Thạch ốc tiểu khế
Đến buổi trưa hôm sau khi Tiểu Hoàng mơ màng tỉnh dậy, y đã thấy mình không còn ở trong phòng nữa, mà đang ở trong một thạch ốc bày trí rất lịch sự.
“Rốt cuộc cũng dậy rồi hả?” – Bên tai vang lên một giọng nói trẻ con. – “Ngủ gì mà y như heo con…”
Tiểu Hoàng theo bản năng quay nhìn về phía tiếng nói kia, thì thấy Ngao Thịnh đang ngồi trên một chiếc ghế đá cách mình ba bước.
“Thịnh nhi…” – Tiểu Hoàng nhẹ trở người ngồi dậy, thấy thân thể mình đã nhẹ nhõm hơn, chứ không còn nặng nề như hôm qua nữa. Cơn nhức mỏi từ trong xương cốt cũng như nơi các ngón tay cũng đã biến mất, đầu cũng không còn đau, có điều trên người đang nhễ nhại mồ hôi, rất khó chịu.
“Hừ!” – Trông Ngao Thịnh dường như rất chi bất mãn, nó phẩy tay rồi khẽ hừ giọng, chửi nho nhỏ – “Quá vô dụng, coi cứ như là làm bằng đậu hũ ấy, đồ con ma bệnh.”
Tiểu Hoàng có hơi ấm ức. Thằng bé này vì sao lại có thể nói mình như vậy chứ? Dù gì mình cũng là ca ca của nó mà. Thế là y hào hển nói – “Không có, chỉ là bất chợt nhiễm phong hàn thôi…Được rồi, đây là đâu, sao ta lại ở chỗ này?”
Ngao Thịnh nghe câu hỏi của y còn chưa xong thì sắc mặt đã càng trở nên khó coi. Nó rống lên – “Sao ta biết chứ? Ngươi đừng hỏi ta!”
Bấy giờ Tiểu Hoàng mới phát hiện có gì đó không ổn ở Ngao Thịnh, nên mới nhẹ nhàng hỏi – “Thịnh nhi…sao ngươi vẫn ngồi bất động chỗ đó?”
Ngao Thịnh đỏ bừng bừng mặt mũi, giận dữ – “Cái này còn không phải trách ngươi à?! Ta phải ngồi như vậy cả canh giờ đấy!”
“Gì…” – Tiểu Hoàng giật mình, thế rồi lại nghe một tiếng nói vừa mừng vừa sợ từ cửa truyền đến – “Tiên Tiên, ngươi tỉnh rồi à?!”
Tư Đồ mang theo một chiếc hộp đựng thức ăn tức tốc chạy vào, đặt nó xuống bàn rồi mau chóng bước đến sờ vào trán Tiểu Hoàng – “Sao rồi, còn chỗ nào khó chịu không? Ta vừa mới đi lấy thuốc cho ngươi, cũng sẵn tiện lấy luôn mấy món đồ ăn…Tên Đầu Gỗ kia cũng nói rồi, ngươi ăn no bảy phần xong rồi nửa canh giờ sau là uống thuốc.”
Tư Đồ cứ nói liên miên không ngớt, bất đồ nghe thấy tiếng rống lớn của Ngao Thịnh bên cạnh – “Họ Tư Đồ kia, rốt cuộc ngươi muốn gì?! Mau thả ta!”
Tư Đồ trợn trừng – “Nhà ngươi kêu nữa đi, kêu nữa rồi ta treo ngươi lên!”
Tiểu Hoàng sốt ruột, vội vàng kéo tay Tư Đồ lại – “Thịnh nhi làm sao vậy? Sao không thể cử động được?”
“Yên tâm.” – Bộ mặt lạnh như băng của Tư Đồ khi quay lại nhìn Tiểu Hoàng thì lập tức tươi cười, nhẹ nhàng nói – “Thằng oắt con này không chịu bắt đầu học, lại còn muốn âm thầm lỉnh đi mất nên ta tóm nó tới đây luôn thể.”
“Các người thả ta ra. Ta cảnh cáo mấy người, bây giờ ta là thái tử, đợi ta trở về đăng cơ làm hoàng đế, ta nhất định sẽ diệt hết Hắc Vân Bảo của ngươi!” – Ngao Thịnh không có cách nào cử động được cơ thể nên chỉ đành uất nghẹn mắng người.
“À…” – Tư Đồ cười khẩy – “Nhà ngươi còn muốn đăng cơ làm hoàng đế? Với tính cách của ngươi thì đừng nói là hoàng đế, khi về đó thì coi ra cái ghế thái tử ngồi còn chưa ấm mông thì đã bị người ta lấy mạng rồi! Mẫu hậu ngươi đã chết, cữu cữu là phản thần, lão già hoàng đế lại không yêu thương gì ngươi, tưởng lão phong ngươi làm thái tử là thích ngươi à? Lão đang hại ngươi đấy, đẩy ngươi ra trước sóng gió rồi mượn tay kẻ khác tới giết chết ngươi!”
“Ngươi…” – Dù sao Ngao Thịnh hãy còn nhỏ, dẫu cho có một số việc nó cũng đã loáng thoáng tính toán được, nhưng bị người ta nói như vậy thì lại tự nghĩ bản thân mình khổ sở, càng nghĩ càng thấy ấm ức. Thế là “Oa” một tiếng khóc rống lên.
“Thịnh nhi…Đệ đừng khóc, bọn ta mang đệ tới đây là muốn nghĩ kế sách giúp đệ!” – Tiểu Hoàng thấy thế thì tội nghiệp, bèn vội vàng an ủi nó.
Tư Đồ trừng mắt – “Khóc cái gì? Nam tử hán đại trượng phụ, thà đổ máu chứ không rơi lệ. Nhìn bộ dạng của nhà ngươi coi, còn làm hoàng thái tử cái gì nữa, bỏ hết đi về tìm vú em đi!”
“Ngươi!” – Ngao Thịnh càng nghe càng giận bừng bừng. Nó hung tợn nhìn Tư Đồ – “Ngươi nói bậy bạ gì hả?! Ngươi thì biết tới đâu, ta mới rõ nhất này, từ nhỏ không ai thương ta hết…”
“Không ai thương cái rắm!” – Tư Đồ ngẩng mặt nhìn trời – “Có ai bỏ đói ngươi không? Có ai lấy roi đánh đòn ngươi không? Có ai lôi ngươi sau xe như gia súc không? Người khổ hơn ngươi còn nhiều lắm, ngươi gào khóc lần nữa đi? Gào thêm nữa thì ta vứt nhà ngươi ra ngoài núi hoang làm thịt cho thỏ ăn!”
Ngao Thịnh vừa giận vừa buồn cười, mắng to – “Ngươi mới ngu ấy! Thỏ nào mà ăn thịt người?”
“Sao ngươi biết không ăn?” – Tư Đồ cười nhạt – “Ta đã thấy chúng ăn rồi đấy! Ngươi cũng đừng khinh thường bọn thỏ nhá, ta đánh cho ngươi bầm dập ra xong điểm hết huyệt đạo ném vào bầy thỏ, chưa qua được buổi trưa thì ngươi chỉ còn là đống xương khô.”
Ngao Thịnh nghe mà lạnh run cả người. Mặt thằng bé đã trắng bệt ra rồi, lại còn tấm tức nữa, chỉ biết mím mím môi xong khóc nhè thôi.
Tiểu Hoàng sốt ruột kéo tay Tư Đồ lại – “Huynh bắt nạt đệ ấy làm gì?”
Tư Đồ giở giọng vô tội – “Ta đang dạy dỗ đệ đệ mà.”
“Nó là đệ đệ của ta!” – Tiểu Hoàng trừng mắt.
“Của ngươi thì không phải là của ta đó sao?” – Tư Đồ hùng hồn nói to – “Hơn nữa, ngươi thật sự cho rằng thằng nhóc này trong sáng hiền lành lắm ư? Nó là con sói con lòng dạ đen tối nhất ấy!”
“Oa…” – Ngao Thịnh khóc đến mức nói cũng nghẹn giọng đi, vừa khóc vừa gào – “Ừ đấy, ta là sói con đấy thì sao? Các người có nghĩ cho ta không?”
“Huynh giải huyệt cho nó đi!” – Tiểu Hoàng trừng mắt nhìn Tư Đồ.
“Con nít phải thương cho roi cho vọt.” – Tư Đồ bĩu môi – “Đợi đấy, để ta đét mông nó!”
Ngao Thịnh đỏ hoe cả mắt, ánh nhìn tỏ ra một chút sợ sệt, ấy nhưng không phải vì sợ đau mà là sợ bị mất mặt. Đường đường một hoàng thái tử như nó mà bị người ta lột quần đét vào mông thì mặt mũi còn để được vào đâu? Thế là khẩn khoản nhìn sang Tiểu Hoàng, vừa khóc vừa kêu – “Các người đều ăn hiếp ta, từ nhỏ không có ai thương ta, cũng không ai là người thân của ta…Hu hu.”
“Huynh thả ra mau!” – Tiểu Hoàng nhéo Tư Đồ một cái. Y cũng gấp đến nỗi khóe mắt cũng đỏ lên rồi, mới dùng sức một chút mà đã phải ho khan. Tư Đồ cả kinh liền ôm y vào lòng nhẹ nhàng vỗ về sau lưng – “Ngươi đừng hấp tấp, thả thì thả, đừng nóng mà, nếu như ngươi lo lắng thì một trăm thằng nhóc cũng đền không nổi!”
Tiểu Hoàng không nói gì, y nhìn thấy Ngao Thịnh đang tức tối đến độ mặt mày tái xanh. Gã Tư Đồ này quá ghê tởm, lợi dụng cơ hội này lại mắng nó nữa. Tiểu Hoàng vẫn biết thật ra Tư Đồ vẫn còn để bụng chuyện Ngao Thịnh từng hại mình bị Thụy Vương bắt đi, cho nên mới luôn tìm thời cơ để dạy dỗ Ngao Thịnh. Vất vả lắm mói có được cơ hội này, tất nhiên hắn phải ăn hiếp thằng bé đến chết mới thôi. Cơ mà, nói đi thì cũng phải nói lại, Ngao Thịnh cũng quá ương bướng, hẳn nhiên phải dạy bảo một chút, cho nó biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đừng có cái kiểu nghĩ gì, hành động gì đều chỉ vì chính bản thân mình, coi bản thân là trung tâm mọi thứ.
“Đệ ấy cũng biết nghe lời mà.” – Tiểu Hoàng khẽ nhéo tay Tư Đồ – “Huynh thả đệ ấy mau đi, đệ ấy tuổi còn nhỏ, huyệt đạo bị điểm lâu quá sẽ có hại cho thân thể!”
Tiểu Hoàng chỉ buông nhẹ một lời mà Tư Đồ đã khó lòng chống đỡ, huống chi là y mềm giọng cầu xin. Tư Đồ đã sớm gật đầu như gà mổ thóc, chồm qua hôn y một cái rồi mặt dày nảo – “Được, ngươi bảo thả thì thả, ta nghe lời ngươi!” – Nói rồi thì phất tay áo lên. Ngao Thịnh “Ai u” một tiếng rồi lăn từ trên ghế xuống đất. Nó xoa nắn chỗ vai bị va chạm sinh đau, rồi chợt thấy mình đã có thể cử động được rồi.
Ngao Thịnh quắc mắt đứng dậy, trợn trừng nhìn Tư Đồ hung hãn. Nó quay người dợm bước đi thì nghe Tiểu Hoàng sốt ruột – “Thịnh nhi, đừng đi.”
Ngao Thịnh vừa mới đi thì lại nghe tiếng Tư Đồ lạnh lùng – “Ngươi còn dám đi nữa ta cắt đứt chân ngươi!”
Ngao Thịnh thật sự muốn sải bước dấn tới, nhưng chân nó đột nhiên cứng còng, ở nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích. Nó biết Tư Đồ nói được làm được, nói cắt đứt chân tức là sẽ cắt thật đó…Thế là không khỏi thấy tủi thân tợn.
“Thịnh nhi, lại đây.” – Tiểu Hoàng vùng ra khỏi người Tư Đồ, đến ngồi xuống đầu giường rồi bảo Ngao Thịnh – “Đệ lại đây nào.”
Ngao Thịnh quay đầu lại thì thấy Tiểu Hoàng đang giang tay chờ đón nó, như thể muốn ôm lấy nó. Chẳng biết từ nơi nao mà có một cơn tủi thân như bão dập sóng vồ trào dâng trong lòng. Mắt nó đỏ hoe, mũi thì cay cay, Ngao Thịnh “Òa” một tiếng rồi nhảy bổ vào lòng Tiểu Hoàng, hu hu khóc nức nở lên.
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng ôm nó, vỗ về lưng nó, mở giọng êm ái dỗ dành – “Ngoan, đừng khóc nữa, mọi việc sẽ ổn cả thôi.”
Ngao Thịnh ôm Tiểu Hoàng mà khóc đến không biết trời trăng, cuối cùng thì giọng nó nấc đến nỗi không nói được thành lời, ấy vậy mà còn chưa quên phải quay lại lườm Tư Đồ một phát –––– Ngươi chờ đấy!
Tư Đồ nhếch môi ––– Ta sợ ngươi sao?! Quỷ ranh!
Một trận nhốn nháo hết cả, cuối cùng thì Ngao Thịnh khóc đến lả đi, ngủ ngay trong lòng Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng đỡ nó nằm xuống giường, đắp chăn lên để thằng bé được ngon giấc.
“Tiên Tiên, ngươi đổ nhiều mồ hôi như vậy có cảm thấy ẩm ướt không?” – Tư Đồ nghiêng người hỏi.
“Có” – Tiểu Hoàng đẩy Tư Đồ ra – “Huynh đừng đụng vào…Mồ hôi cả, bẩn lắm.”
“Ai nói bẩn? Mồ hôi của ngươi cũng dễ nghe!” – Tư Đồ không biết xấu hổ ôm chầm lấy tiểu hài tử vừa hít hà vừa cọ dụi, nhìn cứ như một con chó to khiến cho Tiểu Hoàng cũng hết cách, đành mặc kệ hắn.
“Đưa ngươi đi tắm suối nước nóng nhé?” – Tư Đồ hỏi.
“Suối nước nóng?” – Tiểu Hoàng mừng rỡ, thế nhưng lập tức quay sang Ngao Thịnh bên cạnh mình, hỏi – “Vậy Thịnh Nhi thì làm sao đây?”
“Để nó ở đây ngủ đi.” – Tư Đồ bĩu môi khi thấy Tiểu Hoàng tỏ vẻ lo âu, hắn nói – “Ta cũng đưa Tương Thanh đến đây rồi, đang thủ ở ngoài cửa. Nếu y sẽ cùng theo Ngao Thịnh đến kinh thành thì trước hết nên cho làm quen với nhau đã.”
“Ừm” – Tiểu Hoàng gật gù, nắm lấy tay Tư Đồ – “Tư Đồ, huynh suy nghĩ chu đáo quá.”
Tư Đồ nghe câu nói ấy của Tiểu Hoàng xong, hắn chợt thông suốt thoải mái từ đỉnh đầu đến tận lòng bàn chân. Hắn duỗi tay cầm lấy áo khoác ngoài bên cạnh để bao bọc Tiểu Hoàng lại thật kín kẽ, lại phủ thêm một lớp áo lông điêu thoáng khí, rồi ôm Tiểu Hoàng bị gói thành tròn vo như thế đi ra khỏi thạch ốc. Vừa mới bước qua khỏi cửa, quả nhiên thấy Tương Thanh đang đứng đợi phía tước động. Thấy Tiểu Hoàng đã tỉnh thì trên mặt y cũng hiện ra một nét nhẹ nhõm, hành lễ với Tư Đồ.
“Trông chừng tên nhóc ranh ấy, đừng để nó làm trò dại dột như thiêu thân gì cả!” – Tư Đồ căn dặn.
“Vâng.” – Tương Thanh lĩnh mệnh đứng gác ở một bên.
Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng đi về phía suối nước nóng. Hai tay Tiểu Hoàng vịn lên cổ Tư Đồ, đầu thì dựa vào vai hắn. Y hỏi – “Trong bốn người phó bang chủ, dường như huynh thích Tương Thanh nhất thì phải.”
Tư Đồ bật cười – “Sao hửm? Nhóc con ghen tị à?”
Tiểu Hoàng lắc đầu – “Không có mà…Ta đang nghĩ, huynh dường như tín nhiệm Tương Thanh nhất.”
“Ừ.” – Tư Đồ mỉm cười – “Trong Hắc Vân Bảo có gian tế.”
Tiểu Hoàng nhìn hắn, không hiểu vì sao Tư Đồ lại đề cập đến chủ đề này.
“Là ai…hẳn ngươi đã biết rồi?” – Tư Đồ hỏi.
Tiểu Hoàng nhẹ gật đầu – “Nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến lúc, huynh nên giả vờ như không biết.”
“A…” – Tư Đồ cười nhạt – “Ta hiểu mà.”
“Việc ấy và chuyện huynh tín nhiệm Tương Thanh có liên quan gì?” – Tiểu Hoàng không hiểu.
“Trong Hắc Vân Bảo, những người phát hiện ra gian tế là ai có lẽ chỉ có bốn” – Tư Đồ cười – “Ngươi, ta, Đầu Gỗ, và người còn lại là Tương Thanh. Có một vài việc đương nhiên chỉ có thể giao cho y làm. Ít nhất thì y cũng biết phải tung chiêu thế nào với kẻ kia.”
“Ưm.” – Tiểu Hoàng gật đầu, thế rồi lại nghe giọng cười Tư Đồ cất cao – “Đừng nghĩ những chuyện này nữa. Tắm rửa trước thôi!” – Nói đoạn, hắn buông Tiểu Hoàng xuống – “Đến rồi!”
Hai chân vừa chạm đất, Tiểu Hoàng ngước mắt trông ra mà ngây ngẩn cả người – Suối nước nóng này là lộ thiên ư?!
“Tiên Tiên” – Từ phía sau, Tư Đồ đã bắt đầu ôm lấy quanh hông y, hôn lên vành tai y, thấp giọng nói – “Ta giúp ngươi tắm nhé.”
Mặt Tiểu Hoàng đỏ gay gay, y đẩy cánh tay Tư Đồ đang vịn trên eo mình ra – “Không được…huynh muốn làm…những chuyện kỳ cục. Ta chưa khỏi bệnh đâu.”
Tư Đồ cười – “Suối nước nóng này đã được Mộc Lăng cho rất nhiều thảo dược vào trong. Nhưng nếu chỉ ngâm mình không thôi thì không thể nào hấp thu được hết dược tính…Tên Đầu Gỗ kia còn bảo ta…rằng nên vận động gì đó trong nước, để ngươi đổ mồ hôi ra.”
“Gì…” – Tiểu Hoàng xấu hổ muốn chết, y những muốn trốn đi thì đã bị Tư Đồ ghì quanh cổ, bắt đầu cởi bỏ vạt áo của mình – “Ta còn nghe nói, làm trong suối nước nóng sẽ rất có cảm giác đó…”
Đến buổi trưa hôm sau khi Tiểu Hoàng mơ màng tỉnh dậy, y đã thấy mình không còn ở trong phòng nữa, mà đang ở trong một thạch ốc bày trí rất lịch sự.
“Rốt cuộc cũng dậy rồi hả?” – Bên tai vang lên một giọng nói trẻ con. – “Ngủ gì mà y như heo con…”
Tiểu Hoàng theo bản năng quay nhìn về phía tiếng nói kia, thì thấy Ngao Thịnh đang ngồi trên một chiếc ghế đá cách mình ba bước.
“Thịnh nhi…” – Tiểu Hoàng nhẹ trở người ngồi dậy, thấy thân thể mình đã nhẹ nhõm hơn, chứ không còn nặng nề như hôm qua nữa. Cơn nhức mỏi từ trong xương cốt cũng như nơi các ngón tay cũng đã biến mất, đầu cũng không còn đau, có điều trên người đang nhễ nhại mồ hôi, rất khó chịu.
“Hừ!” – Trông Ngao Thịnh dường như rất chi bất mãn, nó phẩy tay rồi khẽ hừ giọng, chửi nho nhỏ – “Quá vô dụng, coi cứ như là làm bằng đậu hũ ấy, đồ con ma bệnh.”
Tiểu Hoàng có hơi ấm ức. Thằng bé này vì sao lại có thể nói mình như vậy chứ? Dù gì mình cũng là ca ca của nó mà. Thế là y hào hển nói – “Không có, chỉ là bất chợt nhiễm phong hàn thôi…Được rồi, đây là đâu, sao ta lại ở chỗ này?”
Ngao Thịnh nghe câu hỏi của y còn chưa xong thì sắc mặt đã càng trở nên khó coi. Nó rống lên – “Sao ta biết chứ? Ngươi đừng hỏi ta!”
Bấy giờ Tiểu Hoàng mới phát hiện có gì đó không ổn ở Ngao Thịnh, nên mới nhẹ nhàng hỏi – “Thịnh nhi…sao ngươi vẫn ngồi bất động chỗ đó?”
Ngao Thịnh đỏ bừng bừng mặt mũi, giận dữ – “Cái này còn không phải trách ngươi à?! Ta phải ngồi như vậy cả canh giờ đấy!”
“Gì…” – Tiểu Hoàng giật mình, thế rồi lại nghe một tiếng nói vừa mừng vừa sợ từ cửa truyền đến – “Tiên Tiên, ngươi tỉnh rồi à?!”
Tư Đồ mang theo một chiếc hộp đựng thức ăn tức tốc chạy vào, đặt nó xuống bàn rồi mau chóng bước đến sờ vào trán Tiểu Hoàng – “Sao rồi, còn chỗ nào khó chịu không? Ta vừa mới đi lấy thuốc cho ngươi, cũng sẵn tiện lấy luôn mấy món đồ ăn…Tên Đầu Gỗ kia cũng nói rồi, ngươi ăn no bảy phần xong rồi nửa canh giờ sau là uống thuốc.”
Tư Đồ cứ nói liên miên không ngớt, bất đồ nghe thấy tiếng rống lớn của Ngao Thịnh bên cạnh – “Họ Tư Đồ kia, rốt cuộc ngươi muốn gì?! Mau thả ta!”
Tư Đồ trợn trừng – “Nhà ngươi kêu nữa đi, kêu nữa rồi ta treo ngươi lên!”
Tiểu Hoàng sốt ruột, vội vàng kéo tay Tư Đồ lại – “Thịnh nhi làm sao vậy? Sao không thể cử động được?”
“Yên tâm.” – Bộ mặt lạnh như băng của Tư Đồ khi quay lại nhìn Tiểu Hoàng thì lập tức tươi cười, nhẹ nhàng nói – “Thằng oắt con này không chịu bắt đầu học, lại còn muốn âm thầm lỉnh đi mất nên ta tóm nó tới đây luôn thể.”
“Các người thả ta ra. Ta cảnh cáo mấy người, bây giờ ta là thái tử, đợi ta trở về đăng cơ làm hoàng đế, ta nhất định sẽ diệt hết Hắc Vân Bảo của ngươi!” – Ngao Thịnh không có cách nào cử động được cơ thể nên chỉ đành uất nghẹn mắng người.
“À…” – Tư Đồ cười khẩy – “Nhà ngươi còn muốn đăng cơ làm hoàng đế? Với tính cách của ngươi thì đừng nói là hoàng đế, khi về đó thì coi ra cái ghế thái tử ngồi còn chưa ấm mông thì đã bị người ta lấy mạng rồi! Mẫu hậu ngươi đã chết, cữu cữu là phản thần, lão già hoàng đế lại không yêu thương gì ngươi, tưởng lão phong ngươi làm thái tử là thích ngươi à? Lão đang hại ngươi đấy, đẩy ngươi ra trước sóng gió rồi mượn tay kẻ khác tới giết chết ngươi!”
“Ngươi…” – Dù sao Ngao Thịnh hãy còn nhỏ, dẫu cho có một số việc nó cũng đã loáng thoáng tính toán được, nhưng bị người ta nói như vậy thì lại tự nghĩ bản thân mình khổ sở, càng nghĩ càng thấy ấm ức. Thế là “Oa” một tiếng khóc rống lên.
“Thịnh nhi…Đệ đừng khóc, bọn ta mang đệ tới đây là muốn nghĩ kế sách giúp đệ!” – Tiểu Hoàng thấy thế thì tội nghiệp, bèn vội vàng an ủi nó.
Tư Đồ trừng mắt – “Khóc cái gì? Nam tử hán đại trượng phụ, thà đổ máu chứ không rơi lệ. Nhìn bộ dạng của nhà ngươi coi, còn làm hoàng thái tử cái gì nữa, bỏ hết đi về tìm vú em đi!”
“Ngươi!” – Ngao Thịnh càng nghe càng giận bừng bừng. Nó hung tợn nhìn Tư Đồ – “Ngươi nói bậy bạ gì hả?! Ngươi thì biết tới đâu, ta mới rõ nhất này, từ nhỏ không ai thương ta hết…”
“Không ai thương cái rắm!” – Tư Đồ ngẩng mặt nhìn trời – “Có ai bỏ đói ngươi không? Có ai lấy roi đánh đòn ngươi không? Có ai lôi ngươi sau xe như gia súc không? Người khổ hơn ngươi còn nhiều lắm, ngươi gào khóc lần nữa đi? Gào thêm nữa thì ta vứt nhà ngươi ra ngoài núi hoang làm thịt cho thỏ ăn!”
Ngao Thịnh vừa giận vừa buồn cười, mắng to – “Ngươi mới ngu ấy! Thỏ nào mà ăn thịt người?”
“Sao ngươi biết không ăn?” – Tư Đồ cười nhạt – “Ta đã thấy chúng ăn rồi đấy! Ngươi cũng đừng khinh thường bọn thỏ nhá, ta đánh cho ngươi bầm dập ra xong điểm hết huyệt đạo ném vào bầy thỏ, chưa qua được buổi trưa thì ngươi chỉ còn là đống xương khô.”
Ngao Thịnh nghe mà lạnh run cả người. Mặt thằng bé đã trắng bệt ra rồi, lại còn tấm tức nữa, chỉ biết mím mím môi xong khóc nhè thôi.
Tiểu Hoàng sốt ruột kéo tay Tư Đồ lại – “Huynh bắt nạt đệ ấy làm gì?”
Tư Đồ giở giọng vô tội – “Ta đang dạy dỗ đệ đệ mà.”
“Nó là đệ đệ của ta!” – Tiểu Hoàng trừng mắt.
“Của ngươi thì không phải là của ta đó sao?” – Tư Đồ hùng hồn nói to – “Hơn nữa, ngươi thật sự cho rằng thằng nhóc này trong sáng hiền lành lắm ư? Nó là con sói con lòng dạ đen tối nhất ấy!”
“Oa…” – Ngao Thịnh khóc đến mức nói cũng nghẹn giọng đi, vừa khóc vừa gào – “Ừ đấy, ta là sói con đấy thì sao? Các người có nghĩ cho ta không?”
“Huynh giải huyệt cho nó đi!” – Tiểu Hoàng trừng mắt nhìn Tư Đồ.
“Con nít phải thương cho roi cho vọt.” – Tư Đồ bĩu môi – “Đợi đấy, để ta đét mông nó!”
Ngao Thịnh đỏ hoe cả mắt, ánh nhìn tỏ ra một chút sợ sệt, ấy nhưng không phải vì sợ đau mà là sợ bị mất mặt. Đường đường một hoàng thái tử như nó mà bị người ta lột quần đét vào mông thì mặt mũi còn để được vào đâu? Thế là khẩn khoản nhìn sang Tiểu Hoàng, vừa khóc vừa kêu – “Các người đều ăn hiếp ta, từ nhỏ không có ai thương ta, cũng không ai là người thân của ta…Hu hu.”
“Huynh thả ra mau!” – Tiểu Hoàng nhéo Tư Đồ một cái. Y cũng gấp đến nỗi khóe mắt cũng đỏ lên rồi, mới dùng sức một chút mà đã phải ho khan. Tư Đồ cả kinh liền ôm y vào lòng nhẹ nhàng vỗ về sau lưng – “Ngươi đừng hấp tấp, thả thì thả, đừng nóng mà, nếu như ngươi lo lắng thì một trăm thằng nhóc cũng đền không nổi!”
Tiểu Hoàng không nói gì, y nhìn thấy Ngao Thịnh đang tức tối đến độ mặt mày tái xanh. Gã Tư Đồ này quá ghê tởm, lợi dụng cơ hội này lại mắng nó nữa. Tiểu Hoàng vẫn biết thật ra Tư Đồ vẫn còn để bụng chuyện Ngao Thịnh từng hại mình bị Thụy Vương bắt đi, cho nên mới luôn tìm thời cơ để dạy dỗ Ngao Thịnh. Vất vả lắm mói có được cơ hội này, tất nhiên hắn phải ăn hiếp thằng bé đến chết mới thôi. Cơ mà, nói đi thì cũng phải nói lại, Ngao Thịnh cũng quá ương bướng, hẳn nhiên phải dạy bảo một chút, cho nó biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đừng có cái kiểu nghĩ gì, hành động gì đều chỉ vì chính bản thân mình, coi bản thân là trung tâm mọi thứ.
“Đệ ấy cũng biết nghe lời mà.” – Tiểu Hoàng khẽ nhéo tay Tư Đồ – “Huynh thả đệ ấy mau đi, đệ ấy tuổi còn nhỏ, huyệt đạo bị điểm lâu quá sẽ có hại cho thân thể!”
Tiểu Hoàng chỉ buông nhẹ một lời mà Tư Đồ đã khó lòng chống đỡ, huống chi là y mềm giọng cầu xin. Tư Đồ đã sớm gật đầu như gà mổ thóc, chồm qua hôn y một cái rồi mặt dày nảo – “Được, ngươi bảo thả thì thả, ta nghe lời ngươi!” – Nói rồi thì phất tay áo lên. Ngao Thịnh “Ai u” một tiếng rồi lăn từ trên ghế xuống đất. Nó xoa nắn chỗ vai bị va chạm sinh đau, rồi chợt thấy mình đã có thể cử động được rồi.
Ngao Thịnh quắc mắt đứng dậy, trợn trừng nhìn Tư Đồ hung hãn. Nó quay người dợm bước đi thì nghe Tiểu Hoàng sốt ruột – “Thịnh nhi, đừng đi.”
Ngao Thịnh vừa mới đi thì lại nghe tiếng Tư Đồ lạnh lùng – “Ngươi còn dám đi nữa ta cắt đứt chân ngươi!”
Ngao Thịnh thật sự muốn sải bước dấn tới, nhưng chân nó đột nhiên cứng còng, ở nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích. Nó biết Tư Đồ nói được làm được, nói cắt đứt chân tức là sẽ cắt thật đó…Thế là không khỏi thấy tủi thân tợn.
“Thịnh nhi, lại đây.” – Tiểu Hoàng vùng ra khỏi người Tư Đồ, đến ngồi xuống đầu giường rồi bảo Ngao Thịnh – “Đệ lại đây nào.”
Ngao Thịnh quay đầu lại thì thấy Tiểu Hoàng đang giang tay chờ đón nó, như thể muốn ôm lấy nó. Chẳng biết từ nơi nao mà có một cơn tủi thân như bão dập sóng vồ trào dâng trong lòng. Mắt nó đỏ hoe, mũi thì cay cay, Ngao Thịnh “Òa” một tiếng rồi nhảy bổ vào lòng Tiểu Hoàng, hu hu khóc nức nở lên.
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng ôm nó, vỗ về lưng nó, mở giọng êm ái dỗ dành – “Ngoan, đừng khóc nữa, mọi việc sẽ ổn cả thôi.”
Ngao Thịnh ôm Tiểu Hoàng mà khóc đến không biết trời trăng, cuối cùng thì giọng nó nấc đến nỗi không nói được thành lời, ấy vậy mà còn chưa quên phải quay lại lườm Tư Đồ một phát –––– Ngươi chờ đấy!
Tư Đồ nhếch môi ––– Ta sợ ngươi sao?! Quỷ ranh!
Một trận nhốn nháo hết cả, cuối cùng thì Ngao Thịnh khóc đến lả đi, ngủ ngay trong lòng Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng đỡ nó nằm xuống giường, đắp chăn lên để thằng bé được ngon giấc.
“Tiên Tiên, ngươi đổ nhiều mồ hôi như vậy có cảm thấy ẩm ướt không?” – Tư Đồ nghiêng người hỏi.
“Có” – Tiểu Hoàng đẩy Tư Đồ ra – “Huynh đừng đụng vào…Mồ hôi cả, bẩn lắm.”
“Ai nói bẩn? Mồ hôi của ngươi cũng dễ nghe!” – Tư Đồ không biết xấu hổ ôm chầm lấy tiểu hài tử vừa hít hà vừa cọ dụi, nhìn cứ như một con chó to khiến cho Tiểu Hoàng cũng hết cách, đành mặc kệ hắn.
“Đưa ngươi đi tắm suối nước nóng nhé?” – Tư Đồ hỏi.
“Suối nước nóng?” – Tiểu Hoàng mừng rỡ, thế nhưng lập tức quay sang Ngao Thịnh bên cạnh mình, hỏi – “Vậy Thịnh Nhi thì làm sao đây?”
“Để nó ở đây ngủ đi.” – Tư Đồ bĩu môi khi thấy Tiểu Hoàng tỏ vẻ lo âu, hắn nói – “Ta cũng đưa Tương Thanh đến đây rồi, đang thủ ở ngoài cửa. Nếu y sẽ cùng theo Ngao Thịnh đến kinh thành thì trước hết nên cho làm quen với nhau đã.”
“Ừm” – Tiểu Hoàng gật gù, nắm lấy tay Tư Đồ – “Tư Đồ, huynh suy nghĩ chu đáo quá.”
Tư Đồ nghe câu nói ấy của Tiểu Hoàng xong, hắn chợt thông suốt thoải mái từ đỉnh đầu đến tận lòng bàn chân. Hắn duỗi tay cầm lấy áo khoác ngoài bên cạnh để bao bọc Tiểu Hoàng lại thật kín kẽ, lại phủ thêm một lớp áo lông điêu thoáng khí, rồi ôm Tiểu Hoàng bị gói thành tròn vo như thế đi ra khỏi thạch ốc. Vừa mới bước qua khỏi cửa, quả nhiên thấy Tương Thanh đang đứng đợi phía tước động. Thấy Tiểu Hoàng đã tỉnh thì trên mặt y cũng hiện ra một nét nhẹ nhõm, hành lễ với Tư Đồ.
“Trông chừng tên nhóc ranh ấy, đừng để nó làm trò dại dột như thiêu thân gì cả!” – Tư Đồ căn dặn.
“Vâng.” – Tương Thanh lĩnh mệnh đứng gác ở một bên.
Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng đi về phía suối nước nóng. Hai tay Tiểu Hoàng vịn lên cổ Tư Đồ, đầu thì dựa vào vai hắn. Y hỏi – “Trong bốn người phó bang chủ, dường như huynh thích Tương Thanh nhất thì phải.”
Tư Đồ bật cười – “Sao hửm? Nhóc con ghen tị à?”
Tiểu Hoàng lắc đầu – “Không có mà…Ta đang nghĩ, huynh dường như tín nhiệm Tương Thanh nhất.”
“Ừ.” – Tư Đồ mỉm cười – “Trong Hắc Vân Bảo có gian tế.”
Tiểu Hoàng nhìn hắn, không hiểu vì sao Tư Đồ lại đề cập đến chủ đề này.
“Là ai…hẳn ngươi đã biết rồi?” – Tư Đồ hỏi.
Tiểu Hoàng nhẹ gật đầu – “Nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến lúc, huynh nên giả vờ như không biết.”
“A…” – Tư Đồ cười nhạt – “Ta hiểu mà.”
“Việc ấy và chuyện huynh tín nhiệm Tương Thanh có liên quan gì?” – Tiểu Hoàng không hiểu.
“Trong Hắc Vân Bảo, những người phát hiện ra gian tế là ai có lẽ chỉ có bốn” – Tư Đồ cười – “Ngươi, ta, Đầu Gỗ, và người còn lại là Tương Thanh. Có một vài việc đương nhiên chỉ có thể giao cho y làm. Ít nhất thì y cũng biết phải tung chiêu thế nào với kẻ kia.”
“Ưm.” – Tiểu Hoàng gật đầu, thế rồi lại nghe giọng cười Tư Đồ cất cao – “Đừng nghĩ những chuyện này nữa. Tắm rửa trước thôi!” – Nói đoạn, hắn buông Tiểu Hoàng xuống – “Đến rồi!”
Hai chân vừa chạm đất, Tiểu Hoàng ngước mắt trông ra mà ngây ngẩn cả người – Suối nước nóng này là lộ thiên ư?!
“Tiên Tiên” – Từ phía sau, Tư Đồ đã bắt đầu ôm lấy quanh hông y, hôn lên vành tai y, thấp giọng nói – “Ta giúp ngươi tắm nhé.”
Mặt Tiểu Hoàng đỏ gay gay, y đẩy cánh tay Tư Đồ đang vịn trên eo mình ra – “Không được…huynh muốn làm…những chuyện kỳ cục. Ta chưa khỏi bệnh đâu.”
Tư Đồ cười – “Suối nước nóng này đã được Mộc Lăng cho rất nhiều thảo dược vào trong. Nhưng nếu chỉ ngâm mình không thôi thì không thể nào hấp thu được hết dược tính…Tên Đầu Gỗ kia còn bảo ta…rằng nên vận động gì đó trong nước, để ngươi đổ mồ hôi ra.”
“Gì…” – Tiểu Hoàng xấu hổ muốn chết, y những muốn trốn đi thì đã bị Tư Đồ ghì quanh cổ, bắt đầu cởi bỏ vạt áo của mình – “Ta còn nghe nói, làm trong suối nước nóng sẽ rất có cảm giác đó…”
/109
|