Màn đêm vẫn tối đen, Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng bước trên một con đường, men theo rìa núi gập ghềnh mà đi lên mé trên. Hai người tuy rằng đan chặt mười ngón tay vào nhau, nhưng lại không ai nói gì. Mãi cho tới khi lên đến đỉnh núi, Tư Đồ lại đánh một đường vòng, không vào Hắc Vân Bảo mà lại đi về phía hậu sơn.
“Đến hậu sơn sao?” – Tiểu Hoàng hỏi.
Tư Đồ gật đầu, thản nhiên đáp – “Vẫn còn muốn đi tiếp.”
Tiểu Hoàng bèn im lặng đi theo Tư Đồ ra mé hậu sơn.
Phía sau núi của Hắc Vân Bảo nom như là một kho lương thực rất lớn, thu hoạch từ các thửa ruộng bậc thang ở lưng chừng núi. Lương thực, thực phẩm, hoa quả, còn có cả cá, đều được các huynh đệ của Hắc Vân Bảo tự mình sản xuất tại đây. Tuy rằng lúc này đương lúc tối trời, nhưng phong cảnh điền viên vẫn hiển hiện rõ ràng, trong không khí tràn ngập hương cỏ xanh ngan ngát, còn có cả những tiếng côn trùng rả rích trong từng bụi cây.
Tiểu Hoàng vừa đi vừa nhìn, gió đêm hây hây thổi, cảm giác thư thái chợt ùa về.
“Tiếp theo phải làm sao đây?” – Tư Đồ đột nhiên thấp giọng hỏi Tiểu Hoàng, trong giọng hàm chứa ý xin lỗi. Cũng bởi vì hắn nhất thời nổi giận nên khiến toàn bộ kế hoạch của Tiểu Hoàng hỏng bét hết rồi.
Tiểu Hoàng ngước mặt lên nhìn hắn, giả vờ tức giận mà nói – “Thế huynh nói thử xem.”
Tư Đồ có hơi uể oải, nhẹ nhàng túm lấy một lọn tóc của Tiểu Hoàng – “Không biết mới hỏi ngươi chứ.”
Tiểu Hoàng kéo tóc trở lại, trừng mắt liếc Tư Đồ một cái – “Kỳ thật cũng chả sao cả, kế hoạch vẫn có thể tiếp tục thôi.”
“Vẫn còn có thể tiếp tục sao?” – Tư Đồ giật mình – “Đại hội anh hùng ngày mai vẫn y theo kế hoạch mà tiến hành?”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Nhưng sau đó phải có chút thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?” – Tư Đồ hỏi.
“Huynh không thể hợp tác với Thụy Vương nữa rồi.” – Tiểu Hoàng nói.
Tư Đồ khẽ chau mày, thanh âm lạnh lùng thốt lên – “Kẻ động đến ngươi là lão ta phải không?”
Tiểu Hoàng trầm mặc chốc lát rồi gật đầu.
“Có điên mới hợp tác với lão già đó.” – Ánh mắt Tư Đồ trở nên sắc lạnh – “Ta bây giờ phải đi làm thịt lão.” – Nói xong liền xoay người trở về lối cũ.
“Huynh đừng xúc động quá.” – Tiểu Hoàng kéo tay ngăn Tư Đồ lại – “Còn chưa đến thời điểm đâu.”
Tư Đồ trừng mắt – “Ai thèm quan tâm có đúng thời điểm hay không chứ?”
“Nếu huynh giết Thụy Vương rồi thì màn kịch kia không cần diễn nữa, mà việc thành thân cũng chẳng có đâu.” – Tiểu Hoàng giận dỗi bỏ sang tìm một tảng đá ven đường để ngồi.
Tư Đồ vừa nghe hai chữ “thành thân” thì xìu như cọng bún, vội kềm lửa giận lại, cùng ngồi xuống hỏi – “Vậy bao giờ thì có thể giết đây?”
Tiểu Hoàng thở dài đáp – “Thụy Vương kia chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu, huynh căn bản là không cần tự mình đi giết ông ta.”
Tư Đồ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng trong chốc lát, sau đó hỏi – “Lão già mắc toi kia đã làm gì ngươi rồi hả?”
Tiểu Hoàng đỏ mặt lên – “Huynh nói bậy gì đấy hả…?”
“Cho ta xem nào!” – Tư Đồ túm lấy áo Tiểu Hoàng – “Có bằng lần trước ta làm không?”
Tiểu Hoàng vội vàng níu áo lại – “Huynh đừng phá nữa mà.”
“Không cho ta xem thì ta sẽ đi làm thịt Thụy Vương đấy.” – Tư Đồ dùng một tay kéo Tiểu Hoàng vào lòng, vạch y phục y ra xem. Tiểu Hoàng chống cự một lúc rồi xuôi theo, không phản kháng nữa.
“Không chống cự à?” – Tư Đồ xoa nắn cằm tiểu hài tử.
Tiểu Hoàng đỏ hết cả mặt, nhỏ giọng thì thầm – “Huynh thích xem thì cứ xem đi, dù sao cũng là người của huynh rồi…”
Tư Đồ choáng váng, tay vẫn còn níu trên áo Tiểu Hoàng, hai mắt ngơ ngác nhìn sâu vào mắt y, thật lâu sau đó mới hỏi lại – “Ngươi vừa mới nói gì đấy?”
Mặt Tiểu Hoàng càng lúc càng đỏ – “Huynh thích xem thì cứ xem đi.”
“Câu sau kìa!” – Tư Đồ trừng mắt.
“…” – Tiểu Hoàng ngập ngừng cả buổi mới đáp – “Không có gì cả.”
“Rõ ràng là có!” – Tư Đồ sốt ruột – “Lặp lại một lần nữa cho ta nghe.”
“Không đâu…không nghe thì thôi vậy.” – Tiểu Hoàng giãy giụa muốn đứng dậy.
“Tiểu hài tử xấu xa.” – Tư Đồ cởi y phục Tiểu Hoàng ra, chỉ thấy vùng cổ và trước ngực loang lổ những dấu hôn, miệng tuy không nói gì nhưng đã sớm chửi rủa trong bụng. Lão già Thụy Vương đáng chết, sớm muộn gì ta cũng sẽ bầm thây lão ra thành vạn đoạn. Xiêm y dần dần trút xuống, Tư Đồ phát hiện trên người Tiểu Hoàng ngoại trừ vùng cổ và ngực thì không còn nơi nào khác xảy ra chuyện nữa, lòng khấp khởi mừng thầm rằng lão già khốn kiếp chưa chiếm được mấy tiện nghi.
Tư Đồ lại thấy trên cánh tay Tiểu Hoàng có nhiều vết bầm và dấu tay, xem chừng là tiểu hài tử đã liều chết phản kháng. Tư Đồ chợt dấy lên nỗi đau xót, bèn ôm siết lấy Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng xoa lên những vết bầm ấy, thấp giọng hỏi – “Có đau hay không?”
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ không có vẻ như không khống chế được cảm xúc của mình, nhẹ nhàng thở hắt ra, lắc đầu bảo – “Đừng lo mà!”
“…Lão già đó cũng chưa chiếm được mấy tiện nghi.” – Tư Đồ cố nói lời an ủi Tiểu Hoàng – “Ngươi cứ xem như bị chó dữ cắn một nhát đi, đừng để trong lòng, ta nhất định sẽ báo thù giúp ngươi.”
Tiểu Hoàng gật đầu, chui vào lòng Tư Đồ mà cọ cọ, đầu dựa lên ngực hắn, mí mắt chợt trĩu nặng…Hôm nay y đã mệt muốn chết rồi, ban ngày thì hoảng sợ một phen, vừa rồi lại lo lắng cho Tư Đồ, hiện giờ vất vả lắm mới thấy yên lòng trở lại, thế là cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến.
Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng trong lòng mình đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, cũng không làm động đến y nữa, chỉ cởi áo khoác ra bao bọc lấy tiểu hài tử, ôm y đưa về Hắc Vân Bảo. Sau khi đặt y xuống giường, Tư Đồ tựa vào Tiểu Hoàng một lúc vẫn không ngủ được, bèn nghiêng người sang nhìn Tiểu Hoàng đang say giấc bên cạnh mình. Tư Đồ nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên cổ y, ương bướng đổi tất cả những dấu hôn kia trở thành của hắn.
Tiểu Hoàng trong lúc ngủ say, chợt mơ thấy có một con chó mực đáng yêu đang liếm liếm cổ mình.
…
Ngày kế tiếp, mới sáng sớm Tư Đồ đã trở dậy, bảo nhà bếp làm nhiều món mà Tiểu Hoàng thích, sau đó xách thực hạp trở về biệt viện. Quả nhiên Tiểu Hoàng không có Tư Đồ bên cạnh liền giật mình tỉnh giấc, ngồi ôm chăn, mở to hai mắt mà chớp chớp.
“Sao không ngủ thêm lát nữa.” – Tư Đồ bước đến bế Tiểu Hoàng đặt lên đùi mình xoa xoa, nhíu mày tự nhủ sao tiểu hài tử lại gầy như thế. Tư Đồ dùng nước ấm giúp Tiểu Hoàng rửa mặt chải đầu, hai mắt tiểu hài tử híp lại, mặc cho Tư Đồ tha hồ chà chà xát xát, cuối cùng là mặc y phục chỉnh tề rồi bế đến bàn dùng bữa sáng.
“Vậy đại hội anh hùng thì sao?” – Tư Đồ vừa đút Tiểu Hoàng ăn vừa hỏi – “Vẫn an bài cho Ngao Phượng Linh xuất hiện vạch trần sự việc à?”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng miệng bị nhồi đầy thức ăn, không có cách nào để nói, chỉ có thể gật đầu.
“Nhưng cách nói phải đổi một chút .” – Tiểu Hoàng cố gắng nuốt hết thức ăn xuống – “Còn nữa, cả tiểu tử Ngao Thịnh kia…Ưm!” – Nói chưa dứt lời lại bị đút thêm một thìa thức ăn.
“Thằng nhóc con Ngao Thịnh kia không thể lưu lại.” – Tư Đồ lạnh lùng thốt lên – “Ta theo ý ngươi, trước mắt để Tương Thanh trông chừng nó, nhưng vẫn còn chưa biết thân phận nó thế nào.”
“Huynh không gây khó dễ gì nó chứ?” – Tiểu Hoàng có hơi khẩn trương.
Tư Đồ không nói gì cả.
“Huynh đã làm gì nó rồi?” – Tiểu Hoàng hỏi.
“Chẳng làm gì cả.” – Tư Đồ nói – “Mấy ngày rồi ta chỉ lo lắng cho ngươi, hơi sức đâu mà đi quản nó chứ.”
Tiểu Hoàng nhè nhẹ thở ra, Tư Đồ bèn trừng y – “Ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy hử?”
“Không phải…thân phận của Ngao Thịnh có thể hơi đặc biệt.” – Tiểu Hoàng thấp giọng nói.
“Thân phận gì chứ?” – Tư Đồ thấy khó hiểu.
Tiểu Hoàng vươn người đến, nhỏ giọng thì thầm vào tại Tư Đồ mấy câu. Tư Đồ sửng sốt, thật lâu sau đó mới hỏi – “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ừm…” – Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ, rồi lại nhỏ giọng nói vào tai Tư Đồ một thôi một hồi. Tư Đồ nhất nhất ghi nhớ theo.
Cơm nước xong xuôi đâu đó, Tư Đồ mang theo Tiểu Hoàng ra cửa.
Mọi người trong viện mấy hôm nay bởi vì Tiểu Hoàng bị bắt đi mà ai nấy đều mặt nhăn mày méo, Mộc Lăng thì vô cùng tức giận, nhìn ai cũng không thuận mắt. Lúc này, cả đám người đang chuẩn bị cho đại hội vào buổi chiều thì thấy Tư Đồ dẫn theo Tiểu Hoàng vào.
“…Tiểu Hoàng Hoàng!” – Mộc Lăng sửng sốt cả nửa ngày mới hoàn hồn, vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy Tiểu Hoàng, cọ cọ thổn thức – Cuối cùng ngươi đã trở lại rồi, muốn hại chết ta sao…” – Vừa cọ được mấy cái đã bị Tư Đồ kéo giật ra.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” – Mộc Lăng buông tay Tiểu Hoàng ra, vung tay lên đuổi các thủ hạ đi – “Ai làm gì thì lo làm đi.”
Các thủ hạ dưới trước nhanh chóng rời đi, trong viện chỉ còn lại ba người. Mộc Lăng nhanh chân chạy đến hỏi Tư Đồ – “Sao vậy? Kế hoạch có gì thay đổi sao?”
Tư Đồ nhẹ nhàng gật đầu, thì thầm vài câu với Mộc Lăng, Mộc Lăng gật đầu, còn Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng rời đi.
Hắc Vân Bảo lập tức lan truyền tin vui, rằng Hoàng tiểu tiên sinh đã được Tư Đồ bang chủ cứu về rồi. Trong lúc nhất thời, tinh thần chúng huynh đệ đều phấn chấn cả lên. Mấy hôm nay không có Hoàng tiểu tiên sinh ở nhà, tính tình Tư Đồ cực kỳ khốc liệt, khí thế kinh người, khiến bọn họ đến thở mạnh cũng chẳng dám, giờ thì tốt rồi.
Tin tức nhanh chóng truyền đến hậu viện, khiến Ngao Thịnh đang luyện công cùng Vân Tư Nương nghe được thì không khỏi chấn động, mặt mày tái nhợt hẳn đi.
“Ngao Thịnh, làm sao vậy?” – Vân Tứ Nương nhìn nó khó hiểu – “Tư thế như vậy không đúng rồi.”
“À…” – Ngao Thịnh hơi lắp bắp, đột nhiên bảo – “Vân di, cháu không khỏe, muốn nghỉ ngơi chốc lát đã.”
“Không khỏe à?” – Vân Tứ Nương lo lắng – “Sao thế? Có cần bảo Mộc tiên sinh đến xem không, biết đâu chừng là vết thương cũ còn chưa lành hẳn.”
“Không phải, Vân di đừng lo lắng.” – Ngao Thịnh nói – “Cháu nghỉ ngơi một lúc thì tốt thôi…” – Lời còn chưa dứt thì đã nghe tiếng thủ vệ báo cáo – “Bang chủ và Hoàng tiểu tiên sinh…”
Ngao Thịnh chấn động toàn thân, cứng người không dám nhúc nhích. Vân Tứ Nương cũng vô cùng hưng phấn – “Tiểu Hoàng đã về rồi? Thật tốt quá!” – Sau đó nhanh chân chạy ra, chỉ thấy Tư Đồ đưa theo Tiểu Hoàng xuyên qua cổng tò vò đi vào trong viện.
Vân Tứ Nương lao đến ôm chầm Tiểu Hoàng, hôn mấy cái – “Thật tốt quá rồi, bang chủ đã cứu ngươi ra rồi? Là ai bắt ngươi? Có ai dám khi dễ ngươi không, Tứ Nương sẽ giúp ngươi giết hắn.”
Tiểu Hoàng nhịn không được cười – “Là Thụy Vương bắt ta đấy, đã không còn việc gì nữa, Tư Đồ đã cứu ta ra rồi còn gì.”
“Ngươi làm sao mà bị bắt đi thế, mấy tên thủ vệ bộ ăn không ngồi rồi hết cả sao?” – Vân Tứ Nương vẫn chưa nguôi giận.
Tiểu Hoàng thoáng chần chờ đôi chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thịnh ở đằng xa, thấy nó hoảng hốt đứng tại chỗ, trên trán đầy mồ hôi. Dù sao cũng vẫn chỉ là một tiểu hài tử, cũng còn biết sợ đấy mà.
“Là do ta không tốt thôi.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng cười – “Ta không nên chạy loạn khắp nơi như thế.”
Ngao Thịnh sửng sốt, có hơi chút hoang mang ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hoàng, trong mắt đầy hồ nghi.
“Ngao Thịnh, ngươi làm sao vậy?” – Tư Đồ đột nhiên giương mắt nhìn Ngao Thịnh – Sắc mặt sao lại khó coi như thế?”
Ngao Thịnh chợt có cảm giác lạnh toát sống lưng. Trên đời này nó sợ nhất chính là Tư Đồ, mà bây giờ nó cũng không biết Tư Đồ và Tiểu Hoàng đang hát vở tuồng nào nữa. Tiểu Hoàng đã nói cho hắn biết chưa, hay là Tư Đồ vẫn chưa biết gì? Chiếu theo tính tình của Tư Đồ, thì nếu Tiểu Hoàng nói hắn biết y bị bắt là do mình bán đứng, thì Tư Đồ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó…Hay là Tiểu Hoàng chưa nói thật.
“Mới rồi Ngao Thịnh bảo nó không khỏe.” – Vân Tứ Nương đáp thay – “Đi vào trong nằm nghỉ một lát đi. Nhìn sắc mặt ngươi khó coi như thế, ta bảo Mộc Lăng đến xem ngươi thế nào.”
“Không cần…” – Ngao Thịnh cười gương hai tiếng, lại nghe Tiểu Hoàng bảo – “Để ta bắt mạch cho ngươi vậy.” – Vừa nói vừa bước đến dắt một kẻ đang cứng đờ cả tay chân là Ngao Thịnh cùng đi vào phòng. Tư Đồ và Vân Tứ Nương ở lại trò chuyện với nhau.
Vào đến phòng, Ngao Thịnh ngồi xuống, Tiểu Hoàng bước đến bắt mạch cho nó – “Không có bệnh nặng gì đâu, yên tâm…”
Ngao Thịnh cảnh giác nhìn Tiểu Hoàng, hạ giọng hỏi – “Trong hồ lô ngươi đến tột cùng đang bán thuốc gì hả?”
Tiểu Hoàng nhìn nó trong chốc lát, rồi cười bảo – “Tuổi ngươi còn nhỏ, ta không so đo với ngươi đâu.”
“Ngươi có biết ta là ai không?” – Ngao Thịnh mở to hai mắt, hung hăng nhìn Tiểu Hoàng.
“Đoán được chút ít.” – Tiểu Hoàng thu tay về, thản nhiên nói – “Nhưng không xác định chắc chắn.”
“Ây dà…” – Ngao Thịnh cười lạnh – “Vậy ngươi tốt nhất mau nói cho Tư Đồ biết đi, sau đó giết ta, bằng không ta cũng sẽ không tha ngươi đâu.”
Tiểu Hoàng giật mình, nhìn Ngao Thịnh hồi lâu, sau đó mới hỏi – “Ngươi…đúng thật à?”
“Đúng vậy!” – Ngao Thịnh hất mặt lên, lạnh lùng nói – “Đúng là ta đấy! Cho nên đời này người ta hận nhất, chính là ngươi.”
“Đến hậu sơn sao?” – Tiểu Hoàng hỏi.
Tư Đồ gật đầu, thản nhiên đáp – “Vẫn còn muốn đi tiếp.”
Tiểu Hoàng bèn im lặng đi theo Tư Đồ ra mé hậu sơn.
Phía sau núi của Hắc Vân Bảo nom như là một kho lương thực rất lớn, thu hoạch từ các thửa ruộng bậc thang ở lưng chừng núi. Lương thực, thực phẩm, hoa quả, còn có cả cá, đều được các huynh đệ của Hắc Vân Bảo tự mình sản xuất tại đây. Tuy rằng lúc này đương lúc tối trời, nhưng phong cảnh điền viên vẫn hiển hiện rõ ràng, trong không khí tràn ngập hương cỏ xanh ngan ngát, còn có cả những tiếng côn trùng rả rích trong từng bụi cây.
Tiểu Hoàng vừa đi vừa nhìn, gió đêm hây hây thổi, cảm giác thư thái chợt ùa về.
“Tiếp theo phải làm sao đây?” – Tư Đồ đột nhiên thấp giọng hỏi Tiểu Hoàng, trong giọng hàm chứa ý xin lỗi. Cũng bởi vì hắn nhất thời nổi giận nên khiến toàn bộ kế hoạch của Tiểu Hoàng hỏng bét hết rồi.
Tiểu Hoàng ngước mặt lên nhìn hắn, giả vờ tức giận mà nói – “Thế huynh nói thử xem.”
Tư Đồ có hơi uể oải, nhẹ nhàng túm lấy một lọn tóc của Tiểu Hoàng – “Không biết mới hỏi ngươi chứ.”
Tiểu Hoàng kéo tóc trở lại, trừng mắt liếc Tư Đồ một cái – “Kỳ thật cũng chả sao cả, kế hoạch vẫn có thể tiếp tục thôi.”
“Vẫn còn có thể tiếp tục sao?” – Tư Đồ giật mình – “Đại hội anh hùng ngày mai vẫn y theo kế hoạch mà tiến hành?”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Nhưng sau đó phải có chút thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?” – Tư Đồ hỏi.
“Huynh không thể hợp tác với Thụy Vương nữa rồi.” – Tiểu Hoàng nói.
Tư Đồ khẽ chau mày, thanh âm lạnh lùng thốt lên – “Kẻ động đến ngươi là lão ta phải không?”
Tiểu Hoàng trầm mặc chốc lát rồi gật đầu.
“Có điên mới hợp tác với lão già đó.” – Ánh mắt Tư Đồ trở nên sắc lạnh – “Ta bây giờ phải đi làm thịt lão.” – Nói xong liền xoay người trở về lối cũ.
“Huynh đừng xúc động quá.” – Tiểu Hoàng kéo tay ngăn Tư Đồ lại – “Còn chưa đến thời điểm đâu.”
Tư Đồ trừng mắt – “Ai thèm quan tâm có đúng thời điểm hay không chứ?”
“Nếu huynh giết Thụy Vương rồi thì màn kịch kia không cần diễn nữa, mà việc thành thân cũng chẳng có đâu.” – Tiểu Hoàng giận dỗi bỏ sang tìm một tảng đá ven đường để ngồi.
Tư Đồ vừa nghe hai chữ “thành thân” thì xìu như cọng bún, vội kềm lửa giận lại, cùng ngồi xuống hỏi – “Vậy bao giờ thì có thể giết đây?”
Tiểu Hoàng thở dài đáp – “Thụy Vương kia chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu, huynh căn bản là không cần tự mình đi giết ông ta.”
Tư Đồ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng trong chốc lát, sau đó hỏi – “Lão già mắc toi kia đã làm gì ngươi rồi hả?”
Tiểu Hoàng đỏ mặt lên – “Huynh nói bậy gì đấy hả…?”
“Cho ta xem nào!” – Tư Đồ túm lấy áo Tiểu Hoàng – “Có bằng lần trước ta làm không?”
Tiểu Hoàng vội vàng níu áo lại – “Huynh đừng phá nữa mà.”
“Không cho ta xem thì ta sẽ đi làm thịt Thụy Vương đấy.” – Tư Đồ dùng một tay kéo Tiểu Hoàng vào lòng, vạch y phục y ra xem. Tiểu Hoàng chống cự một lúc rồi xuôi theo, không phản kháng nữa.
“Không chống cự à?” – Tư Đồ xoa nắn cằm tiểu hài tử.
Tiểu Hoàng đỏ hết cả mặt, nhỏ giọng thì thầm – “Huynh thích xem thì cứ xem đi, dù sao cũng là người của huynh rồi…”
Tư Đồ choáng váng, tay vẫn còn níu trên áo Tiểu Hoàng, hai mắt ngơ ngác nhìn sâu vào mắt y, thật lâu sau đó mới hỏi lại – “Ngươi vừa mới nói gì đấy?”
Mặt Tiểu Hoàng càng lúc càng đỏ – “Huynh thích xem thì cứ xem đi.”
“Câu sau kìa!” – Tư Đồ trừng mắt.
“…” – Tiểu Hoàng ngập ngừng cả buổi mới đáp – “Không có gì cả.”
“Rõ ràng là có!” – Tư Đồ sốt ruột – “Lặp lại một lần nữa cho ta nghe.”
“Không đâu…không nghe thì thôi vậy.” – Tiểu Hoàng giãy giụa muốn đứng dậy.
“Tiểu hài tử xấu xa.” – Tư Đồ cởi y phục Tiểu Hoàng ra, chỉ thấy vùng cổ và trước ngực loang lổ những dấu hôn, miệng tuy không nói gì nhưng đã sớm chửi rủa trong bụng. Lão già Thụy Vương đáng chết, sớm muộn gì ta cũng sẽ bầm thây lão ra thành vạn đoạn. Xiêm y dần dần trút xuống, Tư Đồ phát hiện trên người Tiểu Hoàng ngoại trừ vùng cổ và ngực thì không còn nơi nào khác xảy ra chuyện nữa, lòng khấp khởi mừng thầm rằng lão già khốn kiếp chưa chiếm được mấy tiện nghi.
Tư Đồ lại thấy trên cánh tay Tiểu Hoàng có nhiều vết bầm và dấu tay, xem chừng là tiểu hài tử đã liều chết phản kháng. Tư Đồ chợt dấy lên nỗi đau xót, bèn ôm siết lấy Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng xoa lên những vết bầm ấy, thấp giọng hỏi – “Có đau hay không?”
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ không có vẻ như không khống chế được cảm xúc của mình, nhẹ nhàng thở hắt ra, lắc đầu bảo – “Đừng lo mà!”
“…Lão già đó cũng chưa chiếm được mấy tiện nghi.” – Tư Đồ cố nói lời an ủi Tiểu Hoàng – “Ngươi cứ xem như bị chó dữ cắn một nhát đi, đừng để trong lòng, ta nhất định sẽ báo thù giúp ngươi.”
Tiểu Hoàng gật đầu, chui vào lòng Tư Đồ mà cọ cọ, đầu dựa lên ngực hắn, mí mắt chợt trĩu nặng…Hôm nay y đã mệt muốn chết rồi, ban ngày thì hoảng sợ một phen, vừa rồi lại lo lắng cho Tư Đồ, hiện giờ vất vả lắm mới thấy yên lòng trở lại, thế là cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến.
Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng trong lòng mình đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, cũng không làm động đến y nữa, chỉ cởi áo khoác ra bao bọc lấy tiểu hài tử, ôm y đưa về Hắc Vân Bảo. Sau khi đặt y xuống giường, Tư Đồ tựa vào Tiểu Hoàng một lúc vẫn không ngủ được, bèn nghiêng người sang nhìn Tiểu Hoàng đang say giấc bên cạnh mình. Tư Đồ nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên cổ y, ương bướng đổi tất cả những dấu hôn kia trở thành của hắn.
Tiểu Hoàng trong lúc ngủ say, chợt mơ thấy có một con chó mực đáng yêu đang liếm liếm cổ mình.
…
Ngày kế tiếp, mới sáng sớm Tư Đồ đã trở dậy, bảo nhà bếp làm nhiều món mà Tiểu Hoàng thích, sau đó xách thực hạp trở về biệt viện. Quả nhiên Tiểu Hoàng không có Tư Đồ bên cạnh liền giật mình tỉnh giấc, ngồi ôm chăn, mở to hai mắt mà chớp chớp.
“Sao không ngủ thêm lát nữa.” – Tư Đồ bước đến bế Tiểu Hoàng đặt lên đùi mình xoa xoa, nhíu mày tự nhủ sao tiểu hài tử lại gầy như thế. Tư Đồ dùng nước ấm giúp Tiểu Hoàng rửa mặt chải đầu, hai mắt tiểu hài tử híp lại, mặc cho Tư Đồ tha hồ chà chà xát xát, cuối cùng là mặc y phục chỉnh tề rồi bế đến bàn dùng bữa sáng.
“Vậy đại hội anh hùng thì sao?” – Tư Đồ vừa đút Tiểu Hoàng ăn vừa hỏi – “Vẫn an bài cho Ngao Phượng Linh xuất hiện vạch trần sự việc à?”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng miệng bị nhồi đầy thức ăn, không có cách nào để nói, chỉ có thể gật đầu.
“Nhưng cách nói phải đổi một chút .” – Tiểu Hoàng cố gắng nuốt hết thức ăn xuống – “Còn nữa, cả tiểu tử Ngao Thịnh kia…Ưm!” – Nói chưa dứt lời lại bị đút thêm một thìa thức ăn.
“Thằng nhóc con Ngao Thịnh kia không thể lưu lại.” – Tư Đồ lạnh lùng thốt lên – “Ta theo ý ngươi, trước mắt để Tương Thanh trông chừng nó, nhưng vẫn còn chưa biết thân phận nó thế nào.”
“Huynh không gây khó dễ gì nó chứ?” – Tiểu Hoàng có hơi khẩn trương.
Tư Đồ không nói gì cả.
“Huynh đã làm gì nó rồi?” – Tiểu Hoàng hỏi.
“Chẳng làm gì cả.” – Tư Đồ nói – “Mấy ngày rồi ta chỉ lo lắng cho ngươi, hơi sức đâu mà đi quản nó chứ.”
Tiểu Hoàng nhè nhẹ thở ra, Tư Đồ bèn trừng y – “Ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy hử?”
“Không phải…thân phận của Ngao Thịnh có thể hơi đặc biệt.” – Tiểu Hoàng thấp giọng nói.
“Thân phận gì chứ?” – Tư Đồ thấy khó hiểu.
Tiểu Hoàng vươn người đến, nhỏ giọng thì thầm vào tại Tư Đồ mấy câu. Tư Đồ sửng sốt, thật lâu sau đó mới hỏi – “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ừm…” – Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ, rồi lại nhỏ giọng nói vào tai Tư Đồ một thôi một hồi. Tư Đồ nhất nhất ghi nhớ theo.
Cơm nước xong xuôi đâu đó, Tư Đồ mang theo Tiểu Hoàng ra cửa.
Mọi người trong viện mấy hôm nay bởi vì Tiểu Hoàng bị bắt đi mà ai nấy đều mặt nhăn mày méo, Mộc Lăng thì vô cùng tức giận, nhìn ai cũng không thuận mắt. Lúc này, cả đám người đang chuẩn bị cho đại hội vào buổi chiều thì thấy Tư Đồ dẫn theo Tiểu Hoàng vào.
“…Tiểu Hoàng Hoàng!” – Mộc Lăng sửng sốt cả nửa ngày mới hoàn hồn, vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy Tiểu Hoàng, cọ cọ thổn thức – Cuối cùng ngươi đã trở lại rồi, muốn hại chết ta sao…” – Vừa cọ được mấy cái đã bị Tư Đồ kéo giật ra.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” – Mộc Lăng buông tay Tiểu Hoàng ra, vung tay lên đuổi các thủ hạ đi – “Ai làm gì thì lo làm đi.”
Các thủ hạ dưới trước nhanh chóng rời đi, trong viện chỉ còn lại ba người. Mộc Lăng nhanh chân chạy đến hỏi Tư Đồ – “Sao vậy? Kế hoạch có gì thay đổi sao?”
Tư Đồ nhẹ nhàng gật đầu, thì thầm vài câu với Mộc Lăng, Mộc Lăng gật đầu, còn Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng rời đi.
Hắc Vân Bảo lập tức lan truyền tin vui, rằng Hoàng tiểu tiên sinh đã được Tư Đồ bang chủ cứu về rồi. Trong lúc nhất thời, tinh thần chúng huynh đệ đều phấn chấn cả lên. Mấy hôm nay không có Hoàng tiểu tiên sinh ở nhà, tính tình Tư Đồ cực kỳ khốc liệt, khí thế kinh người, khiến bọn họ đến thở mạnh cũng chẳng dám, giờ thì tốt rồi.
Tin tức nhanh chóng truyền đến hậu viện, khiến Ngao Thịnh đang luyện công cùng Vân Tư Nương nghe được thì không khỏi chấn động, mặt mày tái nhợt hẳn đi.
“Ngao Thịnh, làm sao vậy?” – Vân Tứ Nương nhìn nó khó hiểu – “Tư thế như vậy không đúng rồi.”
“À…” – Ngao Thịnh hơi lắp bắp, đột nhiên bảo – “Vân di, cháu không khỏe, muốn nghỉ ngơi chốc lát đã.”
“Không khỏe à?” – Vân Tứ Nương lo lắng – “Sao thế? Có cần bảo Mộc tiên sinh đến xem không, biết đâu chừng là vết thương cũ còn chưa lành hẳn.”
“Không phải, Vân di đừng lo lắng.” – Ngao Thịnh nói – “Cháu nghỉ ngơi một lúc thì tốt thôi…” – Lời còn chưa dứt thì đã nghe tiếng thủ vệ báo cáo – “Bang chủ và Hoàng tiểu tiên sinh…”
Ngao Thịnh chấn động toàn thân, cứng người không dám nhúc nhích. Vân Tứ Nương cũng vô cùng hưng phấn – “Tiểu Hoàng đã về rồi? Thật tốt quá!” – Sau đó nhanh chân chạy ra, chỉ thấy Tư Đồ đưa theo Tiểu Hoàng xuyên qua cổng tò vò đi vào trong viện.
Vân Tứ Nương lao đến ôm chầm Tiểu Hoàng, hôn mấy cái – “Thật tốt quá rồi, bang chủ đã cứu ngươi ra rồi? Là ai bắt ngươi? Có ai dám khi dễ ngươi không, Tứ Nương sẽ giúp ngươi giết hắn.”
Tiểu Hoàng nhịn không được cười – “Là Thụy Vương bắt ta đấy, đã không còn việc gì nữa, Tư Đồ đã cứu ta ra rồi còn gì.”
“Ngươi làm sao mà bị bắt đi thế, mấy tên thủ vệ bộ ăn không ngồi rồi hết cả sao?” – Vân Tứ Nương vẫn chưa nguôi giận.
Tiểu Hoàng thoáng chần chờ đôi chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thịnh ở đằng xa, thấy nó hoảng hốt đứng tại chỗ, trên trán đầy mồ hôi. Dù sao cũng vẫn chỉ là một tiểu hài tử, cũng còn biết sợ đấy mà.
“Là do ta không tốt thôi.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng cười – “Ta không nên chạy loạn khắp nơi như thế.”
Ngao Thịnh sửng sốt, có hơi chút hoang mang ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hoàng, trong mắt đầy hồ nghi.
“Ngao Thịnh, ngươi làm sao vậy?” – Tư Đồ đột nhiên giương mắt nhìn Ngao Thịnh – Sắc mặt sao lại khó coi như thế?”
Ngao Thịnh chợt có cảm giác lạnh toát sống lưng. Trên đời này nó sợ nhất chính là Tư Đồ, mà bây giờ nó cũng không biết Tư Đồ và Tiểu Hoàng đang hát vở tuồng nào nữa. Tiểu Hoàng đã nói cho hắn biết chưa, hay là Tư Đồ vẫn chưa biết gì? Chiếu theo tính tình của Tư Đồ, thì nếu Tiểu Hoàng nói hắn biết y bị bắt là do mình bán đứng, thì Tư Đồ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó…Hay là Tiểu Hoàng chưa nói thật.
“Mới rồi Ngao Thịnh bảo nó không khỏe.” – Vân Tứ Nương đáp thay – “Đi vào trong nằm nghỉ một lát đi. Nhìn sắc mặt ngươi khó coi như thế, ta bảo Mộc Lăng đến xem ngươi thế nào.”
“Không cần…” – Ngao Thịnh cười gương hai tiếng, lại nghe Tiểu Hoàng bảo – “Để ta bắt mạch cho ngươi vậy.” – Vừa nói vừa bước đến dắt một kẻ đang cứng đờ cả tay chân là Ngao Thịnh cùng đi vào phòng. Tư Đồ và Vân Tứ Nương ở lại trò chuyện với nhau.
Vào đến phòng, Ngao Thịnh ngồi xuống, Tiểu Hoàng bước đến bắt mạch cho nó – “Không có bệnh nặng gì đâu, yên tâm…”
Ngao Thịnh cảnh giác nhìn Tiểu Hoàng, hạ giọng hỏi – “Trong hồ lô ngươi đến tột cùng đang bán thuốc gì hả?”
Tiểu Hoàng nhìn nó trong chốc lát, rồi cười bảo – “Tuổi ngươi còn nhỏ, ta không so đo với ngươi đâu.”
“Ngươi có biết ta là ai không?” – Ngao Thịnh mở to hai mắt, hung hăng nhìn Tiểu Hoàng.
“Đoán được chút ít.” – Tiểu Hoàng thu tay về, thản nhiên nói – “Nhưng không xác định chắc chắn.”
“Ây dà…” – Ngao Thịnh cười lạnh – “Vậy ngươi tốt nhất mau nói cho Tư Đồ biết đi, sau đó giết ta, bằng không ta cũng sẽ không tha ngươi đâu.”
Tiểu Hoàng giật mình, nhìn Ngao Thịnh hồi lâu, sau đó mới hỏi – “Ngươi…đúng thật à?”
“Đúng vậy!” – Ngao Thịnh hất mặt lên, lạnh lùng nói – “Đúng là ta đấy! Cho nên đời này người ta hận nhất, chính là ngươi.”
/109
|