Mở mắt ra nhìn cảnh tượng trên giường, Phương Hạo Vân cười một cách hài lòng, cuộc sống này, từ ngày hôm đó, thật sự là êm đẹp. Có điều chị Mỹ Kỳ đang mang thai, phỏng chừng là qua một khoảng thời gian nữa sẽ không còn điên cuồng như vậy.
Cho nên bây giờ cần phải làm cho đã mới được.
Đưa tay xuống mông của chị Mỹ Kỳ, đang chuẩn bị làm chuyện xấu thì đột nhiên điện thoại di động vang lên. Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, cầm điện thoại lên, không thấy hiện số, tức giận nói : "Ai vậy... không để cho người ta ngủ sao?"
Trong điện thoại truyền ra một giọng nữ dễ nghe : "Đồ đại lười, còn đang ngủ à... đáng ghét, không phải đã nói rồi sao, buổi sáng hôm nay chúng ta..." Hà Thanh đoán rằng bên cạnh Phương Hạo Vân khẳng định là có người, cho nên mới nói như vậy, mục đích rất đơn giản, muốn phá hư sự yên ấm của hắn.
"Khoan đã, cô là ai vậy? Tôi quen cô hả?" Phương Hạo Vân tức giận nói : "Cô không gọi lộn số, tìm nhầm người chứ..."
"Cô không phải là gái điếm chứ?" Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Xin lỗi, bố mày không phải là người tùy tiện... con mẹ nó, sao gái điếm lại biết số điện thoại của mình chứ?"
" Phương Hạo Vân, tôi là Hà Thanh!" Đầu dây bên kia rốt cục đã không nhịn được, quát lên một tiếng. Có điều âm lượng của tiếng quát này không hề nhỏ, trực tiếp làm cho Trương Mỹ Kỳ, Bạch Lăng Kỳ tỉnh dậy.
Hai người giật mình, mơ hồ nhìn người đàn ông của mình, hai bên đều cười hiểu ý, liền vùi đầu xuống.
Phương Hạo Vân cười lạnh vài tiếng, bực bội nói : "Thượng tá Hà Thanh à, bây giờ còn chưa đến sáu giờ, đang là lúc ngủ ngon, cô lại gọi điện quấy rầy giấc mộng đẹp của người khác, là có ý gì? Không phải là cô dư thừa tinh lực quá, không có chổ phát tiết nên quấy rầy người khác chứ?"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Hà Thanh lập tức nổi giận, ngày hôm qua còn nói tốt, cái gì mà tôn trọng mình, đây mới là ngày đầu tiên mà hắn đã như vậy. Nghĩ đến đây, Hà Thanh liền cảm thấy nổi giận đùng đùng, hừ nói : "Hừ... vốn định báo cho cậu biết một tin tốt, cậu không muốn nghe thì thôi..."
Tin tốt? Phương Hạo Vân sửng sốt, vội hỏi : "Tin tốt gì, cô mau nói ra đi..."
"Gặp mặt nói... trong điện thoại nói không rõ..." Hà Thanh biết Phương Hạo Vân có hứng thú, cho nên cố ý nói : "Nửa tiếng sau, chúng ta gặp mặt tại nhà hàng Hilton... đi trễ gáng chịu..."
"Nửa tiếng? Điên à, bây giờ ngay cả quần tôi còn chưa mặc, cô muốn lấy mạng hả?" Phương Hạo Vân bất mãn nói : "Một tiếng sau... được chứ?"
" Phương Hạo Vân, tôi không phải là loại người hay nói giỡn, tôi thật sự có một tin tức tốt muốn nói cho cậu biết, hai mươi phút nửa, cậu không đến thì..." Nói xong, Hà Thanh liền cúp điện thoại.
"Hạo Vân, nếu anh có chuyện thì mau rời giường đi..." Trương Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ đều là người vô cùng hiểu chuyện, vội vàng đứng dậy cầm lấy quần áo đưa cho hắn, giục hắn rời giường.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, tin tức tốt theo lời của Hà Thanh, có thể là liên quan đến Long gia. Cái này liên quan đến vụ đánh cược tối nay, hắn cảm thấy rằng mình nên cẩn thận một chút, nhìn xem rốt cục là tin tức gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân lập tức ngồi dậy, để cho Trương Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ mặc đồ giùm hắn.
Vừa ra đến cửa, Phương Hạo Vân liền đưa tay vỗ vào mông của hai cô vài cái, mờ ám nói :" Hai người nghỉ ngơi một lát đi... tối qua làm việc lâu như vậy, anh nghĩ là hai người nhất định là mệt chết..."
"Dạ/ uhm ...."
Hai người cùng trả lời, vội vàng giục hắn đi.
Có điều, Trương Mỹ Kỳ lập tức trở về phòng của mình, hắn đi rồi, hai cô ngủ chung với nhau, thì có vẻ không bình thường.
Vì để kịp giờ đi đến chổ hẹn, Phương Hạo Vân không thèm chấp hành quy định giao thông gì gì cả, phóng chiếc Lamborghini của hắn lên đến trăm cây số, ngay cả đèn xanh đèn đỏ đèn vàng cũng mặc kệ.
Cảnh sát giao thông nhanh chóng chú ý đến hành vi điên cuồng của Phương Hạo Vân, vốn định chặn lại, nhưng nghe thấy lệnh của trung tâm chỉ huy, không cần lo nữa.
Cho nên cảnh sát giao thông mới từ bỏ.
Trên thực tế, đối với loại xe cao cấp như vậy, cảnh sát giao thông cũng không muốn chặn, người có thể lái loại xe này, không giàu thì cũng quý, là người mà đám cảnh sát giao thông họ không thể đắc tội được.
Hai mươi phút sau, xe của hắn dừng lại ngay cửa nhà hàng Hilton.
Sau khi xuống xe, Phương Hạo Vân vội vàng đi vào, nhìn thấy được Hà Thanh đang ngồi ở cái bàn gần cửa sổ.
Hà Thanh thấy Phương Hạo Vân đến rất đúng giờ, cười nói : "Không tồi, nhất định là đã vượt đèn đỏ... haha, phỏng chừng là phải chịu phạt nhiều đây..."
"Yên tâm, chút tiền trinh ấy, tôi có thể trả được..." Phương Hạo Vân đặt mông xuống ngồi đối diện Hà Thanh, tức giận nói : "Nói đi, có tin tức tốt gì, đáng để cô sáng sớm hưng phấn..."
"Tôi đói bụng, ăn sáng trước đã!" Hà Thanh đưa tờ giấy cho Phương Hạo Vân, dặn dò : "Gọi phục vụ lại đây, kêu theo các món bên trong ấy!"
Phương Hạo Vân nhìn sơ qua một cái liền hết hồn, chỉ một bữa sáng thôi mà cũng hết một ngàn đồng, bà điên này không phải muốn chỉnh mình sáng sớm chứ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Phương Hạo Vân liền lạnh lại : "Thượng tá Hà Thanh, cô gọi tôi lại đây, chính là vì bữa sáng một ngàn đồng này à?"
"Cậu nói sao vậy... Hà Thanh tôi là loại người này sao?" Hà Thanh mỉm cười, nghiêm túc nói : "Cậu yên tâm, tôi gọi cậu đến đây, là có tin tức rất tốt muốn nói cho cậu biết... nhưng mà điều kiện trước tiên là tôi phải no bụng..."
"Cô là heo nái à.... nhiều món như vậy cô có thể ăn hết sao?" Phương Hạo Vân hoài nghi, với các món do Hà Thanh gọi, nếu chỉ là bữa sáng, có thể đủ dùng cho năm sáu người. Hắn nhìn thân thể nhỏ xíu của Hà Thanh, cái eo thon đó, nhiều đồ như vậy, không biết có chứa hết không?
"Cậu mới là heo nái đấy!" Hà Thanh liếc mắt, tức giận nói : "Cậu đưa mặt ra đường xem có heo nái nào xinh đẹp vậy không? Nói thật cho cậu biết, bổn tiểu thư tuy ăn rất nhiều, nhưng chỉ ăn những món không béo... như thế nào, hâm mộ à?"
Hâm mộ cái con khỉ, Phương Hạo Vân bây giờ đã liên thông với trời đất, kỳ kinh bát mạch trong cơ thể cũng đã được đả thông, đạt đến cảnh giới tiểu viên mãn trong võ học rồi.
Trong trạng thái này, hắn ăn bao nhiêu cũng không sợ biến thành ông bụng phệ.
Hiệu suất làm việc của nhà hàng Hilton rất cao, đừng tưởng gọi hai mươi mấy món là lâu, chưa đến nửa giờ, tất cả đều được mang lên, Phương Hạo Vân dường như không tính làm người ga lăng, khi đồ ăn vừa đưa lên, ngay cả mời cũng không thèm nói, cắm đầu xuống ăn như hạm. Mình bỏ tiền ra, không ăn thì phí, không thể để tiện nghi cho người khác.
"Này, cậu có phải là đàn ông không vậy..." Hà Thanh tức giận mắng, rồi nhanh chóng cằm đũa lên thưởng thức. Từ khi gặp mặt Phương Hạo Vân đến giờ, hầu như cô đều nằm ở thế dưới cả, bữa ăn này nhất định phải đòi lại mặt mũi.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ của nhà hàng đều trợn tròn mắt, Phương Hạo Vân và Hà Thanh chỉ trong nửa tiếng đã giải quyết sạch đồ ăn trên bàn.
Nhân viên vốn định chửi là dân nhà quê, chưa từng lên phố ăn bao giờ... nhưng nhớ ra người thanh niên kia là chủ nhân của chiếc Lamborghini bên ngoài.
Có thể lái xe tốt như vậy, có thể là dân nhà quê sao?
Phải biết rằng, chiếc xe ấy tượng trưng cho danh vọng và địa vị.
"Thượng tá Hà Thanh, bây giờ nói được chưa?" Phương Hạo Vân cầm lấy cái khăn lên vừa lau miệng vừa hỏi.
Hà Thanh ngẩng đầu, nhìn Phương Hạo Vân, có vẻ mất hứng : "Cậu là đàn ông mà sao không có chút phong độ gì hết vậy? Không biết nhường cho tôi hả? Người ta còn chưa no nữa..."
"Cô đúng là heo..." Phương Hạo Vân xúc động : "Người như cô, tương lai ai mà dám lấy... cưới cô về nhà, cho dù là tỷ phú cũng bị cô ăn sạt nghiệp..."
"Ai cần cậu lo!"
Hà Thanh bĩu môi nói : "Dù sao thì tôi có lấy chồng hay không, cũng có liên quan gì đến cậu?"
Vì để biểu hiện quyết tâm của mình, Hà Thanh nói thêm : "Cho dù đàn ông trên đời này chết sạch, tôi cũng không gả cho một người như cậu..."
"Lượn đi... thượng tá Hà Thanh à, cô có thể nói chuyện chính được không, tôi không có thời gian tán gẫu với cô, bây giờ tôi là người mỗi phút kiếm ra mấy trăm ngàn đấy..." Phương Hạo Vân nói.
"Được rồi, nể mặt bữa sáng này, tôi nói cho cậu biết..." Hà Thanh dường như khá hài lòng với bữa sáng này, híp mắt lại cười nói : "Tôi nhận được thông báo của cấp trên, nói là chuyện của Long gia có đường ra. Cậu có thể yên tâm xử lý, muốn làm gì thì cứ làm..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, âm thầm suy nghĩ. Xem ra mấy năm nay Long gia đã đắc tội không ít người rồi. Đương nhiên, trong đó cũng không thể thiếu được sự thu xếp của bộ tộc thủ hộ.
Long gia chết là điều khẳng định rồi, nhưng Phương Hạo Vân đang suy nghĩ, làm thế nào để cho mình đạt được lợi ích lớn nhất. Không thể để cho con cáo già Lã Thiên Hành kia lợi dụng được, đừng nói là đến cuối cùng thịt dê không được ăn, mà ngược lại còn phải trả tiền nữa.
"Muốn cái gì?" Hà Thanh không biết tâm tư của Phương Hạo Vân, cho nên nghĩ rằng hắn bị tin tức của mình làm cho ngây người.
"Thượng tá Hà Thanh, nếu cấp trên đã muốn xử lý Long gia, cũng không thể trông cậy một mình tôi ra sức được... dù sao thì Long gia cũng có chút năng lực!" Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia gian xảo.
"Tôi biết suy nghĩ của cậu..."
Hà Thanh cười nói : "Phương thiếu gia, chuyện này chỉ có cậu mới ra mặt được, chúng tôi không có khả năng ra mặt... cậu có thể là chưa biết, những thứ như Long gia tồn tại rất nhiều trong nước... Nếu chúng tôi ra mặt, sẽ gây ra sự bất ổn... Cậu là người thông minh, tôi nói như vậy, cậu hẳn là có thể hiểu..."
"Hiểu, tôi đương nhiên là hiểu rồi..."
Phương Hạo Vân cười nói : "Nếu tất cả đã là người thông minh, vậy tôi cũng không lòng vòng ... muốn con ngựa chạy, cần phải cho nó ăn cỏ... lợi ích được phân chia thế nào?"
"Cái này..." Hà Thanh lập tức khó xử, cô không thể làm chủ việc phân chia lợi ích. Trên thực tế, theo ý của ông chủ lớn, dường như cũng không nghĩ đến cái gọi là phân chia lợi ích.
Hiển nhiên, ý của cấp trên là nộp toàn bộ vào ngân khố quốc gia rồi.
"Được rồi,tôi thấy cô không thể làm chủ được..." Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Tới chổ ở của cô, tôi muốn nói chuyện với ông Lã..."
"Không được!"
Hà Thanh cảm thấy rằng ông chủ lớn đã dặn dò mình, mình phải có trách nhiệm xử lý tốt. Nếu Phương Hạo Vân muốn trò chuyện với ông chủ lớn, vậy chẳng phải là mình thất trách sao?
"Không được cũng phải được... nếu không tôi liền mặc kệ..." Phương Hạo Vân rõ ràng đang uy hiếp : "Thượng tá Hà Thanh, nói thật với cô, việc này tôi có làm hay không, đối với tôi cũng không có ảnh hưởng lớn. Nếu các người không có thành ý, vậy thì tại sao tôi phải làm việc cho mấy người... Hơn nữa, tôi có quyền nói chuyện với ông Lã, điều này, không nằm trong sự quản lý của cô, hy vọng cô hiểu được..."
Nói xong, Phương Hạo Vân đứng dậy đi ra.
Hà Thanh bó tay, đành phải đứng dậy đi theo.
Lúc này, nhân viên phục vụ vội đuổi theo : "Tiểu thư, các người còn chưa thanh toán..."
Trên mặt của Hà Thanh lập tức xuất hiện mồ hôi, hèn chi thằng nhãi này chạy nhanh như vậy, thì ra là sợ bị đòi tiền.
Phương Hạo Vân đã ngồi vào trong chiếc Lamborghini rồi, Hà Thanh không có khả năng đi ra lôi đầu hắn vào trả tiền, hơn nữa, người ta đã không có ý trả tiền rồi, nếu mà còn đuổi ra, sợ rằng hắn sẽ nổ máy chạy vù mất xác.
Rời vào đường cùng, Hà Thanh đành cắn răng trả tiền, trong lòng biến thành một cô gái nhỏ chịu uất ức, mấy lần muốn báo cảnh sát.
"Xem như cậu lợi hại!"
Sau khi mở cửa ngồi vào chiếc Lamborghini, Hà Thanh tức giận nói : "Trong số những người đàn ông tôi từng gặp, cậu là người không có phong độ nhất..."
"Chị hai à!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Người ta bây giờ còn là sinh viên, làm gì có nhiều tiền mời chị ăn một bữa sáng một ngàn đồng chứ?"
Phương Hạo Vân không có nói giỡn, ít nhất là sáng hôm nay hắn thật sự không mang tiền, cũng không mang thẻ, cho nên hắn mới dùng để hạ sách này.
/829
|