Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 370:

/829



Trên mặt Kim Phi không còn vẻ vui mừng nữa, cô nghiêm túc nói: "Phương thiếu gia, anh không được chửi thầm tôi đâu đấy, tôi không phải loại ham hố cái lợi nhỏ đâu, cũng là vì anh, chuyện này nếu đổi lại là người khác, cho dù có cho tôi một núi vàng, tôi cũng không chịu làm đâu. Cái này là do tôi nể cái mối giao tình giữa tôi và anh nên tôi mới đồng ý đấy."

Nâng ly rượu lên, trên mặt Phương Hạo Vân để lộ một nụ cười khinh thường: "Được rồi, đừng có mà giả vờ trước mặt tôi nữa, đừng có được lợi rồi mà còn ra vẻ, cô nghĩ gì tôi hiểu rất rõ, bản thân cô càng rõ hơn. Lập tức báo cho đám chơi thu gom cổ phiếu của cô, hành động ngay bây giờ... nhớ kỹ, nhất định phải bí mật, nếu do người của cô xảy ra sơ xuất, vậy thì cô sẽ phải gánh chịu trách nhiệm, hiểu chưa ?"

Kim Phi gật đầu, đanh giọng nói: "Yên tâm đi, người của tôi sẽ không để xảy ra vấn đề gì đâu, điểm này tôi có thể lấy tính mạng của mình ra để mà đảm bảo."

"Này cô, tôi có thể nói lại lần nữa, nếu người của cô để xảy ra sơ xót, phá hoại chuyện của tôi, tôi nhất định sẽ không dung thứ... thủ đoạn của tôi cô cũng biết rồi đấy." Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.

Cảm nhận được sát khí trong mắt người đàn ông, Kim Phi không dám sơ xuất, vội vàng nói: "Tôi hiểu, tôi sẽ không để anh phải khó xử."

Nhìn đồng hồ, Phương Hạo Vân nói: "10 phút sau, tập đoàn Trần Thị sẽ liên lạc với cô, cụ thể sẽ làm như thế nào, họ sẽ nói cho cô biết. Nhớ kỹ, hãy làm theo lời họ một cách vô điều kiện."

"Tôi biết...!" Dưới cái thế mạnh mẽ của người đàn ông, Kim Phi ngoài gật đầu ra vẫn là gật đầu, không dám làm trái lại.

Qua chuyện ngày hôm nay, cô càng nhìn rõ hơn thủ đoạn của Phương Hạo Vân, người đàn ông này quá lợi hại đi... cũng quá tàn nhẫn, làm kẻ thù của hắn, đúng là rất đau khổ.

Đương nhiên, có được nhận thức này không đồng nghĩa với việc Kim Phi sẽ không phục thù nữa. Ngược lại, cái ý niệm phải phục thù trong lòng cô lại càng mạnh mẽ hơn. Thử nghĩ xem, nếu có thể đẩy ngã được một kẻ mạnh như thế, vậy thì sẽ đáng tự hào biết bao nhỉ ?

Kim Phi thầm nghiến răng: "Đại thiếu gia nhà họ Phương, sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến anh phải đền lại gấp nhiều lần."

……..

Những ngày tháng này Tưởng Đại Phát vô cùng buồn bực. Đầu tiên là bị cái tên mặt trắng đó sỉ nhục một trận, còn bị tống giam trong cục, tạm giữ hết mấy ngày. Khó khăn lắm mới có thể được thả ra, kết quả, lại gặp phải sao dữ, tay cũng bị đánh gãy luôn. Ông vốn định báo cảnh sát, nhưng sau đó nghĩ lại, báo cảnh sát thì cũng chẳng có ích gì, tên nhóc đó gần như có tay mắt ở khắp nơi, quan hệ với cục cảnh sát cũng rất tốt.

Chẳng biết làm sao, Tưởng Đại Phát đành tự mình ngậm đắng nuốt cay, qua vài ngày trị liệu, tay ông dường như vẫn chưa được cải thiện hơn, dùng sức một tí cũng không được, hơn nữa cứ đau đớn suốt.

Theo như kế hoạch, ông còn định nghỉ vài ngày ở bệnh viện. Nhưng hôm nay đột nhiên trợ lý gọi điện đến, nói là cổ phiếu của công ty, đã xuất hiện điều khác thường, tuột giá rất nhanh.

Nhận được tin Tưởng Đại Phát liền nôn nóng. Từ sau khi nguy cơ tiền tệ mang tính toàn cầu bắt đầu, giá trị cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng đã không bị ngâm nước nữa. Cổ phiếu này nếu có tiếp tục rớt giá, thì sẽ rất phiền phức, không chừng công ty còn bị phá sản, cái sự nghiệp mà mình cực khổ cả nửa đời người có sẽ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Không lo đến cái đau ở tay nữa, ông vội vàng chạy từ bệnh viện về công ty. Các cổ đông của công ty đều có mặt, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình, căng thẳng nhìn vào bảng cổ phiếu, giá cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng vẫn tiếp tục sụt giá, ước chừng khó có khả năng sẽ ngừng lại.

"Chuyện gì thế... Tiểu Vương, có tìm ra được nguyên nhân không ?"

Tiểu Vương là người quản lý và giám sát cổ phiếu của công ty, cũng là một tiến sĩ kinh tế học có tiếng, là một trong những người được Tưởng Đại Phát xem trọng nhất.

Tiểu Vương buồn bã thở dài, nói: "Giám đốc Tưởng, vẫn chưa tìm được nguyên nhân, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chắc chắn có người đang âm thầm ép giá chúng ta, hơn nữa vốn của đối phương cũng rất mạnh... giám đốc Tưởng, anh thử nghĩ xem, dạo gần đây anh đã đắc tội với ai không ?"

Nếu nói đến người mà hắn đắc tội, Tưởng Đại Phát liền nghĩ ngay đến Phương Hạo Vân, nhưng suy nghĩ kỹ lại, thì cái tên phá gia chi tử đó làm được gì chứ ? Chỉ với một chút bản lãnh của hắn, có thể ép giá cổ phiếu của mình sao. Hơn nữa, vốn của tập đoàn Thịnh Hâm dường như đều đã đổ vào công trình vịnh Kim Thủy, chuyện này nhất định không phải do họ làm.

Nhưng ngoài Phương Hạo Vân ra, hình như hắn cũng không đắc tội với ai khác.

"Tiểu Vương, cậu thấy đối phương đã dùng bao nhiêu vốn..." Tưởng Đại Phát cố gắng để tâm trạng của mình được bình tĩnh lại, giữ cho đầu óc được tỉnh táo, trong lúc quan trọng này, không được để chút sai sót nào cả.

"Theo tính toán ban đầu, ít nhất cũng là 500 triệu nhân dân tệ..." Tiểu vương dựa vào ánh mắt sắc bén của mình, đã phân tích và đưa ra ngay kết luận. Tuy không thể nói là chính xác trăm phần trăm, nhưng ít ra cũng nắm chắc được khoảng 80%.

"Nhiều vậy sao ?" Đôi mày của Tưởng Đại Phát nhíu chặt lại, sắc mặt liền tái xanh, quả thật ông nghĩ không ra, trong số kẻ thù của mình, ai có thể có được số tiền lớn như vậy.

"Có cách gì không ?" Tưởng Đại Phát dò xét hỏi Tiểu Vương.

"Trừ phi đối phương chịu rút lui, nếu không thì chúng ta chẳng còn cách nào khác... thật ra chúng ta hoàn toàn có thể tiến hành ngăn cản được, nhưng anh cũng đã biết, số vốn lưu động của công ty vốn không đủ dùng... bây giờ chúng ta chỉ đành ngồi nhìn cổ phiếu bị ép giá mà thôi..." Tiểu Vương không biết làm sao nên thở dài.

"Đi kiện với ủy ban quản lý giám sát thị trường chứng khoáng..." Trong lòng Tưởng Đại Phát nghĩ ra một kế.

"Không được...!"

Tiểu Vương đanh giọng đáp: "Đối phương hoàn toàn thực hiện theo luật doanh nghiệp, trên lý luận mà nói, họ không hề có hành vi phạm pháp nào."

"Chẳng lẽ chúng ta chỉ đành ngồi chờ chết sao ?" Tưởng Đại Phát tức giận, không còn nhớ đến cái đau ở tay nữa, hắn kéo Tiểu Vương đứng dậy, quyết định để mình tự xử lý. Nhưng tay trái của ông vốn không thể dùng sức được, nên không thể hoàn thành những thao tác phức tạp này.

"Giám đốc Tưởng, vô dụng thôi... nếu đối phương muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, chúng ta vốn không còn cách nào khác... tôi thấy chúng ta nên bắt tay vào công việc tiếp theo."

Tiểu Vương kiến nghị nói: "Giám đốc Tưởng, nếu anh không muốn công ty bị phá sản, tốt nhất nên nghĩ cách mượn tiền... đương nhiên, là một chuyên gia tiền tệ, tôi kiến nghị anh, nếu quả thật không được thì có thể tuyên bố phá sản, như vậy, tổn thất của anh sẽ được giảm đến mức thấp nhất."

Nghe Tiểu Vương nói vậy, các cổ đông cao cấp của địa ốc Thiên Hồng liền biến sắc, nếu quả thật tuyên bố phá sản, thì lợi ích của họ sẽ bị tổn thất rất nhiều.

"Các cổ đông đang bán tháo cổ phiếu đi..."

Giá cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng tuột rồi lại tuột, các cổ đông đã chịu không nổi nữa. Tuy bây giờ bán tháo đi, nhất định sẽ mất một khoản tiền lớn, nhưng như vậy còn đỡ hơn phải bồi thường.

Tưởng Đại Phát nhìn chằm chằm vào màn hình, hắn phát hiện, sau khi các cổ đông bán tháo cổ phiếu ra, lập tức có người mua hết toàn bộ số cổ phiếu đó, tốc độ rất nhanh, vốn không kịp để người khác trở tay.

"Giám đốc Tưởng, anh cũng đã thấy rồi đó. Họ đã quyết tâm muốn chơi chúng ta cho đến chết... đó là âm mưu thương nghiệp... tôi thấy anh nên tiếp nhận kiến nghị của tôi đi ?" Tiểu Vương thất vọng nói.

"Không được..."

Tưởng Đại Phát chớp mắt một cái, nói với ban lãnh đạo trong công ty: "Các vị, địa ốc Thiên Hồng là do một tay tôi sáng lập nên, bất luận thế nào, tôi cũng sẽ không để nó phải chịu phá sản. Các anh chị hãy tin tôi, tôi sẽ mau chóng tìm đủ vốn để phản công lại... đối phương muốn nuốt chửng địa ốc Thiên Hồng, là điều không thể xảy ra. Cứ cho là họ đã mua hết số cổ phiếu trong tay các cổ đông nhỏ lẻ, thì mới chỉ được 30% thôi... vẫn chưa làm nên chuyện gì."

"Giám đốc Tưởng, nếu anh thật sự muốn đánh một trận sống còn, chúng tôi đều ủng hộ anh... việc không thể chậm trễ, tôi nghĩ bây giờ anh nên đi kiếm thêm vốn, còn chuyện ở đây, tôi sẽ lo giúp anh, có tin gì, tôi sẽ báo cho anh ngay." Tiểu Vương dường như có chút không cam tâm.

"Xin mọi người hãy tin tôi..." Để lại câu đó, Tưởng Đại Phát liền nhanh chóng đi ra khỏi cửa.

……..

Phương Hạo Vân vẫn đang ở tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi. Trong phòng làm việc của Kim Phi, một người đàn bà hơn 30 tuổi đang rất bận rộn thao tác trên máy.

Bên cạnh cô ta, là Kim Phi và Phương Hạo Vân. Kim Phi dường như rất phấn khích, cô ngồi trên đùi của Phương Hạo Vân, đôi mắt cứ chăm chú nhìn vào màn hình, cười nói: "Phương thiếu gia, quả nhiên các cổ đông nhỏ lẻ đã không chịu nổi nữa, theo tiến độ hiện giờ thì, chúng ta sẽ mau chóng mua được 30% cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng... ha ha. Thật là sướng quá... tôi cảm thấy như vậy thật kích thích, thật là kích thích..."

Đôi tay Phương Hạo Vân bóp vào bộ ngực nảy nở của cô, còn cách lớp áo mà do giày vò mạnh tay, trên miệng hắn hiện lên nụ cười, nói: "Vẫn chưa là gì đâu, kịch hay vẫn còn ở phía sau..."

"Đúng vậy, tôi đang mong đây... Phương thiếu gia, mạnh tay chút nào, mạnh hơn chút nào..." Kim Phi ngồi trong lòng người đàn ông cứ không ngừng động đậy cơ thể, vẻ mặt đang hưởng thụ.

Đương nhiên Phương Hạo Vân là kẻ thù của cô, nhưng lúc này, họ đang liên thủ với nhau đối phó với kẻ địch.

Nhìn cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng đang bị nuốt chửng dần, trong lòng Kim Phi tràn trề cảm giác chiến thắng.

Lúc đó, điện thoại vang lên, Phương Hạo Vân nhìn lướt qua, là số điện thoại của Trần Thiên Huy, hắn đoán chừng có thể Trần Thiên Huy đã điều tra ra được Tưởng Đại Phát mượn tiền của công ty nào.

Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói của Trần Thiên Huy: "Hạo Vân, theo suy đoán của chú, Tưởng Đại Phát có khả năng sẽ đến mượn tiền ở năm cty này... tập đoàn Chu Hồng, tập đoàn Thái Tử, tập đoàn Hoành Việt, tập đoàn Tung Hoành, tập đoàn Hồng Tinh... theo ý đồ của cháu, chú đã cử người đến thỏa thuận với mấy ông chủ ở tập đoàn Chu Hồng, tập đoàn Thái Tử, tập đoàn Hoành Việt, tập đoàn Tung Hoành, chỉ cần chúng ta hứa cho họ nhiều lợi ích, chắc chắn họ sẽ đồng ý phối hợp với chúng ta để diễn vở kịch này. Còn về phía tập đoàn Hồng Tinh, có cháu ở đó, chú nghĩ chắc không cần cử người sang nữa hả ?"

Phương Hạo Vân nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chú Trần, chú thấy có chắc ăn không ? Quan hệ của Tưởng Đại Phát với ông chủ mấy công ty đó như thế nào ? Có thể nào sẽ xảy ra tình huống họ sẽ bán đứng chúng ta không ?"

"Hạo Vân, điểm này thì cháu hãy yên tâm... trên thương trường không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn... chỉ cần lợi ích mà chúng ta cho họ đủ lớn, tin rằng họ sẽ không còn do dự gì." Trần Thiên Huy cười nói.

"Vậy được, vậy cứ tiến hành theo kế hoạch..." Phương Hạo Vân yên tâm cúp máy điện thoại.

Sau đó, hắn nhéo vào ngực của Kim Phi, làm Kim Phi phải kêu oai oái: "Phương thiếu gia, anh có thể nhẹ tay chút không, anh làm tôi đau rồi nè..."

"Tôi muốn nhắc nhở cô, bất cứ lúc nào Tưởng Đại Phát cũng có thể đến đây để mượn tiền cô..." Phương Hạo Vân đẩy cô ra khỏi lòng mình, ra hiệu cho cô ngồi trên một chiếc ghế khác.

"Đừng có mơ, một xu tôi cũng không thèm cho ông ta mượn..." Kim Phi tức tối nói. Nhớ lại sự xỉ nhục của Tưởng Đại Phát đối với cô, cô liền tức anh ách trong bụng.

"Đừng... nghe tôi nói, cô phải cho ông ta mượn, cô có thể cho ông ta mượn được bao nhiêu thì cứ cho..." Phương Hạo Vân nghiêm túc căn dặn.

"Không lẽ anh ngốc đến vậy sao ?" Kim Phi có chút không hiểu: "Nếu Tưởng Đại Phát có thể tìm đủ số vốn, hắn nhất định có thể lật ngược tình thế, cứ cho là đến lúc đó, chúng ta đã nắm được 30% cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng, cũng không có tính quyết định..."

"Đừng nôn nóng, nghe tôi nói... chuyện Tưởng Đại Phát mượn tiền, tôi đã sớm đoán được, địa ốc Thiên Hồng là tâm huyết của ông ta, đương nhiên ông ta sẽ không chịu trơ mắt nhìn nó bị phá sản đâu, nên ông ta sẽ bất chấp tất cả..."

Phương Hạo Vân cười nói: "Ông ta mượn tiền của cô, cô phải cho ông ta mượn, nếu không thì vở kịch của chúng ta sẽ không thể diễn tiếp được. Đương nhiên, cô phải yêu cầu ông ta, dùng cổ phiếu của công ty để cầm cố..."

Phương Hạo Vân nói vậy, Kim Phi liền hiểu ra: "Phương thiếu gia, anh quả nhiên là... thông minh... đúng rồi, nếu tôi đoán không lầm, thật ra tiền là do anh bỏ ra, đúng không ?"

"Cô cũng rất thông minh..."

Phương Hạo Vân nói nhạt: "Với tính cách của Tưởng Đại Phát, cô phải yêu cầu hắn lấy cổ phiếu ra mà cầm cố, hắn nhất định sẽ cảnh giác, đến lúc đó nhất định sẽ yêu cầu cô ký một bản thỏa thuận, những cổ phiếu đem cầm cố không được quyền chuyển nhượng cho người thứ ba... cho nên nói, tiền sẽ do tôi bỏ ra... chỉ có như vậy, tôi mới có thể nắm được toàn bộ cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng trong tay..."

Nói xong những lời này, Kim Phi khẽ rùng mình: "Nói vậy là, anh đã thỏa thuận xong với những công ty cho Tưởng Đại Phát mượn tiền rồi sao ?"

"Chú Trần đang lo chuyện này... tôi nghĩ đợi đến khi Tưởng Đại Phát tìm đến nơi, thì chắc đã xong chuyện rồi..." Phương Hạo Vân nói nhạt.

Kim Phi thầm kinh ngạc, tên đối thủ Phương Hạo Vân này, đúng là đáng sợ.

Ngừng một lúc, Kim Phi lại nghĩ đến một vấn đề nữa: "Phương thiếu gia, theo tôi được biết, công ty của Tưởng Đại Phát còn có mấy phó giám đốc nữa, trong tay họ vẫn còn giữ khoảng 10% cổ phiếu."

"Yên tâm đi, đó không phải là vấn đề... họ nhất định sẽ đồng ý chuyển nhượng cho tôi..." Phương Hạo Vân tự tin nói.

"Anh dựa vào đâu mà tự tin như thế ?" Kim Phi có chút tò mò.

"Chẳng phải cô thông minh lắm sao ? Sao câu hỏi dễ như thế mà cô cũng không nghĩ ra được."

Phương Hạo Vân giải thích: "Những cổ phiếu đó nằm trong tay họ, có thể sẽ không đáng giá một đồng, nếu họ kiên quyết không chuyển nhượng, họ sẽ tự mở to mắt nhìn tiền biến thành giấy lộn... đến lúc đó, họ sẽ từ một người giàu có, trở thành một kẻ nghèo kiết xác..."

"Hiểu rồi... trước mắt tiền bạc, tình nghĩa chẳng đáng là gì..." Kim Phi hít một hơi sâu... nếu một ngày nào đó Phương Hạo Vân dùng thủ đoạn này để đối phó với mình, đến lúc đó mình nên làm thế nào đây ?

"Cô có tâm sự à ?"

Kim Phi đang thất thần, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình, cô vội vàng ngẩng đầu lên, cười nói: "Đúng vậy, có tâm sự... tôi đang nghĩ, đợi khi Tưởng Đại Phát ý thức được đã rơi vào bẫy của anh, ông ta có tự sát hay không..."

"Có tự sát không, đó là chuyện của ông ta... còn những gì tôi làm, chính là muốn ông ta mất hết tất cả, về chuyện phạm pháp, tôi sẽ không bao giờ làm." Phương Hạo Vân nói nhạt.

"Cũng như nhau thôi."

Kim Phi cười nói: "Anh không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì anh mà chết... anh khiến Tưởng Đại Phát mất hết tất cả, thật ra còn tàn nhẫn hơn cả việc giết chết ông ta."

Ngừng một lúc, Kim Phi đột nhiên nghiêm túc nói: "Phương thiếu gia, nếu là kẻ địch, thì anh đúng là rất đáng sợ... trải qua nhiều chuyện như vậy, dường như tôi đã mất hết tự tin để phục thù rồi."

"Đừng chứ... thật không giống phong cách của cô chút nào..."

Phương Hạo Vân cười đầy ẩn ý nói: "Đừng nhụt chí... hãy nhớ lấy câu này, người cười đến phút cuối cùng, mới là người chiến thắng thật sự, nếu bây giờ cô nói với tôi, cô bỏ chuyện phục thù, tôi sẽ cảm thấy mất hết ý nghĩa."

"Vậy sao ?"

Ánh mắt Kim Phi nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, hỏi: "Là anh không để tâm đến, hay là anh xem thường tôi... hoặc là, trong mắt anh, tôi vĩnh viễn chỉ là một con rối ?"

"Tự cô nghĩ đi... tóm lại, bất cứ lúc nào tôi cũng tiếp nhận sự báo thù của cô... có người nói đàn bà là rắn độc, một khi đã bị nó để ý, có muốn chạy cũng chạy không thoát, mong là cô không khiến tôi phải thất vọng." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.

Kim Phi tính nói thêm gì đó, nhưng lại nghe bên ngoài thông báo, Tưởng Đại Phát đã đến.

"Đi đi, cho hắn mượn tiền, khi nào cô đã ký thỏa thuận xong với hắn, tôi sẽ báo chú Trần chuyển tiền qua..." Phương Hạo Vân vỗ một cái vào mông cô, ra hiệu cho cô mau chóng đi, đừng để Tưởng Đại Phát xông vào đây.

Mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Phương Hạo Vân.

Lúc này Tưởng Đại Phát đã không còn cách nào nữa, vì muốn mượn được tiền, ông đành đem cổ phiếu của công ty để cầm cố, đương nhiên, ông cũng không quên ký bản thỏa thuận không được chuyển nhượng cho người thứ ba.

Đợi đến khi tiễn Tưởng Đại Phát đi, Kim Phi thầm thở dài, ngàn điều không nên, vạn điều không nên, ông không nên chọc vào cái tên ác ma Phương Hạo Vân này.

Trở về phòng làm việc, Kim Phi kể lại tình hình cụ thể cho Phương Hạo Vân nghe, sau đó nói với vẻ khâm phục: "Phương thiếu gia, mọi chuyện đều đang tiến hành theo kế hoạch của anh, người ta thường nói gừng càng già càng cay, tôi thấy anh vẫn chưa già, sao đã cay thế rồi..."

"Ha ha..."

Phương Hạo Vân cười nhẹ nói: "Tiếp theo, tôi còn một chuyện phải làm... vì không muốn Tưởng Đại Phát đủ thời gian điều tra ra được công việc của chúng ta, tôi phải kiếm chút chuyện cho ông ta làm."

"Là sao ?" Kim Phi hiếu kỳ hỏi.

Phương Hạo Vân nói như đã định liệu trước: "Tôi sẽ liên tục phái người đến địa ốc Thiên Hồng thương lượng việc mua lại với Tưởng Đại Phát..."

"Anh làm vậy, không cảm thấy là vẽ rắn thêm chân sao ?" Kim Phi hỏi ngược lại.

"Không, những người tôi phái đi đều là những người có thực lực trên thị trường, nhưng vẫn chưa lên sàn chứng khoáng được, hơn nữa đều là những công ty mà Tưởng Đại Phát biết rõ..."

Kim Phi nói: "Tôi hiểu rồi, anh muốn mượn việc cho họ mượn cái vỏ để lên sàn chứng khoáng để đi thương lượng việc mua lại với Tưởng Đại Phát..."

"Đúng vậy, ý của tôi chính là vậy, như vậy, Tưởng Đại Phát sẽ không có chút nghi ngờ nào, cho dù hắn từ chối, cũng cần phải có thời gian chứ... bây giờ chúng ta phải tranh thủ từng phút từng giây... chỉ cần thời cơ đến, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy." Phương Hạo Vân đắc ý nói: "Ngoài món tiền mà chúng ta cho Tưởng Đại Phát mượn, sau chuyện này, chúng ta phải thu lại ít nhất là 1 tỷ mốt..."

"Phương thiếu gia, dường như anh đã quên mất một chuyện... nếu Tưởng Đại Phát có thể trả lại tiền kịp thời, thì anh vẫn không còn cách nữa ?" Kim Phi lại đề ra một câu hỏi lần nữa.

"Yên tâm đi, tôi tự có diệu kế, đây là một liên hoàn kế, Tưởng Đại Phát tuyệt đối không thể trả tiền được..." Phương Hạo Vân tự tin cười: "Đợi chia tiền đi nhé..."

Đã qua mấy hôm rồi, mọi chuyện dường như đều theo kế hoạch của Phương Hạo Vân, Tưởng Đại Phát đã mượn được khoảng 1 tỷ nhân dân tệ từ năm công ty khác nhau. Do đó, ông ta đã đem hết tâm huyết cuối đời của mình cầm cố hết rồi. Theo như lời mà ông ta nói, đây là trận quyết đánh đến cùng, đánh một trận sống chết, không thành công thì cũng thành nhân.

Từ thế cục trước mắt mà nói, với bản lãnh của Tiểu Vương triển khai phản kích không có gì là khó, nhưng vẫn là năm ăn năm thua, tình hình trước mắt vẫn không được sáng sủa cho lắm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Tưởng Đại Phát đã hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi, đôi mắt hắn cứ đỏ ngầu, dường như cứ nhìn chằm chằm vào màn hình bất kể từng giây từng phút.

Tuy tình hình vẫn không được như ý cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn là ngồi yên chờ chết... trong lòng Tưởng Đại Phát thầm cầu nguyện, mong là mình có thể qua được cửa ải khó khăn này.

Tin giá cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng bị tuột giá thê thảm đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi, một số công ty đang chuẩn bị lên sàn chứng khoáng nườm nượp tìm đến Tưởng Đại Phát để bàn bạc, mong là có thể mua lại địa ốc Thiên Hồng đang sắp sụp đổ để mượn cái vỏ lên sàn chứng khoáng.

Tưởng Đại Phát vốn không nghĩ đến chuyện này, nhưng được các cổ đông và Tiểu Vương khuyên nhủ, hắn đành thu lại cái lòng tự trọng của mình, bắt đầu chuẩn bị. Trong lòng hắn, bàn bạc với những người này chỉ là làm ra vẻ thôi, hắn đã quyết định sẽ sống chết cùng công ty rồi.

Bây giờ làm vậy, chủ yếu là để ổn định lòng quân, cho các cổ đông của công ty thấy động thái của mình, để họ có thể yên tâm, không đến nỗi làm ra cái chuyện phản bội công ty. Đương nhiên, cũng chính vì hắn chỉ làm cho có, nên đã không điều tra thời cơ tốt nhất của đối thủ. Vẫn là câu nói đó, mọi việc vẫn đang tiến hành theo kế hoạch của Phương Hạo Vân.

Một khi thời cơ đã chín muồi, Phương Hạo Vân sẽ báo cho tập đoàn Trần thị và tập đoàn Hồng Tinh, tiến hành đánh một đòn chí mạng cuối cùng, đến lúc đó, địa ốc Thiên Hồng sẽ vì giá cổ phiếu cứ tuột dốc mà bị đình chỉ kinh doanh, đến lúc đó, Phương Hạo Vân sẽ đích thân đi tìm Tưởng Đại Phát, nói rõ với ông ấy mọi chuyện, sao đó công khai tiếp nhận tất cả mọi thứ của ông ta.

Hôm nay là một ngày tốt, mặt trời đỏ như lửa treo ở trên cao, sau khi Hạo Vân ngủ trưa dậy, gọi điện cho Kim Phi, hỏi thăm về tình hình cổ phiếu, và cả tình hình phản kích lại của địa ốc Thiên Hồng. Khi hắn biết được ngày mai có thể địa ốc Thiên Hồng sẽ bị đình chỉ hoạt động, trong lòng liền có chút hưng phấn.

Sau ngày mai, Tưởng Đại Phát và cả công ty của ông ta sẽ tiêu đời, hoàn toàn tiêu đời.

Tưởng Đại Phát chịu không nổi kích thích với đả kích có thể sẽ tự sát. Như Kim Phi nói, anh không giết Bá Nhân, nhưng bá nhân lại chết vì anh...

Thật ra, Tưởng Đại Phát là bị hắn ép chết.

"Chuyện này không thể trách tôi được… tất cả đều do ông tự tạo lấy, trời tác nghiệp thì đáng thương, tự tác nghiệp không thể sống…"

Buông điện thoại xuống, tâm trạng Phương Hạo Vân thoải mái vô cùng. Cho dù thế nào, cái sự phiền phức mang tên Tưởng Đại Phát này đã hoàn toàn được giải quyết… tiếp theo, sẽ là tập đoàn Tần Phong của nhà họ Tần, đương nhiên, cùng một thủ đoạn như vậy đối với tập đoàn Tần Phong mà nói, hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Sơn nhân ắt có diệu kế, Phương Hạo Vân đã sớm nghĩ ra kế sách, đương nhiên, đối phó với tập đoàn Tần Phong, cần cả một quá trình, nôn nóng là ăn không được đậu phụ nóng đâu.

Tập đoàn Tần Phong khác với địa ốc Thiên Hồng, vì sau lưng nó, còn có tập đoàn Morgan.

Rốt cuộc thì tập đoàn Morgan lợi hại đến cỡ nào, Phương Hạo Vân vẫn chưa có cái nhận thức trực quan, nhưng đến cả dì Bạch mà cũng phải nể sợ tập đoàn Morgan đến 3 phần, có thể thấy sức mạnh của nó lớn đến cỡ nào.

Không thể ngồi không mà chờ được…

Đúng vào lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của hắn. Ngẩng đầu lên, là Đinh Tuyết Nhu gọi đến.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là không biết có phải Đinh Tuyết Nhu lại gặp phiền phức rồi không ?

Chần chừ một hồi, cuối cùng hắn vẫn quyết định nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói dễ nghe của Đinh Tuyết Nhu: "Hạo Vân, tôi không làm phiền anh chứ… anh có thể qua chỗ tôi một chút không, tôi muốn nói một chuyện với anh…"

Không đợi Phương Hạo Vân trả lời, Đinh Tuyết Nhu lại nói: "Hạo Vân, tôi đợi anh ở nhà, không gặp không về…!" Nói xong, cô liền cúp máy.

Phương Hạo Vân thầm cười, lại bày trò này với mình à ?

Do dự một lúc, cuối cùng hắn vẫn quyết định qua đó xem thử, dù gì thì hắn cũng muốn làm rõ chân tướng của sự việc năm xưa. Cứ cho là việc đó không đủ để xoa dịu nỗi đau mà Đinh Tuyết Nhu đã tạo ra cho mình, nhưng ít ra cũng có thể khiến mình cảm thấy thoải mái hơn… nếu là nhân tố khách quan thì, có thể chứng minh, hắn không bị người ta bỏ… thật ra, đó là một cách nghĩ rất đàn ông, việc này liên quan đến mặt mũi của một người đàn ông mà…

Để sắp xếp thời gian, Phương Hạo Vân lần lượt gọi điện cho Trần Thiên Huy, Kim Phi, dặn dò vài câu, đợi đến khi cổ phiếu của địa ốc Thiên Hồng đã bị đình lại, thì báo cho hắn biết ngay.

Xong việc, Hạo Vân lái xe đến khu biệt thự Đào Nguyên nằm trong trung tâm thương mại của khu Linh Giang, lúc còn ở trước cửa, hắn xuống xe, lúc vào cửa, thì bị bảo vệ chặn lại.

Tên bảo vệ mặc đồng phục, cúi chào Phương Hạo Vân, bảo hắn cho xem giấy tờ, cũng vừa khéo lúc Phương Hạo Vân đi khỏi nhà lại quên đem chứng minh nhân dân theo, cũng không có giấy tờ như hộ chiếu.

Theo quy định của khu biệt thự Đào Nguyên, đối với những người không có giấy tờ chứng minh như Phương Hạo Vân, không thể tùy tiện cho vào được. Do đó, bảo vệ đã rất lễ phép nói với hắn, hắn không thể vào được.

Phương Hạo Vân bực bội, lần trước đến đây cũng đâu có phiền phức như vậy, sao mới mấy ngày thôi đã trở thành như vậy rồi, hắn đâu có biết, việc tiểu khu này tăng cường quản lý, là do đội trưởng cục cảnh sát thành phố Trương Bưu đích thân đến căn dặn, thì đám bảo vệ nhỏ nhoi này còn dám lên tiếng sao…

"Anh bạn, tôi được Đinh Tuyết Nhu tiểu thư mời đến…" Bảo vệ giữ tròn trách nhiệm, hơn nữa thái độ vẫn rất lễ phép, Phương Hạo Vân cũng không muốn gây khó dễ cho họ, nên mới nói ra tên của Đinh Tuyết Nhu.

"Đinh Tuyết Nhu ? Anh xác định là Đinh Tuyết Nhu mời anh đến chứ…"

Đinh Tuyết Nhu dọn vào ở, đại đa số những người ở đây đều không biết, nhưng là bảo vệ, nên họ biết rất rõ. Tên bảo vệ đó liền cảnh giác hơn, hắn dò xét Phương Hạo Vân, xem có vẻ là một nam thanh niên bình thường, ngoại trừ việc hắn đẹp trai hơn mình ra, thì chẳng có gì kỳ lạ cả, một là không giàu có, hai là không quyền thế, hắn có tài cán gì mà được Đinh Tuyết Nhu mời đến chứ. Không ổn chút nào ?

Trước đó, hắn đã tận mắt thấy Phương Hạo Vân bước từ xe taxi xuống.

Không cần nghi ngờ gì nữa, tên nhãi này chắc là fan hâm mộ rồi, cũng có thể là đội chó con… tên bảo vệ cảm thấy khả năng là đội chó con cao hơn, bây giờ đội chó con vì muốn được tiếp cận các nữ minh tinh, đều thích cử những tên mặt trắng đi theo dõi, như vậy sẽ có hiệu quả hơn.

"Vị tiên sinh này, xin lỗi, tôi có thể nói với anh, ở khu chúng tôi không có ai tên là Đinh Tuyết Nhu cả, mời anh đi khỏi cho…!" Bảo vệ đã ra lệnh đuổi khách.

Phương Hạo Vân lại thấy bực bội, thật ra hắn cũng đã nhìn ra vấn đề, có thể bảo vệ cho rằng hắn là đám người không có ý tốt… sớm biết thế, hắn đã lái chiếc Cadillac đến đây rồi, thì sẽ không phiền phức như thế.

"Anh bạn, anh đúng là chuyên nghiệp… nhưng tôi nói anh này, quả thật tôi được Đinh Tuyết Nhu tiểu thư mời đến, bây giờ tôi sẽ chứng minh cho anh xem…"

Nói xong, Phương Hạo Vân liền gọi cho Đinh Tuyết Nhu, tức giận nói: "Alo, là Đinh tiểu thư phải không ? Bây giờ tôi đang đứng trước cửa khu biệt thự Đào Nguyên đây, bảo vệ nói với tôi, bây giờ cô đã không còn ở đây nữa, đúng không ?"

Đinh Tuyết Nhu nhận được điện thoại của Phương Hạo Vân thì vui biết nhường nào, vội vàng giải thích: "Hạo Vân, khoan giận đã, là vậy nè, bảo vệ được anh Bưu dặn dò, phải giữ bí mật thân phận của tôi… vậy đi, tôi bảo chị Hà xuống đón anh, cái đó… anh đưa điện thoại cho bảo vệ… tôi muốn nói vài câu với anh ta."

/829

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status