“Cám ơn…!”
Những giọt lệ trong mắt Hàn Tuyết Nhi liền rơi lã chã xuống. Hôm nay quả là một ngày đáng để ăn mừng, đã nhiều ngày rồi, đây là lần đầu tiên tâm trạng cô có thể nhẹ nhõm như vậy.
Nhìn ra cửa sổ, lần đầu tiên cô phát hiện ra, thì ra trời xanh như thế, mây trắng như thế.
Tâm trạng tốt, mọi việc đều tốt.
“Vậy em có thể hỏi anh vài vấn đề không ?”
Tâm trạng khác đi, thì cảm nhận cũng sẽ khác đi, lúc này nhìn Phương Hạo Vân, cô không còn cảm thấy hắn là ác ma nữa. Mà là một người đàn ông quang minh chính đại, một người tốt.
“Hỏi đi, nhưng anh không nhất định sẽ trả lời em.” Phương Hạo Vân đoán những câu hỏi mà cô bé này đưa ra chắc sẽ khó mà trả lời được, nhất là những chuyện liên quan đến thân phận của hắn.
Hàn Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc, hỏi: “Tại sao bây giờ anh lại xuất hiện với bộ mặt như vậy, có phải là đang có âm mưu gì không… ý của em là, lúc trước khuôn mặt anh không phải như vậy. Có phải anh biết thuật dị dung không ?”
Câu hỏi này cứ luôn lẩn quẩn trong đầu cô, lứa tuổi dậy thì này, chính là lúc tính hiếu kỳ rất lớn.
Liên quan đến vấn đề này, Phương Hạo Vân không hề tránh né, hắn suy nghĩ một hồi bèn trầm giọng nói: “Anh có thể khẳng định với em là, anh không có biết thuật dị dung. Bây giờ em nhìn thấy mới là anh thật sự, lúc trước người mà em nhìn thấy, không phải là khuôn mặt thật sự của anh. Những gì anh có thể nói cho em biết chỉ có như vậy, những chuyện còn lại em đừng hỏi thêm nữa, biết quá nhiều, đối với em chẳng có ích lợi gì.”
Nói đến đây, Phương Hạo Vân cẩn thận căn dặn: “Bây giờ trên thế gian này những người có thể biết được thân phận của anh, tính luôn cả em chỉ có 3 người. Anh mong em có thể vĩnh viễn giữ kín bí mật này, nếu không thì, em sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Em và cả gia đình em, còn có bạn bè, đều có nguy hiểm đến tính mạng.”
Lời nói của Phương Hạo Vân thật thật giả giả, Hàn Tuyết Nhi không hề nghi ngờ gì. Nhưng đối với lời cảnh cáo và uy hiếp cuối cùng của hắn, có chút bất mãn.
Dĩ nhiên. Bất mãn thì bất mãn, nhưng cô vẫn cứ ghi nhớ những lời cảnh cáo của Phương Hạo Vân trong lòng. Cô đã từng chứng kiến thủ đoạn giết người của Phương Hạo Vân, nên đối với lời cảnh cáo của hắn, cô không dám nghi ngờ chút nào.
“Tuyết Nhi. Anh nghĩ từ hôm nay trở đi, chắc em sẽ không còn trở ngại tâm lý nào nữa chứ ?” Phương Hạo Vân mỉm cười nói.
Hàn Tuyết Nhi gật gật đầu, vui mừng nói: “Sẽ không có nữa đâu, cơn ác mộng trong lòng em từ hôm nay trở đi đã bị anh lấy mất rồi… nhưng em cảm thấy em vẫn nợ anh một món nợ ân tình rất lớn, nếu sau này có cơ hội, em nhất định sẽ báo đáp cho anh.”
“Lấy thân báo đáp à ?”
Phương Hạo Vân cười hi hi: “Anh thì không có hứng thú đâu nhé.”
“Đi chết đi…!”
Hàn Tuyết Nhi tức tối nói: “Em không có thô bỉ như vậy. Dù sao thì sau này có cơ hội em sẽ báo đáp cho anh.”
“Ha ha…!”
Phương Hạo Vân cười, đề nghị nói: “Giờ không còn sớm nữa, anh nghĩ chúng ta cũng nên đi ra thôi, để chị họ em khỏi phải lo lắng.”
“Em… sau này em có thể gọi anh là anh Hạo Vân không ?”
Hàn Tuyết Nhi thấy Phương Hạo Vân đứng dậy. Vội vàng lấy hết can đảm hỏi.
“Đương nhiên là được…!” Phương Hạo Vân gật đầu đáp lại.
“Vậy sao lần trước anh còn đối xử với em như vậy, để người ta buồn bực lâu như vậy, đáng ghét…”
Hàn Tuyết Nhi bất giác nhớ đến cuộc gặp gỡ lần trước ở ký túc xá của chị Thanh Thanh, mặt đầy thiệt thòi nói: “Anh thay đổi nhanh vậy, có thật là không có âm mưu gì không ?”
Phương Hạo Vân bị cô bé này hỏi đến nỗi dở khóc dở cười, hắn cười giải thích: “Anh không thích người khác dùng trí thông minh nhỏ nhoi để mà đoán mò anh. Hơn nữa gần đây tâm trạng của anh cũng đã có nhiều thay đổi. Yên tâm đi, hôm nay những gì anh nói với em đều là thật cả.”
“Cám ơn…!” Hàn Tuyết Nhi lại cám ơn lần nữa.
Ngừng một lúc. Đột nhiên cô lại hỏi: “Anh Hạo Vân, anh thích chị họ em không ? Chị ấy là một cô gái tốt. Em biết chị ấy rất thích anh. Em xin anh đừng để chị ấy phải đau lòng, đừng tổn thương đến chị ấy có được không ?”
“Anh và chị Thanh Thanh là bạn tốt.”
Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói một câu, sao đó nói như trêu chọc: “Nhớ nhé, sau này đừng có hễ động một tí là cởi đồ trước mặt con trai nha… Còn nữa, bây giờ em đang trong tuổi dậy thì, đừng có xài áo ngực nhỏ quá, còn nữa…”
“Stop…!” Mặt của Hàn Tuyết Nhi đỏ như quả táo vậy, cô đã không thể nghe thêm được nữa. Nghĩ đến chuyện lúc nãy, quả thật cô đã quá manh động, đúng là đã để cho cái tên đáng ghét này được lợi. Mà còn bị người ta cười ngược lại nữa chứ. Hôm nay ở trước mặt Phương Hạo Vân mà thoát y, đó tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời cô. Đáng ghét, anh xem tôi là hạng người gì chứ ?
“Chắc anh ấy cho rằng mình là một đứa dễ dãi…” nghĩ đến đây. Hàn Tuyết Nhi mặt trông rất oan ức, đôi mắt liền đỏ hoe.
Sau khi nói những lời sai lầm đó, Phương Hạo Vân đã rất nhanh chóng nhận ra lời nói đùa của mình có chút quá đáng, hắn vốn chỉ định chuyển đề tài thôi, không ngờ cô bé này lại nhạy cảm đến thế.
“Đừng khóc nữa, khóc thành mặt mèo thì hết đẹp đấy…”
“Anh mới là mặt mèo đó…” Hàn Tuyết Nhi khẽ trách móc, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, vội vàng lấy tay lau đi giọt nước trên khóe mắt, bước qua soi gương, xác định không có gì thay đổi, đã đi ra khỏi phòng.
Trước khi Phương Hạo Vân ra khỏi cửa, vô tình nhìn thấy một chiếc quần lót treo trên móc áo, thầm cười trong bụng, con nít đúng là con nít.
Từ lúc Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi bước vào phòng, Trần Thanh Thanh một mình cứ đi qua đi lại ngoài phòng khách, trông rất nóng ruột. Thấy hai người họ đã trở ra phòng khách, vội vàng tiến đến kéo tay cô em họ, hỏi: “Tuyết Nhi, sao rồi ? Vấn đề tâm lý của em có phải đã giải quyết được rồi không ?”
“Uhm…!”
Hàn Tuyết Nhi vui vẻ gật đầu, nói: “Chị họ, chị yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, em sẽ không mơ thấy ác mộng nữa. Cũng may được anh Hạo Vân giúp đỡ. Em phải cảm ơn anh ấy đàng hoàng mới được.”
Anh Hạo Vân ? Trần Thanh Thanh thầm nghĩ trong bụng, Hạo Vân quả là có tài, chỉ mất một chút công sức thôi, không những trở ngại trong lòng em họ không còn nữa, mà quan hệ giữa hai người lại phát triển nhanh thế.
Đúng là nhân tài. Lúc trước quả là cô đã xem nhẹ Phương Hạo Vân, hắn tuyệt đối là người đa tài.
Cô nào đâu biết, Hàn Tuyết Nhi bị tâm bệnh.
Tục ngữ cũng có nói, tâm bệnh thì phải lấy tâm mà trị, muốn gỡ cái gút mắc trong lòng thì phải tìm người tạo ra cái gút mắc đó. Và Phương Hạo Vân chính là tâm dược của Tuyết Nhi, là người buộc gút mắc. Đương nhiên tất cả đều đã giải quyết ổn thỏa.
“Hạo Vân, cám ơn em, thật không biết nên cám ơn em thế nào đây.” Trần Thanh Thanh bước đến bên hắn, nghiêm túc cúi mình với Phương Hạo Vân, cô thật lòng vui mừng cho em họ.
“Chị Thanh Thanh quá khách sáo rồi. Đó là điều nên làm mà.”
Phương Hạo Vân cười nhạt, sau đó liền nói: “Nếu chuyện này đã được giải quyết, em nghĩ em cũng nên cáo từ rồi.”
Hạo Vân bận mà. Không phải đã bảo mỗi ngày đều phải đến công ty sao. Chỉ riêng chuyện của chị Mỹ Kỳ thôi cũng đủ để hắn đau đầu nhức óc rồi. Rất nhiều lần hắn định nói chuyện này với Bạch Lăng Kỳ, nhưng lời nói đã ra gần đến cửa miệng thì lại rút vào. Là một cô gái tân thời, hắn rất khó tưởng tượng Bạch Lăng Kỳ sẽ chấp nhận để chuyện này tiếp tục tồn tại. Tuy hắn nói với Trương Mỹ Kỳ có vẻ rất lạc quan, nhưng thực ra trong lòng hắn không nắm chắc phần nào cả.
“Ở lại ăn cơm đi ? Hạo Vân, có lẽ em vẫn chưa biết, Tuyết Nhi nấu ăn ngon lắm đấy ?” Trần Thanh Thanh có ý muốn giữ lại.
Hàn Tuyết Nhi nghe chị họ khen mình như vậy, liền cảm thấy ngại ngùng. Nhưng cô cũng mong Phương Hạo Vân có thể ở lại thưởng thức tay nghề của cô. Từ sau khi hiểu lầm không còn, cô cảm thấy anh Hạo Vân cũng không đến nỗi tệ.
“Hôm khác đi, hôm nay em còn có chuyện gấp phải làm, không ở lại được, hai người cứ ở lại chơi nhé…”
Việc có phân việc nặng nhẹ, gấp và chậm, Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, vẫn không dự định sẽ ở lại.
“Nếu đã vậy. vậy để tụi chị tiễn em nhé.” Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân đã quyết định đi, có giữ lại nữa cũng không hay, chỉ đành cùng Hàn Tuyết Nhi tiễn hắn rời khỏi.
Đợi khi Phương Hạo Vân đã đi khỏi, Trần Thanh Thanh thần bí kéo Hàn Tuyết Nhi vào phòng khách, hiếu kỳ hỏi: “Tuyết Nhi. Hạo Vân làm hướng dẫn tâm lý cho em như thế nào vậy, hiệu quả tốt thế, thấy hiệu quả tức thì ?”
Tâm trạng của Hàn Tuyết Nhi bây gờ so với lúc trước, cứ như là hai người khác nhau. Hơn nữa, thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với Phương Hạo Vân cũng thay đổi đến 360 độ.
Trần Thanh Thanh đoán là trong đó chắc chắn có nguyên nhân.
“Chúng em…”
Hàn Tuyết Nhi không giỏi nói dối, nhưng chân tướng của sự thật không thể nói ra được, nên khi nói chuyện, có úp úp mở mở: “Chị họ, lúc đó em bị thôi miên mà… cho nên. Chi tiết như thế nào em cũng không rõ lắm. Dù gì thì, sau khi tỉnh dậy, em cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều…”
“Ồ, thì ra là vậy, xem ra Phương Hạo Vân đúng là một chuyên gia tâm lý.”
Trần Thanh Thanh hưng phấn nói: “Hình như không có gì là cậu ấy không biết.”
“Chị họ, có phải chị thích anh Hạo Vân không ?” Hàn Tuyết Nhi thấy chị họ mặt mày hớn hở, nhân cơ hội hỏi luôn một câu.
……….
Theo bố trí của bộ, ủy ban thành phố và ủy ban chính phủ, công tác vây quét trước tết đã được bắt đầu, xua đen tối trừ cái ác, các hành động để bài trừ tệ nạn xã hội cũng lần lượt khởi động.
Đội trưởng cục cảnh sát thành phố Trương Bưu mấy hôn nay bận rộn vô cùng, vừa phải lo công tác phá án như bình thường, ngoài ra còn phải đích thân chỉ đạo việc thực hiện xua đen tối trừ cái ác.
Sáng sớm hôm nay nhận được một bức thư tố cáo, càng khiến hắn bận rộn hơn.
Trong thư nói rõ, mấy ngày tới đây sẽ có một tổ chức sát thủ ở nước ngoài, tiến hành hành động ám sát đối với đại phú hào, ủy viên hội hiệp thương chính trị Hoa Thiên Minh.
Nếu mà nói, đối với những thư tố cáo mà nói, không đáng tin cho lắm, nhưng sau khi nhìn thấy tên ở cuối bức thư, Trương Bưu không thể xem thường được.
Vì tên viết ở cuối bức thư là…Người chế tạo thi thể biến thái.
Trương Bưu rất rõ, tám người dân thành phố bị chết oan trong vụ thi thể biến thái này, thuộc loại cơ mật của cục, đến ngay cả trong cục,cũng chỉ có vài người được biết. Khoan nói đến chuyện người này có phải là hung thủ thật sự hay không đã, chỉ tính đến chuyện hắn biết sự việc này, cũng đủ để Trương Bưu không thể xem thường rồi.
Sóng gió lại đến.
Trương Bưu khẽ chau mày, dự cảm của hắn không sai, Hoa Hải quả thật sắp có chuyện lớn rồi. Trong số các đại phú hào ở Hoa Hải, Hoa Thiên Minh không thuộc hàng đẳng cấp nhất. Nhưng hắn là ủy viên hội hiệp thương chính trị, đã từng được bầu làm đại biểu nhân dân, mấy năm nay chỉ chuyện lo việc từ thiện, tiếng tăm cũng rất tốt. Đến ngay cả những công dân bình thường khi nhắc đến tên hắn đều hết lời khen ngợi.
“Đội trưởng, anh gọi em đến, có phải đã xảy ra chuyện lớn không ?”
Chính vào lúc Trương Bưu đang thất thần, trợ thủ đắc lực Tiểu Lý bèn đẩy cửa bước vào. Nói: “Em mới dẫn người đi bắt thằng Ba ở Đông Thành, đang chuẩn bị đi thẩm vấn nó…”
“Chuyện của thằng Ba cậu giao lại cho người khác làm đi, chúng ta có chuyện còn quan trọng hơn, cậu xem bức thư này trước đi.” Nói xong, Trương Bưu bèn đưa bức thư tố cáo đó qua.
Nhanh chóng xem xong, Tiểu Lý chau mày: “Tại sao lại là Hoa Thiên Minh ? Đó là một người tốt được mọi người công nhận, chiếu lý thì không thể nào có thù oán với ai được ? Đội trưởng, anh nói xem có khi nào người ám sát ông chủ Hoa lại là chủ nhân bức thư này không ?”
“Không đoán được…”
Trương Bưu hình như cũng có chút đau đầu: “Nếu là người này, thì những gì chúng ta sắp gặp chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, thủ đoạn của gã này tôi và cậu đều rõ, khác hẳn người thường. Cho dù có là cảnh sát đặc nhiệm được võ trang cũng không thể làm gì được. “
“Vậy ý của anh là…”
“Tôi muốn báo cho đặc công của cục an ninh quốc gia…”
Trương Bưu trầm ngâm nói: “ Nếu chỉ vì sự bảo vệ của chúng ta không được tốt, khiến Hoa Thiên Minh bị người ta ám sát, trách nhiệm sau này phải gánh rất nặng nề.”
“Nhưng phía cục trưởng… tết sắp đến rồi, hình như ông ấy không mong sẽ xảy ra chuyện lớn gì ?” Tiểu Lý thì thầm nói.
“Chuyện này tôi sẽ bàn với cục trưởng, nhờ mối quan hệ riêng tư của tôi để liên hệ với phía bên đặc công cùng nhau bảo vệ Hoa Thiên Minh… mong là sẽ không xảy ra chuyện.” Dường như Trương Bưu không được lạc quan lắm.
“Vậy giờ anh cần em làm gì ?” Tiểu Lý chờ chỉ thị.
“Rút vài anh em giỏi, dẫn thành viên các đội đặc cần bảo vệ 24/24 đối với Hoa Thiên Minh, tôi sẽ mau chóng liên lạc với bên cục an ninh quốc gia… nhớ kỹ, có dù có hy sinh bản thân cũng không được để Hoa Thiên Minh xảy ra chuyện.” Trương Bưu trịnh trọng căn dặn một câu.
Tiểu Lý đứng nghiêm, nghiêm túc nói: “Đội trưởng yên tâm, em sẽ không để anh thất vọng đâu.”
Sau khi Tiểu Lý rời khỏi, Trương Bưu lập tức gọi điện cho người anh em tốt Đại Phi, nói rõ tình hình, đồng thời hẹn thời gian địa điểm, gặp nhau bàn chi tiết hơn.
Nửa tiếng sau, Trương Bưu và Đại Phi đã gặp nhau ở quán café lần trước, vẫn gọi hai ly capuchino như cũ.
Đọc xong bức thư dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mày của Đại Phi cũng chau lại, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc: “Anh Bưu, ý của anh là muốn em phải người hỗ trợ anh bảo vệ Hoa Thiên Minh ?”
Những giọt lệ trong mắt Hàn Tuyết Nhi liền rơi lã chã xuống. Hôm nay quả là một ngày đáng để ăn mừng, đã nhiều ngày rồi, đây là lần đầu tiên tâm trạng cô có thể nhẹ nhõm như vậy.
Nhìn ra cửa sổ, lần đầu tiên cô phát hiện ra, thì ra trời xanh như thế, mây trắng như thế.
Tâm trạng tốt, mọi việc đều tốt.
“Vậy em có thể hỏi anh vài vấn đề không ?”
Tâm trạng khác đi, thì cảm nhận cũng sẽ khác đi, lúc này nhìn Phương Hạo Vân, cô không còn cảm thấy hắn là ác ma nữa. Mà là một người đàn ông quang minh chính đại, một người tốt.
“Hỏi đi, nhưng anh không nhất định sẽ trả lời em.” Phương Hạo Vân đoán những câu hỏi mà cô bé này đưa ra chắc sẽ khó mà trả lời được, nhất là những chuyện liên quan đến thân phận của hắn.
Hàn Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc, hỏi: “Tại sao bây giờ anh lại xuất hiện với bộ mặt như vậy, có phải là đang có âm mưu gì không… ý của em là, lúc trước khuôn mặt anh không phải như vậy. Có phải anh biết thuật dị dung không ?”
Câu hỏi này cứ luôn lẩn quẩn trong đầu cô, lứa tuổi dậy thì này, chính là lúc tính hiếu kỳ rất lớn.
Liên quan đến vấn đề này, Phương Hạo Vân không hề tránh né, hắn suy nghĩ một hồi bèn trầm giọng nói: “Anh có thể khẳng định với em là, anh không có biết thuật dị dung. Bây giờ em nhìn thấy mới là anh thật sự, lúc trước người mà em nhìn thấy, không phải là khuôn mặt thật sự của anh. Những gì anh có thể nói cho em biết chỉ có như vậy, những chuyện còn lại em đừng hỏi thêm nữa, biết quá nhiều, đối với em chẳng có ích lợi gì.”
Nói đến đây, Phương Hạo Vân cẩn thận căn dặn: “Bây giờ trên thế gian này những người có thể biết được thân phận của anh, tính luôn cả em chỉ có 3 người. Anh mong em có thể vĩnh viễn giữ kín bí mật này, nếu không thì, em sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Em và cả gia đình em, còn có bạn bè, đều có nguy hiểm đến tính mạng.”
Lời nói của Phương Hạo Vân thật thật giả giả, Hàn Tuyết Nhi không hề nghi ngờ gì. Nhưng đối với lời cảnh cáo và uy hiếp cuối cùng của hắn, có chút bất mãn.
Dĩ nhiên. Bất mãn thì bất mãn, nhưng cô vẫn cứ ghi nhớ những lời cảnh cáo của Phương Hạo Vân trong lòng. Cô đã từng chứng kiến thủ đoạn giết người của Phương Hạo Vân, nên đối với lời cảnh cáo của hắn, cô không dám nghi ngờ chút nào.
“Tuyết Nhi. Anh nghĩ từ hôm nay trở đi, chắc em sẽ không còn trở ngại tâm lý nào nữa chứ ?” Phương Hạo Vân mỉm cười nói.
Hàn Tuyết Nhi gật gật đầu, vui mừng nói: “Sẽ không có nữa đâu, cơn ác mộng trong lòng em từ hôm nay trở đi đã bị anh lấy mất rồi… nhưng em cảm thấy em vẫn nợ anh một món nợ ân tình rất lớn, nếu sau này có cơ hội, em nhất định sẽ báo đáp cho anh.”
“Lấy thân báo đáp à ?”
Phương Hạo Vân cười hi hi: “Anh thì không có hứng thú đâu nhé.”
“Đi chết đi…!”
Hàn Tuyết Nhi tức tối nói: “Em không có thô bỉ như vậy. Dù sao thì sau này có cơ hội em sẽ báo đáp cho anh.”
“Ha ha…!”
Phương Hạo Vân cười, đề nghị nói: “Giờ không còn sớm nữa, anh nghĩ chúng ta cũng nên đi ra thôi, để chị họ em khỏi phải lo lắng.”
“Em… sau này em có thể gọi anh là anh Hạo Vân không ?”
Hàn Tuyết Nhi thấy Phương Hạo Vân đứng dậy. Vội vàng lấy hết can đảm hỏi.
“Đương nhiên là được…!” Phương Hạo Vân gật đầu đáp lại.
“Vậy sao lần trước anh còn đối xử với em như vậy, để người ta buồn bực lâu như vậy, đáng ghét…”
Hàn Tuyết Nhi bất giác nhớ đến cuộc gặp gỡ lần trước ở ký túc xá của chị Thanh Thanh, mặt đầy thiệt thòi nói: “Anh thay đổi nhanh vậy, có thật là không có âm mưu gì không ?”
Phương Hạo Vân bị cô bé này hỏi đến nỗi dở khóc dở cười, hắn cười giải thích: “Anh không thích người khác dùng trí thông minh nhỏ nhoi để mà đoán mò anh. Hơn nữa gần đây tâm trạng của anh cũng đã có nhiều thay đổi. Yên tâm đi, hôm nay những gì anh nói với em đều là thật cả.”
“Cám ơn…!” Hàn Tuyết Nhi lại cám ơn lần nữa.
Ngừng một lúc. Đột nhiên cô lại hỏi: “Anh Hạo Vân, anh thích chị họ em không ? Chị ấy là một cô gái tốt. Em biết chị ấy rất thích anh. Em xin anh đừng để chị ấy phải đau lòng, đừng tổn thương đến chị ấy có được không ?”
“Anh và chị Thanh Thanh là bạn tốt.”
Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói một câu, sao đó nói như trêu chọc: “Nhớ nhé, sau này đừng có hễ động một tí là cởi đồ trước mặt con trai nha… Còn nữa, bây giờ em đang trong tuổi dậy thì, đừng có xài áo ngực nhỏ quá, còn nữa…”
“Stop…!” Mặt của Hàn Tuyết Nhi đỏ như quả táo vậy, cô đã không thể nghe thêm được nữa. Nghĩ đến chuyện lúc nãy, quả thật cô đã quá manh động, đúng là đã để cho cái tên đáng ghét này được lợi. Mà còn bị người ta cười ngược lại nữa chứ. Hôm nay ở trước mặt Phương Hạo Vân mà thoát y, đó tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời cô. Đáng ghét, anh xem tôi là hạng người gì chứ ?
“Chắc anh ấy cho rằng mình là một đứa dễ dãi…” nghĩ đến đây. Hàn Tuyết Nhi mặt trông rất oan ức, đôi mắt liền đỏ hoe.
Sau khi nói những lời sai lầm đó, Phương Hạo Vân đã rất nhanh chóng nhận ra lời nói đùa của mình có chút quá đáng, hắn vốn chỉ định chuyển đề tài thôi, không ngờ cô bé này lại nhạy cảm đến thế.
“Đừng khóc nữa, khóc thành mặt mèo thì hết đẹp đấy…”
“Anh mới là mặt mèo đó…” Hàn Tuyết Nhi khẽ trách móc, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, vội vàng lấy tay lau đi giọt nước trên khóe mắt, bước qua soi gương, xác định không có gì thay đổi, đã đi ra khỏi phòng.
Trước khi Phương Hạo Vân ra khỏi cửa, vô tình nhìn thấy một chiếc quần lót treo trên móc áo, thầm cười trong bụng, con nít đúng là con nít.
Từ lúc Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi bước vào phòng, Trần Thanh Thanh một mình cứ đi qua đi lại ngoài phòng khách, trông rất nóng ruột. Thấy hai người họ đã trở ra phòng khách, vội vàng tiến đến kéo tay cô em họ, hỏi: “Tuyết Nhi, sao rồi ? Vấn đề tâm lý của em có phải đã giải quyết được rồi không ?”
“Uhm…!”
Hàn Tuyết Nhi vui vẻ gật đầu, nói: “Chị họ, chị yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, em sẽ không mơ thấy ác mộng nữa. Cũng may được anh Hạo Vân giúp đỡ. Em phải cảm ơn anh ấy đàng hoàng mới được.”
Anh Hạo Vân ? Trần Thanh Thanh thầm nghĩ trong bụng, Hạo Vân quả là có tài, chỉ mất một chút công sức thôi, không những trở ngại trong lòng em họ không còn nữa, mà quan hệ giữa hai người lại phát triển nhanh thế.
Đúng là nhân tài. Lúc trước quả là cô đã xem nhẹ Phương Hạo Vân, hắn tuyệt đối là người đa tài.
Cô nào đâu biết, Hàn Tuyết Nhi bị tâm bệnh.
Tục ngữ cũng có nói, tâm bệnh thì phải lấy tâm mà trị, muốn gỡ cái gút mắc trong lòng thì phải tìm người tạo ra cái gút mắc đó. Và Phương Hạo Vân chính là tâm dược của Tuyết Nhi, là người buộc gút mắc. Đương nhiên tất cả đều đã giải quyết ổn thỏa.
“Hạo Vân, cám ơn em, thật không biết nên cám ơn em thế nào đây.” Trần Thanh Thanh bước đến bên hắn, nghiêm túc cúi mình với Phương Hạo Vân, cô thật lòng vui mừng cho em họ.
“Chị Thanh Thanh quá khách sáo rồi. Đó là điều nên làm mà.”
Phương Hạo Vân cười nhạt, sau đó liền nói: “Nếu chuyện này đã được giải quyết, em nghĩ em cũng nên cáo từ rồi.”
Hạo Vân bận mà. Không phải đã bảo mỗi ngày đều phải đến công ty sao. Chỉ riêng chuyện của chị Mỹ Kỳ thôi cũng đủ để hắn đau đầu nhức óc rồi. Rất nhiều lần hắn định nói chuyện này với Bạch Lăng Kỳ, nhưng lời nói đã ra gần đến cửa miệng thì lại rút vào. Là một cô gái tân thời, hắn rất khó tưởng tượng Bạch Lăng Kỳ sẽ chấp nhận để chuyện này tiếp tục tồn tại. Tuy hắn nói với Trương Mỹ Kỳ có vẻ rất lạc quan, nhưng thực ra trong lòng hắn không nắm chắc phần nào cả.
“Ở lại ăn cơm đi ? Hạo Vân, có lẽ em vẫn chưa biết, Tuyết Nhi nấu ăn ngon lắm đấy ?” Trần Thanh Thanh có ý muốn giữ lại.
Hàn Tuyết Nhi nghe chị họ khen mình như vậy, liền cảm thấy ngại ngùng. Nhưng cô cũng mong Phương Hạo Vân có thể ở lại thưởng thức tay nghề của cô. Từ sau khi hiểu lầm không còn, cô cảm thấy anh Hạo Vân cũng không đến nỗi tệ.
“Hôm khác đi, hôm nay em còn có chuyện gấp phải làm, không ở lại được, hai người cứ ở lại chơi nhé…”
Việc có phân việc nặng nhẹ, gấp và chậm, Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, vẫn không dự định sẽ ở lại.
“Nếu đã vậy. vậy để tụi chị tiễn em nhé.” Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân đã quyết định đi, có giữ lại nữa cũng không hay, chỉ đành cùng Hàn Tuyết Nhi tiễn hắn rời khỏi.
Đợi khi Phương Hạo Vân đã đi khỏi, Trần Thanh Thanh thần bí kéo Hàn Tuyết Nhi vào phòng khách, hiếu kỳ hỏi: “Tuyết Nhi. Hạo Vân làm hướng dẫn tâm lý cho em như thế nào vậy, hiệu quả tốt thế, thấy hiệu quả tức thì ?”
Tâm trạng của Hàn Tuyết Nhi bây gờ so với lúc trước, cứ như là hai người khác nhau. Hơn nữa, thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với Phương Hạo Vân cũng thay đổi đến 360 độ.
Trần Thanh Thanh đoán là trong đó chắc chắn có nguyên nhân.
“Chúng em…”
Hàn Tuyết Nhi không giỏi nói dối, nhưng chân tướng của sự thật không thể nói ra được, nên khi nói chuyện, có úp úp mở mở: “Chị họ, lúc đó em bị thôi miên mà… cho nên. Chi tiết như thế nào em cũng không rõ lắm. Dù gì thì, sau khi tỉnh dậy, em cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều…”
“Ồ, thì ra là vậy, xem ra Phương Hạo Vân đúng là một chuyên gia tâm lý.”
Trần Thanh Thanh hưng phấn nói: “Hình như không có gì là cậu ấy không biết.”
“Chị họ, có phải chị thích anh Hạo Vân không ?” Hàn Tuyết Nhi thấy chị họ mặt mày hớn hở, nhân cơ hội hỏi luôn một câu.
……….
Theo bố trí của bộ, ủy ban thành phố và ủy ban chính phủ, công tác vây quét trước tết đã được bắt đầu, xua đen tối trừ cái ác, các hành động để bài trừ tệ nạn xã hội cũng lần lượt khởi động.
Đội trưởng cục cảnh sát thành phố Trương Bưu mấy hôn nay bận rộn vô cùng, vừa phải lo công tác phá án như bình thường, ngoài ra còn phải đích thân chỉ đạo việc thực hiện xua đen tối trừ cái ác.
Sáng sớm hôm nay nhận được một bức thư tố cáo, càng khiến hắn bận rộn hơn.
Trong thư nói rõ, mấy ngày tới đây sẽ có một tổ chức sát thủ ở nước ngoài, tiến hành hành động ám sát đối với đại phú hào, ủy viên hội hiệp thương chính trị Hoa Thiên Minh.
Nếu mà nói, đối với những thư tố cáo mà nói, không đáng tin cho lắm, nhưng sau khi nhìn thấy tên ở cuối bức thư, Trương Bưu không thể xem thường được.
Vì tên viết ở cuối bức thư là…Người chế tạo thi thể biến thái.
Trương Bưu rất rõ, tám người dân thành phố bị chết oan trong vụ thi thể biến thái này, thuộc loại cơ mật của cục, đến ngay cả trong cục,cũng chỉ có vài người được biết. Khoan nói đến chuyện người này có phải là hung thủ thật sự hay không đã, chỉ tính đến chuyện hắn biết sự việc này, cũng đủ để Trương Bưu không thể xem thường rồi.
Sóng gió lại đến.
Trương Bưu khẽ chau mày, dự cảm của hắn không sai, Hoa Hải quả thật sắp có chuyện lớn rồi. Trong số các đại phú hào ở Hoa Hải, Hoa Thiên Minh không thuộc hàng đẳng cấp nhất. Nhưng hắn là ủy viên hội hiệp thương chính trị, đã từng được bầu làm đại biểu nhân dân, mấy năm nay chỉ chuyện lo việc từ thiện, tiếng tăm cũng rất tốt. Đến ngay cả những công dân bình thường khi nhắc đến tên hắn đều hết lời khen ngợi.
“Đội trưởng, anh gọi em đến, có phải đã xảy ra chuyện lớn không ?”
Chính vào lúc Trương Bưu đang thất thần, trợ thủ đắc lực Tiểu Lý bèn đẩy cửa bước vào. Nói: “Em mới dẫn người đi bắt thằng Ba ở Đông Thành, đang chuẩn bị đi thẩm vấn nó…”
“Chuyện của thằng Ba cậu giao lại cho người khác làm đi, chúng ta có chuyện còn quan trọng hơn, cậu xem bức thư này trước đi.” Nói xong, Trương Bưu bèn đưa bức thư tố cáo đó qua.
Nhanh chóng xem xong, Tiểu Lý chau mày: “Tại sao lại là Hoa Thiên Minh ? Đó là một người tốt được mọi người công nhận, chiếu lý thì không thể nào có thù oán với ai được ? Đội trưởng, anh nói xem có khi nào người ám sát ông chủ Hoa lại là chủ nhân bức thư này không ?”
“Không đoán được…”
Trương Bưu hình như cũng có chút đau đầu: “Nếu là người này, thì những gì chúng ta sắp gặp chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, thủ đoạn của gã này tôi và cậu đều rõ, khác hẳn người thường. Cho dù có là cảnh sát đặc nhiệm được võ trang cũng không thể làm gì được. “
“Vậy ý của anh là…”
“Tôi muốn báo cho đặc công của cục an ninh quốc gia…”
Trương Bưu trầm ngâm nói: “ Nếu chỉ vì sự bảo vệ của chúng ta không được tốt, khiến Hoa Thiên Minh bị người ta ám sát, trách nhiệm sau này phải gánh rất nặng nề.”
“Nhưng phía cục trưởng… tết sắp đến rồi, hình như ông ấy không mong sẽ xảy ra chuyện lớn gì ?” Tiểu Lý thì thầm nói.
“Chuyện này tôi sẽ bàn với cục trưởng, nhờ mối quan hệ riêng tư của tôi để liên hệ với phía bên đặc công cùng nhau bảo vệ Hoa Thiên Minh… mong là sẽ không xảy ra chuyện.” Dường như Trương Bưu không được lạc quan lắm.
“Vậy giờ anh cần em làm gì ?” Tiểu Lý chờ chỉ thị.
“Rút vài anh em giỏi, dẫn thành viên các đội đặc cần bảo vệ 24/24 đối với Hoa Thiên Minh, tôi sẽ mau chóng liên lạc với bên cục an ninh quốc gia… nhớ kỹ, có dù có hy sinh bản thân cũng không được để Hoa Thiên Minh xảy ra chuyện.” Trương Bưu trịnh trọng căn dặn một câu.
Tiểu Lý đứng nghiêm, nghiêm túc nói: “Đội trưởng yên tâm, em sẽ không để anh thất vọng đâu.”
Sau khi Tiểu Lý rời khỏi, Trương Bưu lập tức gọi điện cho người anh em tốt Đại Phi, nói rõ tình hình, đồng thời hẹn thời gian địa điểm, gặp nhau bàn chi tiết hơn.
Nửa tiếng sau, Trương Bưu và Đại Phi đã gặp nhau ở quán café lần trước, vẫn gọi hai ly capuchino như cũ.
Đọc xong bức thư dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mày của Đại Phi cũng chau lại, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc: “Anh Bưu, ý của anh là muốn em phải người hỗ trợ anh bảo vệ Hoa Thiên Minh ?”
/731
|