Cái Phương Hạo Vân muốn chính là hiệu quả này, sở dĩ hắn nói thế, mục đích là vì muốn kích động đám thô lỗ này. Nhìn thấy 40 tên đàn ông đang vui mừng hớn hở, Phương Hạo Vân bèn cười thầm trong lòng.
Ngừng một lúc, hắn huơ tay nói: "Tôi tin các anh em đều là nam tử hán... nên tôi cũng tin rằng các anh em sẽ không khiến tôi thất vọng. Đồng thời, cũng xin các anh em tin tưởng tôi, tôi cũng sẽ không khiến mọi người thất vọng."
"Tôi mong rằng, sau này tôi có thể cảm thấy tự hào vì các anh em..." Phương Hạo Vân tiếp tục bộc lộ tình cảm.
"Nhất định...!" Vương Nhị Ngưu lại rống lên.
Phương Hạo Vân thẳng vai lại, đanh giọng nói: "Các anh em, nếu còn có yêu cầu gì, thì hãy nói ra, tôi sẽ cố gắng giải quyết cho các anh em ?" Chỉ với vị trí bây giờ, ấn tượng của Phương Hạo Vân đối với những người này cũng không tệ, những người này đã lâu không sống ở thành phố, nên tâm tính đơn thuần, tư tưởng chất phác, đúng là một hạt giống tốt.
Tuy là tạm thời, vẫn chưa thể khiến họ đến mức độ xích đảm trung can, nhưng Phương Hạo Vân có lòng tin, chỉ cần những người này theo mình làm việc, chỉ khoảng nửa năm, thì chắc chắn có thể triệt để đồng hóa họ.
Nghe lời Phương Hạo Vân nói, sảnh Tụ Nghĩa liền yên lặng trở lại.
Mọi người đều cảm thấy những chuyện bây giờ đã đủ để Phương thiếu gia phiền phức rồi, đâu dám nói ra thêm yêu cầu gì nữa.
Phương Hạo Vân lặng đi một lúc, liền hiểu ra tâm tư của mọi người, hắn nhìn sang anh em nhà họ Vương, cười nói: "Đại Ngưu, Nhị Ngưu, tôi đã từng nói sẽ truyền thụ lại Thất Tuyệt Đao chính tông cho các anh... hôm nay tôi sẽ thực hiện đúng lời hứa của tôi..."
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, anh em nhà họ Vương không nói thêm lời nào, quỳ ngay trước mặt mọi người, Vương Đại Ngưu nghẹn ngào nói: "Phương thiếu gia, xin nhận một lạy của anh em chúng tôi..." Nói xong, hai anh em họ liền lạy một lạy cám ơn.
Phương Hạo Vân không từ chối đại lễ mà anh em nhà họ Vương dành cho hắn, từ một ý nghĩa nào đó, đại lễ của anh em họ, hắn xứng đáng được nhận, nên biết rằng, Thất Tuyệt Đao này đối với hậu nhân của đại đao Vương Ngũ rất là quan trọng, ơn như tái tạo...
Anh em nhà họ Vương quỳ lạy xong, các anh em đang có mặt cũng lần lượt khấu đầu tạ ơn. Dưới gối nam nhi có vàng, để quỳ lạy trời, lạy đất, lạy ba mẹ... nhưng đại ơn đại đức mà Phương Hạo Vân dành cho họ, ơn như tái tạo, cái lạy này là xứng đáng.
"Được rồi, mọi người đứng dậy đi..." Phương Hạo Vân hiểu tính cách của những người này, nếu hắn cứ kiên quyết không nhận lễ, ngược lại sẽ khiến họ không được vui.
Mọi người đứng dậy xong, cung kính đứng trên Tự Nghĩa sảnh, không ai ngồi nữa.
Cái này hoàn toàn là vì muốn tỏ lòng tôn kính đối với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cảm thấy rất an ủi, cười nói: "Đủ rồi, mọi người có cảm ơn thì cũng đã cám ơn rồi, lạy cũng lạy rồi... bây giờ chắc cũng nên nói ra yêu cầu của mọi người đi chứ ? Cứ yên tâm mà nói, chỉ cần tôi đáp ứng được thì tôi đều đáp ứng hết..."
Vương Đại Ngưu bước lên trước vài bước, nói: "Phương thiếu gia, chúng tôi nào đâu dám có yêu cầu gì, cậu đã cho chúng tôi cơ hội được về nhà, khiến chúng tôi thoát khỏi rừng xanh, có được thân phận mới. Từ nay về sau, chúng tôi có thể đường đường chính chính mà làm một người đàng hoàng rồi. Đại ơn đại đức của cậu, chúng tôi e là khó mà báo đáp được... như vậy, chúng tôi cũng đã rất cảm kích... chúng tôi đâu dám đề ra thêm yêu cầu gì..."
Vương Đại Ngưu vừa nói xong, liền được mọi người hưởng ứng.
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, nói: "Xem ra mọi người vẫn chưa xem tôi là người trong nhà..."
"Phương thiếu gia, cậu hiểu lầm rồi, không phải chúng tôi không nói, cũng không phải chúng tôi không xem cậu là người mình... chủ yếu là chúng tôi thật sự không muốn làm phiền cậu thêm nữa..."
Vương Đại Ngưu đanh giọng nói: "Phương thiếu gia, những người khác nghĩ gì thì tôi mặc kệ, dù gì thì từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, Vương Đại Ngưu tôi theo cậu chắc rồi... cho dù có giết người phóng hỏa, tôi cũng không chối từ."
"Tôi cũng vậy..." Vương Nhị Ngưu liền tỏ thái độ: "Sau này tôi nghe theo Phương thiếu gia cậu, chỉ cần Phương thiếu gia ra lệnh, cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa, Vương Nhị Ngưu tôi cũng không lùi nửa bước."
Nghe anh em nhà họ vương nói thế, mọi người cũng lần lượt tỏ rõ lòng trung thành của mình.
Phương Hạo Vân cười thầm trong lòng, xem ra mục tiêu hôm nay của mình đã thành công.
Suy nghĩ một lúc, hắn đột nhiên sực nhớ, nói: "Các anh em, nếu các anh em đã không chịu làm phiền tôi... vậy thì tôi sẽ chủ động cho các anh em..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân nhìn đám người này, cười nói: "Các anh em muốn có đàn bà không ?"
Vừa nghe xong, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vương Nhị Ngưu không kềm được hiếu kỳ, hỏi: "Phương thiếu gia, chẳng lẽ cậu muốn kiếm vài cô gái cho anh em chúng tôi tiêu khiển sao ?"
Vương Nhi Ngưu hỏi thế, hiện trường liền hỗn loạn, đàn ông rất thích tám chuyện đàn bà, nhất là những người này đã lâu không đụng đến đàn bà.
Đến cả anh em nhà họ Vương cũng trong 3 tháng gần đây mới ra chơi gái một lần, có người thậm chí đã nửa năm rồi không đụng vào đàn bà. Đó cũng là nguyên nhân mà Vương Đại Ngưu kiên quyết phải cho người giữ cửa, hắn sợ đám anh em không kềm chế nổi, thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Vương Đại Ngưu thấy tình hình đã bắt đầu hỗn loạn, mọi người không ngừng nói những lời tục tĩu, liền nổi giận, hắn rút súng ra, liền bắn vào không trung, hiện trường, Vương Đại Ngưu nhân lúc đó hét to giận dữ: "Im miệng hết cho tôi... tụi bây không sợ Phương thiếu gia cười chê à, tụi bây nhìn coi, làm như chưa từng thấy qua đàn bà vậy ?"
Vương Nhị Ngưu trợn tròn mắt, nói một câu công bằng dùm mọi người: "Đại ca, tình hình trong trại chẳng lẽ anh không rõ sao... anh em chúng ta chẳng phải không thấy qua đàn bà sao ?"
Nói xong câu này, liền được mọi người hùa theo.
Vương Đại Ngưu định lên tiếng giáo huấn tiếp, nhưng lại bị Phương Hạo Vân ngăn lại, hắn cười nói: "Đừng ngại... có người đàn ông nào không muốn đàn bà chứ... các anh em, nghe tôi nói, tôi muốn hỏi các anh em, các anh em có muốn thành gia lập thất không ?"
Vương Đại Ngưu nghe xong, liền hiểu ngay vấn đề, thì ra Phương thiếu gia có ý này, hắn muốn để cho các anh em thành gia lập thất.
"Muốn...!"
Đến cả Vương Nhị Ngưu đang đứng trong đám đông của đồng thanh đáp lại câu hỏi của Phương Hạo Vân, đã mấy chục tuổi đầu rồi, ai mà không muốn lấy vợ sinh con chứ.
Nếu là lúc trước, họ có mơ cũng không dám mơ tới, hôm nay nghe Phương Hạo Vân nói thế, tâm tư của mọi người như được sống lại. Đọc Truyện Online Tại http://truyenyy.com
Vương Đại Ngưu suy nghĩ một lúc, hỏi một câu rất thật tế: "Phương thiếu gia, tôi biết là cậu muốn tốt cho chúng tôi... nhưng loại người như chúng tôi, cậu cảm thấy có ai dám lấy chúng tôi sao..."
"Không thành vấn đề... đàn ông bốn mươi như một đóa hoa... bây giờ các anh em chẳng qua chỉ mới khoảng 30 thôi, chỉ cần có tiền, không sợ không có đàn bà theo. Yên tâm đi, chuyện này hãy giao cho tôi, sau khi trở về Hoa Hải mọi chuyện đều yên ổn, tôi sẽ sắp xếp cho các anh em..." Phương Hạo Vân cười nói: "Tôi đảm bảo mỗi người trong các anh em đều có vợ ngoan cả..."
"Thật sao ?" Vương Nhị Ngưu có vẻ kích động nói: "Phương thiếu gia, tôi muốn vợ đẹp cơ..."
"Hỗn láo, không được vô lễ..." Vương Đại Ngưu trách móc, nói: "Nói bậy gì chứ... Phương thiếu gia có thể giới thiệu đối tượng cho chúng ta, đã là phước mà chúng ta tu 8 đời rồi, yêu cầu của em hơi cao... em thích xinh đẹp, mà người xinh đẹp có chịu ưng em không..."
"Dù gì thì em không chịu xấu đâu..." Vương Nhị Ngưu mặt đầy thiệt thòi nói: "Em thà ít mà tốt."
"Đồ khốn...!"
Vương Đại Ngưu nổi giận, liền tiến qua đó chuẩn bị đánh em trai mình một bạt tay, Phương thiếu gia người ta có lòng tốt, em thì cứ thích đòi kén cá chọn canh, còn thêm nhiều điều kiện nữa. "Dừng tay...!"
Chân Phương Hạo Vân khẽ trượt một cái, chỉ trong chớp mắt cả thân người hắn đã xuất hiện ngay giữa hai anh em nhà họ Vương, tốc độ nhanh như thế đã làm xuất hiện những tiếng trầm trồ khen ngợi.
Trước lúc đó, mọi người chỉ là thông qua anh em nhà họ Vương biết được tên Phương thiếu gia thần bí này võ công rất lợi hại, nhưng rốt cuộc lợi hại thế nào, đúng là họ chưa từng được gặp qua.
Lần này đúng thật là đã nhìn thấy một mặt sức mạnh của hắn.
Võ công thì mọi người đều biết, nhưng thân hình và bộ pháp như của Phương Hạo Vân, đúng là đã khiến mọi người đại khai nhãn giới… có thể nói là, thân hình bộ pháp mà Phương Hạo Vân thi triển, đã vượt quá phạm vi hiểu biết về võ công của họ.
"Đại Ngưu, yêu cầu của Nhị Ngưu cũng không có gì quá đáng… ai ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp mà… yên tâm đi. Những người đàn bà mà tôi giới thiệu cho các anh em tuy không thuộc hàng quốc sắc thiên hương, nhưng cũng không xấu… đương nhiên, có thể thành hay không, bản thân các anh em cũng là một nhân tố quan trọng. Nếu trong số các anh có ai không cố gắng, không chiếm được trái tim đàn bà, đến lúc đó không được trách tôi đâu đấy…" Đối diện với sự kính phục của mọi người, Phương Hạo Vân sắc mặt vẫn bình thường nói.
"Ha ha…!"
Vương Đại Ngưu liền cười: "Phương thiếu gia, có câu nói này của anh, các anh em đã yên tâm rồi… cậu yên tâm đi, các anh em cua gái cũng không thua kém đâu…"
"Đúng vậy, liên quan đến hạnh phúc cả đời mà, ai cam tâm để lạc hậu chứ. Mọi người nói đi, tôi nói có đúng không…" Vương Nhị Ngưu lại rống lên lần nữa.
"Đúng…!"
Mọi người đồng thanh đáp, vui mừng hớn hở, đến nỗi muốn nhảy cả lên.
Thấy mọi người vui mừng, trong lòng Phương Hạo Vân cũng rất vui, giúp người vốn là một chuyện đáng vui mà, huống chi được Hạo Vân giúp đỡ cho họ đúng là chuyện đáng mừng hơn.
Có thể tưởng tượng là, sau này những người này sẽ giúp được hắn rất nhiều.
Điều quan trọng là, những người này đã chịu đại ơn huệ của hắn, nên mức độ trung thành có thể tin được.
"Chuyện này cứ tính như vậy nhé… hôm sau tôi sẽ liên lạc chuyện trở về, thời gian gần đây, các anh em hãy chuẩn bị sẵn hành lý, những gì cần mang thì cứ mang, những cái còn lại thì bỏ đi…" Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc nói: "Trong nước cấm mang súng, nên trước khi đi, hãy hủy hết súng đạn của các anh em…"
Vừa nghe xong, Vương Nhị Ngưu liền không vui: "Phương thiếu gia, không có súng sao chúng tôi làm việc cho cậu ?"
Vương Đại Ngưu bước qua, khõ một cái vào đầu em trai mình: "Em ngốc thế… em xem Hoa Hải giống chốn rừng rậm này à, em định mang súng đi lên phố sao… em không biết dùng Thất Tuyệt Đao hả ?"
Phương Hạo Vân giải thích nói: "Súng đạn của các anh bây giờ cần phải được hủy… hay là để tôi thương lượng một chút, để cho quân biên phòng lấy đi… chuyện sau này, tôi sẽ tự sắp xếp. Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói hết, mọi người có thể giải tán được rồi… Đại Ngưu, Nhị Ngưu ở lại…"
Đợi đến khi mọi người đã đi khỏi, Phương Hạo Vân đanh giọng nói: "Thất Tuyệt Đao của nhà họ Vương, thật ra là một môn nội gia đao pháp… mấy hôm trước tôi đã xem qua đao pháp của hai người, chỉ có bề ngoài, chứ không có cái thần bên trong… tôi đoán chừng hai người đã không biết cách kết hợp giữa tâm pháp và đao pháp… hôm nay tôi sẽ truyền thụ hết cho hai anh…" Nói xong, Hạo Vân đem tâm pháp mà mình đã viết ra đưa cho Vương Đại Ngưu: "Hai anh em các anh nếu đã đọc thuộc rồi thì đem đốt đi…"
"Tôi hiểu rồi…!"
Vương Đại Ngưu đưa hai tay nhận lấy, liền đem cất ngay.
Sau đó, Phương Hạo Vân liền nhận lấy đại đao từ trong tay Nhị Ngưu, nhắc nhở nói: "Xem kỹ nhé, tôi sẽ đánh thử 3 lần… có thể học được không, phải xem bản thân các anh rồi…"
Nói xong, Phương Hạo Vân bèn vung đại đao lên, thi triển hai chiêu thức cuối của Thất Tuyệt Đao Pháp. Lần thứ nhất, tốc độ của hắn rất chậm, lấy động tác để mà phân giải. Lần thứ hai, hắn liên kết hết tất cả các động tác với nhau, đánh một hơi hết hai chiêu. Lần thứ ba, hắn kết hợp giữa chiêu thức với chân khí nội gia, trên thanh đao vốn rất bình thường liền xuất liền một luồng đao khí, khiến anh em nhà họ vương xem đến mê mệt...
"Sao nào ? Đều xem rõ cả chứ ?" Phương Hạo Vân thu lại đại đao hỏi.
"Chiêu thức của đao đều đã nhìn rõ..." Người nói chuyện chính là Vương Đại Ngưu, bản thân hắn đã luyện đao từ lúc năm tuổi, tính cho đến nay đã hơn hai mươi năm rồi, nên cũng có am hiểu sâu sắc về đao pháp, đừng nói là 3 lần, cho dù chỉ có một lần, hắn cũng có thể rõ ràng. Nhưng muốn đạt đến trình độ như Phương Hạo Vân, vậy thì khó rồi.
Vương Nhị Ngưu nói một các ngốc ngếch: "Em nhìn không được rõ lắm..."
"Sau này anh sẽ dạy em..." Vương Đại Ngưu căn dặn em trai mình, sau đó liền quay đầu, nói với Phương Hạo Vân với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Phương thiếu gia, xem như hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt, chỉ với một thanh đao bình thường mà cậu đã có thể đánh ra được đao khí như trong truyền thuyết, tôi nghĩ Thất Tuyệt Đao này cho dù có là Vương Ngũ tổ tông cũng chưa chắc mạnh bằng cậu..." Câu nói này không phải nịnh nọt đâu, mà là sự thật. Đao pháp của Đại Đao Vương Ngũ có thể nhuần nhuyễn hơn của Phương Hạo Vân. Cho nên, cho dù có là Đại Đao Vương Ngũ năm xưa, cũng chưa chắc có thể thi triển được đao khí.
/829
|