Rời khỏi bệnh viện, Phương Hạo Vân không đến sân bay, mà gọi điện đến cha con Đinh gia, Đinh Vọng Long và Đinh Tuyết Siêu.
Cha con Đinh gia bây giờ đã biết Phương Hạo Vân là thiếu chủ của tập đoàn Hùng Long, nghe nói hắn có việc mời, vội vàng chạy đến đây.
Lúc nhìn thấy Phương Hạo Vân, hai người đều hồi hợp, nơm nớp lo sợ, giống như làm ra chuyện gì xấu vậy. Nhất là Đinh Tuyết Siêu, ngày hôm qua mới từ bệnh viện trở về, hôm nay lại bị kêu ra, đúng là không biết đã làm chuyện gì.
"Hai vị, ngồi đi!"
Sau khi phẫu thuật cấy ghép tủy xong, Phương Hạo Vân cũng đã hơi thay đổi cái nhìn về người nhà họ Đinh, thái độ cũng tốt hơn một chút, không còn chán ghét như lúc đầu nữa.
Đinh Vọng Long đỡ con trai ngồi xuống, nhưng mà giống như đang ngồi trên đống than vậy, trong lòng bối rối vô cùng, cảm thấy không được kiên định.
"Phương thiếu gia, anh gọi chúng tôi đến đây, có phải là có việc gì cần dặn dò không?" Đinh Vọng Long đúng là thiếu kiên nhẫn, ngồi một hồi đã không nhịn được, mở miệng hỏi.
"Dặn dò thì chưa có, tôi tìm các người, chính là hy vọng các người dù trao đổi nhiều với Tuyết Nhu... nếu có thể, tôi hy vọng các người có thể hòa hảo với Tuyết Nhu" Nói đến đây, Phương Hạo Vân thở dài một tiếng : "Dù sao các người cũng là người nhà của Tuyết Nhu" ( Giao trứng cho ác? Điên à?)
"Phương thiếu gia yên tâm, việc này dù anh không nói, trong lòng tôi cũng có dự tính rồi" Đinh Vọng Long làm ra vẻ chính nghĩa, nói : "Trước kia là tôi ích kỷ, không hiểu cảm thụ của con gái, cho nên ép con gái làm ra chuyện mình không thích. Bây giờ nghĩ thông rồi, là tôi sai, tôi sẽ nghĩ mọi biện pháp để Tuyết Nhu tha thứ..."
Đinh Tuyết Siêu cũng vội tỏ thái độ : "Phương thiếu gia, trước kia Tuyết Siêu có quan hệ không tồi với chị, chỉ là bị liên lụy cho nên mới trở mặt... sau này em nhất định sẽ tạo quan hệ chị em lại với chị. Em sẽ dùng tấm lòng chân thành để nói chuyện với chị..."
"haha..."
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng : "Hai vị, sao nhìn hai người giống như đang diễn trò vậy... tôi nói với các người, hôm nay tôi tìm các người đến đây, là thật lòng hy vọng các người có thể giao hảo với Tuyết Nhu, chứ không muốn thấy các người diễn trò. Tôi không biết trong lòng các người nghĩ thế nào, tóm lại Tuyết Nhu rất coi trọng tình thân... đương nhiên, lúc trước, Đinh gia các người không phải là thứ tốt gì, gây tổn thương quá lớn cho Tuyết Nhu... bây giờ là lúc các người chuộc lỗ, nhớ kỹ câu này. Người làm gì, trời đều nhìn thấy.. Nếu các người thành thật nhìn nhận sai lầm của mình, các người sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Nhưng nếu các người chỉ làm qua loa, cố ý làm ra vẻ, thì cái chờ đợi các người chính là hình phạt nghiêm khắc..."
"Phương thiếu gia yên tâm, chúng tôi tuyệt đối thành tâm ăn năn mà..." Đinh Vọng Long tỏ vẻ thành thật.
"Được rồi, tôi chỉ nói với các người chuyện này thôi, các người về đi. Tuyết Nhu còn phải ở lại Anh khoảng hai tháng, nên làm thế nào, các người tự xử lý đi..." Nói ra những lời này xong, sắc mặt của Phương Hạo Vân đã tỏ vẻ không còn kiên nhẫn, phất tay ý bảo họ rời đi.
Đi ra khỏi phòng, Đinh Tuyết Siêu nhỏ giọng hỏi : "Ba, con thấy chị không dễ dàng tha thứ cho chúng ta, Phương thiếu gia dặn như vậy, chúng ta có làm được không?"
"hừ!'
Đinh Vọng Long hừ một tiếng, nhìn bốn phía vắng lặng, thản nhiên nói : "Nó không tha thứ cho chúng ta... ba cũng không tha thứ cho nó... Bây giờ vừa mới triển khai hợp tác với tập đoàn Hùng Long. Vì Đinh gia, vì tập đoàn Siêu Uy, ba mới ăn nói khép nép vậy mới hắn. Sau này Đinh gia chúng ta vượt qua khó khăn, không cần cầu người nữa, ba mặc kệ hắn. Còn về Tuyết Nhu... hừ, là cái gì vậy, đừng tưởng mình là cái rốn của vũ trụ..."
"Ba... chẳng lẽ ba không tính làm lành với chị sao?" Đinh Tuyết Siêu hỏi : "Con cảm thấy rằng chị rất tốt, chuyện lần này nếu không nhờ có chị, Đinh gia chúng ta thật sự sẽ phá sản..."
"Nói bậy!"
Đinh Vọng Long tức giận dạy dỗ con trai : "Con thì biết cái gì, lần này nếu không phải vì con tiện nhân đó, chúng ta làm sao mà bị tập đoàn Hùng Long tấn công, nếu không phải vì bị tập đoàn Hùng Long tấn công, Đinh gia chúng ta làm sao mà lâm vào nguy cơ như vậy..."
"Tuyết Siêu, con còn nhỏ, có một số việc con nhìn không thấu... Tóm lại, ba sẽ không để ý đến con tiện nhân Đinh Tuyết Nhu này..." Đinh Vọng Long thở phì phò nói : "Nếu như năm đó nó đồng ý gả cho gia tộc Morgan, thì Đinh gia chúng ta cũng không biến thành như vậy..."
"À..."
Đinh Tuyết Siêu gật đầu nói : "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
"Tất cả đều thuận theo tự nhiên!"
Đinh Vọng Long cười lạnh nói : "Dù sao ba cũng đoán rằng, con tiện nhân Đinh Tuyết Nhu kia sẽ không tha thứ cho chúng ta, chúng ta cũng không cần phải làm gì cả..."
Hai người hồn nhiên không biết rằng, cuộc nói chuyện của bọn họ đã bị ghi âm lại.
Và hơn nữa, khi bọn họ rời khỏi cửa khách sạn Hilton, đoạn ghi âm đó đã nằm trong tay của Phương Hạo Vân.
Nghe xong đoạn ghi âm này, Phương Hạo Vân cười lạnh : "Đinh Vọng Long ơi là Đinh Vọng Long, không phải là tôi không cho ông cơ hội, mà chính ông đã không cho ông cơ hội..."
"Phương thiếu gia, đoạn ghi âm này giữ lại... tôi sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm..." Người nói là Bạch Nguyệt Thiên, hắn cũng đã nghe đoạn ghi âm này.
"Ừ, có đoạn ghi âm này, coi như là chúng ta đã dặn dò Đinh tiểu thư rồi..." Nói đến đây, Bạch Nguyệt Thiên dường như nhớ ra cái gì đó, nói :"Vé máy bay cũng đã đặt cho anh rồi, sáng ngày mai khỏi hành, khi anh trở về, cũng là ban ngày của Hoa Hải..."
Ngay trong lúc Phương Hạo Vân thu xếp trở về, thì thuộc hạ của Lã Thiên Hành đã đến. Cũng chính là người đã gọi điện đến trong lòng Lã Thiên Hành đang đánh cờ với Phương Hạo Vân.
Dựa theo lần thương lượng đó, thì chức trách của người này đến Hoa Hải, chính là đại biểu cho Lã Thiên Hành, có trách nhiệm chủ yếu là giám sát.
Đương nhiên, công việc cụ thể thì không nói rõ.
Trước khi phái người đi, Lã Thiên Hành đã lợi dụng quyền lực của mình, liên hệ với một số ban ngành có liên quan. Hơn nữa, còn muốn người của cục ra đón tiếp, ngoài ra còn phải phối hợp công tác lần này.
Cục quốc an tại Hoa Hải liền phái Đại Phi ra làm đại diện toàn quyền.
Đại Phi nhận được lệnh, không dám chậm trễ, vội vàng cho xe chạy hết ga cùng mở hết đèn tín hiệu để đến sân bây quốc tế Thế Kỷ đón khách.
Sau khi đưa giấy chứng nhận ra, một cô phục vụ có thể nói là xinh đẹp dẫn Đại Phi vào trong một phòng nghỉ xa hoa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Sau khi vào cửa, Đại Phi liền nhìn thấy một cô gái mặc quân trang có tư thế oai hùng hiên ngang. Tuổi của cô ta không lớn, phỏng chừng là hai mươi lăm, kiểu quân trang mới làm phụ trợ thêm dáng người của cô ta, nhất là bộ ngực vĩ đại ấy. Cũng chính là nhờ bộ quân trang mới đổi này, chứ nếu là kiểu cũ trước kia chưa chắc đã nhìn rõ như vậy. Cô gái ngồi nghiêng thân, cho nên Đại Phi không nhìn thấy rõ dung mạo của cô, chỉ có thể đánh giá những đường cong cơ thể, cô gái này cũng thuộc hàng cực phẩm rồi.
"Đồng chí, xin hỏi cô là Hà Thanh?" Sau khi ngây người, Đại Phi liền bước lại, hỏi một câu.
Đúng vậy, Hà Thanh chính là nhân vật mà hắn cần phải đến đón. Trước đó cục trưởng không có nói là nữ, đương nhiên, Đại Phi cũng không phân biệt được giới tính từ cái tên, bởi vì dạo gần đây có những cái tên nhìn vào không thể nào phân biệt được là nam hay nữ.
"Tôi là Hà Thanh, còn anh?"
Cô gái nghe thấy thế, hơi nghiêng đầu lại, cẩn thận đánh giá Đại Phi vài lần : "Anh chính là đồng chí của cục quốc an?" Nói xong, cô ta lễ phép vươn tay ra.
Đại Phi thấy thế, vội vàng vươn tay ra nắm lấy : "Xin chào đồng chí Hà Thanh, tôi là Đại Phi của cục quốc an, nhận lệnh đến đón cô... sau này chúng ta có thể sẽ hợp tác với nhau, xin chiếu cố nhiều hơn..." Trong lúc bắt tay, Đại Phi mới thấy rõ khuôn mặt của Hà Thanh, quyến rũ nhưng lại thanh tú, nhất là đôi mắt đen ấy, đúng là hấp dẫn vạn người, chỉ có đều lại mang theo một sự nghiêm khắc. Mà thôi mệt quá, không tả nữa, tóm lại một câu, bộ ngực của cô rất lớn!!!
Sau khi bắt tay, Hà Thanh mỉm cười nói : "Anh quá khách khí, những lời chiếu cố nhiều hơn này hẳn là phải do tôi nói...Lần đầu tiên tôi đến Hoa Hải, cuộc sống không quen, anh là người nơi này, về sau phải là anh chiếu cố tôi mới đúng..."
"Khách khí rồi..."
Đại Phi cười khách sáo : "Cô bây giờ là người do cấp trên phái xuống, có việc thì cứ nói một tiếng là được. Đúng rồi, cô nghĩ bây giờ nên đi khách sạn trước, hay là đến cục để làm quen tình huống"
Hà Thanh khẽ nhíu mày : "Sao lại là khách sạn?"
"Là như vậy, phòng ở chúng tôi thu xếp cho cô vẫn chưa xong, còn cần nửa tháng nữa. Cho nên bây giờ chúng tôi chuẩn bị một phòng cho cô ở khách sạn năm sao, cô tạm thời ở đỡ vài ngày, chờ sau khi thu xếp phòng ở của cô xong, sẽ dọn qua..." Đại Phi giải thích sơ qua.
Hà Thanh nghe thấy thế, gật đầu nói :" Được rồi, tất cả nghe theo anh..."
Dừng lại một chút, Hà Thanh nói "Như vậy đi, anh mang tôi đến cục trước, tôi muốn tình hiểu tình huống bên trong, nhất là về Phương Hạo Vân..."
"Tốt..."
Đại Phi cũng không dị nghị gì, mang Hà Thanh đến cục quốc an của Hoa Hải. Trước đây, mục đích đến đây của Hà Thanh là gì, hắn cũng không rõ ràng, nhưng bây giờ nghe Hà Thanh nói như vậy, hắn liền hiểu được 99%, cho nên bắt đầu lo lắng cho người anh em Phương Hạo Vân của mình.
Đương nhiên, đây là chuyện do cấp trên truyền xuống, Đại Phi không thể không theo.
Sau khi đi vào cục, Đại Phi lên mạng lấy tư liệu của Phương Hạo Vân ra, đưa cho Hà Thanh đọc, đồng thời lén gọi cho Phương Hạo Vân.
Mà bây giờ, Phương Hạo Vân vẫn còn đang ở Luân Đôn.
"Hạo Vân, Đại Phi đây... cấp trên có phái người xuống, là nữ thượng tá... lai lịch không nhỏ" Đại Phi nhỏ giọng nói.
Phương Hạo Vân sửng sốt, lập tức hiểu được, là người của Lã Thiên Hành. Lúc đầu Phương Hạo Vân luôn nghĩ mãi, không biết lão cáo già này sẽ phái một người nào xuống đây. Có điều hắn không ngờ rằng, lão cáo già này lại phái một cô gái xuống, hơn nữa còn là mang quân hàm là tá nữa, xem ra cô gái này không đơn giản rồi.
Suy nghĩ một chút, Phương Hạo Vân dặn dò : "Đại Phi, ngày mai em trở về... sau đó chúng ta tìm cơ hội gặp mặt nói chuyệ... nhớ kỹ, mặc kệ cô ta muốn làm gì em, anh cũng đừng để ý, anh cứ tiếp tục làm tròn chức trách là được"
Cúp điện thoại xong, Đại Phi làm bộ đi toilet về, vào trong phòng.
Lúc này Hà Thanh cũng đã xem các tư liệu xong, nhíu mày hỏi : "Chỉ có bao nhiêu đây? Cảm giác không được đầy đủ... đúng rồi, những người trong rừng cây do Phương Hạo Vân mang về đâu? Có thế dẫn tôi đi gặp được không?"
"Cái này..." Đại Phi nhớ lại lời dặn của Phương Hạo Vân, gật đầu nói : "Anh em Vương gia bây giờ đang ở trong đội cảnh sát điều tra của cục cảnh sát... Như vậy đi, cô chờ một chút, để tôi thông báo với đội trưởng Trương Bưu đã, chúng ta cùng nhau đi qua... đúng rồi, tôi có thể hỏi cô một câu không? Cái này có phải là chuyện trong nhiệm vụ không?"
"Đương nhiên!"
Hà Thanh thản nhiên nói : "Anh em Vương gia là lực lượng chủ yếu của Phương Hạo Vân, tôi cần phải tìm hiểu về họ"
"Được rồi!"
Đại Phi gọi điện cho Trương Bưu, giới thiệu tình huống một chút, hia người hẹn nửa giờ nữa sẽ gặp nhau tại Kim Bích Huy Hoàng.
Trương Bưu nhận được điện thoại của người anh em xong, liền cảm thấy không ổn.
Theo tình huống bây giờ, cấp trên muốn đối phó với Phương Hạo Vân. Cũng không biết nữ thượng tá Hà Thanh này, rốt cục là người thế nào, sao lại được cấp trên coi trọng như vậy.
"Tiểu Lý, tôi ra ngoài một chút, chuyện trong đội, cậu phụ trách chuẩn bị, vụ án bầm xác kia nhất định phải cẩn thận. Ngoài ra, chuyện nhảy lầu tự sát cũng phải cảnh giác, tôi cảm thấy chuyện này nhất định có vấn đề, tuyệt đối không phải là tự sát đơn giản như vậy..."
Tiểu Lý bây giờ cũng đã là phó đội trưởng đội điều tra rồi, đi theo bên cạnh Trương Bưu, hắn học được rất nhiều thứ, không chỉ có cách phá án, còn có cách làm người.
/829
|