Cuối cùng, gã đàn ông kia thậm chí cảm thấy không khí xung quanh bị bóp nghẹt, hơi thở của gã trở nên khó nhọc, chỉ còn cách lùi lại ra sau, cho đến khi sau lưng đụng phải bức tường mới dừng lại.
Thấy mình đã bị ép vào đường cùng, gã đàn ông quyết định liều mạng, gã hét to một tiếng lấy khí thế, tay phải vung lên, mấy tia sáng sắc bén phóng thẳng vào Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân mỉm cười khinh miệt, đưa Thiên phạt trong tay chém ngang vào tia sáng, nhẹ nhàng đỡ được ám khí của gã đàn ông, số ám khí bị rớt ra xa, nhìn kĩ thì ra là mấy cây phi tiêu sắc xanh.
"Phi tiêu tẩm độc?" Trong thoáng chốc ánh mắt Phương Hạo Vân tỏa ra sát khí lạnh lùng.
"Tao liều mạng với mày…" Gã đàn ông bây giờ mới nhận ra mình đối đầu với người đeo mặt nạ Ngộ Không không hề có mảy may cơ hội chiến thắng, giờ chỉ còn cách liều mạng đánh cược với số phận một vố thôi.
Ánh sáng màu xanh lại lóe lên, gã đàn ông một lần nữa phóng ra phi tiêu tẩm độc, đồng thời phóng người lao vào Phương Hạo Vân, từ trên không trung gã rút ra một thanh đao hình bán nguyệt có tẩm độc phối hợp ám khí tấn công đối thủ.
"Mày chết chắc rồi!" Gã đàn ông hét to, ngấm ngầm đắc ý, thanh đao và ám khí của gã đều được tẩm chất độc không có thuốc giải, chỉ cần lướt qua da thôi đã toi mạng ngay tức khắc, cho dù là thần tiên tái thế cũng không cách gì cứu chữa.
"Đồ ngu!" Phương Hạo Vân khinh miệt liếc xéo gã đàn ông, nghiêng người sang một bên, sau đó đưa tay không ấn lấy lưỡi đao, hắn đã vận chân khí vào ngón tay tạo thành một lớp phòng hộ, chất độc trên thanh đao hình bán nguyệt của gã đàn ông kia không thể xâm nhập vào cơ thể hắn.
Gã đàn ông thấy Phương Hạo Vân dám dùng tay không ấn vào thanh đao, trong lòng khấp khởi mừng thầm, phen này mày chết chắc rồi.
Trong lúc gã đang hí hửng tưởng bở, ai ngờ Phương Hạo Vân vẫn tỏ ra không hề hấn gì, giơ chân đá thẳng vào bụng gã, gã bay tuốt ra xa, còn thanh đao vẫn bị Phương Hạo Vân nắm chặt trên tay.
Gã đàn ông lồm cồm bò dậy, hai tay ôm lấy bụng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, hí hửng nói: "Trên thanh đao của tao có tẩm chất cực độc, mày chết chắc rồi."
Phương Hạo Vân vung tay một cái, cả thanh đao bắn thẳng về phía trước, cắm phập gần hết vào bức tường, gằn giọng: "Trò trẻ con này mà dám đem ra dọa tao hả?"
Gã đàn ông kia thất kinh hồn vía, thanh đao hình bán nguyệt cho dù là bản thân gã cũng không dám mó tay vào, nhưng người đeo mặt nạ Ngộ Không dùng tay không đoạt đao lại không hề hấn gì, việc này thật là ngoài sức tưởng tượng.
"Nói mau, Trương Bưu đang ở đâu? Không nói tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết, mày không cần nghi ngờ thủ đoạn của tao, tao nói được là làm được…" Phương Hạo Vân lạnh lùng quát lên.
Gã đàn ông dưới ánh mắt sắc bén của Phương Hạo Vân bắt đầu sợ hãi, toàn thân run lên cầm cập, trái tim gã lúc này đã lạnh băng, gã tự biết so với võ nghệ của người đeo mặt nạ Ngộ Không gã thua kém ngàn dặm là ít.
Nghĩ đến đây, gã lắp bắp lên tiếng hỏi: "Nếu tôi nói ra, ngài có thể tha mạng cho tôi không?"
Phương Hạo Vân nheo mắt khinh miệt nhìn vào gã đàn ông, khẽ gật đầu: "Tao sẽ không giết mày."
Gã đàn ông lấm lét nhìn vào thanh đao hình bán nguyệt đang cắm vào tường, nuốt nước miếng khó nhọc lấy hơi, trong lòng ít nhiều không cam tâm nhưng cuối cùng gã vẫn quyết định nói ra thông tin cho người đeo mặt nạ Ngộ Không biết, đây là con đường sống duy nhất còn lại.
Nghĩ như vậy, gã đàn ông nói: "Trương Bưu bị nhốt ở nhà kho ngầm dưới đất tại ngoại ô phía nam, đây là địa chỉ cụ thể…" Vừa nói gã đàn ông vừa moi ra một mảnh giấy cất trong túi quần ném qua cho Phương Hạo Vân, hiển nhiên mảnh giấy đã được chuẩn bị sẵn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phương Hạo Vân đón lấy mảnh giấy, liếc nhìn ghi nhớ lại địa chỉ sau đó xé nát. Hắn nhíu mày nghĩ ngợi, Tần Tử Kiếm bắt mình chạy khắp nơi tuyệt đối không đơn giản chỉ muốn dò xét thực lực, hình như hắn muốn kéo dài thời gian và tiêu hao thể lực của mình?
"Tần Tử Kiếm rốt cuộc muốn làm gì?" Phương Hạo Vân càng thêm lo lắng cho sự an toàn của Trương Bưu.
"Bây giờ tôi có thể đi được chưa?" Gã đàn ông kia từ từ đi về phía thanh đao cắm trên tường, rút thanh đao ra trước mặt Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười to lạnh lùng, nói: "Mày có thể đi, nhưng tội chết tha được, tội sống khó mà dung thứ…"
Xưa nay Phương Hạo Vân luôn căm ghét thủ đoạn hạ độc đê tiện.
Câu này nói ra, gã đàn ông kia giật bắn người, trái tim gã co thắt mạnh tưởng chừng như muốn ngừng đập.
Phương Hạo Vân dửng dưng ra lệnh: "Ném thanh đao qua đây, vũ khí của mày phải bỏ lại."
Gã đàn ông không dám làm trái ý người đeo mặt nạ Ngộ Không, vội ném thanh đao qua đó, Phương Hạo Vân tiện tay bắt lấy, gắt lên: "Độc của mày thì mày hãy nếm thử, nếu mày không có thuốc giải thì không trách được tao đâu nhé."
Dứt lời, Phương Hạo Vân vung tay một cái, cả thanh đao xé gió bay tới, mục tiêu chỉ thẳng vào gã đàn ông.
Gã đàn ông kinh hãi muốn né tránh nhưng không cách gì né tránh được, thủ pháp phóng đao của Phương Hạo Vân quá kì dị, gã thử né mấy lần đều không được, hơn nữa tốc độ thanh đao bay tới quá nhanh.
"Á!" Một tiếng rú thảm thiết vang lên, thanh đao cắm chuẩn xác vào ngực gã đàn ông, Phương Hạo Vân ra tay cực kì chính xác, thanh đao cắm vào cách tim gã đàn ông một khoảng, với vết thương này gã không chết được.
"Mày tự lo liệu lấy đi." Phương Hạo Vân giữ đúng lời hứa không lấy mạng gã, hắn tranh thủ thời gian nhanh chóng chạy tới nhà kho ở ngoại ô phía nam.
Sau khi Phương Hạo Vân rời khỏi, toàn thân gã đàn ông từ từ thối nát ra, chỉ ít lâu sau đã hóa thành một vũng máu, gã không có thuốc giải độc cho chính độc dược của mình, nhưng gã không có cơ hội phân bua.
Nhà kho ngoại ô phía nam lúc này đã bị người ngoài chiếm cứ, trong nhà kho rộng lớn có đặt mấy cái màn hình theo dõi, hai người đàn ông phương tây đang ngồi trước màn hình theo dõi cảnh máu me chém giết của người đeo mặt nạ Ngộ Không, tất nhiên họ không hề bỏ sót cảnh hóa thành vũng máu của gã đàn ông xăm hình chó sói trước ngực.
Hai người đàn ông phương tây này chính là Roberts và Tần Tử Kiếm mà Phương Hạo Vân đang tìm, Phương Hạo Vân đoán không lầm, họ đã cài sẵn camera giám sát ở biệt thự Tần gia và nhà kho phía tây, toàn cảnh người đeo mặt nạ Ngộ Không ra tay giết chóc đều được họ theo dõi không bỏ sót chi tiết nào.
"Với tốc độ của hắn, khoảng 40 phút nữa hắn sẽ tới được đây, anh có cách gì bắt Trương Bưu mở miệng trước khi hắn tới đây không?" Tần Tử Kiếm tỏ ra hơi lo lắng.
Roberts mỉm cười tự tin: "Không thành vấn đề, rơi vào tay Thiên Đạo Diêm La này không ai dám cứng đầu cả. Lúc này đây tôi đang rất mong chờ người đeo mặt nạ Ngộ Không mau đến, tôi rất muốn biết là hắn mạnh hơn hay tôi mạnh hơn?"
"Nhất định phải là anh mạnh hơn mới được đó, bằng không thì chúng ta chết chắc rồi." Tần Tử Kiếm nói xen vào nhắc nhở.
"Yên tâm đi, đổi lại là trước kia tôi sẽ không dám chắc, nhưng hiện nay tôi có đủ lòng tin có thể so tài với cao thủ khắp thiên hạ…" Roberts cười to khoái trá: "Cho dù là gặp lại vị cao thủ thần bí lần trước ngăn cản tôi, tôi cũng không còn ngán ngại nữa."
"Hắc Bạch Vô Thường, tiếp tục thẩm vấn cho ta, chỉ cần đừng để hắn chết, dùng thủ đoạn nào các ngươi tự nghĩ lấy, ta rất muốn xem thử vị đội trưởng cảnh sát hình sự đây cứng cỏi đến mức nào, xem hắn còn chịu đựng được bao lâu." Roberts lạnh lùng ra lệnh.
Hắc Bạch Vô Thường nhận lệnh của chủ nhân vội bước vào một căn phòng nhỏ bên cạnh, sau đó trong phòng phát ra mấy tiếng thét đau đớn lạnh toát sống lưng.
"Tần Tử Kiếm, thật không ngờ anh lại có một thằng anh trai ngu dốt đến như vậy…" Dừng lại một lát, Roberts đột nhiên nói: "Anh cảm thấy tranh đoạt gia sản với một kẻ bất tài như thế có ý nghĩa sao?"
Tần Tử Kiếm cười gằn, nói: "Roberts thân mến, từ lúc nào anh trở nên tò mò như thế nhỉ? Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, tôi tự biết nên làm gì."
"Tôi chỉ cảm thấy kì lạ thôi, trong tương lai anh sẽ trở thành con rể của gia tộc Morgan, tài sản mà anh nhận được chắc chắn nhiều hơn gấp bội gia sản của Tần gia hiện giờ, tại sao anh còn bày vẽ làm chi nữa?" Roberts càng nói càng cảm thấy hứng thú.
Tần Tử Kiếm nghe xong liền thay đổi sắc mặt, trầm ngâm một hồi lâu mới thú nhận: "Vì tôi là đứa con lai. Con lai thì không có quyền lợi à? Tần Như Phong xưa nay luôn coi khinh tôi, ông ta chưa từng đối xử với tôi như con ruột, cho dù năng lực của tôi giỏi hơn Tần Tử Hoa, nhưng lão già đó vẫn không yên tâm giao Tần gia cho tôi… Tôi không phục, tôi không cam tâm, tôi phải chứng minh cho Tần Như Phong thấy tôi mới là người thừa kế thích hợp nhất của Tần gia…"
"Tôi hiểu rồi, anh chỉ vì muốn chuốc giận, tuy cơ thể của anh đang có một nửa dòng máu quý tộc Châu Âu chảy trong đó, nhưng anh vẫn là một người phương Đông chính hiệu, anh thừa kế lòng kiêu hãnh và sỉ diện hão của họ… Tần Tử Kiếm, nể tình chúng ta có mối quan hệ hợp tác, tôi nhắc nhở anh một câu. Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, nhất là không bao giờ được suy nghĩ ấu trĩ như kiểu của anh, hiểu rồi chứ?" Roberts ý nhị nói một câu mang triết lí thâm sâu.
"Tôi đã nói rồi, đó là chuyện riêng của tôi, anh không cần nhiều lời." Sắc mặt Tần Tử Kiếm tỏ ra khó chịu.
………
Đến giữa trưa, Vương Hà vẫn không gọi được vào máy Phương Hạo Vân, mối lo trong lòng càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả lời trấn an của Đinh Tuyết Nhu cũng trở nên không còn tác dụng, cô bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh, cảm xúc dần dần mất đi kiểm soát, cứ ôm lấy máy điện thoại liên tục bấm số gọi đi.
Thất vọng hết lần này đến lần khác, Vương Hà gào khóc thảm thiết, vò đầu bứt tóc như một con điên.
Đinh Tuyết Nhu đau lòng nhìn vào Vương Hà nhưng không biết làm cách nào để an ủi nữa, cô thấu hiểu nỗi đau chị Hà đang gánh chịu vì cô biết Vương Kim Bảo là người quan trọng nhất trong lòng chị ấy.
Đinh Tuyết Nhu đặt trọn niềm tin vào Phương Hạo Vân, bây giờ cô không lo lắng việc Vương Kim Bảo có an toàn trở về hay không. Về việc này cô cảm thấy Phương Hạo Vân nhất định không thất tín. Điều cô lo lắng nhất chính là an toàn của Hạo Vân và Trương Bưu. Từ sáng sớm tới giờ cô luôn chờ cuộc gọi báo tin của Đại Phi nhưng vẫn chưa có cuộc điện thoại nào gọi đến. Cô từng gọi thêm lần nữa cho Đại Phi muốn nắm tình hình, nhưng bên kia đã tắt máy.
Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng khiến Đinh Tuyết Nhu đứng ngồi không yên.
Vương Hà càng gây náo loạn, Đinh Tuyết Nhu cũng sắp sụp đổ đến nơi.
Điều duy nhất cô có thể làm vào lúc này chính là chờ đợi và cầu nguyện, hy vọng tất cả khó khăn đều nhanh chóng trôi qua, đừng tiếp tục dày vò trái tim nhỏ bé của cô nữa.
………
Phương Hạo Vân căn cứ theo địa chỉ tìm đến nhà kho ngầm dưới đất ở ngoại ô phía nam với tốc độ nhanh nhất có thể. Khi hắn tới nơi, cánh cổng nhà kho mở rộng chờ sẵn. Bước từ từ một cách cẩn thận vào trong, Phương Hạo Vân ngẩng đầu nhìn lên, ngay giữa nhà kho, một chàng thanh niên tóc vàng mắt xanh, tướng mạo nho nhã đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế, tỏ thái độ ung dung thoải mái.
Không cần phải hỏi, người này chính là đồng nghiệp ngày xưa của Phương Hạo Vân, Thiên Đạo Diêm La Roberts.
Khi Phương Hạo Vân xuất hiện, Roberts vẫn chưa chú ý, hắn nheo mắt ngồi ở đó, trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì.
Phương Hạo Vân tiếp tục bước tới, đến khi còn cách Roberts 15m mới dừng bước. Sắc mặt nghiêm lại, Phương Hạo Vân gằn giọng: "Giao Trương Bưu ra!"
Giọng nói của Phương Hạo Vân như tiếng sấm, do hắn vận nội lực vào từng chữ nên khắp nhà kho rộng lớn đều vang vọng giọng nói âm u, tất cả những người có mặt trong nhà kho, bao gồm Tần Tử Kiếm và vài tên thuộc hạ thân tính đang núp trong căn phòng nhỏ đều nghe thấy.
Ánh mắt sắc lẻm của Roberts quét qua mặt Phương Hạo Vân, cười gằn: "Kẻ đeo mặt nạ Ngộ Không, cuối cùng thì mày đã xuất hiện… Hôm nay tao nhất định phải tháo lớp mặt nạ của mày xuống, tao muốn xem thử thành phố Hoa Hải nhỏ bé này sao lại có nhiều cao thủ giấu mặt đến thế. Nói thật cho mày biết luôn, Trương Bưu đang ở đây, nếu mày đánh bại được tao sẽ có thể đưa nó đi, còn không thì để tính mạng lại."
Phương Hạo Vân nhìn chăm chú đánh giá Roberts, đã lâu không gặp, khí thế trên người hắn mạnh lên không ít, xem ra đêm đó dì Bạch đúng là đã chỉ bảo hắn, giúp cảnh giới võ học của Roberts tiến bộ vượt bậc. Phương Hạo Vân biết trận chiến hôm nay sẽ vô cùng kịch liệt.
Roberts là đối thủ mạnh nhất hắn phải đối mặt, nhưng Phương Hạo Vân không hề sợ hãi, ngược lại hắn còn cảm thấy phấn khích. Một cao thủ như hắn từ lâu không gặp được đối thủ xứng đáng, hắn đã sớm mong chờ có một trận quyết chiến với cao thủ thật sự, thông qua chiến đấu nâng cao thực lực, đó mới là cách thức hiệu quả nhất.
Phương Hạo Vân mấp máy môi, dửng dưng nói: "Thiên Đạo Diêm La Roberts, tao biết rõ sức mạnh của mày, chưa chắc mày thắng được tao đâu."
Roberts ngửa cổ cười to, ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc, giọng nói lạnh băng: "Tốt lắm, mày đã biết rõ sức mạnh của tao mà còn dám tìm đến, đủ thấy mày tràn trề niềm tin chiến thắng, tao rất thích giao chiến với cao thủ tự tin vào mình như mày, hy vọng mày đừng làm tao thất vọng quá nhanh."
Phương Hạo Vân rít qua khẽ răng: "Roberts, mày sẽ phải hối hận về hành vi hôm nay…"
/829
|