* Hữu kinh vô hiểm: Nhìn thì có vẻ kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng lại không có nguy hiểm gì.
Vương Hồng Mai khẽ lắc lư chiếc mông to lớn của mình trên đùi của Tưởng Đại Phát mấy cái, cười nói:
“Được rồi mà, ông là hạng người như thế nào chẳng lẽ em lại không rõ sao, chẳng phải ông chỉ tiếc là không thể ngồi ở đây để xem em và ông chủ Tưởng đây làm tình à ? Chẳng phải lần trước ông đã mở to mắt ra mà nhìn hai người đàn ông cùng tấn công em, cũng chưa đủ để ông hứng thú muốn chết sao…”
Tưởng Đại Phát cực kỳ ngạc nhiên, đôi vợ chồng này thật sự là cởi mở nha. Hóa ra mình và vợ mình vẫn còn hơi bảo thủ, hắn quyết định trò chơi hay như vậy phải cố gắng chơi nhiều một chút, cố gắng ở dưới dạng kích thích này, có thể khiến hắn quay trở lại thành một thằng đàn ông chân chính. Nghe nói ở nước ngoài đã có tiền lệ rồi.
"Ông chủ Tưởng, có thể bắt đầu được hay chưa?"
Ông chủ Quan đối với vợ của Tưởng Đại Phát là Trương Mỹ Kỳ cũng tràn đầy mơ màng vô hạn. Tuy rằng trước mắt chỉ mới xem qua mấy bức ảnh chụp trong nhà thông qua Inte, nhưng thân là cao thủ ăn chơi như gã, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự quyến rũ và phong tao của Trương Mỹ Kỳ. Nếu không phải như vậy, gã cũng đã không để vợ hắn nhiều lần nhảy nhót câu dẫn Tưởng Đại Phát.
"Trước tiên chờ đã, để tôi đi dặn dò vợ tôi một chút, đợi lát nữa khi tôi quay lại thì ông sang bên kia, yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện."
Tưởng Đại Phát nở nụ cười rồi đứng dậy rời đi.
Trương Mỹ Kỳ ở phòng khách sạn có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, mắt thấy đã sắp mười giờ rồi, vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, sớm biết là như vậy, thì hôm nay cô đã đi làm rồi.
Đúng lúc này, chuông cửa phòng vang lên.
Trương Mỹ Kỳ đứng dậy đi tới, từ mắt mèo nhìn thấy bóng dáng của chồng mình, mở vửa phòng ra, Tưởng Đại Phát thần thái tự nhiên đi vào.
Trương Mỹ Kỳ có hơi nghi hoặc: "Anh này, anh không phải là nói anh đi cùng với vợ chồng ông chủ Quan sao?"
"Là thế này, ông chủ Quan vừa mới gọi điện thoại cho anh, bảo là sẽ tới đây chậm một chút, bảo chúng ta đợi một tý. Biết làm sao được, ai bảo người ta là thần tài, chúng ta đành kiên nhẫn đợi vậy. Đúng rồi, nếu em khát nước thì để anh đi lấy giúp em cốc nước..."
Nói xong, Tưởng Đại Phát liền đi tới cửa, quay lưng lại với vợ, lấy một cốc nước ấm cho cô, hơn nữa còn nhanh chóng nhỏ vào trong cốc hai giọt nước thuốc.
"Đến đây nào, uống nước trước đã, chúng ta vừa xem TV vừa chờ vậy."
Tưởng Đại Phát đưa cốc cho vợ, trong lòng xuất hiện một chút hồi hộp không hiểu vì đâu.
Trương Mỹ Kỳ cũng không để ý nhiều, tiện tay tiếp lấy cái chén rồi uống vào một ngụm, rồi nói như oán giận: "Ông chủ Quan này thật là quá đáng, việc buôn bán, nhất định phải giữ chữ tín chứ."
"Không có chuyện gì, anh nghĩ ông ấy sẽ nhanh tới thôi..."
Nửa giờ sau, chờ dược liệu trong người em phát tác, ông chủ Quan đương nhiên sẽ đến rồi. Nghĩ tới cô vợ hiền lành của mình sắp phải hầu hạ ở dưới khố người ta, trong lòng Tưởng Đại Phát có chút hồi hộp, có chút e ngại, thậm chí còn có một tia hưng phấn nhàn nhạt.
Không thể không nói, tên Tưởng Đại Phát này cùng với vợ chồng ông chủ Quan cũng có một chút tâm lý biến thái.
Ước chừng qua năm sáu phút, Tưởng Đại Phát cố ý lấy cớ nói: "Mỹ Kỳ, em đợi một mình nhé, anh đi ra xem sao, tiện thể liên lạc với ông chủ Quan luôn."
"Vâng, anh đi đi."
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy rằng cơ thể hơi nóng lên, trong lòng thấy hơi khó chịu, có điều cũng không nghĩ gì nhiều, còn tưởng rằng do hệ thống nhiệt trong phòng khách sạn hơi quá nóng.
Sau khi trở về phòng khách sạn của ông chủ Quan, Vương Hồng Mai lắc lư cái mông lớn đầy phong tao tiến lên hỏi: "Có thu phục được không, người ta đã chờ không nổi nữa rồi."
Ông chủ Quan cũng thấy hơi sốt ruột: "Ông chủ Tưởng, hiện giờ tôi có thể vào được chưa?"
"Như vậy đi..."
Tưởng Đại Phát nhìn vào đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông chờ ở ngoài cửa chừng nửa giờ rồi hẵng vào, tôi đảm bảo ông sẽ có thu hoạch không thể tưởng tượng nổi."
"Là có ý gì?"
Ông chủ Quan không quan tâm, hắn kéo tay cô vợ phong tao về lại bên người mình, hỏi như nghi ngờ: "Làm sao lại còn phải chờ nửa giờ?"
Đừng nói là sau nửa giờ, nhỡ đâu sau mười phút ngươi đã làm xong chuyện rồi, lúc đó lại xách quần bỏ của chạy lấy người, thì lão tử chẳng phải là tức chết hay sao.
"Ông chủ Quan không cần nghĩ nhiều, là như vầy, ông lại đây để tôi nói..."
Tưởng Đại Phát lập tức thầm thì vào lỗ tai ông chủ Quan mấy câu, nói chuyện hạ thuốc ra, sau đó, hắn còn giải thích thêm: "Ông chủ Quan, Mỹ Kỳ nhà tôi là lần đầu tiên làm chuyện như thế này, cho nên khó tránh khỏi khó có thể mở lòng, nên tôi mới phải sắp xếp như vậy. Đợi nửa giờ sau, dược hiệu hoàn toàn phát tác, đến lúc cô ấy đã không còn ý thức được nữa, ông có thể đi vào rồi."
"Ha ha!"
Ông chủ Quan lập tức cười dâm dật: "Thú vị, thật sự rất thú vị, ta rất thích chơi gái ngoan... Hồng Mai, ông chủ Tưởng hai người cứ chơi đi, tôi đi ra ngoài cửa chờ. Nửa giờ sau, tôi sẽ đúng giờ mà vào..."
Nói xong, ông chủ Quan liếc liếc nhìn đồng hồ.
"Chúng ta đi tắm trước đã!"
Sau khi ông chủ Quan rời đi, Vương Hồng Mai chủ động hôn lên môi Tưởng Đại Phát, dễ dàng cởi quần áo hắn ra ném xuống đất.
Sau khi Tưởng Đại Phát rời đi, Trương Mỹ Kỳ càng lúc càng cảm thấy thân mình bắt đầu khô nóng, mặc dù đã cởi bộ y phục văn phòng ra, chỉ còn mặc một chiếc áo nhung lót trong, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi nóng. Điều khiến cho cô khó có thể tưởng chính là, cô cảm thấy được hạ thân của mình đang từ từ trở nên ướt át, không mất bao nhiêu thời gian, ngay cả quần lót của cô cũng đã ướt sũng, hơn nữa bên trong còn ngứa ngáy khó chịu...
Dần dần, theo sự phát tác của dược hiệu, sắc mặt của cô dần dần ửng hồng, hai tay không tự chủ được bắt đầu xoa nhẹ bộ ngực của mình.
Cô hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng hưng phấn, cái lưỡi đinh hương không hiểu vì sao cứ tự liếm môi mình, từ trong hơi thở phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông di động của cô vang lên. Tiếng chuông vang lập tức khiến cho cô khôi phục lại tỉnh táo, hơi bình tĩnh lại một chút, Trương Mỹ Kỳ nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thân thiết của Tạ Mai Nhi: "Chị Mỹ Kỳ, nghe nói hôm nay chị nghỉ phép, có phải là bị bệnh hay không? Có phải tới bệnh viện không? Sau khi tan tầm em tới thăm chị nhé..."
Trong lòng Trương Mỹ Kỳ càng lúc càng trở nên hưng phấn, tuy rằng đang nghe điện thoại của Tạ Mai Nhi, nhưng trong hơi thở vẫn không tự giác phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ.
"Chị Mỹ Kỳ, xảy ra chuyện gì à? Chị hiện giờ đang ở đâu? Sao em cảm thấy là tình hình của chị có vẻ không ổn?"
Tạ Mai Nhi ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng là nghe thấy được tiếng thở dốc của Trương Mỹ Kỳ.
Do Tạ Mai Nhi nói to lên, cho nên tâm trí của Trương Mỹ Kỳ lại một lần nữa bừng tỉnh, cô dường như là hiểu ra được điều gì đó: "Mai Nhi, cứu chị, chị ở phòng 1012 đại khách sạn Shangri-La, cứu chị..."
"Chị Mỹ Kỳ, rốt cuộc là chị xảy ra chuyện gì?"
Sau khi nghe thấy âm thanh cầu cứu của Trương Mỹ Kỳ, tâm tư của Tạ Mai Nhi ở đầu bên kia điện thoại lập tức trở nên nặng nề.
"Cứu chị... A... Shangri-La... Ưm..."
Theo tác dụng không ngừng của thuốc, ý thức của Trương Mỹ Kỳ đã bắt đầu chìm xuống, miệng cô thậm chí còn không tự giác phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.
Tạ Mai Nhi cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hơi do dự một chút, cô đưa ra một quyết định cực kỳ sáng suốt. Cô nhanh chóng dừng cuộc gọi, rồi gọi ngay tới số điện thoại của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân vừa mới tan học không lâu, tiếp điện thoại ngay. Khi hắn nghe được lời cầu cứu của Tạ Mai Nhi, liền vội vàng cắt điện thoại, bằng tốc độ nhanh nhất tiến tới đại khách sạn Shangri-La.
Ông chủ Quan là một kẻ rất kỹ tính, trong lòng tuy rằng sốt ruột, nhưng mà cũng không dám tùy tiện tiến vào. Nhìn chằm chằm vào đồng hồ, tính toán thời gian nửa giờ mới vào. Gã sợ nếu vào trước giờ, nhỡ đâu bị Trương Mỹ Kỳ phản kháng, thì lại chẳng hứng thú chút nào, làm không tốt có khi mình lại thành cưỡng gian người ta.
Trương Mỹ Kỳ mềm nhũn nằm ở trên giường, cả người đã không còn chút khí lực nào. Cô cảm giác được thân mình rất nóng, thực mệt mỏi, thậm chí ngay cả mi mắt cũng không thể mở nổi. Dưới hạ thân đã ướt sũng lan ra cả váy ngắn, giống như là nước tiểu vậy.
Trương Mỹ Kỳ nằm ở trên giường thân mình từ từ giãy dụa, cô hình như muốn cởi sạch hết y phục, môi anh đào hơi hơi đóng mở, phát ra âm thanh rên rỉ mê man.
Vương Hồng Mai và Tưởng Đại Phát sau khi tắm rửa xong, hai người trần trụi thân mình nằm vào ổ chăn, bắt đầu ôm hôn lẫn nhau.
Sau một hồi kích hôn, Vương Hồng Mai hình như phát hiện ra một chút vấn đề, đưa tay sờ tới, thân dưới của Tưởng Đại Phát vẫn còn mềm nhũn, không có một tí độ cứng nào.
Ả thấy hơi ngạc nhiên, xốc chăn lên, hỏi như chất vấn: "Sao lại thế này? Ông chủ Tưởng, ông không phải là bị bất lực đó chứ? Ông đùa giỡn với tôi à? Dục hỏa của lão nương đã lên toàn bộ rồi, ông lại có thể..."
Lúc trước khi tắm rửa là hai người tách nhau ra, nếu không phải như vậy thì Vương Hồng Mai hẳn là đã sớm phát hiện ra.
Tưởng Đại Phát thấy mọi chuyện đã vỡ lở, sắc mặt có hơi xấu hổ. Hắn vốn tưởng rằng chính mình có thể làm được, có điều cuối cùng vẫn thất bại. Thật ra trong lòng hắn đích xác là có một chút xao động, có điều cái thứ kém cỏi kia lại không thèm phản ứng, hắn cũng không còn biện pháp nào nữa.
"Hồng Mai, cô hãy nghe tôi nói đã, tôi có thể làm được, chúng ta cứ tâm sự trước đã..."
Tưởng Đại Phát ngại thừa nhận rằng mình bất lực ở trước mặt đàn bà, ý đồ muốn ve vãn nói sang chuyện khác.
Vương Hồng Mai làm sao tin được, đều giống nhau cả, những kẻ chơi cái trò này, đừng nói là tới cái mức độ này rồi, cho dù là vừa mới gặp mặt cũng đã nhiệt tình như lửa. Không còn gì nghi ngờ, gã đàn ông chết tiệt này là một kẻ bất lực.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Hồng Mai đầy lửa đốt nóng rực: "Nằm xuống!"
Gắt lên một tiếng, Vương Hồng Mai đẩy ngã Tưởng Đại Phát, đặt mông an vị ở trên mặt hắn, rồi bắt đầu... (ak, tự hiểu)
Có lẽ là do ông trời phù hộ, ngay khi ông chủ Quan định đẩy cửa bước vào trong, Phương Hạo Vân đã chạy tới. Hắn và ông chủ Quan gần như đồng thời tiến vào phòng. Ông chủ Quan hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi chất vấn: "Anh là ai? Vì sao lại xông vào phòng của tôi? Nhanh biến đi, nếu không tôi gọi bảo vệ."
Ông chủ Quan lúc này đã nghe thấy tiếng rên rỉ của Trương Mỹ Kỳ từ trong phòng ngủ truyền ra, trong lòng chỉ mong ngóng vị khách không mời mà tới này mau mau rời đi, để mình còn hưởng thụ.
Tuy rằng Tạ Mai Nhi ở trong điện thoại cũng không nói rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có điều theo tình huống trước mắt mà xét, Phương Hạo Vân cũng đã hiểu được ngọn nguồn của sự tình.
Có điều, hắn vẫn muốn xác định một chút. Cười lạnh một tiếng, Phương Hạo Vân căm hận nhìn thẳng vào ông chủ Quan, đột nhiên kéo lấy áo hắn, nâng bổng hắn lên: "Nói cho tao biết, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì? Nếu không, tao sẽ giết mày..."
Trong lòng ông chủ Quan còn đang suy nghĩ dâm đãng về Trương Mỹ Kỳ, nào có ngờ rằng người trẻ tuổi này lại đột nhiên nổi cáu. Hắn cảm thấy rằng hô hấp của mình có hơi khó khăn, hai chân không ngừng giãy dụa nói: "Buông... tôi nói."
Phương Hạo Vân dùng một tay ném ông chủ Quan xuống đất, nổi giận nói: "Mày có biết cô gái bên trong là ai không? Đó là bạn gái của tao, mày muốn chết có phải không?"
"Anh hùng tha mạng, anh hùng tha mạng, đây đều là do Tưởng Đại Phát sắp xếp, hắn nói cô gái đó là vợ hắn... Không liên quan gì đến tôi, thuốc cũng là do hắn bỏ vào, tôi chưa có làm gì cả, tôi mới chỉ vào đây cùng lúc với anh thôi... Anh hùng xin tha mạng..."
Kẻ có tiền sợ nhất là chết, thân thể ông chủ Quan run lẩy bẩy, nỗi sợ hãi trong lòng đã lên tới cực điểm. Cái cây gậy vốn đang nóng như lửa, lúc này ở trong sự sợ hãi nháy mắt đã trở về lại nguyên hình.
"Tưởng Đại Phát ở đâu?" Phương Hạo Vân lạnh lùng hỏi.
"Ở... cách vách cùng với vợ của tôi..."
Ông chủ Quan nơm nớp lo sợ nói: "Anh hùng, tôi chỉ là người vô tội, tôi không biết là Tưởng Đại Phát lại gạt mình..."
Đúng lúc này, Tạ Mai Nhi lại gọi điện thoại tới, cô ở trong điện thoại hỏi tình hình thế nào, có cần gọi cảnh sát hay không.
Phương Hạo Vân quyết đoán nói: "Em đã tới nơi rồi, chị Mỹ Kỳ hiện tại đã được em trông coi, vô cùng an toàn. Nhớ kỹ, không được báo cảnh sát, cũng không được nói chuyện này với bất cứ kẻ nào. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, em sẽ dẫn chị Mỹ Kỳ trở về..."
Chuyện như thế này nếu báo cảnh sát, một khi bị đồn đại ra ngoài, thì sẽ là một đòn đả kích trí mạng đối với thanh danh của Trương Mỹ Kỳ. Cho dù cô là người bị hại, thì cái giá và trả vẫn rất lớn. Cho nên, chuyện này Phương Hạo Vân quyết định âm thầm xử lý.
Ông chủ Quan vốn còn muốn nhân cơ hội bỏ trốn, không ngờ rằng tất cả hành động của hắn đều lọt vào mắt của Phương Hạo Vân.
"Còn muốn chạy?"
Phương Hạo Vân cắt điện thoại, cười lạnh một tiếng, nói: "Mẹ nó, tao không hiểu nổi mấy kẻ biến thái như bọn mày đang nghĩ cái gì nữa, vợ của mình đang ở trên giường với kẻ khác, mày thật sự cảm thấy hưng phấn như vậy sao?"
"Không... không có chuyện đó... tôi mới lần đầu tiên... đều là do Tưởng Đại Phát làm hại..."
Ông chủ Quan cũng đã thấy được sát khí trên người Phương Hạo Vân, cho nên vội vàng quỳ xuống mặt đất. Trong lòng hắn đang vô cùng hối hận, sớm biết trước sự tình sẽ biến thành bộ như thế này, không bằng hắn cứ ở nhà ôm Vương Hồng Mai mà hưởng thụ, cứ muốn chạy đi tìm ăn phở, cuối cùng lại toàn tìm thấy phiền phức.
"A... Ưm..."
Từ lúc Trương Mỹ Kỳ uống nước tới giờ cũng đã gần nửa giờ rồi, thuốc hình như đã lan ra hoàn toàn. Ý thức của cô đã hoàn toàn bị dục vọng thay thế, lúc này nằm ở trên giường, cô dùng hết khí lực đưa tay về phía nơi riêng tư của mình, hy vọng có thể mượn nó để giải trừ sự trống rỗng ở nơi đó.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, tới gần người ông chủ Quan, hóa chưởng thành đao, tức giận chém một cái lên cổ hắn, lập tức đánh cho hắn ngất lịm đi.
Vương Hồng Mai khẽ lắc lư chiếc mông to lớn của mình trên đùi của Tưởng Đại Phát mấy cái, cười nói:
“Được rồi mà, ông là hạng người như thế nào chẳng lẽ em lại không rõ sao, chẳng phải ông chỉ tiếc là không thể ngồi ở đây để xem em và ông chủ Tưởng đây làm tình à ? Chẳng phải lần trước ông đã mở to mắt ra mà nhìn hai người đàn ông cùng tấn công em, cũng chưa đủ để ông hứng thú muốn chết sao…”
Tưởng Đại Phát cực kỳ ngạc nhiên, đôi vợ chồng này thật sự là cởi mở nha. Hóa ra mình và vợ mình vẫn còn hơi bảo thủ, hắn quyết định trò chơi hay như vậy phải cố gắng chơi nhiều một chút, cố gắng ở dưới dạng kích thích này, có thể khiến hắn quay trở lại thành một thằng đàn ông chân chính. Nghe nói ở nước ngoài đã có tiền lệ rồi.
"Ông chủ Tưởng, có thể bắt đầu được hay chưa?"
Ông chủ Quan đối với vợ của Tưởng Đại Phát là Trương Mỹ Kỳ cũng tràn đầy mơ màng vô hạn. Tuy rằng trước mắt chỉ mới xem qua mấy bức ảnh chụp trong nhà thông qua Inte, nhưng thân là cao thủ ăn chơi như gã, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự quyến rũ và phong tao của Trương Mỹ Kỳ. Nếu không phải như vậy, gã cũng đã không để vợ hắn nhiều lần nhảy nhót câu dẫn Tưởng Đại Phát.
"Trước tiên chờ đã, để tôi đi dặn dò vợ tôi một chút, đợi lát nữa khi tôi quay lại thì ông sang bên kia, yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện."
Tưởng Đại Phát nở nụ cười rồi đứng dậy rời đi.
Trương Mỹ Kỳ ở phòng khách sạn có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, mắt thấy đã sắp mười giờ rồi, vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, sớm biết là như vậy, thì hôm nay cô đã đi làm rồi.
Đúng lúc này, chuông cửa phòng vang lên.
Trương Mỹ Kỳ đứng dậy đi tới, từ mắt mèo nhìn thấy bóng dáng của chồng mình, mở vửa phòng ra, Tưởng Đại Phát thần thái tự nhiên đi vào.
Trương Mỹ Kỳ có hơi nghi hoặc: "Anh này, anh không phải là nói anh đi cùng với vợ chồng ông chủ Quan sao?"
"Là thế này, ông chủ Quan vừa mới gọi điện thoại cho anh, bảo là sẽ tới đây chậm một chút, bảo chúng ta đợi một tý. Biết làm sao được, ai bảo người ta là thần tài, chúng ta đành kiên nhẫn đợi vậy. Đúng rồi, nếu em khát nước thì để anh đi lấy giúp em cốc nước..."
Nói xong, Tưởng Đại Phát liền đi tới cửa, quay lưng lại với vợ, lấy một cốc nước ấm cho cô, hơn nữa còn nhanh chóng nhỏ vào trong cốc hai giọt nước thuốc.
"Đến đây nào, uống nước trước đã, chúng ta vừa xem TV vừa chờ vậy."
Tưởng Đại Phát đưa cốc cho vợ, trong lòng xuất hiện một chút hồi hộp không hiểu vì đâu.
Trương Mỹ Kỳ cũng không để ý nhiều, tiện tay tiếp lấy cái chén rồi uống vào một ngụm, rồi nói như oán giận: "Ông chủ Quan này thật là quá đáng, việc buôn bán, nhất định phải giữ chữ tín chứ."
"Không có chuyện gì, anh nghĩ ông ấy sẽ nhanh tới thôi..."
Nửa giờ sau, chờ dược liệu trong người em phát tác, ông chủ Quan đương nhiên sẽ đến rồi. Nghĩ tới cô vợ hiền lành của mình sắp phải hầu hạ ở dưới khố người ta, trong lòng Tưởng Đại Phát có chút hồi hộp, có chút e ngại, thậm chí còn có một tia hưng phấn nhàn nhạt.
Không thể không nói, tên Tưởng Đại Phát này cùng với vợ chồng ông chủ Quan cũng có một chút tâm lý biến thái.
Ước chừng qua năm sáu phút, Tưởng Đại Phát cố ý lấy cớ nói: "Mỹ Kỳ, em đợi một mình nhé, anh đi ra xem sao, tiện thể liên lạc với ông chủ Quan luôn."
"Vâng, anh đi đi."
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy rằng cơ thể hơi nóng lên, trong lòng thấy hơi khó chịu, có điều cũng không nghĩ gì nhiều, còn tưởng rằng do hệ thống nhiệt trong phòng khách sạn hơi quá nóng.
Sau khi trở về phòng khách sạn của ông chủ Quan, Vương Hồng Mai lắc lư cái mông lớn đầy phong tao tiến lên hỏi: "Có thu phục được không, người ta đã chờ không nổi nữa rồi."
Ông chủ Quan cũng thấy hơi sốt ruột: "Ông chủ Tưởng, hiện giờ tôi có thể vào được chưa?"
"Như vậy đi..."
Tưởng Đại Phát nhìn vào đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông chờ ở ngoài cửa chừng nửa giờ rồi hẵng vào, tôi đảm bảo ông sẽ có thu hoạch không thể tưởng tượng nổi."
"Là có ý gì?"
Ông chủ Quan không quan tâm, hắn kéo tay cô vợ phong tao về lại bên người mình, hỏi như nghi ngờ: "Làm sao lại còn phải chờ nửa giờ?"
Đừng nói là sau nửa giờ, nhỡ đâu sau mười phút ngươi đã làm xong chuyện rồi, lúc đó lại xách quần bỏ của chạy lấy người, thì lão tử chẳng phải là tức chết hay sao.
"Ông chủ Quan không cần nghĩ nhiều, là như vầy, ông lại đây để tôi nói..."
Tưởng Đại Phát lập tức thầm thì vào lỗ tai ông chủ Quan mấy câu, nói chuyện hạ thuốc ra, sau đó, hắn còn giải thích thêm: "Ông chủ Quan, Mỹ Kỳ nhà tôi là lần đầu tiên làm chuyện như thế này, cho nên khó tránh khỏi khó có thể mở lòng, nên tôi mới phải sắp xếp như vậy. Đợi nửa giờ sau, dược hiệu hoàn toàn phát tác, đến lúc cô ấy đã không còn ý thức được nữa, ông có thể đi vào rồi."
"Ha ha!"
Ông chủ Quan lập tức cười dâm dật: "Thú vị, thật sự rất thú vị, ta rất thích chơi gái ngoan... Hồng Mai, ông chủ Tưởng hai người cứ chơi đi, tôi đi ra ngoài cửa chờ. Nửa giờ sau, tôi sẽ đúng giờ mà vào..."
Nói xong, ông chủ Quan liếc liếc nhìn đồng hồ.
"Chúng ta đi tắm trước đã!"
Sau khi ông chủ Quan rời đi, Vương Hồng Mai chủ động hôn lên môi Tưởng Đại Phát, dễ dàng cởi quần áo hắn ra ném xuống đất.
Sau khi Tưởng Đại Phát rời đi, Trương Mỹ Kỳ càng lúc càng cảm thấy thân mình bắt đầu khô nóng, mặc dù đã cởi bộ y phục văn phòng ra, chỉ còn mặc một chiếc áo nhung lót trong, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi nóng. Điều khiến cho cô khó có thể tưởng chính là, cô cảm thấy được hạ thân của mình đang từ từ trở nên ướt át, không mất bao nhiêu thời gian, ngay cả quần lót của cô cũng đã ướt sũng, hơn nữa bên trong còn ngứa ngáy khó chịu...
Dần dần, theo sự phát tác của dược hiệu, sắc mặt của cô dần dần ửng hồng, hai tay không tự chủ được bắt đầu xoa nhẹ bộ ngực của mình.
Cô hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng hưng phấn, cái lưỡi đinh hương không hiểu vì sao cứ tự liếm môi mình, từ trong hơi thở phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông di động của cô vang lên. Tiếng chuông vang lập tức khiến cho cô khôi phục lại tỉnh táo, hơi bình tĩnh lại một chút, Trương Mỹ Kỳ nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thân thiết của Tạ Mai Nhi: "Chị Mỹ Kỳ, nghe nói hôm nay chị nghỉ phép, có phải là bị bệnh hay không? Có phải tới bệnh viện không? Sau khi tan tầm em tới thăm chị nhé..."
Trong lòng Trương Mỹ Kỳ càng lúc càng trở nên hưng phấn, tuy rằng đang nghe điện thoại của Tạ Mai Nhi, nhưng trong hơi thở vẫn không tự giác phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ.
"Chị Mỹ Kỳ, xảy ra chuyện gì à? Chị hiện giờ đang ở đâu? Sao em cảm thấy là tình hình của chị có vẻ không ổn?"
Tạ Mai Nhi ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng là nghe thấy được tiếng thở dốc của Trương Mỹ Kỳ.
Do Tạ Mai Nhi nói to lên, cho nên tâm trí của Trương Mỹ Kỳ lại một lần nữa bừng tỉnh, cô dường như là hiểu ra được điều gì đó: "Mai Nhi, cứu chị, chị ở phòng 1012 đại khách sạn Shangri-La, cứu chị..."
"Chị Mỹ Kỳ, rốt cuộc là chị xảy ra chuyện gì?"
Sau khi nghe thấy âm thanh cầu cứu của Trương Mỹ Kỳ, tâm tư của Tạ Mai Nhi ở đầu bên kia điện thoại lập tức trở nên nặng nề.
"Cứu chị... A... Shangri-La... Ưm..."
Theo tác dụng không ngừng của thuốc, ý thức của Trương Mỹ Kỳ đã bắt đầu chìm xuống, miệng cô thậm chí còn không tự giác phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.
Tạ Mai Nhi cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hơi do dự một chút, cô đưa ra một quyết định cực kỳ sáng suốt. Cô nhanh chóng dừng cuộc gọi, rồi gọi ngay tới số điện thoại của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân vừa mới tan học không lâu, tiếp điện thoại ngay. Khi hắn nghe được lời cầu cứu của Tạ Mai Nhi, liền vội vàng cắt điện thoại, bằng tốc độ nhanh nhất tiến tới đại khách sạn Shangri-La.
Ông chủ Quan là một kẻ rất kỹ tính, trong lòng tuy rằng sốt ruột, nhưng mà cũng không dám tùy tiện tiến vào. Nhìn chằm chằm vào đồng hồ, tính toán thời gian nửa giờ mới vào. Gã sợ nếu vào trước giờ, nhỡ đâu bị Trương Mỹ Kỳ phản kháng, thì lại chẳng hứng thú chút nào, làm không tốt có khi mình lại thành cưỡng gian người ta.
Trương Mỹ Kỳ mềm nhũn nằm ở trên giường, cả người đã không còn chút khí lực nào. Cô cảm giác được thân mình rất nóng, thực mệt mỏi, thậm chí ngay cả mi mắt cũng không thể mở nổi. Dưới hạ thân đã ướt sũng lan ra cả váy ngắn, giống như là nước tiểu vậy.
Trương Mỹ Kỳ nằm ở trên giường thân mình từ từ giãy dụa, cô hình như muốn cởi sạch hết y phục, môi anh đào hơi hơi đóng mở, phát ra âm thanh rên rỉ mê man.
Vương Hồng Mai và Tưởng Đại Phát sau khi tắm rửa xong, hai người trần trụi thân mình nằm vào ổ chăn, bắt đầu ôm hôn lẫn nhau.
Sau một hồi kích hôn, Vương Hồng Mai hình như phát hiện ra một chút vấn đề, đưa tay sờ tới, thân dưới của Tưởng Đại Phát vẫn còn mềm nhũn, không có một tí độ cứng nào.
Ả thấy hơi ngạc nhiên, xốc chăn lên, hỏi như chất vấn: "Sao lại thế này? Ông chủ Tưởng, ông không phải là bị bất lực đó chứ? Ông đùa giỡn với tôi à? Dục hỏa của lão nương đã lên toàn bộ rồi, ông lại có thể..."
Lúc trước khi tắm rửa là hai người tách nhau ra, nếu không phải như vậy thì Vương Hồng Mai hẳn là đã sớm phát hiện ra.
Tưởng Đại Phát thấy mọi chuyện đã vỡ lở, sắc mặt có hơi xấu hổ. Hắn vốn tưởng rằng chính mình có thể làm được, có điều cuối cùng vẫn thất bại. Thật ra trong lòng hắn đích xác là có một chút xao động, có điều cái thứ kém cỏi kia lại không thèm phản ứng, hắn cũng không còn biện pháp nào nữa.
"Hồng Mai, cô hãy nghe tôi nói đã, tôi có thể làm được, chúng ta cứ tâm sự trước đã..."
Tưởng Đại Phát ngại thừa nhận rằng mình bất lực ở trước mặt đàn bà, ý đồ muốn ve vãn nói sang chuyện khác.
Vương Hồng Mai làm sao tin được, đều giống nhau cả, những kẻ chơi cái trò này, đừng nói là tới cái mức độ này rồi, cho dù là vừa mới gặp mặt cũng đã nhiệt tình như lửa. Không còn gì nghi ngờ, gã đàn ông chết tiệt này là một kẻ bất lực.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Hồng Mai đầy lửa đốt nóng rực: "Nằm xuống!"
Gắt lên một tiếng, Vương Hồng Mai đẩy ngã Tưởng Đại Phát, đặt mông an vị ở trên mặt hắn, rồi bắt đầu... (ak, tự hiểu)
Có lẽ là do ông trời phù hộ, ngay khi ông chủ Quan định đẩy cửa bước vào trong, Phương Hạo Vân đã chạy tới. Hắn và ông chủ Quan gần như đồng thời tiến vào phòng. Ông chủ Quan hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi chất vấn: "Anh là ai? Vì sao lại xông vào phòng của tôi? Nhanh biến đi, nếu không tôi gọi bảo vệ."
Ông chủ Quan lúc này đã nghe thấy tiếng rên rỉ của Trương Mỹ Kỳ từ trong phòng ngủ truyền ra, trong lòng chỉ mong ngóng vị khách không mời mà tới này mau mau rời đi, để mình còn hưởng thụ.
Tuy rằng Tạ Mai Nhi ở trong điện thoại cũng không nói rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có điều theo tình huống trước mắt mà xét, Phương Hạo Vân cũng đã hiểu được ngọn nguồn của sự tình.
Có điều, hắn vẫn muốn xác định một chút. Cười lạnh một tiếng, Phương Hạo Vân căm hận nhìn thẳng vào ông chủ Quan, đột nhiên kéo lấy áo hắn, nâng bổng hắn lên: "Nói cho tao biết, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì? Nếu không, tao sẽ giết mày..."
Trong lòng ông chủ Quan còn đang suy nghĩ dâm đãng về Trương Mỹ Kỳ, nào có ngờ rằng người trẻ tuổi này lại đột nhiên nổi cáu. Hắn cảm thấy rằng hô hấp của mình có hơi khó khăn, hai chân không ngừng giãy dụa nói: "Buông... tôi nói."
Phương Hạo Vân dùng một tay ném ông chủ Quan xuống đất, nổi giận nói: "Mày có biết cô gái bên trong là ai không? Đó là bạn gái của tao, mày muốn chết có phải không?"
"Anh hùng tha mạng, anh hùng tha mạng, đây đều là do Tưởng Đại Phát sắp xếp, hắn nói cô gái đó là vợ hắn... Không liên quan gì đến tôi, thuốc cũng là do hắn bỏ vào, tôi chưa có làm gì cả, tôi mới chỉ vào đây cùng lúc với anh thôi... Anh hùng xin tha mạng..."
Kẻ có tiền sợ nhất là chết, thân thể ông chủ Quan run lẩy bẩy, nỗi sợ hãi trong lòng đã lên tới cực điểm. Cái cây gậy vốn đang nóng như lửa, lúc này ở trong sự sợ hãi nháy mắt đã trở về lại nguyên hình.
"Tưởng Đại Phát ở đâu?" Phương Hạo Vân lạnh lùng hỏi.
"Ở... cách vách cùng với vợ của tôi..."
Ông chủ Quan nơm nớp lo sợ nói: "Anh hùng, tôi chỉ là người vô tội, tôi không biết là Tưởng Đại Phát lại gạt mình..."
Đúng lúc này, Tạ Mai Nhi lại gọi điện thoại tới, cô ở trong điện thoại hỏi tình hình thế nào, có cần gọi cảnh sát hay không.
Phương Hạo Vân quyết đoán nói: "Em đã tới nơi rồi, chị Mỹ Kỳ hiện tại đã được em trông coi, vô cùng an toàn. Nhớ kỹ, không được báo cảnh sát, cũng không được nói chuyện này với bất cứ kẻ nào. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, em sẽ dẫn chị Mỹ Kỳ trở về..."
Chuyện như thế này nếu báo cảnh sát, một khi bị đồn đại ra ngoài, thì sẽ là một đòn đả kích trí mạng đối với thanh danh của Trương Mỹ Kỳ. Cho dù cô là người bị hại, thì cái giá và trả vẫn rất lớn. Cho nên, chuyện này Phương Hạo Vân quyết định âm thầm xử lý.
Ông chủ Quan vốn còn muốn nhân cơ hội bỏ trốn, không ngờ rằng tất cả hành động của hắn đều lọt vào mắt của Phương Hạo Vân.
"Còn muốn chạy?"
Phương Hạo Vân cắt điện thoại, cười lạnh một tiếng, nói: "Mẹ nó, tao không hiểu nổi mấy kẻ biến thái như bọn mày đang nghĩ cái gì nữa, vợ của mình đang ở trên giường với kẻ khác, mày thật sự cảm thấy hưng phấn như vậy sao?"
"Không... không có chuyện đó... tôi mới lần đầu tiên... đều là do Tưởng Đại Phát làm hại..."
Ông chủ Quan cũng đã thấy được sát khí trên người Phương Hạo Vân, cho nên vội vàng quỳ xuống mặt đất. Trong lòng hắn đang vô cùng hối hận, sớm biết trước sự tình sẽ biến thành bộ như thế này, không bằng hắn cứ ở nhà ôm Vương Hồng Mai mà hưởng thụ, cứ muốn chạy đi tìm ăn phở, cuối cùng lại toàn tìm thấy phiền phức.
"A... Ưm..."
Từ lúc Trương Mỹ Kỳ uống nước tới giờ cũng đã gần nửa giờ rồi, thuốc hình như đã lan ra hoàn toàn. Ý thức của cô đã hoàn toàn bị dục vọng thay thế, lúc này nằm ở trên giường, cô dùng hết khí lực đưa tay về phía nơi riêng tư của mình, hy vọng có thể mượn nó để giải trừ sự trống rỗng ở nơi đó.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, tới gần người ông chủ Quan, hóa chưởng thành đao, tức giận chém một cái lên cổ hắn, lập tức đánh cho hắn ngất lịm đi.
/731
|