“Đồ đàn bà thối, đồ đàn bà chết tiệt, sớm muộn gì tao cũng chinh phục được mày, để mày phải quỳ dưới hông tao mà làm cho tao vui vẻ, tao phải cho mày biết, tao mới là người đàn ông mạnh nhất trên đời này.”
Trong một căn phòng hào hoa của khách sạn Shangri-la, Hạo Thiên mặc một chiếc áo ngủ, trên tây cầm một ly rượu có màu đỏ như màu của máu, tức giận tự nói trong không khí.
Đột nhiên, hắn cảnh giác được, có một luồng sát khí mạnh mẽ từ sau lưng hắn. Hắn liền quay đầu lại, thấy một cô gái che mặt, mặc đồ đen toàn thân đang đứng trước phòng khách, đôi mắt như lưỡi câu vậy, nhìn chằm chằm vào mình, có thể thấy, sát khí của cô ấy rất nặng nề.
“Ai đó ?”
Hạo Thiên cảm thấy ánh mắt của người này có chút quen thuộc, nhưng mùi trên cơ thể lại rất lạ lẫm, trong nhất thời, cũng khó xác định được lai lịch của cô. Nhưng hắn biết, đây là một cao thủ.
“Là người muốn lấy mạng của anh…!”
Hiển nhiên, Nguyệt Như cố ý đổi giọng nói. Tuy vẫn là giọng đàn bà con gái, nhưng có chút khàn, so với giọng nói bình thường của cô đúng là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Hạo Thiên khẽ động đậy thân mình, chỉ trong chớp mắt đã nắm được thanh đao trong tay mình, đồng thời cười lạnh lùng nói: “Trên đời này chỉ có chuyện tao đi giết người, chưa từng có người nào giết được tao cả… mặc kệ mày là ai, hôm nay mày chết chắc rồi…”
Nguyệt Như đã che mặt nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên, chậm rãi rút cây đao phía sau lưng ra, sát khí trong ánh mắt cô càng lúc càng nặng nề, lạnh nhạt nói: “Anh đáng chết…!”
Trước giờ giết người Hạo Thiên đều không thích nói nhiều. Nếu đối phương đã đến lấy mạng hắn, hắn cũng chẳng lo được nhiều, giết trước rồi tính tiếp.
“Đỡ này…!”
Cùng lúc với lời nói phát ra, Hạo Thiên chợt động mà không báo trước, trong tích tắc đã tạo ra một khoảng cách, cây đao sắc bén lướt qua, nhằm về phía Nguyệt Như đang che mặt.
Người con gái che mặt đó có thể lẻn vào phòng mình mà không gây tiếng động nào. Hơn nữa khí thế lại mạnh mẽ như thế. Không cần nghi ngờ, nhất định là cao thủ trong số các cao thủ. Hắn vừa mới vươn một tay ra, đã thi triển ngay tuyệt chiêu giết người, không hề có ý khinh địch. Trong suốt 8 năm sống đời sát thủ, đã giúp hắn luyện thành một thói quen tốt, bất kể lúc nào, cho dù đối diện với kẻ thù như thế nào, hắn cũng đều đối phó rất nghiêm túc. Vì hắn biết, những người như hắn, chỉ cần thiếu cẩn thận một chút thôi, có thể mất cả mạng như chơi.
Nguyệt Như chưa từng quyết đấu trực diện với Hạo Thiên. Chỉ là nhìn thấy hắn giết người qua, lúc này, Hạo Thiên vừa ra tay, cô đã rất mau chóng ý thức được lúc trước mình đã đánh giá quá thấp tên Hạo Thiên này. Hắn là người gặp kẻ mạnh sẽ trở nên mạnh hơn.
Đương nhiên, có nhận thức mới đối với Hạo Thiên, không có nghĩa là cô sẽ sợ hắn.
Cây đao trong tay Nguyệt Như đột nhiên đưa ra. Đằng đằng sát khí, từ từ được rút ra khỏi vỏ.
Hạo Thiên trong lòng có chút run, hắn phát hiện ra thế đao của cô gái này sao mà hiếu sát và tanh mùi máu thế, hiển nhiên, những vong hồn chết dưới đao của cô ta nhiều vô số kể.
Thậm chí Hạo Thiên đã liên tưởng cô gái này nhất định là một sát thủ. Nếu không phải là sát thủ, đối với một cao thủ thông thường mà nói, trong tay không thể nào bốc mùi máu tanh nặng như vậy.
Hạo Thiên không ngờ trong giới sát thủ còn có một nữ sát thủ như vậy, đúng là bất ngờ. Hắn có thể khẳng định, thân thủ của cô gái này tuyệt đối có thể ngang hàng với Yêu Cơ Nguyệt Như của Thiên Đạo, so với hắn cũng khó mà phân biệt cao thấp.
Rất rõ ràng. Hôm nay sẽ là một trận ác chiến. Nhưng hắn rất thích.
Cao thủ thì cô đơn. Đã lâu lắm rồi Hạo Thiên không gặp được một cao thủ như thế này, hắn bắt đầu hưng phấn, dòng máu trong người hắn cũng bắt đầu nóng bừng lên.
“Rất thú vị, hy vọng cô không khiến tôi thất vọng…”
Cho đến bây giờ, Hạo Thiên vẫn chưa nghĩ ra người đàn bà trước mắt mình chính là Nguyệt Như. Một là, trong tổ chức nghiêm cấm nhân viên nội bộ không được tự ý quyết đấu với nhau, hai là, thân pháp và mùi trên cơ thể người đàn bà này không giống với Nguyệt Như. Lại thêm thời gian đang cấp bách, nên hắn cũng không kịp suy nghĩ.
“Bốp…!”
Ngoài tiếp kim loại chạm nhau ra, hai bên đều đã xuất chiêu. Sau một đợt công kích, Nguyệt Như che mặt và Hạo Thiên đồng thời bay ngược ra ngoài, nhảy ra khỏi vòng chiến, hai bên tự ổn định thân hình của mình.
Trong mắt Nguyệt Như tràn đầy ý chí chiến đấy, sát khí và tự tin. Vì người mà cô đang bảo vệ, người đàn ông trước mặt này nhất định phải chết. Rồng cũng có nhược điểm, ai đụng vào đều phải chết. Nhược điểm của Nguyệt Như chính là người đàn ông đã tuyệt tình với cô.
Hạo Thiên đứng lặng trong bầu sát khí của người con gái, khẽ bĩu môi, trong ánh mắt hắn cũng có tự tin. Hắn không cho rằng cô gái này có thể giết được hắn. Tuy cô gái rất mạnh, nhưng không phải không thể đánh thắng được. Nên biết rằng, mục tiêu của hắn chính là Quỷ Thủ thủ lĩnh của nhóm sát thủ vàng. Điều đó tồn tại như là một huyền thoại trong tổ chức.
Tâm địa lương thiện, hòa nhã quả đoán, vốn là đại kỵ của sát thủ, nếu đổi lại là người khác, đã sớm tiêu đời rồi. Nhưng Quỷ Thủ lại là một ngoại lệ. Mỗi khi hắn nhận nhiệm vụ có độ khó cao, nhưng mỗi lần hắn đều hoàn thành nhiệm vụ mà không hề bị tổn thất nào. Có thể thấy thực lực của hắn mạnh đến bao nhiêu.
Dường như các sát thủ trong tổ chức, đều xem hắn là thần tượng. Ngoài Hạo Thiên ra, hắn cảm thấy một sát thủ chân chính, không nên giống như Quỷ Thủ vậy. nên hắn phải đánh bại quỷ thủ, để thay thế vị trí của hắn.
Có mục tiêu rồi, thì sẽ có động lực. Trong hơn nửa năm nay, tiến bộ của hắn mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, người con gái trước mắt hắn, chính là hòn đá thử vàng là hắn.
Trên mặt Hạo Thiên không hề có cảm xúc nào, ánh mắt của hắn được giấu sâu vào bên trong, khiến người ta không cách nào nhìn thấy được cách nghĩ bây giờ của hắn.
Đột nhiên, hơi thở của Hạo Thiên trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc nãy. Nguyệt Như vốn không hề động đậy, nhưng lúc này cũng có chút lo lắng.
Tình yêu, khiến cô mất đi bình tĩnh, trở nên mù quáng. Thật ra, lúc đưa ra quyết định này, cô vẫn chưa hiểu rõ sức chiến đấu thực sự của Hạo Thiên. Những sát thủ trong tổ chức, rất ít có người để lộ thực lực của mình ra ngoài.
Lúc này Nguyệt Như đã vào thế cưỡi trên lưng cọp rồi.
Nguyệt Như nín thở, quyết định liều một phen, nếu không được thì rút lui, sau này sẽ tính tiếp.
Hạo Thiên nhẹ hứ một tiếng, chân hắn chậm rãi bước vào, nhìn cứ như là bước chân bình thản, nhưng bên trong lại ẩn chứa những chiêu thức giết người kinh hoàng, chỉ cần Nguyệt Như mất tập trung một chút, hắn có thể nhân đó mà tấn công vào.
Ánh mắt Nguyệt Như trống rỗng, trên tay cầm đoản đao. Có lúc, tấn công chính là cách phòng thủ hiệu quả nhất. Hét một tiếng nặng nề, Hạo Thiên bắt đầu ra tay. Giao thủ giữa hai cao thủ, lấy tích cực làm trọng yếu. Trong tích tắc hai bên đã xáp vào nhau, bắt đầu công kích lần nhau.
Trong nháy mắt, hai bên đã đánh được hơn 20 chiêu, thế công của Nguyệt Như càng lúc càng linh hoạt, Hạo Thiên thì thủ nhiều công ít. Hắn đang chờ cơ hội, để một chiêu lấy mạng.
“Lần sau mới đến lấy mạng chó của ngươi vậy…!”
Điều mà Hạo Thiên không thể ngờ là khi người con gái đang chiếm thế thượng phong, lại đột nhiên rút lui, tốc độ quá nhanh. Hắn vốn muốn đề phòng cũng không đề phòng được. Đợi khi hắn đuổi theo, cửa sổ đã mở, bóng người đã biến mất trong màn đêm.
“Có thể nào là cô ấy không ?”
Thu cây đao sắc nhọn lại, trong lòng Hạo Thiên run mạnh, dường như đã nghĩ ra chuyện gì. Tuy chỉ là cảm giác sau đó, nhưng hắn vẫn có chút không dám tin.
Chần chừ một hồi, hắn quyết định qua kia xem thử. Nếu quả thật là cô ấy, thì vấn đề sẽ phức tạp đây.
Trong căn phòng sang trọng, cởi bỏ chiếc áo đen một cách thuần thục, tha một bộ đầm ngủ màu tím, ngồi trên ghế sofa vừa xem ti vi, vừa ăn quýt, mặt rất ung dung.
“Cốc cốc…!”
Chính vào lúc này, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa của Hạo Thiên: “Nguyệt Như, em có đó không ? Nếu tiện thì em hay mở cửa ra, tôi muốn bàn chuyện với em ?”
Nguyệt Như khẽ chau mày, lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn gặp anh. Mời anh đi cho, đừng có làm phiền tôi… nếu không, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.”
“Nguyệt Như, trừ phi là em đang không tiện ? Hay là có tật giật mình nên mới không dám gặp tôi ?”
Hạo Thiên bên ngoài cửa cười lạnh lùng hỏi: “Chỉ vừa nãy thôi, tôi đã gặp phải sát thủ…”
Quả nhiên đang nghi ngờ mình. Nguyệt Như do dự một lúc, lên tiếng hỏi: “Anh không thấy đáng cười sao ? Anh và tôi đều là những sát thủ đẳng cấp nhất thế giới. Anh thấy ai sẽ phái sát thủ đến giết chúng ta chứ…”
“Không phải chúng ta, mà là tôi…”
Trong lúc nói chuyện, Hạo Thiên đã tự mở cửa phòng Nguyệt Như mà bước vào, nhưng hắn không đến gần Nguyệt Như, mà đứng ngay ngoài cửa nhìn bóng lưng của cô.
“Ý của anh là. Mục tiêu của sát thủ chính là anh à… thế người đâu, chắc đã bị anh bắt được rồi chứ gì ? Là ai sai hắn đến vậy ?” Nguyệt Như không đổi sắc mặt hỏi.
“Cô ta chạy thoát rồi…!”
Hạo Thiên mỉm cười nói: “Là một cô gái, võ công cũng không tệ, không tệ hơn tôi và em mấy đâu. Hơn nữa rất quyết tâm giết tôi. Nhưng tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng cô ta đang chiếm thế thượng phong. Nhưng lại đột nhiên bỏ chạy. Thân pháp rất nhanh, cho dù là tôi cũng khó mà đuổi kịp được.”
Trong số tứ đại sát thủ của Thiên Đạo. Khinh công của Quỷ Thủ là mạnh nhất, năm xưa khi Nguyệt Như chạy đua với hắn, có thể bất phân thắng bại với Quỷ Thủ, có thể thấy cô cũng là chân nhân bất lộ tướng. Để anh bắt được sao ? Nằm mơ đi. Nguyệt Như cười lạnh lùng nói: “Anh đang đùa với tôi đấy à ? Chẳng lẽ trên đời này còn có sát thủ mà anh đối phó không lại sao, lại còn là cô gái nữa chứ ? Chẳng phải trước giờ anh vẫn rất tự tin sao ?”
“Nguyệt Như, tôi muốn hỏi em một câu, em vẫn không hề rời khỏi phòng em chứ ?” Hạo Thiên đột nhiên hỏi.
“Ý anh là sao ?”
Nguyệt Như khinh thường cười cười, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Không phải anh định nói là, tên nữ sát thủ muốn giết anh chính là tôi à ?”
“Không sai, quả thật tôi đúng là có ý đó.”
Sắc mặt Hạo Thiên lạnh lùng, lại tiến gần thêm vài bước, nghiêm túc nói: “Ngoài trừ em, đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra trên thế giới này còn có nữ sát thủ lợi hại nào khác. Mà em cũng rất mong tôi chết.”
“Tại sao tôi lại mong anh chết chứ, đừng quên là, chúng ta là đồng nghiệp, hợp tác với nhau...”
Vẻ mặt của Nguyệt Như vẫn không có chút khác thường, cô cười nhẹ, ánh mắt ra vẻ trêu ghẹo: “Anh thấy tôi có thể phản bội tổ chức, ra tay giết anh không ? Đừng quên là, ba tôi chính là long đầu của tổ chức. Còn anh lại là cánh tay đắc lực của long đầu, tôi đâu có ngốc đến vậy...”
“Em nói cũng có lý...” Hạo Thiên quả nhiên đã bị Nguyệt Như thuyết phục. Tiếc là hắn chỉ là một tên sát thủ vô tình, nên không hề biết trên đời này còn có một loại sức mạnh còn điên cuồng hơn, đó chính là tình yêu.
“Hạo Thiên, nếu anh đã bắt đầu nghi ngờ tôi, vậy thì mời anh rời khỏi phòng tôi ngay, nếu không thì, tôi sẽ giết anh...”
Hạo Thiên chợt biến sắc, cuối cùng đành quay lưng rời khỏi. Thật ra, nếu nói toàn bộ nghi ngờ đã hoàn toàn biến mất là không đúng. Như hắn đã nói, trong số những nữ sát thủ trên thế gian này có mấy ai có thể đánh tay đôi với hắn chứ. Tuy Nguyệt Như nói rất có lý, tuy mùi của hai người rất khác nhau, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Hắn tin rằng nữ sát thủ đó nhất định sẽ quay lại. Điểm này, có thể thấy được trong sát khí của cô ấy, dường như cô ta phải giết cho bằng được mình.
“Lần sau tao nhất định để mày có đi mà không có về...” Hạo Thiên tức giận nghĩ.
Đợi khi Hạo Thiên đã rời khỏi, Nguyệt Như thở dài nhẹ nhõm, nếu không được giáo quan dạy bảo, cô vốn không thể nào tạo ra một mùi khác. Sự việc hôm nay cũng quá nguy hiểm, nếu tiếp tục chiến đấu, mùi vốn có của cô nhất định sẽ bị lộ ra. Đến lúc đó sẽ phiền phức to.
………
Tất cả các trường học ở Hoa Hải đều đã nghỉ, bắt đầu hưởng thụ một kỳ nghỉ vui vẻ. Hôm nay, Phương Hạo Vân hẹn Trần Thanh Thanh cùng nhau đến thăm Hàn Tuyết Nhi, giúp cô bé tiến hành trị liệu tâm lý, mong là có thể giải quyết nỗi khổ thường mơ thấy ác mộng của cô.
Đương nhiên, Trần Thanh Thanh không hề nói chuyên gia trị liệu tâm lý đó chính là Phương Hạo Vân, nếu không thì, có thể cô ấy sẽ từ chối. Vì cơn ác mộng của cô đều bắt nguồn từ người đàn ông giống như ác ma này.
Hắn là một con sói đội lốt cừu. Hàn Tuyết Nhi tin là vậy, trên thế gian này không có ai có thể hiểu rõ bộ mặt thật của Phương Hạo Vân như cô ấy. Cô đã từng tận mắt chứng kiến cảnh hắn giết người một cách tàn bạo, cũng đã từng chứng kiến bộ mặt tà ác của hắn.
Hắn là một kẻ mạnh, và cũng là một ác ma.
Công trình vịnh Kim Thủy đã bắt đầu, công việc kinh doanh của công ty Hàn Thị cũng bắt đầu bận rộn hơn, đến ngay cả một Tần Tú Văn trước giờ không lo chuyện công ty cũng đã bị chồng mình là Hàn Sơn kéo đến công ty để phụ trách những khoản tài chính quan trọng. Một căn nhà lớn như thế chỉ còn lại một mình Hàn Tuyết Nhi.
Nhận được điện thoại của chị họ xong, thật ra cô vẫn có chút do dự, đối với bí mật trong lòng, cô có chút lo lắng. Ngộ nhỡ bị tên chuyên gia tâm lý đó tìm ra được, vậy thì phiền phức rồi. Liên tưởng đến lời cảnh cáo và thủ đoạn của tên ác ma đó, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy tên chuyên gia tâm lý đó có thể sẽ bị diệt khẩu.
“Phải làm sao đây ?” Hàn Tuyết Nhi có chút nóng ruột.
Trong một căn phòng hào hoa của khách sạn Shangri-la, Hạo Thiên mặc một chiếc áo ngủ, trên tây cầm một ly rượu có màu đỏ như màu của máu, tức giận tự nói trong không khí.
Đột nhiên, hắn cảnh giác được, có một luồng sát khí mạnh mẽ từ sau lưng hắn. Hắn liền quay đầu lại, thấy một cô gái che mặt, mặc đồ đen toàn thân đang đứng trước phòng khách, đôi mắt như lưỡi câu vậy, nhìn chằm chằm vào mình, có thể thấy, sát khí của cô ấy rất nặng nề.
“Ai đó ?”
Hạo Thiên cảm thấy ánh mắt của người này có chút quen thuộc, nhưng mùi trên cơ thể lại rất lạ lẫm, trong nhất thời, cũng khó xác định được lai lịch của cô. Nhưng hắn biết, đây là một cao thủ.
“Là người muốn lấy mạng của anh…!”
Hiển nhiên, Nguyệt Như cố ý đổi giọng nói. Tuy vẫn là giọng đàn bà con gái, nhưng có chút khàn, so với giọng nói bình thường của cô đúng là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Hạo Thiên khẽ động đậy thân mình, chỉ trong chớp mắt đã nắm được thanh đao trong tay mình, đồng thời cười lạnh lùng nói: “Trên đời này chỉ có chuyện tao đi giết người, chưa từng có người nào giết được tao cả… mặc kệ mày là ai, hôm nay mày chết chắc rồi…”
Nguyệt Như đã che mặt nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên, chậm rãi rút cây đao phía sau lưng ra, sát khí trong ánh mắt cô càng lúc càng nặng nề, lạnh nhạt nói: “Anh đáng chết…!”
Trước giờ giết người Hạo Thiên đều không thích nói nhiều. Nếu đối phương đã đến lấy mạng hắn, hắn cũng chẳng lo được nhiều, giết trước rồi tính tiếp.
“Đỡ này…!”
Cùng lúc với lời nói phát ra, Hạo Thiên chợt động mà không báo trước, trong tích tắc đã tạo ra một khoảng cách, cây đao sắc bén lướt qua, nhằm về phía Nguyệt Như đang che mặt.
Người con gái che mặt đó có thể lẻn vào phòng mình mà không gây tiếng động nào. Hơn nữa khí thế lại mạnh mẽ như thế. Không cần nghi ngờ, nhất định là cao thủ trong số các cao thủ. Hắn vừa mới vươn một tay ra, đã thi triển ngay tuyệt chiêu giết người, không hề có ý khinh địch. Trong suốt 8 năm sống đời sát thủ, đã giúp hắn luyện thành một thói quen tốt, bất kể lúc nào, cho dù đối diện với kẻ thù như thế nào, hắn cũng đều đối phó rất nghiêm túc. Vì hắn biết, những người như hắn, chỉ cần thiếu cẩn thận một chút thôi, có thể mất cả mạng như chơi.
Nguyệt Như chưa từng quyết đấu trực diện với Hạo Thiên. Chỉ là nhìn thấy hắn giết người qua, lúc này, Hạo Thiên vừa ra tay, cô đã rất mau chóng ý thức được lúc trước mình đã đánh giá quá thấp tên Hạo Thiên này. Hắn là người gặp kẻ mạnh sẽ trở nên mạnh hơn.
Đương nhiên, có nhận thức mới đối với Hạo Thiên, không có nghĩa là cô sẽ sợ hắn.
Cây đao trong tay Nguyệt Như đột nhiên đưa ra. Đằng đằng sát khí, từ từ được rút ra khỏi vỏ.
Hạo Thiên trong lòng có chút run, hắn phát hiện ra thế đao của cô gái này sao mà hiếu sát và tanh mùi máu thế, hiển nhiên, những vong hồn chết dưới đao của cô ta nhiều vô số kể.
Thậm chí Hạo Thiên đã liên tưởng cô gái này nhất định là một sát thủ. Nếu không phải là sát thủ, đối với một cao thủ thông thường mà nói, trong tay không thể nào bốc mùi máu tanh nặng như vậy.
Hạo Thiên không ngờ trong giới sát thủ còn có một nữ sát thủ như vậy, đúng là bất ngờ. Hắn có thể khẳng định, thân thủ của cô gái này tuyệt đối có thể ngang hàng với Yêu Cơ Nguyệt Như của Thiên Đạo, so với hắn cũng khó mà phân biệt cao thấp.
Rất rõ ràng. Hôm nay sẽ là một trận ác chiến. Nhưng hắn rất thích.
Cao thủ thì cô đơn. Đã lâu lắm rồi Hạo Thiên không gặp được một cao thủ như thế này, hắn bắt đầu hưng phấn, dòng máu trong người hắn cũng bắt đầu nóng bừng lên.
“Rất thú vị, hy vọng cô không khiến tôi thất vọng…”
Cho đến bây giờ, Hạo Thiên vẫn chưa nghĩ ra người đàn bà trước mắt mình chính là Nguyệt Như. Một là, trong tổ chức nghiêm cấm nhân viên nội bộ không được tự ý quyết đấu với nhau, hai là, thân pháp và mùi trên cơ thể người đàn bà này không giống với Nguyệt Như. Lại thêm thời gian đang cấp bách, nên hắn cũng không kịp suy nghĩ.
“Bốp…!”
Ngoài tiếp kim loại chạm nhau ra, hai bên đều đã xuất chiêu. Sau một đợt công kích, Nguyệt Như che mặt và Hạo Thiên đồng thời bay ngược ra ngoài, nhảy ra khỏi vòng chiến, hai bên tự ổn định thân hình của mình.
Trong mắt Nguyệt Như tràn đầy ý chí chiến đấy, sát khí và tự tin. Vì người mà cô đang bảo vệ, người đàn ông trước mặt này nhất định phải chết. Rồng cũng có nhược điểm, ai đụng vào đều phải chết. Nhược điểm của Nguyệt Như chính là người đàn ông đã tuyệt tình với cô.
Hạo Thiên đứng lặng trong bầu sát khí của người con gái, khẽ bĩu môi, trong ánh mắt hắn cũng có tự tin. Hắn không cho rằng cô gái này có thể giết được hắn. Tuy cô gái rất mạnh, nhưng không phải không thể đánh thắng được. Nên biết rằng, mục tiêu của hắn chính là Quỷ Thủ thủ lĩnh của nhóm sát thủ vàng. Điều đó tồn tại như là một huyền thoại trong tổ chức.
Tâm địa lương thiện, hòa nhã quả đoán, vốn là đại kỵ của sát thủ, nếu đổi lại là người khác, đã sớm tiêu đời rồi. Nhưng Quỷ Thủ lại là một ngoại lệ. Mỗi khi hắn nhận nhiệm vụ có độ khó cao, nhưng mỗi lần hắn đều hoàn thành nhiệm vụ mà không hề bị tổn thất nào. Có thể thấy thực lực của hắn mạnh đến bao nhiêu.
Dường như các sát thủ trong tổ chức, đều xem hắn là thần tượng. Ngoài Hạo Thiên ra, hắn cảm thấy một sát thủ chân chính, không nên giống như Quỷ Thủ vậy. nên hắn phải đánh bại quỷ thủ, để thay thế vị trí của hắn.
Có mục tiêu rồi, thì sẽ có động lực. Trong hơn nửa năm nay, tiến bộ của hắn mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, người con gái trước mắt hắn, chính là hòn đá thử vàng là hắn.
Trên mặt Hạo Thiên không hề có cảm xúc nào, ánh mắt của hắn được giấu sâu vào bên trong, khiến người ta không cách nào nhìn thấy được cách nghĩ bây giờ của hắn.
Đột nhiên, hơi thở của Hạo Thiên trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc nãy. Nguyệt Như vốn không hề động đậy, nhưng lúc này cũng có chút lo lắng.
Tình yêu, khiến cô mất đi bình tĩnh, trở nên mù quáng. Thật ra, lúc đưa ra quyết định này, cô vẫn chưa hiểu rõ sức chiến đấu thực sự của Hạo Thiên. Những sát thủ trong tổ chức, rất ít có người để lộ thực lực của mình ra ngoài.
Lúc này Nguyệt Như đã vào thế cưỡi trên lưng cọp rồi.
Nguyệt Như nín thở, quyết định liều một phen, nếu không được thì rút lui, sau này sẽ tính tiếp.
Hạo Thiên nhẹ hứ một tiếng, chân hắn chậm rãi bước vào, nhìn cứ như là bước chân bình thản, nhưng bên trong lại ẩn chứa những chiêu thức giết người kinh hoàng, chỉ cần Nguyệt Như mất tập trung một chút, hắn có thể nhân đó mà tấn công vào.
Ánh mắt Nguyệt Như trống rỗng, trên tay cầm đoản đao. Có lúc, tấn công chính là cách phòng thủ hiệu quả nhất. Hét một tiếng nặng nề, Hạo Thiên bắt đầu ra tay. Giao thủ giữa hai cao thủ, lấy tích cực làm trọng yếu. Trong tích tắc hai bên đã xáp vào nhau, bắt đầu công kích lần nhau.
Trong nháy mắt, hai bên đã đánh được hơn 20 chiêu, thế công của Nguyệt Như càng lúc càng linh hoạt, Hạo Thiên thì thủ nhiều công ít. Hắn đang chờ cơ hội, để một chiêu lấy mạng.
“Lần sau mới đến lấy mạng chó của ngươi vậy…!”
Điều mà Hạo Thiên không thể ngờ là khi người con gái đang chiếm thế thượng phong, lại đột nhiên rút lui, tốc độ quá nhanh. Hắn vốn muốn đề phòng cũng không đề phòng được. Đợi khi hắn đuổi theo, cửa sổ đã mở, bóng người đã biến mất trong màn đêm.
“Có thể nào là cô ấy không ?”
Thu cây đao sắc nhọn lại, trong lòng Hạo Thiên run mạnh, dường như đã nghĩ ra chuyện gì. Tuy chỉ là cảm giác sau đó, nhưng hắn vẫn có chút không dám tin.
Chần chừ một hồi, hắn quyết định qua kia xem thử. Nếu quả thật là cô ấy, thì vấn đề sẽ phức tạp đây.
Trong căn phòng sang trọng, cởi bỏ chiếc áo đen một cách thuần thục, tha một bộ đầm ngủ màu tím, ngồi trên ghế sofa vừa xem ti vi, vừa ăn quýt, mặt rất ung dung.
“Cốc cốc…!”
Chính vào lúc này, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa của Hạo Thiên: “Nguyệt Như, em có đó không ? Nếu tiện thì em hay mở cửa ra, tôi muốn bàn chuyện với em ?”
Nguyệt Như khẽ chau mày, lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn gặp anh. Mời anh đi cho, đừng có làm phiền tôi… nếu không, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.”
“Nguyệt Như, trừ phi là em đang không tiện ? Hay là có tật giật mình nên mới không dám gặp tôi ?”
Hạo Thiên bên ngoài cửa cười lạnh lùng hỏi: “Chỉ vừa nãy thôi, tôi đã gặp phải sát thủ…”
Quả nhiên đang nghi ngờ mình. Nguyệt Như do dự một lúc, lên tiếng hỏi: “Anh không thấy đáng cười sao ? Anh và tôi đều là những sát thủ đẳng cấp nhất thế giới. Anh thấy ai sẽ phái sát thủ đến giết chúng ta chứ…”
“Không phải chúng ta, mà là tôi…”
Trong lúc nói chuyện, Hạo Thiên đã tự mở cửa phòng Nguyệt Như mà bước vào, nhưng hắn không đến gần Nguyệt Như, mà đứng ngay ngoài cửa nhìn bóng lưng của cô.
“Ý của anh là. Mục tiêu của sát thủ chính là anh à… thế người đâu, chắc đã bị anh bắt được rồi chứ gì ? Là ai sai hắn đến vậy ?” Nguyệt Như không đổi sắc mặt hỏi.
“Cô ta chạy thoát rồi…!”
Hạo Thiên mỉm cười nói: “Là một cô gái, võ công cũng không tệ, không tệ hơn tôi và em mấy đâu. Hơn nữa rất quyết tâm giết tôi. Nhưng tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng cô ta đang chiếm thế thượng phong. Nhưng lại đột nhiên bỏ chạy. Thân pháp rất nhanh, cho dù là tôi cũng khó mà đuổi kịp được.”
Trong số tứ đại sát thủ của Thiên Đạo. Khinh công của Quỷ Thủ là mạnh nhất, năm xưa khi Nguyệt Như chạy đua với hắn, có thể bất phân thắng bại với Quỷ Thủ, có thể thấy cô cũng là chân nhân bất lộ tướng. Để anh bắt được sao ? Nằm mơ đi. Nguyệt Như cười lạnh lùng nói: “Anh đang đùa với tôi đấy à ? Chẳng lẽ trên đời này còn có sát thủ mà anh đối phó không lại sao, lại còn là cô gái nữa chứ ? Chẳng phải trước giờ anh vẫn rất tự tin sao ?”
“Nguyệt Như, tôi muốn hỏi em một câu, em vẫn không hề rời khỏi phòng em chứ ?” Hạo Thiên đột nhiên hỏi.
“Ý anh là sao ?”
Nguyệt Như khinh thường cười cười, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Không phải anh định nói là, tên nữ sát thủ muốn giết anh chính là tôi à ?”
“Không sai, quả thật tôi đúng là có ý đó.”
Sắc mặt Hạo Thiên lạnh lùng, lại tiến gần thêm vài bước, nghiêm túc nói: “Ngoài trừ em, đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra trên thế giới này còn có nữ sát thủ lợi hại nào khác. Mà em cũng rất mong tôi chết.”
“Tại sao tôi lại mong anh chết chứ, đừng quên là, chúng ta là đồng nghiệp, hợp tác với nhau...”
Vẻ mặt của Nguyệt Như vẫn không có chút khác thường, cô cười nhẹ, ánh mắt ra vẻ trêu ghẹo: “Anh thấy tôi có thể phản bội tổ chức, ra tay giết anh không ? Đừng quên là, ba tôi chính là long đầu của tổ chức. Còn anh lại là cánh tay đắc lực của long đầu, tôi đâu có ngốc đến vậy...”
“Em nói cũng có lý...” Hạo Thiên quả nhiên đã bị Nguyệt Như thuyết phục. Tiếc là hắn chỉ là một tên sát thủ vô tình, nên không hề biết trên đời này còn có một loại sức mạnh còn điên cuồng hơn, đó chính là tình yêu.
“Hạo Thiên, nếu anh đã bắt đầu nghi ngờ tôi, vậy thì mời anh rời khỏi phòng tôi ngay, nếu không thì, tôi sẽ giết anh...”
Hạo Thiên chợt biến sắc, cuối cùng đành quay lưng rời khỏi. Thật ra, nếu nói toàn bộ nghi ngờ đã hoàn toàn biến mất là không đúng. Như hắn đã nói, trong số những nữ sát thủ trên thế gian này có mấy ai có thể đánh tay đôi với hắn chứ. Tuy Nguyệt Như nói rất có lý, tuy mùi của hai người rất khác nhau, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Hắn tin rằng nữ sát thủ đó nhất định sẽ quay lại. Điểm này, có thể thấy được trong sát khí của cô ấy, dường như cô ta phải giết cho bằng được mình.
“Lần sau tao nhất định để mày có đi mà không có về...” Hạo Thiên tức giận nghĩ.
Đợi khi Hạo Thiên đã rời khỏi, Nguyệt Như thở dài nhẹ nhõm, nếu không được giáo quan dạy bảo, cô vốn không thể nào tạo ra một mùi khác. Sự việc hôm nay cũng quá nguy hiểm, nếu tiếp tục chiến đấu, mùi vốn có của cô nhất định sẽ bị lộ ra. Đến lúc đó sẽ phiền phức to.
………
Tất cả các trường học ở Hoa Hải đều đã nghỉ, bắt đầu hưởng thụ một kỳ nghỉ vui vẻ. Hôm nay, Phương Hạo Vân hẹn Trần Thanh Thanh cùng nhau đến thăm Hàn Tuyết Nhi, giúp cô bé tiến hành trị liệu tâm lý, mong là có thể giải quyết nỗi khổ thường mơ thấy ác mộng của cô.
Đương nhiên, Trần Thanh Thanh không hề nói chuyên gia trị liệu tâm lý đó chính là Phương Hạo Vân, nếu không thì, có thể cô ấy sẽ từ chối. Vì cơn ác mộng của cô đều bắt nguồn từ người đàn ông giống như ác ma này.
Hắn là một con sói đội lốt cừu. Hàn Tuyết Nhi tin là vậy, trên thế gian này không có ai có thể hiểu rõ bộ mặt thật của Phương Hạo Vân như cô ấy. Cô đã từng tận mắt chứng kiến cảnh hắn giết người một cách tàn bạo, cũng đã từng chứng kiến bộ mặt tà ác của hắn.
Hắn là một kẻ mạnh, và cũng là một ác ma.
Công trình vịnh Kim Thủy đã bắt đầu, công việc kinh doanh của công ty Hàn Thị cũng bắt đầu bận rộn hơn, đến ngay cả một Tần Tú Văn trước giờ không lo chuyện công ty cũng đã bị chồng mình là Hàn Sơn kéo đến công ty để phụ trách những khoản tài chính quan trọng. Một căn nhà lớn như thế chỉ còn lại một mình Hàn Tuyết Nhi.
Nhận được điện thoại của chị họ xong, thật ra cô vẫn có chút do dự, đối với bí mật trong lòng, cô có chút lo lắng. Ngộ nhỡ bị tên chuyên gia tâm lý đó tìm ra được, vậy thì phiền phức rồi. Liên tưởng đến lời cảnh cáo và thủ đoạn của tên ác ma đó, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy tên chuyên gia tâm lý đó có thể sẽ bị diệt khẩu.
“Phải làm sao đây ?” Hàn Tuyết Nhi có chút nóng ruột.
/731
|