"Người chết là ông!"
Ngay trong lúc ông ta đang tưởng tượng, thì khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười nhạo. Cùng lúc đó, Phong Vân cảm thấy ngực của mình hơi đau.
Mà lúc này, đao trong tay hắn chỉ còn cách cổ của Phương Hạo Vân một khoảng nhỏ, chỉ là một khoảng này hắn không thể nào tiến thêm được nữa.
"Tách... tác..."
Khi Thiên Phạt trong tay Phương Hạo Vân rút ra, máu tươi trên ngực Phong Vân cũng chảy ra, mà dòng máu đỏ tươi làm nhuộm đỏ cả vùng đất xung quanh.
Trên mặt của Phong Vân, ngoại trừ đau đớn thì chính là khó tin.
Hắn ta không thể nào tưởng tượng được, một kích tất thắng mà lại có kết quả như vậy. Theo vẻ mặt của Phương Hạo Vân, thì vết thương của hắn cũng không nặng như tưởng tượng.
"Vì cái gì?"
Phong Vân lấy tay che ngực, giống như là chết không nhắm mắt vậy.
"Bởi vì cơ thể của tôi có năng lực tự lành siêu hạng!" Phương Hạo Vân mở miệng nói : "Bây giờ ông có thể nhắm mắt..."
Sau khi nói xong, Phương Hạo Vân vung tay lên, trực tiếp chặt đầu của Phong Vân xuống.
"Ngu xuẩn!" Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một sự khinh thường.
.......................
Thiên Phạt thành không lớn, cho nên tin tức truyền rất nhanh, ngay sau khi Phương Hạo Vân vừa rời khỏi xác của Phong Vân được vài phút, cái chết của Phong Vân liền được truyền khắp toàn bộ Thiên Phạt thành.
Giống như lần trước, cái chết của Phong Vân khiến cho Thiên Phạt thành nổi sóng, có điều võ sĩ ở Phong thành lại có vẻ bình tĩnh, cũng không có xuất hiện rối loạn gì.
Hiển nhiên, Phong thành cũng đã bị người ta khống chế.
Tương đối mà nói, chỉ có phản ứng của Hoa thành là hơi bối rối. Trong biệt thự Hoa thành thậm chí là còn có cảm giác chó gà bay nhảy, Hoa Thiết Thụ hầu như đã triệu tập tất cả võ sĩ ngoài thành về.
Nói cách khác, Hoa Thiết Thụ hơi sợ hãi, bởi vì ám ảnh về cái chết đã phủ lên trên đầu hắn. Trong bốn thành chủ, Phong Vân và Tuyết Như Vân đã chết. Còn Nguyệt Nha Nhi lại là tình nhân của Phương Hạo Vân. Bốn thành chủ vốn uy phong không ai bì nổi bây giờ lại trở nên lặng lẽ như vậy.
Hy vọng duy nhất của Hoa Thiết Thụ bây giờ chính là lão bất tử giết chết Phương Hạo Vân sớm một chút, nhưng mà lão bất tử không có hành tung rõ ràng, hầu hết đều là hắn ta chủ động hiện thân liên hệ với bọn họ.
Trong vòng mười phút thôi mà Hoa Thiết Thụ đã phái ra bảy tám người rồi, nhưng cũng không liên hệ được. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com
Có đôi khi, còn sống còn đau khổ hơn cả chết.
Mưa ngoài cửa sổ kéo dài tầm tả, nhưng Hoa Thiết Thụ bên trong cửa sổ cũng đang đổ mồ hôi đầm đìa. Hắn ta bây giờ giống như một con kiến đang ở trong cái chảo nóng vậy.
"Ông chử, đến giờ vẫn không có tin tức gì cả sao?" Lão quản gia Hoa bá đi đên trước mặt Hoa Thiết Thụ, nói : "Ông chủ, ông đừng lo lắng, cùng lắm thì trong khoảng thời gian này tạm thời không rời khỏi biệt thự, tôi không tin rằng Phương Hạo Vân có thể chạy đến đây gây chuyện..."
"Tình huống hộ vệ thế nào?" Hoa Thiết Thụ sốt ruột hỏi.
"Cũng đã bố trí hơn gấp ba lần bình thường rồi..." Hoa bá nói : "Chỉ sợ thằng nhóc Phương Hạo Vân không đến thôi, chỉ cần hắn đến thì có đi mà không có về"
"Hoa bá, không thể chủ quan ... Phong Vân, Tuyết Như Vân đều chết trong tay hắn, có thể thấy được năng lực của hắn... Như vậy đi, toàn bộ rút về, triệu tập tất cả Phong thành võ sĩ về đây"
"Còn những võ sĩ đang chấp hành nhiệm vụ?" Hoa bá khó xử hỏi.
"Chấp hành nhiệm vụ cái gì?" Hoa Thiết Thụ cả giận nói : "Ông nghe rõ cho tôi, mặc kệ là chấp hành nhiệm vụ gì, cũng phải kêu trở về cho tôi.. Bây giờ Phong thành chúng ta đang ở trong cảnh sống chết, không thể qua loa được"
Khác với Hoa Thiết Thụ, bây giờ Phương Hạo Vân đang khá nhàn nhã, không để ý đến nghị luận và chỉ trỏ của người khác, hắn trở về khách sạn.
Buổi tối, Hương Hương tìm đến đây, từ trên mặt cô ta có thể nhìn ra, đối với việc Phong Vân chết, cô ta rất là kinh ngạc.
"Phương thiếu gia, hay lắm, anh thật lợi hại..." Hương Hương thuận tay đóng cửa phòng lại, đặt mông ngồi xuống lòng ngực của Phương Hạo Vân, hai tay ôm lấy cổ hắn, nói : "Phương thiếu gia, người ta muốn..."
Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm, nói :"Hương Hương, nghe nói gia tộc Morgan các người đã chọn xong tộc trưởng mới, cô có thể nói cho tôi biết tình huống cụ thể chứ?"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, thân thể của Hương Hương hơi run lên, có điều chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường : "Phương thiếu gia,em không biết anh đang nói cái gì cả... Em đi tắm trước, anh chờ em... tối nay em không tính rời đi đâu..."
Nói xong, Hương Hương liền xoay người vào phòng tắm.
Chỉ lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, và trong hơi thở của cô gái trong phòng tắm truyền ra những tiếng rên rỉ nhỏ. Hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, kích thích thần kinh của Phương Hạo Vân
Hương Hương cầm vòi sen trong tay, nhắm ngay phần dưới của mình, dòng nước ấm ấy bắn thẳng vào, làm cho cô cảm thấy đặc biệt thoải mái.
"Chẳng lẽ hắn đã biết?"
Nhớ đến lời nói trước đó của Phương Hạo Vân, tâm tình của Hương Hương trở nên hồi hộp, thậm chí là hơi run rẩy.
"Không có khả năng, hắn không có chứng cứ..." Rất nhanh, Hương Hương đã bỏ qua ý niệm này trong đầu, và bắt dầu chú ý tắm rửa. Không biết vì sao, từ sau khi kết hợp với Phương Hạo Vân xong, thân thể của cô bắt đầu nảy sinh những nhu cầu sinh lý không tự chủ. Hôm nay cô chủ động đến đây tìm Phương Hạo Vân, một là hỏi thăm tin tức, hai là chủ động đòi yêu.
/829
|