, tảo triều liền liều chết can gián hoàng thượng phải giải trừ binh quyền của muội, phái người lập tức tiến về Phượng Hoàng quan, thậm chí muốn điều động tất cả binh ngầm của hoàng thất ở Phượng Hoàng quan và thành Thanh Sơn để áp giải muội về kinh.”
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe.
“Cuối cùng hoàng thượng không thể áp chế được cầu khẩn của quần thần được nữa đành cho phép thỉnh cầu của Đức thân vương, phái An vương tiến về Phượng Hoàng quan. Sau khi An vương rời kinh, hoàng thượng đắn đo suy nghĩ nhiều lần liền một mình rời kinh, lưu lại chiếu lệnh để Đức thân vương và Hiếu thân vương giám quốc. Hai người dù tức giận hoàng thượng không để ý an nguy bản thân một mình đi ra ngoài, nhưng việc đã đến nước này đành nghe theo lệnh. Vài ngày sau, rừng hoa đào mười dặm truyền ra tin An vương đã chết, mười đại thế gia mưu phản. Đức thân vương liền dẫn hai vạn binh mã đến Vinh vương phủ. Chuyện về sau thế nào muội đã biết rồi đấy.” Vân Ly nhớ đến mấy ngày hiểm nguy vừa qua không khỏi thở ra một hơi.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu: “Muội biết rồi. Dung Cảnh đâu? Sau khi ra khỏi rừng hoa đào mười dặm chàng làm gì?” Đây mới là chuyện nàng quan tâm nhất, muốn biết nhất. Nàng nhớ chàng, nhớ chàng ngàn vạn lần, nhưng bây giờ cách xa ngàn dặm. Nàng không thể đi, chàng cũng không thể về.
“Sau khi Cảnh thế tử đã thu phục được mười đại thế gia, nghe nói đã về tới Phượng Hoàng quan. Kể cũng lạ, mấy ngày cũng không tỏ thái độ gì, ngày thứ ba mới viết chiêu cáo thiên hạ <
Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc bật dậy: “Cả nước dâng thư xin hàng? Khuynh quốc hỗ trộ?”
Vân Ly gật đầu: “Bảy tám ngày trước, Cố Chiếu Khanh cầm trong tay chiếu thư của vua Nam Lương có dấu ấn ngọc tỷ suất lĩnh 30 vạn binh mã quy thuận. Cảnh thế tử nhận thư xin hàng. Về sau Nam Lương không còn nước, xưng thần với Mộ Dung, nói sau khi hậu chủ thu phục non sông sẽ phân chia châu huyện tự quản.”
“Ca ca …” Nhất thời Vân Thiển Nguyệt không biết nên nói cái gì. Tuy nàng muốn mượn binh mã của ca ca thu phục non sông nhưng không nghĩ tới cả nước sẽ quy thuận cỡ này, chỉ nghĩ nhiều lắm là chỉnh hợp binh lực hai nơi.
“Trăm năm trước, Mộ Dung nhất thống thiên hạ. Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên chẳng qua chỉ là đất phong của phiên vương mà thôi. Năm đó sau khi Mộ Dung thị xuống dốc, hoàng thất không người cầm quyền, khói lửa khắp nơi mới nổi lên. Về sau Thủy Tổ hoàng đế chinh phục tứ phương mới dẹp yên chiến loạn, lập nên hoàng triều Dạ thị, nhưng vẫn không chính thức nhất thống được, năm đó lập vương những nơi kia thành tiểu quốc phụ thuộc. Bây giờ Nam Lương quy thuận, một lần nữa xưng thần, ủng hộ hậu chủ cũng hợp tình hợp lý. Dù sao trước kia Nam Lương cũng là phiên vương thần thuộc của Mộ Dung thị.”
Vân Thiển Nguyệt ngập ngừng nói: “Cậu đồng ý không?”
“Muội muốn nói thái thượng hoàng Nam Lương?” Vân Ly hỏi.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu: “Mặc dù trước kia Nam Lương là phiên vương thần thuộc Mộ Dung thị nhưng hôm nay đã trải qua mấy mươi năm, Nam Lương đã phát triển bền vững, muốn nhòm ngó ngôi báu cũng không phải là không muốn thử một lần. Vậy mà hôm nay lại bị ca ca dâng cho Dung Cảnh, cậu có bằng lòng không?”
“Chắc là thái thượng hoàng Nam Lương đã đồng ý! Bên đó không thấy truyền ra tin thái thượng hoàng phản đối.” Vân Ly nói.
Vân Thiển Nguyệt nhẹ thở ra một hơi, bỗng nhiên cười nói: “Vậy cũng tốt! Đại quốc Nam Lương đã quy thuận, tứ phương đều sẽ tìm nơi nương tựa. Mộ Dung Cảnh Dung thị xem như đã danh chính ngôn thuận.”
Vân Ly nhẹ nhàng gật đầu, tán thán nói: “Hơn trăm năm nay, mọi người cũng chưa hề quên dòng họ Mộ Dung, dân chúng nhiều thế hệ đều ghi nhớ cuộc sống tốt đẹp dưới sự trị vì của hoàng triều, nhớ rõ tấm lòng thương dân của Vinh vương, người đã luôn che chở cho dân chúng thiên hạ. Mộ Dung hậu chủ thu phục non sông của mình rất được lòng dân, đã là xu thế tất yếu.”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm nữa. Đến bước này chỉ có một điều nuối tiếc đó là nàng không thể ở bên cạnh Dung Cảnh, không thể tận mắt chứng kiến chàng danh chính ngôn thuận. Không biết bây giờ mọi người gọi chàng hậu chủ hay vẫn là Cảnh thế tử?
Ba chữ Cảnh thế tử đã cắm rễ trong lòng dân, không phải đại biểu cho Vinh vương phủ, hay người thừa kế, người được tứ phong của Dạ thị mà là danh vọng của bản thân chàng, sẽ không vì chàng trở mặt với Thiên Thánh mà trừ bỏ được.
“Hôm nay chỉnh hợp của Cảnh thế tử được 23 vạn binh mã và 30 vạn binh của Cố Thiếu Khanh. Về chuyện thư hòa ly hay chiếu thư tứ hôn, hắn đều không thể hiện thái độ.” Vân Ly lại nói.
Vân Thiển Nguyệt ung dung cười: “Dù chàng không tỏ thái độ, nhưng hẳn trong lòng vẫn đang ghi nhớ đấy!”
Vân Ly cũng cười: “Vô cùng có khả năng.” Dứt lời, hắn nhìn thấy vẻ nhớ nhung trong mắt nàng, thấp giọng nói: “Muội muội, lần này Thượng Quan tiểu vương gia đã tương trợ Vân vương phủ, lại còn làm Đế sư, vậy hắn đối với muội và Cảnh thế tử là… tốt hay xấu? Ta thấy dường như hắn đối xử rất tốt với muội và Vân vương phủ, nhưng với Cảnh thế tử thì không như vậy.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến điểm quan trọng này, nàng cũng muốn biết hắn là tốt hay xấu đây. Nàng lắc đầu, oán hận nói: “Muội cũng không biết. Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không phải người tốt lành gì đâu.”
Vân Ly nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Sau khi tân hoàng tự mình chấp chính, Nhiếp chính vương đã rút lui về đứng đầu bách quan. Bây giờ bên cạnh ngai vàng trong Kim điện lại đặt thêm một chiếc ghế cho Đế sư. Mấy ngày nay nghị triều hắn đều nhắm vào Cảnh thế tử, còn không ngừng bỏ công điều binh bố trí thật kín đáo. Ta cùng Lãnh Thiệu Trác thăm dò mấy lần đều nhận thấy hắn thật tâm trợ giúp hoàng thượng. Thật khiến người ta khó hiểu.”
“Nếu hắn không phải thích Dung Cảnh thì là có cừu oán.” Vân Thiển Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng nàng biết rõ, hắn ở bên cạnh Dạ Khinh Nhiễm sẽ là lực cản lớn nhất để Dung Cảnh thu phục non sông. Dung Cảnh bẻ gãy cánh tay Dạ Thiên Dật của hắn, thì lại đến một Thượng Quan Minh Nguyệt, hắn đều không có chút thiệt thòi nào.
Vân Ly ngạc nhiên nhìn Vân Thiển Nguyệt. Có oán hận còn dễ hiểu, nhưng ưa thích là chuyện thế nào?
“Có khi hắn thích Long dương thì sao!” Vân Thiển Nguyệt tức giận nói.
Vân Ly nghe Vân Thiển Nguyệt nói đến thích Long dương liền ho nhẹ, nói với nàng: “Muội muội, ta thấy Thượng Quan tiểu vương gia dường như không phải người có ưa thích… như vậy.”
“Không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được.” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Vân Ly nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng có vẻ phiền muộn như nhớ ra chuyện gì, lại có chút tức giận thì nghi hoặc hỏi: “Không phải Thượng Quan tiểu vương gia thích muội sao?”
Vân Thiển Nguyệt quắc mắt: “Hắn thích ta cắn chết hắn mới đúng.”
Vân Ly rất hiếm khi nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Hắn thở dài. Thượng Quan Minh Nguyệt thật lợi hại, không trách được nàng phải đánh mất sự trấn định trước kia. Hắn đến cùng là tốt hay xấu, thật khó đoán, không thể nhìn ra được. Vân Ly chỉ cảm thấy hắn thâm sâu khó dò, vừa nhìn đã thấu lòng người. Dù đã thử mấy lần, chạm phải ánh mắt như cười như không của hắn, Vân Ly lại cảm thấy mình như tôm tép nhãi nhép mà thôi, mọi công sức đều là vô ích.
“Đi thôi! Chúng ta đi xem thử coi hắn đã ăn bể bụng chưa” Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, nàng lười đi suy đoán Thượng Quan Minh Nguyệt, chỉ cần Dung Cảnh bình an là tốt rồi. Nàng đi theo bên cạnh Thượng Quan Minh Nguyệt có lẽ không có gì không tốt, đi theo hắn mới dò ra mục đích của hắn được.
Vân Ly gật đầu đứng dậy đi theo.
Hai người ra khỏi thư phòng, đi đến viện của Vân lão vương gia.
“Trầm Chiêu đâu rồi?” Đến nửa đường Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới Trầm Chiêu. Vừa rồi chỉ nghe nói đến ca ca và Lãnh Thiệu Trác, không hề đã động đến Trầm Chiêu. Trầm Chiêu là thuộc hạ thân cận của Dung Cảnh, người của Dung phái. Dung Cảnh trở thành hậu chủ Mộ Dung, vậy hắn đang ở đâu?
“Ngày ấy nhận được tin Cảnh thế tử đào ngũ, Đức thân vương mang người đến Vân vương phủ, Hiếu thân vương mang người đến Trẩm phủ nhưng không thấy ai. Trầm Chiêu đã sớm được người đón đi trước một bước.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, chỉ cần không ai gặp chuyện là tốt rồi.
Hai người tới viện của Vân lão vương gia, trong nội viện đã không còn bóng dáng Ngọc Trạc trước kia, thay vào là lão già Vân Mạnh. Sau khi Vân Mạnh mất chức đại quản gia ở Vân vương phủ, lão vẫn luôn ở cạnh Vân lão vương gia, còn không thì đứng nghênh đón ở bên ngoài. Hôm nay, lão đứng nơi đó lưng đã có chút còng xuống, rõ ràng đã già rồi.
Vân Thiển Nguyệt hỏi Vân Ly: “Ca ca, Ngọc Trạc đâu rồi?”
Vân Ly liếc nhìn Vân Mạnh, khẽ nói: “Hình như nàng vô tình phát hiện thân phận Lục Chi, nên bị ả giết rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nhớ mỗi lần tới đây đều nhìn thấy Ngọc Trạc dịu dàng cười. Nàng là tỳ nữ hầu hạ tri kỷ nhất của lão đầu tử, nàng chết rồi, chắc chắn lão đầu tử rất thương tâm! Vân Thiển Nguyệt im lặng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng đã tới, nếu không, lão vương gia sẽ phái lão nô đi Tây Phong Uyển mời người đó.” Vân Mạnh thấy Vân Thiển Nguyệt đi vào hết sức vui mừng. Lão đã nhìn Vân Thiển Nguyệt lớn lên, mấy hôm trước nghe nói tiểu thư hôn mê bất tỉnh đi theo tân hoàng và Thượng Quan tiểu vương gia về kinh, hôm nay nghe nói đã tỉnh đương nhiên lão phải vui mừng.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu: “Mạnh thúc khổ cực rồi.”
“Lão nô không khổ. Thật đáng thương cho Ngọc Trạc cô nương. Lão vương gia còn nói Ngọc Trạc hầu hạ bên người nhiều năm như vậy, vương gia thật sự không nỡ gả nàng đi, vốn nghĩ không bao lâu nữa sẽ không trì hoãn đứa bé kia nữa, gả nàng ra ngoài. Không nghĩ tới vậy mà bị giết, thật sự không ngờ Lục Chi ả lại… Những năm này chưa từng thấy ả ăn cây táo rào cây sung, xem ả như người một nhà trung thành. Aizz… đây cũng là trách nhiệm của lão nô, do năm đó lão nô gọi ả đến cho thế tử…” Vân Mạnh tự trách. Lão nói thế tử chính là cha của Vân Thiển Nguyệt trước kia.
“Mạnh thúc cũng đừng đau lòng nữa, đã mai táng Ngọc Trạc chưa?” Vân Thiển Nguyệt có chút khó chịu nói. Sớm biết như vậy, hôm nay lúc tỉnh lại trong cung nên giết ả đi. Có điều nhiều năm như vậy, ả vẫn không có chút cảm tình nào với Vân vương phủ sao? Nếu không lúc nhìn thấy mình, sao ánh mắt ả lại không có chút sức sống như vậy.
“Ngày đó lão vương gia đã phân phó an táng rồi.”
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu không nói thêm lời nào nữa. Nàng đi vào phòng, vừa vén rèm đã thấy trong phòng bày một bàn lớn toàn thức ăn, đã có hai người ngồi trước là Vân lão vương gia và Thượng Quan Minh Nguyệt, hai người nói chuyện vui thật là vui. Nàng bĩu môi, đi qua ngồi xuống.
Vân Thiển Nguyệt không muốn nói chuyện, vùi đầu ăn cơm.
Vân lão vương gia liếc nàng: “Xú nha đầu, con là quỷ chết đói đầu thai sao?”
“Nhờ hắn ban tặng con đã ngủ mê mười ngày, ông nói con có thể không thành quỷ chết đói đầu thai không?” Vân Thiển Nguyệt đáp lại: “Lão đầu tử, ông đừng nói chuyện với con. Con không muốn nghe ông nói đâu.”
“Ngươi cái nha đầu chết tiệt, bộ ta cam tâm tình nguyện nói cho cháu nghe chắc?” Vân lão vương gia mắng một câu, không để ý tới nàng nữa.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn Vân Thiển Nguyệt cong môi cười cười, không hề trêu chọc nàng.
Một bữa cơm phần lớn đều là Vân lão vương gia và Thượng Quan Minh Nguyệt nói. Vân Thiển Nguyệt chỉ lo ăn cơm. Vân Ly cũng lẳng lặng ăn, ngẫu nhiên bị hỏi hắn cũng chỉ đáp đôi lời.
Một bữa cơm qua đi, Vân lão vương gia và Thượng Quan Minh Nguyệt vẫn không có ý định tan cuộc, ngồi thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
Vân Thiển Nguyệt càng nhìn Vân lão vương gia càng tức giận. Lão đầu tử này cho tới bây giờ luôn xem cháu trai người ta là tốt, còn tôn tử tôn nữ nhà mình thì xem nhẹ. Chốc chốc nàng lại hừ lạnh một tiếng.
Sau nửa canh giờ, trà cũng đã uống no, chuyện cũng đã nói hết, Vân lão vương gia mới đặt chén trà xuống, ông móc ra hai cuộn giấy từ trong ngực áo ném vào đầu Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay tiếp được, trừng mắt ông.
“Đồ của cháu, tự mình giữ đi. Nhanh lôi nó đi đi, đừng lảng vảng trước mặt ta nữa.” Vân lão vương gia đuổi người.
Vân Thiển Nguyệt mở mấy quyển trục ra, một là thánh chỉ tứ hôn do tự tay Dạ Khinh Nhiễm viết, có ấn của ngọc tỷ Thiên Thánh, nàng vừa nhìn lướt qua đã ném đi. Lại nhìn tới quyển khác, dù đã đoán được nhưng khi mở ra, nhìn thấy chữ viết vẫn hít vào một hơi khí lạnh, tức giận nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt: “Ngươi tìm được ở đâu ra người bắt chước giống nét chữ của ta thế này hả?”
Thật sự là quá giống, nếu không biết nàng không hề viết ra quả thực không thể tin được.
Thượng Quan Minh Nguyệt dẩu môi cười, liều lĩnh nói: “Chuyện nhỏ mà, thủ hạ của ta người làm được đủ nắm một bó, tính là gì chứ!”
Vân Thiển Nguyệt cầm lấy tách trà muốn dội nước vào hắn.
Thượng Quan Minh Nguyệt đưa tay bắt được tay nàng, thuận thế đứng dậy kéo nàng theo nói với Vân lão vương gia: “Gia gia, chúng cháu hồi cung đây.”
“Đi đi! Đi đi!” Vân lão vương gia khoát tay.
Thượng Quan Minh Nguyệt cầm lấy thánh chỉ bị Vân Thiển Nguyệt ném đi, tóm luôn cả thư hòa ly trong tay nàng, toàn bộ nhét vào trong ngực áo mình, rồi nói với nàng: “Ta nhận giúp muội” Sau đó lôi kéo nàng đi ra ngoài.
“Ai muốn hồi cung với ngươi?” Vân Thiển Nguyệt dùng sức vùng ra cũng không thoát được, không khỏi tức giận.
“Ta ở đế tẩm một mình rất cô quạnh, muội đi cùng ta đi.” Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không quay đầu lại, không màng tới nàng đang giãy dụa nói: “À, ta quên nói muội nghe. Ngày ấy chúng ta tới, ta nhìn trúng đế tẩm, tân hoàng liền tặng nó cho ta. Hắn đến Thánh Dương Điện ở.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ không biết hắn đã đồng ý với Dạ Khinh Nhiễm cái gì, sao hoàng đế cho hắn làm Đế sư, còn nhường đế tẩm cho hắn???
Thượng Quan Minh Nguyệt ngáp một cái: “Mấy lão đầu tử trong triều kia thật ngoan cố, mấy ngày nay làm cho ta không ngủ ngon được. Muội vậy mà ngủ một lèo hết mười ngày, thật làm người ghen tị. Sau khi hồi cung, muội đến ngủ với ta mới được.”
“Cùng ngươi cái quỷ.” Vân Thiển Nguyệt giơ chân đạp hắn.
“Muội thực không nghe lời. Chẳng lẽ còn muốn ta trói muội?” Thượng Quan Minh Nguyệt búng búng dải lụa đỏ bên hông, thấy Vân Thiển Nguyệt không cam lòng rút chân về, hắn lập tức mừng rỡ: “Biết nghe lời đó”
Vân Thiển Nguyệt cố gắng nén giận. Trước khi ra cửa, nàng mới nhớ trước kia có thu xếp cho Dung lão vương gia đến Vân vương phủ chơi với lão đầu tử, hôm nay lão đầu tử vẫn rất tốt, còn người kia đâu rồi. Nàng lập tức hỏi Vân lão vương gia: “Gia gia của cháu đâu rồi?”
“Gia gia cháu không phải đang ở đây sao.” Vân lão vương gia trừng mắt.
“Cháu nói gia gia ở Vinh Vương phủ cơ.” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Nha đầu chết tiệt này!” Vân lão vương gia mắng: “Lão đầu tử kia nửa tháng trước nhận được thư của Linh Ẩn đại sư mời lão đi Đông Hải luận pháp. Sang hôm sau lão ném ta lại, lôi theo hai nha đầu và ba tên tiểu tử Vinh vương phủ đi rồi.”
“Hai tiểu nha đầu, ba tên tiểu tử nào?” Vân Thiển Nguyệt nghi ngờ.
Lúc đi ra cửa, Vân Ly mới giải thích cho Vân Thiển Nguyệt: “Chuyện này ta quên nói với muội. Dung Tích, Huyền Ca, Tần Thanh, Thanh Thường, Dung Linh Yên cùng đi theo Dung lão vương gia. Đức thân vương nhận được tin, phái người đi chặn đường, nhưng đến bóng người cũng không tìm được.”
Vân Thiển Nguyệt thở ra một hơi, buồn buồn nói: “Vinh vương phủ bây giờ người đi hết thật trống trải.”
Vân Ly gật gật đầu.
Thượng Quan Minh Nguyệt thấy thần sắc Vân Thiển Nguyệt ảm đạm thì bất mãn, quay đầu lại hung hăng nhéo vào má nàng, bá đạo nói: “Tiểu nha đầu, về sau không cho phép nghĩ đến tên ngu ngốc kia, ta sẽ tức giận.”
Vân Thiển Nguyệt đau đớn la lên một tiếng, kéo tay hắn ra mắng: “Tốt nhất tức chết ngươi.”
/497
|