Trong số các tuyệt chiêu của dì Bạch, Hình Ý quyền không thuộc hàng tuyệt chiêu gì, cho nên không nằm trong cái lệ không truyền ra ngoài. Vì vậy, Phương Hạo Vân quyết định dạy cho cô Hình Ý quyền thật sự. Bao gồm cả phương pháp hít thở. Hình Ý quyền là Nội Gia quyền, cái nổi bật nhất của nó chính là cách thức độc đáo. Cách hít thở không đúng, cho dù có mất cả đời, cũng không thể luyện được Hình Ý quyền chân chính.
Sau khi thay võ phục và cột tóc đuôi ngựa xong, trông cô thật trẻ trung đầy sức sống. Phần eo của bộ võ phục rất nhỏ, chắc chắn đã được đo may cho cô, khiến những đường cong ở phần ngực và mông đều thấy rất rõ, trông thật gợi cảm.
“Sư phụ, vậy đã được chưa?”
Trần Thanh Thanh nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Phương Hạo Vân, hơi mỉm cười, hỏi với vẻ tôn kính.
Phương Hạo Vân gật gù, nhẹ giọng nói:
“Chị hãy đánh vài chiêu Hình Ý quyền, để tôi xem thử đã?”
Hình Ý quyền là Nội Gia quyền nổi tiếng nhất trong giới quyền thuật, phong cách của nó là đánh chắc, tiến vững, cứ như sấm vang chớp giật, trong Nội Gia quyền nó rất riêng biệt. Theo nghiên cứu, Hình Ý quyền khởi nguồn từ Thái Cốc Sơn Tây, Hình quyền Sơn Tây rất chú trọng sức lực, Hình lỏng Ý chặt, ngoại hình không bị bó buộc, cách đánh cũng biến hóa khôn lường. Trong số 12 hình của Hình Ý, chủ yếu dựa theo những đặc điểm tấn công của động vật, không chú trọng hình thức, chỉ chú trọng ý, cũng như việc chú trọng nội hàm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ trong ngũ hành vậy.
Hình Ý quyền là một trong những nội dung quốc thuật thâm sâu nhất, trải qua nhiều đời truyền nhân không ngừng tìm tỏi, tổng kết, nâng cao, dần dần hình thành hệ thống lý luận tương đối hoàn chỉnh. Tuy quyền pháp có những đặc điểm khác nhau, nhưng lý thuyết thì giống nhau. Chú trọng việc lấy ý chế khí, lấy khí để dẫn lực, ý và hình tuy hai, nhưng hình ý lại một thể. Thông qua sự điều tiết giữa hình và ý với nhau, tác dụng giữa trong và ngoài với nhau để đạt đến hiệu quả tu dưỡng thân thể. Hình Ý quyền lấy việc rèn luyện sức khỏe làm tôn chỉ, hơn nữa có hiệu quả thực tiễn và thi đấu.
Khi xưa Trần Thanh Thanh học Hình Ý quyền cũng chỉ vì một dịp ngẫu nhiên, được hội trưởng hội võ thuật tiền nhiệm của trường đại học Hoa Hải chỉ dạy. Tính đến nay cũng đã luyện được hơn 5 năm rồi. Võ công cũng đã có chút thành tích nhỏ.
Đừng nghĩ cô là một cô gái yếu đuối, nhưng khi luyện võ lại rất oai phong, tinh lực toàn thân đều hợp thành một thể, còn có chút phong thái của con nhà võ nữa.
Nhưng đối với Phương Hạo Vân thì, Hình Ý quyền của Trần Thanh Thanh chỉ có danh chứ không có thực. Nếu gọi như thế là đọ sức, chỉ bằng cứ gọi thẳng là biểu diễn võ thuật.
Nói cách khác, làm dáng thì nhiều, thực lực thì lại không có.
Cái gọi là hình của Hình Ý quyền chính là 12 hình của những con thú như Rồng, Hổ, Khỉ, Ngựa, Gà, Diều Hâu, Yến, Rắn, Cá sấu, Lừa, Ưng, Gấu. Còn Ý chính là phải biết biến hóa linh hoạt.
Bộ quyền của Trần Thanh Thanh, hình thì đã có, mỗi chiêu mỗi thức, đều rất bài bản, nhưng lại quá bài bản đi, nên đã bỏ mất cái ý nêu bên trong.
“Sư phụ. Xong rồi, cậu thấy chị đánh sao hả?”
Trần Thanh Thanh cảm thấy biểu hiện hôm nay của mình rất tốt. Nhất định sẽ khiến Phương Hạo Vân kinh ngạc, khen không ngớt lời.
Nào ngờ Phương Hạo Vân lại lắc đầu, ánh mắt có vẻ khinh thường. Hắn trầm giọng nói:
“Hình Ý quyền chú trọng đánh chắc tiến vững, vốn không thích hợp cho nữ luyện. Quyền của chị em đã xem kỹ rồi, chỉ có hình, chứ không có ý. Chỉ có thể xem là đang làm dáng mà thôi… không thể gọi là võ công được.”
Sau khi nghe xong lời nhận xét của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh liền không phục. Tuy võ công của cô không thuộc hàng xuất sắc lắm. Nhưng cũng có chút tiếng tăm trong trường đại học Hoa Hải này, và cả trong toàn thành phố Hoa Hải nữa. Thế mà hắn lại dám bảo là chỉ có thể xem là đang làm dáng à.
“Cậu… cậu nói bậy…”
Trong lúc nóng vội, mắt Trần Thanh Thanh có chút cay cay. Cũng như câu mà cô đã từng nói, bạn có thể nói tôi không xinh đẹp, có thể nói tôi không đủ thông minh, nhưng bạn không thể nói võ công của tôi xoàng xĩnh.
“Tôi có nói bậy hay không, chị sẽ biết ngay thôi.”
Phương Hạo Vân nói nhạt nhẽo:
“Đừng gọi toi là sư phụ nữa, tôi chỉ cho chị vài chiêu thôi.”
Dừng một lúc, Phương Hạo Vân tiếp tục nói:
“Giờ tôi cũng sẽ đánh một bộ Hình Ý quyền, chị xem kỹ nhé. Để chị biết, thế nào là Hình Ý quyền chính thống.”
Nói xong, Phương Hạo Vân liền cởi áo ngoài ra, bước đến giữa phòng khách, bắt đầu thi triển chiêu thức.
Chính trong khoảng khắc này, Trần Thanh Thanh cảm thấy khí chất trên người Phương Hạo Vân như có những biến hóa rất rõ rệt. So với lúc nãy cứ như là hai người khác vậy. cả người hắn linh hoạt và hưng phấn hẳn lên, vẻ mặt rạng rỡ, khuôn mặt vốn rất thanh tú của hắn, lúc này cũng trở nên oai phòng hơn hẳn.
“Xem kỹ nhé, tôi bắt đầu đây…”
Ánh mắt của Trần Thanh Thanh như dại ra, nên Phương Hạo Vân đã lên tiếng nhắc nhở.
Trần Thanh Thanh vội vàng tập trung lại, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng giữa phòng khách, chỉ thấy đường quyền của hắn như thoát ra từ tay, khí thế ngút trời, thân người như biến hóa, trông rất linh hoạt và phóng khoáng, khiến lòng người thầm thán phục.
Phương Hạo Vân có ý muốn cho Trần Thanh Thanh được thỏa lòng ao ước, nên đã biểu diễn 3 thể thức, và ngũ hành quyền (gồm 5 thức Phách, Toàn, Băng, Bào, Hoàng), và 12 hình quyền của Hình Ý quyền.
Sau đó lại đánh các bộ như ngũ hành liên hoàn, tạp thức chùy, tứ bá quyền, bát thức quyền, thập nhị hồng chùy, xuất nhập động, ngũ hành tương sinh, long hổ đấu, và thượng, trung, hạ bát thủ của bát thủ công.
Tiếp đó là những bộ khắc chế ngược lại như ngũ hành tương khắc, tam thủ bào, ngũ hoa bào, an thân bào, cửu bộ hoàn…
Phương Hạo Vân đánh hết các bộ quyền pháp, toàn thân đã mồ hôi nhễ nhại. Khi hắn kết thúc bài quyền, tiếng sấm luôn văng vẳng bên tai cũng đã biến mất. Trần Thanh Thanh xem đến độ mặt ngớ ra, đây là lần đầu tiên cô được thấy Hình Ý quyền đầy đặc sắc như vậy, và trong từng chiêu từng thức đều có mang sát khí.
Thật là tuyệt vời, thật là kỳ diệu.
Trần Thanh Thanh đã từng nghe hội trưởng hội võ thuật tiền nhiệm nói, Hình Ý quyền là Nội Gia quyền, khi công phu đạt đến đỉnh điểm, trong lúc thi triển quyền pháp sẽ có tiếng sấm nổi lên. Cô cứ luôn cho rằng, đó chỉ có trong tiểu thuyết võ thuật mà thôi, nhưng hôm nay, cô đã được tận mắt chứng kiến điều kỳ diệu này.
Trước giờ, cô chỉ biết Phương Hạo Vân là một cao thủ võ thuật, còn về việc cao đến mức độ nào thì cô không biết, nhưng sau ngày hôm nay, cô đã hoàn toàn thấy được cái chỗ cao minh của Phương Hạo Vân. Với trình độ của hắn, có tôn vinh hắn là võ thuật tôn sư cũng không quá đáng.
Đương nhiên, Trần Thanh Thanh không hề biết, bộ quyền pháp mà Phương Hạo Vân đánh ngày hôm nay, chẳng đáng gì so với hắn cả. Ít ra bộ quyền này không nằm trong số những bộ quyền pháp cao minh của hắn.
Chị à, chị đã xem kỹ rồi chứ? Đó mới là Hình Ý quyền thật sự.”
Phương Hạo Vân trầm giọng nói.
Trần Thanh Thanh vội gật đầu:
“Hạo Vân, dạy cho chị, mau dạy cho chị đi…”
Trần Thanh Thanh có hơi kích động, thậm chí cô đã quên mất việc đấu võ, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện học Hình Ý quyền.
Phương Hạo Vân liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là 3 giờ chiều rồi. Hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói:
“Đường quyền của chị cũng rất khá, chỉ là chưa lĩnh hội được cái ý của Hình Ý quyền. Nhớ kỹ mấy lời này nhé, khi luyện quyền không người cũng như có người, khi giao thủ có người cũng như không người. Khi giao đấu, cần phải xem kẻ địch như lửa đang cháy trên thân mình. Đánh chắc tiến vững không tránh né, đánh 3 chiêu quyền không thấy hình, nếu thấy hình bóng là không được…”
Trầm ngâm một hồi, Phương Hạo Vân nói tiếp:
“Không chiêu không dáng, chỉ là một chốc.”
Trần Thanh Thanh vội ghi nhớ những lời nãy, nhưng đối cới câu cuối, lại có chút không hiểu, nên mặt đang mù mờ.
Phương Hạo Vân giải thích:
“Hình Ý quyền chú trọng một chiêu lấy mạng, không chiêu không dáng, nói một cách đơn giản, thì là một chiêu toi mạng, phải biết nhẫn tâm…”
Nói xong câu này, Trần Thanh Thanh bỗng chau mày, hỏi:
“Hạo Vân, chị chỉ muốn luyện võ thôi, không muốn giết người. Vả lại xã hội bây giờ đã có pháp trị…”
Phương Hạo Vân nhìn Trần Thanh Thanh đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói:
“Không phải để chị đi giết người, đó chỉ là một ý niệm mà thôi, nếu chị làm không được, tôi khuyên chị đừng nên luyện nữa. Với đường quyền của chị hiện giờ, cũng đủ để dọa khỉ rồi.”
“Cậu… cậu không có quyền nhục mạ võ công của tôi.”
Trần Thanh Thanh sống mũi hơi cay cay, mắt như đang ngân ngấn lệ”
“Ai bảo là chị không học được, cậu làm được, chị cũng sẽ làm được.”
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói:
“Tôi sẽ dạy thêm cho chị phương pháp hít thở. Các này không được truyền dạy lung tung, chị ghé tai qua đây…”
Trần Thanh Thanh ngẩn người, liền đi qua đó, đến gần bên Phương Hạo Vân. Chiếc môi ấm nóng của Phương Hạo Vân kề sát vào tai cô, truyền cho cô cách hít thở thật sự của Hình Ý quyền. Cả quá trình đó, Phương Hạo Vân vốn chỉ có ý muốn truyền dạy cho cô. Nhưng trong lòng Trần Thanh Thanh lại loạn cả lên, lần đâu tiếp xúc với người khác giới gần như thế, mặt cô đỏ bừng bừng, đầy thẹn thùng, không cách nào tập trung được, làm Phương Hạo Vân phải nói lại lần thứ hai cô mới nhớ được.
Khi cô và Phương Hạo Vân rời nhau ra, màu đỏ trên mặt cô đã lan xuống đến tận cổ, một cảm giác tê dại không biết từ đâu đến đã lan từ tai cô xuống đến toàn thân, khiến cơ thể khẽ rùng mình mấy lần.
“Chuyện hôm nay, không nên nói với ai cả. Cái bí quyết hít thở đó cũng không được truyền cho ai khác, nếu không… đừng trách tôi không khách sáo…”
Sắc mặt Phương Hạo Vân liền thay đổi, căn dặn một cách kỹ lưỡng.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng khô khốc của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh bỗng thấy sợ trong lòng, có cảm giác như có một luồng không khí lạnh bao trùm lấy tim cô, hoàn toàn trái ngược với cảm giác ban nãy.
Trong thời gian ngắn nhất cô đã đưa ra lựa chọn thông minh của mình, gật đầu lia lại, nói một cách rất chắc chắn:
“Cậu yên tâm, chị sẽ làm theo ý cậu…!”
Sắc mặt Phương Hạo Vân có vẻ dịu lại một chút, nhìn Trần Thanh Thanh đầy ẩn ý, rồi quay lưng bỏ đi.
Trước khi ra khỏi cửa, hắn dừng bước, quay đầu lại, căn dặn:
“Nếu xác định được thời gian, thì báo tôi một tiếng. Thật ra chỉ cần chị làm theo những lời tôi đã nói trong hôm nay, chỉ 3 tháng sau, chị cũng có thể đánh bại được Kameda.”
“Thật sao?”
Nghe những lời Phương Hạo Vân nói, Trần Thanh Thanh cảm thấy có chút không tưởng. Nhưng đúng lúc cô định thần trở lại tính truy hỏi, thì Phương Hạo Vân đã đi mất rồi.
……….
Em rể bị biến thành thái giám, trong bụng Kim Gia tức anh ách. Tuy cấp trên đã nhiều lần khuyên bảo, nói hắn tạm thời đừng chọc tới Phương Hạo Vân, nhưng hắn vẫn quyết định trả mối hận này dùm cho em rể.
Sự tàn độc của Phương Hạo Vân, hắn đã từng thấy qua, đúng là một sát tinh. Nên hắn quyết định đi đường vòng, bắt người nhà của Phương Hạo Vân làm bia đỡ, để uy hiếp Phương Hạo Vân, khiến hắn phải khuất phục, cho hả cơn giận này.
Cơn giận này nếu không được trả, truyền ra ngoài, thì hắn làm gì còn mặt mũi trong giới xã hội đen ở thành phố Hoa Hải nữa, đúng là quá bực bội. Hơn nữa, cũng chẳng biết nên ăn nói thế nào với em gái và em rể. Sau khi phái người đưa thiệp mời đi, Phương Hạo Vân đã y hẹn mà đến.
Như đã đoán trước được Phương Hạo Vân sẽ đơn thân độc mã đến, Kim Gia đã cười lớn ha ha:
“Đúng thật là hậu sinh khả úy, cậu quả nhiên dám đơn độc đến đây, khá lắm, Phương Hạo Vân, cậu có biết Mặt Sẹo giờ như thế nào không?”
Phương Hạo Vân bước đến gần, tự tìm lấy một chỗ ngồi xuống, lạnh lùng nói:
“Chắc 80% là đã bị biến thành thái giám?”
Phương Hạo Vân đặt chân xuống, uy lực rất lớn, trong lòng hắn rất rõ, mạng thằng kia có thể giữ, nhưng cái nối dõi thì chắc chắn giữ không được. Hôm nay Kim Gia tìm hắn, chắc chắn là vì chuyện này. Nếu không pahir Kim Gia cố tình nhắc đến gia đình hắn, thì hôm nay hắn cũng chẳng thèm đến để làm gì.
Thấy Phương Hạo Vân đã thừa nhận ngay không hề do dự, mắt Kim Gia như trở nên u tối, trầm lặng một lúc, hắn nói luôn:
“Tốt lắm, nếu cậu đã thừa nhận, tôi cũng không nói vòng vo nữa, chuyện của Mặt Sẹo, cậu phải giải thích cho tôi hợp lý. Tuy Mặt Sẹo đã sai trước, nhưng cậu cũng ra tay quá nặng rồi. Đạo cũng có quy định của đạo, đâu tới lượt cậu làm loạn chứ.”
Nghe những lời Kim Gia nói, ánh mắt Phương Hạo Vân có vẻ lành lạnh, cười khinh miệt nói:
“Tôi không phải người trong đạo. Vả lại tôi cũng đã nhẹ tay rồi.”
Cảm nhận được sức mạnh và sát khí trong mắt Phương Hạo Vân, sắc mặt Kim Gia thay đổi, trong lòng thầm nghĩ, không biết Phương Hạo Vân rốt cuộc là hạng người gì, tại sao lại không hề giống với những gì mà trong tài liệu nói. Trong tài liệu nói hắn chỉ là một con mọt sách, nhưng qua mấy hôm tiếp xúc có thể thấy, người này rõ ràng là một sát tinh. Trừ phi những năm gần đây, hắn đều hành sự bí mật, cố tình che giấu thủ đoạn của mình…
Tuy có chút lo lắng, nhưng Kim Gia đúng là Kim Gia, đã sống mấy mươi năm trong cảnh máu đổ đầu rơi, khiến trái tim đã sắt đá hơn nhiều. Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã có thể bình tĩnh trở lại. Hơn nữa hắn biết là, hiện đang có mười mấy khẩu súng đang chĩa vào Phương Hạo Vân, ngắm chuẩn vào đầu nó, nên hắn cho rằng trong tình huống thế này, Phương Hạo Vân chẳng thể làm gì được cả
Sau khi thay võ phục và cột tóc đuôi ngựa xong, trông cô thật trẻ trung đầy sức sống. Phần eo của bộ võ phục rất nhỏ, chắc chắn đã được đo may cho cô, khiến những đường cong ở phần ngực và mông đều thấy rất rõ, trông thật gợi cảm.
“Sư phụ, vậy đã được chưa?”
Trần Thanh Thanh nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Phương Hạo Vân, hơi mỉm cười, hỏi với vẻ tôn kính.
Phương Hạo Vân gật gù, nhẹ giọng nói:
“Chị hãy đánh vài chiêu Hình Ý quyền, để tôi xem thử đã?”
Hình Ý quyền là Nội Gia quyền nổi tiếng nhất trong giới quyền thuật, phong cách của nó là đánh chắc, tiến vững, cứ như sấm vang chớp giật, trong Nội Gia quyền nó rất riêng biệt. Theo nghiên cứu, Hình Ý quyền khởi nguồn từ Thái Cốc Sơn Tây, Hình quyền Sơn Tây rất chú trọng sức lực, Hình lỏng Ý chặt, ngoại hình không bị bó buộc, cách đánh cũng biến hóa khôn lường. Trong số 12 hình của Hình Ý, chủ yếu dựa theo những đặc điểm tấn công của động vật, không chú trọng hình thức, chỉ chú trọng ý, cũng như việc chú trọng nội hàm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ trong ngũ hành vậy.
Hình Ý quyền là một trong những nội dung quốc thuật thâm sâu nhất, trải qua nhiều đời truyền nhân không ngừng tìm tỏi, tổng kết, nâng cao, dần dần hình thành hệ thống lý luận tương đối hoàn chỉnh. Tuy quyền pháp có những đặc điểm khác nhau, nhưng lý thuyết thì giống nhau. Chú trọng việc lấy ý chế khí, lấy khí để dẫn lực, ý và hình tuy hai, nhưng hình ý lại một thể. Thông qua sự điều tiết giữa hình và ý với nhau, tác dụng giữa trong và ngoài với nhau để đạt đến hiệu quả tu dưỡng thân thể. Hình Ý quyền lấy việc rèn luyện sức khỏe làm tôn chỉ, hơn nữa có hiệu quả thực tiễn và thi đấu.
Khi xưa Trần Thanh Thanh học Hình Ý quyền cũng chỉ vì một dịp ngẫu nhiên, được hội trưởng hội võ thuật tiền nhiệm của trường đại học Hoa Hải chỉ dạy. Tính đến nay cũng đã luyện được hơn 5 năm rồi. Võ công cũng đã có chút thành tích nhỏ.
Đừng nghĩ cô là một cô gái yếu đuối, nhưng khi luyện võ lại rất oai phong, tinh lực toàn thân đều hợp thành một thể, còn có chút phong thái của con nhà võ nữa.
Nhưng đối với Phương Hạo Vân thì, Hình Ý quyền của Trần Thanh Thanh chỉ có danh chứ không có thực. Nếu gọi như thế là đọ sức, chỉ bằng cứ gọi thẳng là biểu diễn võ thuật.
Nói cách khác, làm dáng thì nhiều, thực lực thì lại không có.
Cái gọi là hình của Hình Ý quyền chính là 12 hình của những con thú như Rồng, Hổ, Khỉ, Ngựa, Gà, Diều Hâu, Yến, Rắn, Cá sấu, Lừa, Ưng, Gấu. Còn Ý chính là phải biết biến hóa linh hoạt.
Bộ quyền của Trần Thanh Thanh, hình thì đã có, mỗi chiêu mỗi thức, đều rất bài bản, nhưng lại quá bài bản đi, nên đã bỏ mất cái ý nêu bên trong.
“Sư phụ. Xong rồi, cậu thấy chị đánh sao hả?”
Trần Thanh Thanh cảm thấy biểu hiện hôm nay của mình rất tốt. Nhất định sẽ khiến Phương Hạo Vân kinh ngạc, khen không ngớt lời.
Nào ngờ Phương Hạo Vân lại lắc đầu, ánh mắt có vẻ khinh thường. Hắn trầm giọng nói:
“Hình Ý quyền chú trọng đánh chắc tiến vững, vốn không thích hợp cho nữ luyện. Quyền của chị em đã xem kỹ rồi, chỉ có hình, chứ không có ý. Chỉ có thể xem là đang làm dáng mà thôi… không thể gọi là võ công được.”
Sau khi nghe xong lời nhận xét của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh liền không phục. Tuy võ công của cô không thuộc hàng xuất sắc lắm. Nhưng cũng có chút tiếng tăm trong trường đại học Hoa Hải này, và cả trong toàn thành phố Hoa Hải nữa. Thế mà hắn lại dám bảo là chỉ có thể xem là đang làm dáng à.
“Cậu… cậu nói bậy…”
Trong lúc nóng vội, mắt Trần Thanh Thanh có chút cay cay. Cũng như câu mà cô đã từng nói, bạn có thể nói tôi không xinh đẹp, có thể nói tôi không đủ thông minh, nhưng bạn không thể nói võ công của tôi xoàng xĩnh.
“Tôi có nói bậy hay không, chị sẽ biết ngay thôi.”
Phương Hạo Vân nói nhạt nhẽo:
“Đừng gọi toi là sư phụ nữa, tôi chỉ cho chị vài chiêu thôi.”
Dừng một lúc, Phương Hạo Vân tiếp tục nói:
“Giờ tôi cũng sẽ đánh một bộ Hình Ý quyền, chị xem kỹ nhé. Để chị biết, thế nào là Hình Ý quyền chính thống.”
Nói xong, Phương Hạo Vân liền cởi áo ngoài ra, bước đến giữa phòng khách, bắt đầu thi triển chiêu thức.
Chính trong khoảng khắc này, Trần Thanh Thanh cảm thấy khí chất trên người Phương Hạo Vân như có những biến hóa rất rõ rệt. So với lúc nãy cứ như là hai người khác vậy. cả người hắn linh hoạt và hưng phấn hẳn lên, vẻ mặt rạng rỡ, khuôn mặt vốn rất thanh tú của hắn, lúc này cũng trở nên oai phòng hơn hẳn.
“Xem kỹ nhé, tôi bắt đầu đây…”
Ánh mắt của Trần Thanh Thanh như dại ra, nên Phương Hạo Vân đã lên tiếng nhắc nhở.
Trần Thanh Thanh vội vàng tập trung lại, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng giữa phòng khách, chỉ thấy đường quyền của hắn như thoát ra từ tay, khí thế ngút trời, thân người như biến hóa, trông rất linh hoạt và phóng khoáng, khiến lòng người thầm thán phục.
Phương Hạo Vân có ý muốn cho Trần Thanh Thanh được thỏa lòng ao ước, nên đã biểu diễn 3 thể thức, và ngũ hành quyền (gồm 5 thức Phách, Toàn, Băng, Bào, Hoàng), và 12 hình quyền của Hình Ý quyền.
Sau đó lại đánh các bộ như ngũ hành liên hoàn, tạp thức chùy, tứ bá quyền, bát thức quyền, thập nhị hồng chùy, xuất nhập động, ngũ hành tương sinh, long hổ đấu, và thượng, trung, hạ bát thủ của bát thủ công.
Tiếp đó là những bộ khắc chế ngược lại như ngũ hành tương khắc, tam thủ bào, ngũ hoa bào, an thân bào, cửu bộ hoàn…
Phương Hạo Vân đánh hết các bộ quyền pháp, toàn thân đã mồ hôi nhễ nhại. Khi hắn kết thúc bài quyền, tiếng sấm luôn văng vẳng bên tai cũng đã biến mất. Trần Thanh Thanh xem đến độ mặt ngớ ra, đây là lần đầu tiên cô được thấy Hình Ý quyền đầy đặc sắc như vậy, và trong từng chiêu từng thức đều có mang sát khí.
Thật là tuyệt vời, thật là kỳ diệu.
Trần Thanh Thanh đã từng nghe hội trưởng hội võ thuật tiền nhiệm nói, Hình Ý quyền là Nội Gia quyền, khi công phu đạt đến đỉnh điểm, trong lúc thi triển quyền pháp sẽ có tiếng sấm nổi lên. Cô cứ luôn cho rằng, đó chỉ có trong tiểu thuyết võ thuật mà thôi, nhưng hôm nay, cô đã được tận mắt chứng kiến điều kỳ diệu này.
Trước giờ, cô chỉ biết Phương Hạo Vân là một cao thủ võ thuật, còn về việc cao đến mức độ nào thì cô không biết, nhưng sau ngày hôm nay, cô đã hoàn toàn thấy được cái chỗ cao minh của Phương Hạo Vân. Với trình độ của hắn, có tôn vinh hắn là võ thuật tôn sư cũng không quá đáng.
Đương nhiên, Trần Thanh Thanh không hề biết, bộ quyền pháp mà Phương Hạo Vân đánh ngày hôm nay, chẳng đáng gì so với hắn cả. Ít ra bộ quyền này không nằm trong số những bộ quyền pháp cao minh của hắn.
Chị à, chị đã xem kỹ rồi chứ? Đó mới là Hình Ý quyền thật sự.”
Phương Hạo Vân trầm giọng nói.
Trần Thanh Thanh vội gật đầu:
“Hạo Vân, dạy cho chị, mau dạy cho chị đi…”
Trần Thanh Thanh có hơi kích động, thậm chí cô đã quên mất việc đấu võ, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện học Hình Ý quyền.
Phương Hạo Vân liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là 3 giờ chiều rồi. Hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói:
“Đường quyền của chị cũng rất khá, chỉ là chưa lĩnh hội được cái ý của Hình Ý quyền. Nhớ kỹ mấy lời này nhé, khi luyện quyền không người cũng như có người, khi giao thủ có người cũng như không người. Khi giao đấu, cần phải xem kẻ địch như lửa đang cháy trên thân mình. Đánh chắc tiến vững không tránh né, đánh 3 chiêu quyền không thấy hình, nếu thấy hình bóng là không được…”
Trầm ngâm một hồi, Phương Hạo Vân nói tiếp:
“Không chiêu không dáng, chỉ là một chốc.”
Trần Thanh Thanh vội ghi nhớ những lời nãy, nhưng đối cới câu cuối, lại có chút không hiểu, nên mặt đang mù mờ.
Phương Hạo Vân giải thích:
“Hình Ý quyền chú trọng một chiêu lấy mạng, không chiêu không dáng, nói một cách đơn giản, thì là một chiêu toi mạng, phải biết nhẫn tâm…”
Nói xong câu này, Trần Thanh Thanh bỗng chau mày, hỏi:
“Hạo Vân, chị chỉ muốn luyện võ thôi, không muốn giết người. Vả lại xã hội bây giờ đã có pháp trị…”
Phương Hạo Vân nhìn Trần Thanh Thanh đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói:
“Không phải để chị đi giết người, đó chỉ là một ý niệm mà thôi, nếu chị làm không được, tôi khuyên chị đừng nên luyện nữa. Với đường quyền của chị hiện giờ, cũng đủ để dọa khỉ rồi.”
“Cậu… cậu không có quyền nhục mạ võ công của tôi.”
Trần Thanh Thanh sống mũi hơi cay cay, mắt như đang ngân ngấn lệ”
“Ai bảo là chị không học được, cậu làm được, chị cũng sẽ làm được.”
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói:
“Tôi sẽ dạy thêm cho chị phương pháp hít thở. Các này không được truyền dạy lung tung, chị ghé tai qua đây…”
Trần Thanh Thanh ngẩn người, liền đi qua đó, đến gần bên Phương Hạo Vân. Chiếc môi ấm nóng của Phương Hạo Vân kề sát vào tai cô, truyền cho cô cách hít thở thật sự của Hình Ý quyền. Cả quá trình đó, Phương Hạo Vân vốn chỉ có ý muốn truyền dạy cho cô. Nhưng trong lòng Trần Thanh Thanh lại loạn cả lên, lần đâu tiếp xúc với người khác giới gần như thế, mặt cô đỏ bừng bừng, đầy thẹn thùng, không cách nào tập trung được, làm Phương Hạo Vân phải nói lại lần thứ hai cô mới nhớ được.
Khi cô và Phương Hạo Vân rời nhau ra, màu đỏ trên mặt cô đã lan xuống đến tận cổ, một cảm giác tê dại không biết từ đâu đến đã lan từ tai cô xuống đến toàn thân, khiến cơ thể khẽ rùng mình mấy lần.
“Chuyện hôm nay, không nên nói với ai cả. Cái bí quyết hít thở đó cũng không được truyền cho ai khác, nếu không… đừng trách tôi không khách sáo…”
Sắc mặt Phương Hạo Vân liền thay đổi, căn dặn một cách kỹ lưỡng.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng khô khốc của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh bỗng thấy sợ trong lòng, có cảm giác như có một luồng không khí lạnh bao trùm lấy tim cô, hoàn toàn trái ngược với cảm giác ban nãy.
Trong thời gian ngắn nhất cô đã đưa ra lựa chọn thông minh của mình, gật đầu lia lại, nói một cách rất chắc chắn:
“Cậu yên tâm, chị sẽ làm theo ý cậu…!”
Sắc mặt Phương Hạo Vân có vẻ dịu lại một chút, nhìn Trần Thanh Thanh đầy ẩn ý, rồi quay lưng bỏ đi.
Trước khi ra khỏi cửa, hắn dừng bước, quay đầu lại, căn dặn:
“Nếu xác định được thời gian, thì báo tôi một tiếng. Thật ra chỉ cần chị làm theo những lời tôi đã nói trong hôm nay, chỉ 3 tháng sau, chị cũng có thể đánh bại được Kameda.”
“Thật sao?”
Nghe những lời Phương Hạo Vân nói, Trần Thanh Thanh cảm thấy có chút không tưởng. Nhưng đúng lúc cô định thần trở lại tính truy hỏi, thì Phương Hạo Vân đã đi mất rồi.
……….
Em rể bị biến thành thái giám, trong bụng Kim Gia tức anh ách. Tuy cấp trên đã nhiều lần khuyên bảo, nói hắn tạm thời đừng chọc tới Phương Hạo Vân, nhưng hắn vẫn quyết định trả mối hận này dùm cho em rể.
Sự tàn độc của Phương Hạo Vân, hắn đã từng thấy qua, đúng là một sát tinh. Nên hắn quyết định đi đường vòng, bắt người nhà của Phương Hạo Vân làm bia đỡ, để uy hiếp Phương Hạo Vân, khiến hắn phải khuất phục, cho hả cơn giận này.
Cơn giận này nếu không được trả, truyền ra ngoài, thì hắn làm gì còn mặt mũi trong giới xã hội đen ở thành phố Hoa Hải nữa, đúng là quá bực bội. Hơn nữa, cũng chẳng biết nên ăn nói thế nào với em gái và em rể. Sau khi phái người đưa thiệp mời đi, Phương Hạo Vân đã y hẹn mà đến.
Như đã đoán trước được Phương Hạo Vân sẽ đơn thân độc mã đến, Kim Gia đã cười lớn ha ha:
“Đúng thật là hậu sinh khả úy, cậu quả nhiên dám đơn độc đến đây, khá lắm, Phương Hạo Vân, cậu có biết Mặt Sẹo giờ như thế nào không?”
Phương Hạo Vân bước đến gần, tự tìm lấy một chỗ ngồi xuống, lạnh lùng nói:
“Chắc 80% là đã bị biến thành thái giám?”
Phương Hạo Vân đặt chân xuống, uy lực rất lớn, trong lòng hắn rất rõ, mạng thằng kia có thể giữ, nhưng cái nối dõi thì chắc chắn giữ không được. Hôm nay Kim Gia tìm hắn, chắc chắn là vì chuyện này. Nếu không pahir Kim Gia cố tình nhắc đến gia đình hắn, thì hôm nay hắn cũng chẳng thèm đến để làm gì.
Thấy Phương Hạo Vân đã thừa nhận ngay không hề do dự, mắt Kim Gia như trở nên u tối, trầm lặng một lúc, hắn nói luôn:
“Tốt lắm, nếu cậu đã thừa nhận, tôi cũng không nói vòng vo nữa, chuyện của Mặt Sẹo, cậu phải giải thích cho tôi hợp lý. Tuy Mặt Sẹo đã sai trước, nhưng cậu cũng ra tay quá nặng rồi. Đạo cũng có quy định của đạo, đâu tới lượt cậu làm loạn chứ.”
Nghe những lời Kim Gia nói, ánh mắt Phương Hạo Vân có vẻ lành lạnh, cười khinh miệt nói:
“Tôi không phải người trong đạo. Vả lại tôi cũng đã nhẹ tay rồi.”
Cảm nhận được sức mạnh và sát khí trong mắt Phương Hạo Vân, sắc mặt Kim Gia thay đổi, trong lòng thầm nghĩ, không biết Phương Hạo Vân rốt cuộc là hạng người gì, tại sao lại không hề giống với những gì mà trong tài liệu nói. Trong tài liệu nói hắn chỉ là một con mọt sách, nhưng qua mấy hôm tiếp xúc có thể thấy, người này rõ ràng là một sát tinh. Trừ phi những năm gần đây, hắn đều hành sự bí mật, cố tình che giấu thủ đoạn của mình…
Tuy có chút lo lắng, nhưng Kim Gia đúng là Kim Gia, đã sống mấy mươi năm trong cảnh máu đổ đầu rơi, khiến trái tim đã sắt đá hơn nhiều. Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã có thể bình tĩnh trở lại. Hơn nữa hắn biết là, hiện đang có mười mấy khẩu súng đang chĩa vào Phương Hạo Vân, ngắm chuẩn vào đầu nó, nên hắn cho rằng trong tình huống thế này, Phương Hạo Vân chẳng thể làm gì được cả
/731
|