Nói xong, Nguyệt Nha Nhi hơi hồi hộp, chờ đợi câu trả lời của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, nhìn Nguyệt Nha Nhi, nói : "Xin lỗi, bây giờ em không có cách nào ở lại.... Có một số việc cần em xử lý. Có lẽ sau này, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, em có thể rút thời gian dừng lại mỗi chổ một chút..."
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân tiếp tục nói : "Chị gái xinh đẹp, chị yên tâm, mặc kệ người em đi đâu, thì trong lòng em đều có hình bóng của chị"
"Gạt người..." Nguyệt Nha Nhi gắt giọng, nhưng lại tràn ngập sự vui sướng : "Thật vậy sao? Trong lòng em chị quan trọng vậy sao?"
Phương Hạo Vân mỉm cười gật đầu.
"Thật tốt quá, tiểu tình nhân, em thật tốt" Nguyệt Nha Nhi cúi người xuống, không ngừng hôn lên mặt của Phương Hạo Vân, hai người lập tức lại nồng nàn với nhau.
Sau khi nụ hôn nồng nàn kết thúc, Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Chị gái xinh đẹp, em muốn hỏi chị một câu, chị phải nói rõ cho em biết, chị và dì Bạch rốt cục có quan hệ gì?"
"Cái này..." Nguyệt Nha Nhi nhìn Phương Hạo Vân, nghiêm mặt nói : "Tiểu tình nhân, câu hỏi này, chị không thể trả lời em... bởi vì chị không thể nói..."
"Chẳng lẽ ngay cả em cũng không thể nói? Chị không tin tưởng em..." Phương Hạo Vân thất vọng nói.
Lời này vừa nói ra, Nguyệt Nha Nhi lập tức nổi giận : "Em nói bậy cái gì đó, sao chị lại không tin tưởng em. Nếu chị không tin tưởng em, chị đã không hôn em, không thân thiết với em, nhưng mà chuyện này rất quan trọng, tiểu thư đã dặn đi dặn lại chị rất nhiều lần, tuyệt đối không được nói cho người khác biết... em đừng làm chị khó xử được không?"
"Nếu đã là dì Bạch dặn, vậy thì càng không cần lo lắng..." Phương Hạo Vân nói : "Dì Bạch là người thân duy nhất của em, giữ chúng ta không có bí mật gì... Chị gái xinh đẹp, nếu chị thật sự coi em là tiểu tình nhân, xin chị nói cho em biết..."
"Đương nhiên, nếu chị chỉ muốn chơi đùa với em, hoặc là cái gì khác... chị cũng không cần phải nói cho em biết..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền xoay người rời đi.
"Khoan đã!"
Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, chỉ trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Phương Hạo Vân : "Không được đi... em đùa giỡn với người ta, rồi lại muốn đi à.... không được đi..."
Dừng lại một chút, Nguyệt Nha Nhi do dự :"Được rồi, em đúng là tiểu oan gia mà chị nhìn trúng, chị nói tất cả mọi chuyện cho em biết... Chị và tiểu thư là chị em ruột... hơn nữa năm nay chị đã..."
"Tuổi tác không phải là vấn đề..." Phương Hạo Vân đương nhiên biết Nguyệt Nha Nhi muốn nói gì.
Nói thật, đối với những người luyện võ như dì Bạch và Nguyệt Nha Nhi, thì tuổi tác căn bản là không có ý nghĩa, nghiêm khắc mà nói, bề ngoại của bọn họ không giống như tuổi của bọn họ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Hạo Vân, cảm ơn em..." Thấy Phương Hạo Vân không quan tâm đến tuổi của mình, Nguyệt Nha Nhi lập tức thở phào một hơi, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Chị gái xinh đẹp, cảm ơn chị đã nói thật với em..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Chị gái xinh đẹp, chuyện của chị và em, dì Bạch không tức giận chứ? Dì ấy rốt cục có ý gì?"
"Là chị ấy đề cử em với chị..." Nói đến đây, trên mặt Nguyệt Nha Nhi hiện lên một vẻ ngượng ngùng : "Tiểu tình nhân, sau này chị gái cũng muốn gả cho em... em phải chuẩn bị tâm lý đi... còn nữa, về sau không cho em bạc tình bạc nghĩa, cũng không được phụ chị, nếu không cho dù chị gái có tha cho em, thì chị cũng không tha cho em..."
"Đúng rồi, hôm nay đừng đi vội, thám tử của chị vẫn còn đang tìm hiểu tình huống, chị đã dọn cho em một bàn cơm và rượu rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện..." Nguyệt Nha Nhi chủ động mời.
"Ừ!"
Mỹ nữ lên tiếng, Phương Hạo Vân đương nhiên là không từ chối, huống hồ, hắn quả thật cũng cần tin tình báo của Nguyệt Nha Nhi.
Thiên Phạt thành không giống chổ khác, Phương Hạo Vân ở chổ này, hầu như không có căn cơ và lực lượng gì cả, chổ dựa duy nhất của hắn chính là bản thân hắn và Thiên Phạt.
.......................................
Trải qua một thời gian thích ứng, Vương Hà đã tiếp nhận công việc của mình tại công ty giải trí Đằng Phi. Hơn nữa cô không thể không thừa nhận, phòng thu âm Ngọt Ngào từ khi sát nhập vào công ty giải trí Đằng Phi, sự nghiệp của nó lên như diều gặp gió vậy, công việc mỗi ngày ở đây bằng công việc cả tháng so với trước kia.
Hơn nữa, sau khi phòng thu âm Ngọt Ngào sát nhập vào Đằng Phi xong, thì danh tiếng của Đinh Tuyết Nhu cũng tăng cao lên, hầu như có thể dùng từ cao không thể tả nữa. Tình huống bây giờ là điều trước đây chưa từng có.
Trước đây, Vương Hà luôn hy vọng rằng Đinh Tuyết Nhu có thể cho ra ca khúc mới.
Nhưng mà bây giờ, cô không thể không khuyên Tuyết Nhu kiềm chế lại một chút, đừng để mệt mỏi thân thể.
"Cốc cốc!"
Sau khi gõ cửa phòng Tuyết Nhu, Vương Hà đẩy cửa vào, thấy Tuyết Nhu đang phổ nhạc, liền đau lòng nói : "Nhu Nhu, đừng mệt mỏi như vậy, nghỉ ngơi một lát đi. Tiền chúng ta gửi ngân hàng đủ cho mấy đời xài rồi... Em cần gì phải làm mình vất vả như vậy..."
"Haha!"
Đinh Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, cười với Vương Hà, trong mắt hiện lên một sự hạnh phúc và ngọt ngào : "Em thích cái cảm giác phong phú này... Hơn nữa, em muốn để cho Hạo Vân nhìn thấy cố gắng của mình..."
"Hừ!"
Nhắc đến Phương Hạo Vân, sắc mặt của Vương Hà liền âm trầm xuống : "Nhu Nhu, không phải là chị nói với em rồi sao, em đối với hắn quá tốt... Em có nghĩ đến không, em cố gắng nhiều như vậy căn bản là không có hồi báo.... Bên cạnh hắn có nhiều người đàn bà như vậy, hơn nữa cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, em làm vậy để làm gì?"
"Hì hì!"
Đinh Tuyết Nhu lại lộ ra nụ cười ngây ngô, nói : "Chị Hà, em thiếu Hạo Vân, bây giờ hắn như vậy, đều là do lỗi của em năm đó gây ra... Hơn nữa em cảm thấy rằng bây giờ cũng rất tốt, cách xa có thể là tốt đẹp, còn tốt hơn là mỗi ngày gặp mặt. Hạo Vân không giống đàn ông bình thường, anh ấy có sự nghiệp của mình, anh ấy có đại sự phải đi làm. Bây giờ em không có ý tưởng khác, chị hy vọng rằng mình có thể giúp hắn làm tốt công ty giải trí thôi..."
/829
|