" Không được."
" Không được."
Hai cô nàng như là trăm miệng một lời từ chối đề nghị của Phương Hạo Vân.
"Con gái thường xuyên nấu cơm thì không tốt cho làn da đâu." Phương Hạo Vân quyết định lấy cách đi đường vòng để khuyên bảo các cô nàng từ bỏ ý định.
"Không cần anh lo!" Bạch Lăng Kỳ liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, ôn nhu kéo cánh tay của Tạ Mai Nhi, cười nói: "Chị Mai, chúng ta cùng vào bếp đi."
Tạ Mai Nhi mỉm cười, gật gật đầu, lập tức lại nói với Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, em cứ ngồi xem TV đi, chị và Lăng Kỳ vào bếp đây."
Phương Hạo Vân buồn bực, vừa rồi còn vác gậy vác gộc mà ám đấu, như thế nào chỉ trong nháy mắt, hai người đã giống như là chị em tốt rồi.
Phương Hạo Vân nào biết đâu rằng, đừng nhìn hai cô nàng mặt ngoài có vẻ thân thiết, trên thực tế trong lòng đều đang lên gân lên cốt, chuẩn bị lấy tài năng nấu nướng ra để thi thố, muốn áp đảo đối phương.
Nhìn hai cô nàng kề vai sát cánh rời đi, Phương Hạo Vân không khỏi thì thầm một câu: "Con gái đúng là một loài động vật kỳ quái..."
Có điều, cũng rất thú vị.
Phương Hạo Vân cảm thấy rất vui vẻ ấm áp.
.....
Đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Hoa Hải Trương Bưu gần đây liên tục phiền muộn, trực giác nói cho hắn rằng, ba con họ Hàn đối với hung thủ của hai vụ án này rõ ràng là cảm kích, cho nên sống chết vẫn không chịu nói. Vốn định sử dụng phương pháp đặc biệt để xét hỏi, nhưng người ta cũng là người bị hại, về tình về lý không thể nói nổi, huống hồ thủ trưởng cũng không ủng hộ hắn thực hiện.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải cho tay sai đắc lực của mình là Tiểu Lý nghiêm mật chú ý động tĩnh của Hàn Tuyết Nhi, một khi có tin tức lập tức phải thông báo cho hắn.
Công sức không phụ lòng người, dưới sự cố gắng của hắn, sự tình rốt cục cũng có tiến triển mới, một tân sinh viên đại học đã lọt vào trong tầm mắt của hắn.
Hơn nữa tên của vị tân sinh viên này hắn lại vô cùng quen thuộc.
Cái tên Phương Hạo Vân này, trong thời gian ba năm vừa qua, hắn gần như là chưa từng buông ý định tra tìm, dường như trong phạm vi cả nước những người tên là Phương Hạo Vân hắn đều đã tra qua rồi.
Xem đến đây, chắc có bạn sẽ nghĩ rằng, chẳng lẽ có tên tội phạm nào tên là Phương Hạo Vân à?
Nếu bạn nghĩ như vậy, trên thực tế là sai lầm rồi.
Trương Bưu khi còn đi lính bộ đội đặc chủng có một huynh đệ chí cốt, tên của anh ta chính là Phương Hạo Vân. Có điều từ ba năm trước vì đánh nhau với thượng cấp bị khai trừ khỏi bộ đội sau đó liền bặt vô âm tín. Cùng năm đó, Trương Bưu bởi vì bất mãn với cách xử lý của quân đội đối với huynh đệ tốt, cho nên tự tay trình đơn xin chuyển công tác, sau đó dưới sự giúp đỡ của bằng hữu, tiến vào cục công an của thành phố Hoa Hải. Từ ngày đó trở đi, hắn bắt đầu sử dụng nhiều mối quan hệ của mình để tìm kiếm người huynh đệ năm xưa.
Trong vòng ba năm, hắn gần như đã tra tất cả những người tên là Phương Hạo Vân trong cả nước, nhưng mà toàn bộ đều không khớp.
"Sếp, nghĩ cái gì đó?" Tiểu Lý thấy Trương Bưu hơi ngây ra, liền đi lên, nhẹ nhàng đụng vào tay hắn.
Trương Bưu quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: "Cậu xác nhận là vào ngày Hàn Tuyết Nhi gặp chuyện không may, chị họ của cô bé là Trần Thanh Thanh lấy điện thoại cầu cứu Phương Hạo Vân?"
"Sếp, chuyện này là thật." Tiểu Lý nói: "Phương Hạo Vân đích xác là có võ nghệ rất tốt, chuyện này em đã phái người tới đại học Hoa Hải xác nhận, nghe nói hắn chỉ dễ như bỡn đã chế phục được Kimura của hội Karate."
"Sếp, anh bảo bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Tiểu Lý cảm thấy hơi khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ anh thật sự hoài nghi Phương Hạo Vân có liên quan tới vụ án mạng lần đó ở quán Mặt trời đỏ? Em thấy rằng không có nhiều khả năng, hắn cũng chỉ là một tân sinh viên đại học, hơn nữa sau khi điều tra, chúng ta đã biết rằng Phương Hạo Vân chỉ là một con mọt sách, bình thường thậm chí còn hay bị người ta bắt nạt. Hơn nữa tính tình của hắn là luôn thích cúi mình, cho tới bây giờ, cũng chẳng có mấy bạn học của hắn biết hắn là người thừa kế của một tập đoàn lớn..."
"Cứ cho rằng thật sự là do hắn làm, chúng ta cũng không nhất thiết phải đi điều tra người ta, hai vụ án tử đó trong cục đã bỏ qua rồi. Hơn nữa, em vẫn cảm thấy rằng hành vi của người này rất có tinh thần hiệp nghĩa, những kẻ chết trong hai vụ án này, không có một ai là kẻ không đáng chết."
Đối với hung thủ thần bí kia, trong lòng Tiểu Lý có một loại sùng bái khó nói nên lời. Thân là nhân viên cảnh sát, trong quá trình phá án, hắn đã chứng kiến nhiều chuyện cực kỳ bất công, hắn thậm chí còn muốn tự mình đi ám sát một vài kẻ mà tạm thời pháp luật chưa thể trừng trị nổi, chỉ có điều hắn không có đủ khả năng đó.
" Tiểu Lý, hiện tại tôi cần cậu quan sát kĩ Phương Hạo Vân." Trương Bưu thản nhiên nói: "Có cơ hội hãy thử thân thủ của hắn, mặt khác đi an bài một chút, tôi muốn tiếp xúc với chị họ Trần Thanh Thanh của Hàn Tuyết Nhi."
"Sếp, anh muốn tiếp xúc với Trần Thanh Thanh cũng phải được người ta đồng ý mới được, nhà họ Trần ở trong thành phố Hoa Hải có năng lực không nhỏ." Tiểu Lý nhắc nhở một chút.
" Đương nhiên, tôi chỉ nói là tiếp xúc, chứ không phải xét hỏi." Trương Bưu nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không thực muốn đưa hung thủ kia ra ngoài công lý, tôi chỉ muốn biết rõ ràng sự thật. Hơn nữa, tôi vô cùng chờ mong muốn được đọ sức với hung thủ thần bí kia..."
"Sếp, anh đánh không lại hắn đâu..." Tiểu Lý hí hí cười nói.
...
Đợi hơn hai giờ, Tạ Mai Nhi cùng Bạch Lăng Kỳ cuối cùng cũng đã nấu ăn xong, mùi thơm nức mũi của đồ ăn thi thoảng lại truyền lên từ phòng bếp.
Phương Hạo Vân rốt cục không kiềm chế được con sâu thèm ăn trong bụng, liền lẻn vào, đang chuẩn bị nếm thử một chút, không ngờ hai cô nàng đã trừng mắt hạnh, sẵng giọng: "Biến, đi rửa tay đi, trước khi ăn cơm phải rửa tay."
Nhìn hai cô nàng trăm miệng một lời, ngôn từ hợp lí lẽ, Phương Hạo Vân đành phải ngoan ngoãn đi rửa tay, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, hai nàng không phải định hợp nhau lại để đối phó ta đó chứ.
" Hạo Vân, đây là món chân giò tuyết lê do em làm, vị tươi thơm ngọt mặn, chân giò ăn không ngấy, anh thử đi." Rửa tay xong trở về bàn ăn, Bạch Lăng Kỳ bên kia đã giành trước gắp cho Phương Hạo Vân một miếng chân giò.
Phương Hạo Vân đương nhiên không dám phụ lòng tốt của bạn gái, vội vàng thưởng thức, vừa mới nuốt vào bụng, nhất thời liền khen không dứt miệng: "Lăng Kỳ, không tồi đó, không nghĩ tới em lại có tay nghề như vậy, sao trước kia anh lại không biết nhỉ? Ngon, thật sự là ăn ngon, ừm, anh phải ăn thêm miếng nữa."
" Hạo Vân, em thử món sườn nhân quả của chị đi..." Tạ Mai Nhi bên này cũng không cam lòng chịu yếu thế, vội vàng gắp tới món ăn sở trường của mình.
Nhìn miếng xương sườn vàng óng ánh kia, Phương Hạo Vân đã thấy ngon miệng, theo bản năng nuốt nước miếng ừng ực, Phương Hạo Vân vội vàng bắt đầu thưởng thức miếng sườn nhân quả kia, miếng thịt sau khi vào miệng mềm mềm, ngọt mặn vừa miệng, thật sự là món ngon khó tả.
" Thế nào? Ăn ngon không?" Tạ Mai Nhi vô cùng tin tưởng vào tay nghề của mình, từ cách Phương Hạo Vân cắm đầu vào ăn là đã có được đáp án.
"Vâng, ăn ngon. Chị Mai, không nghĩ tới chị vừa làm việc siêu, lại còn biết nấu ăn ngon nữa, thật sự là không tồi đó."
Phương Hạo Vân ăn ngay nói thật, không chút keo kiệt khích lệ Tạ Mai Nhi một chút.
Tiếp đó Phương Hạo Vân lại thưởng thức món cá hầm rượu tỏi và thịt kho tàu của Bạch Lăng Kỳ, khoai tây cay và thịt dầm tương của Tạ Mai Nhi vân vân.
Nói thật, tay nghề của hai nàng không tệ chút nào, Phương Hạo Vân đúng là được hưởng lộc, trong lòng vô cùng thích thú.
" Chị Mai, Lăng Kỳ, tay nghề của hai người thật sự là ngoài dự kiến của em, theo em thấy ấy, cho dù là đầu bếp của khách sạn năm sao cũng không chắc bằng một nửa của hai người." Phương Hạo Vân tâm tình đang tốt, bắt đầu không ngừng khích lệ hai cô nàng.
"Vậy... rốt cuộc là ai nấu ăn ngon hơn một chút?" Bạch Lăng Kỳ dường như không vừa lòng lắm với đánh giá của Phương Hạo Vân.
"Đúng vậy, đồ ăn bọn chị nấu em cũng ăn hết rồi, em cảm thấy đồ ăn của ai ngon hơn một ít?" Tạ Mai Nhi cũng thực sự muốn biết vấn đề này, bận rộn cả buổi, tóm lại cũng phải phân ra cao thấp chứ.
"Cái này... việc đó, đồ ăn hôm nay rất ngon, em ăn cơm đã, lúc ăn không nói chuyện, mới là hành vi của quân tử." Nói xong, Phương Hạo Vân liền không nói nữa, bắt đầu chuyên tâm vào ăn cơm.
Hai nàng đối với thái độ của người hòa giải là Phương Hạo Vân rất không hài lòng, đều oán hận lườm hắn, cũng không ăn cơm. Phương Hạo Vân lại mặc kệ không để ý đến, đồ ăn rất ngon, không gây chuyện mới là vương đạo.
Rất nhanh, dưới tình huống mắt nặng mày nhẹ của hai cô nàng, Phương Hạo Vân đã ăn sạch sẽ cả bàn ăn bảy tám món, cuối cùng hắn còn lấy tay quẹt miệng, có ý như vẫn muốn tiếp, hỏi: "Còn nữa không? Thực đã quá..."
Hai nàng nghe vậy, dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn nhau, bất mãn trong lòng nhất thời tan biến đi hết.
" Hạo Vân, anh là quỷ đói đầu thai đó hả?"
Bạch Lăng Kỳ tức giận liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, có điều trong lòng cũng ngọt ngào, ăn sạch rồi, không phải chứng minh rằng tài nấu ăn của mình rất được sao.
Đồng dạng, trong lòng Tạ Mai Nhi cũng cảm thấy ấm áp dào dạt, từ khi tốt nghiệp rời nhà phấn đấu bên ngoài, cô mới là lần đầu tiên nấu ăn cho con trai. Đạt được sự thừa nhận của người con trai, trong lòng đương nhiên là vui vẻ.
" Ha hả, bình thường kỳ thật anh không ăn nhiều như vậy, hôm nay là ngoại lệ, chủ yếu là hai chị em nấu ăn thật sự là rất ngon."
Phải mềm mỏng, nếu đã ăn đồ ăn của cả hai cô nàng, Phương Hạo Vân cũng chỉ còn biết xử lý sự việc cho thật công bằng, không được đắc tội với ai hết.
"Quỷ chết đói, không còn, một mình anh ăn hết toàn bộ rồi, em với chị Mai còn chưa ăn miếng nào đó." Bạch Lăng Kỳ hầm hừ nói: "Không có tí phong độ thân sĩ nào."
Bạch Lăng Kỳ nói năng thì chua ngoa, nhưng trong lòng lại mềm như đậu hủ, đừng nhìn miệng nàng như không muốn buông tha cho người, kỳ thật trong lòng đối với Phương Hạo Vân rất tốt, hận không thể móc trái tim ra mà đưa cho người ta thôi.
Tạ Mai Nhi mỉm cười, giúp đỡ hoà giải, nói: "Em Lăng Kỳ, em nếu còn đói, chị nấu chút mì cho em ăn nhé?"
" Cám ơn chị Mai, có điều chắc không cần đâu, kỳ thật em không đói lắm, chờ tới bữa cơm chiều cũng được."
Bạch Lăng Kỳ làm một bữa ăn công phu như vậy, hoàn toàn là vì muốn bộc lộ tài năng trước mặt bạn trai, còn chính mình thì căn bản là không hề đói khát.
Trên thực tế, Tạ Mai Nhi cũng là như vậy, sức ăn của con gái vốn kém, buổi sáng mười giờ mới ăn sáng, nếu không phải vì ám đấu với Bạch Lăng Kỳ, cô cũng sẽ lười không thèm nấu cơm làm gì.
.....
" Hạo Vân, đêm nay em không đi, ở lại đây với anh được không?" Thu dọn bát đĩa xong, ba người trở lại phòng khách, Bạch Lăng Kỳ ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, ôm lấy cánh tay phải của hắn, nói như đang làm nũng.
Cô nam quả nữ, lửa gần rơm lâu ngày... Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, đang định từ chối, lại không ngờ rằng Bạch Lăng Kỳ lại nhào vào lòng hắn, thơm một cái thật mạnh lên mặt hắn.
Tạ Mai Nhi thấy thế, toát mồ hôi hột một trận, con gái ngày này càng ngày càng bạo dạn, tốt xấu gì cũng còn có cô là một người ngoài ở một bên mà.
" Hạo Vân, anh không nói lời nào, coi như là đồng ý rồi, đêm nay em sẽ ở lại đây với anh, lát nữa em sẽ gọi điện cho ba mẹ, bảo là em qua đêm ở nhà bạn Hoa..." Bạch Lăng Kỳ căn bản là không để cho Phương Hạo Vân có cơ hội mở miệng, thẳng một lèo nói ra hết.
Tạ Mai Nhi biếng nhác ngồi ở sofa đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào TV, một bộ dáng cao cao tại thượng có vẻ mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Có điều trong lòng lại suy nghĩ, Bạch Lăng Kỳ ngủ lại, hình như vẫn là muốn thị uy với mình hay sao ấy.
" Nếu không... Lăng Kỳ em nếu thật sự muốn ngủ lại, không bằng ngủ cùng với..."
Ý tứ của Phương Hạo Vân là muốn Bạch Lăng Kỳ và Tạ Mai Nhi ngủ cùng cả đêm. Dù sao bên phòng của Tạ Mai Nhi cũng đủ lớn, giường cũng đủ lớn, có điều hắn còn chưa nói xong, Bạch Lăng Kỳ cũng đã chặn miệng hắn lại, kéo cánh tay hắn, làm nũng nói: "Hạo Vân, em có chút mệt, mình vào phòng anh nghỉ trước đi."
Sau khi bị Bạch Lăng Kỳ kéo vào phòng, Phương Hạo Vân có chút rầu rĩ không vui.
Trong ánh mắt của Bạch Lăng Kỳ hiện lên một tia giảo hoạt rõ ràng, khẽ cười nói: "Hạo Vân, anh giận à?"
"Anh giận cái gì?" Phương Hạo Vân bình tĩnh hỏi lại.
"Còn bảo không giận? Anh xem sắc mặt anh, sao lại nghiêm túc như vậy..."
Bạch Lăng Kỳ hai tay đè lên bờ vai hắn, ấn hắn ngồi lên giường, sau đó khóe miệng nở một nụ cười, nghiêm túc nói: "Hạo Vân, anh cũng không nên trách em hẹp hòi, chị Mai tuyệt đối là có ý tứ với anh, em phải làm cho chị ấy biết, anh cũng đã có bạn gái, và đó là em."
Nghe Bạch Lăng Kỳ nói như vậy, Phương Hạo Vân thật sự không biết phải nói sao cho phải, cảm thấy trong lòng hơi lạnh lẽo, nha đầu này hình như có dục vọng chiếm giữ rất mạnh.
Ngay trong nháy mắt khi Phương Hạo Vân ngây người ra, Bạch Lăng Kỳ đã thơm một cái lên trán hắn, đắc ý cười cười: "Hạo Vân, nếu không chúng ta tốt nghiệp xong kết hôn luôn có được không?"
Phương Hạo Vân nhất thời đổ mồ hôi lạnh trên trán, như thế nào đã nghĩ đến kết hôn rồi? Chẳng lẽ con gái thời nay đều mạnh bạo như vậy?
Phương Hạo Vân cảm thấy hoài nghi, có phải giữa mình và Bạch Lăng Kỳ có sự khác nhau, sao ở bất cứ chuyện gì, lối suy nghĩ của hắn dường như vĩnh viễn cũng không theo kịp tiết tấu của nha đầu kia.
" Hạo Vân, sao anh lại không nói gì thế?"
Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân một lúc lâu vẫn không nói, sắc mặt liền trầm xuống, hầm hừ nói: "Em đã biết rằng bọn công tử nhà có tiền như các anh nhất định là không tốt đẹp gì mà, anh nhất định là chỉ muốn chơi đùa với em, đến khi chơi xong, sẽ vung chân đá em luôn..."
"Toát mồ hôi!"
Phương Hạo Vân vẻ mặt đen kịt, có lẽ rất nhiều tên công tử có tiền sẽ giống như Bạch Lăng Kỳ nói, nhưng mà hắn Phương Hạo Vân không phải là người như vậy, huống hồ, hắn vốn nguyên bản cũng không phải là con em nhà giàu có gì cả.
" Lăng Kỳ, em hiểu lầm rồi, ý của anh là chúng ta bây giờ còn nhỏ, hiện giờ nói chuyện kết hôn có phải còn hơi sớm không. Em yên tâm đi, đợi khi chúng ta tốt nghiệp, anh nhất định sẽ suy xét kỹ càng chuyện này." Phương Hạo Vân tận lực giải thích một hồi.
"Toát mồ hôi!"
Phương Hạo Vân vẻ mặt đen kịt, có lẽ rất nhiều tên công tử có tiền sẽ giống như Bạch Lăng Kỳ nói, nhưng mà hắn Phương Hạo Vân không phải là người như vậy, huống hồ, hắn vốn nguyên bản cũng không phải là con em nhà giàu có gì cả.
" Lăng Kỳ, em hiểu lầm rồi, ý của anh là chúng ta bây giờ còn nhỏ, hiện giờ nói chuyện kết hôn có phải còn hơi sớm không. Em yên tâm đi, đợi khi chúng ta tốt nghiệp, anh nhất định sẽ suy xét kỹ càng chuyện này." Phương Hạo Vân tận lực giải thích một hồi.
Nghe bạn trai nói như vậy, Bạch Lăng Kỳ cẩn thận suy nghĩ, cũng thấy được rằng mình có hơi nóng vội, thậm chí còn có chút không biết ngượng.
Trên thực tế Bạch Lăng Kỳ là một cô gái truyền thống, hành vi khác thường ngày hôm nay, hoàn toàn là do bị bức bách, cô muốn nhanh chóng chứng nhận thân phận của mình với Tạ Mai Nhi.
Cho nên mới ít đi vài phần rụt rè, thêm vài phần bạo dạn.
.......
Thoáng cái đã hết buổi chiều, khi bầu trời đã tối đen, Phương Hạo Vân cuối cùng cũng tự mình đưa Bạch Lăng Kỳ trở về ký túc xá trường, tiểu nha đầu này từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có thói quen qua đêm ở ngoài, hơn nữa, sau khi tỉnh táo lại, cô bé cũng không còn dũng khí ngủ cùng một phòng với Phương Hạo Vân nữa.
Vài ngày sau đó, cuộc sống của Phương Hạo Vân đã khôi phục lại yên tĩnh, khi nào có tiết thì đi học, khi không có tiết thì hắn tới công ty chơi để đủ tiêu chuẩn lĩnh lương, còn có cái để mà trả tiền thuê phòng trọ, mọi thứ đều diễn ra bình thường.
Tạ Mai Nhi từ ngày đó sau khi gặp Bạch Lăng Kỳ, thái độ với Phương Hạo Vân rõ ràng là lãnh đạm đi nhiều, cô không muốn bị người khác hiểu lầm. Huống hồ, người tình trong mộng của cô hẳn phải là đại gia lắm tiền, chứ không phải là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như Phương Hạo Vân.
...........
Buổi chiều nay vẫn như bình thường không có tiết.
Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ ăn cơm trưa ở cantin trường, sau đó phải tới công ty.
Sau khi trở về công ty, Phương Hạo Vân vội vàng mở máy tính ra đăng nhập vào tài khoản của mình, mở danh sách truyện, xem chương mới nhất của "Hi Du Hoa Tùng".
Sau đó, hắn cảm thấy có chút nhàm chán, đành phải ngây ngốc ngồi ở đó, đưa lưng vào ghế, chỉ một lát sau, đã say sưa đi vào giấc ngủ.
Văn Kỳ đi ra từ văn phòng, ánh mắt tuần tra một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Phương Hạo Vân. Khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân ngủ, không khỏi thở dài một cái.
Tạ Mai Nhi thoáng do dự một chút, đưa tay gõ lên trán Phương Hạo Vân, khiến hắn bừng tỉnh.
Phương Hạo Vân ngẩng đầu nhìn về máy tính phía trước, hình ảnh vẫn còn đang ở trang vipvandan, mà Tạ Mai Nhi ở phía đối diện lại đang không ngừng nháy mắt ra hiệu với hắn.
Bình tĩnh nào, sao tần suất nháy mắt lại nhiều như vậy? Hay là giống như Lăng Kỳ nói khi trước, cô ta đúng là có ý tứ với mình.
Ngay tại lúc Phương Hạo Vân đang phân vân, Văn Kỳ cũng đã đi tới, cô thản nhiên hỏi: "Tỉnh ngủ rồi?"
"À, là bị người đánh thức chứ..." Phương Hạo Vân nói một câu thật lòng, lập tức vội vàng nói: "Tổ trưởng, em bắt đầu làm việc đây."
Nói xong vội vàng tắt vipvandan, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện ra, hắn hình như cũng không có cái gì cần làm, ít nhất hiện tại hắn thật sự cũng không biết hắn ở công ty để làm cái gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Thế này... tổ trưởng, chị bảo em phải làm gì nhỉ?"
Não bộ của Phương Hạo Vân có chút chập mạch, đối diện với màn hình máy tính sáng trưng, hắn trực tiếp đưa ra câu chất vấn với lãnh đạo của mình.
Nghe thấy câu hỏi của Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi, Trương Mỹ Kỳ cùng với mấy nhân viên văn phòng thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, không biết sao tập đoàn Thịnh Hâm trước giờ luôn coi trọng nhân tài lại tuyển một kẻ dở hơi như vậy.
Trong lòng Tạ Mai Nhi không khỏi lo lắng cho Phương Hạo Vân, sợ hành vi của hắn hôm nay sẽ chọc giận Văn Kỳ, nếu như vậy, hắn có thể sẽ bị đuổi việc mất.
Ngoài ý muốn chính là, Văn Kỳ cũng không nổi giận, mà chỉ thản nhiên nói: "Người trẻ tuổi không nên ngủ nhiều, ngủ nhiều đối với sức khỏe thân thể không được tốt. Đúng rồi, nếu như em có hứng thú, chị nghĩ chị có thể cho em một nhiệm vụ, yên tâm, rất đơn giản thôi."
"Nhiệm vụ?" Phương Hạo Vân hình như không được tình nguyện cho lắm, có việc làm đương nhiên là tốt, nhưng mà hắn hiện giờ chỉ muốn nhàn rỗi, huống hồ hiện tại hắn cũng chỉ là đi làm part-time, chủ yếu của hắn vẫn là đi học mà.
"Em không thích à?" Văn Kỳ nhẹ cau mày lại, trong ánh mắt có chút không vui, có điều cô vẫn không nổi giận, chỉ thản nhiên giải thích: "Tập đoàn Trần Thị gần đây có một thương vụ lớn muốn đàm phán rộng rãi, chị hy vọng em có thể tiếp xúc với Trần Thị, mở ra một mối quan hệ..."
Lời này vừa nói ra, Tạ Mai Nhi cùng Trương Mỹ Kỳ đều cảm thấy nghi hoặc, việc đàm phán thương vụ với một tập đoàn lớn như Trần Thị, tổ trưởng luôn luôn tự thân xuất mã mà, đến ngay cả Trương Mỹ Kỳ là cốt cán ở tổ hai cũng không được chen chân vào, lần này không biết thế nào, lại để cho Phương Hạo Vân đi liên hệ.
Thương vụ lớn của công ty lớn, ứng với đó chính là phần trăm cao, thu nhập cao. Trên thực tế, rất nhiều người đều hy vọng tổ trưởng Văn Kỳ sẽ sai mình đi.
"Em không rảnh à? Hay là em không muốn đi, dù sao cũng phải cho chị một lời chắc chắn chứ?" Thái độ của Văn Kỳ lại tốt lạ thường, không hề có dấu hiệu nổi nóng.
Phương Hạo Vân da mặt có dày, cũng không có khả năng nói rằng mình không rảnh. Tuy rằng hắn hiện giờ là làm part-time, nhưng mà trong số các nhân viên của tổ hai, hắn đúng là người nhàn rỗi nhất, nhàn rỗi đến mức hắn còn có thể ở giữa văn phòng nghỉ trưa.
"Việc này... tổ trưởng, nếu chị không sợ em làm hỏng chuyện, thì em nghĩ rằng em có thể thử xem sao." Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, nhè nhẹ nói.
Hừ, chỉ là đi liên lạc để lấy cảm tình, nếu ngay cả chuyện như vậy mà cậu cũng có thể làm hỏng, thì cái từ "phế vật" rất hợp với cậu đó. Trong lòng Văn Kỳ lầm bầm nói, ở mặt ngoài vẫn giữ nụ cười như trước: "Không thành vấn đề, em làm được, chị rất xem trọng em đó!"
Nói xong câu đó, Văn Kỳ gọi thư kí lại, nói rõ ràng chi tiết cho Phương Hạo Vân, còn chính mình lại giống như chạy nạn rời đi, vào văn phòng của mình.
Nếu không phải do tổng giám đốc tự mình phân phó, cô cũng chẳng thèm để ý tới cái tên phế vật kia.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, chuyện lần này cũng chẳng có gì phải lo, thương vụ của tập đoàn Trần Thị đó, tập đoàn Thịnh Hâm vốn cũng không trông mong nhiều lắm. Nếu không phải như vậy, Văn Kỳ cũng sẽ không dễ dàng đồng ý phái Phương Hạo Vân tới đó bàn bạc.
Sau khi từ thư kí tiểu thư biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, hắn suy nghĩ, tập đoàn Trần Thị này và Trần Thanh Thanh có cái liên hệ gì hay không?
Bởi vì sau vài lần tiếp xúc, hắn cảm thấy rằng Trần Thanh Thanh cũng không phải con gái nhà bình thường, cũng đoán rằng nhà của cô ta không giàu thì cũng sang.
Nếu trùng hợp tập đoàn Trần Thị cũng chính là của nhà Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân lại thấy hơi đau đầu, giao tiếp với vị học tỷ kia, thực là rất phiền toái.
Thu dọn đơn giản một chút, Phương Hạo Vân tắt máy tính, rời khỏi công ty.
Đương nhiên, hắn cũng không phải đi tập đoàn Trần Thị ngay lập tức, hắn đi bộ về trường trước đã. Trái với không khí vội vàng ở công ty, hắn vẫn thích sự yên tĩnh và tự do ở trường học hơn.
" Mai Nhi, em hình như không yên lòng hay sao ấy, có phải có tâm sự gì phải không?" Sau khi tan tầm, Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi cùng đi với nhau, dọc theo đường đi Trương Mỹ Kỳ cảm thấy tâm tình của Tạ Mai Nhi dường như không được tốt cho lắm.
Tạ Mai Nhi xốc lại tinh thần, mỉm cười với Trương Mỹ Kỳ, nói: "Em không sao, đúng rồi, chị không phải bảo tới phố đi bộ chơi sao? Chúng ta đi bộ tới đó, hay là lấy xe đi tới đó?"
Trương Mỹ Kỳ cười nói: "Mai Nhi, nếu như em có chuyện, chúng ta để hôm nào lại đi dạo phố cũng được."
Tạ Mai Nhi sửng sốt một chút, ngượng ngùng nói: "Chị Mỹ Kỳ, kỳ thật... kỳ thật em cũng không có chuyện gì, em chỉ là nghĩ..."
/829
|