Chuyện hôm nay, Phương Hạo Vân đã đoán được gần hết rồi, Long Hi Phượng rõ ràng là muốn tặng quà, để mời hắn gia nhập liên minh với bà ta. Đương nhiên, Phương Hạo Vân không biết là một mình Hoàng Kỳ Anh thì có thể làm gì được mình.
Long Hi Phượng cho người chuẩn bị, còn đôi mắt đẹp chưa từng rời khỏi Phương Hạo Vân một khắc nào cả. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chỉ lát sau, một bàn rượu và đồ ăn đã được đưa lên, đưa mắt ra nhìn, hầu như đều là các món mà Phương Hạo Vân thích ăn.
Còn rượu? Là loại Bordeaux năm 81, vô giá.
"Hạo Vân, lại đây ngồi!" Long Hi Phượng nói, sau đó mở chai rượu ra một cách thuần thục, rồi tự tay rót vào ly thủy tinh cho hai người : "Hạo Vân, chúng ta cạn ly trước đi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, bước qua cầm lấy ly rượu trong tay của bà, nói : "Chị Phượng, em chúc chị càng ngày càng trẻ tuổi, mọi sự đều thành..."
"Haha!" Long Hi Phượng cười cười, tao nhã giơ ly rượu lên : "Hạo Vân, hy vọng lời em nói là thật!"
Sau khi ly rượu vào bụng, hia người bắt đầu cuộc nói chuyện phiếm, lúc bắt đầu, cả hai đều nói chuyện rất có bài bản, không ngả ngớn, không mờ ám.
"Hạo Vân, Hoàng Kỳ Anh đang ở đây, nếu em muốn, lúc nào chị cũng có thể tặng hắn cho em...." Long Hi Phượng gấp một miếng thịt đưa cho Phương Hạo Vân, cười nói :"Hạo Vân.... giá trị của Hoàng Kỳ Anh không nằm trên bản thân hắn, mà là bí mật do hắn nắm giữ...."
Phương Hạo Vân không đáp, chỉ bỏ miếng thịt do Long Hi Phượng gấp vào họng, sau đó bắt đầu nhai ngấu nghiến, không chừa lại một mảnh.
Dừng lại một hồi, Phương Hạo Vân mới ngẩng đầu lên nhìn Long Hi Phượng, nói : "Chị Phượng, chị vừa nói cái gì vậy?"
Do đã uống vài ly rượu, nên hai gò má của Long Hi Phượng đã trở nên đỏ tưởng, trông kiều diễm ướt át vô cùng, đôi mắt thì ngập nước, khẽ cáu một tiếng : "Hạo Vân... em đúng là người hay quên... Được rồi, chị giải thích lại cho em một chút... Trên người Hoàng Kỳ Anh có giữ vài bí mật không muốn cho người khác biệt..."
"Nói nghe một chút đi!" Phương Hạo Vân nói.
Long Hi Phượng liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, mang theo xuân tình nhộn nhạo : "Yên tâm đi, những cái chị biết, em đều sẽ biết, giữ chị và em, căn bản là không có bí mật gì..."
Phương Hạo Vân nhìn Long Hi Phượng đang tao mị đến tận xương, trong bụng tự nhiên bốc lên một ngọn lửa, cười nói :"Chị Phượng.... tâm tư của chị em biết, cho nên giữa chúng ta có chuyện gì cứ nói thẳng đi..."
"Haha, Hạo Vân, sao giờ em gấp quá vậy!" Long Hi Phượng nói : "Có người muốn lợi dụng em để giết Hoàng Kỳ Anh... Bởi vì người đó muốn bảo vệ một người.... Và người được bảo vệ này có liên quan đến em, người này em cũng quen.... Bây giờ em hiểu chưa?"
Nghe Long Hi Phượng nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức hiểu ra một vấn đề mấu chốt.
Không cần nghi ngờ nữa, Hoàng Kỳ Anh chính là SeeDs số 2 mà bấy lâu nay hắn luôn tìm kiếm.
Vừa nghĩ thông suốt, tâm tư của Phương Hạo Vân liền trở nên sinh động hơn, chỉ sau một lát liền nghĩ thông mọi vấn đề. Ngay cả vì sao Hoàng Kỳ Anh tại sao phải vất vả theo đuổi Phương Tuyết Di hắn cũng đã hiểu.
Tất cả là do một tay Lã Thiên Hành bày ra.
Nói cách khác, Lã Thiên Hành cho đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định khống chế hắn.
Nghĩ đến đây, trong con mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia giận dữ :"Chị Phượng, Hoàng Kỳ Anh đâu, em muốn nói chuyện với hắn mấy câu..."
"Em cứ yên tâm, Hoàng Kỳ Anh đã chui đầu vào lưới rồi, tìm đến chị để được che chở, bây giờ hắn đã nằm trong tay của chị.... Lúc nào em cũng có thể gặp mặt hắn, có điều...." Long Hi Phượng cười mị, nói : "Bây giờ không vội, đừng để hắn quét sạch hứng thú của em... Để chúng ta ăn no uống say chơi đủ đã... Lát nữa chị sẽ để em gặp hắn sau...."
Lúc nói ra chữ "chơi đủ", con mắt của Long Hi Phượng nhìn quét về hướng thằng em của Phương Hạo Vân, có ý gì tin rằng không cần phải nói nữa.
"Cũng tốt!" Nóng quá thì không ăn được hết đậu hủ, cho nên Phương Hạo Vân chỉ mỉm cười, nói : "Nếu chị Phượng đã nói vậy, thế thì em cũng không cần phải gấp...."
"Chị Phượng, nào, em kính chị một ly...." Phương Hạo Vân giơ ly rượu lên nói.
Long Hi Phượng nghe thấy thế, vội vàng giơ ly lên, cười quyến rũ với Phương Hạo Vân, nói : "Cạn..." Nói xong liền nâng ly uống cạn một hơi.
Sau khi buông ly xuống, Long Hi Phượng lại cười mị một tiếng, đứng dậy đi đến gần Phương Hạo Vân, ngồi xuống cạnh hắn, mùi thơm thoang thoảng lập tức xộc vào trong xoang mũi của Phương Hạo Vân.
Tâm của Phương Hạo Vân đã hơi động, hít lấy hít để cái mùi thơm trên cơ thể đàn bà, bàn tay to thuận thế đặt lên đùi của bà ta, nhẹ nhàng xoa nắn vài cái.
Thân mình của Long Hi Phượng bị chấn động một cái, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, rồi cũng đưa tay khẽ vuốt ve đùi của hắn, và từ từ đi lên.
Phương Hạo Vân cười nói : "Chị Phượng... Bây giờ chị nên nói cho em biết, đám người của Nam Cung thế gia từ đâu ma2ra?"
"Ơ..."
Dưới sự vuốt ve của hắn, hai mắt của Long Hi Phượng càng trở nên mông lung, nhất là khi tay của Phương Hạo Vân tiến vào giữa hai đùi, thân thể của bà liền run rẩy một trận, trong hơi thở cũng phát ra những tiếng thở dốc.
Hiển nhiên, bà cũng đã động tình.
"Hạo Vân.... Những người đó là người thuộc nhất phẩm đường của Nam Cung thế gia, đều là lính tinh nhuệ của Nam Cung thế gia cả, là do bà già Mộc Nguyệt Dung phái đến..." Long Hi Phượng nói : "Nếu chị đoán không sai, thì không cần bao lâu nữa, bà già ấy cũng sẽ đến..."
"Mộc Nguyệt Dung?"
Khóe miệng của Phương Hạo Vân bỗng xuất hiện một nụ cười, nói : "Bà ta nghĩ rằng Hoa Hải là chổ nào... Bà ta phái nhiều người đến Hoa Hải như vậy, cũng đã phá vỡ quy tắc của em..."
"Cho nên, Hạo Vân, chúng ta càng phải hợp tác với nhau..." Long Hi Phượng làm nũng cười một tiếng, sau đó lập tức nhào vào trong lòng của hắn, miệng phà ra hơi thở nóng rực, thì thầm : "Hạo Vân, vì để tỏ thành ý của chị, bây giờ chị sẽ giao thân thể lại cho em.... Đến đây đi, làm chị đi, hung hăng làm chị đi.... Để chị cảm giác được sự hùng tráng của em..."
Nghe Long Hi Phượng nói vậy, Phương Hạo Vân cũng không nhịn được nữa, kéo mạnh Long Hi Phượng vào lòng ngực, nhẹ nhàng nói bên tai của bà : "Chị Phượng... em sẽ không khiến cho chị thất vọng..."
Hai tay của Long Hi Phượng không ngừng xoa vuốt bộ ngực cường tráng của hắn, nói : "Lần trước chị đã muốn hiến thân cho em, chỉ là em lâm trận lại lùi bước, làm hại chị khó chịu mấy ngày..."
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nói : "Chị Phượng cứ yên tâm, lần này em sẽ không để chị khó chịu nữa đâu...."
Long Hi Phượng bật cười, nói :"Chị cô đơn hơn mười năm rồi, nên em cần phải chuẩn bị tâm lý đấy... Đừng bị chị biến thành cái kia.... cái kia đó..."
Phương Hạo Vân lại cười nói : "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"
Nói xong, Phương Hạo Vân ôm sát thân thể mềm mại của Long Hi Phượng vào người, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ tươi của bà, đồng thời còn đưa tay xoa nắn bộ ngực sung mãn của bà cách lớp vải.
Thân thể mềm mại của Long Hi Phượng run lên từng đợt, càng lúc càng thở gấp, đôi mắt đẹp khép hờ lại, cái lưỡi không ngừng liếm cặp môi khô của mình, thân hình vặn vẹo liên tục trong lòng của Phương Hạo Vân.
/829
|