Hai người nằm trên giường suốt một canh giờ, nhưng không ai ngủ được. Tư Đồ trông thấy ở bên gối mình, Tiểu Hoàng tuy nhắm mắt, nhưng hai hàng mi cứ khẽ khàng rung động. Hắn bèn xoay hẳn người sang để nhìn thật rõ đôi mắt Tiểu Hoàng, rồi còn cố tình thả những hơi thở nhẹ.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Hoàng nhẹ mở mắt ra, thấy Tư Đồ lẽ ra phải ngủ rồi lại đang giương mắt cười mỉm nhìn mình, sợ đến giật người.
“Ha ha…” – Tư Đồ không khỏi bật cười, hỏi y: – “Không buồn ngủ sao?”
Tiểu Hoàng túm lấy chăn lắc đầu, cũng không nói năng gì, chỉ là mở tròn mắt dịu ngoan nằm yên đó.
Tư Đồ lẳng lặng nhìn ngắm y một lúc, rồi nhích lại gần nhỏ giọng bảo: – “Cho ta xem.”
Tiểu Hoàng sửng sốt trừng mắt lên, như thể đang hỏi: – “Xem cái gì cơ?
Tư Đồ vẫn im lìm, chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ: – “Cơ thể.”
Thoạt tiên, Tiểu Hoàng cũng chẳng phản ứng gì mấy, thế nhưng chỉ thoáng chốc đã đỏ bừng mặt. Y không lên tiếng, chỉ rũ mắt xuống, không hiểu là đang xấu hổ hay là không muốn.
“Không làm gì cả đâu, chỉ nhìn mà thôi.” – Tư Đồ điều chỉnh tư thế một chút, sát vào người Tiểu Hoảng, nhẹ nhàng đưa tay kéo cổ áo của y, giọng trở nên trầm đục: – “Ta nhìn nhé.”
Mặt Tiểu Hoàng càng đỏ gay hơn nữa, nhưng y không phản kháng, chỉ thả lỏng suy nghĩ, im lặng không nói.
Tư Đồ cười nhẹ, vạch vùng cổ áo của y ra…
Cổ áo trượt xuống, để lộ hết cả vùng cổ xinh xắn cùng bờ vai nhỏ nhắn, nhìn có cảm giác thật trắng trẻo và mịn màng, xen lẫn sự non nớt pha lẫn giữa thiếu niên và thanh niên nam tử.
“Trên người ngươi không có vết bớt hay nốt ruồi nào hay sao?” – Tư Đồ áp sát vào tai Tiểu Hoàng, khẽ giọng hỏi.
Tiểu Hoàng vốn đang thả lỏng gắng không suy nghĩ, không biết từ khi nào đã nhắm nghiền hai mắt. Y nghe Tư Đồ nói xong thì đã ngượng đỏ hết mang tai, mím chặt môi lắc đầu, vẫn không chịu nói gì.
Tư Đồ cười, lại hỏi tiếp: “Có hay không hử?”
Tiểu Hoàng vẫn một mực lắc đầu.
“Một nốt ruồi cũng không có hay sao? Phải có chứ, chắc là trên lưng đấy, do ngươi không thấy thôi.” – Tư Đồ nhẹ nhàng lật người Tiểu Hoàng lại, đưa tay cởi bỏ dây lưng bên áo, sau đó kéo áo trượt ra khỏi người y.
Tiểu Hoàng vùi mặt vào đệm chăn bên dưới, nằm im thin thít, bây giờ thì cả tấm lưng của y đã trần hết ra rồi.
“Trên lưng có một nốt này.” – Tư Đồ cúi xuống hôn nhẹ lên những sợi tóc ngắn mềm mại sau gáy Tiểu Hoàng. – “Màu rất nhạt, là ở đây…” – Vừa nói, hắn vừa lấy ngón trỏ chạm nhẹ vào nốt ruối nhạt bé bằng hạt gạo trên lưng y, rồi vuốt đi vuốt lại.
Tiểu Hoàng càng chôn mặt vào sâu trong gối hơn nữa. Ngay cả gáy cũng đỏ ửng lên. Trên lưng y, ngón tay Tư Đồ chạm vào mang theo hơi ấm. Có lẽ là do đã ở rất gần ***g ngực, nên hơi ấm đó đã tiến thẳng vào tim.
“Có khó chịu không?” – Tư Đồ buồn cười, lay lay Tiểu Hoàng đang cố sức chui sâu hơn vào chăn, – “Thở được không hử?”
Tiểu Hoàng vẫn lắc đầu.
Tư Đồ kéo cổ áo y lại ngay ngắn, rồi xoay tiểu hài tử đang ấp a ấp úng trở lại, chỉnh lại y phục cho y như cũ, rồi thắt lại dây lưng. Hắn ôm Tiểu Hoàng vào lòng, nhỏ giọng bảo: – “Nhìn đẹp mà.” – Nói rồi ngay lập tức hỏi: – “Có muốn nhìn thử ta không?”
Tiểu Hoàng mở mắt ra, ngước lên nhìn Tư Đồ, lần này thì y không lắc đầu.
Tư Đồ cười, cởi vạt áo mình ra – “Trước đây đã từng cho ngươi xem, nhưng ngươi không chịu mở mắt ra nhìn, đây là lần đầu tiên.”
Tiểu Hoàng muốn bật cười, rồi vạt áo vạch trần ra, trước mắt y hiện ra nửa thân trên với làn da màu mạch của Tư Đồ. Rải rác có những vết tích nhợt nhạt, hẳn là những vết thương đã lành thành sẹo. Tiểu Hoàng nghĩ thật là may, đó đều là những vết thương cũ, ít nhất cũng đã hơn mười năm… Chí ít, cũng biết được rằng thật lâu rồi Tư Đồ không hề bị thương. Khi y còn đang miên man nghĩ ngợi, chợt tay bị tóm lấy, kéo đến phía trước hắn, áp vào ***g ngực. Tư Đồ khẽ nhíu mày: – “Tay ủ trong chăn mà sao lại lạnh như vậy?”
Dưới lòng bàn tay truyền đến cảm giác rõ ràng của tiếng tim đập, trầm tĩnh và mạnh mẽ. Tiểu Hoàng đột ngột nghĩ rằng, nhịp tim như vậy, có ai có thể khiến nó dừng lại cơ chứ. Nghĩ đến đó thì y bắt đầu buồn ngủ.
Tư Đồ càng ôm y thêm chặt, trầm giọng xuống nói nhỏ bên tai y: – “Ngủ đi, lát nữa ta gọi ngươi.”
Tiểu Hoàng gật đầu, từ từ ngủ mất.
Trong giấc ngủ, đột nhiên y mơ đến quá khứ khi còn dạy học tại trường tư thục. Có độ mười đứa trẻ nhỏ đến học, đứa nào cũng chơi đùa trong bùn đất đến lem luốc. Bọn chúng chỉ có khi nào y kể chuyện cho nghe mới có thể ngồi im, còn kêu học thuộc bài thì chả bao giờ thèm học. Y là một đại hài tử, dắt theo sau một bầy tiểu hài tử. Đến lúc trở về nhà, biết đâu chừng chúng đã trưởng thành cả rồi, đã có thể đi thi hoặc lên trên huyện thành tìm kế sinh nhai. Cũng có thể ở lại quê nhà trồng rau cải, cưới một tiểu nha đầu xinh xắn ở thôn bên cạnh…Nói chung, vốn dĩ cuộc sống của mỗi người đều nên là vậy thôi. Tư Đồ như vậy, mà y cũng như vậy.
Thời tiết lẽ ra rất đẹp, nhưng khi vào trưa trời lại âm u. Trên bầu trời nổi mấy ánh chớp, gió thốc lên nhưng không nghe tiếng sấm. Cùng là mùa mưa, nhưng mưa tại Giang Nam như có gì đó bị đè nén lại.
Ngoại thành Hàng Châu có một ngọn núi đất nhỏ, trên núi có một bóng người áo trắng khoanh tay đứng trên triền dốc phóng mắt quan sát cảnh trí toàn thành dưới chân núi. Từ trên cao vọng xuống, tòa thành xa xa nhìn không thấy bóng người. Dù cho có là Giang Nam điểu ngữ hoa hương, biếc xanh thấp thoáng, thủy tú tươi đẹp; một khi đã thu vào tầm mắt thì cũng chẳng hơn gì hoang trấn nơi tái ngoại có thêm một con sông, vài ngọn cây cối, rồi mấy mái nhà ngói lưu ly rải rác. Ngoài ra, chẳng còn gì khác…Nhất là không thể nhìn thấy chút phồn hoa nào, dưới bầu trời âm u, chỉ có một vùng tĩnh mịch.
Bóng người áo trắng chỉ im lặng đứng đó nhìn ra phía xa, cũng không biết đang nhìn về đâu. Phía trên là trời, bên dưới là mặt đất, còn ánh nhìn thì thẳng tắp về phía trước. Nơi cuối tầm mắt chính là vùng trời đất giao nhau trong mờ mịt hư không. Phía sau y là một ngôi mộ đơn độc không bia, trên mặt đất còn đặt vàng mã trắng ngà. Vàng mã trông như đã được mở ra cẩn thận, giấy tiền rất mới, không lấm chút bùn.
“Nơi này không tệ, non xanh nước biếc, để cho ả thì cũng hơi tiếc…” – Từ dưới chân núi, một nữ tữ chầm chậm đi lên, thân vận hồng y, xinh đẹp yêu kiều, thanh xuân tươi trẻ, khóe môi hơi bĩu ra coi thường.
Bạch y nhân chậm rãi thu ánh mắt lại, quay người sang, trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ trong tích tắc thoáng hiện một tia mệt mỏi, rồi bị ý cười trong đáy mắt nổi lên thay thế. – “Nếu ngươi thích, ta sẽ đổi ngươi và nàng ta.”
“Muội không cần!” – Hồng y thiếu nữ dứt khoát lắc đầu, tặc lưỡi mấy tiếng: – “Muội không cần chết xấu xí như vậy.”
“Chết còn phân biệt đẹp xấu sao?” – Ý cười trên khuôn mặt bạch y nhân càng đậm, y nhìn thiếu nữ trước mặt: – “Vậy ngươi nói đi, chết như thế nào mới dễ coi?”
Thiếu nữ trầm ngâm một chút, trên mặt hiện đầy say mê mà nói: – “Nếu như là muội, nhất định phải ôm người muội yêu mà cùng chết, mặc kệ người đó có nguyện ý hay không!”
“Nếu như người ngươi yêu thương không đồng ý?” – Bạch y nhân hỏi.
“Người đó có chịu hay không đã làm sao?” – Thiếu nữ trả lời một cách cứng cỏi – “Chỉ cần muội thích, nhất định sẽ khiến người đó cũng phải thích muội! Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm!”
Bạch y nhân nhìn thiếu nữ tâm cao khí ngạo trước mắt, y chỉ mỉm cười xoay người lại nhìn về nơi bầu trời cùng mặt đất giao nhau, nhạt giọng: – “Người còn trẻ cho nên cuồng vọng, bởi vì họ vẫn còn ngày dài tháng rộng phía trước…Nhưng mà có thời gian thực ra cũng không thay đổi được điều gì.”
“Có ý gì?” – Thiếu nữ tỏ ra không hiểu.
“Bây giờ còn trẻ, mười năm sau sẽ không còn nữa.” – Bạch y nhân ngước lên, trông như đang đắn đo ngôn ngữ, một lúc lâu sau mới từ tốn chỉ tay vào đường chân trời xa xa, nói: – “Ngươi nghĩ phía đó có xa lắm không?”
Thiếu nữ nhướn hàng mi lá liễu xinh đẹp, tỏ vẻ khinh thường: – “Muội không thấy ngài đang chỉ về đâu.”
Bạch y nhân cười nhẹ, kiên trì giải thích cho nàng: – “Nơi ấy, bất luận là đi bao xa đều không đến được. Ngươi đi một năm, đến không được còn có thể nói với mình, không có việc gì, ta còn những chín năm, một ngày nào đó sẽ đi tới. Nhưng mà, khi ngươi đã đi suốt mười năm mà vẫn chưa đến được, ngươi sẽ nói, ta vĩnh viễn cũng không tới được đâu.”
“Muội không có học vấn gì, không được cao quí phong nhã như các cô gái khác, ngài nói đi đến đâu không được cơ chứ?” – Trên mặt thiếu nữ tràn đầy bất mãn – “Muội không quen thấy các nàng ta cứ phân vân mơ hồ, cứ trông vào vận mệnh đã định sẵn. Mệnh của muội là do chính tay muội nắm lấy!”
Bạch y nhân cũng không nói nhiều nữa, chỉ đưa tay sang, đầu ngón tay thon dài nhẹ vuốt qua khuôn mặt trắng ngần của thiếu nữ, ngay lập tức khiến nơi đó ửng đỏ một vùng. Y nhìn đôi mắt hàm chứa trông chờ ấy, trầm mặc một hồi lâu rồi lại dùng thanh âm băng lãnh mà nói: – “Ngươi giẫm lên vàng mã rồi…”
Thiếu nữ cảm thấy như vừa có nước lạnh dội xuóng đầu, toàn thân buốt lạnh, trong mắt nàng lập tức ứa lên hơi nước, môi dưới bị cắn chặt đến trắng bệt, dáng vẻ trông rất mực khổ sở.
Hàn ý trên mặt bạch y nhân bị vẻ ôn nhu thay thế, ôm lấy nàng mà nhẹ giọng an ủi. Quả nhiên, trong đôi mắt thiếu nữ lại ánh lên mừng rỡ, cơn oán hận vừa rồi đã không còn gì nữa, chỉ có sự say đắm ngày càng sâu đậm.
Bạch y nhân ôm thiếu nữ trong lòng, thế nhưng hai mắt lại nhìn về nấm mồ đơn độc trên triền núi. Ngoài miệng y an ủi, trên mặt lại trào phúng, đôi mắt không có lấy nửa phần tình ý – Tất cả những gì cho đi đều muốn người ta hoàn lại, cho đi cái gì thì hoàn lại cái ấy, đây là nợ, chứ không phải ái tình.
Nếu như kết cuộc cứ là một nấm mồ cô độc chốn non xanh, vậy thì còn gì đáng để mong đợi nữa đâu.
—-
Ăn trưa xong, Tư Đồ dắt theo Tiểu Hoàng, cùng nhau đi về phía tiền sảnh, làm ra dáng vẻ như vừa từ bên ngoài trở về.
Ghế dành cho khách trong phòng đang có một lão giả ngồi đó, bình tĩnh uống trà, tóc trắng bạc phơ, chỉ là chiếc cằm nhẵn nhụi kia đã nói lên rõ ràng thân phận thái giám của lão.
Tư Đồ bước lên thềm đi vào tiền sảnh, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn lão thái giam kia một cái rồi cười: – “Thất lễ.”[1]
Long Cảnh tuy rằng có thân phận thái giám, nhưng nô tài cũng ba bảy loại nô tài. Đây là gia nô của hoàng thất, được ngự ban Thất Thiên Tuế, tốt xấu gì cũng là một cấp bậc của Vương gia. Tư Đồ chỉ nói một câu kia, quả thực đúng là “Thất lễ”.
Nhưng Long Cảnh cũng không giận. Đừng nói là không phiền hà, trên mặt thậm chí ngay cả một tia không hài lòng cũng không tỏ ra. Lão ung dung cười, đứng dậy hành lễ với Tư Đồ, gọi – “Tư Đồ bang chủ.” – Tiếng nói vừa khàn đục vừa pha lẫn sắc bén, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.
Hàn huyên cùng Tư Đồ mấy câu, Long Cảnh đảo mắt nhìn sang Hoàng Bán Tiên phía sau hắn, thế rồi nhìn rõ được tướng mạo y xong đột nhiên cả kinh mà “A” một tiếng, ngã phịch xuống nền đất.
Tư Đồ thấy rõ ràng sự kinh sợ của Long Cảnh là từ trong đáy mắt dấy lên, không phải vờ vịt ra vẻ thì có vài phần không hiểu vì sao.
Tiểu Hoàng cũng bị hành động của Long Cảnh làm cho hoảng sợ, y đã nghĩ đến ngàn vạn tình huống khi hai người gặp mặt, nhưng lại không nghĩ tới đối phương sẽ phản ứng như vậy.
“Công công đây có việc gì sao?” – Tư Đồ đưa tay ra đỡ lão đầu nhìn rõ ràng là chấn kinh quá mức dậy, để lão ngồi xuống bên cạnh.
Lão đầu thở hồng hộc, bàn tay vươn ra đón lấy chén nước cũng run lên cầm cập. Nhấp vài ngụm trà rồi mới dần dần ổn định trở lại. Lão thở gấp, nói: – “Thực sự làhoa nở hoa tàn xuân còn đó, mộng cũ chuyện xưa lại quay về[2] a.”
Tư Đồ nghe lão thái giám đọc xong hai câu thơ kia thì dở khóc dở cười, quay mặt sang nhìn Tiểu Hoàng, thấy y cũng mờ mịt không hiểu thì hỏi: – “Công công, ông nói gì vậy? Sao chúng ta nghe không hiểu?”
“A…” – Long Cảnh cũng đã qua cơn kinh hãi, bèn đứng lên đi đến trước mặt Tiểu Hoàng mà cúi xuống thật sâu vái chào: – “Xin hỏi tiểu tiên sinh tôn tính đại danh là gì?”
Tư Đồ buồn cười, không đợi Tiểu Hoàng mở miệng đã nói: – “Lão công công, ông có phải hồ đồ rồi không, ông không phải đến đây để gặp Hoàng Bán Tiên à?”
Long Cảnh há hốc mồm, nhìn đăm đăm vào Tiểu Hoàng mà sửng sốt một buổi trời. Một lúc lâu sau lão mới gật đầu lẩm bẩm: – “Bán tiên sao…Thảo nào, thảo nào!”
Tư Đồ nghe xong chẳng hiểu được gì, hắn vốn cũng không phải là người nhẫn nại gì cho cam, đang định nổi sùng thì Tiểu Hoàng ở bên cạnh vội kéo hắn lại. Y tiến lên một bước, hỏi Long Cảnh: – “Công công nói thảo nào cái gì?”
Long Cảnh lắc đầu, chỉ giương mắt lên nhìn thật sâu vào Tiểu Hoàng, sau đó ngửa mặt lên trời mà thở một hơi dài, lắc đầu cười khổ: – “Ta nói rằng thế sự này nhiều biến động, thiên đạo tuần hoàn rồi sẽ có ngày xảy đến, mặc kệ cho ngươi là thần tiên hay quỉ quái đều không không thể nào thoát khỏi kiếp số trong tam giới này.”
Tiểu Hoàng nghe Long Cảnh hồ ngôn loạn ngữ như đang mê sảng, y cũng không biết nên phản ứng sao cho phải, rồi lại thấy Long Cảnh vẫn còn có chút điên loạn đột nhiên ngước đầu lên, vô cùng nghiêm túc mà nói với Tiểu Hoàng: – “Ta tặng tiểu tiên sinh một câu.”
Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng, chờ Long Cảnh nói tiếp.
“Đừng tin vào số mệnh!” – Long Cảnh chậm rãi mở miệng, trong mắt hàm chứa thâm ý: – “Mạng của ngươi là chú định, nhưng không phải thiên định.”[3]
Tư Đồ muốn lão ta nói rõ ràng hơn một chút, nhưng Long Cảnh đã vội vã đứng dậy, nói: – “Như vầy đã là tử tội, tử tội rồi…” – Nói rồi, liền vội vã cáo từ đi mất.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Hoàng nhẹ mở mắt ra, thấy Tư Đồ lẽ ra phải ngủ rồi lại đang giương mắt cười mỉm nhìn mình, sợ đến giật người.
“Ha ha…” – Tư Đồ không khỏi bật cười, hỏi y: – “Không buồn ngủ sao?”
Tiểu Hoàng túm lấy chăn lắc đầu, cũng không nói năng gì, chỉ là mở tròn mắt dịu ngoan nằm yên đó.
Tư Đồ lẳng lặng nhìn ngắm y một lúc, rồi nhích lại gần nhỏ giọng bảo: – “Cho ta xem.”
Tiểu Hoàng sửng sốt trừng mắt lên, như thể đang hỏi: – “Xem cái gì cơ?
Tư Đồ vẫn im lìm, chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ: – “Cơ thể.”
Thoạt tiên, Tiểu Hoàng cũng chẳng phản ứng gì mấy, thế nhưng chỉ thoáng chốc đã đỏ bừng mặt. Y không lên tiếng, chỉ rũ mắt xuống, không hiểu là đang xấu hổ hay là không muốn.
“Không làm gì cả đâu, chỉ nhìn mà thôi.” – Tư Đồ điều chỉnh tư thế một chút, sát vào người Tiểu Hoảng, nhẹ nhàng đưa tay kéo cổ áo của y, giọng trở nên trầm đục: – “Ta nhìn nhé.”
Mặt Tiểu Hoàng càng đỏ gay hơn nữa, nhưng y không phản kháng, chỉ thả lỏng suy nghĩ, im lặng không nói.
Tư Đồ cười nhẹ, vạch vùng cổ áo của y ra…
Cổ áo trượt xuống, để lộ hết cả vùng cổ xinh xắn cùng bờ vai nhỏ nhắn, nhìn có cảm giác thật trắng trẻo và mịn màng, xen lẫn sự non nớt pha lẫn giữa thiếu niên và thanh niên nam tử.
“Trên người ngươi không có vết bớt hay nốt ruồi nào hay sao?” – Tư Đồ áp sát vào tai Tiểu Hoàng, khẽ giọng hỏi.
Tiểu Hoàng vốn đang thả lỏng gắng không suy nghĩ, không biết từ khi nào đã nhắm nghiền hai mắt. Y nghe Tư Đồ nói xong thì đã ngượng đỏ hết mang tai, mím chặt môi lắc đầu, vẫn không chịu nói gì.
Tư Đồ cười, lại hỏi tiếp: “Có hay không hử?”
Tiểu Hoàng vẫn một mực lắc đầu.
“Một nốt ruồi cũng không có hay sao? Phải có chứ, chắc là trên lưng đấy, do ngươi không thấy thôi.” – Tư Đồ nhẹ nhàng lật người Tiểu Hoàng lại, đưa tay cởi bỏ dây lưng bên áo, sau đó kéo áo trượt ra khỏi người y.
Tiểu Hoàng vùi mặt vào đệm chăn bên dưới, nằm im thin thít, bây giờ thì cả tấm lưng của y đã trần hết ra rồi.
“Trên lưng có một nốt này.” – Tư Đồ cúi xuống hôn nhẹ lên những sợi tóc ngắn mềm mại sau gáy Tiểu Hoàng. – “Màu rất nhạt, là ở đây…” – Vừa nói, hắn vừa lấy ngón trỏ chạm nhẹ vào nốt ruối nhạt bé bằng hạt gạo trên lưng y, rồi vuốt đi vuốt lại.
Tiểu Hoàng càng chôn mặt vào sâu trong gối hơn nữa. Ngay cả gáy cũng đỏ ửng lên. Trên lưng y, ngón tay Tư Đồ chạm vào mang theo hơi ấm. Có lẽ là do đã ở rất gần ***g ngực, nên hơi ấm đó đã tiến thẳng vào tim.
“Có khó chịu không?” – Tư Đồ buồn cười, lay lay Tiểu Hoàng đang cố sức chui sâu hơn vào chăn, – “Thở được không hử?”
Tiểu Hoàng vẫn lắc đầu.
Tư Đồ kéo cổ áo y lại ngay ngắn, rồi xoay tiểu hài tử đang ấp a ấp úng trở lại, chỉnh lại y phục cho y như cũ, rồi thắt lại dây lưng. Hắn ôm Tiểu Hoàng vào lòng, nhỏ giọng bảo: – “Nhìn đẹp mà.” – Nói rồi ngay lập tức hỏi: – “Có muốn nhìn thử ta không?”
Tiểu Hoàng mở mắt ra, ngước lên nhìn Tư Đồ, lần này thì y không lắc đầu.
Tư Đồ cười, cởi vạt áo mình ra – “Trước đây đã từng cho ngươi xem, nhưng ngươi không chịu mở mắt ra nhìn, đây là lần đầu tiên.”
Tiểu Hoàng muốn bật cười, rồi vạt áo vạch trần ra, trước mắt y hiện ra nửa thân trên với làn da màu mạch của Tư Đồ. Rải rác có những vết tích nhợt nhạt, hẳn là những vết thương đã lành thành sẹo. Tiểu Hoàng nghĩ thật là may, đó đều là những vết thương cũ, ít nhất cũng đã hơn mười năm… Chí ít, cũng biết được rằng thật lâu rồi Tư Đồ không hề bị thương. Khi y còn đang miên man nghĩ ngợi, chợt tay bị tóm lấy, kéo đến phía trước hắn, áp vào ***g ngực. Tư Đồ khẽ nhíu mày: – “Tay ủ trong chăn mà sao lại lạnh như vậy?”
Dưới lòng bàn tay truyền đến cảm giác rõ ràng của tiếng tim đập, trầm tĩnh và mạnh mẽ. Tiểu Hoàng đột ngột nghĩ rằng, nhịp tim như vậy, có ai có thể khiến nó dừng lại cơ chứ. Nghĩ đến đó thì y bắt đầu buồn ngủ.
Tư Đồ càng ôm y thêm chặt, trầm giọng xuống nói nhỏ bên tai y: – “Ngủ đi, lát nữa ta gọi ngươi.”
Tiểu Hoàng gật đầu, từ từ ngủ mất.
Trong giấc ngủ, đột nhiên y mơ đến quá khứ khi còn dạy học tại trường tư thục. Có độ mười đứa trẻ nhỏ đến học, đứa nào cũng chơi đùa trong bùn đất đến lem luốc. Bọn chúng chỉ có khi nào y kể chuyện cho nghe mới có thể ngồi im, còn kêu học thuộc bài thì chả bao giờ thèm học. Y là một đại hài tử, dắt theo sau một bầy tiểu hài tử. Đến lúc trở về nhà, biết đâu chừng chúng đã trưởng thành cả rồi, đã có thể đi thi hoặc lên trên huyện thành tìm kế sinh nhai. Cũng có thể ở lại quê nhà trồng rau cải, cưới một tiểu nha đầu xinh xắn ở thôn bên cạnh…Nói chung, vốn dĩ cuộc sống của mỗi người đều nên là vậy thôi. Tư Đồ như vậy, mà y cũng như vậy.
Thời tiết lẽ ra rất đẹp, nhưng khi vào trưa trời lại âm u. Trên bầu trời nổi mấy ánh chớp, gió thốc lên nhưng không nghe tiếng sấm. Cùng là mùa mưa, nhưng mưa tại Giang Nam như có gì đó bị đè nén lại.
Ngoại thành Hàng Châu có một ngọn núi đất nhỏ, trên núi có một bóng người áo trắng khoanh tay đứng trên triền dốc phóng mắt quan sát cảnh trí toàn thành dưới chân núi. Từ trên cao vọng xuống, tòa thành xa xa nhìn không thấy bóng người. Dù cho có là Giang Nam điểu ngữ hoa hương, biếc xanh thấp thoáng, thủy tú tươi đẹp; một khi đã thu vào tầm mắt thì cũng chẳng hơn gì hoang trấn nơi tái ngoại có thêm một con sông, vài ngọn cây cối, rồi mấy mái nhà ngói lưu ly rải rác. Ngoài ra, chẳng còn gì khác…Nhất là không thể nhìn thấy chút phồn hoa nào, dưới bầu trời âm u, chỉ có một vùng tĩnh mịch.
Bóng người áo trắng chỉ im lặng đứng đó nhìn ra phía xa, cũng không biết đang nhìn về đâu. Phía trên là trời, bên dưới là mặt đất, còn ánh nhìn thì thẳng tắp về phía trước. Nơi cuối tầm mắt chính là vùng trời đất giao nhau trong mờ mịt hư không. Phía sau y là một ngôi mộ đơn độc không bia, trên mặt đất còn đặt vàng mã trắng ngà. Vàng mã trông như đã được mở ra cẩn thận, giấy tiền rất mới, không lấm chút bùn.
“Nơi này không tệ, non xanh nước biếc, để cho ả thì cũng hơi tiếc…” – Từ dưới chân núi, một nữ tữ chầm chậm đi lên, thân vận hồng y, xinh đẹp yêu kiều, thanh xuân tươi trẻ, khóe môi hơi bĩu ra coi thường.
Bạch y nhân chậm rãi thu ánh mắt lại, quay người sang, trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ trong tích tắc thoáng hiện một tia mệt mỏi, rồi bị ý cười trong đáy mắt nổi lên thay thế. – “Nếu ngươi thích, ta sẽ đổi ngươi và nàng ta.”
“Muội không cần!” – Hồng y thiếu nữ dứt khoát lắc đầu, tặc lưỡi mấy tiếng: – “Muội không cần chết xấu xí như vậy.”
“Chết còn phân biệt đẹp xấu sao?” – Ý cười trên khuôn mặt bạch y nhân càng đậm, y nhìn thiếu nữ trước mặt: – “Vậy ngươi nói đi, chết như thế nào mới dễ coi?”
Thiếu nữ trầm ngâm một chút, trên mặt hiện đầy say mê mà nói: – “Nếu như là muội, nhất định phải ôm người muội yêu mà cùng chết, mặc kệ người đó có nguyện ý hay không!”
“Nếu như người ngươi yêu thương không đồng ý?” – Bạch y nhân hỏi.
“Người đó có chịu hay không đã làm sao?” – Thiếu nữ trả lời một cách cứng cỏi – “Chỉ cần muội thích, nhất định sẽ khiến người đó cũng phải thích muội! Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm!”
Bạch y nhân nhìn thiếu nữ tâm cao khí ngạo trước mắt, y chỉ mỉm cười xoay người lại nhìn về nơi bầu trời cùng mặt đất giao nhau, nhạt giọng: – “Người còn trẻ cho nên cuồng vọng, bởi vì họ vẫn còn ngày dài tháng rộng phía trước…Nhưng mà có thời gian thực ra cũng không thay đổi được điều gì.”
“Có ý gì?” – Thiếu nữ tỏ ra không hiểu.
“Bây giờ còn trẻ, mười năm sau sẽ không còn nữa.” – Bạch y nhân ngước lên, trông như đang đắn đo ngôn ngữ, một lúc lâu sau mới từ tốn chỉ tay vào đường chân trời xa xa, nói: – “Ngươi nghĩ phía đó có xa lắm không?”
Thiếu nữ nhướn hàng mi lá liễu xinh đẹp, tỏ vẻ khinh thường: – “Muội không thấy ngài đang chỉ về đâu.”
Bạch y nhân cười nhẹ, kiên trì giải thích cho nàng: – “Nơi ấy, bất luận là đi bao xa đều không đến được. Ngươi đi một năm, đến không được còn có thể nói với mình, không có việc gì, ta còn những chín năm, một ngày nào đó sẽ đi tới. Nhưng mà, khi ngươi đã đi suốt mười năm mà vẫn chưa đến được, ngươi sẽ nói, ta vĩnh viễn cũng không tới được đâu.”
“Muội không có học vấn gì, không được cao quí phong nhã như các cô gái khác, ngài nói đi đến đâu không được cơ chứ?” – Trên mặt thiếu nữ tràn đầy bất mãn – “Muội không quen thấy các nàng ta cứ phân vân mơ hồ, cứ trông vào vận mệnh đã định sẵn. Mệnh của muội là do chính tay muội nắm lấy!”
Bạch y nhân cũng không nói nhiều nữa, chỉ đưa tay sang, đầu ngón tay thon dài nhẹ vuốt qua khuôn mặt trắng ngần của thiếu nữ, ngay lập tức khiến nơi đó ửng đỏ một vùng. Y nhìn đôi mắt hàm chứa trông chờ ấy, trầm mặc một hồi lâu rồi lại dùng thanh âm băng lãnh mà nói: – “Ngươi giẫm lên vàng mã rồi…”
Thiếu nữ cảm thấy như vừa có nước lạnh dội xuóng đầu, toàn thân buốt lạnh, trong mắt nàng lập tức ứa lên hơi nước, môi dưới bị cắn chặt đến trắng bệt, dáng vẻ trông rất mực khổ sở.
Hàn ý trên mặt bạch y nhân bị vẻ ôn nhu thay thế, ôm lấy nàng mà nhẹ giọng an ủi. Quả nhiên, trong đôi mắt thiếu nữ lại ánh lên mừng rỡ, cơn oán hận vừa rồi đã không còn gì nữa, chỉ có sự say đắm ngày càng sâu đậm.
Bạch y nhân ôm thiếu nữ trong lòng, thế nhưng hai mắt lại nhìn về nấm mồ đơn độc trên triền núi. Ngoài miệng y an ủi, trên mặt lại trào phúng, đôi mắt không có lấy nửa phần tình ý – Tất cả những gì cho đi đều muốn người ta hoàn lại, cho đi cái gì thì hoàn lại cái ấy, đây là nợ, chứ không phải ái tình.
Nếu như kết cuộc cứ là một nấm mồ cô độc chốn non xanh, vậy thì còn gì đáng để mong đợi nữa đâu.
—-
Ăn trưa xong, Tư Đồ dắt theo Tiểu Hoàng, cùng nhau đi về phía tiền sảnh, làm ra dáng vẻ như vừa từ bên ngoài trở về.
Ghế dành cho khách trong phòng đang có một lão giả ngồi đó, bình tĩnh uống trà, tóc trắng bạc phơ, chỉ là chiếc cằm nhẵn nhụi kia đã nói lên rõ ràng thân phận thái giám của lão.
Tư Đồ bước lên thềm đi vào tiền sảnh, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn lão thái giam kia một cái rồi cười: – “Thất lễ.”[1]
Long Cảnh tuy rằng có thân phận thái giám, nhưng nô tài cũng ba bảy loại nô tài. Đây là gia nô của hoàng thất, được ngự ban Thất Thiên Tuế, tốt xấu gì cũng là một cấp bậc của Vương gia. Tư Đồ chỉ nói một câu kia, quả thực đúng là “Thất lễ”.
Nhưng Long Cảnh cũng không giận. Đừng nói là không phiền hà, trên mặt thậm chí ngay cả một tia không hài lòng cũng không tỏ ra. Lão ung dung cười, đứng dậy hành lễ với Tư Đồ, gọi – “Tư Đồ bang chủ.” – Tiếng nói vừa khàn đục vừa pha lẫn sắc bén, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.
Hàn huyên cùng Tư Đồ mấy câu, Long Cảnh đảo mắt nhìn sang Hoàng Bán Tiên phía sau hắn, thế rồi nhìn rõ được tướng mạo y xong đột nhiên cả kinh mà “A” một tiếng, ngã phịch xuống nền đất.
Tư Đồ thấy rõ ràng sự kinh sợ của Long Cảnh là từ trong đáy mắt dấy lên, không phải vờ vịt ra vẻ thì có vài phần không hiểu vì sao.
Tiểu Hoàng cũng bị hành động của Long Cảnh làm cho hoảng sợ, y đã nghĩ đến ngàn vạn tình huống khi hai người gặp mặt, nhưng lại không nghĩ tới đối phương sẽ phản ứng như vậy.
“Công công đây có việc gì sao?” – Tư Đồ đưa tay ra đỡ lão đầu nhìn rõ ràng là chấn kinh quá mức dậy, để lão ngồi xuống bên cạnh.
Lão đầu thở hồng hộc, bàn tay vươn ra đón lấy chén nước cũng run lên cầm cập. Nhấp vài ngụm trà rồi mới dần dần ổn định trở lại. Lão thở gấp, nói: – “Thực sự làhoa nở hoa tàn xuân còn đó, mộng cũ chuyện xưa lại quay về[2] a.”
Tư Đồ nghe lão thái giám đọc xong hai câu thơ kia thì dở khóc dở cười, quay mặt sang nhìn Tiểu Hoàng, thấy y cũng mờ mịt không hiểu thì hỏi: – “Công công, ông nói gì vậy? Sao chúng ta nghe không hiểu?”
“A…” – Long Cảnh cũng đã qua cơn kinh hãi, bèn đứng lên đi đến trước mặt Tiểu Hoàng mà cúi xuống thật sâu vái chào: – “Xin hỏi tiểu tiên sinh tôn tính đại danh là gì?”
Tư Đồ buồn cười, không đợi Tiểu Hoàng mở miệng đã nói: – “Lão công công, ông có phải hồ đồ rồi không, ông không phải đến đây để gặp Hoàng Bán Tiên à?”
Long Cảnh há hốc mồm, nhìn đăm đăm vào Tiểu Hoàng mà sửng sốt một buổi trời. Một lúc lâu sau lão mới gật đầu lẩm bẩm: – “Bán tiên sao…Thảo nào, thảo nào!”
Tư Đồ nghe xong chẳng hiểu được gì, hắn vốn cũng không phải là người nhẫn nại gì cho cam, đang định nổi sùng thì Tiểu Hoàng ở bên cạnh vội kéo hắn lại. Y tiến lên một bước, hỏi Long Cảnh: – “Công công nói thảo nào cái gì?”
Long Cảnh lắc đầu, chỉ giương mắt lên nhìn thật sâu vào Tiểu Hoàng, sau đó ngửa mặt lên trời mà thở một hơi dài, lắc đầu cười khổ: – “Ta nói rằng thế sự này nhiều biến động, thiên đạo tuần hoàn rồi sẽ có ngày xảy đến, mặc kệ cho ngươi là thần tiên hay quỉ quái đều không không thể nào thoát khỏi kiếp số trong tam giới này.”
Tiểu Hoàng nghe Long Cảnh hồ ngôn loạn ngữ như đang mê sảng, y cũng không biết nên phản ứng sao cho phải, rồi lại thấy Long Cảnh vẫn còn có chút điên loạn đột nhiên ngước đầu lên, vô cùng nghiêm túc mà nói với Tiểu Hoàng: – “Ta tặng tiểu tiên sinh một câu.”
Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng, chờ Long Cảnh nói tiếp.
“Đừng tin vào số mệnh!” – Long Cảnh chậm rãi mở miệng, trong mắt hàm chứa thâm ý: – “Mạng của ngươi là chú định, nhưng không phải thiên định.”[3]
Tư Đồ muốn lão ta nói rõ ràng hơn một chút, nhưng Long Cảnh đã vội vã đứng dậy, nói: – “Như vầy đã là tử tội, tử tội rồi…” – Nói rồi, liền vội vã cáo từ đi mất.
/109
|