Nhưng thật ra, nằm trong chăn, tâm trạng của Đinh Tuyết Nhu cũng bồi hồi không ngớt. Dù sao cô cũng đã là một cô gái trưởng thành, hiện tại là lúc nhạy cảm trong chuyện tình yêu. Nhất là sau khi biết được thân phận thật sự của Phương Hạo Vân, tầm màn ngăn cách trong lòng cô đã giảm xuống rất nhiều. Do đó, những rung động trong lòng Đinh Tuyết Nhu mang âm hưởng hết sức dễ chịu.
Đã nhiều lần, cô len lén hé mắt trong chăn, nhìn xem Phương Hạo Vân rốt cục là đang làm gì, liệu anh ấy có đang nghĩ về mình không?"
"Hạo Vân, anh tới đây đi, để chúng ta dễ nói chuyện." Đợi mãi cũng không thấy Phương Hạo Vân có động tĩnh gì nên Đinh Tuyết Nhu cảm thấy hoi hụt hẫng trong lòng, do đó mới muốn gần gũi với hắn hơn một chút.
Thật ra lúc này chưa tới giờ đi ngủ mà chỉ vừa mới qua giờ cơm tối mà thôi. Tuy nhiên thân thể Đinh Tuyết Nhu yếu đuối, không thể nào ở bên ngoài lâu được nên cô mới rúc vào trong chăn sớm như vậy.
Chuyện cô muốn làm nhất bây giờ là hy vọng có thể cùng Phương Hạo Vân ra ngoài đi dạo một chút. Nếu ở đây là thành phố Hoa Hải thì cho dù có muốn đi ra ngoài cũng sẽ không dễ dàng thực hiện được. Danh tiếng của nữ hoàng ca nhạc Châu Á ở Hoa Hải quả thật quá lớn, đến mức phải ngụy trang bằng kính râm, khăn quàng cổ...nếu không sẽ bị bọn phóng viên chụp ảnh.
Tuy nhiên hoàn cảnh ở đây lại khác. Người Anh căn bản không biết nữ hoàng ca nhạc Đinh Tuyết Nhu là ai cả. Bởi lẽ để đoạn tuyệt hết thảy mọi quan hệ với gia đình, sau khi ra đi, Đinh Tuyết Nhu đã cố ý cắt đứt hoàn toàn mọi sợi dây liên lạc với nước Anh, mặc dù lúc trước đã từng có công ty giải trái muốn ký hợp đồng để phát hành đĩa cho cô nhưng Đinh Tuyết Nhu đã kiên quyết từ chối. Do đó có thể nói, ở đây người ta không biết cô là ai cả.
Vì thế nên Đinh Tuyết Nhu mới có cơ hội để tận hưởng không khí tự do thoải mái như bây giờ.
Thế giới này rất công bằng. Muốn nhận được thứ gì trước hết cho bạn phải cho người ta một cái gì đó. Các ngôi sao có thể kiếm được rất nhiều tiền cũng như vinh quang trên sân khấu, nhưng bù lại họ sẽ mất đi sự tự do.
Phương Hạo Vân bước tới mấy bước, sau đó thuận thế ngồi lên mép giường. Hắn nhẹ nhàng nhìn Đinh Tuyết Nhu, dịu dàng nói: "Tuyết Nhu, em cứ nghỉ ngơi cho thật khỏe nhé...anh đoán Đinh gia sẽ mau chóng cho người tới để gặp chúng ta." Lúc đầu khi mới đụng chuyện với Caesar, cả Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân đều là kẻ bị động. Nhưng sau khi mọi việc giải quyết động, Phương Hạo Vân có lòng tin rằng chắc chắn Đinh gia sẽ chủ động tìm tới. Bởi bọn họ đã nhìn thấy được thực lực của Phương Hạo Vân.
"Đinh Vọng Long sẽ không đích thân tới đâu..."
Đinh Tuyết Nhu trầm ngâm giây lát, sau đó đột nhiên cười chua chát: "Nếu phán đoán của em không sai thì ông ta sẽ bảo những người như Đinh Tuyết Siêu tới trước...Ông ấy muốn dùng tình thân máu mủ để đả động em, hòng khôi phục quan hệ cha con với ông ấy..."
Phương Hạo Vân gật đầu đồng tình: "Em cũng biết rõ con người kia không có nhân tình mà...thật ra anh cũng có suy nghĩ giống em nên đã sớm đoán em trai của em sẽ tới trước. Tuyết Nhu, anh hỏi em, trong lòng em có nghĩ đến chuyện trở về với Đinh gia không? Dù sao bọn họ cũng là thân nhân của em...Hơn nữa, theo anh được biết, dù lúc trước cùng gia đình có xích mích nhưng tình cảm của hai chị em vẫn rất tốt..."
"Ôi..."
Đinh Tuyết Nhu thở dài một hơi thật sâu, ánh mắt chuyển hướng sang phí Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng nói: "Hạo Vân, em biết anh có hảo ý, nhưng quả thật em phải nói một chuyện, đó là em sẽ không hòa giải với Đinh gia đâu. Ngay từ đầu khi lựa chọn con đường này thì em đã có quyết tâm một đi không trở lại rồi...Đinh Vọng Long hoàn toàn không xứng đáng để em gọi một tiếng cha đâu! Mẹ cũng vì ông ta mà ôm hận lìa đời...cho nên em hận ông ta, hận ông ta đến chết..."
Nghe nhắc tới chuyện cũ năm xưa của Đinh Tuyết Nhu, Phương Hạo Vân khẽ động tâm, nhân cơ hội hỏi: "Có thể kể cho anh nghe sự việc lúc đó không?"
"Không được!"
Đinh Tuyết Nhu thành thật lắc đầu, nói: "Hạo Vân, anh có bí mật của anh thì em cũng có bí mật của em. Nhưng nhất định em sẽ kể hết cho anh nghe, tuy nhiên phải đợi cho đến khi chính miệng anh thừa nhận chân tướng sự việc thì em mới có thể nói ra được..."
"Anh hiểu mà!" Phương Hạo Vân hoàn toàn hiểu rõ những khúc mắt cũng như bâng khuân, trăn trở trong lòng Đinh Tuyết Nhu. Đây là chuyện bình thường. Thử hỏi nếu người con gái mà hắn yêu bỗng dưng thay hình đổi dạng thành một người hoàn toàn khác thì chắc chắn trong lòng của hắn sẽ không dễ chịu. Mà cho dù đã biết rỏ nguyên nhân nhưng có lẽ vẫn phải mất một thời gian mới có thể hoàn toàn tiếp nhận dự việc này.
"Hạo Vân...đỡ em dậy...nằm mãi khó chịu quá..." Đinh Tuyết Nhu vén chăn lên, đưa hai tay ra, ý bảo Phương Hạo Vân kéo cô dậy.
Phương Hạo Vân gật đầu, nắm tay khẽ nâng Đinh Tuyết Nhu ngồi dậy. Nhưng quả thật sức khỏe cô lúc này khá yêu, vừa mới ngồi lên thì đã ngã vào lòng của hắn.
Một mùi thơm nhẻ nhẹ, thanh thoát của con gái lập tức xông vào mũi Phương Hạo Vân. Hắn không khỏi rung động trong lòng, hít thật sâu hương thơm đó, cười nói: "Tuyết Nhu, người của em thật là thơm đó..."
"Xí...!" Đinh Tuyết Nhu nge vậy, sắc mặt đang tái nhợt bỗng ửng đỏ, khẽ sẵng giọng: "Anh đó, bây giờ cũng thành kẻ ba hoa rồi, chẳng biết từ bao giờ mà miệng lưỡi toàn nói lời ngon ngọt, dễ nghe như thế...những hồng nhan tri kỷ bên cạnh anh chắc cũng bị anh dùng lời đường mật này để lường gạt chứ gì?" Trong trí nhớ của Đinh Tuyết Nhu, Phương Hạo Vân của ngày xưa rất hay xấu hổ, thậm chí có đôi khi chỉ cần cô nhìn hắn lâu một chút là hắn đã đỏ mặt rồi, thế mà bây giờ lại...
Đúng là gậy ông đập lưng ông, Phương Hạo Vân cười gượng một tiếng, nói: "Tuyết Nhu, anh nói thật mà, trên người em quả thật có mùi thơm rất dễ chịu, anh muốn ngử nữa..."
Vừa nói, hắn vừa cố ý đưa mũi tới phía trước, giống như con chó con không ngừng ngửi ngửi trên người của Đinh Tuyết Nhu. Trong lúc vô tình, mũi hắn bất ngờ chạm vào mặt của cô.
Phương Hạo Vân không nhịn được, nhẹ nhàng hôn một cái.
Đinh Tuyết Nhu liền khẽ "ưm" một tiếng, quả không hổ danh là nữ hoàng ca nhạc, âm thanh này quả thật làm cho người ta xiêu hồn tán phách. Phương Hạo Vân giống như bị hấp dẫn nên lớn mật hôn lên miệng của Đinh Tuyết Nhu.
"Ư..."
Đinh Tuyết Nhu cũng không cự tuyệt, có lẽ trong lòng cô đã mơ hồ mong đợi điều này xảy đến.
Sau màn khóa môi, hai mắt nữ hoàng ca nhạc tràn đầy sự say mê, mũi không ngừng thở hào hễ, màu hồng trên mặt đã lan ra tới cổ, thậm chí đến tận đôi bờ vai thon.
Phương Hạo Vân ôm lấy chiếc eo thon thả của cô, nhẹ nhàng vuốt ve nơi phần da thịt mềm mài đó khiến ánh mắt nữ hoàng ca nhạc càng thêm mê ly, trống ngực đập thình thịch như con nai nhỏ đang run rẩy trước bác thợ săn già!
"Hạo Vân..."
Nữ hoàng ca nhạc khẽ rên một tiếng, rồi bất ngờ chủ động hôn lên môi của Phương Hạo Vân, mạnh dạn đưa chiếc lưỡi thơm vào. Hai người càng lúc càng quấn chặt lấy nhau, giống như muốn tan chảy vào nhau vậy.
Đúng lúc này thì chuông cửa vang lên.
Bình thường tiếng chuông cửa rất nhẹ nhàng, nhưng giờ đây đối với bọn họ lại cực kỳ chói tai. Nhưng cuối cùng hai người cũng tách rời nhau ra. Lúc này Đinh Tuyết Nhu đã hoàn toàn nằm gọn trong lồng ngực của Phương Hạo Vân, chẳng những ánh mắt cô mơ màng mà đôi môi khêu gợi cũng khẽ cong lên như đang làm nũng, quyến rũ chết người.
"Thiếu chủ, người của Đinh gia đã tới!" Có lẽ chờ lâu nhưng không thấy ai mở cửa nên La Tang đành phải bất đắc dĩ lên tiếng.
"Tôi biết rồi, La Tang, anh bảo bọn họ chờ một chút..." Phương Hạo Vân cất tiếng đáp, sau đó vội vảng đặt Đinh Tuyết Nhu vào trong chăn để cô áy tiếp tục nghỉ ngơi.
Lúc bàn tay hắn chạm vào giữa hai đùi của cô gái, đột nhiên cảm thấy có chút ươn ướt. Khi nhìn kỹ lại thì phát hiện chỗ kỳ bíđã ướt đẫm!
Phương Hạo Vân ngẩn ra, hắn quả thật không ngờ nữ hoàng ca nhạc lại nhạy cảm đến như vậy. Chẳng qua mới chỉ hôn mà đã làm cô ấy kích thích đến dường này sao?
Nhưng bản thân hắn lại thích những cô gái có thể chất nhạy cảm như thế. Tuy nhiên trước mắt thì phải tạm ngừng tay lại thôi.
Đinh Tuyết Nhu đẩy Phương Hạo Vân, tức giận nói: "Cũng là do anh làm hại, khiến người ta thành ra thế này...vậy mà còn nhìn cái gì...làm sao người ta dám nói chuyện với người của Đinh gia bây giờ?"
"Không sao đâu, em cứ bảo trong người em không thoải mái nên nằm ở trong chăn để tiếp chuyện với người nhà họ Đinh, anh sẽ ở bên cạnh phùng bồi..." Phương Hạo Vân.
"Ừm!"
Đinh Tuyết Nhu ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra thì ngoài cách đó ra thì cũng không còn biện pháp nào khác để đối phó với chuyện này nữa.
Quả đúng như suy đoán của Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu, Đinh Vọng Long đã phái con trai Đinh Tuyết Siêu tới để làm thuyết khách.
Đến lúc này thì hai chị em đã có 3 năm không gặp mặt nhau. Tuy mới 16 tuổi nhưng Đinh Tuyết Siêu đã cao tới 1m75, tuy vậy thân hình có chút gầy yếu. Gương mặt gã cũng thừa hưởng nét đẹp từ mẹ như Đinh Tuyết Nhu nên khá là điển trai,, nếu cơ thể rắc rỏi một chút thì quả thật sẽ càng thêm hoàn mỹ.
"Chị...!"
Vừa mới vào cửa, Đinh Tuyết Siêu liền chủ động kêu một tiếng, ngay sau đó chạy đến trước giường của Đinh Tuyết Nhu, trong đôi mắt không ngừng tuôn rời hai dòng lệ.
Phương Hạo Vân cũng không muốn tỉm hiểu xem nước mắt đó là thật hay giả. Hắn chỉ hy vọng Đinh gia đừng có ngầm giở trò trước mặt hắn, dù có là em trai của Tuyết Nhu thì hắn cũng không nương tình.
Phương Hạo Vân lạnh lùng dửng dưng nhìn Đinh Tuyết Siêu, đồng thời chăm chú quan sát biến hóa cảm xúc trên mặt của Đinh Tuyết Nhu. Hắn phát hiện nét mặt Đinh Tuyết Nhu không hề có sự thay đổi nào, cô thậm chí không mở mắt nhìn lấy Đinh Tuyết Siêu.
"Chị, theo em về nhà đi...Mấy năm nay chị chịu khổ bên ngoài nhiều rồi..." Đinh Tuyết Siêu thấp giọng nói, sau đó khóc òa lên, trông hết sức thương tâm.
"Hừ!"
Đinh Tuyết Nhu hừ nhẹ một tiếng, khinh khỉnh nói: "Cậu nói sai rồi...ba năm qua kể từ lúc rời khỏi Đinh gia, tôi thấy rất tốt, rất vui vẻ. Đinh Tuyết Siêu, còn nhớ khi đó cậu mới có 13 tuổi nhưng có lẽ đã nhận thức rõ những chuyện xảy ra. Đinh gia của cậu đối xử với tôi thế nào, trong lòng cậu chắc đã tỏ tường. Một khi tôi đã lựa chọn ra đi thì sẽ không quay trở về nữa đâu...Cậu trở về đi thôi, bảo Đinh Vọng Long đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!"
Tất nhiên, những tổn thương mà Đinh gia đã gây ra cho Đinh Tuyết Nhu làm sao có thể dễ dàng xóa bỏ như vậy được. Thật sự cô vô cùng hận Đinh gia, nỗi hận đó là xuất phát từ tận trong tim Cô không tìm đến Đinh gia để báo thù thì đã là cố gắng kiềm chế lắm rồi, thế mà nay Đinh Vọng Long lại muốn bảo cô quay trở lại, thật đúng là được voi đòi tiên mà!
Chủ ý của Đinh Vọng Long thế nào, Đinh Tuyết Nhu hiểu rất rõ. Chẳng phải thấy Phương Hạo Vân có thực lực siêu mạnh nên mới có ý định nhận hắn làm con rể, giải trừ nguy con cho Đinh gia đó sao?
Nghĩ đến con rể, gương mặt Đinh Tuyết Nhu bỗng hơi đỏ lên, len lén liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái.
Phương Hạo Vân thì lại không biết được tâm tư của Đinh Tuyết Nhu, thấy cô gái đang nhìn về phía mình, hắn liền ném cho cô một ánh mắt đầy tin cậy, ý bảo rằng chỉ cần có Phương Hạo Vân hắn ở đây thì sẽ không để cho ai ức hiếp cô nữa.
Đinh Tuyết Siêu khóc một hồi nhưng vẫn không thấy có bất kỳ hiệu quả nào nên liền cảm thấy...cụt hứng, trong lòng gã cũng hận bà chị này đến thấu xương.
So sánh với thời điểm ba năm trước thì Đinh Tuyết Siêu đã không còn ngây thơ như ngày xưa nữa. Ngược lại, dưới sự hun đúc của người cha Đinh Vọng Long thì giờ đây gã đã trở thành một kẻ hám lợi, gần giống như là một bản sao của Đinh Vọng Long thời trẻ. Cái gọi là máu mủ tình thân, trong mắt gã chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi.
Những tình cảm chị em sâu đậm của ba năm trước, giây phút này đây đã không còn sót lại một chút nào! Nhưng hôm nay, mục đích của Đinh Tuyết Siêu đến đây là đã đóng kịch, nếu đã đóng rồi thì phải diễn cho trọn vẹn. Nguồn: http://truyenyy.com
"Chị, em biết chị có nỗi khổ trong lòng...nhưng chị có từng nghĩ rằng em và ba lại càng đau đớn, lại cảng khó chịu hơn không...Mấy năm nay, hầu như ngày nào em cũng nhớ tới chị...Ba cũng luôn âm thầm than thở, tự trách hành động năm xưa của mình...Chị có biết không, ba có chổ khó xử. Ông đường đường là người đứng đầu gia tộc nên mọi hành động trước tiên đều phải nghĩ đến lợi ích của gia tộc, có đôi khi phải làm những chuyện mà mình không hề muốn..." Khuôn mặt của Đinh Tuyết Siêu vẫn ngập tràn nước mắt, chăm chú nhìn Đinh Tuyết Nhu, ní: "Chị, em và ba giờ đây không còn hy vọng chị tha thứ nữa...nhưng chỉ hy vọng có thể đón chị trở về, đối xử với chị thật tốt để bù đắp phần nào sai lầm của ngày xưa...chị có thể cho ba và em một cơ hội được không?"
"Hừ!"
Đinh Tuyết Nhu khẽ cười một tiếng, ánh mắt chuyển qua em trai mình, vẻ mặt có chút phức tạp. Mãi một lúc lâu sau cô mới thở dài một tiếng, nói: "Gần mực thì đen...Tuyết Siêu, trong trí nhớ của chị thì em là một chú bé ngoan ngoãn, ngây thơ...nhưng hôm nay, chị không còn nhận ra em nữa rồi...Ba năm qua, em nhất định đã bị Đinh Vọng Long huấn luyện nên mới thành ra nông nỗi này...Ôi...Chị thật lấy làm tiếc cho em..."
Cô ngừng lại giây lát, sau đó nói tiếp: "Tuyết Siêu, em mau về đi...tâm tư của em chị đã hiểu. Nhưng bây giờ chị muốn nói cho em rõ, chị sẽ không trở lại, cũng sẽ không tha thứ cho Đinh gia...Lần này chị đến nước Anh vì muốn làm một khoản giao dịch với các người..."
Đinh Tuyết Siêu nghe chị mình nói vậy thì trong lòng đã cực kỳ giận dữ. Nhưng dù còn nhỏ tuổi, lòng dạ gã đã khó lường, vẫn nặn ra một thần sắc áy náy và chờ mong đoàn tụ trên gương mặt.
Gã thản nhiên nói: "Chị, cho dù em van xin thì chị vẫn không cho em và ba một cơ hội sao?"
/829
|