"Chị Mỹ Kỳ, chị đừng như thế, chị không làm gì sai, chị là một cô gái tốt, người sai là Tưởng Đại Phát, là Phương Hạo Vân, tất cả đều do bọn đàn ông xấu xa kia hại chị…"
Tạ Mai Nhi đau lòng ôm chặt đôi vai Trương Mỹ Kỳ, không ngừng an ủi:
"Chị Mỹ Kỳ, chị đừng tự trách nữa, sẽ không bị ai phát hiện ra đâu."
"Mai Nhi, em nói chị biết chị nên làm gì đây?"
Trương Mỹ Kỳ lấy lại được chút bình tĩnh, hỏi vẻ van nài, giờ đây cô đã mất hết chủ ý. Cô lo lắng chuyện cô lăng nhăng với người đàn ông khác bị chồng phát hiện, tuy xã hội hiện đại ngày càng có nhiều phụ nữ lén chồng đi tìm niềm vui riêng, nhưng đối với loại phụ nữ ấy, dù họ xuất phát từ mục đích gì, động cơ gì cũng đều bị toàn xã hội lên án và chế giễu. Mỗi khi nghĩ tới cảnh có một ngày mình cũng bị như thế, trong lòng Trương Mỹ Kỳ xuất hiện một cảm giác hoảng sợ tột độ, cô liên tục chịu khủng hoảng tâm lí dày vò.
Tạ Mai Nhi hiểu rất rõ con người Trương Mỹ Kỳ, cô biết chị Mỹ Kỳ không phải loại đàn bà xấu xa hư đốn, chị ấy chỉ là một phụ nữ bình thường, chẳng qua chị ấy muốn tìm thấy một tình yêu chân chính, hưởng thụ quyền lợi chính đáng mà một người phụ nữ xứng đáng nhận được, nhưng Tưởng Đại Phát lại không cách gì đem lại hạnh phúc đó cho vợ.
Nếu Tưởng Đại Phát có khả năng làm một người chồng hoàn hảo, vậy chị ấy đâu cần thiết lén chồng đi tìm niềm vui riêng bên ngoài? Phụ nữ được ví như đóa hoa đẹp, họ cần được quan tâm, cần được nâng niu chiều chuộng, cần cả tình dục. Xảy ra chuyện đáng tiếc này, Tạ Mai Nhi cảm thấy chị Mỹ Kỳ cần được thông cảm, phải nhận được bao dung và chia sẻ.
"Chị Mỹ Kỳ, chị đừng lo, em sẽ giúp chị…"
Thật ra Tạ Mai Nhi cũng không có cách nào kéo Trương Mỹ Kỳ ra khỏi thế giới hoan lạc. Cùng là phụ nữ với nhau, cô hiểu rất rõ cảm giác bức rức khi dục vọng xâm chiếm toàn thân, bây giờ điều cô có thể làm chỉ là phân tích rõ tình hình nhắc nhở chị Mỹ Kỳ, còn về cách giải quyết cô vẫn chưa nghĩ ra. Tạ Mai Nhi đang tính toán trong đầu có cần nói chuyện với Phương Hạo Vân về vấn đề này không? Hắn không thể nào vì một giây phút sung sướng cá nhân mà hết lần này đến lần khác làm hại chị Mỹ Kỳ, trừ khi hắn chắc chắn mang lại một gia đình hạnh phúc thật sự cho chị ấy. Nhưng cô biết điều đó không thể xảy ra, Phương Hạo Vân tuyệt đối không chịu từ bỏ cô bạn gái để kết hôn với một cô gái từng có chồng lại lớn tuổi hơn hắn đâu.
"Mai Nhi, cám ơn em, cám ơn em đã nhắc nhở chị, cám ơn em đã hiểu nỗi lòng của chị…"
Qua cuộc nói chuyện hôm nay với Tạ Mai Nhi, cảm xúc của Trương Mỹ Kỳ ổn định lại rất nhiều.
Nhưng cô không phát hiện ra, một nguy cơ lớn sắp ập đến từ sau lưng.
Phương Tuyết Di vô tình đi ngang nghe được cuộc đối thoại của hai người. Vốn dĩ tiếng giày cao gót khua lộp cộp xuống nền đất rất dễ nhận ra, nhưng hai người quá chú tâm vào câu chuyện nên gần như quên mất để ý xung quanh.
Không đợi hai người hoàn hồn, Phương Tuyết Di đã rón rén bỏ đi, cô biết chuyện đã đến nước này không thể ngoảnh mặt làm ngơ được nữa rồi, phải sớm giải quyết dứt điểm thôi.
Không nể nang tiếp nữa, Phương Tuyết Di quyết định vào lúc hết giờ làm việc ngay hôm nay sẽ tìm Trương Mỹ Kỳ nói chuyện, hy vọng cô ta tự biết thân biết phận, chủ động từ chức rời khỏi công ty, tránh xa Phương Hạo Vân.
Đứng dưới góc độ một người chị, cô tuyệt đối không thể để con dâm phụ này mê hoặc em trai mình.
……..
Một trận mưa to gió lớn sắp ập đến. Phương Hạo Vân ngồi trong lớp học không hề hay biết, sau khi tiết học kết thúc, hắn nhận được cuộc gọi của Trần Thiên Huy.
Trần Thiên Huy báo cho hắn biết Tuyết Phi Phi tối nay sẽ ở nhà một mình, đây là thời điểm tốt nhất để ra tay, hy vọng hắn hành động ngay đêm nay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Cất điện thoại đi, Phương Hạo Vân căn cứ theo địa chỉ Trần Thiên Huy cung cấp, tìm đến ngôi biệt thự sang trọng thuộc quyền sở hữu của Lý Trạch Huệ mà Tuyết Phi Phi đang ở.
Nhìn qua cửa sổ, Phương Hạo Vân nhìn rõ cô nữ sinh tên Tuyết Phi Phi khiến Lý Trạch Huệ say đắm, cô đang mặc một chiếc áo bó sát màu trắng và chiếc quần thể thao, đường cong cơ thể mỹ miều, eo thon quyến rũ, tóc cột cao, chiếc cổ dài trắng nõn, bộ ngực đầy đặn, có điều không săn chắc lắm, có lẽ bị đàn ông giày xéo quá nhiều chăng? Dưới lớp quần thể thao là cặp mông tròn trịa ưỡn lên khiêu khích.
Lúc này, Tuyết Phi Phi đang nói chuyện điện thoại, đôi môi chúm chím chốc chốc lại bật cười sảng khoái, không biết đang nói chuyện với ai mà vui như thế nữa.
Xã hội hiện đại có nhiều trường hợp như thế này, đại gia nuôi kiều nữ trẻ đẹp làm tình nhân, kiều nữ nhiều khi cảm thấy cô đơn, lại dùng tiền của đại gia cung cấp lén nuôi một chàng trai mặt trắng.
Phương Hạo Vân đoán rằng có khi nào Lý Trạch Huệ không ở nhà nên con tiện nhân này không chịu nổi cô đơn gọi điện tâm tình với gã mặt trắng cô ả nuôi bên ngoài không nhỉ?
Thật ra Phương Hạo Vân đã đoán lầm. Tuyết Phi Phi đang báo cáo công việc mấy hôm nay với ông chủ Kim, trong điện thoại cô được ông chủ Kim tán dương nên mới vui vẻ bật cười, ông chủ Kim còn hứa khi nào công việc thành công sẽ trả cho cô thù lao 2 triệu tệ, hơn nữa còn xin giúp cô thẻ xanh đi lưu trú ở Mỹ.
"Gọi điện xong rồi à? Có phải là gọi cho thằng mặt trắng nào không?"
Chính vào lúc Tuyết Phi Phi kết thúc cuộc gọi quay lưng lại, cô kinh hãi phát hiện trên ghế sofa ở phòng khách đang có một gã đàn ông ngồi đó, không đúng, nói chính xác hơn đó là một thanh niên trẻ tuổi có khuôn mặt thiên thần.
Nhìn thấy nét mặt thánh thiện của Phương Hạo Vân, Tuyết Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, hình như cô không cảm thấy sợ, thậm chí còn bước lại gần, nở một nụ cười quyến rũ, bắt đầu trổ tài mê hoặc đàn ông:
"Anh rất phù hợp làm tình nhân mặt trắng đó, nếu anh bằng lòng, em rất vui khi được hầu hạ anh đêm nay."
Tuyết Phi Phi biết rõ ngôi biệt thự này có thuộc hạ của ông chủ Kim giám sát nên cô không hề lo lắng, hơn nữa trước mặt chẳng qua chỉ là một thanh niên tuấn tú.
"Tiện nhân, đứng yên đó, đừng lại gần tao, tao sợ cái mùi tanh hôi trên cơ thể mày…"
Phương Hạo Vân rất phản cảm với loại nữ sinh sa đọa như Tuyết Phi Phi. Hắn cảm thấy loại cặn bã này nên sớm đuổi khỏi nhà trường, chính vì có mấy con tiện nhân hám tiền này mới khiến xã hội hiểu lầm tất cả nữ sinh viên đại học.
Sắc mặt Tuyết Phi Phi liền thay đổi, hình như cô hơi bất ngờ với chàng thanh niên trẻ tuổi này khi hắn không động lòng trước vẻ đẹp mê hồn của cô.
"Anh ơi, sao anh vào đây được vậy? Anh muốn làm gì thế? Nếu anh muốn tiền, em có thể cho anh mấy ngàn bạc, còn nếu anh muốn sắc đẹp… em cũng có thể làm anh vừa lòng…"
So với cơ thể béo mập của lão Lý Trạch Huệ, Tuyết Phi Phi bỗng thấy thích thân hình chuẩn của chàng trai trẻ trước mặt cô. Khi nhu cầu vật chất được thỏa mãn, con người bắt đầu theo đuổi cảm xúc, Tuyết Phi Phi cũng không ngoại lệ, lúc này đây cô đang khao khát một chàng trai mạnh mẽ chứ không phải một ông lão như Lý Trạch Huệ…
"Tao muốn cái mạng của mày!"
Phương Hạo Vân cười lạnh lùng rít lên:
"Mày dẹp cái trò quyến rũ hạ đẳng kia đi, có thể trong mắt Lý Trạch Huệ mày là Tây Thi, còn trong mắt tao mày chỉ là một đống phân trâu."
"Anh… đồ khốn, anh không phải là đàn ông…"
Tuyết Phi Phi luôn tự hào về sức hút của cơ thể mình, nhưng bây giờ bị người ta ví cô thành bãi phân trâu, trong lòng cô tức giận cỡ nào không cần nói ra cũng hiểu.
"Anh biết đây là nơi nào không hả? Có tin tôi la lên không? Tôi mà hét lên là anh tiêu đời đó."
Tuyết Phi Phi hậm hực đe dọa.
"Cứ la to thỏa thích đi con tiện nhân kia."
Phương Hạo Vân bắt chéo chân, ung dung nói:
"Sẽ không ai vào đây đâu, ngôi biệt thự này giờ chỉ còn hai chúng ta thôi."
Số thuộc hạ của ông chủ Kim phái đến giám sát ngôi biệt thự đã bị Trần Thiên Huy bày kế dụ đi nơi khác, trong một giờ sẽ không thể trở về, còn Lý Trạch Huệ có một cuộc họp quan trọng phải đi xa nên chắc đêm nay cũng không tới đây. Phương Hạo Vân có đủ thời gian dạy dỗ con tiện nhân chỉ biết phô bày cơ thể ra trước mặt đàn ông này.
Tuyết Phi Phi hét to vài tiếng, quả nhiên không ai đáp lại.
Cô bắt đầu hoảng sợ, dè dặt hỏi:
"Anh là ai? Anh muốn gì ở tôi? Anh dựa vào gì mà cứ luôn miệng gọi tôi là tiện nhân, tôi đắc tội với anh à?"
Đối với hành vi của mình, Tuyết Phi Phi chưa từng cảm thấy hổ thẹn, trong thời đại đồng tiền là trên hết này, đạo đức tình yêu đã mất dần giá trị, đàn ông có tiền rồi thì trở nên hư đốn, còn phụ nữ muốn có tiền thì phải hư đốn. Hơn nữa cách nhìn nhận của xã hội đã từ từ thay đổi, phần lớn giới trẻ bây giờ đã quen với lối sống phóng khoáng, khinh thường người nghèo chứ không ai đi khinh thường cô gái nhơ nhuốc có tiền trong tay như cô nữa.
"Tao bận lắm, không rảnh rỗi nói nhiều với mày."
Phương Hạo Vân quét mắt khinh miệt vào bộ ngực của Tuyết Phi Phi, nói:
"Mày tưởng mày ưỡn ngực kiêu hãnh được cả đời sao? Ngu ngốc!"
Không thèm đợi Tuyết Phi Phi phản ứng, Phương Hạo Vân nói tiếp:
"Tao biết rõ mọi thứ của mày, bao gồm cả mục đích ông chủ Kim sắp xếp cho mày đến hầu hạ Lý Trạch Huệ. Hôm nay tao đến tìm mày, mục đích rất đơn giản, tao hy vọng bắt đầu từ hôm nay mày sẽ nghe lời tao, phối hợp với Lý Trạch Huệ diễn một vở tuồng hay."
"Tôi không biết anh đang nói gì?"
Tuyết Phi Phi giật mình, ánh mắt hoảng loạn lấp liếm.
"Tốt lắm, xem ra mày cũng xảo quyệt, nhưng điều đó không có tác dụng khi đối phó với tao."
Phương Hạo Vân đột nhiên đứng bật dậy, bước tới trước một bức tượng đá hoa cương đặt trong phòng khách, gằn giọng:
"Mày cảm thấy cái đầu của mày có cứng hơn bức tượng đá này không?"
Dứt lời, Phương Hạo Vân giơ tay gõ nhẹ vào bức tượng, dưới ánh mắt mở to ngạc nhiên của Tuyết Phi Phi, bức tượng lập tức biến thành tro bụi.
"Á!"
Chứng kiến cảnh ấy, Tuyết Phi Phi như gặp phải ma, cô không dám tin vào mắt mình. Tay của hắn bằng thép chắc? Sức mạnh ấy lớn biết dường nào, chỉ gõ nhẹ đã biến bức tượng đá hoa cương rắn chắc thành tro bụi, sức mạnh ấy vượt ra ngoài trí tưởng tượng của cô.
"Anh… anh đừng qua đây…"
Nhìn thấy Phương Hạo Vân từng bước áp sát mình, toàn thân Tuyết Phi Phi đang không ngừng run rẩy, dưới mắt của cô Phương Hạo Vân đã không còn là chàng thanh niên tuấn tú nữa, hắn là một tên ác ma mới đúng. Loài người khi đối mặt với luồng sức mạnh không thể lí giải luôn nảy sinh cơn sợ hãi tột độ.
"Bây giờ mày có hai con đường để lựa chọn, muốn sống hay muốn chết hả?"
Phương Hạo Vân từ từ bước lại gần Tuyết Phi Phi, khóe môi nở một nụ cười khinh bỉ, đôi mắt sắc lạnh bắn ra sát khí ngùn ngụt. Trên thế giới này có rất nhiều kẻ liều mạng không sợ chết, nhưng Tuyết Phi Phi còn lưu luyến cõi đời lắm. Một cô gái hám tiền như cô sợ nhất là cái chết, cô dám dùng thể xác để đánh đổi vật chất tiền bạc, tất nhiên cô vẫn còn muốn tiếp tục sống để hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Tuyết Phi Phi run lẩy bẩy, tinh thần cô sắp sụp đổ đến nơi, cô lên tiếng van xin:
"Xin anh đừng giết tôi, anh đừng giết tôi có được không? Anh nói gì tôi cũng nghe theo hết, tôi cho anh tất cả, anh có muốn cơ thể tôi, tôi cũng sẽ cho anh… Bất cứ việc gì anh bảo tôi làm, tôi đều đồng ý."
Sự thật chứng minh cứ uy hiếp của Phương Hạo Vân đã có tác dụng, khi đối mặt với cái chết, Tuyết Phi Phi nhanh chóng đầu hàng.
"Tốt lắm!"
Phương Hạo Vân cười mãn nguyện, nói:
"Bắt đầu từ hôm nay, mày phải phối hợp với Lý Trạch Huệ diễn một vở tuồng hay, còn cụ thể mày phải làm gì, mấy ngày tới Lý Trạch Huệ sẽ nói với mày."
"Dạ, tôi nghe theo anh hết, việc gì cũng nghe anh hết."
Tuyết Phi Phi gật đầu lia lịa, cô sợ tên ác ma này đổi ý lấy mạng cô.
"Nhớ lấy, chuyện hôm nay không được tiết lộ ra ngoài, nhất là trước mặt ông chủ Kim, mày càng phải im như hến, biết chưa hả?"
Phương Hạo Vân gằn giọng đe dọa:
"Mày phải làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ phối hợp với Lý Trạch Huệ ra, còn những việc khác trước kia mày làm như thế nào thì vẫn cứ giữ nguyên như thế ấy, bằng không thì đừng trách tại sao tao độc ác."
"Đừng giở trò với tao, nếu mày tưởng ông chủ Kim có thể cứu được mày thì có thể thử mặc kệ cảnh báo của tao hồi nãy, nhưng tao dám khẳng định khi ông chủ Kim biết chuyện cũng chính là lúc mày toi mạng. Đừng ngu ngốc nghi ngờ sức mạnh của tao, với sức của tao, giết chết mày dễ như giẫm chết một con kiến…"
Phương Hạo Vân cố tình phát tán sát khí trong cơ thể ra ngoài, không ngừng uy hiếp tinh thần Tuyết Phi Phi.
Tuyết Phi Phi dưới áp lực mà Phương Hạo Vân tạo ra, trong lòng hoảng sợ tột độ, cô vã mồ hôi như tắm, đôi chân run rẩy muốn quỵ xuống, mổ hôi lạnh toát vẫn không ngừng tuôn như suối.
Rất lâu sau đó, Tuyết Phi Phi mới cảm thấy hơi thở trở lại bình thường, cô sợ sệt từ từ ngẩng đầu lên, phát hiện chàng thanh niên như ác ma kia đã biến mất tự lúc nào.
Tuyết Phi Phi nhéo một cú mạnh vào bắp đùi, cô muốn kiểm chứng thử vừa rồi có phải là một cơn ác mộng không?
"Nhớ lấy, không muốn chết thì làm theo những gì tao dặn, mấy hôm nữa tao sẽ lại đến tìm mày. Cái mạng của mày có giữ được không hoàn toàn phụ thuộc vào chọn lựa của mày…"
Chính vào lúc này, ngoài cửa vọng đến bên tai một giọng nói âm u, Tuyết Phi Phi giật mình, run rẩy hét lên:
"Không phải giấc mơ, là sự thật, là sự thật…"
/829
|