Dừng lại một chút, Nguyệt Nha Nhi nói tiếp : "Tiểu tình nhân, từ hôm nay trở đi, hiệp nghị thí hôn của chúng ta chính thức trở thành phế thải..."
Nghe Nguyệt Nha Nhi nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức ngẩng người, lòng của cô gái này đúng là khó đoán, phía trước vừa mới nói tốt xong, thì ngay lập tức trở mặt thay đổi.
"Tiểu tình nhân, em hiểu lầm chị rồi..." Nguyệt Nha Nhi che miệng cười : "Em nhất định cho rằng chị là người nói chuyện không giữ lời phải không.... Ý của chị là, bỏ thí hôn, từ hôm nay trở đi, em chuyển sang chính thức..."
"Nhanh vậy à?" Phương Hạo Vân bật thốt.
"Ngại nhanh à, vậy tiếp tục thí hôn đi..." Nguyệt Nha Nhi nhếch môi, tỏ vẻ bất mãn : "Em thật chán ghét, người ta không thích em..."
Phương Hạo Vân lại buồn bực, sao đàn bà con gái ai cũng thế hết vậy, ai cũng càn quấy hết.
Nguyệt Nha Nhi vuốt ve khuôn mặt của Phương Hạo Vân, trong đôi mắt đầy áp tình cảm : "Hạo Vân, tiểu tình nhân của chị, tiểu bại hoạn của chị, em biết không? Cho đến giờ chị còn chưa động tình với ai cả, em là người đầu tiên... chị hy vọng cũng là người cuối cùng..."
Trên khuôn mặt của Phương Hạo Vân lập tức xuất hiện sự tươi cười, con gái chưa yêu đúng là đặc sắc.
Lúc vào Thiên Phạt thành, Phương Hạo Vân không ngờ rằng mình sẽ thu hoạch được một tình yêu, một cô gái ở chổ này.
Hắn lập tức ôm lấy Nguyệt Nha Nhi, cười nói : "Em muốn làm chức trách của người chồng, có thể chứ?"
"Chán ghét, không thể..." Một tiếng cười khanh khách vang lên.
Và Tuyết Như Vân đứng chờ ngoài cửa nãy giờ nghe thấy tiếng cười của Nguyệt Nha Nhi, cắn chặt răng nanh lại, nghe mà rùng mình luôn, hắn ta đang hận không thể vọt vào giết Phương Hạo Vân.
Đương nhiên đây chỉ là một suy nghĩ, một ý niệm trong đầu thôi.
Tuyết Như Vân rất rõ ràng, nếu lao vào ngay bây giờ thì chổ đó sẽ trở thành mồ chôn của hắn.
" Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi, hai tên tiện nhân, sớm muộn gì tao cũng bắt bọn mày trả giá..." Tuyết Như Vân vốn muốn đến để khuyên Nguyệt Nha Nhi, hy vọng cô có thể trở về phe của thành chủ. Nhưng theo tình cảnh bây giờ thì tựa hồ đã không còn khả năng rồi.
Trong phòng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười tiếng nói chuyện, xem ra quan hệ của hai người dường như đã thân thiết hơn.
Xác định là ở lại cũng không có ý nghĩa gì, Tuyết Như Vân hung hăng nhìn thoáng qua cửa, xoay người rời đi.
.........................................
Hoàng Kỳ Anh vẫn phấn đấu vì nhiệm vụ của mình, mặc dù liên tiếp vấp phải trở ngại, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, không quên sứ mạng của mình.
Hắn phải có được sự ưu ái của Phương Tuyết Di, đây là cơ hội thăng chức duy nhất của hắn.
Ông chủ lớn đã hứa, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ này, thì sẽ điều hắn lên làm tham mưu, hưởng thụ đãi ngộ cao nhất của căn cứ.
Phương Hạo Vân rời khỏi Hoa Hải, Hoàng Kỳ Anh cảm thấy cơ hội của mình đã đến, hầu như mỗi ngày hắn đều tìm đến Phương Tuyết Di, dùng lời nói chân thành và tình cảm để mở cửa trái tim.
Buổi chiều, Hoàng Kỳ Anh lại chỉnh trang lại quần áo, làm cho mình giống như bạch mã hoàng tử vậy, mang một bó hoa hồng đến cửa nhà Phương gia. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com
Người ra mở cửa là Trác Nhã, bà mới từ công ty trở về, trên người vẫn mặc trang phục công sở, chỉ là trong ánh mắt của bà đang tràn ngập sự lo lắng.
Gần đây người nhà họ Phương đã làm cho bà lo lắng không thôi. Phương Hạo Vân ra ngoài chưa về, tình cảm của Phương Tuyết Di thì không có tin tức, thân thể của Phương Tử Lân càng lúc càng kém, ngày kết đã càng lúc càng gần rồi.
Hoàng Kỳ Anh đến làm cho Trác Nhã thở phào một hơi, mặc kệ là nói thế nào thì bà cũng có ấn tượng không tồi với Hoàng Kỳ Anh. Nói thật, nếu con gái đồng ý hôn sự của Hoàng Kỳ Anh, thì tâm sự của Trác Nhã đã có thể vơi đi một nửa rồi.
"Kỳ Anh, vào đi!" Trác Nhã đón Hoàng Kỳ Anh vào :"Con ở phòng khách xem TV đi, dì gọi Tuyết Di xuống giúp con... Tâm tình của nó không tốt, con nghĩ biện pháp nói chuyện với nó đi..."
"Dì Trác, dì đừng gấp..." Hoàng Kỳ Anh gọi Trác Nhã lại : "Dì, Tuyết Di gần đây thế nào? Con vẫn cảm thấy rằng trong lòng cô ấy có việc, đã nhiều ngày rồi con không thấy nụ cười trên khuôn mặt của Tuyết Di..."
"Cái này... dì cũng không biết!" Tâm tình của Phương Tuyết Di không tốt, đương nhiên là có quan hệ trực tiếp với Phương Hạo Vân, nhưng chuyện này không thể nói ra thôi.
"Tâm tư của người trẻ tuổi rất phức tạp, dì không có biện pháp để hiểu..." Trác Nhã cổ vũ : "Kỳ Anh, dì vẫn luôn cảm thấy con không tồi, dì tin con sẽ có biện pháp..."
"Dì, dì thật sự hy vọng con có thể đến với Tuyết Di sao?" Hoàng Kỳ Anh đột nhiên hỏi.
"Ừ!"
Trác Nhã gật đầu : "Ngay từ đầu, dì đã vô cùng xem trọng con rồi... Đương nhiên, hôn sự của Tuyết Di, cuối cùng vẫn do chính nó tự quyết định. Cho nên, Kỳ Anh, con có thể đến với Tuyết Di hay không, cũng phải coi cố gắng của con..."
"Con biết rồi!"
Hoàng Kỳ Anh nghiêm túc nói : "Cho đến giờ con chưa từng từ bỏ... Bây giờ sẽ không, sau này cũng sẽ không!"
Nghe Hoàng Kỳ Anh cam đoan, trong lòng Trác Nhã vui mừng, ai nói trên đời này không có đàn ông tốt, Hoàng Kỳ Anh không phải sao?
Lần trước khi Phương Hạo Vân đi, Phương Tử Lân có gọi bà đến nói chuyện, nhưng đến cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ bảo bà bình tĩnh lại thôi.
Vài phút sau, dưới lời khuyên không ngừng của Trác Nhã, Phương Tuyết Di mới bực bội đi xuống, Hoàng Kỳ Anh vội vàng đi đến, cầm hoa hồng đưa tới : "Thích không?"
Phương Tuyết Di không nói gì, chỉ cầm lấy bó hoa rồi tùy tiện ném lên bàn. Sở dĩ cô nhận hoa, cũng bởi vì lễ phép thôi. Nếu không thì cô cũng chẳng thèm lấy hoa của Hoàng Kỳ Anh đâu.
"Anh đến đây làm gì?" Phương Tuyết Di oán giận nói.
Hoàng Kỳ Anh nghe thấy vậy, giống như chịu tổn thương vậy. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không có tỏ vẻ không vui, ngược lại còn cười nói : "Tuyết Di, anh thấy gần đây tâm tình của em không được vui, cho nên đến để thăm em. Em có tâm sự gì, có thể nói với anh không? Có lẽ anh sẽ giúp được em... Thật ra anh cũng giống em, bởi vì hai chúng ta đều yêu một người không nên yêu..."
/829
|