Thật lâu sau, Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói:
"Kỳ, thời gian không còn sớm, chúng ta đi mua thuốc bổ rồi đi thăm mẹ em, chốc nữa anh sẽ về tham gia vũ hội. Thật có lỗi, vũ hội tối nay, anh không thể vắng mặt được. Nếu không phải như vậy, anh tình nguyện đi chăm sóc cô Liễu cùng với em..."
Tóm lại cũng không thể vì mẹ vợ mà quên đi người nhà được. Vũ hội hôm nay, tuy rằng thân phận của Phương Hạo Vân sẽ không bị công bố, nhưng mà cũng là một nhân vật không thể thiếu. Huống hồ, hắn biết Tần Tử Hoa nhất định sẽ xuất hiện ở vũ hội, hắn thật sự muốn xem Tần Tử Hoa này rốt cục là nhân vật như thế nào.
" Hạo Vân, đến khi gặp mẹ em, anh cũng không được nói là do em nói cho anh đâu đấy, nếu không mẹ sẽ không vui đâu..."
Bạch Lăng Kỳ dặn dò một tiếng, vẻ mặt ngây thơ nhìn Phương Hạo Vân, hai tay ôm quanh cổ hắn, giống một con gấu bông treo ở trên người hắn:
"Anh kéo em lên đi... ai bảo anh đẩy em làm chi?"
Nhìn vẻ mặt ngây thơ và thuần khiết của bạn gái, Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, không thể nhịn được muốn trêu chọc một chút. Hắn đưa tay đỡ lấy sống lưng của bạn gái, miệng nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi anh đào của cô.
Bạch Lăng Kỳ run mạnh trong lòng, mới ban đầu còn có hơi kháng cự, nhưng mà theo cái hôn nồng nhiệt của người con trai, hai tay của cô cũng không động nữa, mà ôm chặt lấy cổ của bạn trai mình, không cho đầu của hắn rời đi.
Phương Hạo Vân một bên kích hôn, một bên chậm rãi trượt bàn tay to đi xuống, từ sau lưng dần dần chạy tới cái mông của Bạch Lăng Kỳ, nhéo nhéo vài cái, chỉ cảm thấy vô cùng co giãn.
Bạch Lăng Kỳ cảm giác được từ sau mông truyền đến những luồng nhiệt nóng bỏng, trong lòng trở nên căng thẳng, sợ Phương Hạo Vân được đằng chân lân đằng đầu, càng làm càng trở nên tùy tiện, vội vàng đè cái mông xuống, ngăn chặn lại bàn tay to của hắn, không cho hắn làm mấy chuyện xấu nữa.
" Hạo Vân, em hôm nay không được tiện cho lắm, không sờ ở phía dưới có được không?"
Cảm nhận thấy bàn tay to của Phương Hạo Vân vẫn đang không ngừng ngọ nguậy, lúc nào cũng có thể tiếp tục làm thêm mấy chuyện xấu, Bạch Lăng Kỳ đành phải đỏ mặt nói một câu.
Phương Hạo Vân đầu tiên là hơi sửng sốt, có điều rất nhanh đã hiểu ra ý tứ trong đó. Con gái mà, mỗi tháng đều luôn có một vài ngày không được tiện cho lắm, cũng chỉ biết tự trách mình hôm nay không may mắn mà thôi.
"Mặt trên thì có thể sờ được chứ gì?"
Phương Hạo Vân cười he he, bàn tay to liền với tới bộ ngực của bạn gái, nhẹ nhàng xoa nắn mấy cái, thân hình của Bạch Lăng Kỳ run lên nhè nhẹ, dường như vô lực nằm duỗi ra ở trên giường.
" Hạo Vân, được rồi, đừng làm loạn nữa, em cảm thấy hơi là lạ... chờ qua vài ngày, em... em cho anh sờ..."
Dưới sự xoa nắn của Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy được nơi riêng tư của mình có một chút phản ứng hơi kì quái, khiến cho cô xấu hổ không chịu nổi.
Phương Hạo Vân cười cười lấy lòng, không làm mấy chuyện xấu nữa, nói:
"Kỳ, chính em đã nói rằng mấy hôm nữa sẽ cho anh sờ đấy nhé, đến lúc em không được quên đó nha."
"Ưm!"
Bạch Lăng Kỳ ngượng ngùng gật gật đầu. Tuy rằng mẹ đã năm lần bảy lượt dặn dò, trước khi chính thức kết hôn, tuyệt đối không được tiếp xúc thân thể với con trai. Nhưng mà Bạch Lăng Kỳ cho rằng để cho Phương Hạo Vân sờ sờ vài cái cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Phải biết rằng, sinh viên nữ các cô, cũng đã có vài người làm hết sạch trơn rồi. Càng quá thể hơn chính là, có một cô bạn cùng phòng cứ vào cuối tuần, dưới tình huống ở trong phòng còn có ba chị em khác, dám cho bạn trai vào ngủ cùng. Nghe nói hai người này làm ầm ỹ đến quá nửa đêm, khiến cho ba chị em cùng phòng không làm sao mà ngủ được. Bạch Lăng Kỳ âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là cứ cuối tuần mình lại về nhà, nếu không thì xấu hổ chết mất. So với những chị em ở cùng phòng với cô, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy rằng mình vẫn còn là một cô gái ngoan chán. Đối với mệnh lệnh của mẹ cho dù có vi phạm một chút, cũng không tính là cái tội gì lớn...
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy rằng cô bạn cùng phòng cho nam sinh ngủ lại cùng đúng là có hơi quá phận, làm người cũng không thể vô liêm sỉ như thế...
Xã hội thất thường, nhân sinh muôn vẻ.
Bạch Lăng Kỳ cũng không biết, những cặp đôi ngủ cùng với nhau ở trong nhà trọ sinh viên hoặc ký túc xá là chuyện vô cùng bình thường. Chủ yếu là vì những người đó đều thuộc loại không có tiền, để tiết kiệm tiền đi nhà nghỉ, thì đành phải mặt dày mà ráng ngủ ở ký túc xá thôi.
Phương Hạo Vân làm sao mà biết được Bạch Lăng Kỳ đang nghĩ gì, hắn thấy Bạch Lăng Kỳ có hơi thất thần, nên đưa tay đụng nhẹ vào bộ ngực sữa của cô bé. Bạch Lăng Kỳ phục hồi lại tinh thần, dường như hiểu sai ý tứ, thẹn thùng hỏi:
"Có phải anh thấy là quá nhỏ phải không?"
Phương Hạo Vân nhịn cười, nói:
"Không nhỏ, anh thấy là rất được, hơn nữa tiềm lực khai phá lợn sữa của em là khá lớn, về sau có thời gian anh sẽ giúp em mát xa, mát xa, sau khi bị kích thích, nó sẽ từ từ mà lớn lên thôi."
"Ngực của chị Thanh Thanh cũng lớn, cũng không biết là do ai..."
Bạch Lăng Kỳ vừa định nói là do ai mát xa mà lớn vậy, đột nhiên lại cảm thấy rằng hình như là đang nói sau lưng người khác, có vẻ không được hay cho lắm.
Phương Hạo Vân âm thầm suy nghĩ, với cá tính của Trần Thanh Thanh, bộ ngực của cô tuyệt đối không có khả năng có gã nào được sờ vào. Sở dĩ của cô lớn, đó là bởi vì trời sinh ra thế.
Đúng vậy, trời sinh ra đã là bá chủ, có thể liều mạng được với của Trương Mỹ Kỳ.
Nghĩ đến Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân đột nhiên thấy hơi áy náy, chính mình luôn miệng nói thích Bạch Lăng Kỳ, thế mà lại có quan hệ với cô gái khác, thật sự là có hơi hổ thẹn.
Có điều nói đi cùng phải nói lại, xảy ra chuyện này, hắn cũng không có biện pháp gì khác. Những chuyện đã xảy ra hoàn toàn không phải do hắn mong muốn.
" Quên đi, giờ không nghĩ đến những chuyện phiền muộn này nữa... tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi."
Phương Hạo Vân cũng không phải là một người thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, hắn làm việc cốt sao cho không thẹn với lương tâm. Đối với chuyện xảy ra với Trương Mỹ Kỳ, hắn cũng không thấy rằng mình có sai lầm gì quá lớn. Nếu thực sự có sai lầm, thì đó chính là cái sai từ ba năm trước, hắn không nên nhận Thiên phạt.
Trên đời này không có chuyện làm xong rồi hối hận, nếu ba năm trước đây đã chọn Thiên phạt, thì hôm nay hắn cũng phải chấp nhận tất cả mọi thứ mà Thiên phạt mang tới.
Thời gian không còn sớm, Phương Hạo Vân cùng Bạch Lăng Kỳ chơi đùa náo loạn một hồi, sau đó đi tới bệnh viện nhân dân số 1 ở gần nhà nhất, mua một đống lớn thuốc bổ, có Não Bạch Kim, có Sơ Nguyên, có Hoàng Kim Đáp Đáng (vài nhãn hiệu thuốc dành cho người cao tuổi)... Tóm lại, có cái gì bổ là Phương Hạo Vân mua cái đó. Không tới một hồi đã tiêu phí mất mấy ngàn đồng, khiến cho Bạch Lăng Kỳ có hơi đau lòng.
"Hạo Vân, anh mua nhiều thuốc quý như vậy làm quà tặng, mẹ em không chắc đã thích đâu..."
"Không việc gì, cô Liễu hiện giờ đang là bệnh nhân, cần mấy thứ này... Đúng rồi, hẳn là phải mua thêm chút nước hoa quả..."
Đúng lúc dì Bạch không ở đây, nếu không, Phương Hạo Vân còn muốn nhờ dì Bạch ra tay, sớm để cho mẹ vợ tương lai có thể khỏe mạnh ra viện, không để cho bà phải chịu đau đớn thêm mấy ngày nữa.
Là một đứa con, nhất định là phải hiếu thuận rồi
Phương Hạo Vân không biết ba mẹ của mình là ai, trước kia cũng chẳng có ai để mà hiếu thảo. Hiện giờ có cơ hội để thể hiện sự hiếu thảo, hắn tự nhiên là phải ân cần gấp đôi rồi.
Sau khi mua nhiều đồ tốt, đi vào phòng bệnh, Bạch Lăng Kỳ lại không thấy mẹ đâu. Trong phòng bệnh vắng bóng không người, cái mũi của cô cay cay, nhất thời liền rớt nước mắt:
"Hạo Vân, không thấy mẹ em đâu..."
Phương Hạo Vân có vẻ tương đối trấn tĩnh, hắn vỗ vỗ lên bả vai Bạch Lăng Kỳ, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng nóng vội, chúng ta đi tìm y tá phụ trách hỏi một chút là sẽ biết mà."
" Không cần hỏi đâu, chị đưa hai đứa tới chỗ cô Liễu..."
Đúng lúc này, Trần Thanh Thanh đã đi tới. Cô một tay đón lấy hộp quà ở trong tay Bạch Lăng Kỳ, một tay nắm chặt tay cô bé, nói xin lỗi:
"Kỳ, thực xin lỗi, chị giúp cô Liễu đổi phòng bệnh, làm cho em phải lo lắng, là chị không tốt... bây giờ để chị đưa em tới đó, cô Liễu đang ở phòng bệnh cao cấp..."
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, cũng không biết là Trần Thanh Thanh nói như thế nào mà có thể lay động được hai vợ chồng Liễu Hồng Hà vốn luôn cố chấp.
Ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, Bạch Lăng Kỳ quả nhiên gặp được ba mẹ. Thấy Trần Thanh Thanh cùng con gái của mình vào phòng, Liễu Hồng Hà nhất thời cảm thấy vui vẻ, nói:
"Kỳ, giúp mẹ cám ơn bạn của con nhé, điều kiện ở chỗ này thật sự là rất tốt..."
"Kỳ, vốn ba và mẹ con cũng không đồng ý đổi phòng bệnh, nhưng mà thịnh tình không thể chối từ. Chị Thanh Thanh của con nói, nếu chúng ta không tiếp nhận tức là khinh thường cô bé, khinh thường tình bạn giữa hai con. Sau đó ba và mẹ bàn bạc một chút rồi đồng ý, nếu không thì chúng ta lại có vẻ không hiểu tình người rồi..."
Bạch Văn Sơn nhẹ nhàng giải thích một chút.
"Cô, chú, đừng nói chuyện khách khí nữa. Cháu là chị em tốt của Kỳ, giúp một chút việc nhỏ đó có tính là gì đâu... Đúng rồi, nếu cô chú cứ nói cám ơn với cháu, thì tức là coi cháu là người ngoài rồi..."
Trần Thanh Thanh cười nói.
Bạch Lăng Kỳ vẫn thấy hơi kì quái, mình và Trần Thanh Thanh quả thực là có chơi với nhau, nhưng mà cũng chưa tới mức thân thiết như cô nói mà? Chẳng lẽ là do Hạo Vân bảo cô tới?
Suy nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Lăng Kỳ liền trở nên thư thái.
" Đúng rồi, Hạo Vân sao còn chưa vào?"
Trần Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi.
"Đến đây!"
Vừa nói, Phương Hạo Vân hai tay mang theo một đống lớn thuốc bổ đi tới, sau khi chào Liễu Hồng Hà và Bạch Văn Sơn, hắn oán hận nói với Trần Thanh Thanh:
"Hai người cũng không định giúp tôi tí nào sao?"
"Đàn ông to xác mà có tí đồ như vậy đã kêu mệt hay sao?"
Bạch Lăng Kỳ liếc xéo Phương Hạo Vân một cái.
" Hạo Vân, sao cháu cũng tới đây... nghe Kỳ nói, tối nay cháu có chuyện quan trọng mà..."
Bạch Văn Sơn tiếp nhận quà tặng của con rể 'xịn', thân thiết hỏi.
"Chú, cô phải nằm viện, sao mọi người cũng không nói cho nhà cháu biết một tiếng, để mọi người còn có thể chăm sóc lẫn nhau nữa..."
Phương Hạo Vân phàn nàn một tiếng, rồi vội vàng đi qua, hỏi Liễu Hồng Hà:
"Cô, chỗ khâu có còn đau không? Vốn cháu có một người bạn, rất giỏi thuật Kỳ Hoàng của Trung y, có cô ấy ra tay, cô sẽ không phải chịu thống khổ nữa, có điều cô ấy mấy ngày hôm nay không có ở Hoa Hải... Chỉ đành làm mệt cô phải chịu khó vài ngày rồi..."
Liễu Hồng Hà tương đối hài lòng đối với biểu hiện của con rể, bà mỉm cười, nói:
"Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là viêm ruột thừa thôi mà, nghỉ ngơi vài ngày là tốt thôi. Cô nghĩ các cháu đều là người bận rộn, một chút việc nhỏ sao có thể làm phiền tới các cháu. Kỳ con cũng thật là, sao lại đi nói với Hạo Vân làm gì..."
"Cô, không phải là do Kỳ nói đâu, là do cháu phát hiện ra thần sắc của em ấy không đúng, cho nên mới bắt em phải nói ra."
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói:
"Cô, chú, về sau hai người không nên như vậy, tuy rằng cháu và Kỳ còn chưa chính thức kết hôn, nhưng mà quan hệ của chúng cháu cũng đã xác định rồi, hiện tại cũng coi như là người một nhà. Người một nhà còn sợ cái gì phiền toái nữa, sau này có việc không được giấu cháu đó..."
"Ài, đứa nhỏ thật tốt!"
Những lời này của Phương Hạo Vân rất chân tình, Liễu Hồng Hà sau khi nghe xong, hốc mắt có hơi đỏ lên. Ai bảo là thiếu gia nhà giàu thì sẽ không biết hiếu thuận? Sẽ không hiểu thân tình? Hạo Vân đứa nhỏ này, thực sự là một đứa nhỏ tốt. Liễu Hồng Hà âm thầm vui vẻ trong lòng, ánh mắt của con gái quả thực là không tồi.
Phương Hạo Vân cũng không biết, những lời vừa phát ra từ nội tâm như vậy, cũng đã hoàn toàn xóa bỏ đi những băn khoăn trong lòng vợ chồng Liễu Hồng Hà.
" Hạo Vân, em yêu anh!"
Bạch Lăng Kỳ cũng bị những lời nói của Phương Hạo Vân làm cho cảm động, lúc này đã rớt nước mắt, cũng không quản ba mẹ còn ở đó, đột nhiên nhào vào trong lòng ngực của bạn trai, nhẹ giọng nức nở.
Liễu Hồng Hà vui vẻ tươi cười, nói với con gái:
"Kỳ, theo Hạo Vân đi dự vũ hội đi, bây giờ mẹ đã dọn vào phòng bệnh cao cấp rồi, 24 giờ đều có y tá trông, không có việc gì đâu."
Bạch Lăng Kỳ ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, tỏ ý xin lỗi:
"Thực xin lỗi, Hạo Vân, em không thể rời khỏi mẹ được..."
Mặc kệ là nói như thế nào, Bạch Lăng Kỳ cũng không muốn vào lúc mẹ đang phải chịu khổ mà mình lại đi hưởng thụ vui vẻ. Cô cảm thấy rằng không khí ở vũ hội và sự thống khổ của mẹ trong phòng bệnh đúng là hoàn toàn đối lập, cô không muốn như vậy.
Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, cảm động với sự hiếu thuận của bạn gái, cười cười với cô bé:
"Kỳ, em làm rất đúng, em hẳn là nên lưu lại chăm sóc mẹ..."
" Hạo Vân, cháu..."
Liễu Hồng Hà mấp máy miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra, có điều trong lòng đối với Hạo Vân đứa nhỏ này đúng là càng ngày càng thích.
"Kỳ, thời gian không còn sớm nữa, sợ là anh phải đi rồi. Thực xin lỗi, vũ hội tối nay anh không thể vắng mặt được..."
Phương Hạo Vân xoay chuyển ánh mắt, cười cười xin lỗi với Liễu Hồng Hà và Bạch Văn Sơn:
"Cô, chú, ngày mai cháu sẽ tới thăm hai người..."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trần Thanh Thanh có hơi khó hiểu hỏi:
"Hạo Vân, kỳ thật Kỳ hoàn toàn có thể tham dự vũ hội mà, chị cũng đã giúp em nó mời tới y tá ưu tú nhất bệnh viện, còn có thầy thuốc, sẽ không có việc gì đâu. Cô bé là bạn gái của cậu, lẽ ra sẽ trở thành công chúa để mọi người chú ý vào vũ hội tối hôm nay..."
Tuy rằng mới tiếp xúc chưa được lâu, nhưng Trần Thanh Thanh cũng đã bị sự thuần khiết của Bạch Lăng Kỳ cuốn hút, cho nên cũng không tự giác muốn giành lấy quyền lợi cho cô bé. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phương Hạo Vân mỉm cười, sâu sắc nói:
"Học tỷ, tôi thấy ở phương diện hiếu thuận, chị hẳn là nên học hỏi từ Kỳ... Tôi nói chị nghe, việc này rất có trợ giúp đối với việc tu dưỡng võ học của chị."
Một vầng trăng treo giữa trời cao, cuộc sống về đêm của thành phố Hoa Hải giờ mới bắt đầu. Giờ phút này ở hội trường của tập đoàn Thịnh Hâm đã vô cùng rực rỡ, tiếng người ồn ào, một vũ hội long trọng sắp được bắt đầu.
"Kỳ, thời gian không còn sớm, chúng ta đi mua thuốc bổ rồi đi thăm mẹ em, chốc nữa anh sẽ về tham gia vũ hội. Thật có lỗi, vũ hội tối nay, anh không thể vắng mặt được. Nếu không phải như vậy, anh tình nguyện đi chăm sóc cô Liễu cùng với em..."
Tóm lại cũng không thể vì mẹ vợ mà quên đi người nhà được. Vũ hội hôm nay, tuy rằng thân phận của Phương Hạo Vân sẽ không bị công bố, nhưng mà cũng là một nhân vật không thể thiếu. Huống hồ, hắn biết Tần Tử Hoa nhất định sẽ xuất hiện ở vũ hội, hắn thật sự muốn xem Tần Tử Hoa này rốt cục là nhân vật như thế nào.
" Hạo Vân, đến khi gặp mẹ em, anh cũng không được nói là do em nói cho anh đâu đấy, nếu không mẹ sẽ không vui đâu..."
Bạch Lăng Kỳ dặn dò một tiếng, vẻ mặt ngây thơ nhìn Phương Hạo Vân, hai tay ôm quanh cổ hắn, giống một con gấu bông treo ở trên người hắn:
"Anh kéo em lên đi... ai bảo anh đẩy em làm chi?"
Nhìn vẻ mặt ngây thơ và thuần khiết của bạn gái, Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, không thể nhịn được muốn trêu chọc một chút. Hắn đưa tay đỡ lấy sống lưng của bạn gái, miệng nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi anh đào của cô.
Bạch Lăng Kỳ run mạnh trong lòng, mới ban đầu còn có hơi kháng cự, nhưng mà theo cái hôn nồng nhiệt của người con trai, hai tay của cô cũng không động nữa, mà ôm chặt lấy cổ của bạn trai mình, không cho đầu của hắn rời đi.
Phương Hạo Vân một bên kích hôn, một bên chậm rãi trượt bàn tay to đi xuống, từ sau lưng dần dần chạy tới cái mông của Bạch Lăng Kỳ, nhéo nhéo vài cái, chỉ cảm thấy vô cùng co giãn.
Bạch Lăng Kỳ cảm giác được từ sau mông truyền đến những luồng nhiệt nóng bỏng, trong lòng trở nên căng thẳng, sợ Phương Hạo Vân được đằng chân lân đằng đầu, càng làm càng trở nên tùy tiện, vội vàng đè cái mông xuống, ngăn chặn lại bàn tay to của hắn, không cho hắn làm mấy chuyện xấu nữa.
" Hạo Vân, em hôm nay không được tiện cho lắm, không sờ ở phía dưới có được không?"
Cảm nhận thấy bàn tay to của Phương Hạo Vân vẫn đang không ngừng ngọ nguậy, lúc nào cũng có thể tiếp tục làm thêm mấy chuyện xấu, Bạch Lăng Kỳ đành phải đỏ mặt nói một câu.
Phương Hạo Vân đầu tiên là hơi sửng sốt, có điều rất nhanh đã hiểu ra ý tứ trong đó. Con gái mà, mỗi tháng đều luôn có một vài ngày không được tiện cho lắm, cũng chỉ biết tự trách mình hôm nay không may mắn mà thôi.
"Mặt trên thì có thể sờ được chứ gì?"
Phương Hạo Vân cười he he, bàn tay to liền với tới bộ ngực của bạn gái, nhẹ nhàng xoa nắn mấy cái, thân hình của Bạch Lăng Kỳ run lên nhè nhẹ, dường như vô lực nằm duỗi ra ở trên giường.
" Hạo Vân, được rồi, đừng làm loạn nữa, em cảm thấy hơi là lạ... chờ qua vài ngày, em... em cho anh sờ..."
Dưới sự xoa nắn của Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy được nơi riêng tư của mình có một chút phản ứng hơi kì quái, khiến cho cô xấu hổ không chịu nổi.
Phương Hạo Vân cười cười lấy lòng, không làm mấy chuyện xấu nữa, nói:
"Kỳ, chính em đã nói rằng mấy hôm nữa sẽ cho anh sờ đấy nhé, đến lúc em không được quên đó nha."
"Ưm!"
Bạch Lăng Kỳ ngượng ngùng gật gật đầu. Tuy rằng mẹ đã năm lần bảy lượt dặn dò, trước khi chính thức kết hôn, tuyệt đối không được tiếp xúc thân thể với con trai. Nhưng mà Bạch Lăng Kỳ cho rằng để cho Phương Hạo Vân sờ sờ vài cái cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Phải biết rằng, sinh viên nữ các cô, cũng đã có vài người làm hết sạch trơn rồi. Càng quá thể hơn chính là, có một cô bạn cùng phòng cứ vào cuối tuần, dưới tình huống ở trong phòng còn có ba chị em khác, dám cho bạn trai vào ngủ cùng. Nghe nói hai người này làm ầm ỹ đến quá nửa đêm, khiến cho ba chị em cùng phòng không làm sao mà ngủ được. Bạch Lăng Kỳ âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là cứ cuối tuần mình lại về nhà, nếu không thì xấu hổ chết mất. So với những chị em ở cùng phòng với cô, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy rằng mình vẫn còn là một cô gái ngoan chán. Đối với mệnh lệnh của mẹ cho dù có vi phạm một chút, cũng không tính là cái tội gì lớn...
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy rằng cô bạn cùng phòng cho nam sinh ngủ lại cùng đúng là có hơi quá phận, làm người cũng không thể vô liêm sỉ như thế...
Xã hội thất thường, nhân sinh muôn vẻ.
Bạch Lăng Kỳ cũng không biết, những cặp đôi ngủ cùng với nhau ở trong nhà trọ sinh viên hoặc ký túc xá là chuyện vô cùng bình thường. Chủ yếu là vì những người đó đều thuộc loại không có tiền, để tiết kiệm tiền đi nhà nghỉ, thì đành phải mặt dày mà ráng ngủ ở ký túc xá thôi.
Phương Hạo Vân làm sao mà biết được Bạch Lăng Kỳ đang nghĩ gì, hắn thấy Bạch Lăng Kỳ có hơi thất thần, nên đưa tay đụng nhẹ vào bộ ngực sữa của cô bé. Bạch Lăng Kỳ phục hồi lại tinh thần, dường như hiểu sai ý tứ, thẹn thùng hỏi:
"Có phải anh thấy là quá nhỏ phải không?"
Phương Hạo Vân nhịn cười, nói:
"Không nhỏ, anh thấy là rất được, hơn nữa tiềm lực khai phá lợn sữa của em là khá lớn, về sau có thời gian anh sẽ giúp em mát xa, mát xa, sau khi bị kích thích, nó sẽ từ từ mà lớn lên thôi."
"Ngực của chị Thanh Thanh cũng lớn, cũng không biết là do ai..."
Bạch Lăng Kỳ vừa định nói là do ai mát xa mà lớn vậy, đột nhiên lại cảm thấy rằng hình như là đang nói sau lưng người khác, có vẻ không được hay cho lắm.
Phương Hạo Vân âm thầm suy nghĩ, với cá tính của Trần Thanh Thanh, bộ ngực của cô tuyệt đối không có khả năng có gã nào được sờ vào. Sở dĩ của cô lớn, đó là bởi vì trời sinh ra thế.
Đúng vậy, trời sinh ra đã là bá chủ, có thể liều mạng được với của Trương Mỹ Kỳ.
Nghĩ đến Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân đột nhiên thấy hơi áy náy, chính mình luôn miệng nói thích Bạch Lăng Kỳ, thế mà lại có quan hệ với cô gái khác, thật sự là có hơi hổ thẹn.
Có điều nói đi cùng phải nói lại, xảy ra chuyện này, hắn cũng không có biện pháp gì khác. Những chuyện đã xảy ra hoàn toàn không phải do hắn mong muốn.
" Quên đi, giờ không nghĩ đến những chuyện phiền muộn này nữa... tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi."
Phương Hạo Vân cũng không phải là một người thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, hắn làm việc cốt sao cho không thẹn với lương tâm. Đối với chuyện xảy ra với Trương Mỹ Kỳ, hắn cũng không thấy rằng mình có sai lầm gì quá lớn. Nếu thực sự có sai lầm, thì đó chính là cái sai từ ba năm trước, hắn không nên nhận Thiên phạt.
Trên đời này không có chuyện làm xong rồi hối hận, nếu ba năm trước đây đã chọn Thiên phạt, thì hôm nay hắn cũng phải chấp nhận tất cả mọi thứ mà Thiên phạt mang tới.
Thời gian không còn sớm, Phương Hạo Vân cùng Bạch Lăng Kỳ chơi đùa náo loạn một hồi, sau đó đi tới bệnh viện nhân dân số 1 ở gần nhà nhất, mua một đống lớn thuốc bổ, có Não Bạch Kim, có Sơ Nguyên, có Hoàng Kim Đáp Đáng (vài nhãn hiệu thuốc dành cho người cao tuổi)... Tóm lại, có cái gì bổ là Phương Hạo Vân mua cái đó. Không tới một hồi đã tiêu phí mất mấy ngàn đồng, khiến cho Bạch Lăng Kỳ có hơi đau lòng.
"Hạo Vân, anh mua nhiều thuốc quý như vậy làm quà tặng, mẹ em không chắc đã thích đâu..."
"Không việc gì, cô Liễu hiện giờ đang là bệnh nhân, cần mấy thứ này... Đúng rồi, hẳn là phải mua thêm chút nước hoa quả..."
Đúng lúc dì Bạch không ở đây, nếu không, Phương Hạo Vân còn muốn nhờ dì Bạch ra tay, sớm để cho mẹ vợ tương lai có thể khỏe mạnh ra viện, không để cho bà phải chịu đau đớn thêm mấy ngày nữa.
Là một đứa con, nhất định là phải hiếu thuận rồi
Phương Hạo Vân không biết ba mẹ của mình là ai, trước kia cũng chẳng có ai để mà hiếu thảo. Hiện giờ có cơ hội để thể hiện sự hiếu thảo, hắn tự nhiên là phải ân cần gấp đôi rồi.
Sau khi mua nhiều đồ tốt, đi vào phòng bệnh, Bạch Lăng Kỳ lại không thấy mẹ đâu. Trong phòng bệnh vắng bóng không người, cái mũi của cô cay cay, nhất thời liền rớt nước mắt:
"Hạo Vân, không thấy mẹ em đâu..."
Phương Hạo Vân có vẻ tương đối trấn tĩnh, hắn vỗ vỗ lên bả vai Bạch Lăng Kỳ, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng nóng vội, chúng ta đi tìm y tá phụ trách hỏi một chút là sẽ biết mà."
" Không cần hỏi đâu, chị đưa hai đứa tới chỗ cô Liễu..."
Đúng lúc này, Trần Thanh Thanh đã đi tới. Cô một tay đón lấy hộp quà ở trong tay Bạch Lăng Kỳ, một tay nắm chặt tay cô bé, nói xin lỗi:
"Kỳ, thực xin lỗi, chị giúp cô Liễu đổi phòng bệnh, làm cho em phải lo lắng, là chị không tốt... bây giờ để chị đưa em tới đó, cô Liễu đang ở phòng bệnh cao cấp..."
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, cũng không biết là Trần Thanh Thanh nói như thế nào mà có thể lay động được hai vợ chồng Liễu Hồng Hà vốn luôn cố chấp.
Ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, Bạch Lăng Kỳ quả nhiên gặp được ba mẹ. Thấy Trần Thanh Thanh cùng con gái của mình vào phòng, Liễu Hồng Hà nhất thời cảm thấy vui vẻ, nói:
"Kỳ, giúp mẹ cám ơn bạn của con nhé, điều kiện ở chỗ này thật sự là rất tốt..."
"Kỳ, vốn ba và mẹ con cũng không đồng ý đổi phòng bệnh, nhưng mà thịnh tình không thể chối từ. Chị Thanh Thanh của con nói, nếu chúng ta không tiếp nhận tức là khinh thường cô bé, khinh thường tình bạn giữa hai con. Sau đó ba và mẹ bàn bạc một chút rồi đồng ý, nếu không thì chúng ta lại có vẻ không hiểu tình người rồi..."
Bạch Văn Sơn nhẹ nhàng giải thích một chút.
"Cô, chú, đừng nói chuyện khách khí nữa. Cháu là chị em tốt của Kỳ, giúp một chút việc nhỏ đó có tính là gì đâu... Đúng rồi, nếu cô chú cứ nói cám ơn với cháu, thì tức là coi cháu là người ngoài rồi..."
Trần Thanh Thanh cười nói.
Bạch Lăng Kỳ vẫn thấy hơi kì quái, mình và Trần Thanh Thanh quả thực là có chơi với nhau, nhưng mà cũng chưa tới mức thân thiết như cô nói mà? Chẳng lẽ là do Hạo Vân bảo cô tới?
Suy nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Lăng Kỳ liền trở nên thư thái.
" Đúng rồi, Hạo Vân sao còn chưa vào?"
Trần Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi.
"Đến đây!"
Vừa nói, Phương Hạo Vân hai tay mang theo một đống lớn thuốc bổ đi tới, sau khi chào Liễu Hồng Hà và Bạch Văn Sơn, hắn oán hận nói với Trần Thanh Thanh:
"Hai người cũng không định giúp tôi tí nào sao?"
"Đàn ông to xác mà có tí đồ như vậy đã kêu mệt hay sao?"
Bạch Lăng Kỳ liếc xéo Phương Hạo Vân một cái.
" Hạo Vân, sao cháu cũng tới đây... nghe Kỳ nói, tối nay cháu có chuyện quan trọng mà..."
Bạch Văn Sơn tiếp nhận quà tặng của con rể 'xịn', thân thiết hỏi.
"Chú, cô phải nằm viện, sao mọi người cũng không nói cho nhà cháu biết một tiếng, để mọi người còn có thể chăm sóc lẫn nhau nữa..."
Phương Hạo Vân phàn nàn một tiếng, rồi vội vàng đi qua, hỏi Liễu Hồng Hà:
"Cô, chỗ khâu có còn đau không? Vốn cháu có một người bạn, rất giỏi thuật Kỳ Hoàng của Trung y, có cô ấy ra tay, cô sẽ không phải chịu thống khổ nữa, có điều cô ấy mấy ngày hôm nay không có ở Hoa Hải... Chỉ đành làm mệt cô phải chịu khó vài ngày rồi..."
Liễu Hồng Hà tương đối hài lòng đối với biểu hiện của con rể, bà mỉm cười, nói:
"Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là viêm ruột thừa thôi mà, nghỉ ngơi vài ngày là tốt thôi. Cô nghĩ các cháu đều là người bận rộn, một chút việc nhỏ sao có thể làm phiền tới các cháu. Kỳ con cũng thật là, sao lại đi nói với Hạo Vân làm gì..."
"Cô, không phải là do Kỳ nói đâu, là do cháu phát hiện ra thần sắc của em ấy không đúng, cho nên mới bắt em phải nói ra."
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói:
"Cô, chú, về sau hai người không nên như vậy, tuy rằng cháu và Kỳ còn chưa chính thức kết hôn, nhưng mà quan hệ của chúng cháu cũng đã xác định rồi, hiện tại cũng coi như là người một nhà. Người một nhà còn sợ cái gì phiền toái nữa, sau này có việc không được giấu cháu đó..."
"Ài, đứa nhỏ thật tốt!"
Những lời này của Phương Hạo Vân rất chân tình, Liễu Hồng Hà sau khi nghe xong, hốc mắt có hơi đỏ lên. Ai bảo là thiếu gia nhà giàu thì sẽ không biết hiếu thuận? Sẽ không hiểu thân tình? Hạo Vân đứa nhỏ này, thực sự là một đứa nhỏ tốt. Liễu Hồng Hà âm thầm vui vẻ trong lòng, ánh mắt của con gái quả thực là không tồi.
Phương Hạo Vân cũng không biết, những lời vừa phát ra từ nội tâm như vậy, cũng đã hoàn toàn xóa bỏ đi những băn khoăn trong lòng vợ chồng Liễu Hồng Hà.
" Hạo Vân, em yêu anh!"
Bạch Lăng Kỳ cũng bị những lời nói của Phương Hạo Vân làm cho cảm động, lúc này đã rớt nước mắt, cũng không quản ba mẹ còn ở đó, đột nhiên nhào vào trong lòng ngực của bạn trai, nhẹ giọng nức nở.
Liễu Hồng Hà vui vẻ tươi cười, nói với con gái:
"Kỳ, theo Hạo Vân đi dự vũ hội đi, bây giờ mẹ đã dọn vào phòng bệnh cao cấp rồi, 24 giờ đều có y tá trông, không có việc gì đâu."
Bạch Lăng Kỳ ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, tỏ ý xin lỗi:
"Thực xin lỗi, Hạo Vân, em không thể rời khỏi mẹ được..."
Mặc kệ là nói như thế nào, Bạch Lăng Kỳ cũng không muốn vào lúc mẹ đang phải chịu khổ mà mình lại đi hưởng thụ vui vẻ. Cô cảm thấy rằng không khí ở vũ hội và sự thống khổ của mẹ trong phòng bệnh đúng là hoàn toàn đối lập, cô không muốn như vậy.
Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, cảm động với sự hiếu thuận của bạn gái, cười cười với cô bé:
"Kỳ, em làm rất đúng, em hẳn là nên lưu lại chăm sóc mẹ..."
" Hạo Vân, cháu..."
Liễu Hồng Hà mấp máy miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra, có điều trong lòng đối với Hạo Vân đứa nhỏ này đúng là càng ngày càng thích.
"Kỳ, thời gian không còn sớm nữa, sợ là anh phải đi rồi. Thực xin lỗi, vũ hội tối nay anh không thể vắng mặt được..."
Phương Hạo Vân xoay chuyển ánh mắt, cười cười xin lỗi với Liễu Hồng Hà và Bạch Văn Sơn:
"Cô, chú, ngày mai cháu sẽ tới thăm hai người..."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trần Thanh Thanh có hơi khó hiểu hỏi:
"Hạo Vân, kỳ thật Kỳ hoàn toàn có thể tham dự vũ hội mà, chị cũng đã giúp em nó mời tới y tá ưu tú nhất bệnh viện, còn có thầy thuốc, sẽ không có việc gì đâu. Cô bé là bạn gái của cậu, lẽ ra sẽ trở thành công chúa để mọi người chú ý vào vũ hội tối hôm nay..."
Tuy rằng mới tiếp xúc chưa được lâu, nhưng Trần Thanh Thanh cũng đã bị sự thuần khiết của Bạch Lăng Kỳ cuốn hút, cho nên cũng không tự giác muốn giành lấy quyền lợi cho cô bé. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phương Hạo Vân mỉm cười, sâu sắc nói:
"Học tỷ, tôi thấy ở phương diện hiếu thuận, chị hẳn là nên học hỏi từ Kỳ... Tôi nói chị nghe, việc này rất có trợ giúp đối với việc tu dưỡng võ học của chị."
Một vầng trăng treo giữa trời cao, cuộc sống về đêm của thành phố Hoa Hải giờ mới bắt đầu. Giờ phút này ở hội trường của tập đoàn Thịnh Hâm đã vô cùng rực rỡ, tiếng người ồn ào, một vũ hội long trọng sắp được bắt đầu.
/829
|