Phương Hạo Vân không phải là không muốn ngồi hàn huyên tâm sự với cô chị, nhưng ngặt nỗi bây giờ hắn phải đi tìm Kim Phi để giải khuây, thể dục một tí.
Từ hồi còn ở sơn trại Vương gia mát xa trị liệu cho Trần Thanh Thanh, hắn đã bị ám ảnh bởi tình dục, những tâm tình tiêu cực cứ nôn nao như sóng dậy trong lòng, may mà hắn còn áp chế được, chiều nay đi tới chỗ Tuyết Nhu, lại càng khiến dục vọng của hắn thêm bứt rứt, lúc này đây những cảm xúc trái chiều trong con người hắn không có cách nào khắc chế được nữa rồi.
Cho nên mới nói, trong cái tình hình nước sôi lửa bỏng này, nếu mà ở bên cạnh cô chị, thì rất nguy hiểm.
Phương Hạo Vân không muốn làm những chuyện mà sẽ khiến hắn phải hối hận cả đời này, cho nên hắn mới không màng đến sự oán trách của cô chị, vội vã bỏ đi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trần Thiên Huy, Phương Hạo Vân đánh máy cho Kim Phi, nói rằng cô ta tắm rửa sạch sẽ đợi hắn tới. Kim Phi không hề tỏ ra ngạc nhiên với điều này.
Bước trên đường, Phương Hạo Vân gọi một chiếc ta xi, bảo với tài xế địa chỉ của tập đoàn Hồng Tinh, chưa đầy bốn mươi phút sau, thì đã tới nơi.
Bảo vệ trước cửa đã được chỉ thị từ trước của Kim Phi, nên hắn không gặp phải phiền toái gì cả.
Hắn đi lên bằng thang máy, tới tầng văn phòng làm việc của Kim Phi, Phương Hạo Vân toan định bước ra ngoài thang máy, thì đột nhiên hắn trở nên cảnh giác, cảm thấy có người đang nấp trong bóng tối.
Và cũng vào lúc này, khi người núp trong bóng tối biết rằng mình đã bị bại lộ, lập tức nhảy vọt ra ngoài, lao tới tấn công Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân có chuẩn bị từ trước khẽ nghiêng thân mình, nhanh nhẹn né mình sang một bên tránh đòn công kích, cũng vào lúc này, hắn vội vã chuyển mình, hắn rất muốn xem, rốt cuộc là kẻ nào muốn hạ thủ với mình.
Đối phương là một kẻ y phục đen toàn thân, có mạng che mặt, hắn phục kích không thành, liền lui lại một bước, trong tay hắn sáng loáng một con dao nhọn, đang chĩa về phía Phương Hạo Vân, công kích thêm một chiêu nữa.
Phương Hạo Vân phát hiện ra sát thủ này có đôi mắt màu xanh, nếu hắn đoán không nhầm, thì đây chắc hẳn là một người ngoại quốc.
Sát thủ che mặt mắt xanh lao tới, Phương Hạo Vân vội vàng lui về sau, thêm lần nữa tránh được đòn công kích của đối phương, đồng thời khẽ lách sang một bên, lấy tay nắm được cánh tay phải của sát thủ, với tốc độ đó của hắn thì sát thủ kia về lý thì không có tí phần trăm tránh né nổi.
Nhưng thật không ngờ tốc độ phản ứng của sát thủ này cũng nhanh không kém, đúng vào lúc Phương Hạo Vân định phóng tay tới nắm, thì cánh tay phải của hắn đã giãy ra, chiếc dao nhọn đâm ngang qua cánh tay của Hạo Vân, ý đồ là chém đứt ngón tay của Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đương nhiên không để sát thủ đạt được ý đồ, hắn cười nhạt, rồi cơ thể hắn khẽ xoay tròn, vòng qua sườn trái của sát thủ áo đen, rồi tung chân đá qua.
Tưởng chừng chúng ta sẽ được thấy cảnh sát thủ "răng môi lẫn lộn", "khinh công như siêu nhân", nhưng không, sát thủ áo đen đã cuộn người lại, lăn mấy vòng để tránh cú sút của Phương Hạo Vân, đồng thời lăn lại gần Phương Hạo Vân, vung tay với con dao hướng tới đũng quần của hắn.
Tốc độ ra đòn của sát thủ áo đen tương đối chớp nhoáng, nhưng xét về lực thì vẫn còn chưa đủ hùng hồn, Phương Hạo Vân nhún người một cái đã bay lên không trung, khiến cho đòn đánh đó chỉ đâm vào không khí mà thôi.
Đúng vào lúc này, Phương Hạo Vân trong lúc đang phi thân thì cũng kịp lấy thế đưa chân tung cú đá về phía sát thủ.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, cổ tay của gã áo đen kia buộc phải bật tung con dao ra.
Sát thủ áo đen bước lui về sau hai bước, Phương Hạo Vân hếch mắt nhìn vào mắt người kia, trông thấy trong đôi mắt đó tràn ngập sự bất cam đi kèm sợ hãi.
"Chú em dân đâu đấy?""
Phương Hạo Vân giọng trầm trầm nhưng đanh thép, rồi bước tới vài bước.
Sát thủ áo đen biết mình chưa đủ trình solo với Phương Hạo Vân, toan định trở mình bỏ chạy, nhưng đã bị Phương Hạo Vân chặn đứng ý đồ, một tay in vết giữa ngực hắn, rồi theo đó một tay gạt bỏ cái khăn che mặt của hắn.
Nhìn kỹ, Phương Hạo Vân thấy có nét gì đó quen thuộc, hình như tên này trước đây đã từng cứu thoát một nữ sát thủ ngoại quốc trong tay hắn.
Sát thủ áo đen dính một chưởng của Phương Hạo Vân, mặt cắt không còn hột máu, đôi môi trắng bợt, hai mắt có chút hoang hồ, rồi hộc ra một ngụm máu tươi.
"Tôi biết rồi, cậu chính là người của Tần Tử Kiếm, là võ sư của gia tộc Morgan?" Sau thoáng lát nghĩ ngợi, Phương Hạo Vân đã nhận ra thân phận của đối phương.
Vừa nói dứt miệng, sát thủ áo đen lập tức hoảng hồn thất sắc kinh ngạc: "Tại sao anh lại biết lai lịch của tôi..."
"Hừ!"
Phương Hạo Vân khinh khỉnh nói: "Lần trước chính là chú mày đã cứu thoát đồng bọn ngay trong tay ta, đương nhiên là ta nhận ra chú mày rồi... Tần Tử Kiếm không ngu tới mức bảo chú đến giết ta đấy chứ? Nói đi, chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào?"
"Kẻ thua là giặc, tôi sẽ nói..." Suy đoán của Phương Hạo Vân không hề sai, người mặc áo đen chính là võ sĩ John của gia tộc Morgan, hôm nay sứ mệnh của hắn chính là đến để thủ tiêu Kim Phi. Ai ngờ vừa mới lẻn được vào trong tập đoàn Hồng Tinh đã đụng độ phải Phương Hạo Vân. John từ lâu đã muốn được tỉ thí cùng Phương Hạo Vân, hôm nay được trời cho cơ hội, hắn thuận tay không chút do dự, xuất đao hạ thủ, kết quả là bị đại bại dưới tay Phương Hạo Vân.
" Tôi đến để giết Kim Phi... Bây giờ nhiệm vụ đã thất bại, anh hãy giết tôi đi." John nhắm chặt mắt chờ chết.
Đúng lúc này, Kim Phi nghe thấy động tĩnh cũng bước ra khỏi phòng, đúng lúc nghe thấy lời tự thú của John, cô nhìn thấy Phương Hạo Vân đang đứng ở bên, liền bước tới, giận hằm hằm quát mắng: "Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh lại muốn giết tôi?"
John nghe vậy, từ từ mở mắt ra, nói: "Tôi cũng chỉ là làm theo lệnh mà thôi... Còn về cơ sự thế nào, thì tôi không biết được.
Kim Phi không muốn hỏi thêm gì nữa, lúc này Phương Hạo Vân liền nói: "Không phải hỏi thêm gì nữa, mọi chuyện đã rõ ràng cả rồi, Tần gia không vừa lòng chuyện anh trai Kim gia của em tự lập môn hộ, cho nên mới phái sát thủ tới xử em ,coi như dằn mặt với anh trai em."
Kim Phi nghe vậy thì bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại, đích thị là nguyên nhân này rồi.
Nghĩ lại thật là nguy hiểm quá, nếu như không có Phương Hạo Vân đến đúng lúc, e là cô đã không thoát khỏi cái chết rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Kim Phi long lanh như muốn nói, thành thực bộc bạch: "Cảm ơn anh."
"Cô không cần cảm ơn tôi, hôm nay vận cô đỏ đấy... Đúng rồi, cô phải mau thông báo chuyện này cho Kim gia, để hắn ra quyết sách đối phó lại."
Chuyện ngày hôm nay đối với Phương Hạo Vân mà nói, chưa chắc đã là chuyện tồi tệ.
Chính vì hành động này, hắn tin rằng Kim gia nhất định sẽ thề một sống một chết với Tần gia.
Ngừng một lát, Phương Hạo Vân nói với John: "Tôi không giết anh, anh về và bảo với Tần Tử Kiếm rằng, cứ nói là tôi nói, rằng nếu đắc tội với Kim gia, Kim Phi là đã đắc tội với tôi."
"Cút đi!"
Kim Phi giận dữ quát.
John hơi sững sờ, có chút ngoài dự kiến, nói: "Anh thật sự không giết tôi."
"Cút đi, hôm nay là bởi vì muốn để anh làm kẻ đưa tin, nên mới giữ lại cái mạng cẩu của anh. Nếu như lần sau mà còn gặp lại, tôi nhất định sẽ không tha đâu..." Phương Hạo Vân tạm thời không muốn gây hiềm khích với gia tộc Morgan, nhưng không có nghĩa là hắn không dám xuống tay hạ sát một võ sĩ tép riu.
"Đa tạ!"
John bảo toàn được mạng sống trở về, vội cảm ơn rồi nhanh chóng bỏ đi. Chuyện ngày hôm nay khiến tâm trạng Kim Phi có chút ấm lòng, cô chủ động ôm lấy cánh tay của Hạo Vân, dắt hắn vào trong phòng ngủ. Trong phòng đang bật vài chiếc đèn màu hồng phớt, trông rất lãng mạn, ấm áp, cực kỳ thích hợp để làm chuyện ấn ai ái ân.
"Phương thiếu gia, đợi em một chút... Để em đi thay đồ đã..." Kim Phi mỉm cười xoa dịu rồi vội vã bước đi. Hôm qua, cô mua trên mạng được một bộ đồ nội y cực kỳ sexy, cô quyết định hôm nay sẽ mặc để cho Phương Hạo Vân nhìn. Cho dù đó chỉ là dục vọng đơn thuần, nhưng cô cũng hy vọng trong lúc hoan lạc có thể cảm nhận được toàn bộ tình yêu từ hắn.
"Ừ!"
Phương Hạo Vân gật gật đầu, không nói lời nào lột bỏ hết quần áo trên người, nằm chờ sẵn trên giường. Ở chỗ của Kim Phi, hắn đều luôn trực tiếp giải phóng dục vọng không chút e ngại, không có chút đạo đức giả. Trong lúc Kim Phi thay đồ, những dục cảm xấu xa trong cơ thể Phương Hạo Vân cũng bắt đầu bùng phát tới tột cùng, đôi mắt vốn dĩ rất trong xanh phẳng lặng lúc này đã đỏ ngầu dục sát.
Có điều kỳ lạ là, lần này, hắn không hề để mất hoàn toàn lý trí. Ý thức của hắn vẫn rất rõ ràng, chỉ là dục vọng trong cơ thể đang vô cùng mạnh mẽ.
Hắn cần thiết phải xả hơi.
Vài phút sau, Kim Phi mặc một bộ đồ nội y đen tuyền bước ra khỏi phòng tắm, trông rất khơi gợi mời gọi. Phương Hạo Vân nằm trên giường, không hề kiêng nể gì, nhìn thẳng vào cơ thể mềm mại của cô với con mắt đầy dục vọng.
Kim Phi phát hiện ra đôi mắt của Hạo Vân đỏ quạch, cơ thể không rét mà run cầm cập, cô khẽ rùng mình nhè nhẹ, vô thức lùi về phía sau hai bước, kinh hãi lắp bắp nói: "Phương thiếu gia, anh sao vậy, mắt của anh trông đáng sợ quá."
"Qua đây!"
Phương Hạo Vân quát gằn giọng với Kim Phi, trong giọng nói không có tí cảm tình nào hết.
"Tôi..." Khuôn mặt của Kim Phi hiện ra sự sợ hãi, tiếp xúc với Phương Hạo Vân đã lâu, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi như vậy.
Nhìn vào đôi mắt đỏ quạch kia, cơ thể của Kim Phi không khỏi run lên bần bật, cô lùi lại từng bước một, khi lùi tới bờ tường thì mới dừng lại.
Phương Hạo Vân cười khẩy, mắt hau háu nhìn chằm chặp vào cơ thể của cô, Kim Phi mặc trên người một bộ nội y màu đen, 2 điểm phía trên, và 1 điểm phía dưới đều gần như lộ hết ra, rất ư là mời gọi.
"A..."
Vào lúc đôi mắt đỏ ngầu của Phương Hạo Vân đảo qua đảo lại trên người Kim Phi, cô cảm thấy như thể có bàn tay vô hình nào đó đang ve vuốt cơ thể mình, cảm giác đê mê tê dại khiến cho cô không nhịn được rên lên khe khẽ.
"Qua đây!"
Phương Hạo Vân lại gằn giọng lạnh lùng lần nữa, sắc đỏ trong mắt càng nồng đậm.
Kim Phi hơi do dự đôi chút, rồi cũng bước lại gần.
Khóe miệng Phương Hạo Vân nhếch lên thỏa nguyện, đưa tay đập vào mông cô mấy cái, nói: "Tiện nhân, cô sợ cái gì, lẽ nào không muốn bj cho ông đây hả?"
Kim Phi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Hạo Vân, trong mắt hiện lên vẻ thất thểu: "Phương thiếu gia, anh bảo tôi làm gì tôi cũng tình nguyện, nhưng xin đừng dọa tôi có được không?"
Kim Phi đang mắng chửi con người ác ma của Hạo Vân.
Nhưng đó chỉ là sự oán hận thầm kín trong lòng cô.
Và hôm nay, trong cặp mắt đỏ quạch kia ẩn chứa sự tàn ác, chẳng khác gì ác ma.
Bàn tay của Phương Hạo Vân đặt mạnh lên hai ngọn núi đang nhô lên, được che phủ bởi lớp áo nội y, rồi dùng lực bóp nắn vài cái, Kim Phi lập tức khẽ kêu lên vài tiếng, thật thô bạo, nhưng quả thực rất kích thích.
Phương Hạo Vân khinh thường nói: "Con đàn bà này, cô đúng là tiện nhân, mới kích thích có tí mà đã động tình thế rồi... Thế bây giờ tôi có còn đáng sợ nữa không?"
Trước sự vờn vĩnh đùa nghịch của Phương Hạo Vân, cơ thể của Kim Phi nóng hổi rồi khẽ run lên nhè nhẹ, dục vọng bên trong cũng nhanh chóng được đẩy cao, vào lúc này, sự sợ hãi cũng vớt vát đi ít nhiều.
Thế nhưng cô không thể chịu đựng được sự khinh miệt, chế nhạo của người đàn ông. Cô thừa nhận, cô rất thích cảm giác được phục vụ chăn gối cho Phương Hạo Vân, nhưng cô không muốn chịu đựng sự sỉ nhục trần tục như vậy.
"Anh đi đi..."
Kim Phi bỗng nhiên lấy hêt dũng khí thốt ra câu đuổi khách.
Phương Hạo Vân mỉm cười khinh miệt: "Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo..."
Nói rồi, ngón tay của hắn đã đã mân mê vào cấm địa của cô gái, nơi đó từ lâu đã ẩm ướt rồi, dùng sức ấn vào mấy cái, Phương Hạo Vân đưa ngón tay ra, bật cười nói: "Cô là loại tiện nhân nào vậy, cô thật giả dối, xin tôi, cầu xin tôi cho khoái lạc đi..."
Đối mặt với sự sỉ nhục và tĩnh lặng đó, khoái cảm trên người của Kim Phi càng lúc càng mãnh liệt, đồng thời, sự phũ nhục trong lòng cũng càng lúc càng mạnh.
"Anh quá quắt rồi đấy..." Kim Phi thét lên : "Tại sao... Tại sao anh cứ thích chà đạp lên tôn nghiêm của tôi, tại sao anh lại sỉ nhục tôi..." Đôi mắt của Kim Phi chứa đầy nước mắt, nhưng cơ thể của cô thì vẫn kích tình , khoái lạc như cũ, cô thậm chí còn vặn vẹo người, cùng hòa nhịp với những cái đưa đẩy chọc ngoáy của ngón tay Phương Hạo Vân.
"Lẽ nào tôi thấp hèn vậy sao?"
Đối mặt với sự ê chề về thân phận của mình, Kim Phi trở nên tuyệt vọng.
"Con đàn bà này, cúi xuống."
Phương Hạo Vân không hề để tâm tới tâm trạng của cô, đẩy cô nằm xuống giường, từ phía sau đẩy vào, lập tức, khoái cảm dâng trào trong cơ thể cô.
Vào lúc này, tất cả sự thẹn thùng, lòng tự tin, toàn bộ đều tan biến không còn dấu vết, cô ra sức lắc lư nhịp từng nhịp cơ thể của mình, kêu gào không còn biết trời đất là gì.
Bất luận thế nào, vào lúc này, cô đang rất khoái lạc...
Chừng nửa tiếng sau, khi những dòng nước nóng bỏng của Phương Hạo Vân tuôn trào, thì con mắt đỏ ngầu của hắn dần dần trở nên dịu lại.
Phương Hạo Vân mắt đỏ như gấc, cơ thể co rút không ngừng, rồi đẩy Kim Phi ra, cẩn thận hồi tưởng lại cảm giác khi trước, hắn mừng rỡ phát hiện ra rằng, cảm xúc trái chiều tỏng cơ thể không đủ để uy hiếp đến tâm trí của hắn.
Từ hồi còn ở sơn trại Vương gia mát xa trị liệu cho Trần Thanh Thanh, hắn đã bị ám ảnh bởi tình dục, những tâm tình tiêu cực cứ nôn nao như sóng dậy trong lòng, may mà hắn còn áp chế được, chiều nay đi tới chỗ Tuyết Nhu, lại càng khiến dục vọng của hắn thêm bứt rứt, lúc này đây những cảm xúc trái chiều trong con người hắn không có cách nào khắc chế được nữa rồi.
Cho nên mới nói, trong cái tình hình nước sôi lửa bỏng này, nếu mà ở bên cạnh cô chị, thì rất nguy hiểm.
Phương Hạo Vân không muốn làm những chuyện mà sẽ khiến hắn phải hối hận cả đời này, cho nên hắn mới không màng đến sự oán trách của cô chị, vội vã bỏ đi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trần Thiên Huy, Phương Hạo Vân đánh máy cho Kim Phi, nói rằng cô ta tắm rửa sạch sẽ đợi hắn tới. Kim Phi không hề tỏ ra ngạc nhiên với điều này.
Bước trên đường, Phương Hạo Vân gọi một chiếc ta xi, bảo với tài xế địa chỉ của tập đoàn Hồng Tinh, chưa đầy bốn mươi phút sau, thì đã tới nơi.
Bảo vệ trước cửa đã được chỉ thị từ trước của Kim Phi, nên hắn không gặp phải phiền toái gì cả.
Hắn đi lên bằng thang máy, tới tầng văn phòng làm việc của Kim Phi, Phương Hạo Vân toan định bước ra ngoài thang máy, thì đột nhiên hắn trở nên cảnh giác, cảm thấy có người đang nấp trong bóng tối.
Và cũng vào lúc này, khi người núp trong bóng tối biết rằng mình đã bị bại lộ, lập tức nhảy vọt ra ngoài, lao tới tấn công Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân có chuẩn bị từ trước khẽ nghiêng thân mình, nhanh nhẹn né mình sang một bên tránh đòn công kích, cũng vào lúc này, hắn vội vã chuyển mình, hắn rất muốn xem, rốt cuộc là kẻ nào muốn hạ thủ với mình.
Đối phương là một kẻ y phục đen toàn thân, có mạng che mặt, hắn phục kích không thành, liền lui lại một bước, trong tay hắn sáng loáng một con dao nhọn, đang chĩa về phía Phương Hạo Vân, công kích thêm một chiêu nữa.
Phương Hạo Vân phát hiện ra sát thủ này có đôi mắt màu xanh, nếu hắn đoán không nhầm, thì đây chắc hẳn là một người ngoại quốc.
Sát thủ che mặt mắt xanh lao tới, Phương Hạo Vân vội vàng lui về sau, thêm lần nữa tránh được đòn công kích của đối phương, đồng thời khẽ lách sang một bên, lấy tay nắm được cánh tay phải của sát thủ, với tốc độ đó của hắn thì sát thủ kia về lý thì không có tí phần trăm tránh né nổi.
Nhưng thật không ngờ tốc độ phản ứng của sát thủ này cũng nhanh không kém, đúng vào lúc Phương Hạo Vân định phóng tay tới nắm, thì cánh tay phải của hắn đã giãy ra, chiếc dao nhọn đâm ngang qua cánh tay của Hạo Vân, ý đồ là chém đứt ngón tay của Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đương nhiên không để sát thủ đạt được ý đồ, hắn cười nhạt, rồi cơ thể hắn khẽ xoay tròn, vòng qua sườn trái của sát thủ áo đen, rồi tung chân đá qua.
Tưởng chừng chúng ta sẽ được thấy cảnh sát thủ "răng môi lẫn lộn", "khinh công như siêu nhân", nhưng không, sát thủ áo đen đã cuộn người lại, lăn mấy vòng để tránh cú sút của Phương Hạo Vân, đồng thời lăn lại gần Phương Hạo Vân, vung tay với con dao hướng tới đũng quần của hắn.
Tốc độ ra đòn của sát thủ áo đen tương đối chớp nhoáng, nhưng xét về lực thì vẫn còn chưa đủ hùng hồn, Phương Hạo Vân nhún người một cái đã bay lên không trung, khiến cho đòn đánh đó chỉ đâm vào không khí mà thôi.
Đúng vào lúc này, Phương Hạo Vân trong lúc đang phi thân thì cũng kịp lấy thế đưa chân tung cú đá về phía sát thủ.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, cổ tay của gã áo đen kia buộc phải bật tung con dao ra.
Sát thủ áo đen bước lui về sau hai bước, Phương Hạo Vân hếch mắt nhìn vào mắt người kia, trông thấy trong đôi mắt đó tràn ngập sự bất cam đi kèm sợ hãi.
"Chú em dân đâu đấy?""
Phương Hạo Vân giọng trầm trầm nhưng đanh thép, rồi bước tới vài bước.
Sát thủ áo đen biết mình chưa đủ trình solo với Phương Hạo Vân, toan định trở mình bỏ chạy, nhưng đã bị Phương Hạo Vân chặn đứng ý đồ, một tay in vết giữa ngực hắn, rồi theo đó một tay gạt bỏ cái khăn che mặt của hắn.
Nhìn kỹ, Phương Hạo Vân thấy có nét gì đó quen thuộc, hình như tên này trước đây đã từng cứu thoát một nữ sát thủ ngoại quốc trong tay hắn.
Sát thủ áo đen dính một chưởng của Phương Hạo Vân, mặt cắt không còn hột máu, đôi môi trắng bợt, hai mắt có chút hoang hồ, rồi hộc ra một ngụm máu tươi.
"Tôi biết rồi, cậu chính là người của Tần Tử Kiếm, là võ sư của gia tộc Morgan?" Sau thoáng lát nghĩ ngợi, Phương Hạo Vân đã nhận ra thân phận của đối phương.
Vừa nói dứt miệng, sát thủ áo đen lập tức hoảng hồn thất sắc kinh ngạc: "Tại sao anh lại biết lai lịch của tôi..."
"Hừ!"
Phương Hạo Vân khinh khỉnh nói: "Lần trước chính là chú mày đã cứu thoát đồng bọn ngay trong tay ta, đương nhiên là ta nhận ra chú mày rồi... Tần Tử Kiếm không ngu tới mức bảo chú đến giết ta đấy chứ? Nói đi, chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào?"
"Kẻ thua là giặc, tôi sẽ nói..." Suy đoán của Phương Hạo Vân không hề sai, người mặc áo đen chính là võ sĩ John của gia tộc Morgan, hôm nay sứ mệnh của hắn chính là đến để thủ tiêu Kim Phi. Ai ngờ vừa mới lẻn được vào trong tập đoàn Hồng Tinh đã đụng độ phải Phương Hạo Vân. John từ lâu đã muốn được tỉ thí cùng Phương Hạo Vân, hôm nay được trời cho cơ hội, hắn thuận tay không chút do dự, xuất đao hạ thủ, kết quả là bị đại bại dưới tay Phương Hạo Vân.
" Tôi đến để giết Kim Phi... Bây giờ nhiệm vụ đã thất bại, anh hãy giết tôi đi." John nhắm chặt mắt chờ chết.
Đúng lúc này, Kim Phi nghe thấy động tĩnh cũng bước ra khỏi phòng, đúng lúc nghe thấy lời tự thú của John, cô nhìn thấy Phương Hạo Vân đang đứng ở bên, liền bước tới, giận hằm hằm quát mắng: "Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh lại muốn giết tôi?"
John nghe vậy, từ từ mở mắt ra, nói: "Tôi cũng chỉ là làm theo lệnh mà thôi... Còn về cơ sự thế nào, thì tôi không biết được.
Kim Phi không muốn hỏi thêm gì nữa, lúc này Phương Hạo Vân liền nói: "Không phải hỏi thêm gì nữa, mọi chuyện đã rõ ràng cả rồi, Tần gia không vừa lòng chuyện anh trai Kim gia của em tự lập môn hộ, cho nên mới phái sát thủ tới xử em ,coi như dằn mặt với anh trai em."
Kim Phi nghe vậy thì bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại, đích thị là nguyên nhân này rồi.
Nghĩ lại thật là nguy hiểm quá, nếu như không có Phương Hạo Vân đến đúng lúc, e là cô đã không thoát khỏi cái chết rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Kim Phi long lanh như muốn nói, thành thực bộc bạch: "Cảm ơn anh."
"Cô không cần cảm ơn tôi, hôm nay vận cô đỏ đấy... Đúng rồi, cô phải mau thông báo chuyện này cho Kim gia, để hắn ra quyết sách đối phó lại."
Chuyện ngày hôm nay đối với Phương Hạo Vân mà nói, chưa chắc đã là chuyện tồi tệ.
Chính vì hành động này, hắn tin rằng Kim gia nhất định sẽ thề một sống một chết với Tần gia.
Ngừng một lát, Phương Hạo Vân nói với John: "Tôi không giết anh, anh về và bảo với Tần Tử Kiếm rằng, cứ nói là tôi nói, rằng nếu đắc tội với Kim gia, Kim Phi là đã đắc tội với tôi."
"Cút đi!"
Kim Phi giận dữ quát.
John hơi sững sờ, có chút ngoài dự kiến, nói: "Anh thật sự không giết tôi."
"Cút đi, hôm nay là bởi vì muốn để anh làm kẻ đưa tin, nên mới giữ lại cái mạng cẩu của anh. Nếu như lần sau mà còn gặp lại, tôi nhất định sẽ không tha đâu..." Phương Hạo Vân tạm thời không muốn gây hiềm khích với gia tộc Morgan, nhưng không có nghĩa là hắn không dám xuống tay hạ sát một võ sĩ tép riu.
"Đa tạ!"
John bảo toàn được mạng sống trở về, vội cảm ơn rồi nhanh chóng bỏ đi. Chuyện ngày hôm nay khiến tâm trạng Kim Phi có chút ấm lòng, cô chủ động ôm lấy cánh tay của Hạo Vân, dắt hắn vào trong phòng ngủ. Trong phòng đang bật vài chiếc đèn màu hồng phớt, trông rất lãng mạn, ấm áp, cực kỳ thích hợp để làm chuyện ấn ai ái ân.
"Phương thiếu gia, đợi em một chút... Để em đi thay đồ đã..." Kim Phi mỉm cười xoa dịu rồi vội vã bước đi. Hôm qua, cô mua trên mạng được một bộ đồ nội y cực kỳ sexy, cô quyết định hôm nay sẽ mặc để cho Phương Hạo Vân nhìn. Cho dù đó chỉ là dục vọng đơn thuần, nhưng cô cũng hy vọng trong lúc hoan lạc có thể cảm nhận được toàn bộ tình yêu từ hắn.
"Ừ!"
Phương Hạo Vân gật gật đầu, không nói lời nào lột bỏ hết quần áo trên người, nằm chờ sẵn trên giường. Ở chỗ của Kim Phi, hắn đều luôn trực tiếp giải phóng dục vọng không chút e ngại, không có chút đạo đức giả. Trong lúc Kim Phi thay đồ, những dục cảm xấu xa trong cơ thể Phương Hạo Vân cũng bắt đầu bùng phát tới tột cùng, đôi mắt vốn dĩ rất trong xanh phẳng lặng lúc này đã đỏ ngầu dục sát.
Có điều kỳ lạ là, lần này, hắn không hề để mất hoàn toàn lý trí. Ý thức của hắn vẫn rất rõ ràng, chỉ là dục vọng trong cơ thể đang vô cùng mạnh mẽ.
Hắn cần thiết phải xả hơi.
Vài phút sau, Kim Phi mặc một bộ đồ nội y đen tuyền bước ra khỏi phòng tắm, trông rất khơi gợi mời gọi. Phương Hạo Vân nằm trên giường, không hề kiêng nể gì, nhìn thẳng vào cơ thể mềm mại của cô với con mắt đầy dục vọng.
Kim Phi phát hiện ra đôi mắt của Hạo Vân đỏ quạch, cơ thể không rét mà run cầm cập, cô khẽ rùng mình nhè nhẹ, vô thức lùi về phía sau hai bước, kinh hãi lắp bắp nói: "Phương thiếu gia, anh sao vậy, mắt của anh trông đáng sợ quá."
"Qua đây!"
Phương Hạo Vân quát gằn giọng với Kim Phi, trong giọng nói không có tí cảm tình nào hết.
"Tôi..." Khuôn mặt của Kim Phi hiện ra sự sợ hãi, tiếp xúc với Phương Hạo Vân đã lâu, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi như vậy.
Nhìn vào đôi mắt đỏ quạch kia, cơ thể của Kim Phi không khỏi run lên bần bật, cô lùi lại từng bước một, khi lùi tới bờ tường thì mới dừng lại.
Phương Hạo Vân cười khẩy, mắt hau háu nhìn chằm chặp vào cơ thể của cô, Kim Phi mặc trên người một bộ nội y màu đen, 2 điểm phía trên, và 1 điểm phía dưới đều gần như lộ hết ra, rất ư là mời gọi.
"A..."
Vào lúc đôi mắt đỏ ngầu của Phương Hạo Vân đảo qua đảo lại trên người Kim Phi, cô cảm thấy như thể có bàn tay vô hình nào đó đang ve vuốt cơ thể mình, cảm giác đê mê tê dại khiến cho cô không nhịn được rên lên khe khẽ.
"Qua đây!"
Phương Hạo Vân lại gằn giọng lạnh lùng lần nữa, sắc đỏ trong mắt càng nồng đậm.
Kim Phi hơi do dự đôi chút, rồi cũng bước lại gần.
Khóe miệng Phương Hạo Vân nhếch lên thỏa nguyện, đưa tay đập vào mông cô mấy cái, nói: "Tiện nhân, cô sợ cái gì, lẽ nào không muốn bj cho ông đây hả?"
Kim Phi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Hạo Vân, trong mắt hiện lên vẻ thất thểu: "Phương thiếu gia, anh bảo tôi làm gì tôi cũng tình nguyện, nhưng xin đừng dọa tôi có được không?"
Kim Phi đang mắng chửi con người ác ma của Hạo Vân.
Nhưng đó chỉ là sự oán hận thầm kín trong lòng cô.
Và hôm nay, trong cặp mắt đỏ quạch kia ẩn chứa sự tàn ác, chẳng khác gì ác ma.
Bàn tay của Phương Hạo Vân đặt mạnh lên hai ngọn núi đang nhô lên, được che phủ bởi lớp áo nội y, rồi dùng lực bóp nắn vài cái, Kim Phi lập tức khẽ kêu lên vài tiếng, thật thô bạo, nhưng quả thực rất kích thích.
Phương Hạo Vân khinh thường nói: "Con đàn bà này, cô đúng là tiện nhân, mới kích thích có tí mà đã động tình thế rồi... Thế bây giờ tôi có còn đáng sợ nữa không?"
Trước sự vờn vĩnh đùa nghịch của Phương Hạo Vân, cơ thể của Kim Phi nóng hổi rồi khẽ run lên nhè nhẹ, dục vọng bên trong cũng nhanh chóng được đẩy cao, vào lúc này, sự sợ hãi cũng vớt vát đi ít nhiều.
Thế nhưng cô không thể chịu đựng được sự khinh miệt, chế nhạo của người đàn ông. Cô thừa nhận, cô rất thích cảm giác được phục vụ chăn gối cho Phương Hạo Vân, nhưng cô không muốn chịu đựng sự sỉ nhục trần tục như vậy.
"Anh đi đi..."
Kim Phi bỗng nhiên lấy hêt dũng khí thốt ra câu đuổi khách.
Phương Hạo Vân mỉm cười khinh miệt: "Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo..."
Nói rồi, ngón tay của hắn đã đã mân mê vào cấm địa của cô gái, nơi đó từ lâu đã ẩm ướt rồi, dùng sức ấn vào mấy cái, Phương Hạo Vân đưa ngón tay ra, bật cười nói: "Cô là loại tiện nhân nào vậy, cô thật giả dối, xin tôi, cầu xin tôi cho khoái lạc đi..."
Đối mặt với sự sỉ nhục và tĩnh lặng đó, khoái cảm trên người của Kim Phi càng lúc càng mãnh liệt, đồng thời, sự phũ nhục trong lòng cũng càng lúc càng mạnh.
"Anh quá quắt rồi đấy..." Kim Phi thét lên : "Tại sao... Tại sao anh cứ thích chà đạp lên tôn nghiêm của tôi, tại sao anh lại sỉ nhục tôi..." Đôi mắt của Kim Phi chứa đầy nước mắt, nhưng cơ thể của cô thì vẫn kích tình , khoái lạc như cũ, cô thậm chí còn vặn vẹo người, cùng hòa nhịp với những cái đưa đẩy chọc ngoáy của ngón tay Phương Hạo Vân.
"Lẽ nào tôi thấp hèn vậy sao?"
Đối mặt với sự ê chề về thân phận của mình, Kim Phi trở nên tuyệt vọng.
"Con đàn bà này, cúi xuống."
Phương Hạo Vân không hề để tâm tới tâm trạng của cô, đẩy cô nằm xuống giường, từ phía sau đẩy vào, lập tức, khoái cảm dâng trào trong cơ thể cô.
Vào lúc này, tất cả sự thẹn thùng, lòng tự tin, toàn bộ đều tan biến không còn dấu vết, cô ra sức lắc lư nhịp từng nhịp cơ thể của mình, kêu gào không còn biết trời đất là gì.
Bất luận thế nào, vào lúc này, cô đang rất khoái lạc...
Chừng nửa tiếng sau, khi những dòng nước nóng bỏng của Phương Hạo Vân tuôn trào, thì con mắt đỏ ngầu của hắn dần dần trở nên dịu lại.
Phương Hạo Vân mắt đỏ như gấc, cơ thể co rút không ngừng, rồi đẩy Kim Phi ra, cẩn thận hồi tưởng lại cảm giác khi trước, hắn mừng rỡ phát hiện ra rằng, cảm xúc trái chiều tỏng cơ thể không đủ để uy hiếp đến tâm trí của hắn.
/731
|