– Thế sự phân nhiễu –
“Thượng mã phong?” – Tư Đồ dở khóc dở cười nhìn Tương Thanh – “Thật là, ông ta đã từng tuổi này mà còn đến kỹ viện sao?”
“Bang chủ…” – Tương Thanh tỏ ra bất đắc dĩ, thấp giọng hỏi – “Tôi cảm thấy có hơi chút kỳ lạ, có cần gọi Mộc Lăng đến xem thử không?”
Tư Đồ gật đầu – “Ngươi đi gọi đi, chúng ta đến đó trước. Ông ta chết ở chỗ nào vậy?”
“Ở Tây Tử Lâu.” – Tương Thanh đáp xong thì rảo bước đi tìm Mộc Lăng.
Tư Đồ nhíu mày ngẫm nghĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm – “Tây Tử Lâu, trùng hợp vậy sao?”
Hoàng Bán Tiên đứng bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng cúi đầu trầm tư của Tư Đồ, đột nhiên cảm thấy gương mặt của Tư Đồ so với lúc mới quen đã trở nên nhu hòa hơn đôi chút, không hề giống với ấn tượng bá đạo thô lỗ của lần đầu gặp gỡ. Diện mạo của Tư Đồ thật đúng là có thể dùng hai chữ “bá đạo” để hình dung. Này mắt, này mũi, này miệng, những đường nét kì dị như vậy chỉ có hắn mới có thể có. Nếu là ở người khác thì sẽ chẳng ra làm sao, nhưng hiện hữu nơi hắn thì có một vẻ tự nhiên không biết phải nói sao cho phải.
Hoàng Bán Tiên đang lúc ngẩn người thì chợt cảm thấy từ cằm mình truyền đến cảm giác ấm áp. Y cả kinh nhìn lại mới hay Tư Đồ chẳng biết từ khi nào đã ở ngay trước mặt, ngón tay khẽ vân vê cằm mình.
“Sao thế? Nhìn ta tuấn tú quá ư?” – Tư Đồ hỏi mà cứ như chắc nịch mười phần.
Tiểu Hoàng theo bản năng lắc đầu.
Tư Đồ nhướn mày – “Vậy thì là xấu xí rồi.” – Lần này giọng rõ là trần thuật, kỳ thật lại là nghi vấn.
Tiểu Hoàng nhịn không được bèn nhoẻn miệng cười.
“Rốt cuộc là tuấn tú hay xấu xí hả?” – Tư Đồ kề sát vào mặt y mà hỏi – “Mà khoan, tuấn tú hay không cũng không quan trọng, điểm mấu chốt là ngươi có thích nhìn không hay thôi.”
Hoàng Bán Tiên nghiêm nét mặt lại, thành thật gật đầu.
Tư Đồ mỉm cười buông tay ra, lui lại phía sau nhìn Tiểu Hoàng chăm chú, thật lâu sau mới nói – “Ta thích tính tình của ngươi nha, nói thật không khó nghe, mà nói dối cũng không khiến người ta ghét.” – Hắn nói xong rồi thì nắm lấy bàn tay Tiểu Hoàng, xoay người kéo y đi về phía khu chợ đêm rực rỡ ánh đèn của phủ Hàng Châu.
Đi được một đoạn thì thấy được hồ Tây Tử, cũng thấy được khu chợ đêm treo đèn ***g tầng tầng lớp lớp. Tư Đồ bèn nói – “Ta muốn đến Tây Tử Lâu một chuyến.”
Hoàng Bán Tiên ngẩng đầu lên nhìn hắn không nói gì, chỉ gật đầu.
Tư Đồ nhìn lại đoạn đường vừa đi qua, thảng như có đôi chút giật mình, chỉ ngược về hỏi Tiểu Hoàng – “Ngươi nhìn xem.”
Hoàng Bán Tiên ngoảnh đầu nhìn lại nơi vừa đi qua, thấy từng tốp năm ba người đi đường, đâu đó có một vài ngọn đèn dầu tù mù, nhìn mãi chẳng thấy có gì lạ, vì thế liếc nhìn Tư Đồ tỏ ra khó hiểu.
“Không cảm thấy có gì kỳ quái à?” – Tư Đồ nhìn lại đoạn đường đã đi qua, rồi lại nhìn đoạn đường chưa đi qua, bảo – “Rõ ràng là cùng một con lộ, vì sao phía trước mặt so với phía sau lưng thì náo nhiệt hơn, nơi đã đi qua thì quạnh quẽ hơn nơi chưa đi qua?”
Tiểu Hoàng nháy mắt mấy cái, nở nụ cười, nói với Tư Đồ – “Cũng có những người nghĩ ngược lại hoàn toàn với huynh. Trong mắt họ thì phía sau so với phía trước mặt sẽ náo nhiệt hơn, nơi chưa đi qua thì quạnh quẽ hơn nơi đã đi qua.”
“Ừ…” – Tư Đồ cảm thấy có lý, đưa tay vuốt cằm cân nhắc – “Ngươi nói xem là vì sao?”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng phủi những hạt bụi chẳng biết vương trên tay áo Tư Đồ từ lúc nào, mỉm cười đáp – “Bởi vì huynh là một người luôn nhìn về phía trước, không cần biết là gặp khó khăn gì, lúc nào cũng sẽ luôn luôn nhìn về phía trước để vượt qua. – Nói xong thu tay về, ngẩng mặt nhìn hắn – “Như vậy tốt mà.”
Tư Đồ nhìn thấy tay áo đã được phủi sạch sẽ của mình mà hỏi – “Vậy còn ngươi? Ngươi cảm thấy nơi đã đi qua tốt, hay nơi chưa đi qua tốt?”
Tiểu Hoàng không nói gì, chỉ cười nhẹ, nâng ngón tay chỉ vào một chỗ cách đó không xa – “Nơi đó chính là Tây Tử Lâu.”
Tư Đồ không nhìn theo tay chỉ của Hoàng Bán Tiên mà vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng – “Ta không thể không đi.”
Hoàng Bán Tiên gật đầu, thanh âm trầm xuống – “Ta hiểu mà.”
“Ta muốn dẫn ngươi cùng đi.” – Tư Đồ nói tiếp – “Nhưng ta không biết vì sao.”
Y lại gật đầu – “Ừ!”
Sau đó, Tiểu Hoàng được Tư Đồ nắm tay đi về phía khu chợ đêm càng lúc càng phồn hoa, rồi rẽ vào Tây Tử Lâu.
Bởi vì nơi này có người chết, huống hồ nạn nhân là một đại nhân vật ở địa phương nên không khí có phần khẩn trương. Tương Thanh và Mộc Lăng đã đến trước, Mộc Lăng muốn xem thi thể nhưng lại bị quan sai của địa phương cản trở.
“Nhà ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Làm sao lại có chuyện hoang đường như vậy, để cho ta xem thi thể khắc biết tử vong như thế nào ngay.” – Mộc Lăng cau mày nói với quan sai.
“Không được, dù chỉ xem cũng không được.” – Vị quan sai kia đã đứng tuổi, vừa xua tay vừa nói – “Người đó là bị hoa yêu tác quái đoạt mệnh, xem rồi có khi sẽ gặp phải ả đó.”
Mộc Lăng trừng mắt – “Đời này lão tử đã gặp nhiều hoa lắm rồi, nhưng chưa từng gặp hoa yêu. Cứ để cho ả tìm đến đi. Ta sẽ giúp ả chữa bệnh.” – Y vừa nói vừa đẩy quan sai kia sang một bên, hướng đến thi thể Tiền Lão Lục đang được phủ kín mít bằng vải trắng. Quan sai những muốn đến chặn đường lần nữa nhưng lại bị Tương Thanh cản lại.
Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng đi vào bên trong Tây Tử Lâu nhưng không đến xem thi thể mà ngồi lại ở giữa phòng. Hầu hết người ta khi đến một nơi xa lạ chắc chắn sẽ chọn đứng ở một góc phòng, cẩn trọng quan sát những người xung qanh. Nhưng cũng có một loại người khác, cho dù đi đến đâu cũng sẽ đứng ngay trung tâm, đón nhận ánh nhìn chăm chú của người khác – Và Tư Đồ chính là người như thế.
Mộc Lăng lật tấm vải trắng phủ trên thi thể Tiền Lão Lục lên. Cùng lúc đó, Tư Đồ khẽ nghiêng người ngăn cản tầm mắt Hoàng Bán Tiên. Tương Thanh nói không sai, Tiền Lão Lục quả thật chết không được vinh dự cho lắm, thi thể vẫn giữ nguyên tình trạng lõa lồ. Tư Đồ không muốn làm bẩn mắt Hoàng Bán Tiên, nên nhanh chóng đẩy y về phía sau.
Tiểu Hoàng thật ra không hề tò mò muốn nhìn, dù sao thì thi thể ấy cũng chả có gì đẹp đẽ.
Mộc Lăng ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ càng thi thể Tiền Lão Lục, chợt giật nảy mình. Tiền Lão Lục này quả thật chết vì thượng mã phong, nhưng nguyên nhân chủ yếu lại là do dùng quá liều dược vật thúc tình. Rất có thể là bị người ta đầu độc. Mộc Lăng xem xét một phen rồi phủ kín thi thể lại, đi đến chỗ Tư Đồ báo lại kết quả.
Tư Đồ hơi vuốt cắm, gọi lão bản nương của Tây Tử Lâu đến.
Người đi đến là một nữ tử khoảng độ bốn mươi tuổi. Xem ra thì Lục Âm gặp lúc ban sáng chỉ là chủ nhân của thuyền hoa mà thôi. Lão bản nương dường như khiếp sợ khí thế của Tư Đồ nên ngoan ngoãn đi tới, miệng nói nhỏ – “Tác nghiệt, hoa yêu tác nghiệt sao lại tìm đến chỗ chúng ta chứ? Chẳng phải vẫn bảo ác quỷ không đến kỹ viện sao? Vậy sao lại xuất hiện yêu tinh thế này?”
Tư Đồ liếc nhìn bà ta nhưng không nói gì. Tương Thanh bèn mở miệng hỏi – “Hầu Tiền Lão Lục là cô nương nào?”
“Là Vân Tước Nhi.” – Lão bản nương đưa tay vẫy gọi một cô nương đang khóc sướt mướt. Nữ tử tên gọi Vân Tước Nhi vội vàng tiến đến, vừa quệt nước mắt vừa cúi chào mọi người.
Tư Đồ khẽ nhìn nàng ta, phấn son đạm mạc, cũng không phục trang diêm dúa như các thanh lâu nữ tử khác. Chỉ có điều, việc nàng dùng khăn tay chấm nước mắt rõ ràng là làm trò, tuy rằng lệ rơi nhưng trong ánh mắt không hề thấy được sự thương tâm, khiến cho những phần lịch sự tao nhã hoàn toàn mất hết. Tư Đồ liếc mắt thôi cũng đủ hiểu nàng ta không phải thật sự đau lòng. Dù gì cũng chỉ là một ân khách, đã thế còn chết ở trên giường. Nha đầu kia trong lòng hẳn là chỉ có sự ghê tởm không nói nên lời mà thôi, làm gì mà biết đau lòng chứ.
Bản thân cảm thấy có đôi phần chán nản nên Tư Đồ quay sang nhìn Tiểu Hoàng, chỉ thấy y lẳng lặng đứng một bên, chăm chú nhìn thi thể bị phủ trắng, lại chuyển sang chỗ nữ tử kia, trong mắt tràn ngập những tiếc thương. Tư Đồ bỗng thấy tò mò không rõ tiểu hài tử đang tiếc thương gì. Là tiếc thương Tiền Lão Lục chết không đáng, hay là đồng tình với những giọt nước mắt ra vẻ thê thảm của cô nương kia? Rồi hắn chợt nghĩ bộ dáng Tiểu Hoàng lúc khóc thì sẽ như thế nào nhỉ…
Đang lúc miên man suy nghĩ thì ngoài cửa truyền đến tiếng thở dài của một ai đó – “Ai nha…Hoa yêu lại tác quái sao?”
Tư Đồ và Tiểu Hoàng cảm thấy thanh âm này rất quen tai, nương theo giọng nói mà nhìn lại thì thấy một thân ảnh màu trắng từ ngoài cửa nhanh nhẹn tiến vào, ra là Tiếu Lạc Vũ.
Tiếu Lạc Vũ ở phủ Hàng Châu xem như một kẻ rất có địa vị, huống hồ Tây Tử Lâu vốn là sản nghiệp của y. Vậy nên y đi đến đâu, các cô nương cung kính thối lui đến đó.
“Tư Đồ bang chủ.” – Tiếu Lạc Vũ chắp tay vái chào, khẽ đánh mắt nhìn sang Hoàng Bán Tiên, lộ ra vẻ kinh hỉ – “Chà, Hoàng tiểu tiên sinh cũng đến đây sao? Vừa khéo, thỉnh bán tiên cứu dân chúng phủ Hàng Châu với.”
Hoàng Bán Tiên bị y nhìn thì rất sửng sốt, có đôi chút khó hiểu đáp trả lại. Vừa đúng lúc đó thì Tiếu Lạc Vũ mỉm cười thốt ra lời kia, khiến Tiểu Hoàng phát lạnh cả người, vô thức nép sát vào người Tư Đồ.
“Bán Tiên?” – Quan sai đang đứng một bên tiến lên hỏi Tiểu Hoàng – “Vị tiểu tiên sinh này chính là thần tiên sống trong truyền thuyết, Hoàng Bán Tiên đây sao? Thật tốt quá, là trời xanh hiển linh, phái Hoàng tiên sinh đến đây để giải mối nguy này mà!” – Ông ta nói xong liền muốn vươn tới nắm lấy tay Hoàng Bán Tiên. Đáng tiếc, tay còn chưa kịp chạm vào đã bị Tương Thanh một cước đá văng ra ngoài.
Người quan sai văng đi rất xa, đụng thẳng vào một bàn trà, đau đến nghiến răng nghiến lợi, giương mắt nhìn Tương Thanh đầy khó hiểu. Kỳ thật ông ta nên cảm tạ Tương Thanh vừa cứu ông ta một mạng, bởi vì vừa rồi nếu Tương Thanh không nhanh lẹ ra tay thì Tư Đồ đã chém ông ta rồi.
Tư Đồ chau mày, liếc Tương Thanh một cái – “Nhiều chuyện!”
Tương Thanh khẽ đánh mắt về phía Tiếu Lạc Vũ, ý bảo – “Nơi này là địa bàn của người ta, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”
Mộc Lăng nói với Tiếu Lạc Vũ – “Ngay cả Tiếu trại chủ cũng tin mấy lời đồn vô căn cứ về hoa yêu sao?”
Tiếu Lạc Vũ cười nhạt bảo – “Mộc tiên sinh có điều không biết. Đây đã là nạn nhân thứ sáu của hoa yêu ở phủ Hàng Châu rồi đấy. Người chết đều là nam tử, và đều chết vì thượng mã phong.”
“Ai da da…” – Lão bản nương cũng là một kẻ thức thời, vội chạy đến vái chào Hoàng Bán Tiên – “Tiểu thần tiên ơi, hoa yêu này chuyên chọn khách nhân của thanh lâu mà xuống tay, hiện tại việc làm ăn của chúng ta ngày một trì trệ, ân khách chẳng có mấy ai dám đến cả. Các cô nương ở đây đều là dựa vào đó mà sinh sống. Nếu cứ thế này mãi, chỉ sợ mọi người đều sẽ chết đói mất thôi.” – Bà ta nói xong liền quay lại bảo các cô nương – “Mau! Mau đến đây! Tất cả đều quỳ xuống cầu xin tiểu thần tiên cứu chúng ta mau!”
Bà ta vừa dứt lời thì hàng trăm cô nương ở Tây Tử Lâu nhất loạt quỳ xuống, cầu Tiểu Hoàng mau bắt được hoa yêu, cứu giúp các nàng. Bên ngoài, dân chúng vừa nghe vị này chính là thần tiên sống trong truyền thuyết cũng vội vàng quỳ xuống, cầu y hàng yêu trừ ma.
Tư Đồ vốn tưởng rằng tiểu hài tử ở bên cạnh hắn sẽ sợ đến mức hoảng thần thất thố, nhưng lại hoàn toàn không ngờ rằng ngoại trừ việc lòng bàn tay ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, thì không thể hiện ra bất kỳ chút bối rối nào. Tiểu Hoàng cúi đầu như đang lo lắng điều gì đó. Sau đó, y ngẩng lên nhìn Tiếu Lạc Vũ cùng những nữ tử đang quỳ kia, thế nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ lạnh nhạt.
Tư Đồ thấy tiểu hài tử ngẩng lên, ánh mắt như muốn hỏi – “Huynh không phải muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Tiền Lão Lục, giúp huynh đệ trong bang báo thù ư?”
Tư Đồ gật đầu, thản nhiên nói – “Tiền Lão Lục là người của Hắc Vân Bảo, dĩ nhiên phải tra cho rõ sự việc, là hoa yêu cũng được mà là nhân yêu thì cũng vậy thôi, giết người phải đền mạng. Chỉ cần hại chết huynh đệ Hắc Vân Bảo ta thì đều phải đền mạng!”
“Mạng người quan trọng, tra án mạng đương nhiên là trách nhiệm của quan phủ bọn ta…” – quan sai vừa rồi bị Tương Thanh đá từ tốn đứng dậy, hẳn nhiên là trong lòng vẫn còn ghi hận.
Tư Đồ lạnh lùng ném cho ông ta một cái liếc mắt sắc lẻm, khiến ông ta sợ hãi đến mức phải thoái lui về phía sau. Ông ta đang định nói gì đó, chợt nghe Hoàng Bán Tiên nhẹ nhàng lên tiếng – “Muốn ta bắt hoa yêu cũng được…nhưng, các ngươi không được nhúng tay vào.”
Mọi người nghe Hoàng Bán Tiên hứa giúp đỡ đều hưng phấn bắt đầu nháo nhào bàn tán. Tiếu Lạc Vũ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng thật lâu, sau đó mỉm cười bảo – “Vậy làm phiền Hoàng tiểu tiên sinh, tại hại sẽ chờ tin tốt lành.” – nói xong liền dẫn người rời đi.
Tư Đồ vẫn không nói gì, phân phó Tương Thanh và Mộc Lăng mang thi thể về khám nghiệm qua, sau đó kéo Hoàng Bán Tiên rời đi.
Tiểu Hoàng bước chân không nhanh bằng Tư Đồ, bị hắn lôi kéo một đoạn đường đã thở hổn hển không ra hơi. Cuối cùng Tư Đồ ngừng lại, lẩm bẩm lầm bầm dường như đang nói một mình – “Ngươi không cần tự mình lội vào chỗ nước đục, người ta rõ ràng là cố ý tìm đến ngươi.”
Tiểu Hoàng thở dốc, nhìn về phía Tây Tử Lâu sau lưng mình – “Không quan trọng, cái gì nên tới thì sẽ tới, cứ thế mà đi ắt sẽ có đường ra thôi.”
“Chỉ bởi vì…như vậy thôi sao?” – Tư Đồ nhướn mi.
“Còn có…những cô nương ấy quả thật rất đáng thương.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng.
“Bọn họ sao lại đáng thương?” – Tư Đồ cười nhạt – “Chẳng phải là một đêm phu thê à? Thế mà thấy người ta chết cũng không thật lòng nhỏ một giọt nước mắt nữa.”
Hoàng Bán Tiên lắc đầu – “Ngay cả thương tâm cũng đã quên mất, vậy mới là đáng thương đó. Một người ân khách chết đi, cô nương ta không vì hắn thương tâm, bất quá cũng chỉ là một mình nàng ta phụ lòng. Nhưng nếu một ngày kia, người chết là nàng ta, thì trong số hằng hà sa số những ân khách không đếm được ấy, có ai sẽ vì các nàng thương tâm khổ sở? Số người phụ các nàng đâu phải chỉ có một. Chân tình đổi chân tình, phụ lòng đổi vô tình, xem như cũng công bằng đi.”
Tư Đồ buồn cười xoa nhẹ quai hàm Hoàng Bán Tiên – “Tuổi tác ngươi không lớn, cũng chưa trải nhiều sự đời, thế mà thế sự hỗn loạn lại có thể thấu triệt hết. Vậy ngươi nói cho ta hiểu xem, vì sao ta lại cảm thấy ngươi đáp ứng hỗ trợ họ là còn có nguyên nhân khác?”
Tiểu Hoàng đỏ ửng mặt mày, nhẹ giọng đáp – “Vài năm tới ta ngụ ở Hắc Vân Bảo…xem như cũng là người của hắc bang. Vậy nên giúp đồng môn báo thù…hẳn cũng đúng mà?”
Tư Đồ nở nụ cười, một lúc sau mới nâng cằm Tiểu Hoàng lên, nhìn sâu vào mắt y – “Mới khen ngươi thành thật thì đã lại không thành thật rồi. Cái gì mà là người của hắc bang chứ? Ngươi trong lòng hiểu rất rõ, bản thân mình rốt cuộc là người của ai mà.” – Nói xong liền kéo Tiểu Hoàng vào lòng, hôn nhẹ lên thái dương y – “Ngươi đang khiến ta rất vui nha…Dù cho ngươi làm gì thì cũng đều rất hợp ý ta, ngươi nói xem có thú vị không nào?”
“Thượng mã phong?” – Tư Đồ dở khóc dở cười nhìn Tương Thanh – “Thật là, ông ta đã từng tuổi này mà còn đến kỹ viện sao?”
“Bang chủ…” – Tương Thanh tỏ ra bất đắc dĩ, thấp giọng hỏi – “Tôi cảm thấy có hơi chút kỳ lạ, có cần gọi Mộc Lăng đến xem thử không?”
Tư Đồ gật đầu – “Ngươi đi gọi đi, chúng ta đến đó trước. Ông ta chết ở chỗ nào vậy?”
“Ở Tây Tử Lâu.” – Tương Thanh đáp xong thì rảo bước đi tìm Mộc Lăng.
Tư Đồ nhíu mày ngẫm nghĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm – “Tây Tử Lâu, trùng hợp vậy sao?”
Hoàng Bán Tiên đứng bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng cúi đầu trầm tư của Tư Đồ, đột nhiên cảm thấy gương mặt của Tư Đồ so với lúc mới quen đã trở nên nhu hòa hơn đôi chút, không hề giống với ấn tượng bá đạo thô lỗ của lần đầu gặp gỡ. Diện mạo của Tư Đồ thật đúng là có thể dùng hai chữ “bá đạo” để hình dung. Này mắt, này mũi, này miệng, những đường nét kì dị như vậy chỉ có hắn mới có thể có. Nếu là ở người khác thì sẽ chẳng ra làm sao, nhưng hiện hữu nơi hắn thì có một vẻ tự nhiên không biết phải nói sao cho phải.
Hoàng Bán Tiên đang lúc ngẩn người thì chợt cảm thấy từ cằm mình truyền đến cảm giác ấm áp. Y cả kinh nhìn lại mới hay Tư Đồ chẳng biết từ khi nào đã ở ngay trước mặt, ngón tay khẽ vân vê cằm mình.
“Sao thế? Nhìn ta tuấn tú quá ư?” – Tư Đồ hỏi mà cứ như chắc nịch mười phần.
Tiểu Hoàng theo bản năng lắc đầu.
Tư Đồ nhướn mày – “Vậy thì là xấu xí rồi.” – Lần này giọng rõ là trần thuật, kỳ thật lại là nghi vấn.
Tiểu Hoàng nhịn không được bèn nhoẻn miệng cười.
“Rốt cuộc là tuấn tú hay xấu xí hả?” – Tư Đồ kề sát vào mặt y mà hỏi – “Mà khoan, tuấn tú hay không cũng không quan trọng, điểm mấu chốt là ngươi có thích nhìn không hay thôi.”
Hoàng Bán Tiên nghiêm nét mặt lại, thành thật gật đầu.
Tư Đồ mỉm cười buông tay ra, lui lại phía sau nhìn Tiểu Hoàng chăm chú, thật lâu sau mới nói – “Ta thích tính tình của ngươi nha, nói thật không khó nghe, mà nói dối cũng không khiến người ta ghét.” – Hắn nói xong rồi thì nắm lấy bàn tay Tiểu Hoàng, xoay người kéo y đi về phía khu chợ đêm rực rỡ ánh đèn của phủ Hàng Châu.
Đi được một đoạn thì thấy được hồ Tây Tử, cũng thấy được khu chợ đêm treo đèn ***g tầng tầng lớp lớp. Tư Đồ bèn nói – “Ta muốn đến Tây Tử Lâu một chuyến.”
Hoàng Bán Tiên ngẩng đầu lên nhìn hắn không nói gì, chỉ gật đầu.
Tư Đồ nhìn lại đoạn đường vừa đi qua, thảng như có đôi chút giật mình, chỉ ngược về hỏi Tiểu Hoàng – “Ngươi nhìn xem.”
Hoàng Bán Tiên ngoảnh đầu nhìn lại nơi vừa đi qua, thấy từng tốp năm ba người đi đường, đâu đó có một vài ngọn đèn dầu tù mù, nhìn mãi chẳng thấy có gì lạ, vì thế liếc nhìn Tư Đồ tỏ ra khó hiểu.
“Không cảm thấy có gì kỳ quái à?” – Tư Đồ nhìn lại đoạn đường đã đi qua, rồi lại nhìn đoạn đường chưa đi qua, bảo – “Rõ ràng là cùng một con lộ, vì sao phía trước mặt so với phía sau lưng thì náo nhiệt hơn, nơi đã đi qua thì quạnh quẽ hơn nơi chưa đi qua?”
Tiểu Hoàng nháy mắt mấy cái, nở nụ cười, nói với Tư Đồ – “Cũng có những người nghĩ ngược lại hoàn toàn với huynh. Trong mắt họ thì phía sau so với phía trước mặt sẽ náo nhiệt hơn, nơi chưa đi qua thì quạnh quẽ hơn nơi đã đi qua.”
“Ừ…” – Tư Đồ cảm thấy có lý, đưa tay vuốt cằm cân nhắc – “Ngươi nói xem là vì sao?”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng phủi những hạt bụi chẳng biết vương trên tay áo Tư Đồ từ lúc nào, mỉm cười đáp – “Bởi vì huynh là một người luôn nhìn về phía trước, không cần biết là gặp khó khăn gì, lúc nào cũng sẽ luôn luôn nhìn về phía trước để vượt qua. – Nói xong thu tay về, ngẩng mặt nhìn hắn – “Như vậy tốt mà.”
Tư Đồ nhìn thấy tay áo đã được phủi sạch sẽ của mình mà hỏi – “Vậy còn ngươi? Ngươi cảm thấy nơi đã đi qua tốt, hay nơi chưa đi qua tốt?”
Tiểu Hoàng không nói gì, chỉ cười nhẹ, nâng ngón tay chỉ vào một chỗ cách đó không xa – “Nơi đó chính là Tây Tử Lâu.”
Tư Đồ không nhìn theo tay chỉ của Hoàng Bán Tiên mà vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng – “Ta không thể không đi.”
Hoàng Bán Tiên gật đầu, thanh âm trầm xuống – “Ta hiểu mà.”
“Ta muốn dẫn ngươi cùng đi.” – Tư Đồ nói tiếp – “Nhưng ta không biết vì sao.”
Y lại gật đầu – “Ừ!”
Sau đó, Tiểu Hoàng được Tư Đồ nắm tay đi về phía khu chợ đêm càng lúc càng phồn hoa, rồi rẽ vào Tây Tử Lâu.
Bởi vì nơi này có người chết, huống hồ nạn nhân là một đại nhân vật ở địa phương nên không khí có phần khẩn trương. Tương Thanh và Mộc Lăng đã đến trước, Mộc Lăng muốn xem thi thể nhưng lại bị quan sai của địa phương cản trở.
“Nhà ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Làm sao lại có chuyện hoang đường như vậy, để cho ta xem thi thể khắc biết tử vong như thế nào ngay.” – Mộc Lăng cau mày nói với quan sai.
“Không được, dù chỉ xem cũng không được.” – Vị quan sai kia đã đứng tuổi, vừa xua tay vừa nói – “Người đó là bị hoa yêu tác quái đoạt mệnh, xem rồi có khi sẽ gặp phải ả đó.”
Mộc Lăng trừng mắt – “Đời này lão tử đã gặp nhiều hoa lắm rồi, nhưng chưa từng gặp hoa yêu. Cứ để cho ả tìm đến đi. Ta sẽ giúp ả chữa bệnh.” – Y vừa nói vừa đẩy quan sai kia sang một bên, hướng đến thi thể Tiền Lão Lục đang được phủ kín mít bằng vải trắng. Quan sai những muốn đến chặn đường lần nữa nhưng lại bị Tương Thanh cản lại.
Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng đi vào bên trong Tây Tử Lâu nhưng không đến xem thi thể mà ngồi lại ở giữa phòng. Hầu hết người ta khi đến một nơi xa lạ chắc chắn sẽ chọn đứng ở một góc phòng, cẩn trọng quan sát những người xung qanh. Nhưng cũng có một loại người khác, cho dù đi đến đâu cũng sẽ đứng ngay trung tâm, đón nhận ánh nhìn chăm chú của người khác – Và Tư Đồ chính là người như thế.
Mộc Lăng lật tấm vải trắng phủ trên thi thể Tiền Lão Lục lên. Cùng lúc đó, Tư Đồ khẽ nghiêng người ngăn cản tầm mắt Hoàng Bán Tiên. Tương Thanh nói không sai, Tiền Lão Lục quả thật chết không được vinh dự cho lắm, thi thể vẫn giữ nguyên tình trạng lõa lồ. Tư Đồ không muốn làm bẩn mắt Hoàng Bán Tiên, nên nhanh chóng đẩy y về phía sau.
Tiểu Hoàng thật ra không hề tò mò muốn nhìn, dù sao thì thi thể ấy cũng chả có gì đẹp đẽ.
Mộc Lăng ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ càng thi thể Tiền Lão Lục, chợt giật nảy mình. Tiền Lão Lục này quả thật chết vì thượng mã phong, nhưng nguyên nhân chủ yếu lại là do dùng quá liều dược vật thúc tình. Rất có thể là bị người ta đầu độc. Mộc Lăng xem xét một phen rồi phủ kín thi thể lại, đi đến chỗ Tư Đồ báo lại kết quả.
Tư Đồ hơi vuốt cắm, gọi lão bản nương của Tây Tử Lâu đến.
Người đi đến là một nữ tử khoảng độ bốn mươi tuổi. Xem ra thì Lục Âm gặp lúc ban sáng chỉ là chủ nhân của thuyền hoa mà thôi. Lão bản nương dường như khiếp sợ khí thế của Tư Đồ nên ngoan ngoãn đi tới, miệng nói nhỏ – “Tác nghiệt, hoa yêu tác nghiệt sao lại tìm đến chỗ chúng ta chứ? Chẳng phải vẫn bảo ác quỷ không đến kỹ viện sao? Vậy sao lại xuất hiện yêu tinh thế này?”
Tư Đồ liếc nhìn bà ta nhưng không nói gì. Tương Thanh bèn mở miệng hỏi – “Hầu Tiền Lão Lục là cô nương nào?”
“Là Vân Tước Nhi.” – Lão bản nương đưa tay vẫy gọi một cô nương đang khóc sướt mướt. Nữ tử tên gọi Vân Tước Nhi vội vàng tiến đến, vừa quệt nước mắt vừa cúi chào mọi người.
Tư Đồ khẽ nhìn nàng ta, phấn son đạm mạc, cũng không phục trang diêm dúa như các thanh lâu nữ tử khác. Chỉ có điều, việc nàng dùng khăn tay chấm nước mắt rõ ràng là làm trò, tuy rằng lệ rơi nhưng trong ánh mắt không hề thấy được sự thương tâm, khiến cho những phần lịch sự tao nhã hoàn toàn mất hết. Tư Đồ liếc mắt thôi cũng đủ hiểu nàng ta không phải thật sự đau lòng. Dù gì cũng chỉ là một ân khách, đã thế còn chết ở trên giường. Nha đầu kia trong lòng hẳn là chỉ có sự ghê tởm không nói nên lời mà thôi, làm gì mà biết đau lòng chứ.
Bản thân cảm thấy có đôi phần chán nản nên Tư Đồ quay sang nhìn Tiểu Hoàng, chỉ thấy y lẳng lặng đứng một bên, chăm chú nhìn thi thể bị phủ trắng, lại chuyển sang chỗ nữ tử kia, trong mắt tràn ngập những tiếc thương. Tư Đồ bỗng thấy tò mò không rõ tiểu hài tử đang tiếc thương gì. Là tiếc thương Tiền Lão Lục chết không đáng, hay là đồng tình với những giọt nước mắt ra vẻ thê thảm của cô nương kia? Rồi hắn chợt nghĩ bộ dáng Tiểu Hoàng lúc khóc thì sẽ như thế nào nhỉ…
Đang lúc miên man suy nghĩ thì ngoài cửa truyền đến tiếng thở dài của một ai đó – “Ai nha…Hoa yêu lại tác quái sao?”
Tư Đồ và Tiểu Hoàng cảm thấy thanh âm này rất quen tai, nương theo giọng nói mà nhìn lại thì thấy một thân ảnh màu trắng từ ngoài cửa nhanh nhẹn tiến vào, ra là Tiếu Lạc Vũ.
Tiếu Lạc Vũ ở phủ Hàng Châu xem như một kẻ rất có địa vị, huống hồ Tây Tử Lâu vốn là sản nghiệp của y. Vậy nên y đi đến đâu, các cô nương cung kính thối lui đến đó.
“Tư Đồ bang chủ.” – Tiếu Lạc Vũ chắp tay vái chào, khẽ đánh mắt nhìn sang Hoàng Bán Tiên, lộ ra vẻ kinh hỉ – “Chà, Hoàng tiểu tiên sinh cũng đến đây sao? Vừa khéo, thỉnh bán tiên cứu dân chúng phủ Hàng Châu với.”
Hoàng Bán Tiên bị y nhìn thì rất sửng sốt, có đôi chút khó hiểu đáp trả lại. Vừa đúng lúc đó thì Tiếu Lạc Vũ mỉm cười thốt ra lời kia, khiến Tiểu Hoàng phát lạnh cả người, vô thức nép sát vào người Tư Đồ.
“Bán Tiên?” – Quan sai đang đứng một bên tiến lên hỏi Tiểu Hoàng – “Vị tiểu tiên sinh này chính là thần tiên sống trong truyền thuyết, Hoàng Bán Tiên đây sao? Thật tốt quá, là trời xanh hiển linh, phái Hoàng tiên sinh đến đây để giải mối nguy này mà!” – Ông ta nói xong liền muốn vươn tới nắm lấy tay Hoàng Bán Tiên. Đáng tiếc, tay còn chưa kịp chạm vào đã bị Tương Thanh một cước đá văng ra ngoài.
Người quan sai văng đi rất xa, đụng thẳng vào một bàn trà, đau đến nghiến răng nghiến lợi, giương mắt nhìn Tương Thanh đầy khó hiểu. Kỳ thật ông ta nên cảm tạ Tương Thanh vừa cứu ông ta một mạng, bởi vì vừa rồi nếu Tương Thanh không nhanh lẹ ra tay thì Tư Đồ đã chém ông ta rồi.
Tư Đồ chau mày, liếc Tương Thanh một cái – “Nhiều chuyện!”
Tương Thanh khẽ đánh mắt về phía Tiếu Lạc Vũ, ý bảo – “Nơi này là địa bàn của người ta, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”
Mộc Lăng nói với Tiếu Lạc Vũ – “Ngay cả Tiếu trại chủ cũng tin mấy lời đồn vô căn cứ về hoa yêu sao?”
Tiếu Lạc Vũ cười nhạt bảo – “Mộc tiên sinh có điều không biết. Đây đã là nạn nhân thứ sáu của hoa yêu ở phủ Hàng Châu rồi đấy. Người chết đều là nam tử, và đều chết vì thượng mã phong.”
“Ai da da…” – Lão bản nương cũng là một kẻ thức thời, vội chạy đến vái chào Hoàng Bán Tiên – “Tiểu thần tiên ơi, hoa yêu này chuyên chọn khách nhân của thanh lâu mà xuống tay, hiện tại việc làm ăn của chúng ta ngày một trì trệ, ân khách chẳng có mấy ai dám đến cả. Các cô nương ở đây đều là dựa vào đó mà sinh sống. Nếu cứ thế này mãi, chỉ sợ mọi người đều sẽ chết đói mất thôi.” – Bà ta nói xong liền quay lại bảo các cô nương – “Mau! Mau đến đây! Tất cả đều quỳ xuống cầu xin tiểu thần tiên cứu chúng ta mau!”
Bà ta vừa dứt lời thì hàng trăm cô nương ở Tây Tử Lâu nhất loạt quỳ xuống, cầu Tiểu Hoàng mau bắt được hoa yêu, cứu giúp các nàng. Bên ngoài, dân chúng vừa nghe vị này chính là thần tiên sống trong truyền thuyết cũng vội vàng quỳ xuống, cầu y hàng yêu trừ ma.
Tư Đồ vốn tưởng rằng tiểu hài tử ở bên cạnh hắn sẽ sợ đến mức hoảng thần thất thố, nhưng lại hoàn toàn không ngờ rằng ngoại trừ việc lòng bàn tay ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, thì không thể hiện ra bất kỳ chút bối rối nào. Tiểu Hoàng cúi đầu như đang lo lắng điều gì đó. Sau đó, y ngẩng lên nhìn Tiếu Lạc Vũ cùng những nữ tử đang quỳ kia, thế nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ lạnh nhạt.
Tư Đồ thấy tiểu hài tử ngẩng lên, ánh mắt như muốn hỏi – “Huynh không phải muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Tiền Lão Lục, giúp huynh đệ trong bang báo thù ư?”
Tư Đồ gật đầu, thản nhiên nói – “Tiền Lão Lục là người của Hắc Vân Bảo, dĩ nhiên phải tra cho rõ sự việc, là hoa yêu cũng được mà là nhân yêu thì cũng vậy thôi, giết người phải đền mạng. Chỉ cần hại chết huynh đệ Hắc Vân Bảo ta thì đều phải đền mạng!”
“Mạng người quan trọng, tra án mạng đương nhiên là trách nhiệm của quan phủ bọn ta…” – quan sai vừa rồi bị Tương Thanh đá từ tốn đứng dậy, hẳn nhiên là trong lòng vẫn còn ghi hận.
Tư Đồ lạnh lùng ném cho ông ta một cái liếc mắt sắc lẻm, khiến ông ta sợ hãi đến mức phải thoái lui về phía sau. Ông ta đang định nói gì đó, chợt nghe Hoàng Bán Tiên nhẹ nhàng lên tiếng – “Muốn ta bắt hoa yêu cũng được…nhưng, các ngươi không được nhúng tay vào.”
Mọi người nghe Hoàng Bán Tiên hứa giúp đỡ đều hưng phấn bắt đầu nháo nhào bàn tán. Tiếu Lạc Vũ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng thật lâu, sau đó mỉm cười bảo – “Vậy làm phiền Hoàng tiểu tiên sinh, tại hại sẽ chờ tin tốt lành.” – nói xong liền dẫn người rời đi.
Tư Đồ vẫn không nói gì, phân phó Tương Thanh và Mộc Lăng mang thi thể về khám nghiệm qua, sau đó kéo Hoàng Bán Tiên rời đi.
Tiểu Hoàng bước chân không nhanh bằng Tư Đồ, bị hắn lôi kéo một đoạn đường đã thở hổn hển không ra hơi. Cuối cùng Tư Đồ ngừng lại, lẩm bẩm lầm bầm dường như đang nói một mình – “Ngươi không cần tự mình lội vào chỗ nước đục, người ta rõ ràng là cố ý tìm đến ngươi.”
Tiểu Hoàng thở dốc, nhìn về phía Tây Tử Lâu sau lưng mình – “Không quan trọng, cái gì nên tới thì sẽ tới, cứ thế mà đi ắt sẽ có đường ra thôi.”
“Chỉ bởi vì…như vậy thôi sao?” – Tư Đồ nhướn mi.
“Còn có…những cô nương ấy quả thật rất đáng thương.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng.
“Bọn họ sao lại đáng thương?” – Tư Đồ cười nhạt – “Chẳng phải là một đêm phu thê à? Thế mà thấy người ta chết cũng không thật lòng nhỏ một giọt nước mắt nữa.”
Hoàng Bán Tiên lắc đầu – “Ngay cả thương tâm cũng đã quên mất, vậy mới là đáng thương đó. Một người ân khách chết đi, cô nương ta không vì hắn thương tâm, bất quá cũng chỉ là một mình nàng ta phụ lòng. Nhưng nếu một ngày kia, người chết là nàng ta, thì trong số hằng hà sa số những ân khách không đếm được ấy, có ai sẽ vì các nàng thương tâm khổ sở? Số người phụ các nàng đâu phải chỉ có một. Chân tình đổi chân tình, phụ lòng đổi vô tình, xem như cũng công bằng đi.”
Tư Đồ buồn cười xoa nhẹ quai hàm Hoàng Bán Tiên – “Tuổi tác ngươi không lớn, cũng chưa trải nhiều sự đời, thế mà thế sự hỗn loạn lại có thể thấu triệt hết. Vậy ngươi nói cho ta hiểu xem, vì sao ta lại cảm thấy ngươi đáp ứng hỗ trợ họ là còn có nguyên nhân khác?”
Tiểu Hoàng đỏ ửng mặt mày, nhẹ giọng đáp – “Vài năm tới ta ngụ ở Hắc Vân Bảo…xem như cũng là người của hắc bang. Vậy nên giúp đồng môn báo thù…hẳn cũng đúng mà?”
Tư Đồ nở nụ cười, một lúc sau mới nâng cằm Tiểu Hoàng lên, nhìn sâu vào mắt y – “Mới khen ngươi thành thật thì đã lại không thành thật rồi. Cái gì mà là người của hắc bang chứ? Ngươi trong lòng hiểu rất rõ, bản thân mình rốt cuộc là người của ai mà.” – Nói xong liền kéo Tiểu Hoàng vào lòng, hôn nhẹ lên thái dương y – “Ngươi đang khiến ta rất vui nha…Dù cho ngươi làm gì thì cũng đều rất hợp ý ta, ngươi nói xem có thú vị không nào?”
/109
|