"Hương Hương, tôi hỏi cô... bây giờ cô có thể liên hệ với bà cô kia không?" Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi.
"Bây giờ không được!"
Hương Hương nói : "Khi trung thu, em và cô mới có thể gặp mặt..."
"Vậy à!"
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Hương Hương, nếu cô thật lòng theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô. Ý của tôi là hy vọng cô có thể làm gián điệp hai mặt..."
"Gián điệp hai mặt?"
Hương Hương kinh hãi : "Ý của anh là, anh không tính hạn chế tự do của em?"
"Không sai!"
Phương Hạo Vân giải thích : "Tôi có thể cho cô những tin tình báo cô muốn biết, để đổi lấy sự lên chức của cô... Nói như vậy, cô có thể đánh cắp được bí mật của trung tâm..."
"Anh không lo em sẽ phản bội sao?" Hương Hương dò hỏi.
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức bật cười nói : "Tôi không lo... với thủ đoạn của tôi, chỉ cần cô phản bội, tôi sẽ khiến cô phải hối hận. Cho dù cô chạy đến chân trời góc biển, cũng không thoát được tay của tôi..."
Lúc Phương Hạo Vân nói chuyện, đồng thời còn thả ra khí thế mãnh liệt, dùng tinh thần lực để tạo thành một ấn tượng sự hãi trong đầu của Hương Hương..
Cái nổi sợ ám ảnh này vĩnh viễn sẽ không thể nào quên được.
"Phương thiếu gia, anh yên tâm, em tuyệt đối không phản bội anh..." Hương Hương vội vàng tỏ thái độ : "Em sẽ làm theo lời của anh. Có điều gia tộc Morgan cũng không ngồi không. Chuyện này chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn. Nếu không sẽ dễ dàng bị vạch trần..."
"Cái này cô yên tâm!"
Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Không gạt cô, chúng tôi cũng có gián điệp bên trong gia tộc Morgan. Khi thích hợp, tôi sẽ ra lệnh cho bọn họ bảo vệ an toàn cho cô. Nhớ kỹ, chỉ cần cô không hai lòng vớ tôi, thì cô sẽ an toàn, ngược lại, cô sẽ sống không bằng chết..."
"Em biết!' Hương Hương nghe thấy thế, khóe miệng hiện lên một nụ cười, chủ động nhào đến lòng ngực của Phương Hạo Vân, đôi môi đỏ mọng khêu gợi hôn lên miệng của hắn.
Sau khi hôn xong, Hương Hương kiều mỵ nói :"Phương thiếu gia, từ giờ trở đi, em là người của anh. Trên đời này em chỉ nghe lệnh của anh... bây giờ để em hầu hạ anh nhé?"
Phương Hạo Vân vỗ lên mông của cô một cái, nói : "Thật dâm đãng, tôi còn không biết tâm tư của cô sao. Nói là để cô hầu hạ, không bằng để tôi thỏa mãn cho cô..."
Hương Hương dường như đã quên hết tất cả chuyện không vui trước đó, cô bĩu môi nói : "Ai kêu anh cường tráng như vậy, bị anh làm một lần, trong lòng người ta luôn có bóng của anh rồi..."
Nói xong, Hương Hương liền cởi váy của mình ra, và giang chân tự vuốt ve ở giữa, nói : "Phương thiếu gia, thích em như vậy không?" Nói xong, Hương Hương bắt đầu rên rỉ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Phương Hạo Vân cười mờ ám, đưa tay véo lên đùi của cô vài cái, sau đó bắt đầu xoa nắn bộ ngực của cô...
"Ôm em lên giường đi!" Hương Hương kiều mỵ nói.
Phương Hạo Vân ôm lấy Hương Hương ném lên trên giường, cả người giống như một con hổ đói vồ mồi vậy, lao lên đè xuống người cô, còn Hương Hương giống như một oán phục, hai tay xé rách quần áo trên người Phương Hạo Vân, nói : "Phương thiếu gia, em muốn..."
Trước đó Hương Hương đã bị chấn kinh không nhỏ rồi, bây giờ chỉ hy vọng rằng thông qua dục vọng có thể làm quên đi sự sợ hãi và không vui trước đó.
Dưới sự khiêu khích của Hương Hương, Phương Hạo Vân nhanh chóng nhào đến, và không cần khúc dạo đầu làm gì cả, hắn trực tiếp đi vào thôi.
Trong phòng nhanh chóng truyền ra những tiếng rên rỉ mê hồn.
Lần này Hương Hương rất là dùng sức, mông và eo không ngừng vặn vẹo, tiếng rên la cũng to hơn bình thường rất nhiều. Mặc kệ là thính giác hay thị giác đều bị kích thích đến tột đỉnh.
Trải qua sự sung sướng, hai người dần dần ổn định lại, Hương Hương giống như một con mèo nhỏ cuộn người vào ngực của Phương Hạo Vân, dùng tay hai nhỏ vỗ về lòng ngực của hắn.
"Phương thiếu gia, cảm ơn anh đã thương tiếc em..." Hương Hương giật giật thân mình, thay đổi một tư thế nằm thoải mái hơn, vẫn tiếp tục cuộn vào lòng hắn.
"Đừng vội cảm ơn tôi!"
Phương Hạo Vân đưa tay vỗ vài cái lên mông của cô, làm cho cái mông vốn trắng noãn của cô trở nên đỏ bừng : "Sau này là phúc hay họa, đều là do cô tự quyết định!"
"Tôi hỏi cô, cô có thấy quỷ hút máu chưa?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Chưa!" Hương Hương thành thật trả lời : "Cô em có gặp rồi, nghe nói đám quỷ hút máu ấy làm việc rất quỷ quái, và có sức mạnh vô cùng lớn... không ai địch lại..."
"Diệt uy phong của mình, nâng cao chí khí của người khác!"
Phương Hạo Vân dường như hơi bất mãn, đưa tay kéo lấy tóc của cô, ấn xuống đùi mình : "Cô biết nên làm thế nào rồi đó..."
Hương Hương đương nhiên biết, cô vội vàng cúi người xuống, hôn lên cái bảo bối vừa làm cho cô chết đi sống lại kia. Khi thì nuốt vào, khi thì khẽ liếm, động tác rất thuần thục.
Hiển nhiên là Hương Hương đã được huấn luyện về chuyện này rồi.
"Chuyển người qua đây!" Phương Hạo Vân kéo cái mông của cô, để cho cô ngồi úp lên mặt mình.
"Bốp!"
Phương Hạo Vân đưa tay vỗ một cái, và trên cái mông nhanh chóng xuất hiện năm dấu tay. Lúc đó, Hương Hương đã xoay nhẹ cái mông, phát ra một tiếng rên rỉ sung sướng.
"Cô thích vậy à?'
Phương Hạo Vân thấy thế, liền tăng tốc độ và tần suất lên, chỉ sao một hồi, cái mông trắng noãn đã biến thành đỏ ửng với đầy dấu tay.
"Phương thiếu gia, em khó chịu..." Cái cảm giác kích thích như vậy khiến cho Hương Hương lại động tình, cô ra sức vặn vẹo cái mông, hy vọng cô có thể an ủi sự trống rỗng của cô.
Nếu là đàn bà của mình, Phương Hạo Vân sẽ dùng lưỡi để phục vụ, nhưng đối với Hương Hương, hắn chỉ dùng ngón tay, và ba ngón tay liền vừa vặn đi vào.
Ngón tay thì linh hoạt hơn đầu lưỡi nhiều, và tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, chỉ sau một hồi, ở dưới của Hương Hương đã ướt đẫm.
"A...."
Một tiếng kêu lớn vang lên, Hương Hương đã đạt cực khoái, cùng lúc đó, Phương Hạo Vân cũng đã phun trào.
Nghỉ ngơi một chút, Phương Hạo Vân và Hương Hương đi đến phòng tắm rửa mình một chút, hai người lại ngồi nói chuyện về gia tộc Morgan.
/829
|