Tư Đồ nói xong câu hôm khác bàn tiếp kia liền đóng kín cửa không tiếp Hạ thái sư. Hạ Viêm Quảng cuống cuồng ra mặt nhưng Tiếu Lạc Vũ vẫn giữ vẻ bình thản, chậm không chậm mà nhanh không nhanh. Lại mấy hôm nữa trôi qua, không một tin tức nào từ Hắc Vân Bảo báo đến. Hạ Viêm Quảng đứng ngồi không yên bèn hỏi han Tiếu Lạc Vũ – “Tiếu trại chủ, kỳ hạn mà hoàng thượng đưa ra cũng đã gần tới rồi, ngài phải nghĩ cách đi chứ.”
“Hạ thái sư, ta còn có thể có cách nào đây?” Tiếu Lạc Vũ vẫn ung dung nhàn nhã – “Nếu đã mời mà không đi thì đánh thôi, nếu không thì hoàng thượng đã chẳng phái đông người theo giúp ông vậy làm gì.”
“Đánh…nhưng không phải chính ngài nói là đánh không lại sao?” – Thái sư cau có – “Đánh không lại mà còn muốn đánh à?”
Tiếu Lạc Vũ cười cười lắc đầu – “Thái sư, sao ông hồ đồ rồi vậy…Hắc Vân Bảo chịu đánh, Tư Đồ cũng chịu đánh nốt, nhưng ông đi hỏi Hoàng Bán Tiên xem y có chịu đánh hay không?”
Hạ Viêm Quảng sững sờ.
“Nói một cách khác đi, Hắc Vân Bảo đã trêu chọc tới ai nào?” – Tiếu Lạc Vũ hỏi thái sư – “Sở dĩ bọn họ bị cuốn vào hồi phân tranh này còn không phải là vì Hoàng Bán Tiên sao?”
Hạ Viêm Quảng ngẫm nghĩ một lát rồi vỗ đầu – “Đúng thế! Nếu như thật sự phải đánh, Hắc Vân Bảo khó tránh khỏi có tử thương. Hoàng Bán Tiên lúc đó sẽ phải ăn nói với bản thân y ra sao? Chưa hết, ta nghe nói Hoàng Bán Tiên rất có lòng Bồ tát, tâm tính nhân hậu…Tất nhiên sẽ không nỡ nào nhìn thấy huynh đệ của Hắc Vân Bảo hy sinh tính mạng oan ức vì mình.” – Thái sư phấn chấn hẳn lên, luôn miệng kêu – “Có đạo lý, có đạo lý.” Nói rồi thì kích động chạy ra ngoài.
Sau khi Hạ Viêm Quảng đi mất rồi, nụ cười vốn dĩ ở trên môi Tiếu Lạc Vũ sa sầm xuống. Y lắc đầu, tiếp tục ngồi uống trà mà thừ người ra.
Sau đó, Hạ Viêm Quảng cho tất cả nhân mã bày binh bố trận, hình thành nên thế vây khốn Hắc Vân Bảo, lại còn phái người đi thông báo cho Hoàng Bán Tiên ép buộc y phải ngay lập tức vào kinh. Nếu như kháng chỉ không nghe, sẽ san bằng Hắc Vân Bảo.
“Khẩu khí lớn thật đấy.” – Mộc Lăng nghe được thì cười khùng khục – “Bằng từng này nhân mã mà san bằng được Hắc Vân Bảo à? Còn khuya nhé!”
Tư Đồ đuổi cổ gã đưa tin thì lờ luôn chẳng buồn đếm xỉa. Tiểu Hoàng lại như trĩu nặng suy tư. Buổi chiều cùng ngày hôm đó, bờ đê phía sau núi lại xảy ra chyện. Tư Đồ dẫn người đi sửa đê. Nếu để Tiểu Hoàng ở lại một mình trong bảo thì hắn không yên lòng, nên dắt theo cả y ra phía sau núi.
Mọi người vá đê đến tận chập tối, vừa định ngơi tay về nghỉ thì bất thình lình một hạ nhân từ trong phòng Lô Ngự Phong chạy tới thưa lên – “Chủ nhân, nguy rồi, Hân nhi mất tích rồi.”
“Cái gì?” – Tất cả đều hoảng hồn. Lô Ngự Phong chạy như bay trở về. Tư Đồ cau mày, cúi xuống nhìn Tiểu Hoàng – “Xem ra ngươi đã đoán đúng rồi.”
Tiểu Hoàng gật nhẹ, nhỏ giọng hỏi Tư Đồ – “Huynh đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tư Đồ lặng lẽ hồi lâu, bước đến ôm chầm Tiểu Hoàng mà nói – “Tiên Tiên, ta không nỡ cho ngươi đi.”
Tiểu Hoàng cầm bàn tay hắn – “Không lâu đâu mà, huynh phải tin ở ta.”
Tư Đồ ôm y thêm chặt. Hai người đứng như thế bên triền đê rất lâu rồi mới trở về.
Trong Hắc Vân Bảo, tất cả đều hỗn loạn. Lô Hân là bảo bối của toàn bộ Hắc Vân Bảo. Kẻ nào có thể băng xuyên qua hàng rào thủ vệ dày đặc, đánh hôn mê nha hoàn trông giữ bé con rồi mang bé con đi mất…chỉ có người trong nội bộ mà thôi.
Cùng lúc đó, chẳng biết có ai đã thốt lên – “Phùng Ngộ Thủy cũng đâu mất tiêu rồi.”
“Tên tiểu tử kia…quả thật lai lịch bất minh.” – Chu lão gia tử nói xong rồi định tiếp tục, nhưng ngước đầu đã chạm phải ánh mắt của Tiểu Hoàng.
Mộc Lăng chau mày – “Lão gia tử, ông có ý gì đây?”
Chu lão gia tử sửng sốt nhìn Mộc Lăng, cười nhạt – “Nhị đương gia, cậu nói tôi có ý tứ gì đây?”
“Đừng ầm ĩ nữa” – Tư Đồ lạnh lùng lườm cả hai người, lệnh cho thủ hạ – “Ra ngoài tìm kiếm đi!”
“Bang chủ, tôi rất muốn tới doanh trại xem thử.” – Lô Ngự Phong nói – “Biết đâu chừng…”
“Ta đi cho.” – Mộc Lăng thốt lên.
“Ngưng cãi cọ hết đi.” – Tư Đồ nói – “Ta đi” – Nói đoạn đã muốn dợm bước đi, một tiểu giáo úy đã xộc vào từ ngoài cửa – “Bang chủ, Hạ Viêm Quảng vừa phái người đưa tới cái này.” – Nói rồi thì hai tay dâng lên một chiếc hộp nhỏ.
Tư Đồ mở ra nhìn xem, thấy bên trong là một đôi hài đầu hổ nhỏ màu xanh ngọc.
“Là của bé con.” – Vân Tứ Nương đoạt lấy đôi hài, giận dữ gầm lên – “Tên thối tha Hạ Viêm Quảng dám cả gan tổn thương con gái ta, lão nương liều mạng với hắn!”
“Tứ nương!” – Lô Ngự Phong nhanh tay giữ Tứ Nương lại – “Đừng kích động.”
“Kẻ đưa giày tới nói…” – Tiểu giáo tiếp tục thưa lên – “Nói là cô bé bị lạc đường, để cho Hoàng tiểu tiên sinh ngày mai tới đón về.”
Tất cả ánh mắt đổ về Hoàng Bán Tiên.
Mộc Lăng cười nhạt – “Rõ rồi, bọn chúng muốn bắt bé con để uy hiếp. Muốn chúng ta phải giao nộp Tiểu Hoàng ra đây mà.” – Nói rồi thì đứng bật đậy – “Ta đi san bằng luôn doanh trại của lão!”
“Chờ chút đã.” – Chu lão gia tử cản lại, nói – “Bọn chúng đã dám cho người tới truyền tin thì đã biểu lộ rõ rằng không sợ chúng ta tới chém giết rồi.”
“Lẽ nào phải để Tiểu Hoàng đi sang đó hay sao?” – Mộc Lăng trừng mắt với Chu lão gia tử – “Lão gia tử ông đang sắp đặt cái quái gì trong đầu vậy?”
Chu lão gia tử đập bàn – “Ta sắp đặt quái gì là quái gì? Ta ở Hắc Vân Bảo này cũng ngót nghét vài chục năm, cậu nói ta trù tính gì là sao hử?”
“Ầm ĩ quá đi!” – Tư Đồ lạnh giọng nạt một tiếng.
Hết thảy mọi người đều không dám nói gì thêm. Tư Đồ bảo – “Để ta nghĩ cách, ai cũng không được manh động, giải tán.” – Bang chúng bất đắc dĩ, không còn cách nào khác đành tản hết cả đi. Lô Ngự Phong vừa bước ra khỏi cửa đã bị Tư Đồ gọi lại – “Ngự Phong, huynh đi trông coi Tứ Nương, đừng để cho tỷ ấy quá kích động, Hân Hân nhất định sẽ trở về.”
Lô Ngự Phong gật đầu, nói – “Bang chủ, tôi hiểu rồi.”
Sau khi mọi người đi hết, Tư Đồ cười khẽ lắc đầu – “Ngự Phong hẳn cũng phát hiện ra rồi.”
Tiểu Hoàng gật đầu, bảo – “Tư Đồ, huynh phải vững vàng lên, phải hành xử bao dung, rộng lượng nhé.”
Tư Đồ thở ra thật dài, lắc đầu – “Ta đây buông tha cho ai cũng được, chỉ cần ngươi đừng đi.”
Tiểu Hoàng nắm lấy tay Tư Đồ – “Chỉ còn một màn kịch đêm nay nữa thôi… Huynh nhất định phải kiên trì đứng vững.”
Tư Đồ sầu muộn gãi gãi đầu – “Ta chỉ sợ tên Đầu Gỗ diễn sao thành hỏng bét hết cả thôi.”
“Mộc Lăng cơ linh như vậy, không có đâu.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng xuống, nói rồi đột nhiên kéo Tư Đồ vào trong phòng.
Tư Đồ mơ hồ không hiểu, chỉ theo y vào phòng. Cửa đóng lại rồi, Tiểu Hoàng đến ngồi xuống bên giường, chẳng biết vì sao mà đỏ mặt lên. Tư Đồ nhìn mà lo lắng, đến gần xoa xoa trán y – “Sao vậy, có chỗ nào khó chịu ư?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, vươn tay kéo Tư Đồ để hắn đền ngồi sát cạnh mình, rồi ngẩng mặt lên nhìn hắn đầy nghiêm túc.
Tư Đồ và y bốn mắt nhìn nhau một hồi, hắn vươn người qua hôn y một chút rồi trầm giọng hỏi han – “Có việc gì muốn nói với ta sao?”
Tiểu Hoàng bị hôn một cái thì ngẩng mặt lên, hôn lại lên cằm Tư Đồ. Tư Đồ sửng sốt, nhìn chăm chăm Tiểu Hoàng không hiểu nguồn cơn. Tiểu hài tử này rất e thẹn, dù cho có thành thân rồi nhưng những việc như thế này y có bao giờ chủ động đâu…
Tư Đồ nghĩ tới nghĩ lui rồi lắc đầu cười khổ – “Tiên Tiên, ngươi muốn cho ta làm phải không?”
Tiểu Hoàng đỏ lựng lên – “Không được nói như vậy…”
“Ngươi sợ ta sẽ nhớ ngươi sao?” – Tư Đồ vươn người ôm chặt lấy Tiểu Hoàng – “Ta không làm đâu.”
Tiểu Hoàng cả kinh. Bình sinh Tư Đồ từ trước đến nay luôn lấy chuyện “phải làm” là mục tiêu trước nhất. Trước nay hắn chẳng e dè chuyện gì cả, chỉ cần mình lườm hắn một cái thôi hắn cũng sẽ bổ nhào qua làm tới, vậy nhưng hôm nay mình chủ động lần đầu tiên mà hắn tự dưng lại bảo rằng không làm đâu?
Tư Đồ ôm lấy Tiểu Hoàng đặt lên chân mình – “Mỗi lần làm xong ngươi đều phải ở trên giường nghỉ ngơi hai ba ngày, lần này thì sao? Bảo ta phải để ngươi chịu đau mà đi đến doanh trại quân kẻ địch à?”
Khóe mắt Tiểu Hoàng hoe hoe đỏ – “Ta nghĩ rằng…”
“Ngươi có muốn cũng không cho làm.” – Tư Đồ cười – “Cho ngươi biết mùi vị của mỗi ngày ngóc mỏ lên chờ.”
Tiểu Hoàng dở khóc dở cười, nắm chặt lấy bàn tay Tư Đồ mà rằng – “Huynh làm gì cũng phải suy xét cẩn thận, biết không.”
Tư Đồ gật đầu – “… Ngươi cũng phải cẩn thận, chờ ta giải quyết xong xuôi mọi sự rồi sẽ đi theo cùng ngươi, mỗi ngày đều bảo vệ ngươi.”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng gật đầu, nhắm mắt lại dựa vào lòng Tư Đồ. Cả hai ngồi lặng im bên giường, mãi cho đến mặt trời khuất bóng sau núi non.
Đêm đó, Tư Đồ tĩnh tọa một mình trong thư phòng. Mộc Lăng kích động xông vào – “Tư Đồ, chúng ta tới doanh trại bọn quân địch cướp Hân Hân về đi.”
Tư Đồ chỉ cúi đầu không nói gì.
“Này, nhà ngươi đờ ra cái gì hả?” – Mộc Lăng đạp cho hắn một cú – “Đi mau!”
Tư Đồ ngước lên nhìn Mộc Lăng lạnh lùng – “Ta không thể đem tính mạng của huynh đệ Hắc Vân Bảo ra đùa giỡn.”
Mộc Lăng chấn động, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ như thể không nhận ra hắn vậy, rồi y hất tay lật cả chiếc bàn – “Tư Đồ ngươi bị điên rồi à?! Nói lại lần nữa xem!”
Tư Đồ trầm lặng một hồi lâu rồi nói – “Ta đang dự tính, để ngày mai Tiên Tiên cứu Lô Hân ra trước, sau đó một mình ta đi cứu Tiên Tiên.”
Mộc Lăng sững sờ rất lâu rồi mới khẩy môi cười – “Họ Tư Đồ kia, hôm nay ta mới nhận ra, bà mẹ nó ngươi không xứng đáng với Tiểu Hoàng. Từ hôm nay trở đi lão tử tuyệt giao với ngươi!” – Nói xong xé tay áo mình rách toạc, quay người bỏ đi.
Ở bên ngoài sân, Tiểu Hoàng ngơ ngác đứng lặng đó nghe hai người bọn họ nói cho hết lời, rồi mới quay lưng bước đi.
Đi đến cửa viện thì thấy Chu lão gia tử đứng trước mặt. Lão hỏi – “Tiểu tiên sinh sao vậy? Mắt đỏ lên rồi kìa?”
Tiểu Hoàng ngước lên nhìn lão một chút rồi nhỏ giọng hỏi – “Lão gia tử, sao ông lại ở đây? Ông đến tìm Tư Đồ à?”
“Ấy cha…” – Chu lão gia tử lắc đầu nói – “Tôi tới tìm cậu đấy.”
Tiểu Hoàng không hiểu – “Ông có việc gì sao?”
Chu lão gia tử phân vân một hồi mới nói – “Tiểu tiên sinh…Tôi biết phụ thân của bang chủ.”
Tiểu Hoàng ngước lên nhìn ông ta, ý bảo ông ta kể tiếp.
“Cậu là một người thông minh, tôi cũng không còn gì để nói nữa.” – Chu lão gia tử bảo – “Tôi mong sao bang chủ có thể làm nở mày nở mặt cho tổ tông…nối dõi tông đường.”
Tiểu hoàng chấn động nhìn Chu lão gia tử – “Nối dõi tông đường…”
Chu lão gia tử gật đầu – “Bang chủ luôn luôn đặt các huynh đệ kết nghĩa của mình lên hàng đầu, cho nên tất cả mọi người mới đồng ý vì bang chủ mà không tiếc tính mạng mình.”
Tiểu Hoàng cười khổ sở – “Ta đã hiểu rồi…ông không cần nói gì nữa.”
–––––
Tư Đồ im lìm ngồi trong thư phòng đến tận đêm khuya mới chậm rãi đứng lên. Hắn đơn độc phi thân lên mái nhà Hắc Vân Bảo, trông thấy cửa phòng ngủ của Tiểu Hoàng chậm chạp mở ra. Tiểu Hoàng đeo một túi quần áo nhỏ trên vai, bước ra ngoài, theo đường cửa sau rời khỏi Hắc Vân Bảo. Mà cũng khéo làm sao… tất cả mọi thủ vệ phía sau núi không biết đã rút đi hết từ khi nào… Cảnh tượng này là do Chu lão gia tử sắp đặt.
Tư Đồ vẫn đi theo Tiểu Hoàng trên mái ngói. Tiểu Hoàng nhất nhất không hề ngước đầu lên, thận trọng dò dẫm đi xuống chân núi. Quần áo y mặc trông cũng khá ấm áp, nên Tư Đồ thoáng an lòng một chút.
Đi xuống chân núi rồi, Tiểu Hoàng dừng lại, ngoái đầu nhìn Hắc Vân Bảo, bình thản nói – “Ta sẽ tự chăm sóc cho mình ổn cả thôi.”
Tư Đồ ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Hoàng quay lại, đi về phía doanh trại của Hạ Viêm Quảng. Lúc này, trời đang dần dà chuyển rạng.
Tư Đồ lẳng lặng đứng giữa cánh rừng, ngơ ngác dõi theo. Chợt nghe thấy từ phía sau có tiếng ai đó vang lên. – “Ngươi có muốn khóc một chút không hở?”
Tư Đồ bất đắc dĩ quay đầu lại, thấy Mộc Lăng đang đứng đó.
Hắn ném nửa đoạn tay áo cho y – “Không phải ngươi muốn tuyệt giao với ta sao?”
“Hừm…” – Mộc Lăng bắt lấy đoạn tay áo đó – “Ngay cả tên ngốc tử Lô Ngự Phong mà còn nhận ra cớ sự thì làm sao ta lại nhìn không ra? Một năm trước đã biết tỏng cả rồi.”
Tư Đồ nhìn Mộc Lăng một cái, nói – “Đầu Gỗ, ta tin ngươi nhất.”
Mộc Lăng mỉm cười – “Ầy…Ai bảo ngươi nhân cách là đồ bỏ, ngoại trừ ta ra thì chả ma nào chịu đựng được ngươi.”
Tư Đồ quay người lại – “Ta cần mười ngày để giải quyết mọi chuyện. Mười ngày này, Tiên Tiên nhờ vào ngươi vậy.”
Mộc Lăng cười, lôi một chiếc gậy sắt dài hai thước từ sau lưng ra múa vài vòng trên tay, nói – “Yên tâm đi, ai mà động đến Tiên Tiên nhà ngươi thì phải làm thịt Mộc Lăng ta trước.”
Tư Đồ nhìn chiếc gậy trên tay Mộc Lăng, nói – “Đa tạ.”
Nói xong, hai người bọn họ một theo hướng nam, kẻ đi hướng bắc, nhất loạt phi thân ra đi. Một người thì đuổi theo Tiểu Hoàng, người còn lại chạy về Hắc Vân Bảo.
“Ai đó?” – Gã quan binh canh gác doanh trại thấy có người tới gần, bước tới ngăn chặn, chợt mới nhìn rõ ra đó là một thiếu niên rất đỗi thanh tú.
“Xin vào trong thông báo cho Hạ thái sư biết, rằng Hoàng Bán Tiên đã tới, chờ ông ấy mang Lô Hân ra đón.” – Tiểu Hoàng hơi ưỡn người về trước, nên cho dù nét mặt rất thanh tú nhưng cũng biểu lộ một phần sự nghiêm nghị. Mấy gã thủ vệ lúc này mới để ý thấy, đó không phải là một thiếu niên, mà là một nam tử thanh tú có đường nét của một thanh niên hòa quyện cùng sắc thái của một thiếu niên, một dáng vóc thanh tao tựa như thần tiên giáng trần.
Gã thủ vệ nhanh chóng đi vào trong bẩm báo. Chỉ trong thời gian một tuần trà nhỏ, Hạ thái sư đã hối hả dẫn theo đại đội nhân mã đi ra nghênh tiếp. Khi hai bên cuối cùng đã chạm mặt nhau, Hạ Viêm Quảng mới chính thức thấy rõ được tướng mạo của Tiểu Hoàng. Nhất thời lão nói không nên lời, y quả thật trông rất giống Ân Tịch Ly của năm xa xưa ấy.
“Tiểu tiên sinh…đã lâu ta ngưỡng mộ đại…”
“Cháu bé đâu?” – Tiểu Hoàng ngắt ngang lời Hạ Viêm Quảng – “Trả cháu bé trở về, ta theo các ông về triều.”
“Tất nhiên rồi!” – Hạ Viêm Quảng cười cười. Có một hạ nhân ẵm tiểu Lô Hân bước đến. Mặc kệ cho nhũ mẫu có dỗ dành ra sao thì ra, Lô Hân vẫn thút tha thút thít khóc.
Tiểu Hoàng đưa tay đón lấy, dịu dàng vỗ về bé con. Tiểu Lô Hân nín khóc ngay tắp lự, nhấc bàn tay xíu xiu lên bấu vào vạt áo Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng bế bé con một lúc thì trả về cho nhũ mẫu. Y lấy trong áo ra một chuỗi dây vỏ sò bảy màu rất xinh xắn mà lúc ở Nam Cương Tô Mẫn đã đưa cho y, đeo vào cho Lô Hân. Lô Hân đeo dây chuỗi đó rồi thì an tĩnh lại, dù có bị nhũ mẫu ẵm bồng cũng không còn khóc nữa.
Hạ Viêm Quảng gọi người mang Lô Hân trở về Hắc Vân Bảo. Tiểu Hoàng ngóng theo đội người kia đi lên ngọn Bạch Đế rồi mới chậm rãi quay người lại, đi theo Hạ Viêm Quảng vào doanh trại.
Nhóm người đi đưa Lô Hân do một gã hầu thân cận với Hạ Viêm Quảng dẫn đầu. Bọn chúng đi lên Bạch Đế sơn nhưng không hướng về Hắc Vân Bảo, mà rẽ vào một vạt rừng nhỏ bên đường.
“Xin lỗi tiểu quỷ vậy.” – Gã người hầu kia rút trủy thủ ra nói với Lô Hân – “Ngươi muốn trách thì trách thái sư đi.” – Đoạn, vung đao định chém xuống nhưng chợt cảm thấy bên cổ mình mát lạnh, sau đó, ngay cả rên còn chưa kịp đã bổ nhào xuống đất, người một nơi, cánh tay một nơi. Đám thị vệ kia kinh hoảng, nhưng hết thảy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một kiếm đoạt mạng đi mất.
Lô Hân ngơ ngác cười với hắc y nhân nọ. Bé con còn nhớ rõ kẻ này, hắn đã từng đi chung với Tiểu Hoàng, đã từng ẵm cô bé. Chính là Phùng Ngộ Thủy.
Khom xuống bế tiểu Lô Hân lên, Phùng Ngộ Thủy nói – “Bé con yên tâm, Tứ Nương có ân với huynh, huynh sẽ bảo vệ bé con trở về với cha mẹ bình an vô sự.”
Lô Hân nắm lấy chuỗi vỏ ốc bảy màu trên cổ, cười lên khanh khách. Phùng Ngộ Thủy bế cô bé lên, lẩn vào trong rừng cây.
Ba ngày sau, từ Thục Trung lan truyền một tin tức chấn động đất trời. Đại đương gia Tư Đồ của Hắc Vân Bảo chia áo dứt nghĩa với Nhị đương gia Mộc Lăng, từ nay về sau mỗi người một ngả. Lô Hân biến mất. Vân Tứ Nương và Lô Ngự Phong hai vị trại chủ của Hắc Vân Bảo rời khỏi bảo thoái ẩn giang hồ. Còn phó trại chủ Chu lão gia tử làm phản, đã bị Tư Đồ trục xuất ra khỏi Hắc Vân Bảo…Hắc Vân Bảo – thiên hạ đệ nhất đại phái, thấm thoắt chỉ một đêm trôi qua, hầu như hoàn toàn sụp đổ.
“Hạ thái sư, ta còn có thể có cách nào đây?” Tiếu Lạc Vũ vẫn ung dung nhàn nhã – “Nếu đã mời mà không đi thì đánh thôi, nếu không thì hoàng thượng đã chẳng phái đông người theo giúp ông vậy làm gì.”
“Đánh…nhưng không phải chính ngài nói là đánh không lại sao?” – Thái sư cau có – “Đánh không lại mà còn muốn đánh à?”
Tiếu Lạc Vũ cười cười lắc đầu – “Thái sư, sao ông hồ đồ rồi vậy…Hắc Vân Bảo chịu đánh, Tư Đồ cũng chịu đánh nốt, nhưng ông đi hỏi Hoàng Bán Tiên xem y có chịu đánh hay không?”
Hạ Viêm Quảng sững sờ.
“Nói một cách khác đi, Hắc Vân Bảo đã trêu chọc tới ai nào?” – Tiếu Lạc Vũ hỏi thái sư – “Sở dĩ bọn họ bị cuốn vào hồi phân tranh này còn không phải là vì Hoàng Bán Tiên sao?”
Hạ Viêm Quảng ngẫm nghĩ một lát rồi vỗ đầu – “Đúng thế! Nếu như thật sự phải đánh, Hắc Vân Bảo khó tránh khỏi có tử thương. Hoàng Bán Tiên lúc đó sẽ phải ăn nói với bản thân y ra sao? Chưa hết, ta nghe nói Hoàng Bán Tiên rất có lòng Bồ tát, tâm tính nhân hậu…Tất nhiên sẽ không nỡ nào nhìn thấy huynh đệ của Hắc Vân Bảo hy sinh tính mạng oan ức vì mình.” – Thái sư phấn chấn hẳn lên, luôn miệng kêu – “Có đạo lý, có đạo lý.” Nói rồi thì kích động chạy ra ngoài.
Sau khi Hạ Viêm Quảng đi mất rồi, nụ cười vốn dĩ ở trên môi Tiếu Lạc Vũ sa sầm xuống. Y lắc đầu, tiếp tục ngồi uống trà mà thừ người ra.
Sau đó, Hạ Viêm Quảng cho tất cả nhân mã bày binh bố trận, hình thành nên thế vây khốn Hắc Vân Bảo, lại còn phái người đi thông báo cho Hoàng Bán Tiên ép buộc y phải ngay lập tức vào kinh. Nếu như kháng chỉ không nghe, sẽ san bằng Hắc Vân Bảo.
“Khẩu khí lớn thật đấy.” – Mộc Lăng nghe được thì cười khùng khục – “Bằng từng này nhân mã mà san bằng được Hắc Vân Bảo à? Còn khuya nhé!”
Tư Đồ đuổi cổ gã đưa tin thì lờ luôn chẳng buồn đếm xỉa. Tiểu Hoàng lại như trĩu nặng suy tư. Buổi chiều cùng ngày hôm đó, bờ đê phía sau núi lại xảy ra chyện. Tư Đồ dẫn người đi sửa đê. Nếu để Tiểu Hoàng ở lại một mình trong bảo thì hắn không yên lòng, nên dắt theo cả y ra phía sau núi.
Mọi người vá đê đến tận chập tối, vừa định ngơi tay về nghỉ thì bất thình lình một hạ nhân từ trong phòng Lô Ngự Phong chạy tới thưa lên – “Chủ nhân, nguy rồi, Hân nhi mất tích rồi.”
“Cái gì?” – Tất cả đều hoảng hồn. Lô Ngự Phong chạy như bay trở về. Tư Đồ cau mày, cúi xuống nhìn Tiểu Hoàng – “Xem ra ngươi đã đoán đúng rồi.”
Tiểu Hoàng gật nhẹ, nhỏ giọng hỏi Tư Đồ – “Huynh đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tư Đồ lặng lẽ hồi lâu, bước đến ôm chầm Tiểu Hoàng mà nói – “Tiên Tiên, ta không nỡ cho ngươi đi.”
Tiểu Hoàng cầm bàn tay hắn – “Không lâu đâu mà, huynh phải tin ở ta.”
Tư Đồ ôm y thêm chặt. Hai người đứng như thế bên triền đê rất lâu rồi mới trở về.
Trong Hắc Vân Bảo, tất cả đều hỗn loạn. Lô Hân là bảo bối của toàn bộ Hắc Vân Bảo. Kẻ nào có thể băng xuyên qua hàng rào thủ vệ dày đặc, đánh hôn mê nha hoàn trông giữ bé con rồi mang bé con đi mất…chỉ có người trong nội bộ mà thôi.
Cùng lúc đó, chẳng biết có ai đã thốt lên – “Phùng Ngộ Thủy cũng đâu mất tiêu rồi.”
“Tên tiểu tử kia…quả thật lai lịch bất minh.” – Chu lão gia tử nói xong rồi định tiếp tục, nhưng ngước đầu đã chạm phải ánh mắt của Tiểu Hoàng.
Mộc Lăng chau mày – “Lão gia tử, ông có ý gì đây?”
Chu lão gia tử sửng sốt nhìn Mộc Lăng, cười nhạt – “Nhị đương gia, cậu nói tôi có ý tứ gì đây?”
“Đừng ầm ĩ nữa” – Tư Đồ lạnh lùng lườm cả hai người, lệnh cho thủ hạ – “Ra ngoài tìm kiếm đi!”
“Bang chủ, tôi rất muốn tới doanh trại xem thử.” – Lô Ngự Phong nói – “Biết đâu chừng…”
“Ta đi cho.” – Mộc Lăng thốt lên.
“Ngưng cãi cọ hết đi.” – Tư Đồ nói – “Ta đi” – Nói đoạn đã muốn dợm bước đi, một tiểu giáo úy đã xộc vào từ ngoài cửa – “Bang chủ, Hạ Viêm Quảng vừa phái người đưa tới cái này.” – Nói rồi thì hai tay dâng lên một chiếc hộp nhỏ.
Tư Đồ mở ra nhìn xem, thấy bên trong là một đôi hài đầu hổ nhỏ màu xanh ngọc.
“Là của bé con.” – Vân Tứ Nương đoạt lấy đôi hài, giận dữ gầm lên – “Tên thối tha Hạ Viêm Quảng dám cả gan tổn thương con gái ta, lão nương liều mạng với hắn!”
“Tứ nương!” – Lô Ngự Phong nhanh tay giữ Tứ Nương lại – “Đừng kích động.”
“Kẻ đưa giày tới nói…” – Tiểu giáo tiếp tục thưa lên – “Nói là cô bé bị lạc đường, để cho Hoàng tiểu tiên sinh ngày mai tới đón về.”
Tất cả ánh mắt đổ về Hoàng Bán Tiên.
Mộc Lăng cười nhạt – “Rõ rồi, bọn chúng muốn bắt bé con để uy hiếp. Muốn chúng ta phải giao nộp Tiểu Hoàng ra đây mà.” – Nói rồi thì đứng bật đậy – “Ta đi san bằng luôn doanh trại của lão!”
“Chờ chút đã.” – Chu lão gia tử cản lại, nói – “Bọn chúng đã dám cho người tới truyền tin thì đã biểu lộ rõ rằng không sợ chúng ta tới chém giết rồi.”
“Lẽ nào phải để Tiểu Hoàng đi sang đó hay sao?” – Mộc Lăng trừng mắt với Chu lão gia tử – “Lão gia tử ông đang sắp đặt cái quái gì trong đầu vậy?”
Chu lão gia tử đập bàn – “Ta sắp đặt quái gì là quái gì? Ta ở Hắc Vân Bảo này cũng ngót nghét vài chục năm, cậu nói ta trù tính gì là sao hử?”
“Ầm ĩ quá đi!” – Tư Đồ lạnh giọng nạt một tiếng.
Hết thảy mọi người đều không dám nói gì thêm. Tư Đồ bảo – “Để ta nghĩ cách, ai cũng không được manh động, giải tán.” – Bang chúng bất đắc dĩ, không còn cách nào khác đành tản hết cả đi. Lô Ngự Phong vừa bước ra khỏi cửa đã bị Tư Đồ gọi lại – “Ngự Phong, huynh đi trông coi Tứ Nương, đừng để cho tỷ ấy quá kích động, Hân Hân nhất định sẽ trở về.”
Lô Ngự Phong gật đầu, nói – “Bang chủ, tôi hiểu rồi.”
Sau khi mọi người đi hết, Tư Đồ cười khẽ lắc đầu – “Ngự Phong hẳn cũng phát hiện ra rồi.”
Tiểu Hoàng gật đầu, bảo – “Tư Đồ, huynh phải vững vàng lên, phải hành xử bao dung, rộng lượng nhé.”
Tư Đồ thở ra thật dài, lắc đầu – “Ta đây buông tha cho ai cũng được, chỉ cần ngươi đừng đi.”
Tiểu Hoàng nắm lấy tay Tư Đồ – “Chỉ còn một màn kịch đêm nay nữa thôi… Huynh nhất định phải kiên trì đứng vững.”
Tư Đồ sầu muộn gãi gãi đầu – “Ta chỉ sợ tên Đầu Gỗ diễn sao thành hỏng bét hết cả thôi.”
“Mộc Lăng cơ linh như vậy, không có đâu.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng xuống, nói rồi đột nhiên kéo Tư Đồ vào trong phòng.
Tư Đồ mơ hồ không hiểu, chỉ theo y vào phòng. Cửa đóng lại rồi, Tiểu Hoàng đến ngồi xuống bên giường, chẳng biết vì sao mà đỏ mặt lên. Tư Đồ nhìn mà lo lắng, đến gần xoa xoa trán y – “Sao vậy, có chỗ nào khó chịu ư?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, vươn tay kéo Tư Đồ để hắn đền ngồi sát cạnh mình, rồi ngẩng mặt lên nhìn hắn đầy nghiêm túc.
Tư Đồ và y bốn mắt nhìn nhau một hồi, hắn vươn người qua hôn y một chút rồi trầm giọng hỏi han – “Có việc gì muốn nói với ta sao?”
Tiểu Hoàng bị hôn một cái thì ngẩng mặt lên, hôn lại lên cằm Tư Đồ. Tư Đồ sửng sốt, nhìn chăm chăm Tiểu Hoàng không hiểu nguồn cơn. Tiểu hài tử này rất e thẹn, dù cho có thành thân rồi nhưng những việc như thế này y có bao giờ chủ động đâu…
Tư Đồ nghĩ tới nghĩ lui rồi lắc đầu cười khổ – “Tiên Tiên, ngươi muốn cho ta làm phải không?”
Tiểu Hoàng đỏ lựng lên – “Không được nói như vậy…”
“Ngươi sợ ta sẽ nhớ ngươi sao?” – Tư Đồ vươn người ôm chặt lấy Tiểu Hoàng – “Ta không làm đâu.”
Tiểu Hoàng cả kinh. Bình sinh Tư Đồ từ trước đến nay luôn lấy chuyện “phải làm” là mục tiêu trước nhất. Trước nay hắn chẳng e dè chuyện gì cả, chỉ cần mình lườm hắn một cái thôi hắn cũng sẽ bổ nhào qua làm tới, vậy nhưng hôm nay mình chủ động lần đầu tiên mà hắn tự dưng lại bảo rằng không làm đâu?
Tư Đồ ôm lấy Tiểu Hoàng đặt lên chân mình – “Mỗi lần làm xong ngươi đều phải ở trên giường nghỉ ngơi hai ba ngày, lần này thì sao? Bảo ta phải để ngươi chịu đau mà đi đến doanh trại quân kẻ địch à?”
Khóe mắt Tiểu Hoàng hoe hoe đỏ – “Ta nghĩ rằng…”
“Ngươi có muốn cũng không cho làm.” – Tư Đồ cười – “Cho ngươi biết mùi vị của mỗi ngày ngóc mỏ lên chờ.”
Tiểu Hoàng dở khóc dở cười, nắm chặt lấy bàn tay Tư Đồ mà rằng – “Huynh làm gì cũng phải suy xét cẩn thận, biết không.”
Tư Đồ gật đầu – “… Ngươi cũng phải cẩn thận, chờ ta giải quyết xong xuôi mọi sự rồi sẽ đi theo cùng ngươi, mỗi ngày đều bảo vệ ngươi.”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng gật đầu, nhắm mắt lại dựa vào lòng Tư Đồ. Cả hai ngồi lặng im bên giường, mãi cho đến mặt trời khuất bóng sau núi non.
Đêm đó, Tư Đồ tĩnh tọa một mình trong thư phòng. Mộc Lăng kích động xông vào – “Tư Đồ, chúng ta tới doanh trại bọn quân địch cướp Hân Hân về đi.”
Tư Đồ chỉ cúi đầu không nói gì.
“Này, nhà ngươi đờ ra cái gì hả?” – Mộc Lăng đạp cho hắn một cú – “Đi mau!”
Tư Đồ ngước lên nhìn Mộc Lăng lạnh lùng – “Ta không thể đem tính mạng của huynh đệ Hắc Vân Bảo ra đùa giỡn.”
Mộc Lăng chấn động, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ như thể không nhận ra hắn vậy, rồi y hất tay lật cả chiếc bàn – “Tư Đồ ngươi bị điên rồi à?! Nói lại lần nữa xem!”
Tư Đồ trầm lặng một hồi lâu rồi nói – “Ta đang dự tính, để ngày mai Tiên Tiên cứu Lô Hân ra trước, sau đó một mình ta đi cứu Tiên Tiên.”
Mộc Lăng sững sờ rất lâu rồi mới khẩy môi cười – “Họ Tư Đồ kia, hôm nay ta mới nhận ra, bà mẹ nó ngươi không xứng đáng với Tiểu Hoàng. Từ hôm nay trở đi lão tử tuyệt giao với ngươi!” – Nói xong xé tay áo mình rách toạc, quay người bỏ đi.
Ở bên ngoài sân, Tiểu Hoàng ngơ ngác đứng lặng đó nghe hai người bọn họ nói cho hết lời, rồi mới quay lưng bước đi.
Đi đến cửa viện thì thấy Chu lão gia tử đứng trước mặt. Lão hỏi – “Tiểu tiên sinh sao vậy? Mắt đỏ lên rồi kìa?”
Tiểu Hoàng ngước lên nhìn lão một chút rồi nhỏ giọng hỏi – “Lão gia tử, sao ông lại ở đây? Ông đến tìm Tư Đồ à?”
“Ấy cha…” – Chu lão gia tử lắc đầu nói – “Tôi tới tìm cậu đấy.”
Tiểu Hoàng không hiểu – “Ông có việc gì sao?”
Chu lão gia tử phân vân một hồi mới nói – “Tiểu tiên sinh…Tôi biết phụ thân của bang chủ.”
Tiểu Hoàng ngước lên nhìn ông ta, ý bảo ông ta kể tiếp.
“Cậu là một người thông minh, tôi cũng không còn gì để nói nữa.” – Chu lão gia tử bảo – “Tôi mong sao bang chủ có thể làm nở mày nở mặt cho tổ tông…nối dõi tông đường.”
Tiểu hoàng chấn động nhìn Chu lão gia tử – “Nối dõi tông đường…”
Chu lão gia tử gật đầu – “Bang chủ luôn luôn đặt các huynh đệ kết nghĩa của mình lên hàng đầu, cho nên tất cả mọi người mới đồng ý vì bang chủ mà không tiếc tính mạng mình.”
Tiểu Hoàng cười khổ sở – “Ta đã hiểu rồi…ông không cần nói gì nữa.”
–––––
Tư Đồ im lìm ngồi trong thư phòng đến tận đêm khuya mới chậm rãi đứng lên. Hắn đơn độc phi thân lên mái nhà Hắc Vân Bảo, trông thấy cửa phòng ngủ của Tiểu Hoàng chậm chạp mở ra. Tiểu Hoàng đeo một túi quần áo nhỏ trên vai, bước ra ngoài, theo đường cửa sau rời khỏi Hắc Vân Bảo. Mà cũng khéo làm sao… tất cả mọi thủ vệ phía sau núi không biết đã rút đi hết từ khi nào… Cảnh tượng này là do Chu lão gia tử sắp đặt.
Tư Đồ vẫn đi theo Tiểu Hoàng trên mái ngói. Tiểu Hoàng nhất nhất không hề ngước đầu lên, thận trọng dò dẫm đi xuống chân núi. Quần áo y mặc trông cũng khá ấm áp, nên Tư Đồ thoáng an lòng một chút.
Đi xuống chân núi rồi, Tiểu Hoàng dừng lại, ngoái đầu nhìn Hắc Vân Bảo, bình thản nói – “Ta sẽ tự chăm sóc cho mình ổn cả thôi.”
Tư Đồ ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Hoàng quay lại, đi về phía doanh trại của Hạ Viêm Quảng. Lúc này, trời đang dần dà chuyển rạng.
Tư Đồ lẳng lặng đứng giữa cánh rừng, ngơ ngác dõi theo. Chợt nghe thấy từ phía sau có tiếng ai đó vang lên. – “Ngươi có muốn khóc một chút không hở?”
Tư Đồ bất đắc dĩ quay đầu lại, thấy Mộc Lăng đang đứng đó.
Hắn ném nửa đoạn tay áo cho y – “Không phải ngươi muốn tuyệt giao với ta sao?”
“Hừm…” – Mộc Lăng bắt lấy đoạn tay áo đó – “Ngay cả tên ngốc tử Lô Ngự Phong mà còn nhận ra cớ sự thì làm sao ta lại nhìn không ra? Một năm trước đã biết tỏng cả rồi.”
Tư Đồ nhìn Mộc Lăng một cái, nói – “Đầu Gỗ, ta tin ngươi nhất.”
Mộc Lăng mỉm cười – “Ầy…Ai bảo ngươi nhân cách là đồ bỏ, ngoại trừ ta ra thì chả ma nào chịu đựng được ngươi.”
Tư Đồ quay người lại – “Ta cần mười ngày để giải quyết mọi chuyện. Mười ngày này, Tiên Tiên nhờ vào ngươi vậy.”
Mộc Lăng cười, lôi một chiếc gậy sắt dài hai thước từ sau lưng ra múa vài vòng trên tay, nói – “Yên tâm đi, ai mà động đến Tiên Tiên nhà ngươi thì phải làm thịt Mộc Lăng ta trước.”
Tư Đồ nhìn chiếc gậy trên tay Mộc Lăng, nói – “Đa tạ.”
Nói xong, hai người bọn họ một theo hướng nam, kẻ đi hướng bắc, nhất loạt phi thân ra đi. Một người thì đuổi theo Tiểu Hoàng, người còn lại chạy về Hắc Vân Bảo.
“Ai đó?” – Gã quan binh canh gác doanh trại thấy có người tới gần, bước tới ngăn chặn, chợt mới nhìn rõ ra đó là một thiếu niên rất đỗi thanh tú.
“Xin vào trong thông báo cho Hạ thái sư biết, rằng Hoàng Bán Tiên đã tới, chờ ông ấy mang Lô Hân ra đón.” – Tiểu Hoàng hơi ưỡn người về trước, nên cho dù nét mặt rất thanh tú nhưng cũng biểu lộ một phần sự nghiêm nghị. Mấy gã thủ vệ lúc này mới để ý thấy, đó không phải là một thiếu niên, mà là một nam tử thanh tú có đường nét của một thanh niên hòa quyện cùng sắc thái của một thiếu niên, một dáng vóc thanh tao tựa như thần tiên giáng trần.
Gã thủ vệ nhanh chóng đi vào trong bẩm báo. Chỉ trong thời gian một tuần trà nhỏ, Hạ thái sư đã hối hả dẫn theo đại đội nhân mã đi ra nghênh tiếp. Khi hai bên cuối cùng đã chạm mặt nhau, Hạ Viêm Quảng mới chính thức thấy rõ được tướng mạo của Tiểu Hoàng. Nhất thời lão nói không nên lời, y quả thật trông rất giống Ân Tịch Ly của năm xa xưa ấy.
“Tiểu tiên sinh…đã lâu ta ngưỡng mộ đại…”
“Cháu bé đâu?” – Tiểu Hoàng ngắt ngang lời Hạ Viêm Quảng – “Trả cháu bé trở về, ta theo các ông về triều.”
“Tất nhiên rồi!” – Hạ Viêm Quảng cười cười. Có một hạ nhân ẵm tiểu Lô Hân bước đến. Mặc kệ cho nhũ mẫu có dỗ dành ra sao thì ra, Lô Hân vẫn thút tha thút thít khóc.
Tiểu Hoàng đưa tay đón lấy, dịu dàng vỗ về bé con. Tiểu Lô Hân nín khóc ngay tắp lự, nhấc bàn tay xíu xiu lên bấu vào vạt áo Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng bế bé con một lúc thì trả về cho nhũ mẫu. Y lấy trong áo ra một chuỗi dây vỏ sò bảy màu rất xinh xắn mà lúc ở Nam Cương Tô Mẫn đã đưa cho y, đeo vào cho Lô Hân. Lô Hân đeo dây chuỗi đó rồi thì an tĩnh lại, dù có bị nhũ mẫu ẵm bồng cũng không còn khóc nữa.
Hạ Viêm Quảng gọi người mang Lô Hân trở về Hắc Vân Bảo. Tiểu Hoàng ngóng theo đội người kia đi lên ngọn Bạch Đế rồi mới chậm rãi quay người lại, đi theo Hạ Viêm Quảng vào doanh trại.
Nhóm người đi đưa Lô Hân do một gã hầu thân cận với Hạ Viêm Quảng dẫn đầu. Bọn chúng đi lên Bạch Đế sơn nhưng không hướng về Hắc Vân Bảo, mà rẽ vào một vạt rừng nhỏ bên đường.
“Xin lỗi tiểu quỷ vậy.” – Gã người hầu kia rút trủy thủ ra nói với Lô Hân – “Ngươi muốn trách thì trách thái sư đi.” – Đoạn, vung đao định chém xuống nhưng chợt cảm thấy bên cổ mình mát lạnh, sau đó, ngay cả rên còn chưa kịp đã bổ nhào xuống đất, người một nơi, cánh tay một nơi. Đám thị vệ kia kinh hoảng, nhưng hết thảy còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một kiếm đoạt mạng đi mất.
Lô Hân ngơ ngác cười với hắc y nhân nọ. Bé con còn nhớ rõ kẻ này, hắn đã từng đi chung với Tiểu Hoàng, đã từng ẵm cô bé. Chính là Phùng Ngộ Thủy.
Khom xuống bế tiểu Lô Hân lên, Phùng Ngộ Thủy nói – “Bé con yên tâm, Tứ Nương có ân với huynh, huynh sẽ bảo vệ bé con trở về với cha mẹ bình an vô sự.”
Lô Hân nắm lấy chuỗi vỏ ốc bảy màu trên cổ, cười lên khanh khách. Phùng Ngộ Thủy bế cô bé lên, lẩn vào trong rừng cây.
Ba ngày sau, từ Thục Trung lan truyền một tin tức chấn động đất trời. Đại đương gia Tư Đồ của Hắc Vân Bảo chia áo dứt nghĩa với Nhị đương gia Mộc Lăng, từ nay về sau mỗi người một ngả. Lô Hân biến mất. Vân Tứ Nương và Lô Ngự Phong hai vị trại chủ của Hắc Vân Bảo rời khỏi bảo thoái ẩn giang hồ. Còn phó trại chủ Chu lão gia tử làm phản, đã bị Tư Đồ trục xuất ra khỏi Hắc Vân Bảo…Hắc Vân Bảo – thiên hạ đệ nhất đại phái, thấm thoắt chỉ một đêm trôi qua, hầu như hoàn toàn sụp đổ.
/109
|