Đúng ngay vào lúc Hắc Vân Bảo đang chuẩn bị cho hỉ sự, Ngao Phượng Linh đột ngột phát điên. Cô nương ta vốn không thể cử động, bất thình lình run rẩy đứng dậy, lao ra bên ngoài như rồ dại, bưng đầu kêu thét đau đớn. Ngao Thịnh định cản lại thì bị nàng ta đẩy ra, thằng bé khẩn trương tới mức cuối cùng chỉ có thể ngốc lăng ra tồ tồ khóc. Ngao Phượng Linh vì sao không rõ mà bất ngờ xộc qua chộp lấy cổ Ngao Thịnh, định dùng hết sức mình để bóp chết nó.
Lúc Mộc Lăng và Tư Đồ tới nơi thì Ngao Thịnh như chỉ còn thở được thoi thóp. Tư Đồ điểm huyệt đạo Ngao Phượng Linh, Mộc Lăng sai người tới giữ chặt nàng ta lại. Tiểu Hoàng đỡ Ngao Thịnh đứng lên, phát hiện thấy mặt mũi thằng bé đỏ bừng bừng, hào hển thở.
Trước hết Mộc Lăng kiểm tra chút ít Ngao Thịnh, rồi bảo – “Không có gì nghiêm trọng đâu, dẫn nó đi nghỉ ngơi một hồi sẽ khỏi.” – Nói rồi, quay sang nhìn vào Ngao Phượng Linh. Một hồi sau y nhăn trán, nhãn thần trở nên nghiêm trọng mà rằng – “Không xong rồi, nhất định phải lấy cổ trùng ra, nàng ta đã chịu đựng đến cực hạn rồi.”
Vốn y tưởng phải tới lúc hỉ sự của Tư Đồ và Tiểu Hoàng thì mới lấy cổ trùng ra cho Ngao Phượng Linh. Nhưng bây giờ thì hết cách rồi. Mộc Lăng nói với mọi người – “Chuẩn bị hộ ta một gian phòng, còn nữa, cắt cử người bảo hộ ở đó cho ta. Đại khái cũng mất hết hai ngày trời, tuyệt đối không được quấy rối ta!”
Tương Thanh lập tức phái người đi chuẩn bị. Lô Ngự Phong và Vân Tứ Nương tiếp tục việc lo liệu cho hỉ sự. Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng đưa Ngao Thịnh vào phòng trong, thấy thằng nhỏ khóc rất bi thảm thì cũng có chút xót lòng.
Chính ngay lúc này, Chu lão gia tử cuống quít chạy ù tới mà thưa – “Bang chủ, bọn người giang hồ lại làm loạn dưới chân núi.”
Tư Đổ cau có – “Làm loạn cái gì?”
“Bọn họ kêu phải nói rõ mọi sự tình, nếu không đừng hòng làm hỉ sự.”
“Ta làm hỉ sự cần tới bọn họ quản sao?” – Tư Đồ bĩu môi – “Kệ xác họ đi!”
“Bang chủ” – Chu lão gia tử có điều khó xử – “Đám người đó ở dưới chân núi thóa mạ…Hơn nữa nói không chừng sẽ tấn công lên đây, các huynh đệ ta cũng rất tức giận. Vạn nhất mà đánh nhau thì không xong.”
Tư Đồ nén giận. Tiểu Hoàng kéo lấy một góc tay áo của hắn nhẹ giọng nói – “Huynh đi xem đi, cho bọn họ một ngày hẹn rõ ràng, như ba ngày hoặc năm ngày chẳng hạn…Như vậy bọn họ sẽ không làm loạn nữa. Có lẽ là do chờ mãi mà không có kết quả gì nên sốt ruột đó thôi.”
Tư Đồ bất đắc dĩ gật đầu, đi cùng với Chu lão gia tử để đối phó đám người giang hồ kia. Tiểu Hoàng có hơi lo lắng, bèn vươn người nắm lấy tay Tư Đồ, nói – “Huynh phải nhớ, nhất định phải nhẫn nhịn, ngàn vạn lần đừng quá nóng giận!”
Tư Đồ do dự một lúc rồi gật đầu, ngả sang hôn lên trán Tiểu Hoàng, nhìn y thật sâu – “Ta hiểu mà.”
Chờ đến khi hai người họ ra khỏi biệt viện rồi, Tiểu Hoàng trở lại bên người của Ngao Thịnh, nhẹ nhàng xoa đầu tóc của thằng bé – “Đừng thương tâm nữa, đợi tới khi lấy được cổ trùng ra rồi, tỷ tỷ của đệ sẽ không sao đâu.”
“Ừ…” – Ngao Thịnh lấy tay quẹt nước mắt, thấp giọng nói – “Ta không có thương tâm.”
Tiểu Hoàng nhìn Ngao Thịnh, có hơi khó hiểu, nhưng chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ dàn dụa nước mắt trước mặt mình kia lại dấy lên một cái cười quái dị. Tâm trạng của Ngao Thịnh như hoàn toàn đổi khác, nó mỉm cười nói – “Ta đang vui vẻ đấy.”
Cảm giác được biến hóa nơi Ngao Thịnh, Tiểu Hoàng bất ngờ cảm thấy lạnh lẽo trên sống lưng rồi tê dại hết cả người…Trong nháy mắt y chợt hiểu rõ được nguồn cơn, đứng vùng dậy muốn bỏ đi, nhưng lại bị Ngao Thịnh chộp lấy cổ tay giữ lại.
Đừng nhìn thằng bé này còn nhỏ, nhưng sức lực của Ngao Thịnh rất mạnh. Tiểu Hoàng ngay cả chút ít công phu cũng không biết, cho nên thấy cổ tay đau nhói một trận, nửa người tê lịm cả đi. Cơ thể của y mềm oặt ngã ra trên giường. Vừa định mở miệng thì đã bị Ngao Thịnh điểm trúng huyệt đạo.
“Hắc hắc…” – Ngao Thịnh đứng phắt dậy khỏi giường, đi qua đi lại trong phòng một vòng rồi tới bên cạnh Tiểu Hoàng cúi xuống hỏi – “Có phải đã biết hết rồi không?”
Tiểu Hoàng không còn cách nào khác để nói, đành phải gật đầu.
“Cái này kêu bằng khổ nhục kế!” – Ngao Thịnh có chút đắc ý, xoa xoa khuôn mặt của Tiểu Hoàng – “Ngươi trông xinh xắn lắm.”
Tiểu Hoàng nhìn thằng bé, chỉ thấy Ngao Thịnh vươn tay ra đỡ mình dậy, nói – “Bọn người lợi hại ở Hắc Vân Bảo đều bận hết cả rồi…Thời cơ này thật vừa lúc.” – Nói xong, nhấc bổng Tiểu Hoàng dậy ra ngoài, nhảy lên mái nhà.
Ở bốn bề đều có hộ vệ mà Tư Đồ bày bố. Bọn họ trước hết cảm thấy có điều không ổn, nhưng còn chưa kịp nhăn cản thì đã bị mấy mảnh phi tiêu bắn trúng. Ngao Thịnh từ trên nóc nhà ngoái đầu lại, chỉ thấy một hắc y nhân đang đứng tại đó ngoắc ngoắc tay với nó. Ngao Thịnh bèn bay tới, giao Tiểu Hoàng lại trong tay của gã rồi dặn – “Mang về!”
“Dạ!” – Hắc Y Nhân bắt Tiểu Hoàng, phi thân rời đi. Ngao Thịnh trở về phòng, vung tay tự đánh vào trước ngực mình một chưởng. Máu tươi ngay lập tức ứa ra từ khóe miệng. Nó lảo đảo chạy khỏi gian phòng, dùng tiếng nói yết ớt mà tri hô – “Người đâu, cứu mạng…Người đâu.” – Những người đang ở bên ngoài viện nghe thấy có động đĩnh, khi bọn họ tiến lên thì nhất loạt hãi hùng, ba chân bốn cẳng chạy đi báo tin khẩn ngay cho Tư Đồ.
Sau khi nói mấy lời đuổi bọn người giang hồ nọ đi hết, Tư Đồ quay bước chuẩn bị trở về. Chợt thấy, một người hộ vệ của biệt viện hấp tấp chạy tới. Hắn hơi nhíu mày.
“Bang chủ…Bang chủ…” – Hộ vệ vừa hào hển thở vừa gọi, chẳng ngờ Tư Đồ chỉ từ tốn khoát tay áo với gã.
“Hoàng…Hoàng tiểu tiên sinh…” – Gã lắp bắp nói.
Chưa chờ cho gã nói hết, Tư Đồ đã gật đầu, bảo – “Biết rồi.”
Chu lão gia tử đứng bên cạnh chưa hiểu được tình huống cho lắm, bèn hỏi – “Hoàng tiểu tiên sinh làm sao?”
“Bị bắt trói mang đi rồi!”
“Cái gì?!” – Chu lão gia tử hoảng kinh, quay lại nhìn Tư Đồ thì thấy mặt hắn vẫn không mảy may biến đổi, hắn nhẹ giọng nói – “Mau gọi các huynh đệ tỏa ra tìm kiếm xung quanh, có điều không được làm kinh động tới bên Mộc Lăng.”
“Hở…” – Chu lão gia và người hộ vệ nhìn nhau mấy lượt, chẳng biết phải làm sao. Lẽ ra Tiểu Hoàng mất tích thì Tư Đồ phải điên lên mới đúng, cớ gì ngay cả một chút nét mặt cũng không đổi?
“Bang chủ…”
Tư Đồ nhíu mày, lạnh giọng – “Còn chưa đi?!”
Chu lão gia tử rít một hơi khí lạnh. Đã bao lâu rồi lão chưa thấy một Tư Đồ như thế. Lão bèn vội vàng dẫn theo thủ hạ đi lùng sục chung quanh.
Đợi cho tất cả đã kéo đi hết rồi, Tư Đồ mới xòe tay ra. Nằm trong lòng bàn tay là một thứ mà Tiểu Hoàng đã kín đáo đưa cho hắn, là miếng ngọc bội hình đôi cá nhỏ mà y vẫn luôn mang theo bên người… Nắm chặt ngọc bội trong tay, mắt Tư Đồ trở lạnh.
…
Tiểu Hoàng bị hắc y nhân bế thốc băng băng chạy đi. Bọn họ tung người hết mấy phen đã tới được một khu nhà bí mật, trèo tường vào bên trong.
Thụy Vương đang ở trong phòng đương trợn mắt lo lắng. Hắn ta thấy hắc y nhân bế Tiểu Hoàng đi vào thì lập tức mặt mày tươi roi rói, tức khắc phá lên cười ha hả.
Cẩn thận đặt Tiểu Hoàng ngồi xuống một chiếc ghế rồi, hắc y nhân mới gỡ tấm khăn che mặt ra. Thì ra là thủ hạ của Thụy Vương…Lãnh Mục!
“Ha ha…” – Thụy Vương quay lại vỗ vỗ vai Văn Xương Minh – “Xương Minh à, kế sách rất hay! Quả thật là vô cùng cao minh!”
Văn Xương Minh hành lễ với Thụy Vương. Hai con mắt y cũng bất giác phải nhìn qua phía Tiểu Hoàng. Khi hai ánh mắt chạm nhau, sự giật mình trong mắt Tiểu Hoàng khiến cho y chẳng rõ vì sao mà cảm thấy cả người đều cực kỳ khoan khoái.
“Làm tiểu tiên sinh sợ hãi rồi.” – Thụy Vương đi tới trước người Tiểu Hoàng, nói – “Bản vương đã thỉnh cầu tiểu tiên sinh nhiều năm, rốt cuộc ngày hôm nay cũng có cơ hội được ngồi đối diện chuyện trò cùng với tiểu tiên sinh rồi!”
“Mau tới dâng trà!” – Thụy Vương vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, gật đầu một cái với Lãnh Mục. Lãnh Mục gật đầu lấy tay giải huyện đạo cho Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng thở nhẹ một hơi, vừa bị điểm huyệt đạo rồi vừa phải trải qua một hành trình dằn xóc, nên có cảm giác hơi váng vất. Y thở dốc một hồi thì hơi thở mới nhẹ nhõm trở lại, giương mắt lên ngó Thụy Vương.
Thụy Vương khẽ giật mình. So với lần gặp nhau lúc trước, Tiểu Hoàng dường như đã khôn lớn lên nhiều, đã thoát khỏi sự non nớt của thời niên thiếu. Tiểu Hoàng của lúc này đây sở hữu một loại cảm xúc khiến người ta nhìn vào phải kinh diễm không thốt nổi thành lời…khiến lòng người ta bất giác phải rung động. Thảo nào, ngay đến gã Tư Đồ cũng bị lung lay…Có điều chuyện này chẳng nằm ngoài sự đoán, hổ phụ làm sao mà sanh ra khuyển tử cho được? Đây đương nhiên là nhi tử của Ân Tịch Ly rồi. Nếu không phải vì tướng mạo thế này thì Ân Tịch Ly năm xưa cũng chẳng gây ra chuyện đến mức long trời lở đất.
Thủ hạ đã bưng trà dâng lên, Thụy Vương đích thân rót một chén cho Tiểu Hoàng rồi thân thiện nói – “Nào, uống chút nước đi chứ, thủ hạ của ta thô lỗ quá, không làm tiểu tiên sinh sợ đó chứ?”
Tiểu Hoàng không nhiều lời, đưa tay cầm lấy chén trà, nhấp một hớp cho thông giọng rồi đặt xuống ngay.
Những cử chỉ đó vô cùng bình tĩnh, Thụy Vương thấy vậy thì trong lòng mừng rỡ, nói – “Tiểu tiên sinh quả nhiên khí độ tao nhã không giống với người thường, bản vương ao ước vô cùng, mời tiểu tiên sinh ở tạm chỗ này thêm mấy ngày có được hay chăng?”
Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Thụy Vương, nhạt giọng hỏi – “Nếu ta không muốn, ông sẽ thả ta đi hay sao?”
“Ha hả…” – Thụy Vương lắc đầu, tay vươn qua những muốn xoa lên cằm Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng theo bản năng thụt lùi về sau. Đầu ngón tay Thụy Vương lướt qua cằm của y, trên đầu ngón còn vương mềm mại… Ý cười trên mặt lão càng sâu, Thụy Vương đứng dậy khe khẽ thở dài, nói – “Lẽ ra ta định ngồi cùng tiểu tiên sinh thêm một lát, có điều bản vương bất đắc dĩ vẫn còn bề bộn công việc, hôm nay đành rời đi, hai ba hôm nữa ta sẽ tới thăm.”
Nói rồi, đứng dậy mang Lãnh Mục ra ngoài, khi ra khỏi cửa còn không quên quay đầu lại lườm cho Văn Xương Minh một cái, thấp giọng căn dặn – “Chiếu cố Hoàng tiểu tiên sinh cho tốt…đừng tự ý làm càn, phải nhớ thân phận của ngươi.”
Sắc mặt Văn Xương Minh trắng bệch, liên tục gật đầu – “Xương Minh hiểu rõ thân phận của mình, có cho tiểu nhân mượn thêm một lá gan cũng chẳng dám bất kính với Hoàng tiểu tiên sinh.”
Thụy Vương hài lòng gật gù, rảo bước rời đi.
Thoáng sau, trong phòng chỉ còn lại có mỗi Tiểu Hoàng và Văn Xương Minh, hai người đều lặng im không nói. Một hồi lâu sau, Văn Xương Minh mới ngẩng đầu lên hỏi – “Có đói bụng không?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, đưa tay ra nhẹ nhàng đấm bóp chân mình.
“Làm sao vậy? – Văn Xương Minh nhẹ nhàng tiến tới gần, nhìn Tiểu Hoàng bằng vẻ có chút quan hoài.
“Không sao…” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng xoa chân, lúc nãy Ngao Thịnh siết cổ tay của y, cho nên bây giờ một nửa cơ thể bị tê đi.
Văn Xương Minh đột ngột không chút do dự quỳ xuống ngay trước mặt Tiểu Hoàng, cầm chân của y lên mà nói – “Cậu khó chịu sao, để ta giúp cậu xoa bóp…”
“Không cần!” – Tiểu Hoảng cả kinh rụt chân về. Nhưng Văn Xương Minh kềm thật chặt, cuối cùng Tiểu Hoàng phải vùng vẫy thoát ra, nhưng chiếc giày vẫn còn nằm trong tay Văn Xương Minh. Y kinh hoảng thối lui về sau, khẩn trương nhìn Văn Xương Minh.
Văn Xương Minh cầm lấy chiếc giày, nói một cách áy náy – “Cậu đừng khẩn trương, ta không dám làm càn đâu.”
Tiểu Hoàng nhìn cử chỉ của Văn Xương Minh, và cả biểu tình trên mặt con người này rồi lắc đầu hỏi – “Vì sao…ngươi lại thay đổi thành như vậy?”
Văn Xương Minh ngồi bệt xuống đất, ngước bộ mặt xấu xí lên nhìn Tiểu Hoàng rồi nhẹ nhàng cất giọng – “Ta cũng không biết… Cậu có biết hay không, Ân quản gia là do ta giết, đám cháy ở thư viện cũng là do ta gây ra. Ta cưỡng bức tẩu tẩu, rồi còn siết cổ y thị tới chết, sau đó dùng thạch tín hạ độc giết ca ca và người phụ việc trong ***. Ta ở trong đại doanh của Tề Dịch được ít lâu thì bị phát giác ra. Lão chém ta một đao, cho rằng ta đã chết thì vứt ra ngoài đồng hoang. Sau đó, ta được Thụy Vương cứu sống.”
“…” – Bất giác nhịp tim Tiểu Hoàng đổ dồn – “Tại sao…”
Văn Xương Minh ngoẹo đầu, tay vẫn còn nắm chặt lấy chiếc giày chỉ to cỡ lòng bàn tay của mình. Y cười – “Tại sao hở?… Ta cũng có biết đâu chứ. Ta vẫn luôn muốn làm một chuyện gì đó, mà chưa bao giờ thành công.” – Văn Xương Minh ngơ ngác ngắm nhìn chiếc giày trong lòng bàn tay rồi thều thào độc thoại – “Bình thường, ta vẫn có những ý niệm tà ác trong đầu. Ta biết như thế là sai trái, nhưng ta vẫn muốn làm…” – Y quắc mắt, ngước đầu dậy nhìn Tiểu Hoàng – “Ta vốn nghĩ người trong thiên hạ hết thảy đều như nhau. Tất cả mọi người đều chỉ tốt đẹp bề ngoài, còn bên trong thì thối nát…Cho tới khi ta gặp được cậu!”
“Ta?” – Tiểu Hoàng không hiểu.
“Phải!” – Văn Xương Minh gật đầu – “Từ lúc ta thấy cậu lần đầu tiên, thì biết ngay rằng không phải như thế. Con người không phải hoàn toàn giống nhau, có những người trời sinh ra đã trong sạch, cũng có những người trời sinh ra đã vừa xấu xa vừa bẩn thỉu!”
Tiểu Hoàng nhìn vào y, có chút đồng cảm. Cả con người Văn Xương Minh đây, dường như đã sai lầm mười phần, sai lầm bẩm sinh rồi.
“Ta đã giết rất nhiều người, cậu biết không hở? Hơn mười mạng người rồi đấy…Nhưng cậu nói xem, người như ta đây có phải từ sớm đã nên bị thiên lôi đánh xuống chết tươi rồi có phải không? Vậy mà ông trời đối với ta cũng được lắm, ngay cả chết cũng chết không xong, bây giờ còn đưa cậu đến trước mặt ta. Cậu nói xem. Sách cứ nói đất trời khắc có báo ứng, có phải là lừa gạt người khác hay không?!”
Tiểu Hoàng se sẽ thở dài, chẳng biết phải nói điều gì. Gã Văn Xương Minh trước mắt y lúc này đã không còn là người nữa rồi.
“Cho nên ta quyết định rồi!” – Văn Xương Minh hạ giọng, cười – “Ta sẽ sống theo bản năng của mình. Ta muốn làm kẻ xấu xa, một kẻ xấu xa nhất…Ha ha” – Vừa cười, y vừa mang giày lại vào chân Tiểu hoàng, cầm lấy cổ chân y rồi đặt một chiếc hôn lên trên giày – “Cậu cứ dùng đôi mắt trong trẻo nhất của cậu mà nhìn đi… Nhìn xem ác nhân như ta rốt cuộc sẽ có kết thúc ra sao, có được không?!” – Vừa nói, vừa bò đến trước mặt Tiểu Hoàng – “Nào, ngồi lên lưng ta đi, cậu muốn đi đến đâu, ta sẽ cõng cậu tới đó.”
Tiểu Hoàng bất giác lạnh hết cả tay chân, lắc đầu – “Ta không cần.”
“Đừng lo!” – Văn Xương Minh ngước đầu lên thành kính nhìn Tiểu Hoàng – “Là ta cam tâm tình nguyện. Được làm con chó cúa cậu, ta hưng phấn lắm, nào!”
Tiểu Hoàng lắc đầu, vùi sâu vào trong ghế – “Ngươi đứng dậy, ta không cần như thế.”
Văn Xương Minh nhìn Tiểu Hoàng một lúc, vẻ nịnh hót trên khuôn mặt cũng thu lại. Y chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói – “Ngay cả tiểu Bồ tát như cậu mà cũng không có cách nào dung thứ được hay sao?”
Tiểu Hoàng sửng sốt.
Văn Xương Minh cười – “Bồ tát thấy ta cũng sẽ rất buồn nôn, có đúng không? Quả nhiên, người như ta đất trời khó dung, nhân thần cộng phẫn, phải không?” – Vừa nói, vừa tới gần Tiểu Hoàng, định đưa tay chạm vào y thì trong nháy mắt chợt nghe thấy có tiếng ai đó nhẹ nhàng ho khan.
Văn Xương Minh giật mình quay ngoắt lại, thấy Tiếu Lạc Vũ đang cười như không như có đứng trước cửa.
Tiếu Lạc Vũ ung dung vào trong phòng, liếc Văn Xương Minh một cái rồi nâng chén trà trên bàn lên. Thế rồi, cổ tay lật úp xuống, đổ toàn bộ nước trà trong chén lên đỉnh đầu Văn Xương Minh. Tiếu Lạc Vũ nhìn trà vấy hết trên bộ mặt xấu xí thì cười lạnh – “Cút ra!”
Văn Xương Minh giật người, thấy ý cười của Tiếu Lạc Vũ càng sâu thêm – “Ta nghĩ cút có vẻ hơi đề cao ngươi, hay là thích bò như cẩu ra ngoài?”
Văn Xương Minh chậm chạp quay người lại, bộ mặt cứng đờ đi ra ngoài. Tiếu Lạc Vũ xoa xoa cằm rồi quay lại nhìn Tiểu Hoàng, hỏi – “Ngươi nói đi…gã này có đúng bệnh thật hay không?”
Tiểu Hoàng ngước mặt lên, nhãn thần đạm nhiên nhìn Tiếu Lạc Vũ – “Ngươi cũng có khá hơn đâu, so với y thì bệnh chẳng nhẹ hơn.”
Một câu nói đó chọc cho Tiếu Lạc Vũ bật cười ha hả, cúi đầu sát vào Tiểu Hoàng, nói – “Ta là sợ cái gã bên ngoài kia đang nghiến răng chịu đựng hết xiết, làm thịt Văn Xương Minh mà thôi. Nếu gã ta chết rồi, vở diễn này diễn không xong được, phải không nào?”
Sắc mặt của Tiểu Hoàng hơi tái đi. Tiếu Lạc Vũ mỉm cười lùi về phía sau một bước, cung kính khom người rồi vươn tay ra – “Ta dìu cậu về phòng nghỉ ngơi.” – Tiểu Hoàng không để ý đến Tiếu Lạc Vũ, chỉ vịn tay ghế đứng sậy, liếc mắt nhìn về phía ngoài phòng. Trong lòng thầm nhủ – Tư Đồ, huynh nhất định phải nhẫn nhịn, ta tin huynh!
Lúc Mộc Lăng và Tư Đồ tới nơi thì Ngao Thịnh như chỉ còn thở được thoi thóp. Tư Đồ điểm huyệt đạo Ngao Phượng Linh, Mộc Lăng sai người tới giữ chặt nàng ta lại. Tiểu Hoàng đỡ Ngao Thịnh đứng lên, phát hiện thấy mặt mũi thằng bé đỏ bừng bừng, hào hển thở.
Trước hết Mộc Lăng kiểm tra chút ít Ngao Thịnh, rồi bảo – “Không có gì nghiêm trọng đâu, dẫn nó đi nghỉ ngơi một hồi sẽ khỏi.” – Nói rồi, quay sang nhìn vào Ngao Phượng Linh. Một hồi sau y nhăn trán, nhãn thần trở nên nghiêm trọng mà rằng – “Không xong rồi, nhất định phải lấy cổ trùng ra, nàng ta đã chịu đựng đến cực hạn rồi.”
Vốn y tưởng phải tới lúc hỉ sự của Tư Đồ và Tiểu Hoàng thì mới lấy cổ trùng ra cho Ngao Phượng Linh. Nhưng bây giờ thì hết cách rồi. Mộc Lăng nói với mọi người – “Chuẩn bị hộ ta một gian phòng, còn nữa, cắt cử người bảo hộ ở đó cho ta. Đại khái cũng mất hết hai ngày trời, tuyệt đối không được quấy rối ta!”
Tương Thanh lập tức phái người đi chuẩn bị. Lô Ngự Phong và Vân Tứ Nương tiếp tục việc lo liệu cho hỉ sự. Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng đưa Ngao Thịnh vào phòng trong, thấy thằng nhỏ khóc rất bi thảm thì cũng có chút xót lòng.
Chính ngay lúc này, Chu lão gia tử cuống quít chạy ù tới mà thưa – “Bang chủ, bọn người giang hồ lại làm loạn dưới chân núi.”
Tư Đổ cau có – “Làm loạn cái gì?”
“Bọn họ kêu phải nói rõ mọi sự tình, nếu không đừng hòng làm hỉ sự.”
“Ta làm hỉ sự cần tới bọn họ quản sao?” – Tư Đồ bĩu môi – “Kệ xác họ đi!”
“Bang chủ” – Chu lão gia tử có điều khó xử – “Đám người đó ở dưới chân núi thóa mạ…Hơn nữa nói không chừng sẽ tấn công lên đây, các huynh đệ ta cũng rất tức giận. Vạn nhất mà đánh nhau thì không xong.”
Tư Đồ nén giận. Tiểu Hoàng kéo lấy một góc tay áo của hắn nhẹ giọng nói – “Huynh đi xem đi, cho bọn họ một ngày hẹn rõ ràng, như ba ngày hoặc năm ngày chẳng hạn…Như vậy bọn họ sẽ không làm loạn nữa. Có lẽ là do chờ mãi mà không có kết quả gì nên sốt ruột đó thôi.”
Tư Đồ bất đắc dĩ gật đầu, đi cùng với Chu lão gia tử để đối phó đám người giang hồ kia. Tiểu Hoàng có hơi lo lắng, bèn vươn người nắm lấy tay Tư Đồ, nói – “Huynh phải nhớ, nhất định phải nhẫn nhịn, ngàn vạn lần đừng quá nóng giận!”
Tư Đồ do dự một lúc rồi gật đầu, ngả sang hôn lên trán Tiểu Hoàng, nhìn y thật sâu – “Ta hiểu mà.”
Chờ đến khi hai người họ ra khỏi biệt viện rồi, Tiểu Hoàng trở lại bên người của Ngao Thịnh, nhẹ nhàng xoa đầu tóc của thằng bé – “Đừng thương tâm nữa, đợi tới khi lấy được cổ trùng ra rồi, tỷ tỷ của đệ sẽ không sao đâu.”
“Ừ…” – Ngao Thịnh lấy tay quẹt nước mắt, thấp giọng nói – “Ta không có thương tâm.”
Tiểu Hoàng nhìn Ngao Thịnh, có hơi khó hiểu, nhưng chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ dàn dụa nước mắt trước mặt mình kia lại dấy lên một cái cười quái dị. Tâm trạng của Ngao Thịnh như hoàn toàn đổi khác, nó mỉm cười nói – “Ta đang vui vẻ đấy.”
Cảm giác được biến hóa nơi Ngao Thịnh, Tiểu Hoàng bất ngờ cảm thấy lạnh lẽo trên sống lưng rồi tê dại hết cả người…Trong nháy mắt y chợt hiểu rõ được nguồn cơn, đứng vùng dậy muốn bỏ đi, nhưng lại bị Ngao Thịnh chộp lấy cổ tay giữ lại.
Đừng nhìn thằng bé này còn nhỏ, nhưng sức lực của Ngao Thịnh rất mạnh. Tiểu Hoàng ngay cả chút ít công phu cũng không biết, cho nên thấy cổ tay đau nhói một trận, nửa người tê lịm cả đi. Cơ thể của y mềm oặt ngã ra trên giường. Vừa định mở miệng thì đã bị Ngao Thịnh điểm trúng huyệt đạo.
“Hắc hắc…” – Ngao Thịnh đứng phắt dậy khỏi giường, đi qua đi lại trong phòng một vòng rồi tới bên cạnh Tiểu Hoàng cúi xuống hỏi – “Có phải đã biết hết rồi không?”
Tiểu Hoàng không còn cách nào khác để nói, đành phải gật đầu.
“Cái này kêu bằng khổ nhục kế!” – Ngao Thịnh có chút đắc ý, xoa xoa khuôn mặt của Tiểu Hoàng – “Ngươi trông xinh xắn lắm.”
Tiểu Hoàng nhìn thằng bé, chỉ thấy Ngao Thịnh vươn tay ra đỡ mình dậy, nói – “Bọn người lợi hại ở Hắc Vân Bảo đều bận hết cả rồi…Thời cơ này thật vừa lúc.” – Nói xong, nhấc bổng Tiểu Hoàng dậy ra ngoài, nhảy lên mái nhà.
Ở bốn bề đều có hộ vệ mà Tư Đồ bày bố. Bọn họ trước hết cảm thấy có điều không ổn, nhưng còn chưa kịp nhăn cản thì đã bị mấy mảnh phi tiêu bắn trúng. Ngao Thịnh từ trên nóc nhà ngoái đầu lại, chỉ thấy một hắc y nhân đang đứng tại đó ngoắc ngoắc tay với nó. Ngao Thịnh bèn bay tới, giao Tiểu Hoàng lại trong tay của gã rồi dặn – “Mang về!”
“Dạ!” – Hắc Y Nhân bắt Tiểu Hoàng, phi thân rời đi. Ngao Thịnh trở về phòng, vung tay tự đánh vào trước ngực mình một chưởng. Máu tươi ngay lập tức ứa ra từ khóe miệng. Nó lảo đảo chạy khỏi gian phòng, dùng tiếng nói yết ớt mà tri hô – “Người đâu, cứu mạng…Người đâu.” – Những người đang ở bên ngoài viện nghe thấy có động đĩnh, khi bọn họ tiến lên thì nhất loạt hãi hùng, ba chân bốn cẳng chạy đi báo tin khẩn ngay cho Tư Đồ.
Sau khi nói mấy lời đuổi bọn người giang hồ nọ đi hết, Tư Đồ quay bước chuẩn bị trở về. Chợt thấy, một người hộ vệ của biệt viện hấp tấp chạy tới. Hắn hơi nhíu mày.
“Bang chủ…Bang chủ…” – Hộ vệ vừa hào hển thở vừa gọi, chẳng ngờ Tư Đồ chỉ từ tốn khoát tay áo với gã.
“Hoàng…Hoàng tiểu tiên sinh…” – Gã lắp bắp nói.
Chưa chờ cho gã nói hết, Tư Đồ đã gật đầu, bảo – “Biết rồi.”
Chu lão gia tử đứng bên cạnh chưa hiểu được tình huống cho lắm, bèn hỏi – “Hoàng tiểu tiên sinh làm sao?”
“Bị bắt trói mang đi rồi!”
“Cái gì?!” – Chu lão gia tử hoảng kinh, quay lại nhìn Tư Đồ thì thấy mặt hắn vẫn không mảy may biến đổi, hắn nhẹ giọng nói – “Mau gọi các huynh đệ tỏa ra tìm kiếm xung quanh, có điều không được làm kinh động tới bên Mộc Lăng.”
“Hở…” – Chu lão gia và người hộ vệ nhìn nhau mấy lượt, chẳng biết phải làm sao. Lẽ ra Tiểu Hoàng mất tích thì Tư Đồ phải điên lên mới đúng, cớ gì ngay cả một chút nét mặt cũng không đổi?
“Bang chủ…”
Tư Đồ nhíu mày, lạnh giọng – “Còn chưa đi?!”
Chu lão gia tử rít một hơi khí lạnh. Đã bao lâu rồi lão chưa thấy một Tư Đồ như thế. Lão bèn vội vàng dẫn theo thủ hạ đi lùng sục chung quanh.
Đợi cho tất cả đã kéo đi hết rồi, Tư Đồ mới xòe tay ra. Nằm trong lòng bàn tay là một thứ mà Tiểu Hoàng đã kín đáo đưa cho hắn, là miếng ngọc bội hình đôi cá nhỏ mà y vẫn luôn mang theo bên người… Nắm chặt ngọc bội trong tay, mắt Tư Đồ trở lạnh.
…
Tiểu Hoàng bị hắc y nhân bế thốc băng băng chạy đi. Bọn họ tung người hết mấy phen đã tới được một khu nhà bí mật, trèo tường vào bên trong.
Thụy Vương đang ở trong phòng đương trợn mắt lo lắng. Hắn ta thấy hắc y nhân bế Tiểu Hoàng đi vào thì lập tức mặt mày tươi roi rói, tức khắc phá lên cười ha hả.
Cẩn thận đặt Tiểu Hoàng ngồi xuống một chiếc ghế rồi, hắc y nhân mới gỡ tấm khăn che mặt ra. Thì ra là thủ hạ của Thụy Vương…Lãnh Mục!
“Ha ha…” – Thụy Vương quay lại vỗ vỗ vai Văn Xương Minh – “Xương Minh à, kế sách rất hay! Quả thật là vô cùng cao minh!”
Văn Xương Minh hành lễ với Thụy Vương. Hai con mắt y cũng bất giác phải nhìn qua phía Tiểu Hoàng. Khi hai ánh mắt chạm nhau, sự giật mình trong mắt Tiểu Hoàng khiến cho y chẳng rõ vì sao mà cảm thấy cả người đều cực kỳ khoan khoái.
“Làm tiểu tiên sinh sợ hãi rồi.” – Thụy Vương đi tới trước người Tiểu Hoàng, nói – “Bản vương đã thỉnh cầu tiểu tiên sinh nhiều năm, rốt cuộc ngày hôm nay cũng có cơ hội được ngồi đối diện chuyện trò cùng với tiểu tiên sinh rồi!”
“Mau tới dâng trà!” – Thụy Vương vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, gật đầu một cái với Lãnh Mục. Lãnh Mục gật đầu lấy tay giải huyện đạo cho Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng thở nhẹ một hơi, vừa bị điểm huyệt đạo rồi vừa phải trải qua một hành trình dằn xóc, nên có cảm giác hơi váng vất. Y thở dốc một hồi thì hơi thở mới nhẹ nhõm trở lại, giương mắt lên ngó Thụy Vương.
Thụy Vương khẽ giật mình. So với lần gặp nhau lúc trước, Tiểu Hoàng dường như đã khôn lớn lên nhiều, đã thoát khỏi sự non nớt của thời niên thiếu. Tiểu Hoàng của lúc này đây sở hữu một loại cảm xúc khiến người ta nhìn vào phải kinh diễm không thốt nổi thành lời…khiến lòng người ta bất giác phải rung động. Thảo nào, ngay đến gã Tư Đồ cũng bị lung lay…Có điều chuyện này chẳng nằm ngoài sự đoán, hổ phụ làm sao mà sanh ra khuyển tử cho được? Đây đương nhiên là nhi tử của Ân Tịch Ly rồi. Nếu không phải vì tướng mạo thế này thì Ân Tịch Ly năm xưa cũng chẳng gây ra chuyện đến mức long trời lở đất.
Thủ hạ đã bưng trà dâng lên, Thụy Vương đích thân rót một chén cho Tiểu Hoàng rồi thân thiện nói – “Nào, uống chút nước đi chứ, thủ hạ của ta thô lỗ quá, không làm tiểu tiên sinh sợ đó chứ?”
Tiểu Hoàng không nhiều lời, đưa tay cầm lấy chén trà, nhấp một hớp cho thông giọng rồi đặt xuống ngay.
Những cử chỉ đó vô cùng bình tĩnh, Thụy Vương thấy vậy thì trong lòng mừng rỡ, nói – “Tiểu tiên sinh quả nhiên khí độ tao nhã không giống với người thường, bản vương ao ước vô cùng, mời tiểu tiên sinh ở tạm chỗ này thêm mấy ngày có được hay chăng?”
Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Thụy Vương, nhạt giọng hỏi – “Nếu ta không muốn, ông sẽ thả ta đi hay sao?”
“Ha hả…” – Thụy Vương lắc đầu, tay vươn qua những muốn xoa lên cằm Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng theo bản năng thụt lùi về sau. Đầu ngón tay Thụy Vương lướt qua cằm của y, trên đầu ngón còn vương mềm mại… Ý cười trên mặt lão càng sâu, Thụy Vương đứng dậy khe khẽ thở dài, nói – “Lẽ ra ta định ngồi cùng tiểu tiên sinh thêm một lát, có điều bản vương bất đắc dĩ vẫn còn bề bộn công việc, hôm nay đành rời đi, hai ba hôm nữa ta sẽ tới thăm.”
Nói rồi, đứng dậy mang Lãnh Mục ra ngoài, khi ra khỏi cửa còn không quên quay đầu lại lườm cho Văn Xương Minh một cái, thấp giọng căn dặn – “Chiếu cố Hoàng tiểu tiên sinh cho tốt…đừng tự ý làm càn, phải nhớ thân phận của ngươi.”
Sắc mặt Văn Xương Minh trắng bệch, liên tục gật đầu – “Xương Minh hiểu rõ thân phận của mình, có cho tiểu nhân mượn thêm một lá gan cũng chẳng dám bất kính với Hoàng tiểu tiên sinh.”
Thụy Vương hài lòng gật gù, rảo bước rời đi.
Thoáng sau, trong phòng chỉ còn lại có mỗi Tiểu Hoàng và Văn Xương Minh, hai người đều lặng im không nói. Một hồi lâu sau, Văn Xương Minh mới ngẩng đầu lên hỏi – “Có đói bụng không?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, đưa tay ra nhẹ nhàng đấm bóp chân mình.
“Làm sao vậy? – Văn Xương Minh nhẹ nhàng tiến tới gần, nhìn Tiểu Hoàng bằng vẻ có chút quan hoài.
“Không sao…” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng xoa chân, lúc nãy Ngao Thịnh siết cổ tay của y, cho nên bây giờ một nửa cơ thể bị tê đi.
Văn Xương Minh đột ngột không chút do dự quỳ xuống ngay trước mặt Tiểu Hoàng, cầm chân của y lên mà nói – “Cậu khó chịu sao, để ta giúp cậu xoa bóp…”
“Không cần!” – Tiểu Hoảng cả kinh rụt chân về. Nhưng Văn Xương Minh kềm thật chặt, cuối cùng Tiểu Hoàng phải vùng vẫy thoát ra, nhưng chiếc giày vẫn còn nằm trong tay Văn Xương Minh. Y kinh hoảng thối lui về sau, khẩn trương nhìn Văn Xương Minh.
Văn Xương Minh cầm lấy chiếc giày, nói một cách áy náy – “Cậu đừng khẩn trương, ta không dám làm càn đâu.”
Tiểu Hoàng nhìn cử chỉ của Văn Xương Minh, và cả biểu tình trên mặt con người này rồi lắc đầu hỏi – “Vì sao…ngươi lại thay đổi thành như vậy?”
Văn Xương Minh ngồi bệt xuống đất, ngước bộ mặt xấu xí lên nhìn Tiểu Hoàng rồi nhẹ nhàng cất giọng – “Ta cũng không biết… Cậu có biết hay không, Ân quản gia là do ta giết, đám cháy ở thư viện cũng là do ta gây ra. Ta cưỡng bức tẩu tẩu, rồi còn siết cổ y thị tới chết, sau đó dùng thạch tín hạ độc giết ca ca và người phụ việc trong ***. Ta ở trong đại doanh của Tề Dịch được ít lâu thì bị phát giác ra. Lão chém ta một đao, cho rằng ta đã chết thì vứt ra ngoài đồng hoang. Sau đó, ta được Thụy Vương cứu sống.”
“…” – Bất giác nhịp tim Tiểu Hoàng đổ dồn – “Tại sao…”
Văn Xương Minh ngoẹo đầu, tay vẫn còn nắm chặt lấy chiếc giày chỉ to cỡ lòng bàn tay của mình. Y cười – “Tại sao hở?… Ta cũng có biết đâu chứ. Ta vẫn luôn muốn làm một chuyện gì đó, mà chưa bao giờ thành công.” – Văn Xương Minh ngơ ngác ngắm nhìn chiếc giày trong lòng bàn tay rồi thều thào độc thoại – “Bình thường, ta vẫn có những ý niệm tà ác trong đầu. Ta biết như thế là sai trái, nhưng ta vẫn muốn làm…” – Y quắc mắt, ngước đầu dậy nhìn Tiểu Hoàng – “Ta vốn nghĩ người trong thiên hạ hết thảy đều như nhau. Tất cả mọi người đều chỉ tốt đẹp bề ngoài, còn bên trong thì thối nát…Cho tới khi ta gặp được cậu!”
“Ta?” – Tiểu Hoàng không hiểu.
“Phải!” – Văn Xương Minh gật đầu – “Từ lúc ta thấy cậu lần đầu tiên, thì biết ngay rằng không phải như thế. Con người không phải hoàn toàn giống nhau, có những người trời sinh ra đã trong sạch, cũng có những người trời sinh ra đã vừa xấu xa vừa bẩn thỉu!”
Tiểu Hoàng nhìn vào y, có chút đồng cảm. Cả con người Văn Xương Minh đây, dường như đã sai lầm mười phần, sai lầm bẩm sinh rồi.
“Ta đã giết rất nhiều người, cậu biết không hở? Hơn mười mạng người rồi đấy…Nhưng cậu nói xem, người như ta đây có phải từ sớm đã nên bị thiên lôi đánh xuống chết tươi rồi có phải không? Vậy mà ông trời đối với ta cũng được lắm, ngay cả chết cũng chết không xong, bây giờ còn đưa cậu đến trước mặt ta. Cậu nói xem. Sách cứ nói đất trời khắc có báo ứng, có phải là lừa gạt người khác hay không?!”
Tiểu Hoàng se sẽ thở dài, chẳng biết phải nói điều gì. Gã Văn Xương Minh trước mắt y lúc này đã không còn là người nữa rồi.
“Cho nên ta quyết định rồi!” – Văn Xương Minh hạ giọng, cười – “Ta sẽ sống theo bản năng của mình. Ta muốn làm kẻ xấu xa, một kẻ xấu xa nhất…Ha ha” – Vừa cười, y vừa mang giày lại vào chân Tiểu hoàng, cầm lấy cổ chân y rồi đặt một chiếc hôn lên trên giày – “Cậu cứ dùng đôi mắt trong trẻo nhất của cậu mà nhìn đi… Nhìn xem ác nhân như ta rốt cuộc sẽ có kết thúc ra sao, có được không?!” – Vừa nói, vừa bò đến trước mặt Tiểu Hoàng – “Nào, ngồi lên lưng ta đi, cậu muốn đi đến đâu, ta sẽ cõng cậu tới đó.”
Tiểu Hoàng bất giác lạnh hết cả tay chân, lắc đầu – “Ta không cần.”
“Đừng lo!” – Văn Xương Minh ngước đầu lên thành kính nhìn Tiểu Hoàng – “Là ta cam tâm tình nguyện. Được làm con chó cúa cậu, ta hưng phấn lắm, nào!”
Tiểu Hoàng lắc đầu, vùi sâu vào trong ghế – “Ngươi đứng dậy, ta không cần như thế.”
Văn Xương Minh nhìn Tiểu Hoàng một lúc, vẻ nịnh hót trên khuôn mặt cũng thu lại. Y chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói – “Ngay cả tiểu Bồ tát như cậu mà cũng không có cách nào dung thứ được hay sao?”
Tiểu Hoàng sửng sốt.
Văn Xương Minh cười – “Bồ tát thấy ta cũng sẽ rất buồn nôn, có đúng không? Quả nhiên, người như ta đất trời khó dung, nhân thần cộng phẫn, phải không?” – Vừa nói, vừa tới gần Tiểu Hoàng, định đưa tay chạm vào y thì trong nháy mắt chợt nghe thấy có tiếng ai đó nhẹ nhàng ho khan.
Văn Xương Minh giật mình quay ngoắt lại, thấy Tiếu Lạc Vũ đang cười như không như có đứng trước cửa.
Tiếu Lạc Vũ ung dung vào trong phòng, liếc Văn Xương Minh một cái rồi nâng chén trà trên bàn lên. Thế rồi, cổ tay lật úp xuống, đổ toàn bộ nước trà trong chén lên đỉnh đầu Văn Xương Minh. Tiếu Lạc Vũ nhìn trà vấy hết trên bộ mặt xấu xí thì cười lạnh – “Cút ra!”
Văn Xương Minh giật người, thấy ý cười của Tiếu Lạc Vũ càng sâu thêm – “Ta nghĩ cút có vẻ hơi đề cao ngươi, hay là thích bò như cẩu ra ngoài?”
Văn Xương Minh chậm chạp quay người lại, bộ mặt cứng đờ đi ra ngoài. Tiếu Lạc Vũ xoa xoa cằm rồi quay lại nhìn Tiểu Hoàng, hỏi – “Ngươi nói đi…gã này có đúng bệnh thật hay không?”
Tiểu Hoàng ngước mặt lên, nhãn thần đạm nhiên nhìn Tiếu Lạc Vũ – “Ngươi cũng có khá hơn đâu, so với y thì bệnh chẳng nhẹ hơn.”
Một câu nói đó chọc cho Tiếu Lạc Vũ bật cười ha hả, cúi đầu sát vào Tiểu Hoàng, nói – “Ta là sợ cái gã bên ngoài kia đang nghiến răng chịu đựng hết xiết, làm thịt Văn Xương Minh mà thôi. Nếu gã ta chết rồi, vở diễn này diễn không xong được, phải không nào?”
Sắc mặt của Tiểu Hoàng hơi tái đi. Tiếu Lạc Vũ mỉm cười lùi về phía sau một bước, cung kính khom người rồi vươn tay ra – “Ta dìu cậu về phòng nghỉ ngơi.” – Tiểu Hoàng không để ý đến Tiếu Lạc Vũ, chỉ vịn tay ghế đứng sậy, liếc mắt nhìn về phía ngoài phòng. Trong lòng thầm nhủ – Tư Đồ, huynh nhất định phải nhẫn nhịn, ta tin huynh!
/109
|