Sau khi chỉnh trang trang phục, chải chuốt đầu tóc, Trương Mỹ Kỳ bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, chuẩn bị rời khỏi.
Vừa đi được vài bước, cô đột nhiên nhớ ra vết máu đọng trên tấm ga trải giường, do dự giây lát, cô vội bước trở vào phòng Phương Hạo Vân, đẩy hắn qua một bên, tháo tấm ga trải giường in dấu giọt máu trinh tiết của cô ra, vò thành một cục, tìm một cái túi nylon đen nhét vào.
Vết máu là minh chứng cho lần đầu tiên của cô, cũng là chứng cứ tội lỗi của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ nhất định phải mang về.
Khi Trương Mỹ Kỳ xé toạc tấm ga trải giường, bất thình lình cô nhìn trúng thân dưới của Phương Hạo Vân, khuôn mặt liền nóng ran, hình ảnh vui sướng ban nãy ẩn hiện trong đầu cô, cô vội chạy nhanh ra ngoài tóm lấy túi xách, tay kia cầm cái túi nylon đen rời khỏi căn hộ.
Trên đường về nhà, Trương Mỹ Kỳ gọi cho Tạ Mai Nhi, nói dối rằng cô có việc gấp phải đi, không thể ở lại nấu cơm giúp Mai Nhi.
…….
Vừa trải qua một trận mây mưa kịch liệt, dục vọng được giải tỏa hoàn toàn, sau khi ngủ say một hồi, Phương Hạo Vân bừng tỉnh ngồi bật dậy, chỉ là đầu óc còn hơi choáng váng.
Mở to đôi mắt, hắn bắt đầu hồi tưởng khung cảnh trước khi hắn mất đi ý thức, đưa mắt nhìn chăn nệm rối tung và cơ thể trần truồng của mình, Phương Hạo Vân hiểu ra tất cả, hắn đã cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ.
Phương Hạo Vân rối rắm không biết nên làm thế nào cho phải vào lúc này, mồ hôi vã ra như tắm, tim đập thình thịch liên hồi muốn rớt cả ra ngoài. Điều hắn lo lắng nhất là Trương Mỹ Kỳ đi báo cảnh sát, nhà nước có pháp luật nghiêm minh quy định rõ tội cưỡng hiếp bị đưa vào khung hình phạt rất nặng, hơn nữa tự hắn cũng cảm thấy hành vi này vốn đã là một chuyện đáng lên án rồi.
Chính vào lúc này, Phương Hạo Vân phát hiện tấm ga trải giường biến đi đâu mất rồi, đồng thời hắn nhận ra thân dưới của hắn còn dính một ít máu, bây giờ hắn đã đoán ra sự tình.
Thở dài một tiếng, Phương Hạo Vân ưu uất nói: “Chị Mỹ Kỳ, em có lỗi với chị.”
Nếu hắn không đoán lầm, Trương Mỹ Kỳ trước khi bị hắn làm nhục vẫn còn là gái ngoan, chỉ vì dục vọng của hắn mới chiếm đoạt mất trinh tiết của cô.
Thì ra tất cả lời đồn đều giả dối. Trước giờ Phương Hạo Vân chưa hề tin Trương Mỹ Kỳ là một cô gái dâm loạn, hôm nay hắn đích thân kiểm chứng nhân phẩm của Trương Mỹ Kỳ, nhưng vì thế mà phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ.
Hắn không biết mình nên đối mặt với Trương Mỹ Kỳ như thế nào, càng không biết Trương Mỹ Kỳ sẽ dùng cách gì trả đũa hắn.
Hắn thậm chí hối hận khi không sớm nghe lời dì Bạch đi vũ trường hoặc quán bar nào đó tìm một cô gái làng chơi giải tỏa dục vọng, nếu làm như vậy thì đã không xảy ra chuyện đáng tiếc như hôm nay.
Nhưng nói thật dục vọng được giải phóng ra rồi, quả là có tác dụng rất tốt trong việc điều trị tính khí hung bạo trong nội tâm của hắn, bây giờ hắn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Lúc này, Tạ Mai Nhi về đến nhà, bên ngoài có tiếng gõ cửa hỏi thăm.
Phương Hạo Vân giật mình lo lắng như kẻ trộm bị bắt gặp quả tang, hắn hít một hơi sâu, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, đáp vọng ra: “Chị Mai, em đang nghỉ ngơi trong phòng nè.”
“Ờ!” Tạ Mai Nhi tiếp tục gõ cửa, hỏi: “Có tiện cho chị vào phòng không? À, chị Mỹ Kỳ có tới nhà, em biết không vậy?”
Nghe Tạ Mai Nhi nhắc đến Trương Mỹ Kỳ, trái tim Phương Hạo Vân co thắt lại, hắn lo sợ Tạ Mai Nhi đã biết việc hắn cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ.
“Ờ, em biết, nhưng chị ấy đi khỏi rồi.” Phương Hạo Vân dè dặt trả lời.
“Phải đó, chị mới nhận được cuộc gọi của chị Mỹ Kỳ, chị ấy nói có việc gấp không đợi chị về nhà nữa…”
Tạ Mai Nhi nói tiếp: “Nếu không tiện thì chị không vào phòng em nữa, trời sắp tối rồi, chị đi nấu cơm đây.”
“Chị Mai…” Phương Hạo Vân định lên tiếng hỏi xem Trương Mỹ Kỳ còn nói thêm gì không, nhưng không biết làm thế nào mở miệng.
“Hạo Vân, có chuyện gì à?” Nghe Phương Hạo Vân gọi mình, Tạ Mai Nhi dừng bước ngay cửa phòng, cách một cánh cửa hỏi vọng vào.
“Không có gì… Em chỉ muốn nói, hình như chị Mỹ Kỳ không được khỏe lắm thì phải…” Phương Hạo Vân quyết định bịa chuyện thăm dò.
“Thật à?” Tạ Mai Nhi lo lắng nói: “Chị ấy không nói gì với chị trong điện thoại, nếu đã vậy để chị gọi điện hỏi thăm chị Mỹ Kỳ coi sao…”
Phương Hạo Vân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, xem tình hình này hình như Trương Mỹ Kỳ không nói chuyện cô bị hắn cưỡng bức ra ngoài, nhưng lúc này Phương Hạo Vân rất muốn biết chính xác cô có báo cảnh sát không? Cô có ý định báo cảnh sát tới bắt hắn không?
Phương Hạo Vân không sợ cảnh sát, với khả năng của hắn đâu cần sợ cảnh sát, nhưng hiện nay hắn đang hòa nhập vào cuộc sống bình dị tại nhà họ Phương, nếu bị cảnh sát tới bắt, hắn buộc phải xung đột với họ, như thế hắn sẽ mất đi tất cả hắn đang có hiện tại.
Lúc này đây, điều Phương Hạo Vân hy vọng nhất chính là Trương Mỹ Kỳ đừng báo cảnh sát.
Thu dọn giường chiếu sạch sẽ, thay tấm ga trải giường mới xong, Phương Hạo Vân mặc lại quần áo chỉnh tề, mở cửa bước ra, vừa ngay lúc nhìn thấy Tạ Mai Nhi gác máy điện thoại, hắn e dè hỏi: “Chị Mai, sức khỏe của chị Mỹ Kỳ không vấn đề gì chứ? Chị ấy đang ở đâu?”
Cầu trời, đừng nói là đang ở sở cảnh sát nha.
Tạ Mai Nhi mỉm cười, từ tốn nói: “Không sao, chị mới gọi điện hỏi thăm nè, chị Mỹ Kỳ nói chỉ bị cảm xoàng thôi, về nhà ngủ một giấc, uống vài viên thuốc là khỏi bệnh. À, giờ này chị ấy đã về đến nhà rồi đấy.”
Hú hồn, Phương Hạo Vân yên lòng đôi chút, uống thuốc nghỉ ngơi là đúng rồi đó, lần đầu tiên mà bị hắn điên loạn làm bừa như thế, tất nhiên phải nghỉ ngơi hồi sức. Phương Hạo Vân tuy mất đi ý thức khi thực hiện hành vi đồi bại, nhưng sau khi tỉnh lại quan sát giường chiếu là đoán ra ngay hắn đã mạnh mẽ cỡ nào. Còn về uống thuốc, đương nhiên càng không thể không uống, lúc lâm trận Phương Hạo Vân không hề sử dụng biện pháp ngừa thai, nếu gặp đúng ngày rụng trứng của Trương Mỹ Kỳ thì rắc rối to đây.
Nếu Trương Mỹ Kỳ không vội về nhà uống thuốc viên khẩn cấp, Phương Hạo Vân cứ chuẩn bị mà làm bố đi thôi.
Nghe Tạ Mai Nhi nói hết câu, Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm. Nếu đúng như những gì Tạ Mai Nhi vừa kể, Trương Mỹ Kỳ không đi báo cảnh sát mà là quay về nhà, tiếp tục liên tưởng tới tấm ga trải giường cô mang đi, Phương Hạo Vân thậm chí nghĩ bừa chắc Trương Mỹ Kỳ bị động tác mạnh mẽ của hắn chinh phục?
“Hạo Vân, em có tâm sự gì à?” Trong lúc Phương Hạo Vân đăm chiêu suy nghĩ, Tạ Mai Nhi lên tiếng hỏi.
“Không có.”
Phương Hạo Vân vội lấp liếm, mỉm cười gượng gạo lái sang chuyện khác: “Chị Mai, em đói rồi, chị đi nấu cơm trước đi!”
Trải qua một cuộc vận động thể xác kịch liệt tất nhiên tiêu hao nhiều thể lực, Phương Hạo Vân vừa mệt vừa đói, hắn muốn ăn uống tẩm bổ lại cơ thể.
……
Mấy ngày trôi qua, Phương Hạo Vân vì muốn tránh mặt Trương Mỹ Kỳ, tìm đủ lí do để không đến công ty, đồng thời liên tục thám thính tin tức của Trương Mỹ Kỳ từ Tạ Mai Nhi.
Bây giờ hắn đã dám khẳng định Trương Mỹ Kỳ tuyệt đối không đi báo cảnh sát, hắn đã thoát khỏi bị pháp luật trừng phạt, nhưng về mặt đạo đức, hắn luôn cảm thấy day dứt không yên với Trương Mỹ Kỳ, hắn đã hủy hoại cuộc đời cô.
Có một chuyện hắn suy nghĩ mãi không ra câu trả lời, Trương Mỹ Kỳ đã sớm lập gia đình, hơn nữa danh tiếng không được tốt, đáng lí ra cô không còn trinh tiết mới phải chứ? Nhưng lần này quả thật Phương Hạo Vân là người đầu tiên chiếm hữu trinh tiết của cô, rốt cuộc trong chuyện này có ẩn tình gì nhỉ?
Tất nhiên hắn không ngốc đến nỗi đi hỏi thẳng Trương Mỹ Kỳ, hắn biết Trương Mỹ Kỳ hận hắn thấu xương, hắn thậm chí còn không dám xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng hôm nay có muốn tránh cũng không được nữa rồi. Vì quan hệ giữa Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh, tập đoàn Trần thị rất xem trọng kế hoạch phát triển của tập đoàn Thịnh Hâm, tuy chưa công bố gói thầu, nhưng xem ra chắc ăn đến tám chín phần rồi.
Hôm nay là ngày công bố gói đầu tư của tập đoàn Trần thị, phía tập đoàn Trần thị nêu đích danh yêu cầu Phương Hạo Vân đích thân tham dự, còn Trương Mỹ Kỳ từ sau khi điều chỉnh lại nhân sự ở tổ 2 phòng thị trường, được thăng chức phó phòng, tất nhiên cũng phải đi tham gia buổi công bố gói đầu tư.
Chính vì vậy, Phương Hạo Vân không còn cách gì để tránh mặt Trương Mỹ Kỳ được nữa.
“Chị Mỹ Kỳ, em xin lỗi, sức khỏe của chị tốt chứ ạ?”
Thừa lúc xung quanh vắng người, Phương Hạo Vân nhỏ tiếng hỏi thăm, hắn biết lần đầu tiên phụ nữ nên được đối xử nhẹ nhàng chứ không phải xâm phạm tàn bạo, nhưng hắn trong lúc không kiểm soát được bản thân cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ, dù giải thích thế nào cũng là hành vi quá đáng.
Trương Mỹ Kỳ nghe hỏi, đôi mắt đen láy xinh đẹp hiện rõ nét sợ hãi, nhưng cô không hề mảy may phản ứng với câu nói của Phương Hạo Vân, thậm chí chả thèm liếc nhìn hắn, cô giả vờ không nghe thấy, bước nhanh đi chỗ khác tránh xa hắn ra.
Phương Hạo Vân chôn chân tại chỗ, ngơ ngác giây lát, hắn quyết định im lặng không đuổi theo Trương Mỹ Kỳ.
Văn Kỳ đi ngay sau lưng hai người, cô nhìn theo bóng lưng Trương Mỹ Kỳ và Phương Hạo Vân, đăm chiêu nghĩ ngợi, hình như đoán biết được chuyện gì, nhưng cô cũng quyết định giữ thái độ im lặng.
Về lần đấu thầu này, Văn Kỳ cảm thấy kinh ngạc về thành tích của Phương Hạo Vân mang về, thậm chí cô không dám tin đây là sự thật, cô chưa hề dám vọng tưởng kế hoạch đấu thầu vốn không có chút ít hy vọng nay có thể bước vào giai đoạn cuối, dù kết quả hôm nay thế nào cô cũng có cái nhìn khác về Phương Hạo Vân, chí ít hắn đã làm vẻ vang tổ 2 phòng thị trường. Tổ 2 vì lần đấu thầu này đã được tập trung đầu tư thành bộ phận ngang bằng với phòng ban khác trong công ty, nếu may mắn hôm nay công bố đấu thầu thành công, theo quy định mới của tập đoàn, tổ 2 sẽ thoát ly khỏi phòng thị trường trước đây, tổ chức thành phòng thị trường 2 độc lập trong công ty.
Sau khi đến trụ sở tập đoàn Hàn thị, mấy công ty cạnh tranh với tập đoàn Thịnh Hâm đều đã có mặt, trong số đó công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát và tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi là có sức cạnh tranh nhất, số công ty còn lại chỉ góp mặt cho vui, cơ hội không nhiều dành cho họ, tất nhiên đứng về góc độ của một nhà kinh doanh, chưa đến giây phút cuối cùng chưa nên bỏ cuộc, vì thế dù biết chắc cơ hội không lớn nhưng số người phụ trách công ty họ ai cũng có mặt, chờ đợi tập đoàn Trần thị công bố kết quả sau cùng.
Đối với Phương Hạo Vân mà nói, hai công ty đối thủ này không xa lạ với hắn, công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát, cũng chính là chồng của Trương Mỹ Kỳ, anh chàng vô năng theo như lời đồn.
Trương Mỹ Kỳ tuy đã tái hôn với Tưởng Đại Phát, hai người ở chung một nhà, nhưng hai vợ chồng có sự nghiệp riêng, ngày thường không ai can dự vào công việc của ai.
Lại nói về tập đoàn Hồng Tinh, Kim Phi là em gái của Kim Gia, cũng là vợ của gã Mặt Sẹo, cô gái này trước đây cũng từng lăn lộn chốn giang hồ, sau khi kết hôn mới rút chân khỏi hắc đạo, được anh trai Kim Gia giúp đỡ, thành lập một công ty đàng hoàng, tuy bề ngoài tỏ vẻ kinh doanh chân chính, nhưng vẫn thường lợi dụng danh nghĩa công ty rửa tiền cho Mặt Sẹo và Kim Gia.
Phương Hạo Vân chưa biết rõ tường tận về hai công ty đối thủ này, nếu không khi đối mặt với Tưởng Đại Phát hắn đâu thể ung dung được, dù sao hắn cũng đã cưỡng bức vợ của người ta, cắm sừng lên đầu anh bạn này rồi.
Còn về Kim Phi, Phương Hạo Vân đá cho chồng cô ả trở thành thái giám, tước đoạt hân hoan của vợ chồng cô ả, đây cũng là mối thù không đội trời chung.
Tất nhiên Kim Phi không biết Phương Hạo Vân chính là thủ phạm, nếu không chắc cô sẽ lao tới cắn nát thằng em trai của hắn để trả thù cho hạnh phúc của cô.
“Ha ha!”
Trần Thiên Huy xuất hiện trên đại sảnh, tươi cười với các quan khách, nói: “Các vị đều đã có mặt đông đủ cả, xin các vị đợi thêm một lát, còn chưa tới thời điểm công bố kết quả mà.”
Lại gần chào hỏi thân mật với Trần Thiên Huy xong, Phương Hạo Vân nở một nụ cười lịch sự: “Chú Trần, cháu không vội đâu ạ.”
Sắc mặt của Trần Thiên Huy bỗng đanh lại, nghĩ thầm: “Tên tiểu tử nhà ngươi hay lắm, rõ ràng là đã cặp với Tuyết Nhi, còn dám dính vào Thanh Thanh nhà ta, đúng là tên khốn nạn.”
“Hứ!” Trần Thiên Huy ném cho Phương Hạo Vân tia nhìn khinh miệt, lạnh lùng nói: “Chú cũng không vội…”
Từ khi biết Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi có quan hệ yêu đương, Trần Thiên Huy đã thay đổi cách nhìn về hắn, ông cho rằng cậu trai trẻ này bản tính lăng nhăng, không đáng để giao hạnh phúc suốt đời của con gái vào tay hắn.
Tất nhiên, bản tính phong lưu của người trẻ tuổi Trần Thiên Huy có thể thông cảm, đối với Phương Hạo Vân, ông quyết định quan sát kĩ hơn con người hắn.
Tìm ra một nhân tài ông ưng ý để kế thừa sản nghiệp của ông không phải dễ, Trần Thiên Huy không muốn sớm đưa ra kết luận về Phương Hạo Vân.
Ông quyết định đợi sau khi đấu thầu xong tìm Phương Tử Lân nói chuyện xem sao.
Phương Hạo Vân nhận ra thái độ của Trần Thiên Huy, ngạc nhiên hỏi: “Chú Trần, hình như chú có gì bất mãn về cháu thì phải? Có gì thì xin chú cứ nói ra cho cháu biết đi ạ.”
Trương Mỹ Kỳ thấy Phương Hạo Vân bất chấp thân phận lớn nhỏ đùa cợt với Trần Thiên Huy, cô nhăn mặt khó chịu, mấy lần muốn lên tiếng nhắc nhở hắn đừng chọc giận Trần Thiên Huy, nhưng không hiểu sao lại chôn chân tại chỗ không dám bước tới.
Hôm đó Phương Hạo Vân làm tổn thương cô quá lớn, nhất là về mặt tinh thần, Trương Mỹ Kỳ thậm chí suy sụp mấy ngày liền, cô mất hết niềm tin vào người khác và ngay cả vào bản thân, cô không ngừng thù hận Phương Hạo Vân, trách cứ bản thân cô, cảm giác đau đớn cùng cực.
Tưởng Đại Phát phát hiện ra thần sắc ưu sầu của vợ, cho rằng cô đang lo lắng kết quả đấu thầu, do dự một hồi, hắn bước lại gần, dịu dàng an ủi: “Mỹ Kỳ, em yên tâm đi, lỡ như tập đoàn Thịnh Hâm thất bại, anh sẽ chủ động nhường ra một số hạng mục công trình mời công ty của em hợp tác làm chung. Còn không được nữa thì em nghe lời anh từ chức, công ty địa ốc Thiên Hồng là của anh, coi như cũng là của em, chỉ cần em gật đầu, anh cho em làm chức tổng giám đốc điều hành công ty không thành vấn đề.”
Tuy Tưởng Đại Phát là gã đàn ông vô năng, nhưng tình yêu của hắn đối với Trương Mỹ Kỳ là thật, nếu không hắn đã không cố gắng thuyết phục cô tái hôn với hắn trong bao nhiêu năm qua sau khi ly hôn rồi. Hắn biết mình không mang lại hạnh phúc về mặt tình dục cho vợ, nên hắn chủ động tìm mua rất nhiều dụng cụ tình dục cao cấp dành cho phái nữ, hy vọng làm vậy sẽ bù đắp phần nào cho Trương Mỹ Kỳ. Nói tóm lại, Tưởng Đại Phát là một ông chồng tốt.
“Không cần đâu, em không sao… À phải rồi, tối nay em sẽ về nhà muộn, anh không cần đợi em…” Trương Mỹ Kỳ chỉ cần nhẹ nhàng buông một câu là đã lái sang đề tài khác.
“Hạo Vân, tuy có câu làm trai không phong lưu uổng phí mất tuổi trẻ, nhưng chú hy vọng cháu sống chân thật hơn đôi chút, đừng quá lăng nhăng, nếu không sau này đối với ai cũng không tốt lắm đâu.” Trần Thiên Huy nói vẻ nghiêm túc.
Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu Trần Thiên Huy muốn ám chỉ gì. Hắn cảm thấy oan uổng quá, vụ án oan lớn nhất trong lịch sử, cho dù là Hàn Tuyết Nhi hay Trần Thanh Thanh, giữa hắn và hai cô gái đều trong sạch mà.
Hai mối quan hệ trong sạch không hề vấn bẩn, thế mà Trần Thiên Huy nói hắn lăng nhăng, oan chết đi được!
“Chú Trần, ăn uống bậy bạ thì được, nhưng không được phát ngôn bừa bãi nha, cẩn thận cháu kiện chú tội phỉ báng…” Tự nhiên bị quy chụp tội danh lăng nhăng, Phương Hạo Vân cảm thấy bực bội liền lên tiếng cự cãi.
Trương Mỹ Kỳ tuy tránh không nhìn vào Phương Hạo Vân, nhưng cô đang chú ý lắng nghe cuộc đối thoại giữa hắn và Trần Thiên Huy. Khi cô nghe Phương Hạo Vân dám bất kính với Trần Thiên Huy, sắc mặt lập tức lộ vẻ lo lắng, nghĩ rằng Phương Hạo Vân việc tốt làm không xong, chỉ giỏi phá hoại, tập đoàn Thịnh Hâm đang tranh thủ khoản đầu tư của người ta, sao lại to tiếng vô lễ như thế được chứ?
“Anh bạn trẻ tuổi này chắc tự biết thân biết phận, chắc là cậu đã biết không có hy vọng trúng thầu rồi đúng không?” Kim Phi tươi cười khoái trá bước lại gần, buông lời giễu cợt Phương Hạo Vân.
“Xin hỏi cô là ai?”
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên quan sát Kim Phi, toàn thân mặc một bộ váy công sở màu đen, nhan sắc tầm thường, son phấn lòe loẹt trên mặt, trang điểm giống mụ yêu tinh, mông đít đầy đặn, điều làm người khác khó chịu nhất chính là cặp chân voi của cô ả xỏ vớ lụa mỏng màu đen, nhìn nung núc thịt gớm ghiếc vô cùng.
“Hạo Vân, vị này là bà chủ của tập đoàn Hồng Tinh, tổng giám đốc Kim.” Trần Thiên Huy mỉm cười quay qua giới thiệu theo phép lịch sự.
Phương Hạo Vân giật mình kinh ngạc, hắn đột nhiên nhận ra tổng giám đốc nữ chưa chắc đều là tuyệt sắc giai nhân, ả Kim Phi này chẳng phải là ngoại lệ đó ư? Tất nhiên leo tới chức vụ cao như thế, ít nhiều cũng có chút tài cán hơn người nào đấy.
“Ý của tổng giám đốc Kim là lần đấu thầu này tập đoàn Hồng Tinh của chị nhất định giành chiến thắng?”
Phương Hạo Vân bình thản đáp trả: “Còn chưa công bố kết quả, chuyện gì đều có khả năng xảy ra.”
Kim Phi ngớ người ra, liếc nhìn Trần Thiên Huy, cười to mấy tiếng, nói: “Người trẻ tuổi có khí phách lắm, nhưng có những chuyện không phải dựa vào khí phách và niềm tin là làm được đâu. Mối làm ăn lần này tập đoàn Hồng Tinh của tôi thề quyết giành cho bằng được, tất nhiên điều đó cũng cần ông chủ Trần tạo ra môi trường cạnh tranh công bằng cho chúng tôi.”
Trần Thiên Huy vội mỉm cười lên tiếng: “Tất nhiên rồi, tôi là một người làm ăn, không thù oán gì với đồng tiền, chỉ cần dự án của ai có thể kiếm được nhiều tiền, tôi chắc chắn sẽ chọn hợp tác với người đó.”
Lúc này Tưởng Đại Phát cũng bước tới nhập cuộc, nói: “Ông chủ Trần là người như thế nào, trong giới doanh nghiệp ai mà không biết tiếng tăm chứ? Tôi tin tưởng vào sự công bằng trong cuộc đấu thầu lần này, chuyện cạnh tranh nhau trên thương trường không ai dám nói trước kết quả. Anh bạn trẻ này, tôi thấy cậu có vẻ rất tự tin với dự án của tập đoàn Thịnh Hâm nhỉ?”
Phương Hạo Vân gật gù: “Điều đó là đương nhiên. À, vị này là…”
“Hạo Vân, vị này là Tưởng Đại Phát, ông chủ công ty địa ốc Thiên Hồng, ông chủ Tưởng…” Trần Thiên Huy lại giới thiệu với Phương Hạo Vân lần nữa, ông chỉ vào Trương Mỹ Kỳ đứng cách xa một khoảng, nói tiếp: “Cũng chính là chồng của cấp trên cậu đó.”
Đây là chồng của Trương Mỹ Kỳ sao? Phương Hạo Vân nghe xong giật mình, ánh mắt láo liên nhìn Tưởng Đại Phát, ông ta là một người đàn ông trung niên có khí chất, thân hình vạm vỡ khỏe mạnh, khuôn mặt vuông vức, lông mày đậm, đôi mắt sáng loáng, mặc bộ comlê chỉnh tề, nhìn vào là biết đây là một ông chủ giàu có, hắn không sao tưởng tượng nổi Tưởng Đại Phát lại là một gã đàn ông bất lực chính hiệu.
“Ông chủ Tưởng, chào ông!”
Phương Hạo Vân cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, bắt tay thân mật với Tưởng Đại Phát, nói vẻ bông đùa: “Sau này xin ông chủ Tưởng nói giúp vài câu tốt đẹp trước mặt chị Mỹ Kỳ…”
“Ha ha, cậu nói vui thật.”
Tưởng Đại Phát khen ngợi: “Anh bạn còn trẻ mà đã được tham gia dự án đầu tư tầm cỡ thế này, tương lai tươi sáng đang chờ đón phía trước đây.”
Trương Mỹ Kỳ đứng từ xa quan sát hai người đàn ông đứng nói chuyện với nhau, trong lòng nhiều cảm giác đan xen, tâm trạng cô hỗn loạn, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Nói vài câu khách sáo xong, Tưởng Đại Phát đột nhiên hỏi thẳng: “Theo cậu thấy, tập đoàn Thịnh Hâm chiếm bao nhiêu phần thắng?”
“Ha ha, việc này thì không nói chắc được, chẳng phải vừa rồi ông có nói trên thương trường chuyện gì cũng có thể xảy ra, ai cũng không dám nói trước sao?”
Phương Hạo Vân tuy ngoài mặt tỏ ra lịch sự tiếp chuyện, nhưng thật ra trong lòng hắn đang ray rứt không yên, hắn rất muốn tránh xa Tưởng Đại Phát.
“Ông chủ Trần!” Kim Phi sáp lại gần Trần Thiên Huy, nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng ông có thể đảm bảo lần đấu thầu này phải tuyệt đối công bằng…”
Kim Phi không ngốc đến mức không nhận ra quan hệ thân thiết giữa Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy, cô ả lo lắng lát nữa Trần Thiên Huy sẽ đưa ra kết quả có lợi cho hắn.
Trần Thiên Huy trả lời gọn lọn: “Sẽ công bằng mà.”
“Hứ, chỉ cần cạnh tranh công bằng, tập đoàn Thịnh Hâm của cậu không thể nào giành chiến thắng.”
Kim Phi nhìn vào Phương Hạo Vân cười mỉa, vẻ đắc thắng hiện rõ trên mặt cô ả.
Phương Hạo Vân không thèm đáp lại, chỉ ném cho Kim Phi nụ cười khinh bỉ.
Tưởng Đại Phát cảm thấy anh bạn trẻ Phương Hạo Vân khá thú vị, đưa mắt nhìn vào Phương Hạo Vân, bất chợt nổi lòng hiếu kì, rốt cuộc hắn dựa vào gì mà có thể tự tin đến thế?
Trần Thiên Huy tiếp tục huyên thuyên tiếp đãi quan khách, vào đúng 11h, cô thư kí lại gần ghé tai nói nhỏ, đã đến giờ tiến hành đấu thầu.
Kế hoạch phát triển đầu tiên được công bố là phương án của tập đoàn Hồng Tinh, lúc đọc dự án ra, khắp đại sảnh trở nên ồn ào, theo như phương án của tập đoàn Hồng Tinh, nếu tập đoàn Trần thị đầu tư sẽ thu lợi nhuận rất cao, rủi ro phần lớn do phía Hồng Tinh gánh chịu hết, lợi nhuận thu vào lại phần lớn thuộc về Trần thị.
Kế hoạch phát triển thứ hai là của công ty địa ốc Thiên Hồng, Tưởng Đại Phát lộ rõ vẻ phấn khích, tuy phía tập đoàn Hồng Tinh dám gánh chịu phần lớn rủi ro để giành khoản đầu tư, nhưng hắn rất có lòng tin vào dự án của mình, hắn tin tưởng nếu Trần thị hợp tác đầu tư vào dự án của hắn, lợi nhuận thu vào tuyệt đối không thua kém dự án của tập đoàn Hồng Tinh, hơn nữa bên ngoài đồn đoán sau lưng tập đoàn Hồng Tinh dính líu tới xã hội đen, gần đây đã bị cơ quan chức năng để ý, bắt đầu nhập cuộc điều tra, Trần Thiên Huy không thể nào không suy nghĩ đến yếu tố gây bất lợi này.
Quả nhiên, Trần Thiên Huy tỏ ra rất hài lòng với dự án đầu tư của công ty địa ốc Thiên Hồng.
Phương Hạo Vân nở một nụ cười nơi khóe miệng, quay sang nói nhỏ với Trương Mỹ Kỳ: “Chị Mỹ Kỳ, ông chủ Tưởng giỏi thật đấy.”
Phương Hạo Vân vốn định tâng bốc Tưởng Đại Phát để xoa dịu mâu thuẫn giữa hắn và Trương Mỹ Kỳ, nhưng câu khen ngợi bình thường như thế lọt vào tai Trương Mỹ Kỳ lúc này lại mang ý nghĩa khác, cô cho rằng Phương Hạo Vân đang cố ý trêu chọc mình.
“Hứ!”
Trương Mỹ Kỳ giận dữ liếc xéo hắn, không thèm trả lời tiếng nào.
Phương Hạo Vân định lên tiếng giải thích, bỗng trên kia nghe có người đọc lên kế hoạch phát triển của tập đoàn Thịnh Hâm, dự án đầu tư của tập đoàn Thịnh Hâm lúc đầu do Phương Tuyết Di đích thân soạn thảo, sau giao cho tổ 2 phòng thị trường của Văn Kỳ tiến hành thảo luận và chỉnh sửa cho hoàn thiện thêm, cuối cùng mới đạt được thống nhất.
Phương Hạo Vân vô cùng khâm phục tài năng kinh doanh thiên phú của bà chị Phương Tuyết Di, rõ ràng kế hoạch phát triển này vượt xa tập đoàn Hồng Tinh rồi.
Tiếp theo còn có dự án của hơn mười công ty khác được đọc lên, nhưng kế hoạch của họ xét về phương án thực hiện lẫn nhân lực đều thiếu sót, tính khả thi thua xa kế hoạch phát triển của 3 công ty đầu.
Cuối cùng, Trần Thiên Huy tuyên bố kết quả, công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát và tập đoàn Thịnh Hâm cùng chiến thắng gói thầu lần này, tập đoàn Trần thị sẽ chia khoản đầu tư ra làm hai phần cho hai công ty. Kết quả lần này Tưởng Đại Phát không có gì phải phàn nàn, hắn vốn định sau khi giành được gói thầu cũng chia một số hạng mục cho tập đoàn Thịnh Hâm cùng làm, nay tập đoàn Trần thị chia đôi khoản đầu tư không ảnh hưởng tới hắn.
Trần Thiên Huy vì nghĩ tới ân oán giữa mình và Kim Gia, sau này rất có khả năng xảy ra xung đột lớn với Hỏa Long bang và Kim Tiền bang, tuy Kim Phi và anh trai làm ăn độc lập với nhau nhưng dù sao người ta cũng anh em ruột, ông không thể không đề phòng, thôi thì để tránh rắc rối sau này, không hợp tác với tập đoàn Hồng Tinh là tốt nhất, nếu trừ khử công ty của ả Kim Phi này luôn thì càng hay.
“Các vị, cuộc họp công bố kết quả đầu tư hôm nay kết thúc tại đây. Các công ty không giành được gói đầu tư hy vọng sau này chúng ta còn cơ hội khác hợp tác.”
Trần Thiên Huy nói ra câu khách sáo cuối cùng xong, chỉ nghe tiếng vỗ tay lèo tèo vang lên, hiển nhiên ông muốn tạo ít không khí náo nhiệt nhưng tiếc là số công ty không được chọn ai nấy đều thất vọng tràn trề, không ai hào hứng với việc vỗ tay nữa.
Kim Phi nghe xong kết quả sau cùng cảm thấy khó chịu, công ty của ả phát triển theo hướng đầu tư ra nước ngoài, cuộc khủng hoảng tài chính vừa rồi bị ảnh hưởng nặng nề, gần đây dòng vốn của công ty bắt đầu không đáp ứng đủ, ả vốn định giành lấy khoản tiền đầu tư của tập đoàn Trần thị giúp công ty vượt qua giai đoạn khó khăn, nhanh chóng ổn định lại, vì lí do đó ả không tiếc gánh chịu phần lớn rủi ro về mình, nhưng thật không ngờ cuối cùng cũng thất bại.
Ả một mực cho rằng Phương Hạo Vân đã phá đám, nếu không với kế hoạch hoàn hảo của tập đoàn Hồng Tinh, dù không giành được toàn bộ gói đầu tư cũng không thể bị loại trừ sang bên như thế được.
Ả hậm hực dán mắt vào Phương Hạo Vân, tức tối muốn lao tới phanh thây tên nhóc này ra trả mối hận trong lòng.
Phương Hạo Vân cười mỉa đáp lại, buông lời chế giễu: “Tổng giám đốc Kim, chuyện đời khó đoán, mong chị nhớ cho, người ngẩng cao đầu cuối cùng mới là kẻ chiến thắng nhé!”
Lời chế giễu của Phương Hạo Vân dội từng tiếng vào tai Kim Phi, cô ả nghe xong điên tiết lên, hậm hực rít khẽ: “Đồ khốn!”
Mẹ kiếp, con đàn bà chết tiệt này, bản thân mày vô tích sự, sao dám mắng chửi tao hả?
Phương Hạo Vân cũng điên tiết không kém, đang định hét lên cãi lại, Trần Thiên Huy đã bước tới chặn giữa hắn và Kim Phi, tươi cười hớn hở với Kim Phi, nói: “Tổng giám đốc Kim, thật là ngại quá, đây là quyết định cuối cùng của các cổ đông. Ngày dài tháng rộng, lần sau chúng ta còn có dịp hợp tác mà.”
Kim Phi miễn cưỡng bắt tay với Trần Thiên Huy, ả cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ nhất định phải bình tĩnh, nếu đắc tội với Trần Thiên Huy, điều đó không có lợi cho tập đoàn Hồng Tinh của ả.
Kim Phi cố nặn ra nụ cười gượng gạo, làm ra vẻ thảnh thơi, nói: “Ông chủ Trần khách sáo quá, tuy lần này chúng ta không có cơ hội hợp tác, nhưng đúng như ông vừa nói, ngày dài tháng rộng, tin chắc sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội hợp tác với nhau…”
“Tổng giám đốc Kim, thất bại là mẹ của thành công, lần sau chị sẽ thành công mà.” Phương Hạo Vân đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với Kim Phi.
Kim Phi tức tối vô cùng, thằng ranh Phương Hạo Vân này rõ ràng có ý giễu cợt, mình có nên bắt tay với hắn không nhỉ?
“Ông chủ Tưởng, chúc mừng ông!” Chính vào lúc này Tưởng Đại Phát bước lại gần, Kim Phi vội chủ động bắt tay chúc mừng hắn, bỏ mặc Phương Hạo Vân đưa tay ra nửa chừng.
Phương Hạo Vân phản ứng nhanh nhạy, hắn thừa dịp bắt tay luôn với Trần Thiên Huy, tươi cười hớn hở, nói to: “Chú Trần, hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ!”
Nhìn thấy phản ứng của Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy gật gù tán thưởng, nhân lúc Kim Phi bận huyên thuyên với Tưởng Đại Phát, Trần Thiên Huy nói nhỏ: “Ả ta là em gái của Kim Gia, vợ của Mặt Sẹo đó.”
Câu này nói ra, Phương Hạo Vân lập tức hiểu rõ tất cả, hèn chi kế hoạch của tập đoàn Hồng Tinh bị Trần Thiên Huy ném sang một bên, thì ra bên trong còn có nguyên nhân sâu xa này nữa.
Phương Hạo Vân mướt mồ hôi, có phải là số phận sắp đặt không nhỉ? Chỉ trong một ngày mà hắn gặp cùng lúc 2 kẻ đối đầu, một là ả Kim Phi, hai là Tưởng Đại Phát, tuy bây giờ gã chưa có ý thù địch với hắn, nhưng nếu biết chuyện hắn cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ thì khỏi nói cũng hiểu gã phản ứng thế nào rồi.
“Anh bạn trẻ, tôi sẽ nhớ mặt cậu.”
Kim Phi quay đầu lại, dùng giọng nói nghiêm nghị ném cho Phương Hạo Vân một câu đe dọa.
Phương Hạo Vân bình tĩnh đáp trả: “Tổng giám đốc Kim, tuy chúng ta không phải là bạn nhưng không đến nỗi trở thành kẻ thù chứ? Nói chính xác hơn chúng ta chỉ là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, tôi nghĩ chị chắc hiểu rõ về nguyên tắc trong kinh doanh, đối với đối thủ của mình nên dành cho lòng tôn trọng tối thiểu, có đúng không nào?”
“Nói hay lắm!”
Người lên tiếng khen ngợi là Trần Thiên Huy, câu nói này của Phương Hạo Vân, ông rất tâm đắc. Chàng trai trẻ này, khá thật đấy!
Trần Thiên Huy giơ ngón tay cái lên, nói với Tưởng Đại Phát và Kim Phi: “Hai vị, anh bạn trẻ Phương Hạo Vân này tương lai sáng lạng lắm đây…”
“Ha ha!”
Tưởng Đại Phát cũng cảm thấy con người Phương Hạo Vân rất thú vị, hắn vội hùa theo: “Đúng đó, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Hạo Vân quả thực là một nhân tài hiếm có.”
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, lúc này Kim Phi ghét cay ghét đắng Phương Hạo Vân, cô ả cứ nghĩ chính hắn đứng sau lưng phá hoại, vì sự xuất hiện của hắn nên ả mới thất bại.
“Ông chủ Trần, ông chủ Tưởng, tôi xin phép về trước, dịp khác có cơ hội tôi sẽ mời mọi người dùng bữa.”
Kim Phi nói vài câu khách sáo xong quay lưng bỏ đi, trước khi đi còn quay đầu sang ném cho Phương Hạo Vân tia nhìn cay nghiệt.
Người của những công ty khác cũng lục đục kéo nhau ra về, nơi đây giờ chỉ giành cho kẻ chiến thắng.
“Hạo Vân, tôi trông chờ vào cậu đấy, hy vọng sau này cậu có thể giúp tôi chăm sóc tốt chị Mỹ Kỳ ở công ty.”
Câu nói khách sáo của Tưởng Đại Phát tuy vô tình nhưng khiến Phương Hạo Vân nhột nhạt khó chịu, tim đập thình thịch liên hồi.
“Chết, hắn không phải đã nhận ra mình và chị Mỹ Kỳ có gian tình gì rồi chứ?”
Vì cảm giác tội lỗi, Phương Hạo Vân cảm thấy Tưởng Đại Phát nói ra câu này mang ẩn ý gì đó.
“Chắc hắn chưa biết đâu.”
Suy nghĩ kĩ lại, Phương Hạo Vân mới biết đây chỉ là câu khách sáo của Tưởng Đại Phát, không như những gì hắn lo lắng.
“Ha ha, ông chủ Tưởng nói vui quá, chị Mỹ Kỳ là cấp trên của em, đáng lí ra em phải xin ông nói tốt vài lời trước mặt chị ấy mới đúng chứ…”
Phương Hạo Vân e dè liếc trộm sang Trương Mỹ Kỳ, phát hiện cô đang hậm hực nhìn vào hắn, liền nuốt ngược vào bụng nửa vế sau của câu nói, không dám tiếp tục huyên thuyên với Tưởng Đại Phát nữa.
Tưởng Đại Phát và Trần Thiên Huy cũng lịch sự nói chuyện vài câu, sau đó Tưởng Đại Phát nhận được cuộc gọi báo công ty có chuyện gấp cần giải quyết, liền cáo từ với mọi người.
Trương Mỹ Kỳ muốn tránh mặt Phương Hạo Vân, cô chớp lấy cơ hội rời khỏi, nói với chồng: “Chúng ta cùng đường, về chung vậy.”
……
“Nào, đến phòng làm việc của chú uống tách trà nói chuyện.”
Đợi mọi người ra về hết, Trần Thiên Huy lại gần vỗ vai Phương Hạo Vân, mỉm cười nói: “Thằng ranh con này làm chú vừa giận vừa khâm phục, chú cũng không biết nên xử trí cháu thế nào nữa.”
Phương Hạo Vân biết rõ Trần Thiên Huy kiên quyết chọn hắn làm con rể của ông rồi.
Công bằng mà nói, Trần Thanh Thanh xét về mọi mặt đều là một cô gái hoàn hảo, hơn nữa Trần gia sản nghiệp giàu có, nếu làm con rể của Trần Thiên Huy, dù với hắn hay với tập đoàn Thịnh Hâm đều có lợi vô hại, vấn đề là giữa Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh chưa nảy sinh tình yêu nam nữ, hắn đâu thể chấp nhận lấy một cô gái hắn không yêu làm vợ được.
“Đi nào, cậu trai trẻ ngây mặt ra đó làm gì!”
Đang lúc Phương Hạo Vân đăm chiêu suy ngẫm, Trần Thiên Huy kéo tay hắn vào thang máy lên tới phòng làm việc sang trọng của ông, hơn nữa còn đích thân pha hai tách trà cực phẩm Đại hồng bào bưng ra.
“Hạo Vân, trà này của cháu tặng, nếm thử đi, vị ngon lắm đấy.” Trần Thiên Huy đưa một tách trà qua cho Phương Hạo Vân, mỉm cười ý nhị.
Sắc mặt Phương Hạo Vân lộ vẻ khó xử, sau khi lễ phép đưa hai tay đón nhận tách trà, thẳng thắn nói: “Chú Trần, thật ra trà này do học tỷ tặng cho cháu.”
“Ờ, chú biết.”
Trần Thiên Huy từ tốn nói: “Con bé Thanh Thanh chú trông nó từ nhỏ đến lúc lớn khôn, cháu là người đàn ông đầu tiên nó để ý, từ cái ngày nó lấy trà Đại hồng bào của chú đem tặng cho cháu là chú biết Thanh Thanh thích cháu rồi. Thanh Thanh từ nhỏ được chú cưng chiều, chú chưa từng thấy nó tỏ ý quan tâm tới ai như vậy, chỉ có cháu là ngoại lệ.”
Dừng lại giây lát, Trần Thiên Huy đưa tách trà của mình lên uống một ngụm, tiếp tục nói: “Hạo Vân, chú biết cháu và Tuyết Nhi đang yêu nhau, nhưng cháu nên biết Tuyết Nhi mới học trung học, tuổi của nó không thích hợp yêu đương, nó chưa biết cái gì là tình yêu, chú không hy vọng cháu lợi dụng việc nó còn trẻ người non dạ, đùa giỡn tình cảm thậm chí chiếm đoạt cơ thể của nó…”
“Chú Trần, cháu nghĩ chú hiểu lầm rồi!”
Phương Hạo Vân cảm thấy hắn nên giải thích rõ vào lúc này: “Cháu và Tuyết Nhi tuyệt đối không phải là quan hệ yêu đương, chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường, cháu nghĩ chú và học tỷ đã có hiểu lầm về cháu.”
“Hử?”
Trần Thiên Huy nhăn mặt, tên tiểu tử này quả nhiên xảo quyệt, dám chối bỏ tất cả trách nhiệm. Trước đây ông nghe Trần Thanh Thanh kể hắn và Hàn Tuyết Nhi có quan hệ yêu đương, để tránh nhầm lẫn, thậm chí ông đã đích thân đi chứng thực từ Hàn Tuyết Nhi, được cô bé khẳng định chắc nịch. Bây giờ hay thật, Phương Hạo Vân luôn miệng phủ nhận tình cảm với Tuyết Nhi là sao?
“Hạo Vân, cháu làm vậy là không đúng đâu nha.”
Trần Thiên Huy nói giọng lên án: “Chuyện giữa cháu và Tuyết Nhi, chính miệng nó khẳng định với chú, cháu đừng cố che giấu nữa.”
Trời ạ, Hàn Tuyết Nhi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tại sao cứ thừa nhận bừa quan hệ giữa hai người trước mặt người khác? Tức quá, phải tìm cô ta nói chuyện mới được.
“Chú Trần, mặc kệ Hàn Tuyết Nhi nói gì, bây giờ cháu khẳng định lại với chú, giữa cháu và cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, hơn nữa chúng cháu thông qua học tỷ mới quen nhau, có lẽ Tuyết Nhi yêu thầm cháu, nhưng cháu đối với cô ấy không hề có tình cảm gì đâu ạ.” Phương Hạo Vân đẩy hết trách nhiệm lên người Hàn Tuyết Nhi cho yên thân.
Nghe Phương Hạo Vân nói như đinh đóng cột, thêm vào thần sắc nghiêm túc của hắn, Trần Thiên Huy không nghi ngờ hắn nói dối, trong lòng bỗng chốc mừng rơn, tươi cười buột miệng nói: “Hay quá!”
Lúc trước ông lo lắng nhất là quan hệ yêu đương giữa Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi, hai nhà Trần, Hàn là chỗ thân thích, ông không thể làm bừa giành lấy con rể. Bây giờ thì tốt rồi, Phương Hạo Vân nói rõ giữa hai người không có quan hệ yêu đương, ông yên tâm được rồi. Thậm chí ngay cả Phương Hạo Vân chưa thích Trần Thanh Thanh ông cũng không lo, ông cảm thấy con gái của mình xét đủ mọi mặt về dung mạo, học thức, còn gia cảnh nữa, khắp thành phố Hoa Hải này có mấy cô gái có thể so sánh nào? Không lí do gì Phương Hạo Vân không động lòng.
“Hạo Vân, chú tin cháu.”
Trần Thiên Huy mở cờ trong bụng, nhìn ngang nhìn dọc Phương Hạo Vân đều là một nhân tài hiếm gặp, xứng đáng làm con rể của ông.
Ngừng lại giây lát, Trần Thiên Huy nói một câu đầy ẩn ý: “Hạo Vân, chú biết những người trẻ tuổi như cháu luôn có chủ kiến mạnh của riêng mình, chú không ép buộc cháu, nhưng chú hy vọng cháu có thể giúp chú chăm sóc Thanh Thanh. Cháu nhận lời chú chăm sóc Thanh Thanh, chú không miễn cưỡng quan hệ giữa cháu và nó…”
Phương Hạo Vân ngớ ngẩn hỏi: “Chú Trần, cháu không hiểu ý chú muốn gì, với thế lực của Trần thị, tài trí thông minh của học tỷ, còn cần cháu chăm sóc cái gì nào?”
“Hạo Vân, cháu cũng biết chú chấm cháu làm người kế thừa của chú nên có những chuyện chú không muốn giấu cháu nữa, Trần thị không mạnh như cháu thấy bề ngoài đâu, có lẽ Trần thị phải đối mặt với một nguy cơ to lớn đe dọa sự tồn vong trong tương lai gần. Cháu biến gã Mặt Sẹo thành thái giám, Kim Gia và Hỏa Long bang tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua đâu… Chú nói thế cháu có hiểu không?” Trần Thiên Huy đặt tách trà xuống, ưu tư nói.
“Cháu nghĩ với thế lực của chú chắc không phải sợ Kim Gia mới đúng chứ?” Phương Hạo Vân cẩn thận thăm dò.
“Đúng vậy!” Trần Thiên Huy cảm thấy an ủi, khen ngợi: “Khả năng nắm bắt vấn đề của cháu khá lắm.”
“Chú không sợ Kim Gia, nhưng chú biết sau lưng Kim Gia còn có một thế lực đáng gờm chống đỡ.”
Trần Thiên Huy hạ giọng nói nhỏ: “Nếu chú đoán không lầm, người nhà họ Hàn hai lần bị bắt cóc đều do thế lực đứng sau lưng Hỏa Long bang thực hiện…”
Phương Hạo Vân bắt đầu nổi máu tò mò, buột miệng hỏi: “Kẻ đứng sau lưng Hỏa Long bang là ai? Chú biết được những gì?”
Trần Thiên Huy mỉm cười lắc đầu: “Việc này không cần cháu nhúng tay vào, chú biết nên xử lí thế nào. Chú chỉ hy vọng cháu nhận lời chú chăm sóc tốt cho Thanh Thanh. Mấy ngày nữa chú sẽ tách công ty bảo an và công ty đầu tư ra, để Thanh Thanh sớm tiếp quản công ty đầu tư. Trên thương trường chú không có gì phải lo lắng, Thanh Thanh có thể làm tốt chuyện kinh doanh, chú chỉ sợ có kẻ xấu phá hoại trong bóng tối, đe dọa an toàn của Thanh Thanh.”
“Chú muốn giao học tỷ cho cháu, còn chú dồn toàn lực chống chọi với thế lực bí ẩn này à?” Phương Hạo Vân hỏi thẳng vào vấn đề.
Trần Thiên Huy nheo nheo mắt, gật đầu xác nhận, nói: “Đúng vậy, phân tích của cháu rất chính xác, nên chú mong cháu sẽ nhận lời ủy thác của chú.”
“Chú dựa vào gì mà dám chắc cháu có khả năng bảo vệ an toàn cho học tỷ?” Phương Hạo Vân nở một nụ cười lấp liếm nơi khóe miệng, giả bộ hỏi.
“Dựa vào ánh mắt của cháu…”
Trần Thiên Huy nghiêm túc trả lời, nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói tiếp: “Hôm đó ở Kim Bích Huy Hoàng, chú nhìn thấy sát khí kinh người bốc ra ngùn ngụt từ ánh mắt của cháu, hơn nữa cháu có thể khiến đại thiếu gia Vương Thế Phi cúi mình như một con chó trước mặt cháu, chứng tỏ cháu đang che giấu bản lĩnh cao cường.”
Phương Hạo Vân do dự giây lát, nói: “Thôi được, cháu nhận lời chú, nhưng cháu xin nói trước, cháu chỉ ngầm bảo vệ an toàn cho học tỷ, cháu không lộ mặt đâu.”
Trần Thiên Huy hơi thất vọng: “Cháu không chịu tiếp nhận Thanh Thanh?”
“Không phải!”
Phương Hạo Vân vội giải thích: “Có những chuyện cháu không muốn quá nhiều người biết, hơn nữa cháu cũng không muốn ba mẹ cháu lo lắng, mong chú thông cảm.”
Trần Thiên Huy đột nhiên cười to: “Chú hiểu rồi. Ha ha, chú ganh tị với Phương Tử Lân thật đấy, ông ta có một người con trai giỏi giang như cháu.”
“Học tỷ cũng rất giỏi mà.” Phương Hạo Vân lịch sự đáp lại.
Trần Thiên Huy mỉm cười hùa theo: “Thì đó, Thanh Thanh cũng rất giỏi, nhưng trước đây nó giống như một đứa bé, từ sau khi gặp cháu nó liền thay đổi, biết quan tâm người khác. À còn chuyện này chắc cháu chưa biết đâu, Thanh Thanh đã ghi danh học lớp nữ công gia chánh…”
Phương Hạo Vân toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: “Cái này… cái này không phải vì mình đấy chứ?”
“Hạo Vân, chú hy vọng cháu nhớ kĩ những gì cháu đã hứa với chú, sự an toàn của Thanh Thanh giao phó cho cháu đó.”
Trần Thiên Huy đột nhiên cười ý nhị, nói: “Chú tin tưởng tài nghệ của cháu, cũng tin tưởng sức hút của con bé Thanh Thanh.”
……
Tận tâm tận lực ra sức vì công ty, dự án đầu tư giành thắng lợi, tổ 2 phòng thị trường được tách ra thành một bộ phận độc lập, phòng thị trường 2. Ngoài số thành viên tổ 2 vốn có ra, Phương Tuyết Di còn phê chuẩn cho trưởng phòng Văn Kỳ, phó phòng Trương Mỹ Kỳ tuyển chọn nhân sự ưu tú ở các bộ phận khác trong công ty bổ sung vào đội ngũ nhân viên dưới quyền họ, đảm bảo cho kế hoạch phát triển của dự án lớn này tiến triển tốt đẹp trong tương lai.
Vì lẽ đó, Phùng trưởng phòng xấu tính cảm thấy bực bội, khoan nói đến số nhân viên nữ xinh đẹp của hắn bị cướp mất một nửa, tước đoạt cơ hội sàm sỡ đê tiện của hắn, chỉ cần nhìn vào quy mô của phòng thị trường 2 là đủ cho hắn ganh ghét rồi.
Nhưng ganh ghét thì mặc ganh ghét, mệnh lệnh do giám đốc Phương Tuyết Di đích thân kí duyệt, cứ thế mà thực hiện, không ai dám thay đổi.
Phương Hạo Vân vì lập công lớn trong vụ làm ăn này, nhận được một khoản tiền thưởng hậu hỉ.
Buổi chiều hôm nay không có tiết học, Phương Hạo Vân quyết định đến đường Phúc Nguyên tìm dì Bạch, lần trước hắn mất hết lí trí cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ, hắn luôn cảm thấy có liên quan đến phương thuốc dì Bạch bào chế, hắn muốn tìm dì Bạch hỏi cho ra lẽ.
Trước khi đi hắn đã gọi điện cho dì Bạch nhắc đến việc này rồi, nhưng dì Bạch nói không rõ ràng trong điện thoại, hắn buộc phải đến gặp thẳng dì để hỏi thôi.
Như thường lệ, dì Bạch vẫn ăn mặc quyến rũ, mang giày cao gót, từng đường cong mỹ miều của dì tô điểm thêm vẻ đẹp quý phái của nữ giới.
“Hạo Vân, con đến đấy à, theo dì vào đây nào.”
Dì Bạch tươi cười hớn hở kéo tay Phương Hạo Vân, đi vào tiệm bán quà tặng.
“Dì Bạch, càng ngày dì càng đẹp ra đó nha.”
Theo như nhận xét của bà chị Phương Tuyết Di, phụ nữ ăn mặc đẹp là để cho đàn ông xem, nên dạo gần đây mỗi khi gặp nhau, Phương Hạo Vân đều cố khen dì Bạch vài câu để dì vui.
Quả nhiên, dì Bạch tỏ vẻ vui mừng, mỉm cười nói: “Hạo Vân, dì cảm thấy dạo này con ngày càng giống một cậu trai mới lớn 18 tuổi rồi đó. Dì rất vui, con đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống mới.”
“Dì Bạch, thật ra dì cũng có thể làm được như con.”
Phương Hạo Vân đưa ra đề nghị: “Dì cũng có thể từ bỏ tất cả quá khứ, làm lại từ đâu. Dì có thể lập gia đình, sống một cuộc sống bình thường như bao phụ nữ khác.”
Dì Bạch nghe xong trố mắt nhìn Phương Hạo Vân, sau đó dì cười cười đưa ngón tay lên chọt nhẹ vào trán hắn, oán trách: “Con thật sự muốn dì lấy chồng lắm hả?”
“Tất nhiên là không phải, con cảm thấy số đàn ông trên đời có thể xứng với dì rất ít… Nhưng trước mặt dì hiện đang có một người đàn ông ưu tú nè.” Phương Hạo Vân nói đùa.
Phương Hạo Vân chỉ muốn nói đùa cho vui, nhưng câu nói của hắn lọt vào tai dì Bạch lại biến thành một tầng ý nghĩa khác.
Dì Bạch đỏ ửng cả khuôn mặt, e thẹn liếc nhìn Phương Hạo Vân, nguýt dài: “Mồm mép càng ngày càng ngọt nhỉ, các anh em trong tổ chức trước đây mà nghe con nói thế, đánh chết cũng không ai tin đấy chính là con.”
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: “Dì Bạch, điều đó chẳng phải chứng minh con đã bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống bình dị rồi đó sao?”
Nhìn cảm giác hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt Phương Hạo Vân, dì Bạch cảm thấy an ủi: “Phải rồi, đó cũng là điều dì muốn nhìn thấy nhất.”
“À phải rồi, dì Bạch, dì còn chưa nói cho con biết hôm đó đột nhiên con bộc phát dục vọng, rốt cuộc là vì lí do gì? Có phải liên quan đến phương thuốc của dì không?” Phương Hạo Vân chợt nhớ ra mục đích chính của hắn khi đến đây gặp dì Bạch, liền lên tiếng hỏi.
Vừa đi được vài bước, cô đột nhiên nhớ ra vết máu đọng trên tấm ga trải giường, do dự giây lát, cô vội bước trở vào phòng Phương Hạo Vân, đẩy hắn qua một bên, tháo tấm ga trải giường in dấu giọt máu trinh tiết của cô ra, vò thành một cục, tìm một cái túi nylon đen nhét vào.
Vết máu là minh chứng cho lần đầu tiên của cô, cũng là chứng cứ tội lỗi của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ nhất định phải mang về.
Khi Trương Mỹ Kỳ xé toạc tấm ga trải giường, bất thình lình cô nhìn trúng thân dưới của Phương Hạo Vân, khuôn mặt liền nóng ran, hình ảnh vui sướng ban nãy ẩn hiện trong đầu cô, cô vội chạy nhanh ra ngoài tóm lấy túi xách, tay kia cầm cái túi nylon đen rời khỏi căn hộ.
Trên đường về nhà, Trương Mỹ Kỳ gọi cho Tạ Mai Nhi, nói dối rằng cô có việc gấp phải đi, không thể ở lại nấu cơm giúp Mai Nhi.
…….
Vừa trải qua một trận mây mưa kịch liệt, dục vọng được giải tỏa hoàn toàn, sau khi ngủ say một hồi, Phương Hạo Vân bừng tỉnh ngồi bật dậy, chỉ là đầu óc còn hơi choáng váng.
Mở to đôi mắt, hắn bắt đầu hồi tưởng khung cảnh trước khi hắn mất đi ý thức, đưa mắt nhìn chăn nệm rối tung và cơ thể trần truồng của mình, Phương Hạo Vân hiểu ra tất cả, hắn đã cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ.
Phương Hạo Vân rối rắm không biết nên làm thế nào cho phải vào lúc này, mồ hôi vã ra như tắm, tim đập thình thịch liên hồi muốn rớt cả ra ngoài. Điều hắn lo lắng nhất là Trương Mỹ Kỳ đi báo cảnh sát, nhà nước có pháp luật nghiêm minh quy định rõ tội cưỡng hiếp bị đưa vào khung hình phạt rất nặng, hơn nữa tự hắn cũng cảm thấy hành vi này vốn đã là một chuyện đáng lên án rồi.
Chính vào lúc này, Phương Hạo Vân phát hiện tấm ga trải giường biến đi đâu mất rồi, đồng thời hắn nhận ra thân dưới của hắn còn dính một ít máu, bây giờ hắn đã đoán ra sự tình.
Thở dài một tiếng, Phương Hạo Vân ưu uất nói: “Chị Mỹ Kỳ, em có lỗi với chị.”
Nếu hắn không đoán lầm, Trương Mỹ Kỳ trước khi bị hắn làm nhục vẫn còn là gái ngoan, chỉ vì dục vọng của hắn mới chiếm đoạt mất trinh tiết của cô.
Thì ra tất cả lời đồn đều giả dối. Trước giờ Phương Hạo Vân chưa hề tin Trương Mỹ Kỳ là một cô gái dâm loạn, hôm nay hắn đích thân kiểm chứng nhân phẩm của Trương Mỹ Kỳ, nhưng vì thế mà phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ.
Hắn không biết mình nên đối mặt với Trương Mỹ Kỳ như thế nào, càng không biết Trương Mỹ Kỳ sẽ dùng cách gì trả đũa hắn.
Hắn thậm chí hối hận khi không sớm nghe lời dì Bạch đi vũ trường hoặc quán bar nào đó tìm một cô gái làng chơi giải tỏa dục vọng, nếu làm như vậy thì đã không xảy ra chuyện đáng tiếc như hôm nay.
Nhưng nói thật dục vọng được giải phóng ra rồi, quả là có tác dụng rất tốt trong việc điều trị tính khí hung bạo trong nội tâm của hắn, bây giờ hắn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Lúc này, Tạ Mai Nhi về đến nhà, bên ngoài có tiếng gõ cửa hỏi thăm.
Phương Hạo Vân giật mình lo lắng như kẻ trộm bị bắt gặp quả tang, hắn hít một hơi sâu, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, đáp vọng ra: “Chị Mai, em đang nghỉ ngơi trong phòng nè.”
“Ờ!” Tạ Mai Nhi tiếp tục gõ cửa, hỏi: “Có tiện cho chị vào phòng không? À, chị Mỹ Kỳ có tới nhà, em biết không vậy?”
Nghe Tạ Mai Nhi nhắc đến Trương Mỹ Kỳ, trái tim Phương Hạo Vân co thắt lại, hắn lo sợ Tạ Mai Nhi đã biết việc hắn cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ.
“Ờ, em biết, nhưng chị ấy đi khỏi rồi.” Phương Hạo Vân dè dặt trả lời.
“Phải đó, chị mới nhận được cuộc gọi của chị Mỹ Kỳ, chị ấy nói có việc gấp không đợi chị về nhà nữa…”
Tạ Mai Nhi nói tiếp: “Nếu không tiện thì chị không vào phòng em nữa, trời sắp tối rồi, chị đi nấu cơm đây.”
“Chị Mai…” Phương Hạo Vân định lên tiếng hỏi xem Trương Mỹ Kỳ còn nói thêm gì không, nhưng không biết làm thế nào mở miệng.
“Hạo Vân, có chuyện gì à?” Nghe Phương Hạo Vân gọi mình, Tạ Mai Nhi dừng bước ngay cửa phòng, cách một cánh cửa hỏi vọng vào.
“Không có gì… Em chỉ muốn nói, hình như chị Mỹ Kỳ không được khỏe lắm thì phải…” Phương Hạo Vân quyết định bịa chuyện thăm dò.
“Thật à?” Tạ Mai Nhi lo lắng nói: “Chị ấy không nói gì với chị trong điện thoại, nếu đã vậy để chị gọi điện hỏi thăm chị Mỹ Kỳ coi sao…”
Phương Hạo Vân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, xem tình hình này hình như Trương Mỹ Kỳ không nói chuyện cô bị hắn cưỡng bức ra ngoài, nhưng lúc này Phương Hạo Vân rất muốn biết chính xác cô có báo cảnh sát không? Cô có ý định báo cảnh sát tới bắt hắn không?
Phương Hạo Vân không sợ cảnh sát, với khả năng của hắn đâu cần sợ cảnh sát, nhưng hiện nay hắn đang hòa nhập vào cuộc sống bình dị tại nhà họ Phương, nếu bị cảnh sát tới bắt, hắn buộc phải xung đột với họ, như thế hắn sẽ mất đi tất cả hắn đang có hiện tại.
Lúc này đây, điều Phương Hạo Vân hy vọng nhất chính là Trương Mỹ Kỳ đừng báo cảnh sát.
Thu dọn giường chiếu sạch sẽ, thay tấm ga trải giường mới xong, Phương Hạo Vân mặc lại quần áo chỉnh tề, mở cửa bước ra, vừa ngay lúc nhìn thấy Tạ Mai Nhi gác máy điện thoại, hắn e dè hỏi: “Chị Mai, sức khỏe của chị Mỹ Kỳ không vấn đề gì chứ? Chị ấy đang ở đâu?”
Cầu trời, đừng nói là đang ở sở cảnh sát nha.
Tạ Mai Nhi mỉm cười, từ tốn nói: “Không sao, chị mới gọi điện hỏi thăm nè, chị Mỹ Kỳ nói chỉ bị cảm xoàng thôi, về nhà ngủ một giấc, uống vài viên thuốc là khỏi bệnh. À, giờ này chị ấy đã về đến nhà rồi đấy.”
Hú hồn, Phương Hạo Vân yên lòng đôi chút, uống thuốc nghỉ ngơi là đúng rồi đó, lần đầu tiên mà bị hắn điên loạn làm bừa như thế, tất nhiên phải nghỉ ngơi hồi sức. Phương Hạo Vân tuy mất đi ý thức khi thực hiện hành vi đồi bại, nhưng sau khi tỉnh lại quan sát giường chiếu là đoán ra ngay hắn đã mạnh mẽ cỡ nào. Còn về uống thuốc, đương nhiên càng không thể không uống, lúc lâm trận Phương Hạo Vân không hề sử dụng biện pháp ngừa thai, nếu gặp đúng ngày rụng trứng của Trương Mỹ Kỳ thì rắc rối to đây.
Nếu Trương Mỹ Kỳ không vội về nhà uống thuốc viên khẩn cấp, Phương Hạo Vân cứ chuẩn bị mà làm bố đi thôi.
Nghe Tạ Mai Nhi nói hết câu, Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm. Nếu đúng như những gì Tạ Mai Nhi vừa kể, Trương Mỹ Kỳ không đi báo cảnh sát mà là quay về nhà, tiếp tục liên tưởng tới tấm ga trải giường cô mang đi, Phương Hạo Vân thậm chí nghĩ bừa chắc Trương Mỹ Kỳ bị động tác mạnh mẽ của hắn chinh phục?
“Hạo Vân, em có tâm sự gì à?” Trong lúc Phương Hạo Vân đăm chiêu suy nghĩ, Tạ Mai Nhi lên tiếng hỏi.
“Không có.”
Phương Hạo Vân vội lấp liếm, mỉm cười gượng gạo lái sang chuyện khác: “Chị Mai, em đói rồi, chị đi nấu cơm trước đi!”
Trải qua một cuộc vận động thể xác kịch liệt tất nhiên tiêu hao nhiều thể lực, Phương Hạo Vân vừa mệt vừa đói, hắn muốn ăn uống tẩm bổ lại cơ thể.
……
Mấy ngày trôi qua, Phương Hạo Vân vì muốn tránh mặt Trương Mỹ Kỳ, tìm đủ lí do để không đến công ty, đồng thời liên tục thám thính tin tức của Trương Mỹ Kỳ từ Tạ Mai Nhi.
Bây giờ hắn đã dám khẳng định Trương Mỹ Kỳ tuyệt đối không đi báo cảnh sát, hắn đã thoát khỏi bị pháp luật trừng phạt, nhưng về mặt đạo đức, hắn luôn cảm thấy day dứt không yên với Trương Mỹ Kỳ, hắn đã hủy hoại cuộc đời cô.
Có một chuyện hắn suy nghĩ mãi không ra câu trả lời, Trương Mỹ Kỳ đã sớm lập gia đình, hơn nữa danh tiếng không được tốt, đáng lí ra cô không còn trinh tiết mới phải chứ? Nhưng lần này quả thật Phương Hạo Vân là người đầu tiên chiếm hữu trinh tiết của cô, rốt cuộc trong chuyện này có ẩn tình gì nhỉ?
Tất nhiên hắn không ngốc đến nỗi đi hỏi thẳng Trương Mỹ Kỳ, hắn biết Trương Mỹ Kỳ hận hắn thấu xương, hắn thậm chí còn không dám xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng hôm nay có muốn tránh cũng không được nữa rồi. Vì quan hệ giữa Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh, tập đoàn Trần thị rất xem trọng kế hoạch phát triển của tập đoàn Thịnh Hâm, tuy chưa công bố gói thầu, nhưng xem ra chắc ăn đến tám chín phần rồi.
Hôm nay là ngày công bố gói đầu tư của tập đoàn Trần thị, phía tập đoàn Trần thị nêu đích danh yêu cầu Phương Hạo Vân đích thân tham dự, còn Trương Mỹ Kỳ từ sau khi điều chỉnh lại nhân sự ở tổ 2 phòng thị trường, được thăng chức phó phòng, tất nhiên cũng phải đi tham gia buổi công bố gói đầu tư.
Chính vì vậy, Phương Hạo Vân không còn cách gì để tránh mặt Trương Mỹ Kỳ được nữa.
“Chị Mỹ Kỳ, em xin lỗi, sức khỏe của chị tốt chứ ạ?”
Thừa lúc xung quanh vắng người, Phương Hạo Vân nhỏ tiếng hỏi thăm, hắn biết lần đầu tiên phụ nữ nên được đối xử nhẹ nhàng chứ không phải xâm phạm tàn bạo, nhưng hắn trong lúc không kiểm soát được bản thân cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ, dù giải thích thế nào cũng là hành vi quá đáng.
Trương Mỹ Kỳ nghe hỏi, đôi mắt đen láy xinh đẹp hiện rõ nét sợ hãi, nhưng cô không hề mảy may phản ứng với câu nói của Phương Hạo Vân, thậm chí chả thèm liếc nhìn hắn, cô giả vờ không nghe thấy, bước nhanh đi chỗ khác tránh xa hắn ra.
Phương Hạo Vân chôn chân tại chỗ, ngơ ngác giây lát, hắn quyết định im lặng không đuổi theo Trương Mỹ Kỳ.
Văn Kỳ đi ngay sau lưng hai người, cô nhìn theo bóng lưng Trương Mỹ Kỳ và Phương Hạo Vân, đăm chiêu nghĩ ngợi, hình như đoán biết được chuyện gì, nhưng cô cũng quyết định giữ thái độ im lặng.
Về lần đấu thầu này, Văn Kỳ cảm thấy kinh ngạc về thành tích của Phương Hạo Vân mang về, thậm chí cô không dám tin đây là sự thật, cô chưa hề dám vọng tưởng kế hoạch đấu thầu vốn không có chút ít hy vọng nay có thể bước vào giai đoạn cuối, dù kết quả hôm nay thế nào cô cũng có cái nhìn khác về Phương Hạo Vân, chí ít hắn đã làm vẻ vang tổ 2 phòng thị trường. Tổ 2 vì lần đấu thầu này đã được tập trung đầu tư thành bộ phận ngang bằng với phòng ban khác trong công ty, nếu may mắn hôm nay công bố đấu thầu thành công, theo quy định mới của tập đoàn, tổ 2 sẽ thoát ly khỏi phòng thị trường trước đây, tổ chức thành phòng thị trường 2 độc lập trong công ty.
Sau khi đến trụ sở tập đoàn Hàn thị, mấy công ty cạnh tranh với tập đoàn Thịnh Hâm đều đã có mặt, trong số đó công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát và tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi là có sức cạnh tranh nhất, số công ty còn lại chỉ góp mặt cho vui, cơ hội không nhiều dành cho họ, tất nhiên đứng về góc độ của một nhà kinh doanh, chưa đến giây phút cuối cùng chưa nên bỏ cuộc, vì thế dù biết chắc cơ hội không lớn nhưng số người phụ trách công ty họ ai cũng có mặt, chờ đợi tập đoàn Trần thị công bố kết quả sau cùng.
Đối với Phương Hạo Vân mà nói, hai công ty đối thủ này không xa lạ với hắn, công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát, cũng chính là chồng của Trương Mỹ Kỳ, anh chàng vô năng theo như lời đồn.
Trương Mỹ Kỳ tuy đã tái hôn với Tưởng Đại Phát, hai người ở chung một nhà, nhưng hai vợ chồng có sự nghiệp riêng, ngày thường không ai can dự vào công việc của ai.
Lại nói về tập đoàn Hồng Tinh, Kim Phi là em gái của Kim Gia, cũng là vợ của gã Mặt Sẹo, cô gái này trước đây cũng từng lăn lộn chốn giang hồ, sau khi kết hôn mới rút chân khỏi hắc đạo, được anh trai Kim Gia giúp đỡ, thành lập một công ty đàng hoàng, tuy bề ngoài tỏ vẻ kinh doanh chân chính, nhưng vẫn thường lợi dụng danh nghĩa công ty rửa tiền cho Mặt Sẹo và Kim Gia.
Phương Hạo Vân chưa biết rõ tường tận về hai công ty đối thủ này, nếu không khi đối mặt với Tưởng Đại Phát hắn đâu thể ung dung được, dù sao hắn cũng đã cưỡng bức vợ của người ta, cắm sừng lên đầu anh bạn này rồi.
Còn về Kim Phi, Phương Hạo Vân đá cho chồng cô ả trở thành thái giám, tước đoạt hân hoan của vợ chồng cô ả, đây cũng là mối thù không đội trời chung.
Tất nhiên Kim Phi không biết Phương Hạo Vân chính là thủ phạm, nếu không chắc cô sẽ lao tới cắn nát thằng em trai của hắn để trả thù cho hạnh phúc của cô.
“Ha ha!”
Trần Thiên Huy xuất hiện trên đại sảnh, tươi cười với các quan khách, nói: “Các vị đều đã có mặt đông đủ cả, xin các vị đợi thêm một lát, còn chưa tới thời điểm công bố kết quả mà.”
Lại gần chào hỏi thân mật với Trần Thiên Huy xong, Phương Hạo Vân nở một nụ cười lịch sự: “Chú Trần, cháu không vội đâu ạ.”
Sắc mặt của Trần Thiên Huy bỗng đanh lại, nghĩ thầm: “Tên tiểu tử nhà ngươi hay lắm, rõ ràng là đã cặp với Tuyết Nhi, còn dám dính vào Thanh Thanh nhà ta, đúng là tên khốn nạn.”
“Hứ!” Trần Thiên Huy ném cho Phương Hạo Vân tia nhìn khinh miệt, lạnh lùng nói: “Chú cũng không vội…”
Từ khi biết Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi có quan hệ yêu đương, Trần Thiên Huy đã thay đổi cách nhìn về hắn, ông cho rằng cậu trai trẻ này bản tính lăng nhăng, không đáng để giao hạnh phúc suốt đời của con gái vào tay hắn.
Tất nhiên, bản tính phong lưu của người trẻ tuổi Trần Thiên Huy có thể thông cảm, đối với Phương Hạo Vân, ông quyết định quan sát kĩ hơn con người hắn.
Tìm ra một nhân tài ông ưng ý để kế thừa sản nghiệp của ông không phải dễ, Trần Thiên Huy không muốn sớm đưa ra kết luận về Phương Hạo Vân.
Ông quyết định đợi sau khi đấu thầu xong tìm Phương Tử Lân nói chuyện xem sao.
Phương Hạo Vân nhận ra thái độ của Trần Thiên Huy, ngạc nhiên hỏi: “Chú Trần, hình như chú có gì bất mãn về cháu thì phải? Có gì thì xin chú cứ nói ra cho cháu biết đi ạ.”
Trương Mỹ Kỳ thấy Phương Hạo Vân bất chấp thân phận lớn nhỏ đùa cợt với Trần Thiên Huy, cô nhăn mặt khó chịu, mấy lần muốn lên tiếng nhắc nhở hắn đừng chọc giận Trần Thiên Huy, nhưng không hiểu sao lại chôn chân tại chỗ không dám bước tới.
Hôm đó Phương Hạo Vân làm tổn thương cô quá lớn, nhất là về mặt tinh thần, Trương Mỹ Kỳ thậm chí suy sụp mấy ngày liền, cô mất hết niềm tin vào người khác và ngay cả vào bản thân, cô không ngừng thù hận Phương Hạo Vân, trách cứ bản thân cô, cảm giác đau đớn cùng cực.
Tưởng Đại Phát phát hiện ra thần sắc ưu sầu của vợ, cho rằng cô đang lo lắng kết quả đấu thầu, do dự một hồi, hắn bước lại gần, dịu dàng an ủi: “Mỹ Kỳ, em yên tâm đi, lỡ như tập đoàn Thịnh Hâm thất bại, anh sẽ chủ động nhường ra một số hạng mục công trình mời công ty của em hợp tác làm chung. Còn không được nữa thì em nghe lời anh từ chức, công ty địa ốc Thiên Hồng là của anh, coi như cũng là của em, chỉ cần em gật đầu, anh cho em làm chức tổng giám đốc điều hành công ty không thành vấn đề.”
Tuy Tưởng Đại Phát là gã đàn ông vô năng, nhưng tình yêu của hắn đối với Trương Mỹ Kỳ là thật, nếu không hắn đã không cố gắng thuyết phục cô tái hôn với hắn trong bao nhiêu năm qua sau khi ly hôn rồi. Hắn biết mình không mang lại hạnh phúc về mặt tình dục cho vợ, nên hắn chủ động tìm mua rất nhiều dụng cụ tình dục cao cấp dành cho phái nữ, hy vọng làm vậy sẽ bù đắp phần nào cho Trương Mỹ Kỳ. Nói tóm lại, Tưởng Đại Phát là một ông chồng tốt.
“Không cần đâu, em không sao… À phải rồi, tối nay em sẽ về nhà muộn, anh không cần đợi em…” Trương Mỹ Kỳ chỉ cần nhẹ nhàng buông một câu là đã lái sang đề tài khác.
“Hạo Vân, tuy có câu làm trai không phong lưu uổng phí mất tuổi trẻ, nhưng chú hy vọng cháu sống chân thật hơn đôi chút, đừng quá lăng nhăng, nếu không sau này đối với ai cũng không tốt lắm đâu.” Trần Thiên Huy nói vẻ nghiêm túc.
Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu Trần Thiên Huy muốn ám chỉ gì. Hắn cảm thấy oan uổng quá, vụ án oan lớn nhất trong lịch sử, cho dù là Hàn Tuyết Nhi hay Trần Thanh Thanh, giữa hắn và hai cô gái đều trong sạch mà.
Hai mối quan hệ trong sạch không hề vấn bẩn, thế mà Trần Thiên Huy nói hắn lăng nhăng, oan chết đi được!
“Chú Trần, ăn uống bậy bạ thì được, nhưng không được phát ngôn bừa bãi nha, cẩn thận cháu kiện chú tội phỉ báng…” Tự nhiên bị quy chụp tội danh lăng nhăng, Phương Hạo Vân cảm thấy bực bội liền lên tiếng cự cãi.
Trương Mỹ Kỳ tuy tránh không nhìn vào Phương Hạo Vân, nhưng cô đang chú ý lắng nghe cuộc đối thoại giữa hắn và Trần Thiên Huy. Khi cô nghe Phương Hạo Vân dám bất kính với Trần Thiên Huy, sắc mặt lập tức lộ vẻ lo lắng, nghĩ rằng Phương Hạo Vân việc tốt làm không xong, chỉ giỏi phá hoại, tập đoàn Thịnh Hâm đang tranh thủ khoản đầu tư của người ta, sao lại to tiếng vô lễ như thế được chứ?
“Anh bạn trẻ tuổi này chắc tự biết thân biết phận, chắc là cậu đã biết không có hy vọng trúng thầu rồi đúng không?” Kim Phi tươi cười khoái trá bước lại gần, buông lời giễu cợt Phương Hạo Vân.
“Xin hỏi cô là ai?”
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên quan sát Kim Phi, toàn thân mặc một bộ váy công sở màu đen, nhan sắc tầm thường, son phấn lòe loẹt trên mặt, trang điểm giống mụ yêu tinh, mông đít đầy đặn, điều làm người khác khó chịu nhất chính là cặp chân voi của cô ả xỏ vớ lụa mỏng màu đen, nhìn nung núc thịt gớm ghiếc vô cùng.
“Hạo Vân, vị này là bà chủ của tập đoàn Hồng Tinh, tổng giám đốc Kim.” Trần Thiên Huy mỉm cười quay qua giới thiệu theo phép lịch sự.
Phương Hạo Vân giật mình kinh ngạc, hắn đột nhiên nhận ra tổng giám đốc nữ chưa chắc đều là tuyệt sắc giai nhân, ả Kim Phi này chẳng phải là ngoại lệ đó ư? Tất nhiên leo tới chức vụ cao như thế, ít nhiều cũng có chút tài cán hơn người nào đấy.
“Ý của tổng giám đốc Kim là lần đấu thầu này tập đoàn Hồng Tinh của chị nhất định giành chiến thắng?”
Phương Hạo Vân bình thản đáp trả: “Còn chưa công bố kết quả, chuyện gì đều có khả năng xảy ra.”
Kim Phi ngớ người ra, liếc nhìn Trần Thiên Huy, cười to mấy tiếng, nói: “Người trẻ tuổi có khí phách lắm, nhưng có những chuyện không phải dựa vào khí phách và niềm tin là làm được đâu. Mối làm ăn lần này tập đoàn Hồng Tinh của tôi thề quyết giành cho bằng được, tất nhiên điều đó cũng cần ông chủ Trần tạo ra môi trường cạnh tranh công bằng cho chúng tôi.”
Trần Thiên Huy vội mỉm cười lên tiếng: “Tất nhiên rồi, tôi là một người làm ăn, không thù oán gì với đồng tiền, chỉ cần dự án của ai có thể kiếm được nhiều tiền, tôi chắc chắn sẽ chọn hợp tác với người đó.”
Lúc này Tưởng Đại Phát cũng bước tới nhập cuộc, nói: “Ông chủ Trần là người như thế nào, trong giới doanh nghiệp ai mà không biết tiếng tăm chứ? Tôi tin tưởng vào sự công bằng trong cuộc đấu thầu lần này, chuyện cạnh tranh nhau trên thương trường không ai dám nói trước kết quả. Anh bạn trẻ này, tôi thấy cậu có vẻ rất tự tin với dự án của tập đoàn Thịnh Hâm nhỉ?”
Phương Hạo Vân gật gù: “Điều đó là đương nhiên. À, vị này là…”
“Hạo Vân, vị này là Tưởng Đại Phát, ông chủ công ty địa ốc Thiên Hồng, ông chủ Tưởng…” Trần Thiên Huy lại giới thiệu với Phương Hạo Vân lần nữa, ông chỉ vào Trương Mỹ Kỳ đứng cách xa một khoảng, nói tiếp: “Cũng chính là chồng của cấp trên cậu đó.”
Đây là chồng của Trương Mỹ Kỳ sao? Phương Hạo Vân nghe xong giật mình, ánh mắt láo liên nhìn Tưởng Đại Phát, ông ta là một người đàn ông trung niên có khí chất, thân hình vạm vỡ khỏe mạnh, khuôn mặt vuông vức, lông mày đậm, đôi mắt sáng loáng, mặc bộ comlê chỉnh tề, nhìn vào là biết đây là một ông chủ giàu có, hắn không sao tưởng tượng nổi Tưởng Đại Phát lại là một gã đàn ông bất lực chính hiệu.
“Ông chủ Tưởng, chào ông!”
Phương Hạo Vân cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, bắt tay thân mật với Tưởng Đại Phát, nói vẻ bông đùa: “Sau này xin ông chủ Tưởng nói giúp vài câu tốt đẹp trước mặt chị Mỹ Kỳ…”
“Ha ha, cậu nói vui thật.”
Tưởng Đại Phát khen ngợi: “Anh bạn còn trẻ mà đã được tham gia dự án đầu tư tầm cỡ thế này, tương lai tươi sáng đang chờ đón phía trước đây.”
Trương Mỹ Kỳ đứng từ xa quan sát hai người đàn ông đứng nói chuyện với nhau, trong lòng nhiều cảm giác đan xen, tâm trạng cô hỗn loạn, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Nói vài câu khách sáo xong, Tưởng Đại Phát đột nhiên hỏi thẳng: “Theo cậu thấy, tập đoàn Thịnh Hâm chiếm bao nhiêu phần thắng?”
“Ha ha, việc này thì không nói chắc được, chẳng phải vừa rồi ông có nói trên thương trường chuyện gì cũng có thể xảy ra, ai cũng không dám nói trước sao?”
Phương Hạo Vân tuy ngoài mặt tỏ ra lịch sự tiếp chuyện, nhưng thật ra trong lòng hắn đang ray rứt không yên, hắn rất muốn tránh xa Tưởng Đại Phát.
“Ông chủ Trần!” Kim Phi sáp lại gần Trần Thiên Huy, nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng ông có thể đảm bảo lần đấu thầu này phải tuyệt đối công bằng…”
Kim Phi không ngốc đến mức không nhận ra quan hệ thân thiết giữa Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy, cô ả lo lắng lát nữa Trần Thiên Huy sẽ đưa ra kết quả có lợi cho hắn.
Trần Thiên Huy trả lời gọn lọn: “Sẽ công bằng mà.”
“Hứ, chỉ cần cạnh tranh công bằng, tập đoàn Thịnh Hâm của cậu không thể nào giành chiến thắng.”
Kim Phi nhìn vào Phương Hạo Vân cười mỉa, vẻ đắc thắng hiện rõ trên mặt cô ả.
Phương Hạo Vân không thèm đáp lại, chỉ ném cho Kim Phi nụ cười khinh bỉ.
Tưởng Đại Phát cảm thấy anh bạn trẻ Phương Hạo Vân khá thú vị, đưa mắt nhìn vào Phương Hạo Vân, bất chợt nổi lòng hiếu kì, rốt cuộc hắn dựa vào gì mà có thể tự tin đến thế?
Trần Thiên Huy tiếp tục huyên thuyên tiếp đãi quan khách, vào đúng 11h, cô thư kí lại gần ghé tai nói nhỏ, đã đến giờ tiến hành đấu thầu.
Kế hoạch phát triển đầu tiên được công bố là phương án của tập đoàn Hồng Tinh, lúc đọc dự án ra, khắp đại sảnh trở nên ồn ào, theo như phương án của tập đoàn Hồng Tinh, nếu tập đoàn Trần thị đầu tư sẽ thu lợi nhuận rất cao, rủi ro phần lớn do phía Hồng Tinh gánh chịu hết, lợi nhuận thu vào lại phần lớn thuộc về Trần thị.
Kế hoạch phát triển thứ hai là của công ty địa ốc Thiên Hồng, Tưởng Đại Phát lộ rõ vẻ phấn khích, tuy phía tập đoàn Hồng Tinh dám gánh chịu phần lớn rủi ro để giành khoản đầu tư, nhưng hắn rất có lòng tin vào dự án của mình, hắn tin tưởng nếu Trần thị hợp tác đầu tư vào dự án của hắn, lợi nhuận thu vào tuyệt đối không thua kém dự án của tập đoàn Hồng Tinh, hơn nữa bên ngoài đồn đoán sau lưng tập đoàn Hồng Tinh dính líu tới xã hội đen, gần đây đã bị cơ quan chức năng để ý, bắt đầu nhập cuộc điều tra, Trần Thiên Huy không thể nào không suy nghĩ đến yếu tố gây bất lợi này.
Quả nhiên, Trần Thiên Huy tỏ ra rất hài lòng với dự án đầu tư của công ty địa ốc Thiên Hồng.
Phương Hạo Vân nở một nụ cười nơi khóe miệng, quay sang nói nhỏ với Trương Mỹ Kỳ: “Chị Mỹ Kỳ, ông chủ Tưởng giỏi thật đấy.”
Phương Hạo Vân vốn định tâng bốc Tưởng Đại Phát để xoa dịu mâu thuẫn giữa hắn và Trương Mỹ Kỳ, nhưng câu khen ngợi bình thường như thế lọt vào tai Trương Mỹ Kỳ lúc này lại mang ý nghĩa khác, cô cho rằng Phương Hạo Vân đang cố ý trêu chọc mình.
“Hứ!”
Trương Mỹ Kỳ giận dữ liếc xéo hắn, không thèm trả lời tiếng nào.
Phương Hạo Vân định lên tiếng giải thích, bỗng trên kia nghe có người đọc lên kế hoạch phát triển của tập đoàn Thịnh Hâm, dự án đầu tư của tập đoàn Thịnh Hâm lúc đầu do Phương Tuyết Di đích thân soạn thảo, sau giao cho tổ 2 phòng thị trường của Văn Kỳ tiến hành thảo luận và chỉnh sửa cho hoàn thiện thêm, cuối cùng mới đạt được thống nhất.
Phương Hạo Vân vô cùng khâm phục tài năng kinh doanh thiên phú của bà chị Phương Tuyết Di, rõ ràng kế hoạch phát triển này vượt xa tập đoàn Hồng Tinh rồi.
Tiếp theo còn có dự án của hơn mười công ty khác được đọc lên, nhưng kế hoạch của họ xét về phương án thực hiện lẫn nhân lực đều thiếu sót, tính khả thi thua xa kế hoạch phát triển của 3 công ty đầu.
Cuối cùng, Trần Thiên Huy tuyên bố kết quả, công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát và tập đoàn Thịnh Hâm cùng chiến thắng gói thầu lần này, tập đoàn Trần thị sẽ chia khoản đầu tư ra làm hai phần cho hai công ty. Kết quả lần này Tưởng Đại Phát không có gì phải phàn nàn, hắn vốn định sau khi giành được gói thầu cũng chia một số hạng mục cho tập đoàn Thịnh Hâm cùng làm, nay tập đoàn Trần thị chia đôi khoản đầu tư không ảnh hưởng tới hắn.
Trần Thiên Huy vì nghĩ tới ân oán giữa mình và Kim Gia, sau này rất có khả năng xảy ra xung đột lớn với Hỏa Long bang và Kim Tiền bang, tuy Kim Phi và anh trai làm ăn độc lập với nhau nhưng dù sao người ta cũng anh em ruột, ông không thể không đề phòng, thôi thì để tránh rắc rối sau này, không hợp tác với tập đoàn Hồng Tinh là tốt nhất, nếu trừ khử công ty của ả Kim Phi này luôn thì càng hay.
“Các vị, cuộc họp công bố kết quả đầu tư hôm nay kết thúc tại đây. Các công ty không giành được gói đầu tư hy vọng sau này chúng ta còn cơ hội khác hợp tác.”
Trần Thiên Huy nói ra câu khách sáo cuối cùng xong, chỉ nghe tiếng vỗ tay lèo tèo vang lên, hiển nhiên ông muốn tạo ít không khí náo nhiệt nhưng tiếc là số công ty không được chọn ai nấy đều thất vọng tràn trề, không ai hào hứng với việc vỗ tay nữa.
Kim Phi nghe xong kết quả sau cùng cảm thấy khó chịu, công ty của ả phát triển theo hướng đầu tư ra nước ngoài, cuộc khủng hoảng tài chính vừa rồi bị ảnh hưởng nặng nề, gần đây dòng vốn của công ty bắt đầu không đáp ứng đủ, ả vốn định giành lấy khoản tiền đầu tư của tập đoàn Trần thị giúp công ty vượt qua giai đoạn khó khăn, nhanh chóng ổn định lại, vì lí do đó ả không tiếc gánh chịu phần lớn rủi ro về mình, nhưng thật không ngờ cuối cùng cũng thất bại.
Ả một mực cho rằng Phương Hạo Vân đã phá đám, nếu không với kế hoạch hoàn hảo của tập đoàn Hồng Tinh, dù không giành được toàn bộ gói đầu tư cũng không thể bị loại trừ sang bên như thế được.
Ả hậm hực dán mắt vào Phương Hạo Vân, tức tối muốn lao tới phanh thây tên nhóc này ra trả mối hận trong lòng.
Phương Hạo Vân cười mỉa đáp lại, buông lời chế giễu: “Tổng giám đốc Kim, chuyện đời khó đoán, mong chị nhớ cho, người ngẩng cao đầu cuối cùng mới là kẻ chiến thắng nhé!”
Lời chế giễu của Phương Hạo Vân dội từng tiếng vào tai Kim Phi, cô ả nghe xong điên tiết lên, hậm hực rít khẽ: “Đồ khốn!”
Mẹ kiếp, con đàn bà chết tiệt này, bản thân mày vô tích sự, sao dám mắng chửi tao hả?
Phương Hạo Vân cũng điên tiết không kém, đang định hét lên cãi lại, Trần Thiên Huy đã bước tới chặn giữa hắn và Kim Phi, tươi cười hớn hở với Kim Phi, nói: “Tổng giám đốc Kim, thật là ngại quá, đây là quyết định cuối cùng của các cổ đông. Ngày dài tháng rộng, lần sau chúng ta còn có dịp hợp tác mà.”
Kim Phi miễn cưỡng bắt tay với Trần Thiên Huy, ả cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ nhất định phải bình tĩnh, nếu đắc tội với Trần Thiên Huy, điều đó không có lợi cho tập đoàn Hồng Tinh của ả.
Kim Phi cố nặn ra nụ cười gượng gạo, làm ra vẻ thảnh thơi, nói: “Ông chủ Trần khách sáo quá, tuy lần này chúng ta không có cơ hội hợp tác, nhưng đúng như ông vừa nói, ngày dài tháng rộng, tin chắc sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội hợp tác với nhau…”
“Tổng giám đốc Kim, thất bại là mẹ của thành công, lần sau chị sẽ thành công mà.” Phương Hạo Vân đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với Kim Phi.
Kim Phi tức tối vô cùng, thằng ranh Phương Hạo Vân này rõ ràng có ý giễu cợt, mình có nên bắt tay với hắn không nhỉ?
“Ông chủ Tưởng, chúc mừng ông!” Chính vào lúc này Tưởng Đại Phát bước lại gần, Kim Phi vội chủ động bắt tay chúc mừng hắn, bỏ mặc Phương Hạo Vân đưa tay ra nửa chừng.
Phương Hạo Vân phản ứng nhanh nhạy, hắn thừa dịp bắt tay luôn với Trần Thiên Huy, tươi cười hớn hở, nói to: “Chú Trần, hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ!”
Nhìn thấy phản ứng của Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy gật gù tán thưởng, nhân lúc Kim Phi bận huyên thuyên với Tưởng Đại Phát, Trần Thiên Huy nói nhỏ: “Ả ta là em gái của Kim Gia, vợ của Mặt Sẹo đó.”
Câu này nói ra, Phương Hạo Vân lập tức hiểu rõ tất cả, hèn chi kế hoạch của tập đoàn Hồng Tinh bị Trần Thiên Huy ném sang một bên, thì ra bên trong còn có nguyên nhân sâu xa này nữa.
Phương Hạo Vân mướt mồ hôi, có phải là số phận sắp đặt không nhỉ? Chỉ trong một ngày mà hắn gặp cùng lúc 2 kẻ đối đầu, một là ả Kim Phi, hai là Tưởng Đại Phát, tuy bây giờ gã chưa có ý thù địch với hắn, nhưng nếu biết chuyện hắn cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ thì khỏi nói cũng hiểu gã phản ứng thế nào rồi.
“Anh bạn trẻ, tôi sẽ nhớ mặt cậu.”
Kim Phi quay đầu lại, dùng giọng nói nghiêm nghị ném cho Phương Hạo Vân một câu đe dọa.
Phương Hạo Vân bình tĩnh đáp trả: “Tổng giám đốc Kim, tuy chúng ta không phải là bạn nhưng không đến nỗi trở thành kẻ thù chứ? Nói chính xác hơn chúng ta chỉ là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, tôi nghĩ chị chắc hiểu rõ về nguyên tắc trong kinh doanh, đối với đối thủ của mình nên dành cho lòng tôn trọng tối thiểu, có đúng không nào?”
“Nói hay lắm!”
Người lên tiếng khen ngợi là Trần Thiên Huy, câu nói này của Phương Hạo Vân, ông rất tâm đắc. Chàng trai trẻ này, khá thật đấy!
Trần Thiên Huy giơ ngón tay cái lên, nói với Tưởng Đại Phát và Kim Phi: “Hai vị, anh bạn trẻ Phương Hạo Vân này tương lai sáng lạng lắm đây…”
“Ha ha!”
Tưởng Đại Phát cũng cảm thấy con người Phương Hạo Vân rất thú vị, hắn vội hùa theo: “Đúng đó, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Hạo Vân quả thực là một nhân tài hiếm có.”
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, lúc này Kim Phi ghét cay ghét đắng Phương Hạo Vân, cô ả cứ nghĩ chính hắn đứng sau lưng phá hoại, vì sự xuất hiện của hắn nên ả mới thất bại.
“Ông chủ Trần, ông chủ Tưởng, tôi xin phép về trước, dịp khác có cơ hội tôi sẽ mời mọi người dùng bữa.”
Kim Phi nói vài câu khách sáo xong quay lưng bỏ đi, trước khi đi còn quay đầu sang ném cho Phương Hạo Vân tia nhìn cay nghiệt.
Người của những công ty khác cũng lục đục kéo nhau ra về, nơi đây giờ chỉ giành cho kẻ chiến thắng.
“Hạo Vân, tôi trông chờ vào cậu đấy, hy vọng sau này cậu có thể giúp tôi chăm sóc tốt chị Mỹ Kỳ ở công ty.”
Câu nói khách sáo của Tưởng Đại Phát tuy vô tình nhưng khiến Phương Hạo Vân nhột nhạt khó chịu, tim đập thình thịch liên hồi.
“Chết, hắn không phải đã nhận ra mình và chị Mỹ Kỳ có gian tình gì rồi chứ?”
Vì cảm giác tội lỗi, Phương Hạo Vân cảm thấy Tưởng Đại Phát nói ra câu này mang ẩn ý gì đó.
“Chắc hắn chưa biết đâu.”
Suy nghĩ kĩ lại, Phương Hạo Vân mới biết đây chỉ là câu khách sáo của Tưởng Đại Phát, không như những gì hắn lo lắng.
“Ha ha, ông chủ Tưởng nói vui quá, chị Mỹ Kỳ là cấp trên của em, đáng lí ra em phải xin ông nói tốt vài lời trước mặt chị ấy mới đúng chứ…”
Phương Hạo Vân e dè liếc trộm sang Trương Mỹ Kỳ, phát hiện cô đang hậm hực nhìn vào hắn, liền nuốt ngược vào bụng nửa vế sau của câu nói, không dám tiếp tục huyên thuyên với Tưởng Đại Phát nữa.
Tưởng Đại Phát và Trần Thiên Huy cũng lịch sự nói chuyện vài câu, sau đó Tưởng Đại Phát nhận được cuộc gọi báo công ty có chuyện gấp cần giải quyết, liền cáo từ với mọi người.
Trương Mỹ Kỳ muốn tránh mặt Phương Hạo Vân, cô chớp lấy cơ hội rời khỏi, nói với chồng: “Chúng ta cùng đường, về chung vậy.”
……
“Nào, đến phòng làm việc của chú uống tách trà nói chuyện.”
Đợi mọi người ra về hết, Trần Thiên Huy lại gần vỗ vai Phương Hạo Vân, mỉm cười nói: “Thằng ranh con này làm chú vừa giận vừa khâm phục, chú cũng không biết nên xử trí cháu thế nào nữa.”
Phương Hạo Vân biết rõ Trần Thiên Huy kiên quyết chọn hắn làm con rể của ông rồi.
Công bằng mà nói, Trần Thanh Thanh xét về mọi mặt đều là một cô gái hoàn hảo, hơn nữa Trần gia sản nghiệp giàu có, nếu làm con rể của Trần Thiên Huy, dù với hắn hay với tập đoàn Thịnh Hâm đều có lợi vô hại, vấn đề là giữa Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh chưa nảy sinh tình yêu nam nữ, hắn đâu thể chấp nhận lấy một cô gái hắn không yêu làm vợ được.
“Đi nào, cậu trai trẻ ngây mặt ra đó làm gì!”
Đang lúc Phương Hạo Vân đăm chiêu suy ngẫm, Trần Thiên Huy kéo tay hắn vào thang máy lên tới phòng làm việc sang trọng của ông, hơn nữa còn đích thân pha hai tách trà cực phẩm Đại hồng bào bưng ra.
“Hạo Vân, trà này của cháu tặng, nếm thử đi, vị ngon lắm đấy.” Trần Thiên Huy đưa một tách trà qua cho Phương Hạo Vân, mỉm cười ý nhị.
Sắc mặt Phương Hạo Vân lộ vẻ khó xử, sau khi lễ phép đưa hai tay đón nhận tách trà, thẳng thắn nói: “Chú Trần, thật ra trà này do học tỷ tặng cho cháu.”
“Ờ, chú biết.”
Trần Thiên Huy từ tốn nói: “Con bé Thanh Thanh chú trông nó từ nhỏ đến lúc lớn khôn, cháu là người đàn ông đầu tiên nó để ý, từ cái ngày nó lấy trà Đại hồng bào của chú đem tặng cho cháu là chú biết Thanh Thanh thích cháu rồi. Thanh Thanh từ nhỏ được chú cưng chiều, chú chưa từng thấy nó tỏ ý quan tâm tới ai như vậy, chỉ có cháu là ngoại lệ.”
Dừng lại giây lát, Trần Thiên Huy đưa tách trà của mình lên uống một ngụm, tiếp tục nói: “Hạo Vân, chú biết cháu và Tuyết Nhi đang yêu nhau, nhưng cháu nên biết Tuyết Nhi mới học trung học, tuổi của nó không thích hợp yêu đương, nó chưa biết cái gì là tình yêu, chú không hy vọng cháu lợi dụng việc nó còn trẻ người non dạ, đùa giỡn tình cảm thậm chí chiếm đoạt cơ thể của nó…”
“Chú Trần, cháu nghĩ chú hiểu lầm rồi!”
Phương Hạo Vân cảm thấy hắn nên giải thích rõ vào lúc này: “Cháu và Tuyết Nhi tuyệt đối không phải là quan hệ yêu đương, chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường, cháu nghĩ chú và học tỷ đã có hiểu lầm về cháu.”
“Hử?”
Trần Thiên Huy nhăn mặt, tên tiểu tử này quả nhiên xảo quyệt, dám chối bỏ tất cả trách nhiệm. Trước đây ông nghe Trần Thanh Thanh kể hắn và Hàn Tuyết Nhi có quan hệ yêu đương, để tránh nhầm lẫn, thậm chí ông đã đích thân đi chứng thực từ Hàn Tuyết Nhi, được cô bé khẳng định chắc nịch. Bây giờ hay thật, Phương Hạo Vân luôn miệng phủ nhận tình cảm với Tuyết Nhi là sao?
“Hạo Vân, cháu làm vậy là không đúng đâu nha.”
Trần Thiên Huy nói giọng lên án: “Chuyện giữa cháu và Tuyết Nhi, chính miệng nó khẳng định với chú, cháu đừng cố che giấu nữa.”
Trời ạ, Hàn Tuyết Nhi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tại sao cứ thừa nhận bừa quan hệ giữa hai người trước mặt người khác? Tức quá, phải tìm cô ta nói chuyện mới được.
“Chú Trần, mặc kệ Hàn Tuyết Nhi nói gì, bây giờ cháu khẳng định lại với chú, giữa cháu và cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, hơn nữa chúng cháu thông qua học tỷ mới quen nhau, có lẽ Tuyết Nhi yêu thầm cháu, nhưng cháu đối với cô ấy không hề có tình cảm gì đâu ạ.” Phương Hạo Vân đẩy hết trách nhiệm lên người Hàn Tuyết Nhi cho yên thân.
Nghe Phương Hạo Vân nói như đinh đóng cột, thêm vào thần sắc nghiêm túc của hắn, Trần Thiên Huy không nghi ngờ hắn nói dối, trong lòng bỗng chốc mừng rơn, tươi cười buột miệng nói: “Hay quá!”
Lúc trước ông lo lắng nhất là quan hệ yêu đương giữa Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi, hai nhà Trần, Hàn là chỗ thân thích, ông không thể làm bừa giành lấy con rể. Bây giờ thì tốt rồi, Phương Hạo Vân nói rõ giữa hai người không có quan hệ yêu đương, ông yên tâm được rồi. Thậm chí ngay cả Phương Hạo Vân chưa thích Trần Thanh Thanh ông cũng không lo, ông cảm thấy con gái của mình xét đủ mọi mặt về dung mạo, học thức, còn gia cảnh nữa, khắp thành phố Hoa Hải này có mấy cô gái có thể so sánh nào? Không lí do gì Phương Hạo Vân không động lòng.
“Hạo Vân, chú tin cháu.”
Trần Thiên Huy mở cờ trong bụng, nhìn ngang nhìn dọc Phương Hạo Vân đều là một nhân tài hiếm gặp, xứng đáng làm con rể của ông.
Ngừng lại giây lát, Trần Thiên Huy nói một câu đầy ẩn ý: “Hạo Vân, chú biết những người trẻ tuổi như cháu luôn có chủ kiến mạnh của riêng mình, chú không ép buộc cháu, nhưng chú hy vọng cháu có thể giúp chú chăm sóc Thanh Thanh. Cháu nhận lời chú chăm sóc Thanh Thanh, chú không miễn cưỡng quan hệ giữa cháu và nó…”
Phương Hạo Vân ngớ ngẩn hỏi: “Chú Trần, cháu không hiểu ý chú muốn gì, với thế lực của Trần thị, tài trí thông minh của học tỷ, còn cần cháu chăm sóc cái gì nào?”
“Hạo Vân, cháu cũng biết chú chấm cháu làm người kế thừa của chú nên có những chuyện chú không muốn giấu cháu nữa, Trần thị không mạnh như cháu thấy bề ngoài đâu, có lẽ Trần thị phải đối mặt với một nguy cơ to lớn đe dọa sự tồn vong trong tương lai gần. Cháu biến gã Mặt Sẹo thành thái giám, Kim Gia và Hỏa Long bang tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua đâu… Chú nói thế cháu có hiểu không?” Trần Thiên Huy đặt tách trà xuống, ưu tư nói.
“Cháu nghĩ với thế lực của chú chắc không phải sợ Kim Gia mới đúng chứ?” Phương Hạo Vân cẩn thận thăm dò.
“Đúng vậy!” Trần Thiên Huy cảm thấy an ủi, khen ngợi: “Khả năng nắm bắt vấn đề của cháu khá lắm.”
“Chú không sợ Kim Gia, nhưng chú biết sau lưng Kim Gia còn có một thế lực đáng gờm chống đỡ.”
Trần Thiên Huy hạ giọng nói nhỏ: “Nếu chú đoán không lầm, người nhà họ Hàn hai lần bị bắt cóc đều do thế lực đứng sau lưng Hỏa Long bang thực hiện…”
Phương Hạo Vân bắt đầu nổi máu tò mò, buột miệng hỏi: “Kẻ đứng sau lưng Hỏa Long bang là ai? Chú biết được những gì?”
Trần Thiên Huy mỉm cười lắc đầu: “Việc này không cần cháu nhúng tay vào, chú biết nên xử lí thế nào. Chú chỉ hy vọng cháu nhận lời chú chăm sóc tốt cho Thanh Thanh. Mấy ngày nữa chú sẽ tách công ty bảo an và công ty đầu tư ra, để Thanh Thanh sớm tiếp quản công ty đầu tư. Trên thương trường chú không có gì phải lo lắng, Thanh Thanh có thể làm tốt chuyện kinh doanh, chú chỉ sợ có kẻ xấu phá hoại trong bóng tối, đe dọa an toàn của Thanh Thanh.”
“Chú muốn giao học tỷ cho cháu, còn chú dồn toàn lực chống chọi với thế lực bí ẩn này à?” Phương Hạo Vân hỏi thẳng vào vấn đề.
Trần Thiên Huy nheo nheo mắt, gật đầu xác nhận, nói: “Đúng vậy, phân tích của cháu rất chính xác, nên chú mong cháu sẽ nhận lời ủy thác của chú.”
“Chú dựa vào gì mà dám chắc cháu có khả năng bảo vệ an toàn cho học tỷ?” Phương Hạo Vân nở một nụ cười lấp liếm nơi khóe miệng, giả bộ hỏi.
“Dựa vào ánh mắt của cháu…”
Trần Thiên Huy nghiêm túc trả lời, nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói tiếp: “Hôm đó ở Kim Bích Huy Hoàng, chú nhìn thấy sát khí kinh người bốc ra ngùn ngụt từ ánh mắt của cháu, hơn nữa cháu có thể khiến đại thiếu gia Vương Thế Phi cúi mình như một con chó trước mặt cháu, chứng tỏ cháu đang che giấu bản lĩnh cao cường.”
Phương Hạo Vân do dự giây lát, nói: “Thôi được, cháu nhận lời chú, nhưng cháu xin nói trước, cháu chỉ ngầm bảo vệ an toàn cho học tỷ, cháu không lộ mặt đâu.”
Trần Thiên Huy hơi thất vọng: “Cháu không chịu tiếp nhận Thanh Thanh?”
“Không phải!”
Phương Hạo Vân vội giải thích: “Có những chuyện cháu không muốn quá nhiều người biết, hơn nữa cháu cũng không muốn ba mẹ cháu lo lắng, mong chú thông cảm.”
Trần Thiên Huy đột nhiên cười to: “Chú hiểu rồi. Ha ha, chú ganh tị với Phương Tử Lân thật đấy, ông ta có một người con trai giỏi giang như cháu.”
“Học tỷ cũng rất giỏi mà.” Phương Hạo Vân lịch sự đáp lại.
Trần Thiên Huy mỉm cười hùa theo: “Thì đó, Thanh Thanh cũng rất giỏi, nhưng trước đây nó giống như một đứa bé, từ sau khi gặp cháu nó liền thay đổi, biết quan tâm người khác. À còn chuyện này chắc cháu chưa biết đâu, Thanh Thanh đã ghi danh học lớp nữ công gia chánh…”
Phương Hạo Vân toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: “Cái này… cái này không phải vì mình đấy chứ?”
“Hạo Vân, chú hy vọng cháu nhớ kĩ những gì cháu đã hứa với chú, sự an toàn của Thanh Thanh giao phó cho cháu đó.”
Trần Thiên Huy đột nhiên cười ý nhị, nói: “Chú tin tưởng tài nghệ của cháu, cũng tin tưởng sức hút của con bé Thanh Thanh.”
……
Tận tâm tận lực ra sức vì công ty, dự án đầu tư giành thắng lợi, tổ 2 phòng thị trường được tách ra thành một bộ phận độc lập, phòng thị trường 2. Ngoài số thành viên tổ 2 vốn có ra, Phương Tuyết Di còn phê chuẩn cho trưởng phòng Văn Kỳ, phó phòng Trương Mỹ Kỳ tuyển chọn nhân sự ưu tú ở các bộ phận khác trong công ty bổ sung vào đội ngũ nhân viên dưới quyền họ, đảm bảo cho kế hoạch phát triển của dự án lớn này tiến triển tốt đẹp trong tương lai.
Vì lẽ đó, Phùng trưởng phòng xấu tính cảm thấy bực bội, khoan nói đến số nhân viên nữ xinh đẹp của hắn bị cướp mất một nửa, tước đoạt cơ hội sàm sỡ đê tiện của hắn, chỉ cần nhìn vào quy mô của phòng thị trường 2 là đủ cho hắn ganh ghét rồi.
Nhưng ganh ghét thì mặc ganh ghét, mệnh lệnh do giám đốc Phương Tuyết Di đích thân kí duyệt, cứ thế mà thực hiện, không ai dám thay đổi.
Phương Hạo Vân vì lập công lớn trong vụ làm ăn này, nhận được một khoản tiền thưởng hậu hỉ.
Buổi chiều hôm nay không có tiết học, Phương Hạo Vân quyết định đến đường Phúc Nguyên tìm dì Bạch, lần trước hắn mất hết lí trí cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ, hắn luôn cảm thấy có liên quan đến phương thuốc dì Bạch bào chế, hắn muốn tìm dì Bạch hỏi cho ra lẽ.
Trước khi đi hắn đã gọi điện cho dì Bạch nhắc đến việc này rồi, nhưng dì Bạch nói không rõ ràng trong điện thoại, hắn buộc phải đến gặp thẳng dì để hỏi thôi.
Như thường lệ, dì Bạch vẫn ăn mặc quyến rũ, mang giày cao gót, từng đường cong mỹ miều của dì tô điểm thêm vẻ đẹp quý phái của nữ giới.
“Hạo Vân, con đến đấy à, theo dì vào đây nào.”
Dì Bạch tươi cười hớn hở kéo tay Phương Hạo Vân, đi vào tiệm bán quà tặng.
“Dì Bạch, càng ngày dì càng đẹp ra đó nha.”
Theo như nhận xét của bà chị Phương Tuyết Di, phụ nữ ăn mặc đẹp là để cho đàn ông xem, nên dạo gần đây mỗi khi gặp nhau, Phương Hạo Vân đều cố khen dì Bạch vài câu để dì vui.
Quả nhiên, dì Bạch tỏ vẻ vui mừng, mỉm cười nói: “Hạo Vân, dì cảm thấy dạo này con ngày càng giống một cậu trai mới lớn 18 tuổi rồi đó. Dì rất vui, con đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống mới.”
“Dì Bạch, thật ra dì cũng có thể làm được như con.”
Phương Hạo Vân đưa ra đề nghị: “Dì cũng có thể từ bỏ tất cả quá khứ, làm lại từ đâu. Dì có thể lập gia đình, sống một cuộc sống bình thường như bao phụ nữ khác.”
Dì Bạch nghe xong trố mắt nhìn Phương Hạo Vân, sau đó dì cười cười đưa ngón tay lên chọt nhẹ vào trán hắn, oán trách: “Con thật sự muốn dì lấy chồng lắm hả?”
“Tất nhiên là không phải, con cảm thấy số đàn ông trên đời có thể xứng với dì rất ít… Nhưng trước mặt dì hiện đang có một người đàn ông ưu tú nè.” Phương Hạo Vân nói đùa.
Phương Hạo Vân chỉ muốn nói đùa cho vui, nhưng câu nói của hắn lọt vào tai dì Bạch lại biến thành một tầng ý nghĩa khác.
Dì Bạch đỏ ửng cả khuôn mặt, e thẹn liếc nhìn Phương Hạo Vân, nguýt dài: “Mồm mép càng ngày càng ngọt nhỉ, các anh em trong tổ chức trước đây mà nghe con nói thế, đánh chết cũng không ai tin đấy chính là con.”
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: “Dì Bạch, điều đó chẳng phải chứng minh con đã bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống bình dị rồi đó sao?”
Nhìn cảm giác hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt Phương Hạo Vân, dì Bạch cảm thấy an ủi: “Phải rồi, đó cũng là điều dì muốn nhìn thấy nhất.”
“À phải rồi, dì Bạch, dì còn chưa nói cho con biết hôm đó đột nhiên con bộc phát dục vọng, rốt cuộc là vì lí do gì? Có phải liên quan đến phương thuốc của dì không?” Phương Hạo Vân chợt nhớ ra mục đích chính của hắn khi đến đây gặp dì Bạch, liền lên tiếng hỏi.
/731
|