Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 34 - Chương 34

/109


Editor: Preiya

Sau khi Triệu Tiêu gọi điện thoại cho bên thông báo tuyển dụng xong thì gọi điện thoại cho Cố Nhất Minh, cô kể lại chuyện đi xin việc với cậu, sau đó muốn nhờ cậu chỉ cho cô một số việc phải làm như thế nào.

Không biết từ bao giờ, Cố Nhất Minh đã trở thành người duy nhất mà Triệu Tiêu có thể bàn bạc, từ chuyện đại sự như chọn trường đại học, hoặc là chuyện nhỏ vụn vặt như nên mua radio của hiệu nào tốt hơn.

Triệu Tiêu cũng nói sơ về điều kiện làm việc và tiền lương cho cậu biết, bên đầu dây bên kia lại im lặng một lúc, cô “Alo” một tiếng và nói với Cố Nhất Minh: “Nếu như cậu cảm thấy không có vấn đề gì thì tôi sẽ đi thử xem sao, ông chủ nói tối nay là có thể đi làm được rồi.”

“Chết tiệt!” Rốt cuộc Cố Nhất Minh đã lên tiếng, “Triệu Tiêu chết tiệt kia, nếu cậu muốn đi thì cậu nhất định phải chết.”

“…” Triệu Tiêu “A” một tiếng, hỏi, “Công việc này không tốt sao, Minh Minh?”

Cố Nhất Minh chạy vọt từ sân bóng rổ của trường đại học S đến dưới lầu ký túc xá của Triệu Tiêu, sau đó gọi điện thoại cho cô xuống, cô liền “cộp cộp cộp” chạy xuống lầu, trên trán toàn là mồ hôi rồi thở hổn hển hỏi Cố Nhất Minh: “Sao cậu lại tới đây thế?”

Cố Nhất Minh tức giận nói: “Không phải vì sợ cậu bị lừa sao?”

Triệu Tiêu cúi đầu, vì mắc cỡ mà mặt cô đỏ bừng: “Vừa rồi tôi cũng lên Baidu tra về công việc này rôi…”

Cố Nhất Minh lại thở dài, đột nhiên hỏi: “Có phải gần đây cậu bị thiếu tiền không?”

Triệu Tiêu lắc đầu, vội vàng mở miệng: “Không có thiếu.”

Mặt của Cố Nhất Minh như bị kéo dài ra cả thước: “Vậy tại sao cậu lại đột ngột muốn đi tìm việc làm thêm hả?”

Triệu Tiêu bắt đầu bịa chuyện: “Tôi đang rất rảnh rỗi, hơn nữa thầy giáo cũng đã nói rằng, kinh nghiệm xã hội còn quan trong hơn cả kiến thức trên lớp nữa đấy.”

Cố Nhất Mình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Tiêu, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn: “Nhưng lần này xem như cậu có đầu óc, về sau phải nhớ cho kỹ, bất cứ chuyện gì đều phải thương lượng trước với tôi, nghe rõ chưa?”

Triệu Tiêu gật đầu rồi làm dấu “OK”, “Tôi sẽ làm như vậy mà.”

Một tay Cố Nhất Minh nắm đầu xe đạp, tay còn lại vỗ vỗ lên đầu cô: “Lên xe đi, cơm tối hôm nay tôi mời, dẫn cậu đi ăn ngon một chút.”

Triệu Tiêu thuần thục nhảy lên xe của Cố Nhất Minh, sau đó nói với cậu: “Tôi ngồi chắc rồi.”

Tâm tình của cậu rất tốt, cong khóe miệng nói: “Xuất phát thôi!”

Lúc đi dạo trung tâm thương mại, Triệu Tiêu có nhìn trúng một đôi giày kiểu nữ, cô định mua làm quà sinh nhật cho mẹ Triệu, nhưng do lúc trước đã tiêu quá nhiều tiền mà không để dành lại nên đã xài hết tiền tiết kiệm rồi.

Cô ngồi xuống bàn học hơn một giờ để làm một kế hoạch tiết kiệm chi tiêu, tăng thu giảm chi, đã không còn cách để kiếm ra tiền nữa nên bây giờ phải tiết kiệm. Viết xong kế hoạch, cô lại nhìn cuốn lịch để bàn, nếu như người đó thật sự trở về thì hẹn ước ba năm chỉ còn lại 10 ngày nữa thôi.

Triệu Tiêu xoa nhẹ đôi mắt đã hơi đau đớn của mình, nhưng vẫn có vài giọt nước mắt rơi xuống, có lẽ là cô vẫn luôn đợi anh quay về, ít nhất anh cũng phải cho cô một đáp án, chứ không phải là không rõ ràng như bây giờ.

Ban ngày suy nghĩ nhiều thì ban đêm sẽ nằm mơ, Triệu Tiêu lại mơ thấy đại ca đang bị nhốt trong nhà lao, lần đầu tiên mơ thấy đại ca có lẽ chỉ là trùng hợp, lần thứ hai lại mơ thấy điều này, sau khi cô tỉnh lại liền lâm vào cảm giác hoang mang và lo lắng.

Tống Cẩn có trở về hay không, ít nhất cô còn có thể chờ đợi, rốt cuộc đã tới đêm trước ngày hẹn ước ba năm, Triệu Tiêu trằn trọc suốt một đêm, ngày thứ hai cô lên xin phép nghỉ sớm, sau đó đi xe bus từ Học viện truyền thông trở về trường nhất trung S.

Lúc về tới tới trường nhất trung thì đang là giữa buổi sáng, Triệu Tiêu tìm một chỗ ngồi sạch sẽ, sau đó bắt đầu ngồi chờ Tống Cẩn, cô chờ anh từ buổi sáng cho đến giữa trưa, Tống Cẩn vẫn chưa đến, Triệu Tiêu đến tiệm tạp hóa mua một bịch bánh quy và một chai nước có ga, sau khi ăn uống no đủ lại tiếp tục ngồi chờ, cô chờ từ buổi chiều cho đến tận lúc hoàng hôn, lại hoảng hốt nhìn chai nước khoáng trống rỗng của mình, bèn ngửa đầu nhìn ánh mặt trời sắp tắt, khóe mắt có chút khô rát.

Ánh mặt trời đẹp đẽ của buổi chiều đã biến thành bầu trời sao lấp lánh, Triệu Tiêu lại chạy đến tiệm tạp hóa mua một bao đồ ăn vặt lớn, mực khô, hạt dưa chiên bơ, ô mai rồi tiếp tục ngồi đợi, dưới bầu trời cao cao, trong miệng cô nhai mực khô, hương vị càng nhai càng đắng.

Gió ban đêm rất lạnh, Triệu Tiêu rút chiếc áo khoác trong balo ra mặc vào rồi chà xát hai bàn tay rồi lại tiếp tục ngửa đầu ngắm sao, ánh trăng sáng ngời càng làm nổi bật bầu trời màu đen như một tấm vải nhung.

Trên mặt trăng có cái gì nhỉ? Phụ thân đã từng nói ở trên đó cũng có một đất nước Đại Kỳ khác, nhưng người dân lại là thú vật, cô cũng đã từng hỏi Tống Cẩn một vấn đề


/109

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status