Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 17: Phòng ngủ của Trần Thanh Thanh

/731


Xem qua một lượt cách bài trí trong phòng xong, Phương Hạo Vân chọn cho mình một chiếc giường gần bên cửa sổ có ánh nắng mặt trời chiếu vào, bắt đầu cặm cụi sắp xếp hành lí.

Cho đến khi hắn làm hết tất cả mọi việc vẫn chưa thấy có ai vào phòng 314, Phương Hạo Vân nán lại một mình trong phòng cảm thấy buồn buồn, hắn quyết định khóa cửa về nhà cái đã. Theo như kế hoạch sắp xếp của trường đại học Hoa Hải, năm ngày kế tiếp đều là thời gian dành cho tân sinh viên đến ghi danh nhập học, nên trong mấy ngày này hắn hoàn toàn có thể không đến trường cũng được.

Dù là vậy, Phương Hạo Vân không muốn quay về công ty, khó khăn lắm mới có lí do hợp lí để thoát khỏi nơi đó, hắn đâu có ngu tiếp tục sa thân vào chốn cũ. Hắn đang nghĩ hay là dùng khoảng thời gian mấy ngày rảnh rỗi này, tìm thuê một căn phòng ở bên ngoài trường đại học. Kí túc xá dành cho sinh viên của đại học Hoa Hải tuy rất tốt, nhưng một phòng ở bốn người, Phương Hạo Vân cảm thấy hơi chật chội, hơn nữa không có lợi cho việc che giấu thân phận của hắn.

Nếu một mình ở riêng, hàng ngày hắn mới có thể tập luyện võ thuật theo kế hoạch đặt ra nhằm rèn luyện cơ thể.

Phương Hạo Vân quyết định sau khi về đến nhà, trước hết sẽ bàn bạc với người thân trong gia đình, nghe xem ý kiến của mọi người thế nào, dù sao trong mắt người thân nhà họ Phương hắn hãy còn là thằng mọt sách ngoan hiền.

Tuy Phương Hạo Vân bắt đầu tìm cách thay đổi cách nhìn về hắn trước mặt người thân trong gia đình, nhưng làm việc gì cũng không nên quá gấp gáp, hắn quyết định tiến hành từ từ, nếu làm quá nhanh sẽ khiến họ nghi ngờ.

“Chị, em không muốn về nhà, vào kí túc xá của chị có được không?”

Tâm trạng của Hàn Tuyết Nhi đang rối rắm, ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn của Phương Hạo Vân vẫn hiện diện trong đầu cô không chịu biến đi.

“Thôi được!”

Trần Thanh Thanh ra vẻ quan tâm hỏi thăm: “Tuyết Nhi, hôm nay em bị làm sao vậy? Chị cảm thấy thần trí em có vẻ sợ sệt, hình như gặp phải chuyện gì rất đáng sợ.”

Hàn Tuyết Nhi từ tốn nói: “Chị, em không sao, chị không cần lo lắng.”

Hàn Tuyết Nhi vì muốn cứu ba cô thoát khỏi bọn bắt cóc, đem lần đầu tiên của mình ra làm thứ trao đổi với người ta, chuyện đáng xấu hổ thế này tất nhiên cô không muốn nói ra cho người khác biết, dù đó là chị họ có tình cảm thân thiết với cô hơn cả chị ruột đi chăng nữa.

Trần Thanh Thanh biết em họ đang giấu giếm chuyện gì, cô nổi lòng tò mò, hỏi dồn: “Tuyết Nhi, em nói cho chị biết, có phải có liên quan đến tên Phương Hạo Vân đó, hai người trước đây quen biết nhau đúng không? Có phải là em kết bạn với hắn, hắn đã ức hiếp em, sau đó bỏ rơi em không? Hứ, chị đã sớm nhận ra thằng ranh đó không phải thứ tốt đẹp gì, vừa gặp mặt đã nhìn chăm chăm vào mông người ta…”

Trần Thanh Thanh vẫn còn ấm ức chuyện hồi nãy bị nhìn vào mông, bây giờ cộng thêm nỗi buồn của Hàn Tuyết Nhi, cô bùng nổ cơn giận như núi lửa phun trào, muốn lập tức giẫm nát cái đầu của Phương Hạo Vân, xem sau này hắn còn dám háo sắc, còn dám bỏ rơi bạn gái không?

“Chị, chị nói lung tung gì thế?”

Hàn Tuyết Nhi khẽ nhăn mày, nói vẻ không vui: “Chị à, em không sao thật mà, chị đừng suy nghĩ lung tung nữa, cho đến bây giờ em còn chưa nắm tay con trai nữa mà, ở đâu có chuyện nghiêm trọng như chị nói xảy ra, chị còn nói bậy là em không còn mặt mũi gặp bạn bè nữa.”

“Còn nữa, em vốn không quen biết với người tên Phương Hạo Vân đó.” Hàn Tuyết Nhi giải thích thêm.

“Không quen biết à? Có thật là không quen biết? Chị thấy phản ứng của em khi gặp hắn…” Tất nhiên Trần Thanh Thanh không tin những lời giải thích của Hàn Tuyết Nhi, cảm thấy cô em họ đang cố tình che giấu chuyện gì.

Hàn Tuyết Nhi suy ngẫm thêm một hồi, nói: “Chị, em quả thật không quen hắn, nhưng hắn cùng họ tên với một người bạn của em, nhưng người bạn này mắc bệnh ung thư, đã qua đời khi em còn học trung học năm hai. Em có ấn tượng sâu nặng về người bạn này, nên khi nghe hắn xưng tên ra em mới phản ứng kinh ngạc như thế…”

Phương Hạo Vân không hề hay biết, vì muốn bịa chuyện nói dối, Hàn Tuyết Nhi không tiếc lời trù ẻo hắn mắc bệnh ung thư qua đời.

“Ờ, thì ra là vậy, hèn gì.”

Câu chuyện bịa đặt của Hàn Tuyết Nhi rất chặt chẽ, Trần Thanh Thanh không phát hiện ra lỗ hỏng nào trong đó, hơn nữa cô cũng cho rằng em họ gặp phải chuyện gì tuyệt đối sẽ không giấu giếm cô nên không tiếp tục dò hỏi thêm.

……

Sau khi nói dối thành công, tâm trạng của Hàn Tuyết Nhi dường như nhẹ nhõm đi rất nhiều, suốt đường đi hai chị em tíu tít với nhau, bàn luận một số đề tài của con gái.

Rất nhanh, hai người bước vào khu kí túc xá dành cho nghiên cứu sinh nằm ngay vị trí đẹp nhất trong khu nhà ở của trường đại học Hoa Hải, ở đây khác với kí túc xá dành cho sinh viên đại học bình thường, toàn bộ được thiết kế theo phong cách Châu Âu, khu nhà sang trọng đạt tiêu chuẩn, mỗi người ở riêng một phòng, quy định dành cho sinh viên đại học và nghiên cứu sinh tất nhiên có sự khác biệt rồi.

“Chị, sao chị không chịu dọn dẹp phòng ốc thế? Chị xem bừa bộn chưa này…”

Vừa bước vào cửa, Hàn Tuyết Nhi thấy giấy vụn vo tròn rải đầy ra đất, cửa sổ là một lớp bụi dày, hiển nhiên căn phòng đã lâu không được chủ nhân của nó dọn dẹp.

Điều quá đáng nhất là một bộ đồ lót đen mỏng tang xuất hiện ngay trên mặt bàn. Hàn Tuyết Nhi nhăn mặt khó chịu: “Chị, xem chị kìa… Cái này thì quá đáng thiệt rồi đó.”

Trần Thanh Thanh cười hi hí, hình như không bận tâm lắm về chuyện này, ung dung nói: “Có gì mà phải hoảng lên thế? Chị của em là phó chủ tịch hội sinh viên mà, suốt ngày bận tối mắt tối mũi, đào đâu ra thời gian làm việc nhà, hơn nữa căn phòng này cũng không cho phép đàn ông bước vào, ai mà thấy chứ? Em ném nó qua một bên, tối nay chị sẽ giặt.”

Hàn Tuyết Nhi le lưỡi hết cách, rõ ràng bà chị này là một cô gái lười biếng.

“Chị lười như vậy, sau này sao lấy được chồng đây?” Hàn Tuyết Nhi cúi xuống nhặt lấy vài bộ đồ vất vương vãi, lên tiếng trêu chọc.

“Xí!” Trần Thanh Thanh tràn đầy tự tin nói: “Ai nói chị không lấy được chồng? Em không biết đó thôi, số nam sinh đeo đuổi chị xếp hàng dài mấy cây số… Nhưng tiếc là chị của em không nhìn ra tên nào ra hồn cả. Tuyết Nhi em nói xem, xã hội bây giờ bị sao ấy? Ngay cả một người đàn ông ưu tú cũng không tìm thấy, thật chán chết đi được.”

“Đàn ông tốt thì đầy ra đó, em thấy lí do chủ yếu là chị đặt ra yêu cầu quá cao thôi, tầm mắt của chị để tuốt trên trời.”

Hàn Tuyết Nhi từ nhỏ đã chơi chung với Trần Thanh Thanh nên biết rõ tính cách của cô, việc gì cũng thích yêu cầu cao, không chịu thứ tốt, chỉ chịu thứ tốt nhất, chắc dì dượng đang lo lắng cho hôn nhân của bà chị này lắm đây.

“Tuyết Nhi, em khoan dọn dẹp đã, chị hỏi em, lần trước rốt cuộc em đã tìm được cao thủ ở phương nào giải cứu dượng ra vậy?” Thật ra câu hỏi này Trần Thanh Thanh đã muốn hỏi từ lâu, nhưng trước giờ vẫn chưa có cơ hội.

Hàn Tuyết Nhi nghe xong khẽ giật mình, hình như cô hơi do dự.

“Tuyết Nhi, với quan hệ của chúng ta có cần thiết phải giấu giếm không?”

Trần Thanh Thanh thấy Hàn Tuyết Nhi do dự, vội nói nhỏ: “Em yên tâm, sau khi em nói cho chị biết, chị nhất định giữ bí mật, chị sẽ không nói cho người khác nghe đâu.”

Hàn Tuyết Nhi suy ngẫm một hồi, quyết định nói ra tất cả với Trần Thanh Thanh, từ nhỏ đến lớn hai chị em chưa từng giữ bí mật gì với nhau.

Nhưng về chuyện đem lần đầu tiên ra trao đổi với Phương Hạo Vân, cô quyết định tạm thời không nói ra, không phải cô không muốn thành thật với Trần Thanh Thanh, chỉ là những việc thế này rất khó nói ra, sự trong trắng đối với một cô gái quan trọng hơn hết thảy mọi thứ…

“Là Phương Hạo Vân!” Hàn Tuyết Nhi lí nhí nói.

“Phương Hạo Vân?” Trần Thanh Thanh kinh ngạc hét lên, liền sau đó là một câu hỏi: “Em nói thật đó ư?”

“Ờ, là Phương Hạo Vân. Nhưng…” Hàn Tuyết Nhi biết Trần Thanh Thanh có lẽ đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Chị hiểu lầm rồi, đó không phải là Phương Hạo Vân mà chúng ta gặp hôm nay.”

“Vậy rốt cuộc là Phương Hạo Vân nào?” Trần Thanh Thanh hiếu kì muốn biết, cô khó tưởng tượng ra Phương Hạo Vân mà Hàn Tuyết Nhi nói là người như thế nào. Vụ án ngay cả cảnh sát cũng hết cách thế mà hắn lại giải quyết dễ dàng. Trước đây cô từng nghe dượng nói trong khoảng thời gian bị bắt cóc, ông bị nhốt trong quán bar Mặt trời đỏ, nếu đúng là vậy, Trần Thanh Thanh suy đoán vụ án mạng nghiêm trọng xảy ra ở quán bar là do Phương Hạo Vân gây ra. Về vụ huyết án nghiêm trọng này, cô từng thông qua mọi cách để tiếp cận tìm hiểu, toàn bộ những tên xã hội đen đều bị giết chết bằng binh khí, vốn là một người yêu thích võ thuật, Trần Thanh Thanh hiểu biết khá rõ về sức mạnh của võ thuật, cô không sao tưởng tượng nổi một con người bình thường có khả năng cầm binh khí chống cự được với súng ống hiện đại.

Nếu như vụ án quả thực do Phương Hạo Vân gây ra, mà hắn lại là con người, vậy điều đó chứng minh một suy đoán khác của Trần Thanh Thanh, tên sát thủ Phương Hạo Vân này luyện được tuyệt kĩ, hắn nắm bắt kĩ năng võ thuật thực sự.

Mục đích của Trần Thanh Thanh rất đơn giản, cô hy vọng tìm cho ra Phương Hạo Vân, sau đó bái hắn làm sư phụ, học võ thuật siêu phàm của hắn.

“Chị, em nói thật cho chị biết, em thông qua chỉ dẫn của người ngoài tìm được một tổ chức sát thủ, Phương Hạo Vân là sát thủ thuộc tổ chức đó.”

Nói đến đây Hàn Tuyết Nhi thần sắc sợ sệt, cô vội dặn dò kĩ: “Chị, ba em nói việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, hôm nay em nói chị nghe rồi, chị phải giữ bí mật, bằng không chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Ờ, Tuyết Nhi em yên tâm, chị hiểu rõ tính nghiêm trọng của vụ việc này.” Trần Thanh Thanh thề thốt.

“À phải, Tuyết Nhi, sau lần đó em còn gặp lại tên sát thủ Phương Hạo Vân kia không?” Trần Thanh Thanh muốn thông qua Hàn Tuyết Nhi tìm gặp sát thủ Phương Hạo Vân, hy vọng học được những tuyệt kĩ võ thuật từ hắn.

“Không có!”

Hàn Tuyết Nhi xanh mặt, lí nhí nói: “Tốt nhất là mãi mãi về sau em cũng không phải gặp lại hắn.”

Trần Thanh Thanh chưng hửng, cảm thấy thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với Phương Hạo Vân hơi khác lạ, cô thăm dò: “Vừa nãy em nói người cùng họ tên với gã tân sinh viên kia chính là sát thủ Phương Hạo Vân à?”

Hàn Tuyết Nhi khẽ gật đầu: “Ờ, chính là hắn.”

“À phải rồi, em từng nói ánh mắt của hắn rất giống với Phương Hạo Vân chúng ta gặp hôm nay đúng không?” Trần Thanh Thanh liên tục đặt ra câu hỏi.

“Có lẽ thế, nhưng em không dám khẳng định…” Nhắc tới Phương Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi có vẻ không được tự nhiên, đầu óc của cô lúc này rối rắm vô cùng.

“Chị, em muốn về nhà.” Hàn Tuyết Nhi không muốn tiếp tục nói về đề tài Phương Hạo Vân nữa, quyết định chấm dứt câu chuyện tại đây.

Trần Thanh Thanh hiểu rõ tâm trạng của em họ, cảm thấy giữa em họ và tên sát thủ kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không vui. Tuy cô rất muốn biết tin tức liên quan đến Phương Hạo Vân, nhưng nghĩ cho cảm nhận của Hàn Tuyết Nhi, cô quyết định tạm gác lại việc tìm hiểu.

“Để chị đưa em về nhà.”

……

Về đến nhà, Phương Hạo Vân suy nghĩ kĩ càng, quyết định nói ra việc thuê phòng bên ngoài trường với Phương Tuyết Di trước, ráng thuyết phục chị gái đồng ý rồi tính tiếp.

Trong khoảng thời gian này, theo như tìm hiểu của hắn về người thân trong nhà họ Phương, cảm thấy hai mẹ con Phương Tuyết Di và Trác Nhã dễ nói chuyện hơn, tư tưởng cũng hiện đại.

Còn ông bố Phương Tử Lân thì ngược lại, chắc do từng đi lính nên dù một tay sáng lập ra tập đoàn Thịnh Hâm, nhưng tư tưởng còn quá truyền thống và bảo thủ, có nhiều chuyện ông cố chấp nói vậy là vậy, không chịu thay đổi.

Nên Phương Hạo Vân quyết định công phá tòa lâu đài dễ vỡ trước tiên, chính là bà chị Phương Tuyết Di.

Hắn đi rón rén lên lầu đến trước phòng ngủ của Phương Tuyết Di, gõ cửa nhè nhẹ, nói nhỏ: “Chị, em là Hạo Vân đây, có tiện vào phòng không? Em có việc quan trọng muốn nói với chị.”

“Cửa không khóa, em tự mở cửa vào đi.” Trong phòng có tiếng Phương Tuyết Di đáp lại.

Phương Hạo Vân mở cửa bước vào, thấy chị hắn đang mặc bộ đồ ngủ nằm sấp ngay đầu giường đọc sách, bờ mông đầy đặn nhô cao như quả đồi, thân hình thon thả mềm mại, toàn thân tỏa ra nét quyến rũ của con gái.

Phương Hạo Vân không khỏi nheo nheo mắt nhìn chăm chú vào Phương Tuyết Di. Vấn đề lập tức nảy sinh, nhìn từ góc độ của hắn, không chỉ thưởng thức được thân hình tuyệt mỹ của bà chị, mà còn có thể nhìn xuyên qua lớp váy ngủ.

Phương Hạo Vân thấy khó xử, bà chị này hình như không mặc đồ lót, dưới lớp váy mỏng tang ẩn hiện một màu da trắng hồng.

Phương Hạo Vân nhức đầu mâu thuẫn, đứng về góc độ một gã đàn ông, nhìn thấy những cảnh nóng bỏng thế này đương nhiên khoái chí, nhưng xét đến góc độ một người em trai, hình như không được hay ho cho lắm, nếu không muốn nói là bệnh hoạn.

Nhưng lỗi không thuộc cả về Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di cũng điên thật, giữa ban ngày ban mặt mà bận đồ ngủ, mà không chịu mặc đồ lót nữa chứ, quá đáng!

Do dự một hồi, Phương Hạo Vân khẽ ho một tiếng, hy vọng nhắc nhở Phương Tuyết Di sự tồn tại của hắn, giữ ý tứ đổi giùm tư thế đi, chứ tiếp tục như vậy khó coi quá, hơn nữa Phương Hạo Vân cảm nhận được mặt hắn lại bắt đầu đỏ lên.

Phương Tuyết Di nghe tiếng ho ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt em trai ửng đỏ, ánh mắt hơi khác lạ, cô ngớ ra một lúc, liền sau đó phát hiện ra mình đang lộ hàng.

“Thằng ranh này, đỏ mặt gì đó? Có phải đã nhìn thấy gì không?” Phương Tuyết Di vội bật dậy, ngồi ngay cạnh giường, đặt cuốn tạp chí thời trang trên tay xuống, ném cho Phương Hạo Vân một tia nhìn sắc lẻm.

Phương Hạo Vân xụ mặt chối: “Không nhìn thấy gì cả…” Hắn nói sự thật đấy chứ, hắn không nhìn thấy bộ đồ lót gì cả, mà nhìn thấy cái khác kìa.

“Ngồi đi.”

Phương Tuyết Di không tin lắm thằng em trai, cô suy đoán chắc nó đã nhìn thấy những gì không nên thấy nên mới đỏ mặt. Tuy cô muốn dạy cho nó một bài học nhưng nghĩ lại hình như lỗi không thuộc về nó, ai biểu cô mặc đồ ngủ hớ hênh giữa ban ngày, hơn nữa chính cô cho phép nó bước vào phòng mà.

“Em có việc quan trọng muốn nói với chị đúng không? Giờ nói đi!” Phương Tuyết Di bảo em trai ngồi xuống, còn cô bắt chéo hai chân lại với nhau đề phòng tiếp tục lộ hàng.

Thật ra Phương Hạo Vân không có ý định cưa cẩm Phương Tuyết Di, vì hắn muốn thật sự hòa nhập vào cuộc sống bình thường trong gia đình bốn người hạnh phúc này, nên dù hắn và Phương Tuyết Di không có quan hệ huyết thống ruột thịt, hắn cũng sẽ không làm những việc đi ngược lại với đạo đức luân thường.

Nhưng dù suy nghĩ như vậy, lúc này Phương Hạo Vân vẫn ngồi không yên, ánh mắt láo liên không biết nên đặt vào đâu cho phải.

Phương Tuyết Di cảm thấy kì lạ, liếc xéo em trai một cái, bực bội hỏi: “Hạo Vân, em bị gì vậy? Em có nghe chị nói không? Không phải em có chuyện quan trọng cần nói với chị à? Nói đi, chị đang đợi nghe em nè.”


/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status