Cố nhân tương kiến
Tiểu Hoàng trông thấy nụ cười dị dạng trên bộ mặt của Thần Quý thì biết đại sự chẳng lành. Y cố gắng hết sức để chính bản thân mình không hoảng loạn, rồi dựa vào thân cây chăm chăm nhìn Thần Quý đang từng bước tiến về phía mình, nghĩ ngợi xem có cách nào chạy thoát được hay không…
Đúng lúc đó, từ chỗ mà Thần Quý rơi xuống bất thình lình rơi thêm một người nữa, người này vừa đáp xuống lại vùng lên lao về phía Thần Quý, đưa cả hai tay thóp lấy cổ của gã. Sau khi đã chế ngự được gã thì quay sang nói với Tiểu Hoàng – “Chạy mau!”
Tiểu Hoàng giật thót, nhìn thấy kẻ đang chế ngự Thần Quý mặc trên người bộ y phục nội thị, trông rất đỗi gầy gò, trên khuôn mặt có một vết sẹo rất dài xấu xí, chính là Văn Xương Minh.
Tiểu Hoàng nhìn Thần Quý vùng vẫy đánh lại Văn Xương Minh thì sửng sốt. Văn Xương Minh cũng không biết võ công, Thần Quý là hoàng tử, dù rằng thường ngày gã giả vờ bệnh hoạn nhưng công phu quyền cước cơ bản hẳn nhiên phải biết. Gã thấy một tên nô tài như Văn Xương Minh còn dám đánh mình thì bốc lửa giận bừng bừng đánh lại, tóm lấy Văn Xương Minh hung dữ quẳng về phía trước rồi nhảy xổ vào tung quyền đánh tán lọan, bộ dáng trông rất hung ác độc địa. Văn xương mình làm sao là đối thủ của gã dược, đành liều mạng tóm lấy Thần Quý cho Tiểu Hoàng bỏ chạy thật mau.
Tiểu Hoàng thối lui đến phía sau Thần Quý, bây giờ nếu như y bỏ đi thì Văn Xương Minh sẽ phải chết…hơn nữa cũng khó lòng đảm bảo Thần Quý sẽ không đuổi theo. Nghĩ lại, Tiểu Hoàng lấy chiếc trủy thủ mà Tư Đồ cho y ra khỏi áo, rút trủy thủ ra xong, Tiểu Hoàng tiến tới, đâm phập con dao vào sau lưng Thần Quý.
“A…” –Thần Quý đau đớn tới nỗi phải thét lớn lên, trở một quyền định tống vào Tiểu Hoàng.
Dù Tiểu Hoàng hai tay trói gà không chặt, thế nhưng trước đây khi Tư Đồ cười đùa với y cũng đã dạy cho y được mấy chiêu. Y thấy Thần Quý tung một quyền đánh tới thì theo bản năng lùi về phía sau một bước, định giơ tay để chống đỡ…Một nắm đấm của Thần Quý trượt vào khoảng không, người gã cũng đau tới mức tuột xuống khỏi người Văn Xương Minh. Gã định đưa tay nhổ thanh dao sau lưng mình, nhưng dao của Tiểu Hoàng không nghiêng không lệch, cắm rất vừa vặn vào ngay chính giữa lưng Thần Quý, gã căn bản là không thể nào với tới.
Tiểu Hoàng thấy Thần Quý phát rồ lên vừa gào thét vừa lăn lộn thì thối lui về sau, nhưng khi dưới chân hươ vào khoảng không y mới hay rằng phía sau cánh rừng không phải là một vạt đất bằng phẳng mà là một sườn dốc. Chân y trơn tuột, liền trượt xuống về phía chân núi.
“Cẩn thận!” – Văn Xương Minh hô to, định vươn qua cứu người nhưng Thần Quý đã ngáng trước mặt y mắng to – “Cẩu nô tài, cẩu nô tài!”
Văn Xương Minh thấy gã cản đường thì đá văng gã ra những muốn đuổi theo xuống dưới, nhưng y đã bị Thần Quý kéo lấy ống quần. Ngay lúc đó, Văn Xương Minh chỉ thấy cách đó không xa một bóng đen cũng vừa mới chạy tới nơi.
Tư Đồ từ rất xa đã thấy Văn Xương Minh đứng ở nơi đó, và cả Thần Quý đang lăn lộn kêu gào thảm thiết trên mặt đất, con dao cắm trên lưng Thần Quý rõ ràng chính là con dao mà hắn đưa cho Tiểu Hoàng.
“Tiên Tiên đâu?” – Tư Đồ chẳng màng tính toán, hỏi Văn Xương Minh.
“Rơi xuống rồi.” – Văn Xương Minh chỉ về phía Tiểu Hoàng bị lăn xuống, Tư Đồ khi còn đang nghe lời của y thì đã chạy ào vào trong rừng.
Văn Xương Minh nhìn bóng lưng của tư đồ khuất xa thì dừng chân lại, cúi đầu nhìn Thần Quý còn đang mắng chửi luôn mồm dưới chân mình. Y ngồi xổm xuống nhìn gã – “Hoàng tử, có đau không hả?”
“Đau…đau chết mất, cứu ta.” – Thần Quý rống vào Văn Xương Minh
“Đau à?” – Văn Cương Minh đưa tay cầm lấy con dao, “Vậy thì rút ra” – Đoạn, mạnh tay rút soạt thanh dao ra ngoài.
“A…” – Cơn đau lúc rút thanh dao ra không thua lúc đâm vào là bao nhiêu, đều đau tới nỗi Thần Quý phải gào khóc luôn mồm, tức khắc lại bắt đầu chửi bới cẩu nô tài.
“Ừ phải, là hạng nô tài đấy.” – Văn Xương Minh ngồi xuống bên cạnh Thần Quý – “Ông trời coi như cũng nể mặt một cẩu nô tài, Thụy Vương là do ta giết đấy, bây giờ lại đến phiên ngươi. Ngươi có biết cái gì là ác nhân tất có ác nhân trị không?”
“…Mi không chết tử tế được đâu, hạng nô tài người không ra người quỷ không ra quỷ như mi.” – Thần Quý thóa mạ um lên. Văn Xương Minh chỉ im lặng nghe ở một bên, y lẩm bẩm – “Đúng thế đấy, ta giết nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ không chết tử tế được. Nhưng này, vì sao ông trời không thu phục ta?” – Đoạn, Văn Xương Minh lại vung tay lên găm dao vào lưng Thần Quý.
“Á…” – Thần Quý thét lớn, càng mắng chửi thêm hung tợn, ác độc hơn nữa.
Nhìn thấy Thần Quý vẫy vùng như đang bị thiêu trong lửa đỏ, trên khuôn mặt của Văn Xương Minh chỉ có một vẻ thản nhiên. Y chỉ thì thầm – “A, vì sao tất cả mọi người đều phải đền tội, vì sao ta lại không? Ai đến cho ta báo ứng đây?”
Một lùc sau, trên mặt đất, trên tay của Văn Xương Minh toàn máu là máu. Thần Quý nằm trơ ra không còn cục cựa, mặt mũi gã đã trắng nhợt, chết mà đôi mắt còn không nhắm lại, mở to trừng lên như hai con mắt của cá chết, thẫn thờ nhìn vào Văn Xương Minh.
Văn Xương Minh nhìn gã lắc đầu tự hỏi – “Ông trời vì sao lại đối xử như vậy? Ngươi sinh ra trong nhà đế vương, so với thế nhân nhiều kẻ thảm thương đã là tốt đẹp hơn nhiều. Nhưng sao kết cuộc lại thảm như vậy hở. Nhưng mà không sao…không sao…bất quá cũng đúng thôi, kết cuộc của ta còn chưa tới đâu, ta đợi được, ta hẳn sẽ thảm hại hơn cả ngươi mới đúng.” – Nói xong, dùng tay áo tỉ mẩn lau sạch con dao, rồi nhặt chiếc vỏ dao tinh xảo ở cạnh đó lên, rồi tra dao vào lại trong vỏ. Văn Xương Minh đứng dậy, bước đi không hề ngoái đầu lại.
Tư Đồ lao xuống sườn núi, nhưng trước mắt hắn chỉ toàn cây cối um tùm, nào thấy bóng dáng Tiểu Hoàng ở nơi đâu? Không có khả năng đâu, Tiên Tiên chỉ mới ngã xuống chưa được bao lâu, vì sao không thấy người đâu cả? Bị thú hoang tha đi mất rồi? Bị kẻ xấu bắt mất rồi? Tư Đồ càng nghĩ càng kinh hãi, khẩn trương đến nỗi loay hoay tại chỗ. Sau đó hắn nghĩ lại rồi đơn giản là phóng lên ngọn cây nhìn. Chính hắn cũng giật mình, rừng cây rậm rạp quá, ít nhất cũng phải vạn mẫu. Tư Đồ thở thật sâu, quay về phía rừng cây rống to – “Tiên Tiên!”
Tư Đồ dùng hết mười thành nội lực của hắn. Hết thảy chim muông trong rừng đều nghe thấy, sợ hãi ùa chạy đi tứ tán. Tư Đồ cố gắng trấn an chính hắn, Tiên Tiên là bán tiên thể, không có con dã thú nào dám làm hại y đâu. Ổn định tinh thần trở lại, Tư Đồ dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh tứ bề. Nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động gì liên quan đến Tiểu Hoàng cả. Lòng Tư Đồ chùng xuống, không có tiếng động nào tức là vùng phụ cận không có người, chẳng lẽ…
Không dám xuống bên dưới, Tư Đồ vận dụng nội lực nghe ngóng thêm. lại nghe thấy có tiếng bước chân từ phía xa xa vọng tới. Hắn quay mặt lại nhìn thì thấy tất cả mọi thủ hạ của Hắc Vân bảo đều đã kéo tới. Thì ra vừa nãy Tư Đồ dùng hết mọi công lực của mình để gọi thì tất cả mọi người của Hắc Vân Bảo đều nghe thấy. Mộc Lăng và Lô Ngự Phong dẫn nhân mã cùng kéo đến, thấy Tư Đồ đang đứng trên ngọn cây thì vỡ lẽ ra. Mộc Lăng bảo mọi người – “Tất cả cùng vào rừng tìm đi, tìm không thấy thì chặt hết cây cối xuống!”
Mấy vạn bang chúng của Hắc Vân Bảo rải thảm tiến vào trong rừng. Lòng Tư Đồ rối như tơ vò, bất thình lình, hắn cảm nhận thấy một tia khí tức rất cổ quái.
Khí tức ấy đến từ phía rất sâu trong cánh rừng. Tư Đồ chợt hay vì sao hắn không thể nghe được tiếng động của bất kỳ vật sống nào, ấy là vì có một nội lực cực kỳ thâm hậu từ một cao thủ, người này đã dùng nội lực của mình để trấn áp tiếng động khắp nơi nơi. Tư Đồ kinh hãi, người có thể có được nội lực như thế này võ công tất nhiên cực kỳ cao, chưa hẳn đã dưới cơ hắn.
Đưa mắt thấy ở vạt rừng cứ hai ba bước lại cơ bản là có một người của Hắc Vân Bảo, Tư Đồ tung người tiến vào phía rừng sâu.
…
Tiểu Hoàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy cả người mình ê ẩm. Đầu óc y mơ màng nghĩ mình vừa bị rơi xuống vạt rừng, sau đó va đập vào cây cối, trước mắt tối sầm lại… Chậm rãi mở mắt ra, y nghe thấy bên tai âm thanh lập lòe bập bùng như đang có một đống lửa đang cháy đượm. Sau đó, đập vào mắt y là trần của một thạch động, sau đó lại nghe thấy tiếng nước nhỏ lộp độp, tí tách, trên trần hang động có một ngọn đèn dầu đang cháy sáng.
Tiểu Hoàng chậm rãi quay đầu lại, thấy bên đống lửa kia có bóng lưng của một người ngồi đó…Tấm lưng kia tuy khôi ngô nhưng gầy gò, thân vận hắc y, cầm một nhánh cây trong tay đang nhẹ nhàng cời lửa.
“Tư Đồ?” – Vừa ngay lúc Tiểu Hoàng mở miệng thì chợt nghĩ không phải. Người này tóc tai rất chỉnh tề, còn tóc của Tư Đồ dù thế nào cũng hơi rối mù lên. Hơn nữa giữa mái tóc của con người này còn điểm vài sợi tóc bạc xám…Tóc của Tư Đồ thì đen thật là đen, nhuyễn thật là nhuyễn, con người này chỉ có bóng lưng và khí chất có chút gì đó giống với Tư Đồ đó thôi, không phải hắn đâu.
Người kia lại dùng cành cây cời lửa một chút, rồi từ tốn quay đầu lại, để Tiểu Hoàng thấy một phía khuôn mặt mình.
Tiểu Hoàng cách con người này chỉ năm, sáu thước, thấy được thật rõ ràng khuôn mặt của người ấy thì không khỏi tán thán, thật sự là rất ưa nhìn. Người kia xem chừng tuổi đã không còn trẻ, nếu có một khuôn mặt ưa nhìn như vậy thì không phải là thanh tú, mà là anh tuấn. Thấy rõ hình dáng của ông ta xong, Tiểu Hoàng chợt thấy khí chất của người này với Tư Đồ có đôi phần giống nhau, cho dù hình dáng không phải là giống lắm. Nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Tư Đồ ở trên tòa dương đài ấy, Tư Đồ ngồi trên một tảng đá, dáng đổ nghiêng nghiêng, tỏa ra một thứ cuồng ngạo, lãnh đạm nhưng lại không có chút ác ý nào.
Người kia thấy Tiểu Hoàng tỉnh thì quay đầu lại, nhìn y xem chừng có điều gì rất hứng thú, đưa đôi tay thon gầy sờ lên chiếc cằm thanh tú của y, trong đôi mắt sâu hút kia hàm chứa mấy phần hiếu kỳ, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng cũng nhìn kỹ ông ta một chút. Con người này càng trông càng thấy khôi ngô, mũi cao nhưng không khoằm như chim ưng mà rất thẳng, làn môi mỏng, cũng rất vừa vặn.
Hai người đối diện nhìn nhau một lúc, người kia bất đồ bật cười lên, khóe môi khẽ nhoẻn ra, vẽ lên một dấu vết nhẹ nhàng, thật sự rất đẹp…
Thấy người nọ cười lên, Tiểu Hoàng đỏ mặt, vì sao mình lại nhìn chằm chằm vào người ta thế cơ chứ, dù rằng người đó cũng đang chăm chăm nhìn mình.
Người ấy buông nhánh cây trong tay xuống, hỏi Tiểu Hoàng – “Có sợ không?”
Tiểu Hoàng có đôi chút giật mình, lần đầu tiên nghe thấy thì cảm giác thanh âm của người này mát lạnh, trong vắt và êm tai, sau đó mới phản ứng lại câu hỏi có sợ không từ người ấy, thành thật lắc đầu. Lòng tự nhủ, vì sao mình phải sợ nhỉ, dung mạo đẹp như vậy, lại còn có gì đó giống Tư Đồ nữa.
Người kia thấy Tiểu Hoàng thành thật lắc đầu thì nhẹ nhàng chống đầu gối đứng lên.
Cao thật, Tiểu Hoàng tự nhủ, so với Tư Đồ cũng không thua kém bao nhiêu. Thấy ông ta đứng lên, Tiểu Hoàng cũng muốn gượng dậy, người kia khoát khoát tay với y – “Đừng nhúc nhích, động tới vết thương trên chân.”
Tiểu Hoàng lúc này mới cảm giác được trên chân hơi nhói đau, liền tỏ vẻ khẩn cầu nhìn vào chân mình, khiến cho người kia bật cười khe khẽ. Ông ta lắc đầu – “Sao lại ngốc như vậy?”
Tiểu Hoàng nhận ra người ta mắng mình ngốc thì đỏ mặt không nói thành lời.
“Ta tên là Viên Liệt.” – Người kia nói với Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng khẽ giật mình, thầm nghĩ, họ Viên, không phải là hoàng tộc đấy sao?
Người nọ nói xong thì đi ra ngoài, nhỏ giọng bảo – “Tịch Ly à, nó tỉnh rồi.”
Tiểu Hoàng sửng sốt, dường như không thể tin được mà giương mắt nhìn lên, mới phát giác ra rằng mình đang nằm trong một sơn động. Sau khi nhìn ra khỏi cửa động,Tiểu Hoàng mới thấy, đứng trước cửa động là một người toàn thân mặc trường sam màu trắng. Người ấy đang nghiêng nghiêng đầu nhìn vào y mỉm cười.
Tiểu Hoàng không rõ ràng lắm, người ấy có phải rất giống chính mình hay không? Nhưng dẫu sao, con người xuất hiện trong bức tranh mà hoàng đế và Tề Dịch giữ gìn như báu vậy ấy ở ngoài đời còn sống động hơn hẳn, linh động như thần tiên, hơn nữa nhìn qua thì thấy tuổi hãy còn trẻ.
Người này chính là Ân Tịch Ly sao? Tiểu Hoàng mở to hai mắt ra nhìn chăm chú vào người ấy. Không sai đi đâu được, đích thực là Ân Tịch Ly rồi.
Thấy Tiểu Hoàng chăm chú nhìn vào mình, Ân Tịch Ly từ tốn đi vào trong động, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, đưa tay xoa nắn gò má y.
Tiểu Hoàng cảm thấy tay của người rất ấm áp.
Vừa chớm mở miệng ra định hỏi – “Là…Ân…” – nhưng còn chưa hết câu, Tiểu Hoàng đã bị Ân Tịch Ly tóm lấy cái mũi nhéo nhéo – “Gọi là gì hử?!”
Tiểu Hoàng chu chu miệng, thấy Ân Tịch Ly hung dữ như vậy thì bèn nho nhỏ kêu một tiếng – “Phụ thân…”
Vậy mà, Ân Tịch Ly nghe một tiếng gọi cha của Tiểu Hoàng xong thì sửng sốt vô cùng, mãi lâu sau đó mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của Tiểu Hoàng, thấp giọng gọi – “Ngoan.”
“Tiên Tiên…” – Chợt nghe tiếng của Tư Đồ truyền đến bên ngoài động.
“Tư Đồ…” – Tiểu Hoàng kinh sợ, lòng hắn nhất định đang lo lắng lắm. Y vừa định trả lời thì đã bị Ân Tịch Ly cản lại, cười nhẹ – “Viên Liệt muốn so qua mấy chiêu với hắn, không cần phải gấp gáp đâu, ta có việc còn muốn nói với con.”
Tiểu Hoàng gật đầu, lại nghe thấy tiếng so chiêu truyền tới từ ngoài kia. Tiểu Hoảng nghe thấy được có tiếng gió đang rền lên từ bốn phía thì khẽ giật mình. Người tên là Viên Liệt kia lợi hại như vậy sao? Có thể so qua nhiều chiêu như vậy với Tư Đồ?
Ân Tịch Ly thấy nét mặt lo lắng của Tiểu Hoàng thì bất đắc dĩ lắc đầu, nói – “Bọn ta ở tại đảo thần tiên trên miền cực Bắc, khi nào con rỗi rãi thì cứ cùng Tư Đồ đến thăm.”
Tiểu Hoàng hấp háy đôi mắt – “Đảo thần tiên, thật sự là thần tiên sao?”
Ân Tịch Ly nhịn không được cười rộ lên, đưa tay nhéo má Tiểu Hoàng – “Quả là thú vị quá đi, theo ta cùng về đảo đi nhé.”
Tiểu Hoàng lại khẩn trương lên – “Nhưng Tư Đồ sẽ lo…”
Ân Tịch Ly khẽ thở dài, lấy trong lòng ra một vật gì đó rồi nhét vào trong áo Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng cúi xuống nhìn mà sửng sốt – “…”
Ân Tịch Ly cười nhẹ – “Không chỉ có bùa hộ mệnh của Tư Đồ và Hắc Vân Bảo, còn có cả cho Tô Mẫn. Dùng ra làm sao, con hẳn biết rõ ràng nhất, phải không hở?”
Tiểu Hoàng cất kỹ vật ấy đi, rồi gật đầu với Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly lại nhìn Tiểu Hoàng một lúc rồi mỉm cười đứng lên – “Con có thể đi rồi, bảo trọng lấy. Nếu Tư Đồ khi dễ con, cứ tìm đến ta.”
Tiểu Hoàng mỉm cười lắc đầu – “Huynh ấy không có đâu.”
Ân Tịch Ly gật đầu, quay người ra khỏi động.
Bên ngoài động, Tư Đồ và Viên Liệt đang đánh đến khó phân thắng bại, Tư Đồ thầm sợ hãi, con người này công phu tuyệt đối không dưới cơ hắn. Còn Viên Liệt cũng bội phục trong lòng, Tư Đồ không hổ danh là võ học kỳ tài trăm năm mới gặp, tuổi còn trẻ mà công phu đã đến được mức này.
Bọn họ đang đánh rất hăng say, chợt nhác thấy bóng một người áo trắng đang đi ra khỏi động, nói – “Đừng đánh nữa, đã từng tuổi nào rồi hả?”
Viên Liệt thu chiêu lại, lùi đến bên cạnh người kia. Tư Đồ cũng ngước lên nhìn, rồi chấn động.
Người trước mắt kia giống Tiểu Hoàng in hệt, chỉ là nét của Tiểu Hoàng trong trẻo hơn, còn người này lại có vài phần xa lìa trần thế, là Ân Tịch Ly sao…
Ân Tịch Ly quan sát Tư Đồ xong rồi gật đầu, nói – “Cố gắng chăm sóc tốt cho Tiên Tiên, ta đi đây.”
Tư Đồ thấy Ân Tịch Ly và Viên Liệt cùng sóng vai đi về phía xa xăm, trước khi vào trong động, hắn quay lại nói – “Nhạc phụ đại nhân đi thong thả.”
Ân Tịch Ly và Viên Liệt đều giật mình, sau đó Tư Đồ hô một tiếng “Tiên Tiên” thì hối hả chạy vào trong động. Ân Tịch Ly cười to lên rồi nói – “Thú vị đấy, thú vị đấy!” – rồi cùng Viên Liệt đi xa dần xa.
Tiểu Hoàng trông thấy nụ cười dị dạng trên bộ mặt của Thần Quý thì biết đại sự chẳng lành. Y cố gắng hết sức để chính bản thân mình không hoảng loạn, rồi dựa vào thân cây chăm chăm nhìn Thần Quý đang từng bước tiến về phía mình, nghĩ ngợi xem có cách nào chạy thoát được hay không…
Đúng lúc đó, từ chỗ mà Thần Quý rơi xuống bất thình lình rơi thêm một người nữa, người này vừa đáp xuống lại vùng lên lao về phía Thần Quý, đưa cả hai tay thóp lấy cổ của gã. Sau khi đã chế ngự được gã thì quay sang nói với Tiểu Hoàng – “Chạy mau!”
Tiểu Hoàng giật thót, nhìn thấy kẻ đang chế ngự Thần Quý mặc trên người bộ y phục nội thị, trông rất đỗi gầy gò, trên khuôn mặt có một vết sẹo rất dài xấu xí, chính là Văn Xương Minh.
Tiểu Hoàng nhìn Thần Quý vùng vẫy đánh lại Văn Xương Minh thì sửng sốt. Văn Xương Minh cũng không biết võ công, Thần Quý là hoàng tử, dù rằng thường ngày gã giả vờ bệnh hoạn nhưng công phu quyền cước cơ bản hẳn nhiên phải biết. Gã thấy một tên nô tài như Văn Xương Minh còn dám đánh mình thì bốc lửa giận bừng bừng đánh lại, tóm lấy Văn Xương Minh hung dữ quẳng về phía trước rồi nhảy xổ vào tung quyền đánh tán lọan, bộ dáng trông rất hung ác độc địa. Văn xương mình làm sao là đối thủ của gã dược, đành liều mạng tóm lấy Thần Quý cho Tiểu Hoàng bỏ chạy thật mau.
Tiểu Hoàng thối lui đến phía sau Thần Quý, bây giờ nếu như y bỏ đi thì Văn Xương Minh sẽ phải chết…hơn nữa cũng khó lòng đảm bảo Thần Quý sẽ không đuổi theo. Nghĩ lại, Tiểu Hoàng lấy chiếc trủy thủ mà Tư Đồ cho y ra khỏi áo, rút trủy thủ ra xong, Tiểu Hoàng tiến tới, đâm phập con dao vào sau lưng Thần Quý.
“A…” –Thần Quý đau đớn tới nỗi phải thét lớn lên, trở một quyền định tống vào Tiểu Hoàng.
Dù Tiểu Hoàng hai tay trói gà không chặt, thế nhưng trước đây khi Tư Đồ cười đùa với y cũng đã dạy cho y được mấy chiêu. Y thấy Thần Quý tung một quyền đánh tới thì theo bản năng lùi về phía sau một bước, định giơ tay để chống đỡ…Một nắm đấm của Thần Quý trượt vào khoảng không, người gã cũng đau tới mức tuột xuống khỏi người Văn Xương Minh. Gã định đưa tay nhổ thanh dao sau lưng mình, nhưng dao của Tiểu Hoàng không nghiêng không lệch, cắm rất vừa vặn vào ngay chính giữa lưng Thần Quý, gã căn bản là không thể nào với tới.
Tiểu Hoàng thấy Thần Quý phát rồ lên vừa gào thét vừa lăn lộn thì thối lui về sau, nhưng khi dưới chân hươ vào khoảng không y mới hay rằng phía sau cánh rừng không phải là một vạt đất bằng phẳng mà là một sườn dốc. Chân y trơn tuột, liền trượt xuống về phía chân núi.
“Cẩn thận!” – Văn Xương Minh hô to, định vươn qua cứu người nhưng Thần Quý đã ngáng trước mặt y mắng to – “Cẩu nô tài, cẩu nô tài!”
Văn Xương Minh thấy gã cản đường thì đá văng gã ra những muốn đuổi theo xuống dưới, nhưng y đã bị Thần Quý kéo lấy ống quần. Ngay lúc đó, Văn Xương Minh chỉ thấy cách đó không xa một bóng đen cũng vừa mới chạy tới nơi.
Tư Đồ từ rất xa đã thấy Văn Xương Minh đứng ở nơi đó, và cả Thần Quý đang lăn lộn kêu gào thảm thiết trên mặt đất, con dao cắm trên lưng Thần Quý rõ ràng chính là con dao mà hắn đưa cho Tiểu Hoàng.
“Tiên Tiên đâu?” – Tư Đồ chẳng màng tính toán, hỏi Văn Xương Minh.
“Rơi xuống rồi.” – Văn Xương Minh chỉ về phía Tiểu Hoàng bị lăn xuống, Tư Đồ khi còn đang nghe lời của y thì đã chạy ào vào trong rừng.
Văn Xương Minh nhìn bóng lưng của tư đồ khuất xa thì dừng chân lại, cúi đầu nhìn Thần Quý còn đang mắng chửi luôn mồm dưới chân mình. Y ngồi xổm xuống nhìn gã – “Hoàng tử, có đau không hả?”
“Đau…đau chết mất, cứu ta.” – Thần Quý rống vào Văn Xương Minh
“Đau à?” – Văn Cương Minh đưa tay cầm lấy con dao, “Vậy thì rút ra” – Đoạn, mạnh tay rút soạt thanh dao ra ngoài.
“A…” – Cơn đau lúc rút thanh dao ra không thua lúc đâm vào là bao nhiêu, đều đau tới nỗi Thần Quý phải gào khóc luôn mồm, tức khắc lại bắt đầu chửi bới cẩu nô tài.
“Ừ phải, là hạng nô tài đấy.” – Văn Xương Minh ngồi xuống bên cạnh Thần Quý – “Ông trời coi như cũng nể mặt một cẩu nô tài, Thụy Vương là do ta giết đấy, bây giờ lại đến phiên ngươi. Ngươi có biết cái gì là ác nhân tất có ác nhân trị không?”
“…Mi không chết tử tế được đâu, hạng nô tài người không ra người quỷ không ra quỷ như mi.” – Thần Quý thóa mạ um lên. Văn Xương Minh chỉ im lặng nghe ở một bên, y lẩm bẩm – “Đúng thế đấy, ta giết nhiều người như vậy, tất nhiên sẽ không chết tử tế được. Nhưng này, vì sao ông trời không thu phục ta?” – Đoạn, Văn Xương Minh lại vung tay lên găm dao vào lưng Thần Quý.
“Á…” – Thần Quý thét lớn, càng mắng chửi thêm hung tợn, ác độc hơn nữa.
Nhìn thấy Thần Quý vẫy vùng như đang bị thiêu trong lửa đỏ, trên khuôn mặt của Văn Xương Minh chỉ có một vẻ thản nhiên. Y chỉ thì thầm – “A, vì sao tất cả mọi người đều phải đền tội, vì sao ta lại không? Ai đến cho ta báo ứng đây?”
Một lùc sau, trên mặt đất, trên tay của Văn Xương Minh toàn máu là máu. Thần Quý nằm trơ ra không còn cục cựa, mặt mũi gã đã trắng nhợt, chết mà đôi mắt còn không nhắm lại, mở to trừng lên như hai con mắt của cá chết, thẫn thờ nhìn vào Văn Xương Minh.
Văn Xương Minh nhìn gã lắc đầu tự hỏi – “Ông trời vì sao lại đối xử như vậy? Ngươi sinh ra trong nhà đế vương, so với thế nhân nhiều kẻ thảm thương đã là tốt đẹp hơn nhiều. Nhưng sao kết cuộc lại thảm như vậy hở. Nhưng mà không sao…không sao…bất quá cũng đúng thôi, kết cuộc của ta còn chưa tới đâu, ta đợi được, ta hẳn sẽ thảm hại hơn cả ngươi mới đúng.” – Nói xong, dùng tay áo tỉ mẩn lau sạch con dao, rồi nhặt chiếc vỏ dao tinh xảo ở cạnh đó lên, rồi tra dao vào lại trong vỏ. Văn Xương Minh đứng dậy, bước đi không hề ngoái đầu lại.
Tư Đồ lao xuống sườn núi, nhưng trước mắt hắn chỉ toàn cây cối um tùm, nào thấy bóng dáng Tiểu Hoàng ở nơi đâu? Không có khả năng đâu, Tiên Tiên chỉ mới ngã xuống chưa được bao lâu, vì sao không thấy người đâu cả? Bị thú hoang tha đi mất rồi? Bị kẻ xấu bắt mất rồi? Tư Đồ càng nghĩ càng kinh hãi, khẩn trương đến nỗi loay hoay tại chỗ. Sau đó hắn nghĩ lại rồi đơn giản là phóng lên ngọn cây nhìn. Chính hắn cũng giật mình, rừng cây rậm rạp quá, ít nhất cũng phải vạn mẫu. Tư Đồ thở thật sâu, quay về phía rừng cây rống to – “Tiên Tiên!”
Tư Đồ dùng hết mười thành nội lực của hắn. Hết thảy chim muông trong rừng đều nghe thấy, sợ hãi ùa chạy đi tứ tán. Tư Đồ cố gắng trấn an chính hắn, Tiên Tiên là bán tiên thể, không có con dã thú nào dám làm hại y đâu. Ổn định tinh thần trở lại, Tư Đồ dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh tứ bề. Nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động gì liên quan đến Tiểu Hoàng cả. Lòng Tư Đồ chùng xuống, không có tiếng động nào tức là vùng phụ cận không có người, chẳng lẽ…
Không dám xuống bên dưới, Tư Đồ vận dụng nội lực nghe ngóng thêm. lại nghe thấy có tiếng bước chân từ phía xa xa vọng tới. Hắn quay mặt lại nhìn thì thấy tất cả mọi thủ hạ của Hắc Vân bảo đều đã kéo tới. Thì ra vừa nãy Tư Đồ dùng hết mọi công lực của mình để gọi thì tất cả mọi người của Hắc Vân Bảo đều nghe thấy. Mộc Lăng và Lô Ngự Phong dẫn nhân mã cùng kéo đến, thấy Tư Đồ đang đứng trên ngọn cây thì vỡ lẽ ra. Mộc Lăng bảo mọi người – “Tất cả cùng vào rừng tìm đi, tìm không thấy thì chặt hết cây cối xuống!”
Mấy vạn bang chúng của Hắc Vân Bảo rải thảm tiến vào trong rừng. Lòng Tư Đồ rối như tơ vò, bất thình lình, hắn cảm nhận thấy một tia khí tức rất cổ quái.
Khí tức ấy đến từ phía rất sâu trong cánh rừng. Tư Đồ chợt hay vì sao hắn không thể nghe được tiếng động của bất kỳ vật sống nào, ấy là vì có một nội lực cực kỳ thâm hậu từ một cao thủ, người này đã dùng nội lực của mình để trấn áp tiếng động khắp nơi nơi. Tư Đồ kinh hãi, người có thể có được nội lực như thế này võ công tất nhiên cực kỳ cao, chưa hẳn đã dưới cơ hắn.
Đưa mắt thấy ở vạt rừng cứ hai ba bước lại cơ bản là có một người của Hắc Vân Bảo, Tư Đồ tung người tiến vào phía rừng sâu.
…
Tiểu Hoàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy cả người mình ê ẩm. Đầu óc y mơ màng nghĩ mình vừa bị rơi xuống vạt rừng, sau đó va đập vào cây cối, trước mắt tối sầm lại… Chậm rãi mở mắt ra, y nghe thấy bên tai âm thanh lập lòe bập bùng như đang có một đống lửa đang cháy đượm. Sau đó, đập vào mắt y là trần của một thạch động, sau đó lại nghe thấy tiếng nước nhỏ lộp độp, tí tách, trên trần hang động có một ngọn đèn dầu đang cháy sáng.
Tiểu Hoàng chậm rãi quay đầu lại, thấy bên đống lửa kia có bóng lưng của một người ngồi đó…Tấm lưng kia tuy khôi ngô nhưng gầy gò, thân vận hắc y, cầm một nhánh cây trong tay đang nhẹ nhàng cời lửa.
“Tư Đồ?” – Vừa ngay lúc Tiểu Hoàng mở miệng thì chợt nghĩ không phải. Người này tóc tai rất chỉnh tề, còn tóc của Tư Đồ dù thế nào cũng hơi rối mù lên. Hơn nữa giữa mái tóc của con người này còn điểm vài sợi tóc bạc xám…Tóc của Tư Đồ thì đen thật là đen, nhuyễn thật là nhuyễn, con người này chỉ có bóng lưng và khí chất có chút gì đó giống với Tư Đồ đó thôi, không phải hắn đâu.
Người kia lại dùng cành cây cời lửa một chút, rồi từ tốn quay đầu lại, để Tiểu Hoàng thấy một phía khuôn mặt mình.
Tiểu Hoàng cách con người này chỉ năm, sáu thước, thấy được thật rõ ràng khuôn mặt của người ấy thì không khỏi tán thán, thật sự là rất ưa nhìn. Người kia xem chừng tuổi đã không còn trẻ, nếu có một khuôn mặt ưa nhìn như vậy thì không phải là thanh tú, mà là anh tuấn. Thấy rõ hình dáng của ông ta xong, Tiểu Hoàng chợt thấy khí chất của người này với Tư Đồ có đôi phần giống nhau, cho dù hình dáng không phải là giống lắm. Nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Tư Đồ ở trên tòa dương đài ấy, Tư Đồ ngồi trên một tảng đá, dáng đổ nghiêng nghiêng, tỏa ra một thứ cuồng ngạo, lãnh đạm nhưng lại không có chút ác ý nào.
Người kia thấy Tiểu Hoàng tỉnh thì quay đầu lại, nhìn y xem chừng có điều gì rất hứng thú, đưa đôi tay thon gầy sờ lên chiếc cằm thanh tú của y, trong đôi mắt sâu hút kia hàm chứa mấy phần hiếu kỳ, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng cũng nhìn kỹ ông ta một chút. Con người này càng trông càng thấy khôi ngô, mũi cao nhưng không khoằm như chim ưng mà rất thẳng, làn môi mỏng, cũng rất vừa vặn.
Hai người đối diện nhìn nhau một lúc, người kia bất đồ bật cười lên, khóe môi khẽ nhoẻn ra, vẽ lên một dấu vết nhẹ nhàng, thật sự rất đẹp…
Thấy người nọ cười lên, Tiểu Hoàng đỏ mặt, vì sao mình lại nhìn chằm chằm vào người ta thế cơ chứ, dù rằng người đó cũng đang chăm chăm nhìn mình.
Người ấy buông nhánh cây trong tay xuống, hỏi Tiểu Hoàng – “Có sợ không?”
Tiểu Hoàng có đôi chút giật mình, lần đầu tiên nghe thấy thì cảm giác thanh âm của người này mát lạnh, trong vắt và êm tai, sau đó mới phản ứng lại câu hỏi có sợ không từ người ấy, thành thật lắc đầu. Lòng tự nhủ, vì sao mình phải sợ nhỉ, dung mạo đẹp như vậy, lại còn có gì đó giống Tư Đồ nữa.
Người kia thấy Tiểu Hoàng thành thật lắc đầu thì nhẹ nhàng chống đầu gối đứng lên.
Cao thật, Tiểu Hoàng tự nhủ, so với Tư Đồ cũng không thua kém bao nhiêu. Thấy ông ta đứng lên, Tiểu Hoàng cũng muốn gượng dậy, người kia khoát khoát tay với y – “Đừng nhúc nhích, động tới vết thương trên chân.”
Tiểu Hoàng lúc này mới cảm giác được trên chân hơi nhói đau, liền tỏ vẻ khẩn cầu nhìn vào chân mình, khiến cho người kia bật cười khe khẽ. Ông ta lắc đầu – “Sao lại ngốc như vậy?”
Tiểu Hoàng nhận ra người ta mắng mình ngốc thì đỏ mặt không nói thành lời.
“Ta tên là Viên Liệt.” – Người kia nói với Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng khẽ giật mình, thầm nghĩ, họ Viên, không phải là hoàng tộc đấy sao?
Người nọ nói xong thì đi ra ngoài, nhỏ giọng bảo – “Tịch Ly à, nó tỉnh rồi.”
Tiểu Hoàng sửng sốt, dường như không thể tin được mà giương mắt nhìn lên, mới phát giác ra rằng mình đang nằm trong một sơn động. Sau khi nhìn ra khỏi cửa động,Tiểu Hoàng mới thấy, đứng trước cửa động là một người toàn thân mặc trường sam màu trắng. Người ấy đang nghiêng nghiêng đầu nhìn vào y mỉm cười.
Tiểu Hoàng không rõ ràng lắm, người ấy có phải rất giống chính mình hay không? Nhưng dẫu sao, con người xuất hiện trong bức tranh mà hoàng đế và Tề Dịch giữ gìn như báu vậy ấy ở ngoài đời còn sống động hơn hẳn, linh động như thần tiên, hơn nữa nhìn qua thì thấy tuổi hãy còn trẻ.
Người này chính là Ân Tịch Ly sao? Tiểu Hoàng mở to hai mắt ra nhìn chăm chú vào người ấy. Không sai đi đâu được, đích thực là Ân Tịch Ly rồi.
Thấy Tiểu Hoàng chăm chú nhìn vào mình, Ân Tịch Ly từ tốn đi vào trong động, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, đưa tay xoa nắn gò má y.
Tiểu Hoàng cảm thấy tay của người rất ấm áp.
Vừa chớm mở miệng ra định hỏi – “Là…Ân…” – nhưng còn chưa hết câu, Tiểu Hoàng đã bị Ân Tịch Ly tóm lấy cái mũi nhéo nhéo – “Gọi là gì hử?!”
Tiểu Hoàng chu chu miệng, thấy Ân Tịch Ly hung dữ như vậy thì bèn nho nhỏ kêu một tiếng – “Phụ thân…”
Vậy mà, Ân Tịch Ly nghe một tiếng gọi cha của Tiểu Hoàng xong thì sửng sốt vô cùng, mãi lâu sau đó mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của Tiểu Hoàng, thấp giọng gọi – “Ngoan.”
“Tiên Tiên…” – Chợt nghe tiếng của Tư Đồ truyền đến bên ngoài động.
“Tư Đồ…” – Tiểu Hoàng kinh sợ, lòng hắn nhất định đang lo lắng lắm. Y vừa định trả lời thì đã bị Ân Tịch Ly cản lại, cười nhẹ – “Viên Liệt muốn so qua mấy chiêu với hắn, không cần phải gấp gáp đâu, ta có việc còn muốn nói với con.”
Tiểu Hoàng gật đầu, lại nghe thấy tiếng so chiêu truyền tới từ ngoài kia. Tiểu Hoảng nghe thấy được có tiếng gió đang rền lên từ bốn phía thì khẽ giật mình. Người tên là Viên Liệt kia lợi hại như vậy sao? Có thể so qua nhiều chiêu như vậy với Tư Đồ?
Ân Tịch Ly thấy nét mặt lo lắng của Tiểu Hoàng thì bất đắc dĩ lắc đầu, nói – “Bọn ta ở tại đảo thần tiên trên miền cực Bắc, khi nào con rỗi rãi thì cứ cùng Tư Đồ đến thăm.”
Tiểu Hoàng hấp háy đôi mắt – “Đảo thần tiên, thật sự là thần tiên sao?”
Ân Tịch Ly nhịn không được cười rộ lên, đưa tay nhéo má Tiểu Hoàng – “Quả là thú vị quá đi, theo ta cùng về đảo đi nhé.”
Tiểu Hoàng lại khẩn trương lên – “Nhưng Tư Đồ sẽ lo…”
Ân Tịch Ly khẽ thở dài, lấy trong lòng ra một vật gì đó rồi nhét vào trong áo Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng cúi xuống nhìn mà sửng sốt – “…”
Ân Tịch Ly cười nhẹ – “Không chỉ có bùa hộ mệnh của Tư Đồ và Hắc Vân Bảo, còn có cả cho Tô Mẫn. Dùng ra làm sao, con hẳn biết rõ ràng nhất, phải không hở?”
Tiểu Hoàng cất kỹ vật ấy đi, rồi gật đầu với Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly lại nhìn Tiểu Hoàng một lúc rồi mỉm cười đứng lên – “Con có thể đi rồi, bảo trọng lấy. Nếu Tư Đồ khi dễ con, cứ tìm đến ta.”
Tiểu Hoàng mỉm cười lắc đầu – “Huynh ấy không có đâu.”
Ân Tịch Ly gật đầu, quay người ra khỏi động.
Bên ngoài động, Tư Đồ và Viên Liệt đang đánh đến khó phân thắng bại, Tư Đồ thầm sợ hãi, con người này công phu tuyệt đối không dưới cơ hắn. Còn Viên Liệt cũng bội phục trong lòng, Tư Đồ không hổ danh là võ học kỳ tài trăm năm mới gặp, tuổi còn trẻ mà công phu đã đến được mức này.
Bọn họ đang đánh rất hăng say, chợt nhác thấy bóng một người áo trắng đang đi ra khỏi động, nói – “Đừng đánh nữa, đã từng tuổi nào rồi hả?”
Viên Liệt thu chiêu lại, lùi đến bên cạnh người kia. Tư Đồ cũng ngước lên nhìn, rồi chấn động.
Người trước mắt kia giống Tiểu Hoàng in hệt, chỉ là nét của Tiểu Hoàng trong trẻo hơn, còn người này lại có vài phần xa lìa trần thế, là Ân Tịch Ly sao…
Ân Tịch Ly quan sát Tư Đồ xong rồi gật đầu, nói – “Cố gắng chăm sóc tốt cho Tiên Tiên, ta đi đây.”
Tư Đồ thấy Ân Tịch Ly và Viên Liệt cùng sóng vai đi về phía xa xăm, trước khi vào trong động, hắn quay lại nói – “Nhạc phụ đại nhân đi thong thả.”
Ân Tịch Ly và Viên Liệt đều giật mình, sau đó Tư Đồ hô một tiếng “Tiên Tiên” thì hối hả chạy vào trong động. Ân Tịch Ly cười to lên rồi nói – “Thú vị đấy, thú vị đấy!” – rồi cùng Viên Liệt đi xa dần xa.
/109
|