" Nhất định, nhất định." Văn Kỳ kích động nắm hai tay của Trần Thanh Thanh, nói như đang thề thốt: "Trần tiểu thư, cô yên tâm, công ty của chúng tôi nhất định sẽ không làm cho bên cô phải thất vọng. Mọi người nói có phải không?"
"Phải!" Nương tử quân trong công ty trăm miệng một lời.
Buông tay của Trần Thanh Thanh, ánh mắt của Văn Kỳ lại chuyển hướng sang Phương Hạo Vân, pha một chút thâm ý liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên lại cảm thấy rằng cậu nhóc này hóa ra cũng rất đáng yêu, rất đẹp trai, nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt, đúng là nhân tài nha.
Trương Mỹ Kỳ thì lại đang âm thầm đánh giá Phương Hạo Vân, trong lòng ngầm suy nghĩ, tiểu tử này không nhìn ra được, quả nhiên có chút thủ đoạn, trách không được ngay cả Mai Nhi cũng đối với hắn như vậy...
Có điều xảy ra chuyện như hôm nay, Trương Mỹ Kỳ vẫn quyết định tìm cơ hội sẽ từ từ nói chuyện với Tạ Mai Nhi, bảo cô buông tay thôi. Tuy rằng Tạ Mai Nhi ở trong số các bạn cùng lứa cũng là một người khá nổi bật, nhưng mà cạnh tranh với con gái nhà giàu như Trần Thanh Thanh, căn bản là không có phần thắng.
Huống hồ, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy rằng đàn ông mà đi ăn bám, thì không tính là đàn ông chân chính.
" Hạo Vân, có mấy vấn đề, chị muốn nói riêng với cậu..." Vào lúc mọi người ở đây đang đắm chìm trong hạnh phúc, Trần Thanh Thanh thản nhiên nói với Phương Hạo Vân.
Văn Kỳ thấy hơi sửng sốt, lập tức vội vàng nói: "Hạo Vân, đưa Trần tiểu thư tới văn phòng của chị, nơi đó hiệu quả cách âm rất tốt..."
Phương Hạo Vân thấy nhức cả đầu, cái gì mà cách âm hiệu quả tốt, giống như là mình đi làm chuyện gì đó không bằng.
Phùng trưởng phòng lại đang tà ác suy nghĩ, có vẻ như đôi gian phu dâm phụ này sắp không nhịn nổi nữa, muốn hành sự ngay trong tổ hai này.
Văn Kỳ có vẻ ngộ ra hơi chậm, cảm thấy được những ánh mắt khác thường, cô mới giác ngộ ra rằng câu nói kia của mình hình như là hơi có nghĩa khác, cứ như mình là tú bà dắt mối vậy.
Nhưng Trần Thanh Thanh là đương sự lại không suy xét nhiều đến như vậy, cô nói với Phương Hạo Vân đang ngây người ra: "Hạo Vân, chúng ta vào đi thôi!"
Thanh âm như chim vàng anh, khiến cho trong lòng Phương Hạo Vân rung lên, hắn vội vàng phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu, theo sát Trần Thanh Thanh đi vào trong.
" Quan nhân, thiếp muốn!"* Không biết vì cái gì, Phùng trưởng phòng nghe thấy Trần Thanh Thanh nói như vậy, trong đầu lại hiện ra câu nói của nhân vật nữ chính trong một bộ phim kinh điển nào đó.
Đợi cho hai người đóng chặt cửa, Văn Kỳ giống như một thần giữ cửa đứng ngay ngoài, nói với mọi người: "Mọi người tiếp tục làm việc..."
Phùng trưởng phòng tuy rằng rất muốn đi áp tai nghe lén một chút, nhưng mà Văn Kỳ giống như Mẫu dạ xoa** đứng thủ ở đó, hắn lại cảm thấy không tiện. Huống hồ, phòng người ta cách âm hiệu quả tốt như vậy, có đi cũng chẳng được gì.
* Quan nhân: vợ gọi chồng, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu
** Mẫu dạ xoa: Quỷ dạ xoa là hộ pháp trong Phật giáo, trong tiếng Ấn Độ là Yachi, thích ăn thịt người, nhưng đúng là hộ pháp.
Cho nên hiện tại Mẫu dạ xoa dùng để gọi các bà cô hung hãn.
.........
" Học tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao chị tới khảo sát, trước đó lại không thông báo cho công ty tôi? Còn nữa, chị mặc kệ cả giám đốc và tổng giám đốc, đi tìm thẳng một viên chức nho nhỏ như tôi, rốt cuộc là như thế nào?" Đóng cửa lại, Phương Hạo Vân bắt đầu không ngừng oán giận. Hắn là kẻ luôn luôn không thích gây náo động, nhưng hôm nay có thể nói là đã nổi bật đến vô cùng tận. Vốn vừa mới bình ổn được tin đồn cưa gái, chỉ vì Trần Thanh Thanh xuất hiện mà lại càng trở nên sôi nổi hơn xưa.
Trần Thanh Thanh cười ý xin lỗi: "Hạo Vân, cậu đừng nóng giận, kỳ thật chị làm vậy cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ. Kimura thay mặt Kameda tới hội võ thuật chúng ta khiêu chiến, chị gọi điện thoại cho Tần hội trưởng, nhưng hắn không về được, cho nên chị hy vọng cậu có thể thực hiện chức trách hội trưởng danh dự, đại biểu cho hội võ thuật ra ứng chiến.
Phương Hạo Vân ngớ ra một hồi, có hơi bất mãn trách: "Chị hoàn toàn có thể nói với tôi cái này ở trường học cơ mà?"
" Hạo Vân..." Trần Thanh Thanh hơi hơi do dự, nói: "Tuyết Nhi không thích chị tiếp xúc với cậu, chị là chị họ của nó, chị không muốn bởi vì cậu, mà lại ầm ĩ không hay với nó."
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày: "Là có ý gì? Tôi không hiểu rõ cho lắm..."
"Đây là chuyện giữa chị và Tuyết Nhi, cậu không cần phải xen vào."
Trần Thanh Thanh lại nghiêm túc nói: "Tóm lại, cậu chỉ cần biết rằng, Kimura định ngày luận võ là một tháng sau, chị hy vọng tới lúc đó cậu có thể chuẩn bị cho kĩ càng. Đương nhiên, hôm nay chị đến cũng không hoàn toàn là lấy việc công làm việc tư, ba chị đích xác là ủy thác cho chị tới khảo sát công ty của cậu, theo quan điểm cá nhân của chị, chị hy vọng lần này Trần Thị có thể hợp tác với công ty của các cậu."
Phương Hạo Vân cảm thấy rằng Trần Thanh Thanh nói cực kỳ khó hiểu, mình từ lúc nào thì trở thành chướng ngại giữa hai chị em bọn họ?
" Học tỷ, chuyện khiêu chiến tôi có thể đồng ý, nhưng mà bên chị cũng phải làm theo những gì tôi nói."
Phương Hạo Vân trầm tư một chút, nói: "Tôi không hy vọng vào lúc luận võ có người của giới truyền thông hoặc những kẻ nhàn rỗi ở trên sàn đấu, nếu mà có thể, tôi hy vọng có thể khống chế số người theo dõi cuộc chiến của song phương ở trong vòng mười người. Hơn nữa, đối với kết quả của cuộc luận võ, ngoại trừ cao tầng của hai đoàn thể, những người khác sẽ không được biết."
"Vì sao phải như vậy?" Trần Thanh Thanh có niềm tin tất thắng với Hạo Vân, vốn cô còn tính nhân cơ hội này, mời phóng viên truyền thông trong trường ngoài trường tuyên truyền ra khắp bốn phương, đề cao danh tiếng cho hội võ thuật, không ngờ rằng Phương Hạo Vân lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Không nên hỏi vì sao, đó là điều kiện của tôi." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
Trần Thanh Thanh thoáng do dự một chút, rồi gật gật đầu: "Được rồi, bên phía hội võ thuật không thành vấn đề, chị sẽ định đoạt. Nhưng mà bên phía hội karate, chị còn phải liên lạc với Kimura, Kameda, có thể làm được những điều như cậu nói hay không, chị cũng chưa nắm chắc..."
"Phải thỏa mãn được điều kiện của tôi, nếu không tôi sẽ không tham gia đâu."
Phương Hạo Vân nghiêm nghị nói: "Chị nói với Kameda, cứ bảo là tôi nói, muốn luận võ với tôi, phải đồng ý điều kiện của tôi."
....
Sắc trời âm u, thời tiết sắp vào tháng mười một, khiến cho người ta cũng cảm nhận thấy một chút khí lạnh. Hôm nay là thứ bảy, từ sáng sớm Bạch Lăng Kỳ đã gọi điện thoại tới, nói là muốn tới nhà trọ chơi với Phương Hạo Vân dịp cuối tuần.
Tạ Mai Nhi hình như là cố tình tránh né Bạch Lăng Kỳ, từ sáng sớm đã hẹn với một người cũng đang nhàm chán là Trương Mỹ Kỳ đi dạo phố mua sắm.
Bạch Lăng Kỳ muốn đi gặp bạn trai, trước khi đi còn ăn mặc thật tỉ mỉ, mặc một bộ y phục hiển lộ ra rõ sức sống thanh xuân.
" Hạo Vân, chị Mai có nhà không? Hay là chúng ta ra ngoài chơi đi?" Vừa mới vào cửa, Bạch Lăng Kỳ liền chuyển ánh mắt về hướng phòng của Tạ Mai Nhi, cô không hy vọng có kẻ thứ ba phá hoại không khí.
Phương Hạo Vân nhẹ giọng nói: "Không cần, chị Mai hẹn với chị Mỹ Kỳ đi chợ mua sắm rồi, chắc là tới chiều mới về..."
" Uhm, là vậy à, chúng ta không ra ngoài vậy." Bạch Lăng Kỳ khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, vui vẻ lăn ra ghế sô pha, cởi giầy, nằm nghiêng giống như một mỹ nhân đang ngủ.
Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, ánh mắt dừng ở trên người cô gái, đôi mắt to tròn, tràn đầy thông minh, chiếc mũi thẳng thớm, môi đỏ mọng đáng yêu trơn bóng, dáng người cao cao thon dài, bộ ngực so với trước kia càng vểnh lên hơn một chút, eo tinh tế, cùng với mông đẹp rất tròn hình thành một hiệu quả tương phản thị giác mãnh liệt, khiến cho người ta có một loại cảm giác thật khêu gợi.
Con gái mười tám đại biến, mỗi ngày một khác.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần gặp mặt, Bạch Lăng Kỳ đều đưa đến cho Phương Hạo Vân những cảm thụ không giống nhau. Theo sự phát dục của dáng người, Bạch Lăng Kỳ cũng đã dần dần từ thanh xuân hoạt bát, trở nên gợi cảm quyến rũ.
" Hạo Vân, anh ngốc à, lại đây nào!" Nghiêng đầu, Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân ngây ngốc đứng đó nhìn mình, trắng mắt lườm hắn một cái, ngoắc tay ý bảo hắn qua đó.
Phương Hạo Vân ngây ngô đi qua đó, ngồi lên ghế sô pha bên cạnh Bạch Lăng Kỳ, cúi đầu nhìn chăm chú vào cô gái, nhẹ nhàng cười nói: "Đến trưa nhất định phải nấu ăn cho anh đó nha."
Bạch Lăng Kỳ nhu thuận gật gật đầu, thân mình ngồi dậy, chậm rãi tới gần Phương Hạo Vân, một hương thơm xử nữ dìu dịu nhất thời liền lọt vào mũi.
Sau đó, ngay trong nháy mắt hắn đang thất thần, đôi môi kiều diễm ướt át đỏ mọng của Bạch Lăng Kỳ cũng đã áp lại gần, trong mũi ngửi được một hương thơm nữ nhi nhè nhẹ, trong lúc ngây ngất đã bị Bạch Lăng Kỳ hôn tới.
Phương Hạo Vân không có tâm lý chuẩn bị, vốn định đẩy Bạch Lăng Kỳ ra, nhưng mà hai tay của Bạch Lăng Kỳ đã gắt gao ôm lấy cổ hắn, thân mình cũng dán vào người hắn.
Có lẽ là do trong lòng vốn cũng không muốn đẩy ra, Phương Hạo Vân vụng về hôn lại Bạch Lăng Kỳ, thẳng tới lúc đầu lưỡi của hắn theo bản năng vói vào trong miệng của cô gái, Bạch Lăng Kỳ mới có vẻ kinh hoảng, thình lình cắn một cái vào đầu lưỡi của hắn.
Đau điếng người, Phương Hạo Vân vội vàng thụt đầu lưỡi về, có điều ý nghĩ cũng thanh tỉnh đi nhiều, vội vàng tách khỏi Bạch Lăng Kỳ.
Bạch Lăng Kỳ nghĩ rằng mình đã cắn khiến cho Phương Hạo Vân bị thương, trong lòng có chút luống cuống, vội vàng hỏi dồn: "Hạo Vân, có phải bị em cắn cho bị thương không, để cho em xem nào, thực xin lỗi, em không phải là cố ý, em...." Nói xong, Bạch Lăng Kỳ đột nhiên liền nhẹ giọng nức nở.
Phương Hạo Vân vội vàng nói: "Không có việc gì, anh không có gì đáng ngại cả."
Phương Hạo Vân cũng dở khóc dở cười, bản thân mình bị người ta cắn cho bị thương, kết quả trớ trêu là cô lại tủi thân mà khóc, thật sự là bó chiếu với cô bé này.
"Thật sự là không có việc gì?" Bạch Lăng Kỳ ngẩng đầu lên, thật cẩn thận hỏi như thăm dò.
"Ừm!"
Phương Hạo Vân có năng lực khép lại miệng vết thương rất khủng bố, ngoại trừ lúc mới bị cắn có một tí ti đau đớn, lúc này đã hoàn toàn bình thường rồi, thậm chí không còn lưu lại chút dấu vết gì.
Để làm cho Bạch Lăng Kỳ yên tâm, Phương Hạo Vân thè đầu lưỡi ra cho cô bé xem, Bạch Lăng Kỳ nhìn kỹ vào, nhíu mày, thấy hơi kỳ quái hỏi: "Em rõ ràng đã cắn trúng anh, sao lại không có một tí dấu vết nào, chẳng lẽ là ảo giác?"
Phương Hạo Vân vội vàng nói: "Ha hả, kỳ thật là không cắn trúng, là anh đùa với em thôi..."
Hắn không hy vọng bé con thích tò mò này lại tiếp tục truy hỏi thêm nữa, Phương Hạo Vân có năng lực khôi phục thân thể cường hãn, đây là bí mật của hắn, biết bí mật này, trên đời chỉ có ba người. Đẫm máu ở tổ chức ba năm, có thể xuất sắc hoàn thành các loại nhiệm vụ mà vẫn sống sót, không thể không nói, một phần lớn là do hắn có cái năng lực cường hãn này. Chỉ cần không phải một chiêu chí mạng, những thương tổn cho dù nghiêm trọng đến mấy cũng đều có thể tự khép lại.
"Chán chết, hư hỏng!" Bạch Lăng Kỳ không nghi ngờ chút nào, nhất thời liền giơ đôi bàn tay phấn hồng nhẹ đánh vào ngực hắn mấy cái. Gọi là trừng phạt, kỳ thực so với làm nũng cũng không khác là bao.
Phương Hạo Vân không hề né tránh, khóe miệng mỉm cười, mặc cho cô gái tùy ý đánh vào, lấy mất nụ hôn đầu tiên của người ta, để cho người ta phát tiết một chút cũng không thành vấn đề.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Phương Hạo Vân của chúng ta cũng là nụ hôn đầu tiên đó nha.
Sau một lúc lâu, Bạch Lăng Kỳ phát tiết đủ rồi, khẽ dựa vào lòng ngực của Phương Hạo Vân, ngẩng đầu lên ngơ ngẩn nhìn hắn, hỏi: "Hạo Vân, anh có thích em không?"
Tuy rằng, đây là một câu hỏi vô nghĩa, nhưng Phương Hạo Vân vẫn gật gật đầu. Thiếu nữ thanh xuân lúc đang yêu, chỉ số thông minh thường giảm đi, hắn có thể hiểu được.
Bạch Lăng Kỳ có vẻ như muốn truy hỏi cho kĩ càng, lại nghiêm túc hỏi: "Anh thích em ở chỗ nào? Em có gì đáng giá cho anh thích?"
Phương Hạo Vân sờ sờ cái mũi, há miệng ấp úng, đột nhiên ý thức được mình dường như không nói ra được cái lý do gì cho thích đáng.
Nếu cẩn thận xem xét, thì thích Bạch Lăng Kỳ hẳn phải là chủ nhân của cái da mặt này, chứ không phải Phương Hạo Vân hiện tại. Đương nhiên, hắn đang cố gắng sử dụng năng lực bản thân để hoàn thành chức trách của chủ nhân cái da mặt này.
Có một chút là do không thể phủ nhận, lại có cái gọi là trách nhiệm không thể rũ bỏ, nhưng kỳ thật trong lòng Phương Hạo Vân cũng đã chầm chậm tiếp nhận cô gái thuần khiết này rồi.
Đương nhiên, tình cảm của hắn đối với cô bé còn chưa thăng hoa tới cái gọi là tình yêu.
Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân chậm chạp không chịu trả lời, trong lòng không vui chút nào, khẽ cau mày, mắt hạnh trừng lên, hầm hừ nói: "Đáng ghét, nói đi? Anh nếu không nói, vậy chứng tỏ là anh không thích em."
Không nói lý lẽ chính là độc quyền của con gái, Bạch Lăng Kỳ giờ phút này đã phát huy cái độc quyền đó vô cùng nhuần nhuyễn, cô hằm hằm nhìn Phương Hạo Vân, chu miệng nói: "Hừ, em đã biết mà, nhất định là anh với chị Mai lâu ngày sinh tình rồi chứ gì?"
" Lâu ngày sinh tình?" Phương Hạo Vân toát mồ hôi hột, tuyệt đối là oan uổng, oan uổng đến tận trời đó.
" Lăng Kỳ, anh thích sự thuần khiết, hồn nhiên, cùng thanh thuần, ôn nhu của em..." Đây đại khái chính là là cảm thụ thực tế nhất của Phương Hạo Vân đối với Bạch Lăng Kỳ.
Đối với câu trả lời của bạn trai, Bạch Lăng Kỳ tuy rằng không phải thực vừa lòng, nhưng trong lòng cũng rất ngọt ngào, ít nhất ở trong mắt của hắn cô vẫn còn có ưu điểm. Huống hồ, khiến cho một tên ngốc như vậy nói ra được những điều này, cũng không tồi chút nào.
Sau kỳ thi vào đại học, Bạch Lăng Kỳ cứ cảm thấy rằng tính tình của bạn trai mình xảy ra một chút biến hóa, không còn như khúc gỗ khi xưa, nhất là như hôm nay, hắn lại có thể tiếp nhận nụ hôn của mình. Nhớ rõ vào thời kỳ ôn tập thi cử hồi cấp ba, có vài lần cô cũng đã thử hôn hắn như vậy, nhưng mà vẫn chưa có lần nào thành công. (OMG)
Cho tới hiện giờ Bạch Lăng Kỳ vẫn có thể nhớ đến bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của hắn.
" Hạo Vân, đáp ứng yêu em mãi mãi, không được bỏ em có được không?" Bạch Lăng Kỳ quay đầu kề sát vào lòng ngực của bạn trai, ánh mắt thâm tình nhìn hắn.
Phương Hạo Vân theo bản năng gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em cả đời này..." Xem như chấp nhận thay cho chủ nhân cái da mặt này đi vậy.
" Hạo Vân, đêm nay em có thể không về được không?" Nghe được lời hứa hẹn của bạn trai, nhìn vào ánh mắt thâm tình chân thành kia, Bạch Lăng Kỳ đột nhiên cảm thấy tâm loạn như ma, có chút ý loạn tình mê. Có điều thanh âm của cô rất nhỏ, nhỏ tới mức ngay cả chính cô có lẽ cũng không nghe thấy rõ ràng.
Phương Hạo Vân ôm lấy thiếu nữ, nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên người cô bé, lực chú ý không làm sao mà tập trung được, cho nên hắn không có nghe ra bạn gái mình nói cái gì.
" Đúng rồi, em vừa nói gì ấy nhỉ?" Phương Hạo Vân hơi ngơ ngẩn, vội vàng hỏi.
Bạch Lăng Kỳ đương nhiên không tiện nói lại lần thứ hai, lần trước có thể nói được, cũng đã cố gắng mà lấy thật lớn dũng khí, lúc này tâm tình cũng đã bình tĩnh trở lại, không dám nói lại nữa. Có điều trong lòng cô vẫn có một chút mất mát tiếc nuối. Lên đại học nói chuyện tình yêu, kỳ thật cũng không tính là yêu sớm. Cô yêu Phương Hạo Vân, tin tưởng vững chắc vào tình yêu của hai người. Cô muốn đem tất cả của mình giao cho người con trai mà mình yêu.
Trên thực tế, các đôi tình lữ đại học ở chung với nhau cũng không được tính là cái gì giật gân. Quá đáng hơn nữa, thậm chí một số nữ sinh lớn mật còn có thể dẫn bạn trai vào kí túc xá của mình, ở trong màn làm một vài chuyện tình gì đó. Bạch Lăng Kỳ đã nghe nói, trong lòng đương nhiên cũng có chút ngứa ngáy.
Có một số việc, bỏ lỡ thì cũng bỏ lỡ rồi, dũng khí mà Bạch Lăng Kỳ không dễ dàng gì tích tụ được lúc trước đã cứ như vậy mà phiêu tán.
" Không có gì..." Bạch Lăng Kỳ chỉ trả lời qua loa.
Tới giữa trưa, Bạch Lăng Kỳ đeo tạp dề, giống như một người vợ nhỏ cần cù, nấu một vài món ăn sở trường cho người đàn ông mình yêu.
Ăn xong bữa trưa, Bạch Lăng Kỳ bởi vì phải về nhà thăm mẹ, cho nên không ở lại được nữa, sau khi giúp đỡ Phương Hạo Vân rửa sạch hết bát đũa, cô liền đón xe về nhà.
.....
Bạch Lăng Kỳ đi rồi, Phương Hạo Vân ở một mình chẳng còn gì thú vị, hắn đành phải đi ngủ trưa. Vừa mới chìm vào giấc ngủ không lâu, chợt tiếng chuông di động vang lên, lấy ra xem thì thấy là của dì Bạch, hắn vội vàng bấm nghe. Dì Bạch hỏi hắn có việc bận hay không, nếu không có việc gì, thì tới chỗ của cô một chuyến. Nghe dì Bạch nói, trong khoảng thời gian gần đây, cô vất vả suy nghĩ, cũng đã tìm được biện pháp có thể trị liệu được tác dụng phụ của Thiên phạt.
Sau khi nghe được tin tức tốt, Phương Hạo Vân vội vàng ra khỏi nhà trọ đón xe tới đó.
Không đến nửa giờ, Phương Hạo Vân đã tới đường Phúc Nguyên, ngay lúc hắn xuống xe đi tới cửa tiệm Lưu niệm hạnh phúc, dì Bạch cũng đã thướt tha từ trong cửa hàng lưu niệm đi ra.
Phương Hạo Vân từ xa đã nhìn thấy dì Bạch đứng ở ngoài cửa vẫy tay với hắn, ngoài ý muốn chính là, dì Bạch hôm nay lại trang điểm đánh phấn, trong ký ức của Phương Hạo Vân, cô hình như rất ít khi trang điểm như vậy.
Mang theo tâm lý tò mò, Phương Hạo Vân vội vàng bước nhanh hơn tới đó, đến gần hơn một chút, thân ảnh của dì Bạch cũng đã hiện lên rõ ràng trước mắt hắn.
Dì Bạch mặc một bộ sườn xám lộng lẫy hoa văn hình rồng, thân thể mềm mại đầy đặn khiến cho sườn xám bó vào hết cỡ, vô cùng gợi cảm. Bộ sườn xám khiến cho những đường cong của cô được tôn lên vô cùng tinh tế, nhất là eo thon nhỏ, cùng với mông đẹp rất tròn vểnh lên tạo ra hiệu ứng tương phản thị giác mãnh liệt, khiến cho huyết mạch của người ta như muốn phun trào ra.
" Hạo Vân, nhìn cái gì đó?" Dì Bạch thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân không rời khỏi người mình, không khỏi cười khanh khách không ngừng: "Sao nào? Có phải thấy dì hôm nay rất được phải không?"
Dáng người của dì Bạch vốn cũng đã cao gầy, hơn nữa lại mặc sườn xám hoa văn hình rồng, càng có vẻ gợi cảm duyên dáng. Mái tóc vốn luôn luôn buông xuống hôm nay cũng được vấn lên, hiển lộ ra hết vẻ đẹp thành thục của người phụ nữ.
Đẹp quá, gợi cảm quá à!
Phương Hạo Vân rên rỉ trong lòng, có điều hắn cảm thấy có hơi kỳ quái. Hành vi của dì Bạch hôm nay hình như có hơi khác thường, ở trong ký ức của hắn, cô hẳn phải là một cô gái thuần khiết, truyền thống, không phong tao giống như hôm nay. Hơn nữa, hắn còn biết, dì Bạch tuy rằng năm nay đã gần ba mươi, nhưng mà tấm thân vẫn còn là xử nữ, thậm chí còn rất ít khi kết giao với người khác phái.
" Hạo Vân, thích thì cứ nhìn đi." Dì Bạch dùng đôi mắt quyến rũ liếc mắt quan sát Phương Hạo Vân một cái, một tia ngượng ngùng chợt lóe ra trong mắt. Cô chủ động tới gần Phương Hạo Vân, đưa tay nhẹ nhàng dí một cái lên trán hắn, kiều mỵ nói: "Nguyệt Như từng nói con không thích nữ sắc, hiện tại xem ra, nó đã bị con lừa mất rồi, nhìn cái bộ dáng mê đắm của con này..."
Phương Hạo Vân kinh ngạc nhìn dì Bạch, nhưng mà trong lòng lại suy nghĩ, dì hôm nay đến tột cùng là bị làm sao vậy?
"Dì, con cảm thấy dì hôm nay hình như hơi là lạ?" Phương Hạo Vân nói ra suy nghĩ của mình.
Dì Bạch liếc xéo hắn một cái, khẽ cười một tiếng, nói: "Cháu mới là lạ đó." Nói xong liền nhẹ nhàng lắc mông đẹp xoay người sang chỗ khác, lưu lại cho Phương Hạo Vân một bóng dáng tuyệt đẹp.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân vô ý thức hướng về phía cái mông đầy đặn tròn trịa kia của dì Bạch, trong lòng thậm chí còn sinh ra một cảm giác muốn được sờ sờ.
Đương nhiên, hắn chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi.
Đều nói mông của lão hổ không thể sờ. Trên thực tế theo Phương Hạo Vân xem ra, sờ mông của dì Bạch xét về độ khó khăn và hậu quả, còn nghiêm trọng hơn một ít so với sờ mông của lão hổ.
" Hạo Vân, con biết không, biết là con sắp tới, dì đã cố ý tỉ mỉ trang điểm đó, nói thật, con cảm thấy rằng dì hôm nay thực sự là đẹp hơn trước kia sao?" Hai người đi vào trong tiệm nhỏ, đóng cửa tiệm lại, đi qua cửa sau tới phòng khách. Dì Bạch dường như có vẻ hơi hưng phấn, không ngừng hỏi Phương Hạo Vân xem mình trang điểm có xinh đẹp hay không.
Nhìn phong thái yểu điệu của dì Bạch, Phương Hạo Vân đúng là có hơi động tâm, nói thật, quen dì Bạch đã được ba năm, hắn mới lần đầu tiên thấy cô trang điểm ăn mặc như vậy.
Với dung mạo của dì Bạch, cho dù là không cần trang điểm cũng đã là một mỹ nhân khó gặp rồi. Hiện giờ lại trang điểm tỉ mỉ như vậy, đương nhiên là xinh đẹp không thể tả nổi rồi.
" Dì Bạch hôm nay thực sự rất đẹp, rất đẹp!" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
"Thật không?" Dì Bạch hưng phấn nở nụ cười, đá lông nheo một cái với Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, nghe thấy con nói như vậy, dì thực sự rất vui vẻ, dì muốn ôm con một cái quá!" Nói xong, dì Bạch bắt đầu bước tiến về phía Phương Hạo Vân, nhất thời trên sàn nhà liền vang lên thanh âm của giày cao gót.
Phương Hạo Vân theo bản năng nhìn xuống phía dưới dì Bạch, chỉ thấy cô mặc một đôi tất chân màu da, vô cùng gợi cảm.
"A!"
Đúng lúc này, dì Bạch đột nhiên trọng tâm không ổn định, sắp ngã ra đất.
Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, không chút do dự, một bước dài lao tới đó, ôm lấy dì Bạch đang sắp té ngã.
Phương Hạo Vân chợt cảm thấy toàn bộ thân mình của dì Bạch đều đã lọt vào trong lòng ngực của mình, một hương thơm dìu dịu của thiếu nữ cũng đồng thời lọt vào mũi hắn.
Cảm thụ được hai viên tròn mềm mại trước ngực dì Bạch đang gắt gao dán vào ngực mình, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng nhịp tim của mình có hơi nhanh hơn. Hoàn toàn không tự giác, bàn tay to của hắn từ phía sau lưng của cô gái trượt xuống dưới, đặt lên trên cặp mông thơm mát phì nhiêu kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Dì, dì không sao chứ?" Phương Hạo Vân hơi ngẩn ra, rồi vội vàng hỏi.
Dì Bạch mặt đỏ như lửa, thấp giọng nói: "Vẫn chưa quen đi giày cao gót... Tay con..." Đột nhiên ý thức được bàn tay to của Phương Hạo Vân đang ấn vào mông của mình, cô gái nhất thời liền cảm thấy căng thẳng.
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, vội vàng buông tay ra, lui về phía sau mấy bước. Sau khi tâm tình bình phục lại, hắn đột nhiên cảm thấy rằng sự tình có vẻ không phù hợp, với thân thủ của dì Bạch, cho dù là trước kia chưa từng đeo giày cao gót, thì cũng không thể xuất hiện tình huống trọng tâm không ổn định.
" Chẳng lẽ... chẳng lẽ là do dì cố ý? Dì muốn hấp dẫn mình à?" Trong đầu Phương Hạo Vân hiện ra một phỏng đoán lớn mật.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã phủ định đi suy đoán của mình, dì Bạch là một người phụ nữ đứng đắn, cô chẳng có cái lí do gì mà phải đi hấp dẫn chính mình.
" Hạo Vân, con đang nghĩ cái gì đó?" Trong mắt dì Bạch hiện lên một tia giảo hoạt, thấp giọng hỏi nhỏ. Một đôi tay ngọc không tiếng động ôm lấy Phương Hạo Vân, cố ý dán chặt bộ ngực của mình vào ngực của Phương Hạo Vân.
/829
|