Cô thậm chí nghĩ rằng, cô có phải giống như những gì mà Phương Hạo Vân nói không, là một người con gái thiếu tình yêu.
Bàn tay chạy dọc trên ngực cô, cuối cùng tập trung tại bụng, Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Rất co dãn, dưỡng không tồi nha, cuối cùng cũng không bôi nhọ hai tay tôi..."
Vương Hà là một cô gái mẫn cảm, thân thể của cô bởi vì thiếu đi sự âu yếm của đàn ông, cho nên bây giờ càng trở nên nhạy cảm đặc biệt. Mặc dù trong lòng cô rất hận Phương Hạo Vân, nhưng mà cũng không thể nào làm mất đi cái cảm giác tê tái trong lòng được.
"Chị Hà... tôi đã cảm nhận được, cơ thể của chị đang chậm rãi sinh ra cảm giác, nếu tôi đoán không sai, chị cũng đã động tình.." Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười đắc ý, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên nụ hoa kia, bắt đầu mút vào. T
Cơ thể của đàn bà con gái đáng tin hơn là cái miệng của họ.
Tuy rằng Vương Hà một lần nữa nói rằng cô không thỏa hiệp, nhưng mà theo phản ứng cơ thể của cô cho thấy, cô đã bắt đầu thỏa hiệp rồi.
Rất nhiều người từng nhấn mạnh rằng, linh hồn và thể xác không thể nào chia lìa được.
Nhưng trên thực tế, theo phản ứng của Vương Hà mà thấy, linh hồn và thể xác của cô đã chia lìa nhau ra, ít nhất là cơ thể của cô đã bắt đầu thỏa hiệp.
Một sự ngượng ngùng đã bắt đầu tràn ngập khắp người.
Phương Hạo Vân dường như cố ý khiêu khích Vương Hà, cho nên đã khai phá toàn bộ cơ thể của cô. Một tay cũng đã bắt đầu hướng về giữa hai chân.
"Quả nhiên rất ướt!" Phương Hạo Vân giơ tay lên, đưa cái ngón tay đầy nước dịch ấy đến trước mặt Vương Hà, nói : "Thấy không? Thân thể của chị thành thật hơn chị nhiều, ít nhất là nó không gạt người..."
Chuyện đã đến nông nỗi này, Vương Hà hầu như muốn điên lên.
Cô hận người đàn ông này, nhưng mà cô càng căm hận cơ thể của mình.
Cơ thể xuất hiện những phản ứng tê dại khiến cho Vương Hà thậm chí bắt đầu hận chính bản thân mình.
Nhưng mà, cô càng hận, thì cái khoái cảm này càng đến mãnh liệt, chỉ một chút sau, nội tâm của cô cũng đã bắt đầu chuyển biến.
sự kích thích thân thể, đã chậm rãi thay đổi nội tâm của cô.
"Chị Hà, xem ra, chị cũng cần rồi... Không cần lo lắng, bây giờ tôi sẽ thỏa mãn cho chị..." Cảm thấy thời cơ đã chín mùi, Phương Hạo Vân liền bắt đầu chinh phạt, cũng chính là dạy dỗ.
Thật bất ngờ, khi tiến vào bên trong cơ thể của Vương Hà thì vô cùng thuận lợi, trừ việc hơi bị cản một chút ra thì hầu như không có trở ngại gì, bởi vì chổ ấy của cô đã quá ẩm ướt rồi, cho nên...
Vương Hà cắn môi, hy vọng mình không phát ra tiếng.
Nhưng không như hy vọng, khi khoái cảm mãnh liệt ập lên đến não, ý thức của cô căn bản là không thể nào khống chế được nữa, cô há miệng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ... Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân rút ra khỏi người Vương Hà, nằm xuống bên cạnh cô, vẻ mặt đang cười tà : "Chị Hà, thoải mái không? Muốn làm tiếp một lần nữa không?"
Sau khi dục vọng kết thúc, lý trí của Vương Hà đã trở lại, cô cắn chặt môi, quay đầu đi, không thèm nói một câu nào với Phương Hạo Vân.
Nghẹn ngào và nức nở bắt đầu ra, cô đang khóc vì mình không được kiên định, khóc vì sự dâm đãng của mình... Đúng vậy, Vương Hà cảm thấy mình chính là một cô gái dâm đãng.
Nếu không như vậy, tại sao khi bị đàn ông xâm phạm cô lại phát ra những tiếng rên rĩ và kêu to sung sướng chứ.
Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Vương Hà dường như cảm thấy mình đang nằm mơ... Không... cho dù là nằm mơ, cô cũng không nghĩ rằng thân thể của mình lại bị người đàn ông mình ghét nhất xâm chiếm.
Chuyện hoang đường như vậy làm cho Vương Hà cảm thấy mê mang.
" Phương Hạo Vân, tôi hận cậu..." Vương Hà đột nhiên quay đầu lại, cắn một phát lên vai của Phương Hạo Vân : "Tôi muốn giết chết tên khốn nạn này..."
Phương Hạo Vân cũng không cản Vương Hà, mặc cho cô cắn xé.
Vương Hà dường như rất hận Phương Hạo Vân, cho nên cô liều mạng cắn, thậm chí là đã cắn rách thịt, cho đến khi có vị máu trong miệng thì cô mới dừng lại.
Đúng lúc này, cô tận mắt nhìn thấy một cảnh kỳ quái.
Vết thương trên vai của Phương Hạo Vân, vết thương dưới cái nhìn chăm chú của cô, tuy rằng vẫn còn đang chảy máu, nhưng đã bắt đầu dừng chảy máu lại, và, miệng vết thương cũng đang từ từ khép lại, dấu răng chung quanh cũng dần dần biến mất.
"Cậu... cậu rốt cuộc có phải là người không??" Tâm tình của Vương Hà lập tức trở nên hồi hộp, cô thậm chí là đã quên mất chuyện mình bị xâm phạm.
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Chị đã thấy những chuyện không nên thấy... Nhớ kỹ, những gì chị thấy không được nói với bất kỳ ai, nếu không, chị sẽ hối hận"
"Cậu rốt cục có phải người không?" Vương Hà rất muốn biết rõ vấn đề này. Theo lý thyết, cô cắn rất chặt rất đau và rất sâu, đủ để đi băng bó luôn rồi, nhưng mà...
"Tôi có phải người hay không, chị sẽ nhanh chóng biết thôi..." Phương Hạo Vân nói xong, ngồi dậy đặt Vương Hà xuống dưới, và bắt đầu một vòng chinh phạt mới.
Khi Phương Hạo Vân tiến vào cơ thể của cô, Vương Hà một lần nữa đánh mất chính mình, đánh mất phương hướng.
Phương Hạo Vân lau đi những dòng nước mắt trên mặt của Vương Hà, vừa vận động vừa nói : "Cơ thể của chị đã không muốn kháng cự, vì sao lòng của chị vẫn còn muốn chống lại chứ. Chị không thể chống lại... Cho nên chị cứ hưởng thụ đi..."
Cũng không biết là lời nói của Phương Hạo Vân có tác dụng, hay là do Vương Hà đã nghĩ thông suốt cái gì rồi.
Chỉ là trong quá trình kế tiếp, cô bắt đầu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc lư, khi cơ thể đạt đến sự sung sướng tột độ, cô thậm chí còn quát to lên...
Chỉ là sau khi dục vọng trở thành dòng nước ấm, Vương Hà lại oán hận nói : "Phương Hạo Vân, tôi hận cậu..."
"Hận thường chính là khởi đầu của yêu... Chị hận tôi, ít nhất cũng đã chứng minh rằng, trong lòng chị có tôi..." Phương Hạo Vân cười khẽ, đi xuống mặc quần áo vào, nói : "Chị cần nghĩ ngơi một thời gian, tối nay đừng đi đâu cả, ngủ trong văn phòng của tôi đi... Yên tâm đi, tối nay tôi không ngủ ở đây đâu... Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, chị đã trở thành người đàn bà của tôi, tôi còn sẽ tìm chị.."
Nói xong, Phương Hạo Vân xoay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng của hắn, nước trong đôi mắt của Vương Hà lập tức rơi xuống, há miệng ra, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Chuyện hôm nay rất rõ ràng, là cô đi đến hỏi tội, nhưng cuối cùng lại bị tên đáng giận ấy xâm phạm. Mà làm cho cô khó chịu nhất chính là trong quá trình bị xâm phạm ấy, cô lại cảm thấy vô cùng sung sướng.
"Tôi hận cậu, Phương Hạo Vân!" Nghĩ đến đây, Vương Hà rống lên, nhưng mà Phương Hạo Vân đã đi rất xa rồi...
...........................
Phương Hạo Vân bây giờ trong có vẻ thỏa mãn và nhàn rỗi, đi dạo dưới đường cái, con mắt nhìn người đi đường xung quanh, dường như đang tự hỏi cái gì đó.
Đột nhiên, một giọng nói dễ nghe vang lên phía sau hắn : "Hạo Vân, sao hôm nay có tâm tình đi dạo phố quá vậy... Lúc này cậu hẳn là nên ở cạnh người phụ nữ của cậu mới đúng chứ?"
Quay đầu lại, Phương Hạo Vân nhìn thấy Hà Thanh yêu kiều duyên đáng, ở trên mặc một cái áo da bò liền thân, ở dưới là một cái váy màu tím mê người, đôi chân thon dài được bao gọn trong đôi vớ đen.
Tuy rằng bây giờ vớ chân đen đang rất thịnh hành, nhưng mà cặp vớ chân trên đùi của Hà Thanh lại mang một phong tình khác, những cô gái tục tằng khác không thể so sánhđc.
Điều quan trọng nhất chính là, Hà Thanh là một người lính, khí chất tuong đối tốt. Đứng giữa đường như vậy, liền có cảm giác giống như hạc giữa bầy gà.
"Haha!" Hứng thú hưởng thức dáng người của Hà Thanh một phen, Phương Hạo Vân đi qua đưa tay nhéo một phát lên cái mông căng của cô, nói : "Không tồi, rất co dãn..."
Sắc mặt của Hà Thanh đỏ lên, khẽ cáu : "Đang ở trên đường, cậu không biết giữ hình tượng sao..." Đừng tưởng Hà Thanh đã lên giường với Phương Hạo Vân là sẽ thoải mái. Thật ra thì theo cô thấy, quan hệ của hai người vẫn chưa đến mức tùy tiện, ít nhất là trước mặt đám đông, Hà Thanh vẫn còn có chút cố kỵ.
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói : "Hà Thanh, Hoa Hải là một thành phố cởi mở, cho dù cô muốn vận động tại chổ, cũng chẳng ai thèm ngạc nhiên đâu. Đi thôi, đúng lúc đi tản bộ với tôi..." Mấy ngày nay, Phương Hạo Vân bận quá cho nên không có thời gian rãnh đi tản bộ trên đường. Hít được hơi thở đại chúng xong, Phương Hạo Vân liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, trong lòng thoải mái nói không nên lời.
Hà Thanh gật đầu, để cho Phương Hạo Vân ôm lấy, đi bên cạnh nhau, hai người nắm tay đi dạo trên phố, nam thì đẹp, nữ thì xinh, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Dọc đường đi, hai người không ai nói gì, chỉ yên lặng bước đi.
Bất chợt, hai người đã đến cửa của khách sạn Shangri La, Phương Hạo Vân đề nghị vào trong uống cafe, Hà Thanh cũng tỏ vẻ đồng ý.
Từ khi rời khỏi Thiên Đạo đến giờ, Phương Hạo Vân cũng đã dần dần đổi thói quen uống rượu vang thành uống cafe rồi.
Hai người gọi hai ly cafe Lam Sơn, bắt đầu hưởng thức cái vị ngon mà đắng của cafe, thật lâu sau, Phương Hạo Vân mới mở miệng hỏi : "Có quen chưa?"
"Rồi!"
Hà Thanh gật đầu : "Mặc dù rời khỏi SeeDs, nhưng công việc bây giờ của tôi cũng không có gì khác so với trước kia, đối với tôi mà nói, cũng chỉ là đổi chủ mà thôi"
"Haha!"
Phương Hạo Vân nhấp một ngụm cafe, khóe miệng xuất hiện nụ cười mờ ám :"Đúng vậy, ông chủ trẻ tuổi mạnh hơn ông chủ già rất nhiều, ít nhất là tôi có thể cho cô sự sung sướng..."
Hà Thanh liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói : "Tôi đến với cậu, cũng không phải vì chuyện này... Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không yêu cầu... trong lòng tôi có người khác rồi..."
"Không sao!"
Phương Hạo Vân cười rộng lượng : "Ít nhất là cơ thể của cô chỉ thuộc về một mình tôi, hơn nữa tôi tin rằng, không lâu sau, lòng của cô cũng thuộc về tôi. Bởi vì cô sẽ phát hiện ra, trên thế giới này trừ tôi ra, căn bản là không có người đàn ông nào đáng để cô yêu cả..."
"Ám thị tự kỷ!" Hà Thanh kêu lên một tiếng.
"Tự kỷ cũng xuất phát từ tự tin và có thực lực..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Hà Thanh, tôi hỏi cô, trừ tôi ra, cô có từng gặp người đàn ông nào khiến cô động lòng đủ để cô hiến thân chưa?"
"Từng có rồi, nhưng bị từ chối, bây giờ nghĩ lại, đúng là may mắn..." Hà Thanh thản nhiên nói.
"Vì sao lại là may mắn?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Nếu tôi không còn trong trắng, có lẽ cậu đã không coi trọng tôi như vậy...cậu cũng sẽ không có thái độ nhiệt tình với tôi như thế" Nói đến đây, Hà Thanh cười tự giễu : "Lúc còn trẻ, tôi căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu, cũng không biết cái gì gọi là tình cả , tôi thậm chí còn hiểu sai về thứ này. Chỉ biết lao đầu vào mà yêu, bây giờ nghĩ lại, đúng là buồn cười.."
"Tôi cảm thấy rằng sự hiểu biết của cô trước đây không hề buồn cười chút nào... Tình yêu giữa tôi và cô cũng tính từ bắt đầu như thế..." Phương Hạo Vân nói : "Tôi dám khẳng định, cơ thể của cô đã yêu tôi..."
Hà Thanh dường như đã bị nói trúng tâm sự, cô không phản đối gì cả.
Nắm chặt ly cafe trong tay, Hà Thanh đột nhiên hỏi : "Hạo Vân, bên cạnh cậu có nhiều người như vậy, cậu có từng nghĩ rằng, sau này sẽ thu xếp cho bọn họ thế nào chưa?"
Phương Hạo Vân đang muốn trả lời, thì đã bị người khác chặn họng : "Xin hỏi, cậu là Phương Hạo Vân Phương thiếu gia à? Phu nhân chúng tôi muốn mời cậu đến nói chuyện..."
"Phu nhân?"
Nghe thấy hai chữ phu nhân này, Phương Hạo Vân liền nghĩ đến Long Hi Phượng theo bản năng, thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia.
Đối phương là một người cao lớn, vừa nhìn liền biết là dân trong nghề rồi, sau khi nói xong, mặt của người này vẫn không thay đổi, đứng đó chờ đợi Phương Hạo Vân.
Hà Thanh dường như cũng ý thức được là Long Hi Phượng đã đến Hoa Hải.
Cô và Long Hi Phượng luôn có mâu thuẫn, nhìn thấy câu hỏi của mình bị chặn lại, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Hà Thanh đang tức, vừa định nói chuyện, thì đã bị ánh mắt của Phương Hạo Vân ngăn lại.
"Phương thiếu gia, phu nhân kêu cậu qua" Người này lễ phép lập lại một lần nữa.
Theo ánh mắt của người này, Phương Hạo Vân nhìn thấy Long Hi Phượng ngồi ở cách đó không xa, dường như cảm nhận được Phương Hạo Vân đang nhìn mình, bà cầm ly rượu giơ lên với Phương Hạo Vân, gật đầu chào.
"Kêu phu nhân của các người lại đây..." Phương Hạo Vân quay đầu lại nói với người này một tiếng.
Người này vừa nghe thấy thế, sắc mặt liền hiện lên một tia không vui, sửng sốt ngay lập tức.
Phương Hạo Vân lạnh giọng quát : "Không nghe thấy tôi nói sao? Bây giờ về nói với phu nhân của mấy người, nói là thằng em trai này kêu bà ta đến..."
Giọng nói của Phương Hạo Vân không lớn, nhưng lại tràn ngập sự nghiêm khắc.
Người này dường như cũng không chịu nổi uy thế của tiếng quát, vội vàng bước trở lại bàn của Long Hi Phượng, đem lời của Phương Hạo Vân chuyển cho Long Hi Phượng.
Trong đôi mắt của Long Hi Phượng hiện lên một tia không vui, nhưng cuối cùng vẫn bước đến : "Hạo Vân, thượng tá Hà Thanh, các người thật thú vị... Có điều tôi cảm thấy rằng cà phê không thích hợp cho người như chúng ta... uống rượu vang đi..." Nói xong, Long Hi Phượng liền ngồi xuống giữa hai người, thuận tiện cầm chai rượu vang đặt lên bàn.
"Chúng tôi không thích rượu vang!" Hà Thanh nói.
Long Hi Phượng chuyển mắt nhìn về hướng Phương Hạo Vân, nhìn xem hắn nói thế nào. Phương Hạo Vân nhìn Hà Thanh, cho cô một ánh mắt yên tâm, sau đó nói với Long Hi Phượng : "Chị Phượng... Hà Thanh nói đúng, bọn em thích uống cà phê..."
Hà Thanh nghe thấy thế, lập tức nở nụ cười.
Phương Hạo Vân rõ ràng đang trút giận cho cô, hành động của hắn làm cho lòng cô cảm thấy ấm áp.
Rất nhiều khi, tình yêu được bắt đầu một cách lơ đãng như thế đó.
Một câu quan tâm, một hành động nhỏ, thường thường có thể lay động lòng của phụ nữ....
Đương nhiên, cái này không nói lên rằng Hà Thanh đã yêu Phương Hạo Vân, chỉ là chuyện hôm nay đã làm cho lòng cô nảy mầm thôi.
Long Hi Phượng liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của Hà Thanh, sau đó quay sang cười nói với Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, chúc mừng em, xem ra em đã hoàn toàn chinh phục được thượng tá Hà Thanh rồi..."
Hà Thanh liền sửa lời : "Phu nhân, bà sai rồi... Bây giờ tôi không còn là thượng tá gì nữa, tôi là phó tổng của công ty bảo an Đằng Phi, cũng là người phụ nữ là Phương thiếu gia coi trọng nhất"
Long Hi Phượng thản nhiên cười : "Chúc mừng cô!"
"Hai vị, đều là đàn bà cả, tội gì phải làm khó lẫn nhau... gặp mặt hòa thuận một chút không phải tốt hơn sao?" Phương Hạo Vân thật sự là không chịu nổi mùi thuốc súng của hai người.
Hai người nghe thấy thế, trong lổ mũi phát ra tiếng hầm hừ, dường như là không ai muốn chịu thua ai.
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân chủ động hỏi Long Hi Phượng : "Chị Phương, sao chị lại rãnh rỗi chạy đến Hoa Hải vậy? Có cần em hỗ trợ gì không, chị cứ nói đi"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Long Hi Phượng liền trở nên u oán : "Hạo Vân, em còn nói nữa...lần này chị Phượng đến đây, chính là vì em... Từ khi chia tay ở phố D, em không hề chủ động liên lạc với chị, lần trước gọi điện cho em kêu đến Hàng Châu, em cũng không đến... Không còn cách nào, chị Phượng nhớ em, cho nên tự mình đến Hoa Hải!"
"Nếu quả thật như vậy, Hạo Vân cảm thấy rất là vinh hạnh!" Phương Hạo Vân khẽ cười, hai mắt nhìn chằm chằm Long Hi Phượng.
Người chung quanh thấy có hai mỹ nữ vây quanh Phương Hạo Vân, không khỏi toát ra ánh mắt kinh ngạc, thầm nghĩ thằng mặt trắng này nhất định là được hai người kia nuôi dưỡng rồi.
Ba người Phương Hạo Vân cũng không để ý đến cái nhìn của người khác.
"Hạo Vân, chị muốn ở Hoa Hải một thời gian, nếu em có thời gian rãnh thì hy vọng em có thể đến thăm chị nhiều nhiều, làm hướng dẫn du lịch cho chị, dẫn chị đi dạo chơi Hoa Hải..." Long Hi Phượng chủ động lên tiếng.
Hà Thanh âm thầm cười lạnh, bà già này đúng là không biết xấu hổ, xem ra là đến tận đây để chủ động theo đuổi, hay là cũng muốn làm đàn bà của Phương thiếu gia đây?
Có điều Hà Thanh nhanh chóng dập tắt cái suy nghĩ vớ vẫn ấy, Long Hi Phượng không giống như những người đàn bà bình thường, bà ta là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, là một trong những người nắm quyền của Nam Cung thế gia.
Theo lý mà nói, loại đàn bà như bà ta không có khả năng quan hệ với người đàn ông khác.
Cho dù Long Hi Phượng có muốn cưới, thì cũng chỉ có thể chọn chồng trong Nam Cung thế gia thôi.
Hà Thanh phân tích rằng, Long Hi Phượng mò đến tìm Phương Hạo Vân, hơn phân nửa là do coi trọng thực lực của hắn tại phố D, muốn liên hợp với hắn để chèn ép lão phu nhân của Nam Cung thế gia Mộc Nguyệt Dung, để độc chiếm Nam Cung thế gia.
"Haha,.. chị Phượng đã mở miệng, em đương nhiên sẽ tận tâm. Có điều em phải nói rõ ràng, em không ở Hoa Hải được lâu, qua vài ngày nữa, em phải rời khỏi Hoa Hải một thời gian. Dĩ nhiên, trước khi đi, em sẽ thu xếp cho chị Phượng ở Hoa Hải vài ngày..." Chuyện mà Phương Hạo Vân nói, đương nhiên là việc đi đến bộ tộc thủ hộ rồi.
Chuyện này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là đại sự áp đảo tất cả.
"Trùng hợp vậy sao?" Long Hi Phượng âm thầm nhíu mày.
"Đúng là trùng hợp, nhưng mà chuyện này em đã định trước rồi..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Chuyện này vô cùng quan trọng với em, cho nên em không thể đổi ngày được, hy vọng chị Phượng có thể hiểu cho"
"Haha!" Long Hi Phượng cười nói : "Hiểu mà, hiểu mà..."
Hà Thanh nghe thấy thế, cũng âm thầm thở phào một hơi. Tuy rằng cô không yêu Phương Hạo Vân, nhưng cô không muốn hắn ở cùng với Long Hi Phượng.
/829
|