Khi hai người xách theo hai con cá chép tươi sống đuôi còn quẫy quẫy mà thong thả dạo bước vào thành, trời chiều đã ngả về Tây.
Tiểu Hoàng rốt cuộc cũng phát hiện ra Tư Đồ là một người cực kỳ vô duyên với loài cá, câu đến quá ngọ mà vẫn chẳng thấy con cá nào cắn câu, ấy vậy mà khi y cầm cần, chỉ một lúc thôi đã câu được cả mấy con. Xem chừng, dù cho năm xưa Mộc Lăng không rắc hồ tiêu xuống sông, Tư Đồ cũng không thể nào thắng được.
Vừa dắt ngựa vừa cầm cá, hai người họ dung dăng dung dẻ đi qua cửa thành.
“Mọt Sách, biết nấu cơm không?” – Đột nhiên Tư Đồ hỏi.
Tiểu Hoàng ngước mặt lên nhìn hắn mỉm cười.
“Biết hử?” – Tư Đồ có vẻ mừng rỡ – “Trở về làm món cá đi!”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng cười gật đầu, nhưng khi y ngoái nhìn lại, phát hiện ra có rất nhiều người trên đường đang nhìn ngó mình. Từ lúc vừa vào thành y đã nghĩ có gì đó không ổn, dường như đang có rất nhiều người dõi theo y. Ban đầu y còn nghĩ rằng mình nghĩ lầm, nhưng khi càng đi đến chốn đông người, cảm giác ấy càng rõ ràng.
Thực ra Tư Đồ đã phát giác từ lâu, chỉ là tâm tư của hắn không đơn thuần như Tiểu Hoàng. Hắn nghĩ vì hai nam nhân thân mật như vậy cho nên người ta mới ghé mắt nhòm ngó. Nhưng rồi từ từ hắn cũng nhận ra rằng chuyện không phải là như thế. Nhĩ lực hắn rất tốt, chợt nghe thấy tiếng nhiều người xì xầm to nhỏ, gì mà “Người thần…Bán tiên…” các loại.
Mày hơi nhíu lại, Tư Đồ phát hiện ra tình cảnh này không phải tầm thường, laị thấy tiểu hài tử bên cạnh mình sắc mặt đỏ ửng, đầu cúi gằm không dám ngước lên, trong lòng càng bừng bừng lửa giận.
Tư Đồ vốn dĩ đã không phải loại người nhã nhặn gì. Hắn dừng phắt ngay lại, tóm mạnh lấy một người qua đường ở gần đó, khiếp sợ đến mức người này “Ai da” kêu thảm thiết, những người bao vây họ mà nhìn ngó cũng bị Tư Đồ trừng lạnh, sợ đến mức cuống cuồng tan rã.
Không để ý đến những người khác, Tư Đồ lạnh giọng hỏi người bị hắn tóm: – “Các ngươi nhìn cái gì?”
“Không…không…” – Người qua đường ấy lắc đầu xua tay liên tục, những muốn bỏ chạy.
“À…” – Tư Đồ cười lạnh một tiếng, thấp giọng hỏi gã: – “Làm sao ngươi biết y chính là Hoàng Bán Tiên?”
“Hoàng…Hoàng bảng” – Gã ta cố sức nói: – “Trên hoàng bảng có…”
“Cái gì hoàng bảng” – Tiểu Hoàng không hiểu mà hỏi.
“Việc này…trong thành chỗ nào cũng có dán…trên hoàng bảng…” – Lời còn chưa nói xong, người đã bị Tư Đồ vứt một phát sang bên. Quay lại kéo Tiểu Hoàng, Tư Đồ vừa sấn lên trước ngăn cản, vừa tìm kiếm xung quanh xem hoàng bảng ở nơi nào, quả nhiên phát hiện tại biển bố cáo cách đó không xa đang có một đám đông không ít người vây quanh.
Thời gian ấy mỗi khi nha phủ của châu huyện muốn ra bố cáo gì, hoặc giả triều đình muốn ban hoàng bảng, đều dựng lên một tấm biển bố cáo ở khu vực náo nhiệt trong thành, rồi lại phái quan binh trông coi. Hoàng bảng dán trên biển bố cáo, người biết chữ thì tự xem lấy, không biết chữ thì quan binh sẽ thuật lại cho họ.
Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng, đẩy đám đông ra mà tiến lên nhìn, thì thấy trên bảng bố cáo bất ngờ xuất hiện một hoàng bảng, trên bảng là bức họa Tiểu Hoàng rõ mồn một, còn có một đoạn thi văn ca ngợi: Đại thể là nói rằng Hoàng Bán Tiên có khả năng của thần nhân, tróc nã hoa yêu cho phủ Hàng Châu, bảo vệ bình an cho bách tích phen này, hoàng thượng nghe đến việc này vui mừng khôn xiết, đặc biệt hạ chỉ, nơi nơi đều dán hoàng bảng để biểu dương, sau này Hoàng Bán Tiên đi đến đâu, vô luận là ăn hay uống đều không được thu ngân lượng, hoặc có ý muốn lấy tiền của y.
Tiểu Hoàng đọc hoàng bảng xong, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Lúc này, đám đông vây xung quanh y đều đã nhận ra Hoàng Bán Tiên đến, tiếng xì xầm trỗi dậy, có nhiều người còn quì xuống trước y, nói cái gì mà – “Trong nhà gần đây mọi việc bất thuận, có cách nào giải quyết hay chăng” – Lại có kẻ còn muốn Tiểu Hoàng đến xem phong thủy – “Cầu mong đời sau thịnh vượng phát đạt”…Chỉ thấy người đổ xô đến mỗi lúc một đông, ngươi thế này ta thế khác, bao vây Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng vào giữa.
Tiểu Hoàng chợt nghe thấy bên tai đều là tiếng người ầm ĩ, trước mắt là những bóng người di chuyển hỗn loạn. Y không biết phải làm sao, bất giác nấp về phía sau, bị ai đó ôm lấy, sau đó bay lên trời, phóng lên mái nhà. Chỉ sau vài cái nhảy vọt đã bỏ đám đông lại phía xa…
Tư Đồ mang theo Tiểu Hoàng rời khỏi phố xá ồn ào, dừng lại trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Tiểu Hoàng hai chân chấm đất thì đã mềm nhũn ra, hạ xuống một cách nguy hiểm, may là Tư Đồ nhanh tay lẹ mắt mà đưa tay đỡ lấy y.
Trong đầu Tiểu Hoàng hiện giờ rất hỗn loạn, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là “mục đích.” – Kẻ khiến y phải danh chấn thiên hạ đến tột cùng có mục đích gì…Thần toán, lang trung, người đọc sách…trên đời này có rất nhiều người như vậy, cớ gì cứ phải chăm chăm vào một kẻ không danh không tiếng như y? Càng nghĩ càng mơ hồ, hơn nữa vừa rồi sóng người huyên náo bên tai chỉ khiến y cảm thấy trong tai mình đong đầy những tiếng ong u, đầu óc cũng đau lên âm ỉ, khó chịu vô cùng.
Một lúc lâu sau, đột nhiên cảm thấy trên môi mình truyền đến một hơi lạnh, cơ thể cũng được một hơi ấm bao quanh, có ai đó đang nhẹ nhàng xoa nắn huyệt Thái dương đang đau nhói của y, nhịp tim đập dồn dập cũng từ từ chậm lại, những âm thanh ồn ào bên tai cũng tan biến đi không còn nữa. Còn cơn nhức nhối trên đầu cũng trong vô tri vô giác đã lùi đi, thần trí y từ từ sáng suốt lại.
Ở chóp mũi là khí tức quen thuộc trên người của Tư Đồ, là mùi của gió. Tiểu Hoàng chính y cũng không rõ vì sao lại có thể nghe được mùi của gió trên cơ thể Tư Đồ. Nói cho đúng ra, gió không thể nào có mùi vị, thế mà nếu như đến gần Tư Đồ, lại thấy như rằng mùi từ ngọn tóc hay tay áo hắn tỏa ra tựa hồ như gió…Khi giận lên là cuồng phong, khi vui vẻ là gió lành, khi bình tĩnh là gió mát. Có điều trong hầu hết thời gian, vẻ mặt của hắn lại không được minh xác như thế, mà là nhìn không ra đang kiểu tâm tình gì. Mỗi lúc như thế, Tiểu Hoàng đều có thể cảm nhận rất mãnh liệt, hắn như một cơn gió thu hoang liêu trên đại mạc cuốn theo lá khô bay mất hút…Khi đến là mùa hạ, ra đi lại là mùa đông.
Bất chợt nhớ đến, lũ cá sở dĩ không thích Tư Đồ, chắc hẳn là do khí tức trên người hắn —- Vì sợ hắn sẽ ra đi, nên mới không dám đến gần mà thôi.
Trong cơn miên man suy nghĩ, Tiểu Hoàng chợt phục hồi tri giác, đột nhiên nghĩ có gì đó khó thở. Ấy mà bên tai lại truyền đến tiếng cười nhẹ của Tư Đồ.
Khi phục hồi tinh thần lại, thì thấy Tư Đồ bất đắc dĩ quay sang cười với y: – “Nếu không hít thở thì sẽ nghẹn tới chết đó.”
Tiểu Hoàng lúc này mới sực nhớ đến, bèn vội hít sâu một hơi, khiến Tư Đồ bật cười ha ha, nói: – “Thú vị thật.”
Nhìn Tư Đồ ở trước mắt đang cười ngả cười nghiêng, Tiểu Hoàng đột nhiên thấy đầu mình không đau nữa, ý nghĩ cũng không còn rối loạn. Những việc vừa rồi dường như đã xảy ra trong một quá khứ xa xăm nào đấy, không còn nhớ đến nữa, nhưng mà cảnh trí khi câu cá trước đó phảng phất lại như ngay trước mắt.
Nghĩ đến câu cá, Tiểu Hoàng “A” lên một tiếng.
Tư Đồ đang cười thoải mái, nghe thấy Tiểu Hoàng kinh hô thì giật mình một cái, vội vã hỏi: – “Sao vậy?”
Tiểu Hoàng ngây người một lúc, cúi đầu nhìn xuống, thấy trên tay đang còn cầm đuôi hai con cá. Y thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ***g ngực, vui vẻ nói: – “Cá còn đây này!”
Tư Đồ sửng sốt mất một lúc, rồi chạy đến dựa vào bức tường gạch trắng ở phía sau mà phá lên cười ha hả, so với trận cười trước còn lợi hại hơn.
Tiểu Hoàng vươn tay ra kéo hắn – “Huynh mặc y phục màu đen, không được dựa vào bức tường này!”
Quả nhiên, khi Tư Đồ bị kéo ra, trên lưng đã trắng bệt một mảng.
Tiểu Hoàng nín cười phủi lưng áo cho Tư Đồ, miệng vẫn không quên trách mắng hai câu: – “Huynh lớn như vậy rồi, mà sao còn giống như một tiểu hài tử vậy. Mặc y phục màu đen thì không được dựa vào tường trắng…”
Vỗ một hồi, phát hiện ra Tư Đồ không có phản ứng gì, Tiểu Hoàng nghi hoặc ngẩng đầu lên, đã thấy Tư Đồ đang quay lại nhìn y đến xuất thần.
“Sao thế?” – Tiểu Hoàng đưa tay lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy trước mắt hắn, chỉ thấy Tư Đồ hơi cong khóe môi, ngả người qua, hôn lên đầu ngón tay y một cái.
Từ đầu ngón tay tỏa đến một cảm giác lành lạnh, Tiểu Hoàng cả kinh vội vã rụt tay về giấu tịt vào trong tay áo.
“Phủi sạch chưa đấy?” – Tư Đồ hạ giọng hỏi.
“Sao?…Ừm!” – Tiểu Hoàng nhanh chóng gật đầu.
“Vậy quay về thôi.” – Tư Đồ dắt tay kia của y, kéo đi đến bên người. Lúc này sắc trời đã muộn, hơn nữa Tư Đồ chọn một con ngõ nhỏ yên tĩnh ít người lui tới mà đi, cho nên không có ai nhận ra họ nữa.
“Y phục đen không được dựa tường trắng sao…” – Tư Đồ dường như đang lẩm bẩm.
“Ừm…”
“Vậy y phục trắng không được dựa tường đen, đúng không?”
“…Sao mà có tường đen chứ.”
“Cũng đúng.”
Hai người vừa đi vừa nói những chuyện “nhàn thoại” mà cả đời này Tư Đồ chưa từng nói qua, nhàn nhã mà quay về, có điều bàn tay Tiểu Hoàng giấu trong tay áo thì không chịu đưa ra nữa.
Khi trở lại sơn trang, trời đã tối hẳn. Không ngoài dự đoán, tại chính môn có rất nhiều người đang đợi. Tư Đồ dẫn Tiểu Hoàng trực tiếp nhảy vào từ bên ngoài tường viện, vừa vào đến trong sân đã nghe được một tiếng mắng chửi người ta của Mộc Lăng.
“Sao vậy?” – Tư Đồ hỏi Tương Thanh đang tỏ vẻ phiền muộn ngồi trên bậc thềm.
Tương Thanh cầm lấy hoàng bảng ở bên tay y – “Mộc Lăng vừa đọc thấy trên đường phố, nói muốn suốt đêm nay xé hết hoàng bảng đi, tiện thể cũng đốt sạch sẽ loại giấy dùng để viết hoàng bảng.”
“À…” – Tư Đồ buồn cười – “Sau đó thì sao?”
“Tôi sợ huynh ấy gặp rắc rối, nói phải chờ bang chủ về rồi mới tính.” – Tương Thanh giương ngón tay lên chỉ vào gian phòng phía sau – “Đại khái huynh ấy cũng có chút bực bội, đã mắng rất lâu rồi.”
“Mắng người sao? Mắng ai?” – Tiểu Hoàng tò mò.
“Không cần phải quản y” – Tư Đồ khoát khoát tay – “Khi y tâm tình không tốt thì sẽ mắng chửi người ta, lúc mắng đến hết giận rồi thì không sao hết.”
Tiểu Hoàng gật đầu, thế nhưng y biết Mộc Lăng hoàn toàn là vì chuyện của y mà nổi giận, nên có chút cảm động. Đang nghĩ ngợi, tay y bỗng dưng tê rần, giương mắt lên, thấy Tư Đồ trưng ra bộ mặt mất hứng nhìn mình, lạnh lùng nói: – “Đang nghĩ ai hả?”
Tiểu Hoàng dở khóc dở cười, đành phải nhỏ giọng nói: – “Không có.”
Nói còn chưa xong, cửa đã bị đẩy ra, Mộc Lăng lao ra ngoài: – “Hai ngươi có thấy hoàng bảng chưa vậy?”
Tư Đồ gật đầu, ý bảo đã thấy rồi.
“Thấy rồi mà còn đứng đây? – Mộc Lăng phát giận – “Rõ ràng là không cho người ta sống mà, sau này làm sao mà ra khỏi cửa được đây hả, đi lột hết đi!”
Tư Đồ nhướn mày – “Nhà ngươi đi lột mấy tấm giấy đó thì ích lợi gì, dù có lột sạch hết phủ Hàng Châu thì đã sao? Chắc hẳn giờ này các châu thành khác cũng bắt đầu dán lên rồi.”
“Chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?” – Mộc Lặng càng nghĩ càng buồn bực, lòng như lửa đốt. – “Từ lần trước ở Thục Trung chiêu thân đến nay, chỗ nào cũng có người muốn tấn công Tiểu Hoàng, hiện tại ngay cả triều đình cũng nhúng chân vào!”
Tiểu Hoàng biết thân thể Mộc Lăng vốn không khỏe, rất sợ nếu Mộc Lăng vì chuyện của bản thân mình mà tức giận thì thật sự không đáng. Y bèn kéo tay áo Mộc Lăng, nói: – “Huynh đừng khẩn trương…đây không phải là lần đầu tiên, ta đã quen từ lâu rồi.”
“Gì cơ?” – Ba người đều kinh ngạc nhìn Tiểu Hoàng.
“Nói chung…cũng tương tự như từ nhỏ đến lớn thôi, luôn có người cố tình như vậy.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói – “Không sao cả đâu” – Nói rồi thì quay sang Tư Đồ – “Ta đi làm cá” – rồi xoay người đi mất.
Để lại ba người kia đứng ngay tại đó, ba mặt nhìn nhau. Tư Đồ liếc sang Mộc Lăng, có chút căm ghét: – “Nhà ngươi có phải là con ngan không hả? Tính tình nóng nảy như vậy, hoàng đế không vội thái giám chết bầm gấp gáp cái gì.”
“Ta phi!” – Mộc Lăng hung hăng trừng mắt nhìn hắn – “Ta nhìn Tiểu Hoàng rất thuận mắt đó, có người muốn âm mưu hại y tất nhiên ta phải xen vào chứ, ta mà điều tra ra kẻ nào ra tay, ta sẽ thiến kẻ đó một ngàn lần sau đó tống cổ hắn đi làm thái giám!”
Tư Đồ nhìn trời, xong quay người đi tìm Tiểu Hoàng.
Mộc Lăng mắng xong thì thấy người thư thái hơn nhiều, bèn thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh lại đã thấy Tương Thanh đang dõi theo mình.
“Nhìn cái gì?” – Mộc Lăng hỏi.
Tương Thanh im lặng một lúc mới lắc đầu, mở miệng nói với mấy phần than thở: – “Ta phát hiện ra ngươi và bang chủ tương phản nhau rất vừa vặn, khi bang chủ sốt ruột thì ngươi ổn định, khi ngươi sốt suột thì bang chủ lại ung dung.”
Mộc Lăng nháy mắt mấy cái, một lát sau mới “A” lên một tiếng khó hiểu, xoay người đi đến dược phòng để chế thuốc.
Trong trù phòng, Tiểu Hoàng đang cầm dao định đánh vảy cá, nhưng con dao nhỏ đột nhiên bị người ta lấy mất.
Chẳng biết từ lúc nào Tư Đồ đã đứng ở phía sau y, cười nói: – “Loại việc nặng này, ta làm là được.”
Tiểu Hoàng nghe theo đứng sang một bên, im lặng nhìn Tư Đồ đánh vảy cá.
“Muốn làm sao nào?” – Tư Đồ hỏi y – “Kho lên hay luộc?”
Tiểu Hoàng chỉ chỉ vào chiếc ***g hấp ở bên cạnh: – “Chưng đi.”
“Chưng thì nấu làm sao đây?” – Tư Đồ bật cười – “Ai lại làm như vậy.”
“Không phải mà.” – Tiểu Hoàng cười – “Chắc chắn huynh chưa làm qua rồi.”
Hai người họ chỉ tùy tiện nói thế, rồi cũng không biết phải tiếp tục ra sao, có gì đó xấu hổ. Trù phòng to như vậy, ấy mà chỉ còn lại âm thanh “lách tách” của việc đánh vảy cá.
Yên ắng một lúc thật lâu sau đó.
“Nói cho ta biết, được không?” – Tư Đồ mở miệng.
Tiểu Hoàng đi đến bếp lò mà cho thêm củi, một lúc lâu sau mới gật đầu, nói: – “Ừ.”
Chú thích
[1] Nguyên văn 怠慢(đãi mạn). Từ này vừa có nghĩa là “đến muộn rồi”, vừa có nghĩa là “láo xược”. Nhã Nhã chơi chữ, Tư Đồ đến muộn thì nói từ này, tuy nhiên lại hàm ý không nể mặt Long Cảnh chút nào. Nên mình dùng “Thất lễ” để miêu tả cả hai sắc thái.
[2] Nguyên văn: 花落花开春仍在, 前尘往事旧梦回 (hoa lạc hoa khai xuân nhưng tại, tiền trần vãng sự cựu mộng hồi). Đây có lẽ là hai câu Nhã Nhã viết ra, mình không tìm được tham khảo nào khác trên mạng.
[3] Nói một chút về “chú định” và “thiên định.” Cả hai đều có nghĩa là đã được định sẵn, nhưng “thiên định” là vận mệnh không thể thay đổi, còn “chú định” tuy vẫn mang tính chất “được tiên đoán”, nhưng chưa hẳn là không thể thay đổi. Đây là lý giải của riêng Như.
[4] Thủy lan hoa: 水兰花. Chiết tự mà nói thì là loài hoa lan mọc trong nước. Tuy nhiên lại có ý kiến cho rằng đây chính là hoa thủy tiên. Dẫu là lan hay thủy tiên cũng đều là loài hoa đẹp, gợi lên sự thanh khiết.
[5]Lăng (凌): Có nghĩa là tảng băng.
Tiểu Hoàng rốt cuộc cũng phát hiện ra Tư Đồ là một người cực kỳ vô duyên với loài cá, câu đến quá ngọ mà vẫn chẳng thấy con cá nào cắn câu, ấy vậy mà khi y cầm cần, chỉ một lúc thôi đã câu được cả mấy con. Xem chừng, dù cho năm xưa Mộc Lăng không rắc hồ tiêu xuống sông, Tư Đồ cũng không thể nào thắng được.
Vừa dắt ngựa vừa cầm cá, hai người họ dung dăng dung dẻ đi qua cửa thành.
“Mọt Sách, biết nấu cơm không?” – Đột nhiên Tư Đồ hỏi.
Tiểu Hoàng ngước mặt lên nhìn hắn mỉm cười.
“Biết hử?” – Tư Đồ có vẻ mừng rỡ – “Trở về làm món cá đi!”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng cười gật đầu, nhưng khi y ngoái nhìn lại, phát hiện ra có rất nhiều người trên đường đang nhìn ngó mình. Từ lúc vừa vào thành y đã nghĩ có gì đó không ổn, dường như đang có rất nhiều người dõi theo y. Ban đầu y còn nghĩ rằng mình nghĩ lầm, nhưng khi càng đi đến chốn đông người, cảm giác ấy càng rõ ràng.
Thực ra Tư Đồ đã phát giác từ lâu, chỉ là tâm tư của hắn không đơn thuần như Tiểu Hoàng. Hắn nghĩ vì hai nam nhân thân mật như vậy cho nên người ta mới ghé mắt nhòm ngó. Nhưng rồi từ từ hắn cũng nhận ra rằng chuyện không phải là như thế. Nhĩ lực hắn rất tốt, chợt nghe thấy tiếng nhiều người xì xầm to nhỏ, gì mà “Người thần…Bán tiên…” các loại.
Mày hơi nhíu lại, Tư Đồ phát hiện ra tình cảnh này không phải tầm thường, laị thấy tiểu hài tử bên cạnh mình sắc mặt đỏ ửng, đầu cúi gằm không dám ngước lên, trong lòng càng bừng bừng lửa giận.
Tư Đồ vốn dĩ đã không phải loại người nhã nhặn gì. Hắn dừng phắt ngay lại, tóm mạnh lấy một người qua đường ở gần đó, khiếp sợ đến mức người này “Ai da” kêu thảm thiết, những người bao vây họ mà nhìn ngó cũng bị Tư Đồ trừng lạnh, sợ đến mức cuống cuồng tan rã.
Không để ý đến những người khác, Tư Đồ lạnh giọng hỏi người bị hắn tóm: – “Các ngươi nhìn cái gì?”
“Không…không…” – Người qua đường ấy lắc đầu xua tay liên tục, những muốn bỏ chạy.
“À…” – Tư Đồ cười lạnh một tiếng, thấp giọng hỏi gã: – “Làm sao ngươi biết y chính là Hoàng Bán Tiên?”
“Hoàng…Hoàng bảng” – Gã ta cố sức nói: – “Trên hoàng bảng có…”
“Cái gì hoàng bảng” – Tiểu Hoàng không hiểu mà hỏi.
“Việc này…trong thành chỗ nào cũng có dán…trên hoàng bảng…” – Lời còn chưa nói xong, người đã bị Tư Đồ vứt một phát sang bên. Quay lại kéo Tiểu Hoàng, Tư Đồ vừa sấn lên trước ngăn cản, vừa tìm kiếm xung quanh xem hoàng bảng ở nơi nào, quả nhiên phát hiện tại biển bố cáo cách đó không xa đang có một đám đông không ít người vây quanh.
Thời gian ấy mỗi khi nha phủ của châu huyện muốn ra bố cáo gì, hoặc giả triều đình muốn ban hoàng bảng, đều dựng lên một tấm biển bố cáo ở khu vực náo nhiệt trong thành, rồi lại phái quan binh trông coi. Hoàng bảng dán trên biển bố cáo, người biết chữ thì tự xem lấy, không biết chữ thì quan binh sẽ thuật lại cho họ.
Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng, đẩy đám đông ra mà tiến lên nhìn, thì thấy trên bảng bố cáo bất ngờ xuất hiện một hoàng bảng, trên bảng là bức họa Tiểu Hoàng rõ mồn một, còn có một đoạn thi văn ca ngợi: Đại thể là nói rằng Hoàng Bán Tiên có khả năng của thần nhân, tróc nã hoa yêu cho phủ Hàng Châu, bảo vệ bình an cho bách tích phen này, hoàng thượng nghe đến việc này vui mừng khôn xiết, đặc biệt hạ chỉ, nơi nơi đều dán hoàng bảng để biểu dương, sau này Hoàng Bán Tiên đi đến đâu, vô luận là ăn hay uống đều không được thu ngân lượng, hoặc có ý muốn lấy tiền của y.
Tiểu Hoàng đọc hoàng bảng xong, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Lúc này, đám đông vây xung quanh y đều đã nhận ra Hoàng Bán Tiên đến, tiếng xì xầm trỗi dậy, có nhiều người còn quì xuống trước y, nói cái gì mà – “Trong nhà gần đây mọi việc bất thuận, có cách nào giải quyết hay chăng” – Lại có kẻ còn muốn Tiểu Hoàng đến xem phong thủy – “Cầu mong đời sau thịnh vượng phát đạt”…Chỉ thấy người đổ xô đến mỗi lúc một đông, ngươi thế này ta thế khác, bao vây Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng vào giữa.
Tiểu Hoàng chợt nghe thấy bên tai đều là tiếng người ầm ĩ, trước mắt là những bóng người di chuyển hỗn loạn. Y không biết phải làm sao, bất giác nấp về phía sau, bị ai đó ôm lấy, sau đó bay lên trời, phóng lên mái nhà. Chỉ sau vài cái nhảy vọt đã bỏ đám đông lại phía xa…
Tư Đồ mang theo Tiểu Hoàng rời khỏi phố xá ồn ào, dừng lại trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Tiểu Hoàng hai chân chấm đất thì đã mềm nhũn ra, hạ xuống một cách nguy hiểm, may là Tư Đồ nhanh tay lẹ mắt mà đưa tay đỡ lấy y.
Trong đầu Tiểu Hoàng hiện giờ rất hỗn loạn, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là “mục đích.” – Kẻ khiến y phải danh chấn thiên hạ đến tột cùng có mục đích gì…Thần toán, lang trung, người đọc sách…trên đời này có rất nhiều người như vậy, cớ gì cứ phải chăm chăm vào một kẻ không danh không tiếng như y? Càng nghĩ càng mơ hồ, hơn nữa vừa rồi sóng người huyên náo bên tai chỉ khiến y cảm thấy trong tai mình đong đầy những tiếng ong u, đầu óc cũng đau lên âm ỉ, khó chịu vô cùng.
Một lúc lâu sau, đột nhiên cảm thấy trên môi mình truyền đến một hơi lạnh, cơ thể cũng được một hơi ấm bao quanh, có ai đó đang nhẹ nhàng xoa nắn huyệt Thái dương đang đau nhói của y, nhịp tim đập dồn dập cũng từ từ chậm lại, những âm thanh ồn ào bên tai cũng tan biến đi không còn nữa. Còn cơn nhức nhối trên đầu cũng trong vô tri vô giác đã lùi đi, thần trí y từ từ sáng suốt lại.
Ở chóp mũi là khí tức quen thuộc trên người của Tư Đồ, là mùi của gió. Tiểu Hoàng chính y cũng không rõ vì sao lại có thể nghe được mùi của gió trên cơ thể Tư Đồ. Nói cho đúng ra, gió không thể nào có mùi vị, thế mà nếu như đến gần Tư Đồ, lại thấy như rằng mùi từ ngọn tóc hay tay áo hắn tỏa ra tựa hồ như gió…Khi giận lên là cuồng phong, khi vui vẻ là gió lành, khi bình tĩnh là gió mát. Có điều trong hầu hết thời gian, vẻ mặt của hắn lại không được minh xác như thế, mà là nhìn không ra đang kiểu tâm tình gì. Mỗi lúc như thế, Tiểu Hoàng đều có thể cảm nhận rất mãnh liệt, hắn như một cơn gió thu hoang liêu trên đại mạc cuốn theo lá khô bay mất hút…Khi đến là mùa hạ, ra đi lại là mùa đông.
Bất chợt nhớ đến, lũ cá sở dĩ không thích Tư Đồ, chắc hẳn là do khí tức trên người hắn —- Vì sợ hắn sẽ ra đi, nên mới không dám đến gần mà thôi.
Trong cơn miên man suy nghĩ, Tiểu Hoàng chợt phục hồi tri giác, đột nhiên nghĩ có gì đó khó thở. Ấy mà bên tai lại truyền đến tiếng cười nhẹ của Tư Đồ.
Khi phục hồi tinh thần lại, thì thấy Tư Đồ bất đắc dĩ quay sang cười với y: – “Nếu không hít thở thì sẽ nghẹn tới chết đó.”
Tiểu Hoàng lúc này mới sực nhớ đến, bèn vội hít sâu một hơi, khiến Tư Đồ bật cười ha ha, nói: – “Thú vị thật.”
Nhìn Tư Đồ ở trước mắt đang cười ngả cười nghiêng, Tiểu Hoàng đột nhiên thấy đầu mình không đau nữa, ý nghĩ cũng không còn rối loạn. Những việc vừa rồi dường như đã xảy ra trong một quá khứ xa xăm nào đấy, không còn nhớ đến nữa, nhưng mà cảnh trí khi câu cá trước đó phảng phất lại như ngay trước mắt.
Nghĩ đến câu cá, Tiểu Hoàng “A” lên một tiếng.
Tư Đồ đang cười thoải mái, nghe thấy Tiểu Hoàng kinh hô thì giật mình một cái, vội vã hỏi: – “Sao vậy?”
Tiểu Hoàng ngây người một lúc, cúi đầu nhìn xuống, thấy trên tay đang còn cầm đuôi hai con cá. Y thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ***g ngực, vui vẻ nói: – “Cá còn đây này!”
Tư Đồ sửng sốt mất một lúc, rồi chạy đến dựa vào bức tường gạch trắng ở phía sau mà phá lên cười ha hả, so với trận cười trước còn lợi hại hơn.
Tiểu Hoàng vươn tay ra kéo hắn – “Huynh mặc y phục màu đen, không được dựa vào bức tường này!”
Quả nhiên, khi Tư Đồ bị kéo ra, trên lưng đã trắng bệt một mảng.
Tiểu Hoàng nín cười phủi lưng áo cho Tư Đồ, miệng vẫn không quên trách mắng hai câu: – “Huynh lớn như vậy rồi, mà sao còn giống như một tiểu hài tử vậy. Mặc y phục màu đen thì không được dựa vào tường trắng…”
Vỗ một hồi, phát hiện ra Tư Đồ không có phản ứng gì, Tiểu Hoàng nghi hoặc ngẩng đầu lên, đã thấy Tư Đồ đang quay lại nhìn y đến xuất thần.
“Sao thế?” – Tiểu Hoàng đưa tay lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy trước mắt hắn, chỉ thấy Tư Đồ hơi cong khóe môi, ngả người qua, hôn lên đầu ngón tay y một cái.
Từ đầu ngón tay tỏa đến một cảm giác lành lạnh, Tiểu Hoàng cả kinh vội vã rụt tay về giấu tịt vào trong tay áo.
“Phủi sạch chưa đấy?” – Tư Đồ hạ giọng hỏi.
“Sao?…Ừm!” – Tiểu Hoàng nhanh chóng gật đầu.
“Vậy quay về thôi.” – Tư Đồ dắt tay kia của y, kéo đi đến bên người. Lúc này sắc trời đã muộn, hơn nữa Tư Đồ chọn một con ngõ nhỏ yên tĩnh ít người lui tới mà đi, cho nên không có ai nhận ra họ nữa.
“Y phục đen không được dựa tường trắng sao…” – Tư Đồ dường như đang lẩm bẩm.
“Ừm…”
“Vậy y phục trắng không được dựa tường đen, đúng không?”
“…Sao mà có tường đen chứ.”
“Cũng đúng.”
Hai người vừa đi vừa nói những chuyện “nhàn thoại” mà cả đời này Tư Đồ chưa từng nói qua, nhàn nhã mà quay về, có điều bàn tay Tiểu Hoàng giấu trong tay áo thì không chịu đưa ra nữa.
Khi trở lại sơn trang, trời đã tối hẳn. Không ngoài dự đoán, tại chính môn có rất nhiều người đang đợi. Tư Đồ dẫn Tiểu Hoàng trực tiếp nhảy vào từ bên ngoài tường viện, vừa vào đến trong sân đã nghe được một tiếng mắng chửi người ta của Mộc Lăng.
“Sao vậy?” – Tư Đồ hỏi Tương Thanh đang tỏ vẻ phiền muộn ngồi trên bậc thềm.
Tương Thanh cầm lấy hoàng bảng ở bên tay y – “Mộc Lăng vừa đọc thấy trên đường phố, nói muốn suốt đêm nay xé hết hoàng bảng đi, tiện thể cũng đốt sạch sẽ loại giấy dùng để viết hoàng bảng.”
“À…” – Tư Đồ buồn cười – “Sau đó thì sao?”
“Tôi sợ huynh ấy gặp rắc rối, nói phải chờ bang chủ về rồi mới tính.” – Tương Thanh giương ngón tay lên chỉ vào gian phòng phía sau – “Đại khái huynh ấy cũng có chút bực bội, đã mắng rất lâu rồi.”
“Mắng người sao? Mắng ai?” – Tiểu Hoàng tò mò.
“Không cần phải quản y” – Tư Đồ khoát khoát tay – “Khi y tâm tình không tốt thì sẽ mắng chửi người ta, lúc mắng đến hết giận rồi thì không sao hết.”
Tiểu Hoàng gật đầu, thế nhưng y biết Mộc Lăng hoàn toàn là vì chuyện của y mà nổi giận, nên có chút cảm động. Đang nghĩ ngợi, tay y bỗng dưng tê rần, giương mắt lên, thấy Tư Đồ trưng ra bộ mặt mất hứng nhìn mình, lạnh lùng nói: – “Đang nghĩ ai hả?”
Tiểu Hoàng dở khóc dở cười, đành phải nhỏ giọng nói: – “Không có.”
Nói còn chưa xong, cửa đã bị đẩy ra, Mộc Lăng lao ra ngoài: – “Hai ngươi có thấy hoàng bảng chưa vậy?”
Tư Đồ gật đầu, ý bảo đã thấy rồi.
“Thấy rồi mà còn đứng đây? – Mộc Lăng phát giận – “Rõ ràng là không cho người ta sống mà, sau này làm sao mà ra khỏi cửa được đây hả, đi lột hết đi!”
Tư Đồ nhướn mày – “Nhà ngươi đi lột mấy tấm giấy đó thì ích lợi gì, dù có lột sạch hết phủ Hàng Châu thì đã sao? Chắc hẳn giờ này các châu thành khác cũng bắt đầu dán lên rồi.”
“Chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?” – Mộc Lặng càng nghĩ càng buồn bực, lòng như lửa đốt. – “Từ lần trước ở Thục Trung chiêu thân đến nay, chỗ nào cũng có người muốn tấn công Tiểu Hoàng, hiện tại ngay cả triều đình cũng nhúng chân vào!”
Tiểu Hoàng biết thân thể Mộc Lăng vốn không khỏe, rất sợ nếu Mộc Lăng vì chuyện của bản thân mình mà tức giận thì thật sự không đáng. Y bèn kéo tay áo Mộc Lăng, nói: – “Huynh đừng khẩn trương…đây không phải là lần đầu tiên, ta đã quen từ lâu rồi.”
“Gì cơ?” – Ba người đều kinh ngạc nhìn Tiểu Hoàng.
“Nói chung…cũng tương tự như từ nhỏ đến lớn thôi, luôn có người cố tình như vậy.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói – “Không sao cả đâu” – Nói rồi thì quay sang Tư Đồ – “Ta đi làm cá” – rồi xoay người đi mất.
Để lại ba người kia đứng ngay tại đó, ba mặt nhìn nhau. Tư Đồ liếc sang Mộc Lăng, có chút căm ghét: – “Nhà ngươi có phải là con ngan không hả? Tính tình nóng nảy như vậy, hoàng đế không vội thái giám chết bầm gấp gáp cái gì.”
“Ta phi!” – Mộc Lăng hung hăng trừng mắt nhìn hắn – “Ta nhìn Tiểu Hoàng rất thuận mắt đó, có người muốn âm mưu hại y tất nhiên ta phải xen vào chứ, ta mà điều tra ra kẻ nào ra tay, ta sẽ thiến kẻ đó một ngàn lần sau đó tống cổ hắn đi làm thái giám!”
Tư Đồ nhìn trời, xong quay người đi tìm Tiểu Hoàng.
Mộc Lăng mắng xong thì thấy người thư thái hơn nhiều, bèn thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh lại đã thấy Tương Thanh đang dõi theo mình.
“Nhìn cái gì?” – Mộc Lăng hỏi.
Tương Thanh im lặng một lúc mới lắc đầu, mở miệng nói với mấy phần than thở: – “Ta phát hiện ra ngươi và bang chủ tương phản nhau rất vừa vặn, khi bang chủ sốt ruột thì ngươi ổn định, khi ngươi sốt suột thì bang chủ lại ung dung.”
Mộc Lăng nháy mắt mấy cái, một lát sau mới “A” lên một tiếng khó hiểu, xoay người đi đến dược phòng để chế thuốc.
Trong trù phòng, Tiểu Hoàng đang cầm dao định đánh vảy cá, nhưng con dao nhỏ đột nhiên bị người ta lấy mất.
Chẳng biết từ lúc nào Tư Đồ đã đứng ở phía sau y, cười nói: – “Loại việc nặng này, ta làm là được.”
Tiểu Hoàng nghe theo đứng sang một bên, im lặng nhìn Tư Đồ đánh vảy cá.
“Muốn làm sao nào?” – Tư Đồ hỏi y – “Kho lên hay luộc?”
Tiểu Hoàng chỉ chỉ vào chiếc ***g hấp ở bên cạnh: – “Chưng đi.”
“Chưng thì nấu làm sao đây?” – Tư Đồ bật cười – “Ai lại làm như vậy.”
“Không phải mà.” – Tiểu Hoàng cười – “Chắc chắn huynh chưa làm qua rồi.”
Hai người họ chỉ tùy tiện nói thế, rồi cũng không biết phải tiếp tục ra sao, có gì đó xấu hổ. Trù phòng to như vậy, ấy mà chỉ còn lại âm thanh “lách tách” của việc đánh vảy cá.
Yên ắng một lúc thật lâu sau đó.
“Nói cho ta biết, được không?” – Tư Đồ mở miệng.
Tiểu Hoàng đi đến bếp lò mà cho thêm củi, một lúc lâu sau mới gật đầu, nói: – “Ừ.”
Chú thích
[1] Nguyên văn 怠慢(đãi mạn). Từ này vừa có nghĩa là “đến muộn rồi”, vừa có nghĩa là “láo xược”. Nhã Nhã chơi chữ, Tư Đồ đến muộn thì nói từ này, tuy nhiên lại hàm ý không nể mặt Long Cảnh chút nào. Nên mình dùng “Thất lễ” để miêu tả cả hai sắc thái.
[2] Nguyên văn: 花落花开春仍在, 前尘往事旧梦回 (hoa lạc hoa khai xuân nhưng tại, tiền trần vãng sự cựu mộng hồi). Đây có lẽ là hai câu Nhã Nhã viết ra, mình không tìm được tham khảo nào khác trên mạng.
[3] Nói một chút về “chú định” và “thiên định.” Cả hai đều có nghĩa là đã được định sẵn, nhưng “thiên định” là vận mệnh không thể thay đổi, còn “chú định” tuy vẫn mang tính chất “được tiên đoán”, nhưng chưa hẳn là không thể thay đổi. Đây là lý giải của riêng Như.
[4] Thủy lan hoa: 水兰花. Chiết tự mà nói thì là loài hoa lan mọc trong nước. Tuy nhiên lại có ý kiến cho rằng đây chính là hoa thủy tiên. Dẫu là lan hay thủy tiên cũng đều là loài hoa đẹp, gợi lên sự thanh khiết.
[5]Lăng (凌): Có nghĩa là tảng băng.
/109
|