Chòm lan khóm nhược xinh thay,
Trải xuân qua hạ những ngày tốt xanh.
Rừng không hiu quạnh một mình, Rủ bông đỏ thắm trên nhành tím tươi.
Dần dà ngày bạc phôi phai,
Gió thu hiu hắt, một trời lạnh tanh.
Mùa hoa hết thảy điêu linh,
Thơm tho rút lại có thành nỗi chi."[1]
Năm Quang Thuận thứ nhất[2], kinh thành chấn động bởi tin Phạm đại nhân trả mũ từ quan. Trước mặt bá quan văn võ, tân đế nổi trận lôi đình, sau khi tan buổi chầu sớm, ngài lập tức cho triệu Phạm Bảo Lâm tới Ngự thư phòng. Các quan không ai dám hé ra nửa câu bàn tán, chỉ e lần này cái đầu của vị công thần kia nguy rồi!
Gió đầu đông vuốt nhẹ khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật của Bảo Lâm, nàng im lặng nhìn dáng người cương trực đối diện, cảm giác bỏng rát cuộn lên trong lồng ngực không khỏi khiến bản thân phải che miệng ho khan.
- Khanh rốt cuộc muốn gì? - Lê Thánh Tông trừng mắt quát lớn.
Lời của Hoàng đế cất lên gây chấn động cả căn phòng, nội quan và cung nữ kinh sợ, lập tức quỳ sụp xuống.
- Vi thần tài hèn sức mọn, dạo gần đây bệnh cũ tái phát, tự cảm thấy bản thân không thể gánh vác trọng trách bệ hạ giao phó cho nên quyết định từ quan, sống những tháng ngày bình dị như bao bách tính khác. - Bảo Lâm nghe hỏi liền vén bào quỳ xuống, vái dài, bình thản đáp.
- Từ khi nào mà khanh trở thành kẻ đớn hèn như vậy? - Lê Thánh Tông phẫn nộ kéo nàng đứng dậy. - Khí thế khi đứng trước quan nhà Minh đi đâu cả rồi?
- Vi thần trước giờ chưa từng dũng cảm như bệ hạ đã nghĩ, thần rất hèn nhát, cho nên nhìn máu đổ xuống thế là đủ rồi. - Bảo Lâm ngước mắt nhìn Hoàng đế, chậm rãi nói.
Lê Thánh Tông nhíu mày:
- Khanh đang trách trẫm sao?
Bảo Lâm cúi đầu, lui về phía sau:
- Vi thần không dám thưa bệ hạ.
Lê Thánh Tông bước về phía nàng, vươn tay nâng cằm Bảo Lâm lên, siết nhẹ:
- Phạm Bảo Lâm, trẫm cho khanh biết: đừng bao giờ thách thức trẫm!
- Thần không dám có ý nghĩ đó. - Bảo Lâm khéo léo chuyển mình, tránh khỏi trảo pháp của Lê Thánh Tông, bình tĩnh đáp.
- Nàng... - Lê Thánh Tông nhoài người về phía Bảo Lâm.
- Xin bệ hạ cẩn ngôn. - Bảo Lâm cúi đầu.
Vừa nghe, Lê Thánh Tông liền phẫn nộ xông tới, kéo giật lấy tri kỷ, ôm chặt nàng vào lòng. Bảo Lâm cả kinh, hoảng hồn nhìn đám thái giám và cung nữ bất đồ thất sắc vì hành động của Hoàng đế. Vạn nhất để Nguyễn Thị Hằng trông thấy thì cô ta sẽ còn gây ra chuyện gì đây? - Nàng vội vàng dùng lực đẩy người kia ra.
Tuy nhiên, lúc này Bảo Lâm hoàn toàn không thể cử động được. Hoàng đế siết chặt vòng tay, hướng ánh nhìn vào chiếc lá mới rời cành đang khi chao nghiêng, mơ hồ hỏi:
- Nếu năm đó người cứu nàng từ tay Kiểm Linh là ta...
- "Cờ tàn rồi, quân cờ không cần nữa", bệ hạ còn nhớ mình từng nói gì hay không?
- Cố chấp!
Bảo Lâm mỉm cười:
- Người là quân vương một nước, là trời của trăm họ; còn Thiên Lang là phu quân, là trời của thần.
Lê Thánh Tông hít sâu hương hoa mai vào lồng ngực, hồ mong lưu lại chút cảm giác ấm áp mong manh thoáng qua, càng ghì chặt lấy Bảo Lâm hơn. Nàng chau mày, dun mạnh Lê Thánh Tông, yêu cầu:
- Xin bệ hạ hãy tự trọng, nếu để có người nhìn thấy cảnh này... Thực không hay.
- Nàng đứng yên cho trẫm!
- Người là quân vương một nước! - Bảo Lâm gằn giọng.
Lê Thánh Tông thở dài:
- Chỉ có ở đây, ở bên trẫm, nàng mới có thể bộc lộ tài năng của mình.
Là ai cố chấp? - Bảo Lâm cười thê lương, chậm rãi đáp:
- Lúc huy hoàng nhất cũng là lúc đau thương nhất; lúc phồn hoa nhất cũng là lúc thê lương nhất; lúc rực rỡ nhất cũng là lúc phai nhạt nhất[3]. Mọi thứ chỉ là khói mây trước mắt, càng cưỡng cầu sẽ mất đi càng nhiều. Bệ hạ rủ lòng với vi thần cũng chỉ vì niềm tiếc hận quãng thời gian đã qua mà thôi... Trước mắt người còn Ngoại Miêu gia trang, còn bách tính Đại Việt.
Giang sơn không thể bỏ bê, tri kỷ không thể vuột mất... - Lê Thánh Tông khép mắt, chần chừ một lát rồi buông tay. Bảo Lâm thầm thở phào, lại quỳ xuống, dập đầu ba lần:
- Hoàng thượng bảo trọng long thể!
Dứt lời, nàng bèn đứng lên, cung kính cúi đầu rồi xoay lưng rời đi. Lê Thánh Tông loạng choạng thoái lui, trong đáy mắt ẩn trừu nỗi bi thương sắc nhọn:
- Suy cho cùng do nàng không tin trẫm.
- Sự ưu ái mà bệ hạ dành cho thần có bao nhiêu phần thật lòng, có bao nhiêu phần vì toan tính khác? - Bảo Lâm khẽ cười. - Thần đã mất đi các huynh đệ thân thiết, giờ, thần mệt rồi.
"Hà hà, Tú tài, từ khi phiêu bạt giang hồ tới nay, đây là lần đầu tiên Lưu Kim Sơn ta suy ngẫm về thế cờ tàn này." - Ngày đó, Lưu Kim Sơn nửa nằm nửa ngồi bên gốc cây cổ thụ, khuôn mặt nhuộm máu, gã nhìn Hồ Thương Hải mà nở một nụ cười cay đắng.
"Tiểu tử, ta vẫn không hiểu, đến cuối cùng chúng ta bán mạng cho hoàng thất là vì cái gì?" - Ngày đó, Hồ Thương Hải toàn thân đẫm máu, nằm trong lòng nàng mà thở dài. Kẻ thông minh như hắn cuối cùng cũng bế tắc trước câu hỏi này sao?
Rốt cuộc, nàng sai ở đâu?
Cảnh trời bàng bạc đổ ngập trần gian, Lê Thánh Tông bi phẫn nhìn bóng áo xanh khuất dần, vung mạnh tay, cao giọng:
- Phạm Bảo Lâm, Lê Tư Thành ta sẽ cho nàng thấy: Đế vương cũng có chân tình!
***
Hạ tàn, thu non, mưa xối, tất thảy cỏ cây sung mãn đổ sang úa rầu, duy vài nhánh cúc mới nảy hoạ may mới mang lại cho đất trời vô cùng chút sức sống của Hoá Công. Nhìn lại thời gian luân chuyển, không rõ biết bao mùa đã đi qua, bao mùa khác lại tới, hoa cứ tươi đẹp rồi héo tàn, héo tàn lại chuyển sang bừng nở.
Sắc trời tối dần, trời cứ bầm mãi đi, ngoài kia mưa vẫn chưa ngớt và dường như cũng không muốn ngưng lại. Theo lời mời của Đào Thiên Lang, lúc này đám võ lâm nhân sĩ đã an toạ tại chiếc bàn bát tiên trong một căn phòng khá rộng rãi và yên tĩnh mang tên Kình Ngư trên lầu ba. Nhìn vào bài trí xa hoa thì có vẻ như đây là gian tốt nhất của quán, mọi người thoạt đầu có chút ngạc nhiên, sau liền đổi sang nghi hoặc. Chỉ trừ có Lưu Kim Sơn là hứng thú không thôi, gã lại được Đào Thiên Lang tương cứu nên nhất thời có cảm giác thân thiết với chàng trai này, bèn vỗ mạnh vào lưng hắn:
- Đào bang chủ, không ngờ ngươi cũng biết thưởng thức lắm. Đồ ăn, mỹ tửu đều đã có, giờ quả thực chỉ còn thiếu phụ nữ nữa thôi!
- Khụ... - Triệu Hùng hắng giọng, đảo mắt về phía Trịnh Khánh lúc này đã tháo lần sa che mặt ra, nhoài người về phía Lưu Kim Sơn, cười lạnh nhưng rất giòn. - Phù Đổng vương nói vậy không sợ mích lòng Trịnh đường chủ hay sao?
Lưu Kim Sơn liếc Trịnh Khánh một cái, xua mạnh tay:
- Có cho thêm vài vò Tuý Lan của phường rượu Tửu Thần ta cũng không thèm đụng tới cô ta. Phiền!
Chúng nhân vừa nghe liền bật cười, Trịnh Khánh sắc mặt không biến, mỉm cười quyến rũ:
- Cảm ơn lời khen của Phù Đổng vương.
Lưu Kim Sơn chạm phải nụ cười này của ả thì không hiểu vì sao mà khẽ rùng mình một cái, lập tức lảng mắt:
- Chà, mưa to quá!
Đánh trống lảng... So với người nào đó thì còn thua xa. - Đào Thiên Lang trộm cười.
Hồ Thương Hải ngồi đối diện với Đào Thiên Lang, giữ nguyên nụ cười nho nhã, xoay xoay cây quạt, không nhanh không chậm mở lời:
- Không hay hôm nay có chuyện gì mà Đào bang chủ lại gửi thư mời chúng ta tới đây?
- Kỳ thực, người mời các vị tới đây hôm nay không phải là Thiên Lang.
Triệu Hùng nhướng mày:
- Ồ, vậy đó là ai?
Đào Thiên Lang nâng mâu nhìn Linh Vương của Di Thiên Ngũ Quỷ, song le thong thả đứng dậy, xoay mình về phía tấm bình phong ngăn cách buồng ngủ và phòng khách, khẽ cúi đầu:
- Mời Bình Nguyên Vương.
Bình Nguyên Vương? - Chúng nhân ngạc nhiên, nương theo ánh mắt của Đào Thiên Lang mà chú mục vào tấm bình phong. Trong không gian vang lên vài tiếng động se sẽ, từ phía sau bức bình phong, hai người chậm rãi bước ra. Người đi đầu là một chàng trai độ mười sáu, mười bảy tuổi thân hình cao lớn, mày kiếm mắt ngọc, búi tóc gài chắc bởi một cây trâm bạc. Y mặc một bộ trường bào màu xanh ánh trăng dệt chìm hoạ tiết cánh hạc, đai lưng đồng màu giắt theo cây quạt chín nan, chuôi quạt có sức dải ngọc đỏ trang trí, dáng dấp ung dung, khí thế thoát tục. Người đi sau thân hình thẳng như cán bút, khuôn mặt anh tuấn, chỉ vận một bộ y phục thô màu lam nai nịt gọn gàng, tay phải cầm trường kiếm.
Lê Tư Thành nhìn thuộc hạ, xua tay xá lễ. Đào Thiên Lang liền lui ra phía sau y. Trần Quân nhìn quanh, đè thấp giọng hỏi người bên cạnh:
- Bảo Lâm đâu rồi?
- Trần hộ vệ hình như rất quan tâm tới thuộc hạ của ta thì phải. - Đào Thiên Lang nhướng mày.
- Hắn đã cứu ta một mạng.
Đào Thiên Lang im lặng giây lát rồi cất giọng, không rõ là nói với Trần Quân hay tự nhủ với bản thân mình:
- Hắn có việc phải làm... Thế cũng tốt, nếu có chuyện không hay xảy ra trong khi hắn lại bị thương nặng như vậy thì không biết sẽ ra sao.
Trần Quân thoáng chau mày tỏ vẻ không hiểu.
Lại nói về đám cao thủ võ lâm phương Nam, sau khi nhìn thấy Bình Nguyên Vương liền nhất tề vô thức đứng dậy, Lê Tư Thành thấy vậy liền mỉm cười:
- Các vị anh hùng không cần đa lễ, Tư Thành chẳng qua chỉ là một kẻ tới cầu giúp đỡ, mong mọi người tự nhiên.
Nói rồi, y thong thả ngồi xuống, mọi người liền đó cũng an toạ. Hồ Thương Hải nâng ly, nho nhã cười:
- Nghe danh Hiền Vương đã lâu, nay được gặp quả là danh bất hư truyền, tiểu sinh xin kính Vương gia.
Lê Tư Thành cười sảng khoái, xắn tay áo lên, nâng chén:
- Mời!
Lưu Kim Sơn vốn thô lỗ, tính cách giản đơn, nay thấy vị Vương gia kia sẵn sàng ngồi uống một cách hào sảng cùng dân thường thì không khỏi có chút cảm phục, liền đó bưng hẳn vò rượu lên, hô lớn:
- Tiểu nhị! Mau mang tám cái bát lớn lên đây, hôm nay chúng ta phải uống cho sảng khoái!
- Vâng, tiểu nhân sẽ mang lên ngay! - Tiểu nhị đương khi dọn bàn, nghe hỏi liền cao giọng đáp lại.
- Nhanh chân lên! - Lưu Kim Sơn vừa nói, vừa cười ha hả, ngồi xuống ghế.
Tiểu nhị bị quát thì hoảng loạn không thôi, cảm giác như có lửa đốt sau mông, ba chân bốn cẳng đem đồ lên. Một mặt đặt mấy chiếc bát lên bàn, một mặt lau mồ hôi, gã thở dốc:
- Các vị... Xin cứ tự nhiên, tiểu nhân xin lui.
- Ấy! - Lưu Kim Sơn đột nhiên nắm gáy áo tiểu nhị, lôi gã trở lại. - Sao phải vội thế?
Tiểu nhị nhắm tịt hai mắt, chắp tay lạy:
- Tiểu nhân nhà còn có mẹ già, vợ trẻ, con thơ, mong đại hiệp đại nhân đại lượng tha cho!
Hắn nói lung tung cái gì vậy? - Mọi người trợn mắt nhìn. Đào Thiên Lang bật cười: Ăn nói hàm hồ quả nhiên rất giống người nào đó. Lưu Kim Sơn tức quá, "hừm" một tiếng, chửi đổng:
- Giết, giết cái con ngựa già nhà ngươi ấy!
- Vâng vâng, giết... - Tiểu nhị bị doạ cho sợ mất mật, nghe Lưu Kim Sơn nói liền gật đầu như bổ củi, song gã giật mình, lại lắc đầu. - À không, không phải.
- Xoè tay ra! - Lưu Kim Sơn ra lệnh.
- Vâ... Vâng. - Tiểu nhị mù mờ không hiểu, đành rụt rè chìa tay về phía trước.
Lưu Kim Sơn cúi đầu, móc trong thắt lưng ra năm xu, đặt vào tay tiểu nhị. Gã gãi cái đầu trọc, cười xoà:
- Cái này thưởng cho ngươi, đáng lẽ phải nhiều hơn nhưng... Hà hà, trên đường đi ta mua rượu hết rồi!
Hả? - Cằm mọi người rớt xuống một nửa, ngay cả cây quạt trên tay Hồ Thương Hải cũng thiếu chút nữa thì rơi xuống đất. Tiểu nhị run run, nhìn Lưu Kim Sơn, lại sờ sờ lên đầu mình, mấy đồng tiền nảy lên lạch cạch, gã cúi gập người:
- Tiểu nhân đa, đa, đa tạ.
Nói rồi, gã quay người chạy đi, có lẽ do thụ sủng nhược kinh mà suýt ngã tới mấy lần. Đào Thiên Lang cười cười, trêu Phù Đổng vương:
- Lưu huynh, huynh xem mình doạ người ta sợ như thấy quỷ kìa.
- Ta cảm thấy quỷ không đáng sợ bằng con người đâu. - Lưu Kim Sơn nheo mắt, nghiêng vò, rót rượu ra từng bát lớn. Xong xuôi, gã cầm bát rượu của mình lên. - Nào, cùng cạn!
- Khoan đã! - Triệu Hùng im lặng từ nãy tới giờ thình lình giơ tay ngăn lại, hắn nghiêng đầu nhìn Lê Tư Thành. - Suýt chút nữa thì tại hạ quên mất, Vương gia khi nãy có nói mình tới cầu giúp đỡ, không hay ngài muốn chúng tôi giúp đỡ chuyện gì?
Lê Tư Thành nhếch mày, mỉm cười:
- Vị anh hùng đây quá lời rồi, Tư Thành chẳng qua chỉ muốn nhờ các vị bảo vệ một người .
- Bảo vệ? - Lưu Kim Sơn nhíu mày, rụt cằm, ra chiều suy nghĩ.
- Ngài đang trêu đùa chúng ta sao? - Trịnh Khánh nhếch môi.
Lê Tư Thành khẽ cười:
- Tư Thành trước giờ không bao giờ lấy chuyện quốc gia ra đùa.
- Chuyện quốc gia? - Hồ Thương Hải đã cất đi vẻ nho nhã trong nụ cười của mình, hừ lạnh. - Nếu là chuyện quốc gia thì mời vương gia về cho! Tại hạ không làm việc cho triều đình!
"Cạch!" - Trần Quân tức giận, nắm chặt thanh kiếm, quát:
- Hỗn xược!
Hồ Thương Hải thản nhiên nhìn Trần Quân, không hề tỏ ra sợ hãi, lại nhướng mày hướng về Đào Thiên Lang, nở một nụ cười mỉa mai.
- Không phải chuyện của triều đình, - Lê Tư Thành xua tay ra hiệu cho Trần Quân, nghiêm túc nói - mà là chuyện của gia tộc Nguyễn Trãi tiên sinh.
Hồ Thương Hải mày rậm nhíu chặt, khuôn mặt thư sinh vốn dĩ đã trắng nay càng trở nên bợt bạt. Y ngả thân mình, nhìn chằm chằm vào đáy mắt Lê Tư Thành, trong khi Bình Nguyên Vương chỉ mỉm cười. Lưu Kim Sơn bèn hắng giọng hòng phá vỡ không khí nặng nề:
- Sao bảo vệ một người mà lại có liên quan tới gia tộc Nguyễn Trãi tiên sinh?
Lê Tư Thành trầm ngâm, khe khẽ thở dài:
- Người mà Tư Thành muốn các vị bảo vệ chính là hộ vệ thân tín của Thái hậu. Người này tên Lương Kiệt, năm đó hắn là một trong số những kẻ đã chứng kiến trực tiếp vụ án, hẳn là cũng biết được những bí ẩn trong đó.
Đám nhân sĩ võ lâm nhất thời kinh ngạc. Hồ Thương Hải mím môi:
- Không thể nào, nếu Lương Kiệt biết được bí ẩn của án Lệ Chi Viên thì cái mạng của hắn đã không thể giữ tới ngày hôm nay.
Lê Tư Thành gật gù, chân mày nhướng cao:
- Đúng vậy. Tuy nhiên, theo như ta tìm hiểu thì Lương Kiệt này từng cứu Thái hậu một mạng lúc bà ta mới nhập cung, có lẽ vì mang ơn này mà Thái hậu đã nương tay chăng?
- Vậy là Lương Kiệt đã rời khỏi hoàng cung?
Lê Tư Thành im lặng, mặc nhiên thừa nhận, y chỉnh lại tư thế, thần sắc ngưng trọng:
- Vào cái ngày thảm hình cả gia tộc Nguyễn Trãi, hắn đã chạy tới Chiêm Thành, hiện đang làm quản gia cho phủ họ Kiểm.
- Quản gia cho phủ họ Kiểm? - Chúng nhân không hẹn mà cùng thốt lên.
Gia tộc họ Kiểm nắm giữ cả một hệ thống tiền trang dọc từ Chiêm Thành sang Đại Việt, nức tiếng khắp thiên hạ đã lâu, thuở kháng Minh lại ra tay giúp đỡ Thái Tổ trong những năm khó khăn. Có thể xoá bỏ ranh giới giữa hai quốc gia đối địch để thi hành đại nghĩa, Kiểm Kiến Nghĩa năm đó đã khiến cho biết bao anh hùng trong giang hồ phải nể phục, cho nên thanh danh càng vang dội. Thiên tử Đại Việt nhớ công xưa mà thường có hậu đãi riêng, vua Chiêm lại càng trọng hơn nữa. Phủ họ Kiểm nằm tại phía Đông kinh thành Đồ Bàn, là nơi lưu thông tiền tệ lớn nhất phương Nam, cũng là nơi thu hút rất nhiều anh hùng hảo hán, vì vậy việc Lương Kiệt chạy tới chỗ đó cũng không có gì lạ, nhưng có thể lấy được lòng tin của Kiểm lão thì bản lĩnh của hắn lớn đến đâu đây?
Hồ Thương Hải gõ gõ cây quạt lên mặt bàn:
- Tại hạ vẫn không hiểu, Lương Kiệt vốn là hộ vệ thân tín của Thái hậu hẳn là võ công không tệ, lại thêm việc hắn đang làm việc cho Kiểm Kiến Nghĩa, Vương gia còn gì phải lo lắng nữa? Ngoài ra, Thương Hải nhận thấy Hiền vương là người cẩn trọng, một khi đã mong muốn bảo vệ người kia cho thật chu toàn vậy thì chi bằng hãy đưa hắn về Đại Việt, sao lại phải cất công mời chúng tại hạ tới?
Điều mà Hồ Thương Hải hỏi cũng chính là điều mà đám võ lâm nhân sĩ - không loại trừ Đào Thiên Lang và Trần Quân - đang thắc mắc, cho nên tất cả đều hướng về phía Lê Tư Thành, chờ đợi câu trả lời. Chỉ thấy y hơi nheo mắt rồi rút trong tay áo ra một mảnh giấy đã nhàu nát, đưa cho người đối diện. Hồ Thương Hải nhếch mày, tựa hồ không hiểu ý của Bình Nguyên vương nhưng cũng giơ tay đón lấy, chăm chú đọc. Hắn đọc rất nhanh tạo cho người khác cảm giác hời hợt, tuy vậy, đôi bàn tay Hồ Thương Hải lại run lên bần bật như bị trúng phong, hắn trừng mắt nhìn Lê Tư Thành, nghẹn giọng.
- Cái gì đây? - Lưu Kim Sơn cất giọng sang sảng, nhoài người về phía Hồ Thương Hải, giật lấy vật trong tay hắn, vừa đọc vừa lẩm bẩm - Để ta xem đây là cái gì mà có thể làm Tú tài ngươi mất bình tĩnh như thế! Ngay cả khi hạ thủ với đại ca ta...
Chỉ là, còn chưa kịp nói xong thì Lưu Kim Sơn bỗng nhiên im bặt, gã thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, đưa tay gãi đầu, miệng không ngừng mắng:
- Con mẹ nó, sao lại thế này? Sao lại thế này?
- Phù Đổng Vương, trước mặt Vương gia không nên ăn nói thô lỗ như vậy chứ! - Triệu Hùng nhếch mép, cười mỉa mai. Đoạn đón lấy mảnh giấy từ tay Lưu Kim Sơn. Có điều khi đọc được mấy dòng chữ nguệch ngoạc kia thì thái độ của hắn cũng không khác hai người nọ là bao.
Trịnh Khánh ngồi bên cạnh Triệu Hùng ngạc nhiên, đôi mắt màu phỉ thuý khẽ đảo, vừa hay nắm được toàn bộ thông tin trong mảnh giấy nhàu nát. Cô ta sững sờ nhìn Lê Tư Thành, song lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, khoé môi hoạ một cười quyến rũ.
Lê Tư Thành mỉm cười, cao giọng gọi tiểu nhị mang lên một bình trà, song nhìn mọi người, nói:
- Các vị anh hùng đây cũng đã hiểu chân tướng sự việc rồi, còn nữa, cách đây hai tháng, Kiểm Kiến Nghĩa đã cưỡi hạc quy tiên, con trai ông ta lại là kẻ giảo hoạt, nếu đưa Lương Kiệt về chỉ e có chút bất tiện. Không hay... Các vị có đồng ý giúp Tư Thành một tay không?
Hồ Thương Hải nhíu chặt mày, nhắm mắt ngưng thần, chậm rãi buông lời:
- Người trong cuộc đã không còn, bằng chứng Hiền vương đưa ra có thể không xác thực, dựa vào đâu mà muốn chúng tại hạ tin ngài?
Lê Tư Thành thong thả dùng trà, ánh mắt tinh anh quét qua một lượt những người ngồi đối diện, mỉm cười:
- Các vị có thể không tin Tư Thành nhưng các vị có tin Nguyễn Trãi tiên sinh hay không?
Hồ Thương Hải vuốt lại nếp tay áo, ánh mắt ẩn hiện ý cười:
- Vương gia, Nguyễn Trãi tiên sinh là người thế nào, thiên hạ đều hay. Chỉ là, không rõ trong chuyện này, Vương gia có mấy phần vì ông ấy?
Lê Tư Thành bật cười, giọng trong tựa ngọc, đáp:
- Thật hổ thẹn, không ngờ ta đã bị anh hùng vạch trần. Kỳ thực, chuyến này Tư Thành tới quấy quả các vị cũng có bốn phần là vì mình. Nguyên do tại sao, hẳn mọi người đã biết rõ.
- Lẽ nào ngài không sợ Trịnh Khánh ta sẽ báo chuyện này với Lạng Sơn Vương? - Trịnh Khánh nhướng mày, đôi má lúm phơn phớt nhuộm thắm bởi ánh đèn đỏ rực, khẽ hỏi.
Lê Tư Thành ôn tồn nói:
- Trịnh đường chủ vốn không phải hạng nữ nhi tầm thường, thêm vào đó, từ sau chuyến thăm viếng Bình Nguyên Vương phủ hẳn là biết mộng giang hồ chưa dứt nên mới có thể chấp nhận lời mời của Tư Thành. Tư Thành còn có thể lo lắng được sao?
Sóng mắt của Trịnh Khánh bỗng mênh mang, phẳng lặng, hơi chuyển về phía Đào Thiên Lang. Sau đó cô ta ném vật trên tay vào không trung, vận Liệt Hoả chưởng, một tia lửa xanh mờ loé lên thiêu rụi mảnh giấy trong chớp mắt. Mùi khen khét quện lấy mùi ẩm mốc đẩy đám tro tàn lên cao, cuộn ra ngoài màn mưa dày đặc. Trịnh Khánh khẽ cười:
- Vật này không nên để cho người khác thấy.
Hồ Thương Hải xoè quạt, nụ cười nho nhã lại nở trên môi:
- Người của phái Thanh Phong đã từng tới thăm Vương gia một lần, điều này cho thấy ngài và ta đang ở hai thế đối địch. Chỉ là, vì mấy chữ "Sáu tháng hoài thai" này, cùng với nỗi oan của Quan hành khiển Nguyễn Trãi cho thấy cha ta đã chọn lầm chủ nhân rồi. Tại hạ nguyện ra tay một phen.
- Hồ Thương Hải, - Lưu Kim Sơn nghiến răng, đập bàn một cái - Đợi khi đòi lại sự trong sạch cho Nguyễn tiên sinh, ta sẽ thay đại ca báo thù!
- Ha ha! Lưu huynh, có thể chung đường, tiểu đệ thật vinh dự lắm thay! - Hồ Thương Hải không những không giận mà còn ôm quyền đáp lễ.
Triệu Hùng thở dài thườn thượt:
- Tại hạ thực không muốn chuốc oán giang hồ chút nào. Dù sao cũng chỉ là bảo vệ một người, Di Thiên Ngũ Quỷ sẽ tận tâm.
Lê Tư Thành thầm thở phào một hơi, nâng bát rượu lên, cười hào sảng:
- Có các vị tương trợ quả là phúc của Tư Thành. Nào, cùng cạn!
***
Chú thích:
[1] Bài "Cảm ngộ (kỳ 2)" của Trần Tử Ngang, bản dịch của Trần Trọng Kim tiên sinh.
Nguyên văn:
"Lan nhược tự xuân hạ,
Thiên uất hà thanh thanh.
U độc không lâm sắc,
Chu nhuy mao tử hành.
Trì trì bạch nhật vãn,
Niểu niểu thu phong sinh.
Tuế hoa tận dao lạc,
Phương ý cánh hà thành."
[2] Năm 1460.
[3] Lấy ý từ bài hát "Kinh hoa yên vân" của Tạ Tài Tuấn.
Trải xuân qua hạ những ngày tốt xanh.
Rừng không hiu quạnh một mình, Rủ bông đỏ thắm trên nhành tím tươi.
Dần dà ngày bạc phôi phai,
Gió thu hiu hắt, một trời lạnh tanh.
Mùa hoa hết thảy điêu linh,
Thơm tho rút lại có thành nỗi chi."[1]
Năm Quang Thuận thứ nhất[2], kinh thành chấn động bởi tin Phạm đại nhân trả mũ từ quan. Trước mặt bá quan văn võ, tân đế nổi trận lôi đình, sau khi tan buổi chầu sớm, ngài lập tức cho triệu Phạm Bảo Lâm tới Ngự thư phòng. Các quan không ai dám hé ra nửa câu bàn tán, chỉ e lần này cái đầu của vị công thần kia nguy rồi!
Gió đầu đông vuốt nhẹ khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật của Bảo Lâm, nàng im lặng nhìn dáng người cương trực đối diện, cảm giác bỏng rát cuộn lên trong lồng ngực không khỏi khiến bản thân phải che miệng ho khan.
- Khanh rốt cuộc muốn gì? - Lê Thánh Tông trừng mắt quát lớn.
Lời của Hoàng đế cất lên gây chấn động cả căn phòng, nội quan và cung nữ kinh sợ, lập tức quỳ sụp xuống.
- Vi thần tài hèn sức mọn, dạo gần đây bệnh cũ tái phát, tự cảm thấy bản thân không thể gánh vác trọng trách bệ hạ giao phó cho nên quyết định từ quan, sống những tháng ngày bình dị như bao bách tính khác. - Bảo Lâm nghe hỏi liền vén bào quỳ xuống, vái dài, bình thản đáp.
- Từ khi nào mà khanh trở thành kẻ đớn hèn như vậy? - Lê Thánh Tông phẫn nộ kéo nàng đứng dậy. - Khí thế khi đứng trước quan nhà Minh đi đâu cả rồi?
- Vi thần trước giờ chưa từng dũng cảm như bệ hạ đã nghĩ, thần rất hèn nhát, cho nên nhìn máu đổ xuống thế là đủ rồi. - Bảo Lâm ngước mắt nhìn Hoàng đế, chậm rãi nói.
Lê Thánh Tông nhíu mày:
- Khanh đang trách trẫm sao?
Bảo Lâm cúi đầu, lui về phía sau:
- Vi thần không dám thưa bệ hạ.
Lê Thánh Tông bước về phía nàng, vươn tay nâng cằm Bảo Lâm lên, siết nhẹ:
- Phạm Bảo Lâm, trẫm cho khanh biết: đừng bao giờ thách thức trẫm!
- Thần không dám có ý nghĩ đó. - Bảo Lâm khéo léo chuyển mình, tránh khỏi trảo pháp của Lê Thánh Tông, bình tĩnh đáp.
- Nàng... - Lê Thánh Tông nhoài người về phía Bảo Lâm.
- Xin bệ hạ cẩn ngôn. - Bảo Lâm cúi đầu.
Vừa nghe, Lê Thánh Tông liền phẫn nộ xông tới, kéo giật lấy tri kỷ, ôm chặt nàng vào lòng. Bảo Lâm cả kinh, hoảng hồn nhìn đám thái giám và cung nữ bất đồ thất sắc vì hành động của Hoàng đế. Vạn nhất để Nguyễn Thị Hằng trông thấy thì cô ta sẽ còn gây ra chuyện gì đây? - Nàng vội vàng dùng lực đẩy người kia ra.
Tuy nhiên, lúc này Bảo Lâm hoàn toàn không thể cử động được. Hoàng đế siết chặt vòng tay, hướng ánh nhìn vào chiếc lá mới rời cành đang khi chao nghiêng, mơ hồ hỏi:
- Nếu năm đó người cứu nàng từ tay Kiểm Linh là ta...
- "Cờ tàn rồi, quân cờ không cần nữa", bệ hạ còn nhớ mình từng nói gì hay không?
- Cố chấp!
Bảo Lâm mỉm cười:
- Người là quân vương một nước, là trời của trăm họ; còn Thiên Lang là phu quân, là trời của thần.
Lê Thánh Tông hít sâu hương hoa mai vào lồng ngực, hồ mong lưu lại chút cảm giác ấm áp mong manh thoáng qua, càng ghì chặt lấy Bảo Lâm hơn. Nàng chau mày, dun mạnh Lê Thánh Tông, yêu cầu:
- Xin bệ hạ hãy tự trọng, nếu để có người nhìn thấy cảnh này... Thực không hay.
- Nàng đứng yên cho trẫm!
- Người là quân vương một nước! - Bảo Lâm gằn giọng.
Lê Thánh Tông thở dài:
- Chỉ có ở đây, ở bên trẫm, nàng mới có thể bộc lộ tài năng của mình.
Là ai cố chấp? - Bảo Lâm cười thê lương, chậm rãi đáp:
- Lúc huy hoàng nhất cũng là lúc đau thương nhất; lúc phồn hoa nhất cũng là lúc thê lương nhất; lúc rực rỡ nhất cũng là lúc phai nhạt nhất[3]. Mọi thứ chỉ là khói mây trước mắt, càng cưỡng cầu sẽ mất đi càng nhiều. Bệ hạ rủ lòng với vi thần cũng chỉ vì niềm tiếc hận quãng thời gian đã qua mà thôi... Trước mắt người còn Ngoại Miêu gia trang, còn bách tính Đại Việt.
Giang sơn không thể bỏ bê, tri kỷ không thể vuột mất... - Lê Thánh Tông khép mắt, chần chừ một lát rồi buông tay. Bảo Lâm thầm thở phào, lại quỳ xuống, dập đầu ba lần:
- Hoàng thượng bảo trọng long thể!
Dứt lời, nàng bèn đứng lên, cung kính cúi đầu rồi xoay lưng rời đi. Lê Thánh Tông loạng choạng thoái lui, trong đáy mắt ẩn trừu nỗi bi thương sắc nhọn:
- Suy cho cùng do nàng không tin trẫm.
- Sự ưu ái mà bệ hạ dành cho thần có bao nhiêu phần thật lòng, có bao nhiêu phần vì toan tính khác? - Bảo Lâm khẽ cười. - Thần đã mất đi các huynh đệ thân thiết, giờ, thần mệt rồi.
"Hà hà, Tú tài, từ khi phiêu bạt giang hồ tới nay, đây là lần đầu tiên Lưu Kim Sơn ta suy ngẫm về thế cờ tàn này." - Ngày đó, Lưu Kim Sơn nửa nằm nửa ngồi bên gốc cây cổ thụ, khuôn mặt nhuộm máu, gã nhìn Hồ Thương Hải mà nở một nụ cười cay đắng.
"Tiểu tử, ta vẫn không hiểu, đến cuối cùng chúng ta bán mạng cho hoàng thất là vì cái gì?" - Ngày đó, Hồ Thương Hải toàn thân đẫm máu, nằm trong lòng nàng mà thở dài. Kẻ thông minh như hắn cuối cùng cũng bế tắc trước câu hỏi này sao?
Rốt cuộc, nàng sai ở đâu?
Cảnh trời bàng bạc đổ ngập trần gian, Lê Thánh Tông bi phẫn nhìn bóng áo xanh khuất dần, vung mạnh tay, cao giọng:
- Phạm Bảo Lâm, Lê Tư Thành ta sẽ cho nàng thấy: Đế vương cũng có chân tình!
***
Hạ tàn, thu non, mưa xối, tất thảy cỏ cây sung mãn đổ sang úa rầu, duy vài nhánh cúc mới nảy hoạ may mới mang lại cho đất trời vô cùng chút sức sống của Hoá Công. Nhìn lại thời gian luân chuyển, không rõ biết bao mùa đã đi qua, bao mùa khác lại tới, hoa cứ tươi đẹp rồi héo tàn, héo tàn lại chuyển sang bừng nở.
Sắc trời tối dần, trời cứ bầm mãi đi, ngoài kia mưa vẫn chưa ngớt và dường như cũng không muốn ngưng lại. Theo lời mời của Đào Thiên Lang, lúc này đám võ lâm nhân sĩ đã an toạ tại chiếc bàn bát tiên trong một căn phòng khá rộng rãi và yên tĩnh mang tên Kình Ngư trên lầu ba. Nhìn vào bài trí xa hoa thì có vẻ như đây là gian tốt nhất của quán, mọi người thoạt đầu có chút ngạc nhiên, sau liền đổi sang nghi hoặc. Chỉ trừ có Lưu Kim Sơn là hứng thú không thôi, gã lại được Đào Thiên Lang tương cứu nên nhất thời có cảm giác thân thiết với chàng trai này, bèn vỗ mạnh vào lưng hắn:
- Đào bang chủ, không ngờ ngươi cũng biết thưởng thức lắm. Đồ ăn, mỹ tửu đều đã có, giờ quả thực chỉ còn thiếu phụ nữ nữa thôi!
- Khụ... - Triệu Hùng hắng giọng, đảo mắt về phía Trịnh Khánh lúc này đã tháo lần sa che mặt ra, nhoài người về phía Lưu Kim Sơn, cười lạnh nhưng rất giòn. - Phù Đổng vương nói vậy không sợ mích lòng Trịnh đường chủ hay sao?
Lưu Kim Sơn liếc Trịnh Khánh một cái, xua mạnh tay:
- Có cho thêm vài vò Tuý Lan của phường rượu Tửu Thần ta cũng không thèm đụng tới cô ta. Phiền!
Chúng nhân vừa nghe liền bật cười, Trịnh Khánh sắc mặt không biến, mỉm cười quyến rũ:
- Cảm ơn lời khen của Phù Đổng vương.
Lưu Kim Sơn chạm phải nụ cười này của ả thì không hiểu vì sao mà khẽ rùng mình một cái, lập tức lảng mắt:
- Chà, mưa to quá!
Đánh trống lảng... So với người nào đó thì còn thua xa. - Đào Thiên Lang trộm cười.
Hồ Thương Hải ngồi đối diện với Đào Thiên Lang, giữ nguyên nụ cười nho nhã, xoay xoay cây quạt, không nhanh không chậm mở lời:
- Không hay hôm nay có chuyện gì mà Đào bang chủ lại gửi thư mời chúng ta tới đây?
- Kỳ thực, người mời các vị tới đây hôm nay không phải là Thiên Lang.
Triệu Hùng nhướng mày:
- Ồ, vậy đó là ai?
Đào Thiên Lang nâng mâu nhìn Linh Vương của Di Thiên Ngũ Quỷ, song le thong thả đứng dậy, xoay mình về phía tấm bình phong ngăn cách buồng ngủ và phòng khách, khẽ cúi đầu:
- Mời Bình Nguyên Vương.
Bình Nguyên Vương? - Chúng nhân ngạc nhiên, nương theo ánh mắt của Đào Thiên Lang mà chú mục vào tấm bình phong. Trong không gian vang lên vài tiếng động se sẽ, từ phía sau bức bình phong, hai người chậm rãi bước ra. Người đi đầu là một chàng trai độ mười sáu, mười bảy tuổi thân hình cao lớn, mày kiếm mắt ngọc, búi tóc gài chắc bởi một cây trâm bạc. Y mặc một bộ trường bào màu xanh ánh trăng dệt chìm hoạ tiết cánh hạc, đai lưng đồng màu giắt theo cây quạt chín nan, chuôi quạt có sức dải ngọc đỏ trang trí, dáng dấp ung dung, khí thế thoát tục. Người đi sau thân hình thẳng như cán bút, khuôn mặt anh tuấn, chỉ vận một bộ y phục thô màu lam nai nịt gọn gàng, tay phải cầm trường kiếm.
Lê Tư Thành nhìn thuộc hạ, xua tay xá lễ. Đào Thiên Lang liền lui ra phía sau y. Trần Quân nhìn quanh, đè thấp giọng hỏi người bên cạnh:
- Bảo Lâm đâu rồi?
- Trần hộ vệ hình như rất quan tâm tới thuộc hạ của ta thì phải. - Đào Thiên Lang nhướng mày.
- Hắn đã cứu ta một mạng.
Đào Thiên Lang im lặng giây lát rồi cất giọng, không rõ là nói với Trần Quân hay tự nhủ với bản thân mình:
- Hắn có việc phải làm... Thế cũng tốt, nếu có chuyện không hay xảy ra trong khi hắn lại bị thương nặng như vậy thì không biết sẽ ra sao.
Trần Quân thoáng chau mày tỏ vẻ không hiểu.
Lại nói về đám cao thủ võ lâm phương Nam, sau khi nhìn thấy Bình Nguyên Vương liền nhất tề vô thức đứng dậy, Lê Tư Thành thấy vậy liền mỉm cười:
- Các vị anh hùng không cần đa lễ, Tư Thành chẳng qua chỉ là một kẻ tới cầu giúp đỡ, mong mọi người tự nhiên.
Nói rồi, y thong thả ngồi xuống, mọi người liền đó cũng an toạ. Hồ Thương Hải nâng ly, nho nhã cười:
- Nghe danh Hiền Vương đã lâu, nay được gặp quả là danh bất hư truyền, tiểu sinh xin kính Vương gia.
Lê Tư Thành cười sảng khoái, xắn tay áo lên, nâng chén:
- Mời!
Lưu Kim Sơn vốn thô lỗ, tính cách giản đơn, nay thấy vị Vương gia kia sẵn sàng ngồi uống một cách hào sảng cùng dân thường thì không khỏi có chút cảm phục, liền đó bưng hẳn vò rượu lên, hô lớn:
- Tiểu nhị! Mau mang tám cái bát lớn lên đây, hôm nay chúng ta phải uống cho sảng khoái!
- Vâng, tiểu nhân sẽ mang lên ngay! - Tiểu nhị đương khi dọn bàn, nghe hỏi liền cao giọng đáp lại.
- Nhanh chân lên! - Lưu Kim Sơn vừa nói, vừa cười ha hả, ngồi xuống ghế.
Tiểu nhị bị quát thì hoảng loạn không thôi, cảm giác như có lửa đốt sau mông, ba chân bốn cẳng đem đồ lên. Một mặt đặt mấy chiếc bát lên bàn, một mặt lau mồ hôi, gã thở dốc:
- Các vị... Xin cứ tự nhiên, tiểu nhân xin lui.
- Ấy! - Lưu Kim Sơn đột nhiên nắm gáy áo tiểu nhị, lôi gã trở lại. - Sao phải vội thế?
Tiểu nhị nhắm tịt hai mắt, chắp tay lạy:
- Tiểu nhân nhà còn có mẹ già, vợ trẻ, con thơ, mong đại hiệp đại nhân đại lượng tha cho!
Hắn nói lung tung cái gì vậy? - Mọi người trợn mắt nhìn. Đào Thiên Lang bật cười: Ăn nói hàm hồ quả nhiên rất giống người nào đó. Lưu Kim Sơn tức quá, "hừm" một tiếng, chửi đổng:
- Giết, giết cái con ngựa già nhà ngươi ấy!
- Vâng vâng, giết... - Tiểu nhị bị doạ cho sợ mất mật, nghe Lưu Kim Sơn nói liền gật đầu như bổ củi, song gã giật mình, lại lắc đầu. - À không, không phải.
- Xoè tay ra! - Lưu Kim Sơn ra lệnh.
- Vâ... Vâng. - Tiểu nhị mù mờ không hiểu, đành rụt rè chìa tay về phía trước.
Lưu Kim Sơn cúi đầu, móc trong thắt lưng ra năm xu, đặt vào tay tiểu nhị. Gã gãi cái đầu trọc, cười xoà:
- Cái này thưởng cho ngươi, đáng lẽ phải nhiều hơn nhưng... Hà hà, trên đường đi ta mua rượu hết rồi!
Hả? - Cằm mọi người rớt xuống một nửa, ngay cả cây quạt trên tay Hồ Thương Hải cũng thiếu chút nữa thì rơi xuống đất. Tiểu nhị run run, nhìn Lưu Kim Sơn, lại sờ sờ lên đầu mình, mấy đồng tiền nảy lên lạch cạch, gã cúi gập người:
- Tiểu nhân đa, đa, đa tạ.
Nói rồi, gã quay người chạy đi, có lẽ do thụ sủng nhược kinh mà suýt ngã tới mấy lần. Đào Thiên Lang cười cười, trêu Phù Đổng vương:
- Lưu huynh, huynh xem mình doạ người ta sợ như thấy quỷ kìa.
- Ta cảm thấy quỷ không đáng sợ bằng con người đâu. - Lưu Kim Sơn nheo mắt, nghiêng vò, rót rượu ra từng bát lớn. Xong xuôi, gã cầm bát rượu của mình lên. - Nào, cùng cạn!
- Khoan đã! - Triệu Hùng im lặng từ nãy tới giờ thình lình giơ tay ngăn lại, hắn nghiêng đầu nhìn Lê Tư Thành. - Suýt chút nữa thì tại hạ quên mất, Vương gia khi nãy có nói mình tới cầu giúp đỡ, không hay ngài muốn chúng tôi giúp đỡ chuyện gì?
Lê Tư Thành nhếch mày, mỉm cười:
- Vị anh hùng đây quá lời rồi, Tư Thành chẳng qua chỉ muốn nhờ các vị bảo vệ một người .
- Bảo vệ? - Lưu Kim Sơn nhíu mày, rụt cằm, ra chiều suy nghĩ.
- Ngài đang trêu đùa chúng ta sao? - Trịnh Khánh nhếch môi.
Lê Tư Thành khẽ cười:
- Tư Thành trước giờ không bao giờ lấy chuyện quốc gia ra đùa.
- Chuyện quốc gia? - Hồ Thương Hải đã cất đi vẻ nho nhã trong nụ cười của mình, hừ lạnh. - Nếu là chuyện quốc gia thì mời vương gia về cho! Tại hạ không làm việc cho triều đình!
"Cạch!" - Trần Quân tức giận, nắm chặt thanh kiếm, quát:
- Hỗn xược!
Hồ Thương Hải thản nhiên nhìn Trần Quân, không hề tỏ ra sợ hãi, lại nhướng mày hướng về Đào Thiên Lang, nở một nụ cười mỉa mai.
- Không phải chuyện của triều đình, - Lê Tư Thành xua tay ra hiệu cho Trần Quân, nghiêm túc nói - mà là chuyện của gia tộc Nguyễn Trãi tiên sinh.
Hồ Thương Hải mày rậm nhíu chặt, khuôn mặt thư sinh vốn dĩ đã trắng nay càng trở nên bợt bạt. Y ngả thân mình, nhìn chằm chằm vào đáy mắt Lê Tư Thành, trong khi Bình Nguyên Vương chỉ mỉm cười. Lưu Kim Sơn bèn hắng giọng hòng phá vỡ không khí nặng nề:
- Sao bảo vệ một người mà lại có liên quan tới gia tộc Nguyễn Trãi tiên sinh?
Lê Tư Thành trầm ngâm, khe khẽ thở dài:
- Người mà Tư Thành muốn các vị bảo vệ chính là hộ vệ thân tín của Thái hậu. Người này tên Lương Kiệt, năm đó hắn là một trong số những kẻ đã chứng kiến trực tiếp vụ án, hẳn là cũng biết được những bí ẩn trong đó.
Đám nhân sĩ võ lâm nhất thời kinh ngạc. Hồ Thương Hải mím môi:
- Không thể nào, nếu Lương Kiệt biết được bí ẩn của án Lệ Chi Viên thì cái mạng của hắn đã không thể giữ tới ngày hôm nay.
Lê Tư Thành gật gù, chân mày nhướng cao:
- Đúng vậy. Tuy nhiên, theo như ta tìm hiểu thì Lương Kiệt này từng cứu Thái hậu một mạng lúc bà ta mới nhập cung, có lẽ vì mang ơn này mà Thái hậu đã nương tay chăng?
- Vậy là Lương Kiệt đã rời khỏi hoàng cung?
Lê Tư Thành im lặng, mặc nhiên thừa nhận, y chỉnh lại tư thế, thần sắc ngưng trọng:
- Vào cái ngày thảm hình cả gia tộc Nguyễn Trãi, hắn đã chạy tới Chiêm Thành, hiện đang làm quản gia cho phủ họ Kiểm.
- Quản gia cho phủ họ Kiểm? - Chúng nhân không hẹn mà cùng thốt lên.
Gia tộc họ Kiểm nắm giữ cả một hệ thống tiền trang dọc từ Chiêm Thành sang Đại Việt, nức tiếng khắp thiên hạ đã lâu, thuở kháng Minh lại ra tay giúp đỡ Thái Tổ trong những năm khó khăn. Có thể xoá bỏ ranh giới giữa hai quốc gia đối địch để thi hành đại nghĩa, Kiểm Kiến Nghĩa năm đó đã khiến cho biết bao anh hùng trong giang hồ phải nể phục, cho nên thanh danh càng vang dội. Thiên tử Đại Việt nhớ công xưa mà thường có hậu đãi riêng, vua Chiêm lại càng trọng hơn nữa. Phủ họ Kiểm nằm tại phía Đông kinh thành Đồ Bàn, là nơi lưu thông tiền tệ lớn nhất phương Nam, cũng là nơi thu hút rất nhiều anh hùng hảo hán, vì vậy việc Lương Kiệt chạy tới chỗ đó cũng không có gì lạ, nhưng có thể lấy được lòng tin của Kiểm lão thì bản lĩnh của hắn lớn đến đâu đây?
Hồ Thương Hải gõ gõ cây quạt lên mặt bàn:
- Tại hạ vẫn không hiểu, Lương Kiệt vốn là hộ vệ thân tín của Thái hậu hẳn là võ công không tệ, lại thêm việc hắn đang làm việc cho Kiểm Kiến Nghĩa, Vương gia còn gì phải lo lắng nữa? Ngoài ra, Thương Hải nhận thấy Hiền vương là người cẩn trọng, một khi đã mong muốn bảo vệ người kia cho thật chu toàn vậy thì chi bằng hãy đưa hắn về Đại Việt, sao lại phải cất công mời chúng tại hạ tới?
Điều mà Hồ Thương Hải hỏi cũng chính là điều mà đám võ lâm nhân sĩ - không loại trừ Đào Thiên Lang và Trần Quân - đang thắc mắc, cho nên tất cả đều hướng về phía Lê Tư Thành, chờ đợi câu trả lời. Chỉ thấy y hơi nheo mắt rồi rút trong tay áo ra một mảnh giấy đã nhàu nát, đưa cho người đối diện. Hồ Thương Hải nhếch mày, tựa hồ không hiểu ý của Bình Nguyên vương nhưng cũng giơ tay đón lấy, chăm chú đọc. Hắn đọc rất nhanh tạo cho người khác cảm giác hời hợt, tuy vậy, đôi bàn tay Hồ Thương Hải lại run lên bần bật như bị trúng phong, hắn trừng mắt nhìn Lê Tư Thành, nghẹn giọng.
- Cái gì đây? - Lưu Kim Sơn cất giọng sang sảng, nhoài người về phía Hồ Thương Hải, giật lấy vật trong tay hắn, vừa đọc vừa lẩm bẩm - Để ta xem đây là cái gì mà có thể làm Tú tài ngươi mất bình tĩnh như thế! Ngay cả khi hạ thủ với đại ca ta...
Chỉ là, còn chưa kịp nói xong thì Lưu Kim Sơn bỗng nhiên im bặt, gã thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, đưa tay gãi đầu, miệng không ngừng mắng:
- Con mẹ nó, sao lại thế này? Sao lại thế này?
- Phù Đổng Vương, trước mặt Vương gia không nên ăn nói thô lỗ như vậy chứ! - Triệu Hùng nhếch mép, cười mỉa mai. Đoạn đón lấy mảnh giấy từ tay Lưu Kim Sơn. Có điều khi đọc được mấy dòng chữ nguệch ngoạc kia thì thái độ của hắn cũng không khác hai người nọ là bao.
Trịnh Khánh ngồi bên cạnh Triệu Hùng ngạc nhiên, đôi mắt màu phỉ thuý khẽ đảo, vừa hay nắm được toàn bộ thông tin trong mảnh giấy nhàu nát. Cô ta sững sờ nhìn Lê Tư Thành, song lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, khoé môi hoạ một cười quyến rũ.
Lê Tư Thành mỉm cười, cao giọng gọi tiểu nhị mang lên một bình trà, song nhìn mọi người, nói:
- Các vị anh hùng đây cũng đã hiểu chân tướng sự việc rồi, còn nữa, cách đây hai tháng, Kiểm Kiến Nghĩa đã cưỡi hạc quy tiên, con trai ông ta lại là kẻ giảo hoạt, nếu đưa Lương Kiệt về chỉ e có chút bất tiện. Không hay... Các vị có đồng ý giúp Tư Thành một tay không?
Hồ Thương Hải nhíu chặt mày, nhắm mắt ngưng thần, chậm rãi buông lời:
- Người trong cuộc đã không còn, bằng chứng Hiền vương đưa ra có thể không xác thực, dựa vào đâu mà muốn chúng tại hạ tin ngài?
Lê Tư Thành thong thả dùng trà, ánh mắt tinh anh quét qua một lượt những người ngồi đối diện, mỉm cười:
- Các vị có thể không tin Tư Thành nhưng các vị có tin Nguyễn Trãi tiên sinh hay không?
Hồ Thương Hải vuốt lại nếp tay áo, ánh mắt ẩn hiện ý cười:
- Vương gia, Nguyễn Trãi tiên sinh là người thế nào, thiên hạ đều hay. Chỉ là, không rõ trong chuyện này, Vương gia có mấy phần vì ông ấy?
Lê Tư Thành bật cười, giọng trong tựa ngọc, đáp:
- Thật hổ thẹn, không ngờ ta đã bị anh hùng vạch trần. Kỳ thực, chuyến này Tư Thành tới quấy quả các vị cũng có bốn phần là vì mình. Nguyên do tại sao, hẳn mọi người đã biết rõ.
- Lẽ nào ngài không sợ Trịnh Khánh ta sẽ báo chuyện này với Lạng Sơn Vương? - Trịnh Khánh nhướng mày, đôi má lúm phơn phớt nhuộm thắm bởi ánh đèn đỏ rực, khẽ hỏi.
Lê Tư Thành ôn tồn nói:
- Trịnh đường chủ vốn không phải hạng nữ nhi tầm thường, thêm vào đó, từ sau chuyến thăm viếng Bình Nguyên Vương phủ hẳn là biết mộng giang hồ chưa dứt nên mới có thể chấp nhận lời mời của Tư Thành. Tư Thành còn có thể lo lắng được sao?
Sóng mắt của Trịnh Khánh bỗng mênh mang, phẳng lặng, hơi chuyển về phía Đào Thiên Lang. Sau đó cô ta ném vật trên tay vào không trung, vận Liệt Hoả chưởng, một tia lửa xanh mờ loé lên thiêu rụi mảnh giấy trong chớp mắt. Mùi khen khét quện lấy mùi ẩm mốc đẩy đám tro tàn lên cao, cuộn ra ngoài màn mưa dày đặc. Trịnh Khánh khẽ cười:
- Vật này không nên để cho người khác thấy.
Hồ Thương Hải xoè quạt, nụ cười nho nhã lại nở trên môi:
- Người của phái Thanh Phong đã từng tới thăm Vương gia một lần, điều này cho thấy ngài và ta đang ở hai thế đối địch. Chỉ là, vì mấy chữ "Sáu tháng hoài thai" này, cùng với nỗi oan của Quan hành khiển Nguyễn Trãi cho thấy cha ta đã chọn lầm chủ nhân rồi. Tại hạ nguyện ra tay một phen.
- Hồ Thương Hải, - Lưu Kim Sơn nghiến răng, đập bàn một cái - Đợi khi đòi lại sự trong sạch cho Nguyễn tiên sinh, ta sẽ thay đại ca báo thù!
- Ha ha! Lưu huynh, có thể chung đường, tiểu đệ thật vinh dự lắm thay! - Hồ Thương Hải không những không giận mà còn ôm quyền đáp lễ.
Triệu Hùng thở dài thườn thượt:
- Tại hạ thực không muốn chuốc oán giang hồ chút nào. Dù sao cũng chỉ là bảo vệ một người, Di Thiên Ngũ Quỷ sẽ tận tâm.
Lê Tư Thành thầm thở phào một hơi, nâng bát rượu lên, cười hào sảng:
- Có các vị tương trợ quả là phúc của Tư Thành. Nào, cùng cạn!
***
Chú thích:
[1] Bài "Cảm ngộ (kỳ 2)" của Trần Tử Ngang, bản dịch của Trần Trọng Kim tiên sinh.
Nguyên văn:
"Lan nhược tự xuân hạ,
Thiên uất hà thanh thanh.
U độc không lâm sắc,
Chu nhuy mao tử hành.
Trì trì bạch nhật vãn,
Niểu niểu thu phong sinh.
Tuế hoa tận dao lạc,
Phương ý cánh hà thành."
[2] Năm 1460.
[3] Lấy ý từ bài hát "Kinh hoa yên vân" của Tạ Tài Tuấn.
/17
|