Điều tôi lo lắng chính là đây."
Trương Bưu trầm giọng nói: "Nếu như cậu cam tâm làm quân cờ thì đã không có chuyện, sau này cùng lắm bọn họ chỉ đoạt quyền của cậu, nhưng bù lại sẽ đảm bảo cho cậu cả đời sống trong sự no đủ. Nhưng nếu cậu không cam tâm để họ lợi dụng, thì sẽ dẫn tới họa sát thân đấy."
"Chả sao cả."
Phương Hạo Vân vô tư nói: "Anh Bưu, anh yên tâm đi, em tự biết cách, sẽ không sao đâu, anh Bưu à, em nghĩ là anh sẽ mau chóng nhận được chỉ thị của cấp trên thôi, đến lúc đó, anh chỉ cần toàn lực phối hợp với em là ổn cả..."
"Haizzz"
Trương Bưu buông tiếng thở dài nói: "Xem ra tôi đã hết cách khuyên nhủ cậu rồi, Hạo Vân, tôi biết cậu không giống người thường, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, tuyệt đối không được sơ xuất, những người ở trên đó đều là những kẻ ăn thịt người không để lại xương đấy..."
"Em sẽ cẩn thận... Anh Bưu, thế này vậy, em sẽ bảo Bạch Quý ở lại, để cậu ta giúp sức với anh dựng hồ sơ về anh em nhà họ Vương, giờ em phải đi thăm Tuyết Nhu đã..." Phương Hạo Vân luôn quan tâm tới bệnh tình của Đinh Tuyết Nhu.
"Không thành vấn đề, em đi trước đi... Sau khi gặp được Tuyết Nhu, phải lựa lời khuyên bảo cô ấy, nhân tiện gửi lời hỏi thăm của tôi cho cô ấy..." Trương Bưu bỗng nhiên nháy mắt nói: "Hạo Vân, ông trời đã rủ lòng đem duyên phận đến cho hai người thêm lần nữa, cậu phải biết quý trọng nó...."
Phương Hạo Vân nghe vậy, trong lòng run lên bần bật, lời của Trương Bưu luôn ẩn chứa những ý vị sâu xa bên trong, xem tình hình này, có lẽ bọn họ đã xác định rõ ràng thân phận thật sự của mình rồi.
Phương Hạo Vân phỏng chừng, nhất định là Đinh Tuyết Nhu đã nói gì đó với anh ta...
"Hm...!" Thở dài một tiếng lòng, Phương Hạo Vân không nói thêm gì nữa, trở mình đi.
Trương Bưu chăm chú nhìn theo Phương Hạo Vân, trong nội tâm thầm chúc phúc: "Anh Hạo Vân, có phải là anh thật không? Những năm qua anh đã phải chịu đựng những điều gì?"
Rời khỏi sân bây quân dụng, dưới sự hộ tống của xe cảnh sát, Phương Hạo Vân đi với tốc độ nhanh nhất có thể để tới chỗ nằm viện của Đinh Tuyết Nhu.
Sau một hồi chuông giục giã, Vương Hà đi ra mở cửa, khi cô trông thấy vị khách bấm chuông kia chính là Phương Hạo Vân thì lập tức sắc mặt trở nên tươi tắn hẳn lên: "Hạo Vân, cậu đến rồi à, cậu mau vào đi, trưa nay khi ăn cơm, tôi và Nhu Nhu cũng nhắc luôn tới cậu, Nhu Nhu nó nhớ cậu lắm, nhưng bây giờ nó đã đi ngủ rồi."
Sau khi bước vào trong phòng, Phương Hạo Vân bước tới chỗ chiếc ghế sô pha, hắn vừa đi vừa hỏi: "Chị Vương, nghe nói bệnh tình của Tuyết Nhu đã có thay đổi?"
Khi nghe Phương Hạo Vân nói tới điều này, thần tình của Vương Hà phút chốc lại trở nên âm trầm: "Cậu cũng biết rồi à, uhm, do Nhu Nhu nghĩ ngợi nhiều nên bệnh tình mới ngày càng trầm trọng... Nghe bác sĩ Đỗ nói, bây giờ phương pháp điều trị tốt nhất cho cô ấy là cấy ghép tủy sống... phương pháp hóa trị liệu giờ đây đã không còn có chút tác dụng nào với cô ấy nữa rồi."
"Nghiêm trọng vậy ư?"
Phương Hạo Vân luống cuống hỏi: "Thế đã tìm ra bộ tủy phù hợp chưa?"
"Vẫn chưa!"
Vương Hà nói với giọng vô cùng lo lắng: "Chúng tôi gần như đã liên hệ với 2/3 các kho tủy trên toàn thế giới rồi, nhưng cho tới lúc này đây thì vẫn chưa tìm được một bộ tủy phù hợp với Nhu Nhu... Hạo Vân, cậu có cách gì không?"
"Bây giờ chỉ có thể đi tìm Đinh gia..." Phương Hạo Vân nói: "Đinh gia có quan hệ thân thích với Tuyết Nhu, sự tương thích về tủy sống giữa hai người họ là rất có khả năng."
"Điều này thì tôi cũng biết, nhưng Nhu Nhu và Đinh gia đã tuyệt tình đoạn nghĩa với nhau, nhà bọn họ làm sao có thể rón tay giúp đỡ cho Nhu Nhu được.." Nói rồi, nước mắt Vương Hà không biết tự lúc nào đang rơi lã chã: "Nếu Nhu Nhu mà có mệnh hệ gì, thì tôi cũng không thiết sống nữa."
Phương Hạo Vân nhìn thấy Vương Hà khổ sở như vậy, cũng thấy xót xa, không kiềm lại được đưa tay ra khẽ lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má ửng hồng của cô, nói giọng an ủi: "Chị Hà, đừng khóc... Chị đừng suy nghĩ bi quan như vậy, tôi nghĩ là tôi sẽ tìm ra cách... Đợi vài hôm nữa, tôi đáp máy bay đi sang Anh, ở đó tôi sẽ tự mình đi tìm người nhà Đinh gia, thuyết phục bọn họ đồng ý hiến tủy cho Tuyết Nhu..."
"Vậy có được không?"
Vương Hà vẫn có chút lăn tăn: "Người nhà Đinh gia không có ai là ra dáng tử tế cả, chị nghĩ chưa chắc họ đã chịu chấp nhận lời thỉnh cầu của cậu đâu..."
"Điều này thì chị không cần phải lo, tôi tự biết cách giải quyết mọi chuyện êm thấm..." Phương Hạo Vân mỉm cười thoải mái đầy vẻ tự tin nói: "Cho dù người của Đinh gia có là hạng người gì đi nữa, thì tôi cũng sẽ khiến họ phải chấp nhận..."
"Hạo Vân, cậu có thể nói ra được như vậy thì chị cũng yên tâm rồi... Cậu cứ ngồi tạm ở đây một lát, để chị đi xem Nhu Nhu đã ngủ chưa nhé..." Nói rồi, Vương Hà quay lưng bước đi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Vốn dĩ, đối với chuyện của Đinh Tuyết Nhu, cô đã hoàn toàn hết hy vọng cứu chữa, bây giờ Phương Hạo Vân vừa tới một lát thôi, tâm tình của cô bỗng dưng lại được khuây khỏa đi ít nhiều.
Đinh Tuyết Nhu rất thính ngủ, khi Vương Hà vừa mới đẩy nhẹ cánh cửa phòng bước vào thì cô đã thức giấc.
Vương Hà vội đem chuyện khi nãy nói với Phương Hạo Vân kể lại cho cô nghe, Đinh Tuyết Nhu nghe xong, không nói không rằng, cuống quít nói với Vương Hà: "Chị Hà, chị mau bảo anh Hạo Vân vào đây đi..."
"Ừ..." Vương Hà gật đầu, rồi sau đó bỗng nhớ ra điều gì đó liền hỏi: "Em không đi thay đồ ư?"
"Không cần đâu chị..." Sắc mặt Đinh Tuyết Nhu hơi ửng hồng, cô nói: "Chị cứ gọi anh ấy vào ngay bây giờ luôn đi, em muốn nói chuyện với anh ấy một chút..." Nói rồi, Đinh Tuyết Nhu vớ lấy cái chăn quấn quanh người thật chặt, khỏa lấp những vùng "thoáng đãng" trên cơ thể cô.
Một lát sau, Vương Hà dẫn Phương Hạo Vân bước vào trong phòng : "Nhu Nhu, Hạo Vân, hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi đi lo bữa tối... Lát nữa tôi gọi 2 người ra ngoài ăn cơm."
Đợi đến khi Vương Hà bước ra khỏi phòng, Phương Hạo Vân mới bước tới bên giường bệnh, mấy ngày không gặp, sắc mặt của Đinh Tuyết Nhu đã trở nên trắng nhợt ốm o, trông vẻ mặt hết sức mệt mỏi thiếu sinh khí.
Trong lòng Phương Hạo Vân bỗng nhiên dâng trào một niềm đau không tên, bệnh tình của cô ấy đáng lẽ ra không biến chứng với tốc độ nhanh đến như vậy, hắn nghĩ, nhất định là vì chuyện của hắn, nên tâm lý của cô ấy mới trở nên bất ổn như thế.
"Hạo Vân, chuyện của anh đã thu xếp ổn thỏa chưa vậy?" Đinh Tuyết Nhu là người mở lời trước: "Thời gian này nếu như anh không bận gì thì đến thăm nom tôi thường xuyên vào nhé, những ngày còn lại của tôi không còn nhiều nữa đâu."
Phương Hạo Vân nhìn vào đôi mắt thất thần buồn bã của cô, chặn lời ngăn không cho cô nói tiếp: "Tuyết Nhu, không được nói bậy... Bệnh máu trắng đâu phải căn bệnh y học bó tay đâu... Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì cả đâu."
"Tôi biết sức khỏe của mình thế nào..." Đinh Tuyết Nhu nhìn vào mắt Phương Hạo Vân, ánh mắt càng lúc càng trĩu nặng suy tư, cô chậm dãi nói: "Hạo Vân, tôi không sợ chết, tôi chỉ hy vọng mình có thể tìm được một người tình của đời mình trong quãng thời gian ngắn ngủi này..."
"Hạo Vân, anh nói liệu điều đó có thể không?" Đinh Tuyết Nhu nhìn thẳng vào mắt của Phương Hạo Vân hỏi.
"Ừ!"
Phương Hạo Vân thành thực gật đầu, rồi nói: "Tuyết Nhu, cô hãy nghe tôi nói đây.... Để tìm được người tình đích thực của đời mình, thì trước tiên cô phải có một cơ thể khỏe mạnh, nếu như cô cứ luôn trong tình trạng chán nản tuyệt vọng với cuộc sống như bây giờ, người đó mà biết chắc chắn sẽ không vui đâu..."
"Anh nghĩ anh ấy có quan tâm tới tôi không?" Đinh Tuyết Nhu nói.
"Đương nhiên."
Phương Hạo Vân âu sầu thở dài một tiếng: "Tuyết Nhu, tôi đã nghĩ kỹ rồi, mấy hôm nữa tôi sẽ đáp máy bay đi Anh để tìm ba và em trai của em. Tôi sẽ thuyết phục bọn họ giúp đỡ cô. Vui lên nào, kiên cường lên bé yêu.... Ngày mai của cô sẽ luôn sáng lạn, luôn tươi đẹp... Cô hiểu không nào?"
" Cảm ơn lời động viên của anh..." Sắc mặt Đinh Tuyết Nhu lúc này hơi ửng hồng, cô nói với vẻ đầy ý vị: "Một ngày của sáu năm trước, tôi bị bệnh, Hạo Vân của tôi tự tay nấu cho tôi một bát cháo, tự tay bón cho tôi ăn... Bây giờ nghĩ lại, thời gian đó thật hạnh phúc biết bao. Tuy rằng tôi bị bệnh, nhưng bên cạnh luôn có một người đàn ông quan tâm, săn sóc và yêu thương ... Thật tuyệt biết bao..." Khuôn mặt Đinh Tuyết Nhu lộ vẻ suy tư, cô đang hòa mình vào trong những kỷ niệm ngày xưa đang thi nhau ùa về tâm khảm.
"Tuyết Nhu... Những chuyện đó đã qua lâu rồi, đừng cố níu giữ những năm tháng đã mất làm gì..." Phương Hạo Vân khẽ khàng khuyên nhủ.
"Chỉ có những năm tháng đã thuộc về dĩ vãng đó, tôi mới cảm thấy hạnh phúc..." Đinh Tuyết Nhu thắc mắc hỏi: "Hạo Vân, lẽ nào từ trước tới nay anh chưa từng hoài niệm về những khoảnh khắc được hạnh phúc ư? Chẳng lẽ anh là một người có mới nới cũ?"
Phương Hạo Vân cảm thấy hơi bực mình, mình đâu phải loại người có mới nới cũ chứ, ngược lại, hắn là một người rất trọng tình cảm, trọng tình nghĩa.
Đinh Tuyết Nhu nhắc tới những chuyện ngày xưa giữa hai người, hắn là người trong cuộc, lẽ nào hắn lại không biết chứ. Ý tứ của Đinh Tuyết Nhu khi nói những lời này, hắn là người hiểu rất rõ.
Nhưng bảo hắn thừa nhận thân phận thật sự của mình khi phải đối mặt với cô, hắn cảm thấy thật sự khó khăn.
Hắn cảm thấy rằng Đinh Tuyết Nhu bây giờ đã không còn là Đinh Tuyết Nhu của sáu năm trước nữa rồi, con người cô xưa kia, lúc nào cũng đầy sự tự tin vào cuộc sống, khuôn mặt lúc nào cũng không ngớt tiếng cười.
Cô ấy luôn vô tư vui vẻ và yêu đời.
Hơn nữa, cô còn mang niềm vui đó "lây truyền" sang cho người khác.
Nhưng Tuyết Nhu của ngày hôm nay, lúc nào cũng đeo bộ mặt nặng như chì, tâm sự trĩu gánh, mặt cau mày có. Trong lòng cô dường như đang chất chứa rất nhiều tâm sự, khiến cho người ta khó có thể nắm bắt được chính xác.
"Tuyết Nhu, bệnh tình của cô hiện tại đang ở giai đoạn quyết định nhất, có thể nói cho tôi biết không, làm thế nào mới khiến cho cô vui vẻ hơn... Tôi hy vọng có thể nhìn thấy một Đinh Tuyết Nhu luôn vui tươi yêu đời." Phương Hạo Vân thành thực nói.
Đinh Tuyết Nhu thản nhiên nói: "Tôi đâu cảm thấy là mình đang không vui đâu..."
Phương Hạo Vân trông khuôn mặt của Đinh Tuyết Nhu lúc này đang rất điềm nhiên, biết rằng cô ấy đang cố làm ra như vậy, không phải nói thật, giống như thể đang cố ý làm dỗi với mình, hắn chỉ còn biết thở hắt ra một hơi rồi nói: "Tuyết Nhu, cho dù thế nào chăng nữa, tôi và chị Hà, cùng với tất cả mọi người đang quan tâm lo lắng cho cô nữa, đều hy vọng rằng, cô hãy vui vẻ lên..."
"Cảm ơn anh đã quan tâm... Có điều tôi nghĩ tôi sẽ không thể nào vui lên được đâu, bởi vì vốn dĩ tôi chẳng có chuyện gì để mà vui cả... Từ sáu năm trước tới giờ, chưa bao giờ tôi cảm thấy vui vẻ cả...." Đinh Tuyết Nhu nhìn sang hắn, trong mắt ánh lên một tia nhìn khác lạ, khuôn mặt trắng nhợt bừng lên một chút xót xa: "Hạo Vân, có bao nhiêu người con gái đã qua tay anh rồi?"
"Qua tay?"
Phương Hạo Vân ngớ người, rồi liền sau đó đã hiểu ra ý tứ của cô, bình tĩnh nói: "Một vài gì đó..."
"Có thể kể cho tôi nghe một chút về họ được không?" Đinh Tuyết Nhu hỏi.
Trong đầu Phương Hạo Vân lóe lên hình bóng của của Kỳ, Mỹ Kỳ, chị Mai, Nguyệt Như, rồi thầm thở dài một tiếng trong lòng: "Không nói được không?"
"Tôi muốn nghe... Kể cho tôi nghe đi?" Trong ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu ánh lên sự quả quyết, cô nói: "Tôi đã gặp Kỳ, và cũng gặp cả Mỹ Kỳ nữa... Nói thực lòng, bọn họ đều rất tuyệt vời, đặc biệt là Kỳ, rất xứng với anh..."
Nói tới đây, Đinh Tuyết Nhu lại liếc nhìn hắn, rồi cô nói: "Anh hãy quý trọng tình cảm mà mọi người đang có với nhau..." Nói tới đây, đôi mắt của Đinh Tuyết Nhu lại toát ra một ánh nhìn đầy tâm trạng.
Phương Hạo Vân mỉm cười xuề xòa rồi nói: "Yên tâm đi, cho dù cô không nói, thì tôi cũng sẽ quý trọng thôi... Tôi bây giờ, có đủ sức mạnh để bảo vệ những người con gái quanh tôi..."
Đinh Tuyết Nhu nghe vậy, khẽ nhướng mày, khẽ khàng nói: "Hạo Vân, ngoài bọn họ ra, anh còn có người phụ nữ nào khác không? Liệu anh đã nghĩ tới chuyện sau này sẽ phải thu xếp với họ ra sao không? Bây giờ là thời đại một vợ một chồng rồi mà..."
Trên mặt Phương Hạo Vân toát ra vẻ tự tin, nói: "Nói câu này hơi vô sỉ một chút, ta nghĩ rằng một cường giả giống như tôi đây, thì được phép sở hữu nhiều người con gái..."
Đinh Tuyết Nhu mỉm cười nói: "Anh mà cũng biết mình vô sỉ cơ đấy, có điều, haizzz, tôi cũng chưa bao giờ chỉ trích anh điều gì cả, dù sao, tôi cũng không phải là anh..."
"Hạo Vân, tôi hy vọng anh đừng làm họ bị tổn thương... Giữa biển người mênh mông tìm gặp được một người "hữu duyên kỳ ngộ" quả thực không phải là điều dễ dàng... Anh nhất định phải đối tốt với bọn họ, cố gắng giữ gìn và quý trọng duyên phận của mình..."
Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi: "Sao cô biết tôi không đối tốt với họ, cô lo rằng tôi sẽ khiến cho họ bị tổn thương? Tuyết Nhu, có một số chuyện cô không hiểu được đâu... Tôi thừa nhận, tôi có một chút vô sỉ, nhưng tình cảm mà tôi dành cho họ là thực tâm thực lòng, tôi sẽ không để bọn họ phải gánh chịu bất cứ sự xâm hại nào cả, ngược lại, tôi sẽ đem hạnh phúc tới cho họ..."
Tình yêu là sự ích kỷ, anh nghĩ rằng bọn họ sẽ cam chịu chia sẻ tình yêu của mình với người khác ư?" Đinh Tuyết Nhu hỏi.
"Không phải chia sẻ, mà là cùng tận hưởng."
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Tôi yêu tất cả những con người đó, tình cảm của tôi là thật, là sự hoàn thiện, cho nên không hề tồn tại cái thứ gọi là chi sẻ như cô nói."
Ngừng lại trong chốc lát, rồi hắn lại nói tiếp: "Tuyết Nhu, những lời này của tôi, có thể cô sẽ không tin, nhưng những người con gái của tôi sẽ tin, và thế là đã đủ..."
Đinh Tuyết Nhu hắt tiếng ra nói: "Tôi thật sự không thể hiểu nổi..."
""Yêu đến mức sâu đậm thì cô sẽ hiểu thôi..." Phương Hạo Vân cảm khái nói: "Mọi người đều nói tình yêu là sự ích kỷ,
câu nói đó cũng có chân lý nhất định của nó, nhưng không phải hoàn toàn là đúng... Ít ra đạo lý của nó vẫn còn nằm ở bề nổi, ngược lại, tôi cảm thấy một người hiểu thế nào là tình yêu đích thực thì sẽ không có cách nghĩ như vậy... Tình yêu là thần thánh, là sự vĩ đại, không phải là sự ích kỷ."
/829
|