Đối mặt với đao thế của Hoa Vô Đức, Phương Hạo Vân cũng đứng ra đón lấy không chút e sợ, và như vậy đã làm cho Hoa Vô Đức căng thẳng, ra tay cũng hơi do dự.
Ngay trong lúc đó, bàn tay của Phương Hạo Vân đột nhiên vung ra, năm ngón tay chụp lấy tiêm đao của Hoa Vô Đức một cách chính xác, và Hoa Vô Đức cảm thấy từ thân đao truyền đến một luồng khí kình cường đại, thiếu chút nữa đã làm cho ông ta buông đao. Ông vội vàng vận chuyển chân khí, ý muốn thu hồi tiêm đao lại, nhưng mà không có tác dụng gì. Mặc kệ ông ta dùng lực thế nào, gồng ra gân xanh gân trắng thế nào thì cũng không làm được gì.
Khóe miệng Phương Hạo Vân nhếch lên, phát ra một tiếng kêu nhỏ, nhẹ nhàng kéo tiêm đao và Hoa Vô Đức lại, cùng lúc đó, Thiên Phạt cũng đã xuất ra bổ xuống người Hoa Vô Đức.
Sắc mặt của Hoa Vô Đức lập tức kinh hãi, vội vàng buông tay lui về sau. Nhưng đã muộn rồi, cánh tay phải của ông ta đã bị Thiên Phạt chặt tận gốc, và Phương Hạo Vân cũng không dừng lại bởi vì đã chém tay của Hoa Vô Đức, tiếp tục vung Thiên Phạt lên. Một tiếng kêu thảm vang lên, cánh tay trái của Hoa Vô Đức cũng đã bị Phương Hạo Vân chặt đứt.
Đau đớn kịch liệt làm cho Hoa Vô Đức ngã lăn ra đất, không ngừng tru lên như chó.
Mọi người trong nhà ăn lập tức bỏ của chạy lấy người, không ai dám tiếp tục ở lại cả.
Ông chủ cái nhà ăn này là người của Hoa thành, thấy Hoa Vô Đức đã bị chặt đứt hai tay, trong lòng tràn ngập sợ hãi, da đầu rợn lên, mồ hôi chảy ròng ròng. Trong mắt ông ta, Phương Hạo Vân giống như một ác ma vậy.
Hai tay của Hoa Vô Đức bị chặt, máu chảy quá nhiều, hầu như muốn chết ngất đi, nhưng đau đớn kịch liệt đã làm cho ông ta nhanh chóng tỉnh táo.
Hai mắt của ông ta nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, tức giận nói : "Ác ma, mày là ác ma..."
"Haha!"
Phương Hạo Vân bật cười nói : "Buồn cười, đúng là buồn cười.... uổng công ông là người của Thiên Phạt thành, đạo lý tôn thờ kẻ mạnh,ông hẳn là cũng hiểu. Ông ra tay với tôi trước, cũng nên bị trừng phạt đi..."
"Cuồng đồ to gan, ngay cả Vô Đức lão tiên sinh mà cũng dám giết..." Đúng lúc này, hiện trường có dị biến, một tiếng quát nhẹ vang lên, và một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đánh đến hướng Phương Hạo Vân.
"Hoa Hành, cậu đến đúng lúc lắm, giết tôi, giết tôi đi... tôi không muốn chịu đau đớn này nữa" Hoa Vô Đức nhìn thấy người đến là người nhà, vội vàng cầu cứu.
Người tên Hoa Hành kia chần chờ một chút, thân hình nhoáng lên, chắc là muốn đến giúp Hoa Vô Đức giảm bớt đau khổ.
Phương Hạo Vân lắc mình chắn trước mặt Hoa Hành, nói : "Đứng lại, lão tặc Vô Đức bây giờ là con mồi của tôi, trước khi có được sự đồng ý của tôi, thì anh chẳng có quyền gì xử trí ổng..."
Hoa Vô Đức dùng hết sức lực cuối cùng của mình mắng : "Ác ma, mày là ác ma... sao tiểu thư lại chọn một tên ác ma như mày, tao không phục, không phục..."
"Im miệng, ông không có tư cách nói chuyện với tôi như vậy. Tôi thừa nhận thủ đoạn của tôi tàn nhẫn, nhưng ông đừng quên, nếu kỹ của tôi không bằng người, thì thủ đoạn của ông khẳng định cũng không kém hơn đâu" Phương Hạo Vân cười khinh miệt nói : "Đừng trách tôi, muốn trách thì trách ông đã sinh lầm chổ, chọn nhầm chủ..."
"Hoa Hành sao? Bây giờ đến lượt anh" Giọng nói của Phương Hạo Vân lạnh như băng, có cảm giác giống như là từ địa ngục truyền đến vậy. Vừa dứt lời, đã thấy thân hình của Phương Hạo Vân chuyển động, sau đó liền xuất hiện trước mặt Hoa Hành, Thiên Phạt đâm tới, chỉ có điều là không đâm trúng, vì tốc độ của Hoa Hành rất nhanh, thậm chí là còn vượt qua cả Hoa Vô Đức.
Hoa Hành ngay từ đầu đã không có ý khinh địch rồi, cho nên hắn chỉ tránh né. Có điều Thiên Phạt đuổi bám hắn không ngừng, xẹt qua xẹt lại trên đầu hắn, làm cho hắn kinh hãi, kinh hồn không ngừng.
Phương Hạo Vân cũng không tính buông tay, thân hình bay lên, Thiên Phạt chém về hướng người hắn, còn tay thì tung trảo ra ngay đầu hắn, ra tay là muốn dồn đối phương vào đường chết.
Hoa Hành cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm, đáng tiếc là Phương Hạo Vân không phát hiện ra.
Ngay trong lúc Thiên Phạt sắp bổ về hướng Hoa Hành, thì tay trái của Hoa Hành liền ném ra bột phấn, một mùi thơm lập tức truyền đến, Phương Hạo Vân thầm kêu không tốt, chỉ là đã hít phải một ít.
Mùi thơm kia sau khi vào mũi, lập tức làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ.
Chỉ trong nháy mắt, Phương Hạo Vân liền cảm thấy ánh mắt hơi nhòa, đầu óc cũng choáng váng, hiển nhiên đây là độc phấn rồi.
Hoa Hành cười điên cuồng : "Haha, không ngờ phải không, cho dù mày thần thông quảng đại, tao cũng chỉ cần một bao độc phấn là có thể hạ gục được mày... Vô Đức lão tiên sinh, tôi báo thù cho ông..."
Quát giận một tiếng, Hoa Hành lao đến, trong tay cũng cầm một thanh đao ngắn, thừa dịp Phương Hạo Vân bị mê sảng liền đâm vào giữa trán hắn.
Phương Hạo Vân phát hiện ra không ổn, vội vàng lui về sau, cũng ngay thời khắc đó, hắn cảm thấy được Thiên Phạt đã hấp thu toàn bộ độc tính trong cơ thể xong rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trong đôi mắt hiện lên một tia sát ý, khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, Thiên Phạt cũng hung hăng bổ qua, trực tiếp chém ngang cổ của Hoa Hành.
"A!"
Một tiếng hét thảm vang lên, đầu của Hoa Hành cũng đã rời khỏi thân thể, lăn trên mặt đất.
Hoa Vô Đức vốn đang đầy hy vọng liền bị dập tắt. Giờ phút này, tim của ông ta đã như tro tàn rồi. Chủ quan, ông ta quá chủ quan. Người có duyên với Thiên Phạt lần này rõ ràng đã khác xưa.
"Ác ma, mày giết tao đi, nhanh giết tao đi...." Hoa Vô Đức không ngừng gầm rú.
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, giơ Thiên Phạt trong tay lên, chặt đứt hai đùi của Hoa Vô Đức. Sau đó nhanh tay điểm huyệt cầm máu cho ông ta, để tránh bị mất máu quá nhiều mà chết.
Hoa Vô Đức tuyệt vọng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, biết mình thật sự gặp phải một ác ma rồi.
/829
|