“Hừ! Dù bằng bất cứ giá nào, con nhất định phải nghĩ cách tóm lấy con bé Trần Thanh Thanh, bằng không con đừng mong thừa kế sản nghiệp của ba nữa.”
Tần Như Phong hậm hực vứt lại một câu, gật đầu ra lệnh cho đám thuộc hạ đưa con trai đi dưỡng thương.
“Thanh Thanh, khá lắm.”
Ngẩng đầu lên nhìn vào Trần Thanh Thanh, ánh mắt Tần Như Phong toát ra tia sáng khâm phục: “Thanh Thanh, bác rất hy vọng cháu có thể làm dâu nhà họ Tần của bác.”
Trần Thanh Thanh tỏ vẻ chán ghét, đang định mở miệng nói câu gì, không ngờ Trần Thiên Huy đã thay mặt con gái lên tiếng trước: “Tần huynh, thật là xin lỗi, Thanh Thanh nhà tôi đã thắng, đây là ý trời, Tử Hoa và Thanh Thanh xem ra không có duyên với nhau rồi, nghĩ cũng đáng tiếc thật.”
“Đúng đó, Thanh Thanh nhà mình không có phúc rồi!” Lã Nguyệt Hồng cũng đưa ra bộ mặt bí xị nói.
Tần Như Phong thấy hai vợ chồng người ta nói xỏ mình, trong lòng tức tối, vội cáo từ một tiếng bỏ ra về.
“Tần huynh, đi thong thả thôi, về nhà đừng nổi nóng với Tử Hoa nhé, không phải nó không cố gắng đâu, chẳng qua Thanh Thanh nhà tôi mạnh quá đó mà…”
Trần Thiên Huy kiêu ngạo cười to mấy tiếng nói vọng theo, sau đó quay sang đứa con gái cưng nói: “Con ngoan, hôm nay con đã làm lão Trần này nở mày nở mặt một phen, khá lắm con.” Vừa nói ông vừa vỗ vỗ vào vai Trần Thanh Thanh.
“Ây da!”
Trần Thanh Thanh cảm thấy đau nhói ở vai, kêu lên một tiếng, lườm Trần Thiên Huy một cái, hậm hực nói: “Ba muốn đau chết con đó hả?”
“Mình ơi, mình có thể nhẹ chút được không vậy.”
Lã Nguyệt Hồng tỏ ra không hài lòng: “Tay của con gái mình chắc bị thương rồi, chúng ta mau đưa nó đi bệnh viện thôi.”
Bà đỡ nhẹ lấy tay Trần Thanh Thanh, chuẩn bị đưa con gái ra ngoài.
“Đau… đau!”
Dù là được mẹ nâng đỡ nhẹ nhàng, Trần Thanh Thanh vẫn cảm thấy cơn đau buốt xương, vội lắc đầu bảo mẹ buông tay ra.
Lã Nguyệt Hồng vội vàng buông tay, thương xót nhìn vào con gái, vẻ mặt lo lắng, bà đang lo có khi nào tay phải của Trần Thanh Thanh từ nay tàn phế luôn không? Nếu đúng như thế thì nguy to.
“Cô Lã, chú Trần, cô chú tránh ra nào, để cháu thử…”
Chính vào lúc này, Phương Hạo Vân bước tới, đưa tay nâng cánh tay của Trần Thanh Thanh lên, dùng thủ pháp cực nhanh ấn vào mấy huyệt đạo, sau đó vận chân khí từ huyệt Đan Điền xuôi theo tay mình truyền từ từ vào vai phải của Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh cảm nhận được một luồng khí nóng ùa vào vai phải, cơn đau buốt xương vừa rồi đang từ từ tan biến. Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng đứng kế bên trố mắt ngạc nhiên, xem con gái kìa, bị Phương Hạo Vân nắm lấy cánh tay thì lập tức không kêu đau nữa, hơn nữa còn tỏ ra khoan khoái dễ chịu ấy chứ.
“Có phim để coi rồi!” Lã Nguyệt Hồng quay sang nguýt một câu ẩn ý với chồng.
Trần Thiên Huy vỗ tay lên trán, mơ hồ không hiểu: “Có phim gì vậy?”
Lã Nguyệt Hồng nói nhỏ: “Ông xem chúng tình tứ với nhau kìa, chắc là đến với nhau rồi… nhưng Thanh Thanh của tôi không được làm lẽ đâu đó.”
Trần Thiên Huy vội nói: “Bà nói thế có ý gì vậy? Tình cảm giữa Hạo Vân và Lăng Kỳ rất kiên cố đó.”
“Tôi biết…”
Lã Nguyệt Hồng cười hi hí, nói: “Ý của tôi là con bé Thanh Thanh nhà mình phải làm vợ cả, còn cô Bạch Lăng Kỳ gì đó thì cho nó làm lẽ, tôi muốn tìm một thời gian thích hợp đến nhà họ Bạch tìm người ta nói chuyện.”
“Bà đừng làm bừa!”
Trần Thiên Huy đang mặt lại, cảnh báo vợ: “Tôi nói bà đừng làm chuyện hồ đồ nha, đừng làm cho mọi việc càng ngày càng rối lên.”
“Yên tâm, tôi tự biết tính toán mà, cùng lắm tôi đi tìm con bé Lăng Kỳ kia nói chuyện trước.”
Lã Nguyệt Hồng mỉm cười nói: “Kỳ là cô gái hiểu lí lẽ, tôi nghĩ tôi và nó chắc nói chuyện được với nhau.”
Trần Thiên Huy luôn cảm thấy cách làm của vợ có gì đó không ổn, tính khí của Hạo Vân ông hiểu rất rõ, đang định lên tiếng ngăn cản vợ, ai ngờ lúc này lại nghe tiếng của cô con gái cưng Trần Thanh Thanh: “Ba mẹ ơi, tay của con đã khỏe lại rồi nè, bây giờ con với Hạo Vân đi ăn cơm, ba mẹ về nhà trước đi.”
“Có đúng là khỏe rồi không?”
Trần Thiên Huy vội đi lại gần, quan tâm hỏi: “Chẳng lẽ con không muốn vào bệnh viện kiểm tra thử?”
“Đúng đó, hay là vào bệnh viện cho bác sĩ khám đi con, nhỡ để lại di chứng gì thì nguy hiểm lắm.”
Sức mạnh của tình yêu đúng là to lớn, nhưng Lã Nguyệt Hồng không tin vừa nãy còn đau đến chết đi sống lại, chớp mắt một cái đã khỏi hẳn.
“Ba mẹ, con khỏe thật rồi mà…”
Trần Thanh Thanh múa vài đường quyền biểu diễn, tươi cười hớn hở nói: “Xem này, con có bị gì đâu?”
Lã Nguyệt Hồng đến gần con gái nắn nhẹ vai Trần Thanh Thanh mấy cái, hỏi: “Có thật là hết đau không?”
“Không đau rồi mẹ ạ. Nếu mẹ không tin thì bóp mạnh thử đi, xem con có kêu đau không?”
Trần Thanh Thanh cảm kích nhìn vào Phương Hạo Vân, sau đó quay đầu sang ba mẹ cô, nói: “May mà có Hạo Vân ở đây, bằng không chắc con phải nằm mấy ngày trong bệnh viện rồi.”
Lã Nguyệt Hồng chứng kiến cảnh này, chỉ còn biết thở dài: “Sức mạnh của tình yêu đúng là thần kì…”
Trần Thiên Huy phụ họa với vợ: “Đúng đó, tình yêu nhiều khi quả là có thể tạo lập kì tích.”
Trần Thanh Thanh nghe ba mẹ nói thế liền xấu hổ đỏ mặt, vội phụng phịu: “Ba mẹ nói linh tinh gì thế? Không nói chuyện với hai người luôn, Hạo Vân, chúng ta đi nào.”
Nói xong, Trần Thanh Thanh lập tức quay lưng bỏ chạy nhanh.
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra khó xử, ở đâu ra sức mạnh tình yêu hả trời? Trần Thanh Thanh bị trật khớp, kinh mạch bị tổn thương nên cảm thấy đau, hắn giúp cô nắn xương lại, sau đó vận chân khí điều hòa kinh mạch nên cơn đau mới thuyên giảm, nếu muốn khỏi hẳn còn cần phải tịnh dưỡng mấy ngày mới được.
Chỉ là mấy chuyện vận công đả thông kinh mạch, hắn không thể nói rõ ràng ra với Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng.
Lã Nguyệt Hồng không yên tâm con gái, đuổi theo nắm lấy tay con, hỏi nhỏ: “Thanh Thanh, con và Hạo Vân đi ăn cơm, tối nay có về nhà không?”
“Xem tình hình sao đã ạ.” Trần Thanh Thanh thản nhiên trả lời mẹ.
“Con gái, nghe mẹ dặn nè, hiện nay gặp được người đàn ông tốt không dễ đâu con, lúc nên ra tay thì phải ra tay, đừng để con Kỳ chiếm ưu thế trước, hay là nhân cơ hội đêm nay, con hãy…”
Trần Thanh Thanh càng nghe càng nóng mặt, vội ngắt lời Lã Nguyệt Hồng, nói: “Thôi, con nghe không hiểu mẹ đang nói gì cả, chuyện của giới trẻ bọn con, ba mẹ đừng xen vào có được không?”
“Hạo Vân, đêm nay chú giao Thanh Thanh cho cháu, cháu dẫn nó đi chơi vui vẻ, nếu trễ quá thì đừng về nhà, cứ qua đêm bên ngoài là được rồi.”
Cùng lúc Lã Nguyệt Hồng đang dặn dò con gái, phía kia Trần Thiên Huy cũng phát đi tín hiệu cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân hiểu sai ý, liền lễ phép nói: “Yên tâm đi chú Trần, bọn cháu sẽ không đi chơi khuya lắm đâu, cháu sẽ đích thân đưa học tỷ về ký túc xá nghiên cứu sinh mà.”
Ối trời, cái thằng ngốc này! Không về nhà thì thuê khách sạn mà ngủ chứ, về ký túc xá làm gì? Trần Thiên Huy thật muốn nói trắng ra cho Phương Hạo Vân hiểu ý ông, cái thằng tiểu tử ngốc này hiểu lầm ý tốt của ông mất rồi.
Trần Thanh Thanh muốn mau chóng thoát khỏi ba mẹ, cô kéo tay Phương Hạo Vân, nói: “Hạo Vân, đừng nghe họ nói tầm bậy nữa, chúng ta mau đi nào.”
Có trời mới biết hai vị phụ huynh đang toan tính việc gì, chuồn trước mới là thượng sách.
Trần Thanh Thanh dẫn Phương Hạo Vân đến kí túc xá của mình: “Hạo Vân, em ngồi một lát đã, chị đi thay đồ rồi chúng ta ra ngoài.”
Khoác bộ võ phục đi dạo phố ăn cơm, không cô gái nào bằng lòng làm vậy.
Mấy phút sau, Trần Thanh Thanh bước ra khỏi phòng ngủ, cô mặc chiếc áo lông cừu trắng toát, váy da ngắn màu đen và giày cao gót phối hợp với vớ dài màu da, khiến cơ thể cao ráo mỹ miều của cô càng xinh đẹp hơn. Tiện tay quơ lấy chiếc áo khoác, Trần Thanh Thanh vẫy tay với Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, qua đây giúp chị chút…”
Nói xong, cô khoác áo lên vai, đứng đợi Phương Hạo Vân đi qua chỉnh lại ngay ngắn giùm cô.
Phương Hạo Vân vội đứng dây khỏi ghế sofa, tới sau lưng Trần Thanh Thanh giúp cô chỉnh lại vạt áo, mỉm cười khen: “Học tỷ, sao ăn mặc quyến rũ thế. Không sợ bị đám lưu manh háo sắc để ý à? Còn nữa, chị không cảm thấy lạnh hả?”
“Vớ dài giữ ấm mà, không lạnh đâu.”
Trần Thanh Thanh nháy mắt cười khoái chí, nói: “Có em ở đây chị còn sợ lũ háo sắc gì nữa. Tất nhiên với điều kiện em không phải là gã háo sắc…”
Xách thêm chiếc túi xách LV, Trần Thanh Thanh ngúng nguẩy: “Hạo Vân, chúng ta đi thôi, đêm nay chị nhất định phải vui chơi cho thỏa thích. Em không biết đâu, khoảng thời gian này tâm trạng của chị bị đè nén căng thẳng biết dường nào, bây giờ cuối cùng đã được giải thoát, thoát nạn rồi thật là sướng…”
“Học tỷ, thật ra vai phải của chị còn cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng mấy hôm, đêm nay đừng chơi quá lố quá nha.” Phương Hạo Vân đề nghị.
“Lo gì, có cao thủ như em ở bên cạnh chị, chị không lo gì nữa hết. Hơn nữa chỉ cần chị không vận sức đánh nhau, cánh tay sẽ không vấn đề gì đâu. Đi thôi, đừng phí thời gian ở đây nữa.”
Trần Thanh Thanh háo hức muốn đi chơi, cô cần thỏa thích một hôm để giải tỏa căng thẳng bao lâu nay chất chứa trong lòng.
“Học tỷ, chúng ta đi đâu ăn cơm trước đây? Hôm nay em mời chị.”
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: “Hôm kia chúng ta ăn bữa cơm mạnh ai nấy trả, nói trước như thế nhưng thật ra là chị trả hết, lần này em mời chị coi như bù đắp lần trước nhe.”
Trần Thanh Thanh nghe xong cảm thấy không vui, cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân vẻ oán trách, nói: “Không phải chứ? Chuyện xưa như trái đất kia mà em còn nhớ à? Còn nữa, đêm nay em chịu đi ăn cơm với chị chẳng phải là muốn trả nợ cho chị chứ?”
Phương Hạo Vân đáng ghét, không khí tươi vui đã bị em phá hỏng hết rồi. Trần Thanh Thanh tức tối nghiến răng, thật muốn ôm lấy cái đầu heo của hắn đập vỡ sọ ra.
Phương Hạo Vân hình như cảm nhận được Trần Thanh Thanh không vui, hắn ý thức ra mình nói chuyện như thế rất bất lịch sự, vội lấp liếm: “Tất nhiên là không rồi, đêm nay em chỉ muốn chúc mừng chị giành chiến thắng nên mới mời chị, còn bữa cơm kia để hôm khác em sẽ trả.”
Trần Thanh Thanh càng tức tối thêm, trong lòng nguyền rủa, có một bữa cơm mà cứ nhắc đi nhắc lại hoài, nói ít một câu không được sao hả? Thôi, con người hắn là như thế, không thèm chấp nhặt nữa. Nói tóm lại, Trần Thanh Thanh vẫn rất hài lòng về con người Phương Hạo Vân nếu xét theo toàn diện.
Do dự giây lát, Trần Thanh Thanh có ý thăm dò, hỏi: “Hạo Vân, chị có thể nắm lấy tay em không? Đêm nay hay là em đóng giả làm bạn trai của chị một lần, để chị trải nghiệm thử hơi ấm tình yêu.”
Đóng giả làm bạn trai? Phương Hạo Vân giật mình, học tỷ không phải đang có ý đồ gì với mình chứ?
Thấy Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, Trần Thanh Thanh mỉm cười giải thích: “Chỉ là đóng giả thôi mà, chẳng lẽ có như vậy em cũng không đồng ý?”
Đồ đáng ghét, ngu như heo, hận chết em luôn!
“Tất nhiên… là được.”
Phương Hạo Vân dè dặt đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trần Thanh Thanh, người ta là con gái còn không sợ, mình là một thằng đàn ông có gì phải e ngại chứ, đóng giả thôi mà.
Ánh đèn đường lấp lánh chói lòa, dòng người qua lại tấp nập, khắp nơi đều tràn ngập không khí tươi vui đón tết, các cửa hiệu hai bên đường đều sáng đèn, người đi đường ai nấy đều khoe áo mới, nói cười vui vẻ.
Trần Thanh Thanh và Phương Hạo Vân hình như quên mất phải ăn cơm, cứ tay trong tay tản bộ trên phố như một đôi tình nhân, Phương Hạo Vân thì khỏi nói, dù gì hắn đã không ít lần thân mật với cô gái khác ngoài Bạch Lăng Kỳ rồi, nhưng Trần Thanh Thanh thì khác, lúc này trái tim cô đang khua loạn nhịp muốn bay cả ra ngoài.
“Hạo Vân, em biết không? Hôm nay đứng trên võ đài thật ra chị không hề hoảng sợ, vì chị biết có em ở đây.”
Trần Thanh Thanh lên tiếng phá tan không khí im lặng của hai người, cảm kích nói: “Chị biết chỉ cần có em, chị nhất định sẽ giành chiến thắng, cuối cùng đúng là chị đã thắng… Cám ơn em.”
Phương Hạo Vân mỉm cười: “Học tỷ, chị không cần cám ơn em, tất cả đều do chị tự cố gắng tập luyện thôi, cứ kiên trì thêm mấy tháng dù có đối đầu trực tiếp chị cũng có thể vật ngã Tần Tử Hoa.”
“Ờ, chị sẽ cố gắng rèn luyện thêm.”
Nói đến đây, Trần Thanh Thanh cẩn thận dò hỏi ý của Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, đợt tập huấn có thể tiếp tục được không? Chị rất hy vọng em có thể tiếp tục chỉ bảo chị.”
Phương Hạo Vân lắc đầu từ chối, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước, nói: “Tập huấn rất tốn thời gian, sau này chưa chắc ngày nào em cũng có thời gian rảnh, hơn nữa luyện võ phụ thuộc vào bản thân nhiều hơn sự chỉ bảo của người khác. Những ngày này em đã dạy cho chị rất nhiều, còn lại chị chỉ cần cố gắng rèn luyện thêm là được. Khi nào có thời gian em sẽ truyền thụ cho chị bộ thái cực quyền Trần thị chính tông, với khung xương và sức lực của chị thật ra rất thích hợp luyện môn thái cực quyền này…”
Nghe Phương Hạo Vân từ chối, Trần Thanh Thanh vốn cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng khi nghe hắn hứa sẽ dạy cho mình môn thái cực quyền Trần thị chính tông, cô liền háo hức siết chặt tay Phương Hạo Vân, nói: “Hạo Vân, cám ơn em, cám ơn em hứa dạy cho chị thái cực quyền pháp, chị sẽ cố gắng tập luyện không làm em thất vọng đâu.”
“Tu… tu…” Chính vào lúc này, bụng của cô phát ra mấy tiếng kêu réo báo hiệu cần nạp lương thực, đấu võ rất tiêu hao thể lực, dạo phố đã lâu, Trần Thanh Thanh quả thật đói bụng lắm rồi.
Tần Như Phong hậm hực vứt lại một câu, gật đầu ra lệnh cho đám thuộc hạ đưa con trai đi dưỡng thương.
“Thanh Thanh, khá lắm.”
Ngẩng đầu lên nhìn vào Trần Thanh Thanh, ánh mắt Tần Như Phong toát ra tia sáng khâm phục: “Thanh Thanh, bác rất hy vọng cháu có thể làm dâu nhà họ Tần của bác.”
Trần Thanh Thanh tỏ vẻ chán ghét, đang định mở miệng nói câu gì, không ngờ Trần Thiên Huy đã thay mặt con gái lên tiếng trước: “Tần huynh, thật là xin lỗi, Thanh Thanh nhà tôi đã thắng, đây là ý trời, Tử Hoa và Thanh Thanh xem ra không có duyên với nhau rồi, nghĩ cũng đáng tiếc thật.”
“Đúng đó, Thanh Thanh nhà mình không có phúc rồi!” Lã Nguyệt Hồng cũng đưa ra bộ mặt bí xị nói.
Tần Như Phong thấy hai vợ chồng người ta nói xỏ mình, trong lòng tức tối, vội cáo từ một tiếng bỏ ra về.
“Tần huynh, đi thong thả thôi, về nhà đừng nổi nóng với Tử Hoa nhé, không phải nó không cố gắng đâu, chẳng qua Thanh Thanh nhà tôi mạnh quá đó mà…”
Trần Thiên Huy kiêu ngạo cười to mấy tiếng nói vọng theo, sau đó quay sang đứa con gái cưng nói: “Con ngoan, hôm nay con đã làm lão Trần này nở mày nở mặt một phen, khá lắm con.” Vừa nói ông vừa vỗ vỗ vào vai Trần Thanh Thanh.
“Ây da!”
Trần Thanh Thanh cảm thấy đau nhói ở vai, kêu lên một tiếng, lườm Trần Thiên Huy một cái, hậm hực nói: “Ba muốn đau chết con đó hả?”
“Mình ơi, mình có thể nhẹ chút được không vậy.”
Lã Nguyệt Hồng tỏ ra không hài lòng: “Tay của con gái mình chắc bị thương rồi, chúng ta mau đưa nó đi bệnh viện thôi.”
Bà đỡ nhẹ lấy tay Trần Thanh Thanh, chuẩn bị đưa con gái ra ngoài.
“Đau… đau!”
Dù là được mẹ nâng đỡ nhẹ nhàng, Trần Thanh Thanh vẫn cảm thấy cơn đau buốt xương, vội lắc đầu bảo mẹ buông tay ra.
Lã Nguyệt Hồng vội vàng buông tay, thương xót nhìn vào con gái, vẻ mặt lo lắng, bà đang lo có khi nào tay phải của Trần Thanh Thanh từ nay tàn phế luôn không? Nếu đúng như thế thì nguy to.
“Cô Lã, chú Trần, cô chú tránh ra nào, để cháu thử…”
Chính vào lúc này, Phương Hạo Vân bước tới, đưa tay nâng cánh tay của Trần Thanh Thanh lên, dùng thủ pháp cực nhanh ấn vào mấy huyệt đạo, sau đó vận chân khí từ huyệt Đan Điền xuôi theo tay mình truyền từ từ vào vai phải của Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh cảm nhận được một luồng khí nóng ùa vào vai phải, cơn đau buốt xương vừa rồi đang từ từ tan biến. Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng đứng kế bên trố mắt ngạc nhiên, xem con gái kìa, bị Phương Hạo Vân nắm lấy cánh tay thì lập tức không kêu đau nữa, hơn nữa còn tỏ ra khoan khoái dễ chịu ấy chứ.
“Có phim để coi rồi!” Lã Nguyệt Hồng quay sang nguýt một câu ẩn ý với chồng.
Trần Thiên Huy vỗ tay lên trán, mơ hồ không hiểu: “Có phim gì vậy?”
Lã Nguyệt Hồng nói nhỏ: “Ông xem chúng tình tứ với nhau kìa, chắc là đến với nhau rồi… nhưng Thanh Thanh của tôi không được làm lẽ đâu đó.”
Trần Thiên Huy vội nói: “Bà nói thế có ý gì vậy? Tình cảm giữa Hạo Vân và Lăng Kỳ rất kiên cố đó.”
“Tôi biết…”
Lã Nguyệt Hồng cười hi hí, nói: “Ý của tôi là con bé Thanh Thanh nhà mình phải làm vợ cả, còn cô Bạch Lăng Kỳ gì đó thì cho nó làm lẽ, tôi muốn tìm một thời gian thích hợp đến nhà họ Bạch tìm người ta nói chuyện.”
“Bà đừng làm bừa!”
Trần Thiên Huy đang mặt lại, cảnh báo vợ: “Tôi nói bà đừng làm chuyện hồ đồ nha, đừng làm cho mọi việc càng ngày càng rối lên.”
“Yên tâm, tôi tự biết tính toán mà, cùng lắm tôi đi tìm con bé Lăng Kỳ kia nói chuyện trước.”
Lã Nguyệt Hồng mỉm cười nói: “Kỳ là cô gái hiểu lí lẽ, tôi nghĩ tôi và nó chắc nói chuyện được với nhau.”
Trần Thiên Huy luôn cảm thấy cách làm của vợ có gì đó không ổn, tính khí của Hạo Vân ông hiểu rất rõ, đang định lên tiếng ngăn cản vợ, ai ngờ lúc này lại nghe tiếng của cô con gái cưng Trần Thanh Thanh: “Ba mẹ ơi, tay của con đã khỏe lại rồi nè, bây giờ con với Hạo Vân đi ăn cơm, ba mẹ về nhà trước đi.”
“Có đúng là khỏe rồi không?”
Trần Thiên Huy vội đi lại gần, quan tâm hỏi: “Chẳng lẽ con không muốn vào bệnh viện kiểm tra thử?”
“Đúng đó, hay là vào bệnh viện cho bác sĩ khám đi con, nhỡ để lại di chứng gì thì nguy hiểm lắm.”
Sức mạnh của tình yêu đúng là to lớn, nhưng Lã Nguyệt Hồng không tin vừa nãy còn đau đến chết đi sống lại, chớp mắt một cái đã khỏi hẳn.
“Ba mẹ, con khỏe thật rồi mà…”
Trần Thanh Thanh múa vài đường quyền biểu diễn, tươi cười hớn hở nói: “Xem này, con có bị gì đâu?”
Lã Nguyệt Hồng đến gần con gái nắn nhẹ vai Trần Thanh Thanh mấy cái, hỏi: “Có thật là hết đau không?”
“Không đau rồi mẹ ạ. Nếu mẹ không tin thì bóp mạnh thử đi, xem con có kêu đau không?”
Trần Thanh Thanh cảm kích nhìn vào Phương Hạo Vân, sau đó quay đầu sang ba mẹ cô, nói: “May mà có Hạo Vân ở đây, bằng không chắc con phải nằm mấy ngày trong bệnh viện rồi.”
Lã Nguyệt Hồng chứng kiến cảnh này, chỉ còn biết thở dài: “Sức mạnh của tình yêu đúng là thần kì…”
Trần Thiên Huy phụ họa với vợ: “Đúng đó, tình yêu nhiều khi quả là có thể tạo lập kì tích.”
Trần Thanh Thanh nghe ba mẹ nói thế liền xấu hổ đỏ mặt, vội phụng phịu: “Ba mẹ nói linh tinh gì thế? Không nói chuyện với hai người luôn, Hạo Vân, chúng ta đi nào.”
Nói xong, Trần Thanh Thanh lập tức quay lưng bỏ chạy nhanh.
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra khó xử, ở đâu ra sức mạnh tình yêu hả trời? Trần Thanh Thanh bị trật khớp, kinh mạch bị tổn thương nên cảm thấy đau, hắn giúp cô nắn xương lại, sau đó vận chân khí điều hòa kinh mạch nên cơn đau mới thuyên giảm, nếu muốn khỏi hẳn còn cần phải tịnh dưỡng mấy ngày mới được.
Chỉ là mấy chuyện vận công đả thông kinh mạch, hắn không thể nói rõ ràng ra với Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng.
Lã Nguyệt Hồng không yên tâm con gái, đuổi theo nắm lấy tay con, hỏi nhỏ: “Thanh Thanh, con và Hạo Vân đi ăn cơm, tối nay có về nhà không?”
“Xem tình hình sao đã ạ.” Trần Thanh Thanh thản nhiên trả lời mẹ.
“Con gái, nghe mẹ dặn nè, hiện nay gặp được người đàn ông tốt không dễ đâu con, lúc nên ra tay thì phải ra tay, đừng để con Kỳ chiếm ưu thế trước, hay là nhân cơ hội đêm nay, con hãy…”
Trần Thanh Thanh càng nghe càng nóng mặt, vội ngắt lời Lã Nguyệt Hồng, nói: “Thôi, con nghe không hiểu mẹ đang nói gì cả, chuyện của giới trẻ bọn con, ba mẹ đừng xen vào có được không?”
“Hạo Vân, đêm nay chú giao Thanh Thanh cho cháu, cháu dẫn nó đi chơi vui vẻ, nếu trễ quá thì đừng về nhà, cứ qua đêm bên ngoài là được rồi.”
Cùng lúc Lã Nguyệt Hồng đang dặn dò con gái, phía kia Trần Thiên Huy cũng phát đi tín hiệu cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân hiểu sai ý, liền lễ phép nói: “Yên tâm đi chú Trần, bọn cháu sẽ không đi chơi khuya lắm đâu, cháu sẽ đích thân đưa học tỷ về ký túc xá nghiên cứu sinh mà.”
Ối trời, cái thằng ngốc này! Không về nhà thì thuê khách sạn mà ngủ chứ, về ký túc xá làm gì? Trần Thiên Huy thật muốn nói trắng ra cho Phương Hạo Vân hiểu ý ông, cái thằng tiểu tử ngốc này hiểu lầm ý tốt của ông mất rồi.
Trần Thanh Thanh muốn mau chóng thoát khỏi ba mẹ, cô kéo tay Phương Hạo Vân, nói: “Hạo Vân, đừng nghe họ nói tầm bậy nữa, chúng ta mau đi nào.”
Có trời mới biết hai vị phụ huynh đang toan tính việc gì, chuồn trước mới là thượng sách.
Trần Thanh Thanh dẫn Phương Hạo Vân đến kí túc xá của mình: “Hạo Vân, em ngồi một lát đã, chị đi thay đồ rồi chúng ta ra ngoài.”
Khoác bộ võ phục đi dạo phố ăn cơm, không cô gái nào bằng lòng làm vậy.
Mấy phút sau, Trần Thanh Thanh bước ra khỏi phòng ngủ, cô mặc chiếc áo lông cừu trắng toát, váy da ngắn màu đen và giày cao gót phối hợp với vớ dài màu da, khiến cơ thể cao ráo mỹ miều của cô càng xinh đẹp hơn. Tiện tay quơ lấy chiếc áo khoác, Trần Thanh Thanh vẫy tay với Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, qua đây giúp chị chút…”
Nói xong, cô khoác áo lên vai, đứng đợi Phương Hạo Vân đi qua chỉnh lại ngay ngắn giùm cô.
Phương Hạo Vân vội đứng dây khỏi ghế sofa, tới sau lưng Trần Thanh Thanh giúp cô chỉnh lại vạt áo, mỉm cười khen: “Học tỷ, sao ăn mặc quyến rũ thế. Không sợ bị đám lưu manh háo sắc để ý à? Còn nữa, chị không cảm thấy lạnh hả?”
“Vớ dài giữ ấm mà, không lạnh đâu.”
Trần Thanh Thanh nháy mắt cười khoái chí, nói: “Có em ở đây chị còn sợ lũ háo sắc gì nữa. Tất nhiên với điều kiện em không phải là gã háo sắc…”
Xách thêm chiếc túi xách LV, Trần Thanh Thanh ngúng nguẩy: “Hạo Vân, chúng ta đi thôi, đêm nay chị nhất định phải vui chơi cho thỏa thích. Em không biết đâu, khoảng thời gian này tâm trạng của chị bị đè nén căng thẳng biết dường nào, bây giờ cuối cùng đã được giải thoát, thoát nạn rồi thật là sướng…”
“Học tỷ, thật ra vai phải của chị còn cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng mấy hôm, đêm nay đừng chơi quá lố quá nha.” Phương Hạo Vân đề nghị.
“Lo gì, có cao thủ như em ở bên cạnh chị, chị không lo gì nữa hết. Hơn nữa chỉ cần chị không vận sức đánh nhau, cánh tay sẽ không vấn đề gì đâu. Đi thôi, đừng phí thời gian ở đây nữa.”
Trần Thanh Thanh háo hức muốn đi chơi, cô cần thỏa thích một hôm để giải tỏa căng thẳng bao lâu nay chất chứa trong lòng.
“Học tỷ, chúng ta đi đâu ăn cơm trước đây? Hôm nay em mời chị.”
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: “Hôm kia chúng ta ăn bữa cơm mạnh ai nấy trả, nói trước như thế nhưng thật ra là chị trả hết, lần này em mời chị coi như bù đắp lần trước nhe.”
Trần Thanh Thanh nghe xong cảm thấy không vui, cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân vẻ oán trách, nói: “Không phải chứ? Chuyện xưa như trái đất kia mà em còn nhớ à? Còn nữa, đêm nay em chịu đi ăn cơm với chị chẳng phải là muốn trả nợ cho chị chứ?”
Phương Hạo Vân đáng ghét, không khí tươi vui đã bị em phá hỏng hết rồi. Trần Thanh Thanh tức tối nghiến răng, thật muốn ôm lấy cái đầu heo của hắn đập vỡ sọ ra.
Phương Hạo Vân hình như cảm nhận được Trần Thanh Thanh không vui, hắn ý thức ra mình nói chuyện như thế rất bất lịch sự, vội lấp liếm: “Tất nhiên là không rồi, đêm nay em chỉ muốn chúc mừng chị giành chiến thắng nên mới mời chị, còn bữa cơm kia để hôm khác em sẽ trả.”
Trần Thanh Thanh càng tức tối thêm, trong lòng nguyền rủa, có một bữa cơm mà cứ nhắc đi nhắc lại hoài, nói ít một câu không được sao hả? Thôi, con người hắn là như thế, không thèm chấp nhặt nữa. Nói tóm lại, Trần Thanh Thanh vẫn rất hài lòng về con người Phương Hạo Vân nếu xét theo toàn diện.
Do dự giây lát, Trần Thanh Thanh có ý thăm dò, hỏi: “Hạo Vân, chị có thể nắm lấy tay em không? Đêm nay hay là em đóng giả làm bạn trai của chị một lần, để chị trải nghiệm thử hơi ấm tình yêu.”
Đóng giả làm bạn trai? Phương Hạo Vân giật mình, học tỷ không phải đang có ý đồ gì với mình chứ?
Thấy Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, Trần Thanh Thanh mỉm cười giải thích: “Chỉ là đóng giả thôi mà, chẳng lẽ có như vậy em cũng không đồng ý?”
Đồ đáng ghét, ngu như heo, hận chết em luôn!
“Tất nhiên… là được.”
Phương Hạo Vân dè dặt đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trần Thanh Thanh, người ta là con gái còn không sợ, mình là một thằng đàn ông có gì phải e ngại chứ, đóng giả thôi mà.
Ánh đèn đường lấp lánh chói lòa, dòng người qua lại tấp nập, khắp nơi đều tràn ngập không khí tươi vui đón tết, các cửa hiệu hai bên đường đều sáng đèn, người đi đường ai nấy đều khoe áo mới, nói cười vui vẻ.
Trần Thanh Thanh và Phương Hạo Vân hình như quên mất phải ăn cơm, cứ tay trong tay tản bộ trên phố như một đôi tình nhân, Phương Hạo Vân thì khỏi nói, dù gì hắn đã không ít lần thân mật với cô gái khác ngoài Bạch Lăng Kỳ rồi, nhưng Trần Thanh Thanh thì khác, lúc này trái tim cô đang khua loạn nhịp muốn bay cả ra ngoài.
“Hạo Vân, em biết không? Hôm nay đứng trên võ đài thật ra chị không hề hoảng sợ, vì chị biết có em ở đây.”
Trần Thanh Thanh lên tiếng phá tan không khí im lặng của hai người, cảm kích nói: “Chị biết chỉ cần có em, chị nhất định sẽ giành chiến thắng, cuối cùng đúng là chị đã thắng… Cám ơn em.”
Phương Hạo Vân mỉm cười: “Học tỷ, chị không cần cám ơn em, tất cả đều do chị tự cố gắng tập luyện thôi, cứ kiên trì thêm mấy tháng dù có đối đầu trực tiếp chị cũng có thể vật ngã Tần Tử Hoa.”
“Ờ, chị sẽ cố gắng rèn luyện thêm.”
Nói đến đây, Trần Thanh Thanh cẩn thận dò hỏi ý của Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, đợt tập huấn có thể tiếp tục được không? Chị rất hy vọng em có thể tiếp tục chỉ bảo chị.”
Phương Hạo Vân lắc đầu từ chối, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước, nói: “Tập huấn rất tốn thời gian, sau này chưa chắc ngày nào em cũng có thời gian rảnh, hơn nữa luyện võ phụ thuộc vào bản thân nhiều hơn sự chỉ bảo của người khác. Những ngày này em đã dạy cho chị rất nhiều, còn lại chị chỉ cần cố gắng rèn luyện thêm là được. Khi nào có thời gian em sẽ truyền thụ cho chị bộ thái cực quyền Trần thị chính tông, với khung xương và sức lực của chị thật ra rất thích hợp luyện môn thái cực quyền này…”
Nghe Phương Hạo Vân từ chối, Trần Thanh Thanh vốn cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng khi nghe hắn hứa sẽ dạy cho mình môn thái cực quyền Trần thị chính tông, cô liền háo hức siết chặt tay Phương Hạo Vân, nói: “Hạo Vân, cám ơn em, cám ơn em hứa dạy cho chị thái cực quyền pháp, chị sẽ cố gắng tập luyện không làm em thất vọng đâu.”
“Tu… tu…” Chính vào lúc này, bụng của cô phát ra mấy tiếng kêu réo báo hiệu cần nạp lương thực, đấu võ rất tiêu hao thể lực, dạo phố đã lâu, Trần Thanh Thanh quả thật đói bụng lắm rồi.
/731
|