Đêm đó, mã xa của Hoàng thượng trên đường hồi kinh thì bị chặn lại. Chả biết vì mấy hôm trước trời đổ mưa to, hay vì nguyên nhân gì khác mà có rất nhiều tảng đá từ trên sườn núi lăn xuống, chẹn ngang đường.
Hoàng đế ngồi bên trong xe nghe trưởng thị vệ bẩm báo lại rằng – “Ít nhất phải hai canh giờ mới có thể thông đường được ạ.”
Hoàng đế chậm rãi xoay hai quả cầu đá trong tay, gật đầu bảo – “Vậy các ngươi cứ làm đi, trẫm chờ.”
Trưởng thị vệ nơm nớp lui xuống. Hoàng đế ho khan vài tiếng, một kẻ hầu cận vội vàng dâng nước lên – “Hoàng thượng, thỉnh người dùng nước.”
Hoàng đế gật nhẹ, vươn tay đón lấy chén nước nhấp một ngụm, sau đó hỏi nhạt – “Ngươi đã gặp qua thằng bé ấy?”
“Dạ!” – kẻ ấy cúi đầu đáp.
“Có khả ái không?” – lão hoàng đế nhìn chằm chằm vào hai quả cầu trong tay mình.
“Dạ!” – kẻ kia gật lia lịa – “Vô cùng được lòng người khác ạ.”
“Quả nhiên là thế thật sao?” – hoàng đế ngẩng lên, lưng tựa vào tấm đệm – “Năm ấy khi ta gặp nó thì nó hẵng còn nhỏ lắm, bây giờ hẳn đã trưởng thành rồi…Mười chín tuổi à, năm xưa khi gặp y thì y cũng vừa mười chín tuổi, ta vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ của y mà.”
Kẻ hầu cận nhẹ nhàng đỡ vai hoàng đế – “Trí nhớ của bệ hạ thật tốt.”
Hoàng đế mỉm cười, thản nhiên bảo – “Không phải trí nhớ trẫm tốt, mà kẻ ấy thật khiến người ta không thể quên được.”
…
Sau khi cùng Ngao Thịnh trở lại hành cung, Tiểu Hoàng xuống xe, đi theo Ngao Thịnh vào thư phòng. Tiểu Hoàng xem qua mấy quyển sách Ngao Thịnh đương đọc dở chừng, xem cả mấy bản chữ hắn viết, vui mừng nhận ra đệ đệ mình đã trưởng thành nhiều, đối với tình hình hiện giờ có cách lý giải rất độc đáo, phương pháp hành xử cũng mới mẻ. Quả nhiên là một nhân tài hiếm thấy.
“Tư Đồ không đến cùng với huynh ư?” – Ngao Thịnh hỏi Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng hơi mỉm cười nhưng không đáp, chỉ gọi Ngao Thịnh đến ngồi bên cạnh mình, từ tốn hỏi hắn những chuyện đã xảy ra suốt một năm qua. Ngao Thịnh kể lại tất cả với Tiểu Hoàng, y nghe xong thì gật đầu.
“Hạ Viêm Quảng và Nhị hoàng huynh thời gian gần đây rất an phận.” – Ngao Thịnh nhìn Tiểu Hoàng hơi lo lắng – “Ta cảm thấy bọn họ thật ra là đang chuẩn bị lực lượng. Theo đúng lý mà nói thì năm nay phụ hoàng sẽ thoái vị nhường ngôi cho ta…hẳn họ sẽ không từ bỏ mưu đồ dễ dàng vậy đâu.”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Đợi ngày mai tiến cung rồi tính sau…đêm nay đệ nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngao Thịnh tiễn Tiểu Hoàng ra cửa, Tiểu Hoàng bảo hắn không cần tiễn, nhưng hắn vẫn đưa y đến tận biệt viện – “Hoàng Hoàng, ngày mai gặp phụ hoàng rồi, có cần chuẩn bị gì không? Ta tiến cung đã một năm nhưng cùng lắm chỉ nhận được thủ dụ của lão thôi…ngày mai là lần đầu tiên ta gặp lão ấy.”
Tiểu Hoàng vỗ vai Ngao Thịnh – “Đừng lo lắng quá, cứ thong dong tự tại thì tốt rồi.”
“Thong dong tự tại?” – Ngao Thịnh tỏ ra không hiểu – “Hiện giờ đầu óc ta cứ trống trơn cả, chả biết phải ứng đối thế nào nữa.”
“Chính như thế mới hay đấy.” – Tiểu Hoàng cười – “Nếu ngay cả đệ mà cũng không biết mình đang suy nghĩ gì thì người khác làm sao đoán ra được.”
Ngao Thịnh sửng sốt, sau đó bật cười tự giễu – “Huynh nói phải nhỉ?” – nói rồi thì cáo từ rời đi.
Tiểu Hoàng chờ Ngao Thịnh đi khuất dáng rồi mà vẫn không vào nhà, chỉ thất thần ngồi một mình ngay sân viện.
“Làm sao thế?” – có tiếng Tư Đồ vang lên – “Đã hài lòng với tên đệ đệ này chưa?”
Tiểu Hoàng quay sang nhìn Tư Đồ – “Có chuyện gì với Tương Thanh thế?”
Tư Đồ nhún vai – “Làm sao ta biết được chứ.”
“Huynh đã gặp mặt huynh ấy rồi mà. Huynh kể cho ta nghe đi.” – Tiểu Hoàng hỏi.
“Y chỉ bảo muốn quay về Hắc Vân Bảo, còn hỏi cả về Hân Hân nữa.” – Tư Đồ tỏ ra bất đắc dĩ – “Chẳng biết có phải do đã lâu không gặp không, nhưng sao ta cứ có cảm giác khác lạ so với trước kia.”
Tiểu Hoàng cười nhẹ – “Con người ai cũng phải thay đổi cả mà. Nếu cứ ở cạnh bên nhau thì không biết, nhưng xa cách một thời gian thì sẽ nhận ra thôi.”
“Nói có lý lắm.” – Tư Đồ ngồi xuống ôm lấy Tiểu Hoàng – “Hệt như ngươi vậy, trước kia đến cả nhìn ta cũng không dám, nhưng bây giờ hở chút là giơ tay đánh ngay.”
Hai người ngồi trong sân một chốc, sau đó Tiểu Hoàng đứng dậy kéo Tư Đồ vào phòng, bàn bạc chuyện trò chặp hồi rồi tắt đèn nghỉ ngơi.
Một đêm yên lành trôi qua. Sáng sớm hôm sau có người đến truyền chỉ rằng Hoàng đế triệu kiến Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh.
“Hẳn là đêm qua lão bị kẹt lại trên đường lâu lắm đây.” – Tư Đồ nhỏ giọng – “Sớm thế mà đã tuyên triệu các ngươi, đủ thấy lão sốt ruột ra sao rồi.”
Tiểu Hoàng gật đầu đồng tình.
Tư Đồ kề sát vào và hỏi – “Ngươi đoán xem lão gấp rút như thế là muốn gặp Ngao Thịnh hay là gặp ngươi?”
Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ – “Người mà ông ta thật sự muốn gặp không phải ta cũng không phải Ngao Thịnh.” – nói xong liền thay y phục thái phó, ấy bởi vì Hoàng đế có lệnh cho Tiểu Hoàng phải vận quan phục mà nhập triều.
Tiểu Hoàng vào phòng trong thay đổi triều phục, Tư Đồ cũng nằng nặc đòi vào theo. Tiểu Hoàng không từ chối được đành phải để cho hắn vào.
“Thật ngứa mắt!” – Tư Đồ cầm lấy bộ quan phục thái phó lên – “Là màu trắng.”
Tiểu Hoàng cũng thấy hơi khó hiểu – “Vì sao lại là mãng bào[1] nhỉ?”
Tư Đồ nghĩ ngợi rồi cười lạnh – “Tiên Tiên, trang phục thế này nhìn có quen mắt không?”
Tiểu Hoàng nhíu mày không nói gì.
“Có còn nhớ bức họa Ân Tịch Ly mà chúng ta từng có dịp thấy qua không?” – Tư Đồ hỏi – “Tuy rằng màu sắc không giống lắm, nhưng kiểu dáng thì y hệt như thế.”
Tiểu Hoàng tuy lòng không muốn nhưng vẫn phải cởi áo khoác ngoài ra, thay bộ triều phục màu trắng vào…Triều phục tuy rằng thuần một màu trắng, nhưng lại có hoa văn được thêu chỉ bạc trông rất đẹp, đai lưng thắt ngang hông cũng được nạm vàng khảm ngọc quý giá. Quan mão trên tóc còn có một cây trâm bạch ngọc tinh xảo nữa…[2] Nhìn lại Tiểu Hoàng đẹp cứ như thiên tiên trên trời vậy.
Tư Đồ có chút bực bội – “Con bà nó, ăn mặc đẹp như thế mà lại để cho lão quỷ kia xem.”
Tiểu Hoàng nở nụ cười véo mặt Tư Đồ – “Không phải đã cho huynh xem trước đấy ư.”
Tư Đồ đắc ý bảo – “Thế này thì có sá gì, dù sao bộ dạng khi cởi hết ra cũng chỉ có mình ta thấy được mà.” – một câu nói ra lập tức đổi lấy vẻ mặt đỏ bừng bừng của Tiểu Hoàng. Y thẹn quá liền nhấc chân đá hắn một cước.
Vốn dĩ cứ tưởng khi phải tiến cung thì không khí sẽ căng thẳng lắm, nhưng sau khi Tư Đồ và Tiểu Hoàng đùa với nhau xong thì Tiểu Hoàng bình tĩnh lại hẳn. Trước lúc đi, Tư Đồ hôn nhẹ lên trán Tiểu Hoàng và dặn – “Ta ở ngay gần đấy, nếu ngươi thấy lão hoàng đế kia ngứa mắt thì cứ gọi to một tiếng, ta xông ra giết lão ngay.”
Tiểu Hoàng mỉm cười gật đầu, cùng Ngao Thịnh lên xe tiến cung diện thánh.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoàng tiến cung. Cấm cung trong mắt y thật nghiêm cẩn với những dải tường cao và dài hun hút. Y không rõ vì sao có nhiều người cứ muốn bước vào nơi này như thế. Hoàng cung trông qua cứ như một mê cung, dù đi bất cứ nơi đâu cũng không tìm thấy lối ra, khiến người ta không làm sao thở nổi.
Xe đi một chốc thì ngừng lại ở trước bậc thang dẫn lên chính điện. Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh xuống xe, quan trông cửa bước vào thông truyền trước, sau đó mới có tiếng của tầng tầng lớp lớp thị vệ truyền lời ra – “Tuyên Thái tử cùng Thái phó vào điện.”
Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh đưa mắt nhìn nhau, thu hết bình tĩnh và cùng đi vào.
Hai người vừa vào, chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì đã nghe Hoàng đế bảo – “Bước đến gần hơn một chút, nơi đó xa quá, trẫm nhìn không rõ.”
Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh bước về phía trước, mãi đến khi cách long án không quá ba bước chân thì Hoàng đế mới gật đầu – “Đã thấy rồi.”
Cả Tiểu Hoàng lẫn Ngao Thịnh đều cúi đầu nhìn xuống, bởi lẽ quy củ đầu tiên là thánh nhan[3] không thể tùy tiện nhìn ngó, hoàng đế chưa cho ngươi ngẩng lên thì ngàn vạn lần không được ngẩng lên. Nếu chẳng may ngươi khiến thánh thượng phật ý thì cầm chắc sẽ bị chém đầu. Tiểu Hoàng chợt nghĩ, nếu Tư Đồ mà là người diện kiến hoàng đế thì dẫu có đến cả trăm cái đầu cũng chẳng đủ để chém.
“Ngẩng đầu lên cho trẫm xem nào.” – Hoàng đế ban lệnh, Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh cùng ngẩng dậy…bốn phía xung quanh đồng loạt có tiếng hít vào. Bá quan văn võ trong triều đều là cựu thần, vừa nhìn thấy dung nhan Tiểu Hoàng thì đều nhớ ngay đến Ân Tịch Ly của năm đó…thật sự là giống vô cùng.
Tiểu Hoàng chậm rãi ngước lên nhìn thẳng vào Hoàng đế, chợt nghĩ đến việc của năm đó, ông ta đã già đi nhiều lắm. Tiểu Hoàng nhìn khí sắc thì biết ông ta sẽ chẳng sống quá hai ba năm nữa. Thân thể của Hoàng đế thật sự không tốt.
Hoàng đế cũng nhìn Tiểu Hoàng, sau đó quay sang nhìn Ngao Thịnh – “Thái tử…một năm vừa rồi con làm tốt lắm.”
Ngao Thịnh chợt cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Hoàng đế nhìn Tiểu Hoàng chăm chú là thế, ấy mà với mình chỉ liếc mắt một cái rồi thôi. Tuy vậy hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt – “Đa tạ phụ hoàng khích lệ.”
Hoàng đế gật gù tỏ vẻ hài lòng với biểu hiện của Ngao Thịnh, lại nói tiếp với Hoàng Bán Tiên – “Nghe bảo Hoàng tiên sinh và Bảo chủ của Hắc Vân Bảo là Tư Đồ thành thân với nhau.”
Tiểu Hoàng hơi sửng sốt, không nghĩ đến vấn đề đầu tiên mà ông ta hỏi lại là chuyện này, nhưng rồi y vẫn gật đầu đáp – “Dạ phải!”
“À!” – hoàng đế thuận miệng buông một tiếng, sau đó mới đưa mắt nhìn chúng quan và hỏi – “Các khanh nhìn xem có giống không?”
Quần thần nhìn nhau rồi đồng loạt đáp – “Giống, thật sự rất giống.”
Hoàng đế bật cười, cười rồi lại ho khan, càng lúc càng dữ dội hơn. Đúng lúc này có một tên người hầu từ phía sau tấm bình phong chạy đến dâng nước – “Hoàng thượng, xin người bảo trọng long thể.”
Tiểu Hoàng ngước nhìn người nọ một cái liền sửng sốt…Người kia chính là kẻ hoàn toàn mất tích sau cái chết của Thụy Vương, Văn Xương Minh.
Văn Xương Minh cũng liếc nhìn Tiểu Hoàng, đợi cho Hoàng đế dùng trà xong liền nhận lại chén và đứng một bên thị hầu.
“Đúng rồi, Thần Quý đâu?” – Hoàng đế đột nhiên hỏi Hạ Viêm Quảng – “Sao không thấy nó vào triều.”
Hạ Viêm Quảng nhanh chóng bước ra giữa đại điện – “Bẩm Hoàng thượng, Nhị Hoàng tử hôm qua bị cảm phong hàn nên phải nghỉ ngơi.”
Hoàng đế nhíu mày khẽ bảo – “Sao lại bệnh nữa rồi…Ai chà.” – ông ta thở dài dặn dò Ngao Thịnh – “Thịnh Nhi, con có rảnh rỗi thì đến thăm Nhị hoàng huynh đi.”
“Dạ, sau khi hạ triều nhi thần sẽ đến ngay ạ.” – Ngao Thịnh gật đầu.
“Dẫn cả Thái phó theo.” – Hoàng đế nhìn Hoàng Bán Tiên – “Thái phó là người tài cao, nói không chừng có thể giúp Thần Quý chữa dứt bệnh.” – nói xong liền phất tay – “Hôm nay đến đây thôi, còn ai có việc gì cần tấu không?”
Chúng thần đều lắc đầu, thế là Hoàng đế liền hạ lệnh bãi triều rồi rời đi.
Lần đầu tiên gặp mặt cũng không đến mức gian nan như Ngao Thịnh vẫn nghĩ, càng không nhìn ra được ý đồ của Hoàng đế là đâu. Hắn cùng Tiểu Hoàng rời khỏi đại điện, cùng sánh bước ra ngoài hoàng cung. Ngao Thịnh nhịn không được phải hỏi – “Sao chỉ hỏi có mấy câu rồi thôi?”
Tiểu Hoàng cũng không nói gì, chỉ hỏi lại – “Bao giờ thì đệ đi thăm Nhị hoàng tử?”
Ngao Thịnh bĩu môi – “Ăn trưa xong thì đi, thấy hắn ta chẳng nuốt nổi cơm nữa.”
Tiểu Hoàng lắc đầu níu hắn lại – “Vẫn nên đi ngay đi.”
“Vì sao chứ?” – Ngao Thịnh có phần bất mãn – “Sao phải làm vậy.”
Tiểu Hoàng kéo hắn lên xe ngựa – “Đệ nghe ta đi, ta cũng muốn xem sao.”
Ngao Thịnh hết cách, đành đưa Tiểu Hoàng đến phủ đệ của Nhị hoàng tử Thần Quý. Hạ nhân sau khi đi bẩm báo liền dẫn đường cho hai người vào phủ…Tiểu Hoàng trông qua mà giật mình, phủ đệ của Nhị hoàng tử có vẻ đơn sơ, nhìn sao cũng không ra là nơi ở của một vị hoàng tử cả.
Ngao Thịnh nhìn ra băn khoăn của Tiểu Hoàng nên giải thích – “Bởi vì khi trước hắn thân cận với Thụy Vương quá, sau Thụy Vương tạo phản thất bại nên hắn phải làm ra vẻ thế này. Nói cho tốt lành hơn là tự mình sám hối.”
Tiểu Hoàng gật đầu.
Hai người đi hết sân thì thấy có vài người đang vội vàng bước về phía họ, đi đầu nhóm người chính là Nhị hoàng tử, trông sắc diện quả nhiên là có bệnh trong người.
“Thần Quý tham kiến Thái tử.” – Nhị hoàng tử vừa ho vừa hành lễ với Ngao Thịnh. Ngao Thịnh nhanh chóng tiến lên đỡ lấy y – “Hoàng huynh đang không khỏe, lẽ ra phải ở trong phòng nghỉ ngơi, cần gì phải ra đây đón tiếp chứ.”
“À!” – Thần Quý lắc đầu thở dài – “Thần Quý nghe báo là Thái tử và Thái phó đến thăm, không ra thì thật thất lễ…” – nói xong liền đánh mắt sang chỗ Hoàng Bán Tiên – “Vị này là…”
Tiểu Hoàng mỉm cười chắp tay vái Thần Quý – “Tham kiến Nhị hoàng tử.”
Nhị hoàng tử gật đầu cẩn thận nhìn Tiểu Hoàng – “Hoàng tiên sinh vẫn khỏe chứ? Từ sau khi từ biệt ở Hạc Minh sơn trang đến nay dễ cũng hai năm rồi còn gì.”
Tiểu Hoàng cười gật đầu đáp lời – “Nhị hoàng tử vẫn khỏe chứ?”
“Ai chà…khỏe gì mà khỏe chứ?” – Thần Quý lắc đầu cười khổ – “Chỉ có Hoàng tiên sinh khỏe chứ ta đã là ngọn nến trước gió kéo chút hơi tàn thôi.”
“Sao hoàng huynh lại nói thế?” – Ngao Thịnh trong lòng tự nhủ ngươi bệnh thật hay bệnh giả thì hôm nay khắc biết thôi – “Lần này phụ hoàng đặc biệt phái Hoàng tiên sinh đến xem bệnh cho huynh đấy.”
“Ôi…” – sắc mặt Thần Quý hơi biến chuyển – “Hoàng tiên sinh biết xem bệnh ư?”
Ngao Thịnh cười – “Hoàng tiên sinh có một nửa là thần tiên mà.” – Ngao Thịnh sấn thêm một bước, gằn giọng với Thần Quý – “Trừ phi là không có bệnh, bằng ngược lại thì bệnh gì cũng có thể chữa khỏi cả.”
Thần Quý cười nhẹ tỏ ra ngại ngùng – “Thái tử nói đùa rồi…Nào, mời vào trong.”
Hai người tuy lòng nghĩ khác nhau nhưng trên mặt ai cũng vẽ ra nét tươi cười cùng bước vào thư phòng của nhị hoàng tử Thần Quý. Sau khi vào phòng, Thần Quý dặn dò người hầu dâng trà, mời Ngao Thịnh ngồi ở ghế trên.
Ngồi xuống nói chuyện được dăm ba câu thì Ngao Thịnh mời Tiểu Hoàng chẩn mạch cho Thần Quý xem thế nào. Thần Quý vốn định từ chối, nhưng Ngao Thịnh lại nửa thật nửa đùa mà bảo rằng – “Đây là lời phụ hoàng dặn dò, chúng ta còn phải trở về bẩm báo kết quả cho người.”
Sắc mặt Thần Quý càng lúc càng khó coi, Tiểu Hoàng mỉm cười bước lên phía trước – “Nhị hoàng tử chớ quá lo lắng, cứ để ta bắt mạch là được rồi.”
Thần Quý gật đầu, đặt tay lên bàn. Tiểu Hoàng ấn tay vào mạch của Thần Quý, trầm lặng theo dõi chốc lát rồi rút tay về, sau đó bảo – “Bệnh tình của Nhị hoàng tử quả thật rất nặng.”
Nét mặt của cả Ngao Thịnh lẫn Thần Quý nhất thời cùng giống hệt như nhau. Ngao Thịnh vội hỏi – “Bệnh tình của hoàng huynh sao rồi?”
Tiểu Hoằng thấy sắc diện Thần Quý đã trắng bệch ra, liền hỏi – “Chẳng hay có phải Nhị hoàng tử đã từng dùng các loại thuốc có tính nhiệt trong một thời gian dài?”
Thần Quý nhướn mày, gật đầu – “Đúng là trước đây có dùng không ít…nhưng đã ngừng hơn cả năm rồi.”
Tiểu Hoàng thở dài – “Chỉ e, đã ăn sâu vào thể tạng rồi.”
Sắc mặt Thần Quý mỗi lúc một trắng thêm – “Vậy…có cách nào chữa được không?”
Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ rồi đáp – “Chỉ sợ là…khó lắm.”
Một câu nói ra như thể gáo nước lạnh dội xuống đầu Thần Quý, trong thoáng chốc tay chân hắn trở nên lạnh ngắt hết…Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh ngồi thêm một lát, thấy Thần Quý có vẻ không yên lòng bèn đứng dậy cáo từ.
Hai người lên xe quay lại phủ Thái tử, Ngao Thịnh cau mày – “Ta cứ nghĩ hắn giả bệnh, ai ngờ đâu lại là thật.”
Tiểu Hoàng thản nhiên đáp – “Đệ không nghĩ sai đâu, hắn thật sự giả bệnh đấy.”
“A?” – Ngao Thịnh giật mình – “Vậy sao huynh lại bảo bệnh của hắn nặng lắm.”
Tiểu Hoàng lắc đầu cười nhẹ – “Phụ hoàng đệ bảo chúng ta đến xem bệnh cho Thần Quý là muốn vạch trần chuyện giả bệnh của hắn, khơi mào ra chuyện tranh đấu giữa hai bên.”
Ngao Thịnh chợt hiểu ra – “À…huynh bảo hắn bệnh nặng là cố tình để hắn nảy sinh lòng nghi ngờ. Nhưng hắn thật sự mắc mưu dễ dàng vậy sao?”
Tiểu Hoàng gật gù – “Thật ra lúc trước Thần Quý đích thật đã sử dụng nhiều thứ thuốc có hại cho cơ thể hắn, cho nên một năm qua hắn như thế là nhằm để chữa bệnh.”
“Thì ra là thế.” – Ngao Thịnh vỡ lẽ – “Chả trách sao một năm hắn và Hạ Viêm Quảng lại thủ thế như vậy.”
Tiểu Hoàng nhìn Ngao Thịnh – “Đã lâu như thế, Thần Quý hẳn đã mời rất nhiều ngự y trong triều đến chữa trị cho mình.”
Ngao Thịnh cười – “Nhưng dù cho là ngự y nào nói hắn không sao thì hắn vẫn chưa an tâm, đúng không?”
Tiểu Hoàng tựa lưng vào ghế ngồi – “Đúng!”
Hoàng đế ngồi bên trong xe nghe trưởng thị vệ bẩm báo lại rằng – “Ít nhất phải hai canh giờ mới có thể thông đường được ạ.”
Hoàng đế chậm rãi xoay hai quả cầu đá trong tay, gật đầu bảo – “Vậy các ngươi cứ làm đi, trẫm chờ.”
Trưởng thị vệ nơm nớp lui xuống. Hoàng đế ho khan vài tiếng, một kẻ hầu cận vội vàng dâng nước lên – “Hoàng thượng, thỉnh người dùng nước.”
Hoàng đế gật nhẹ, vươn tay đón lấy chén nước nhấp một ngụm, sau đó hỏi nhạt – “Ngươi đã gặp qua thằng bé ấy?”
“Dạ!” – kẻ ấy cúi đầu đáp.
“Có khả ái không?” – lão hoàng đế nhìn chằm chằm vào hai quả cầu trong tay mình.
“Dạ!” – kẻ kia gật lia lịa – “Vô cùng được lòng người khác ạ.”
“Quả nhiên là thế thật sao?” – hoàng đế ngẩng lên, lưng tựa vào tấm đệm – “Năm ấy khi ta gặp nó thì nó hẵng còn nhỏ lắm, bây giờ hẳn đã trưởng thành rồi…Mười chín tuổi à, năm xưa khi gặp y thì y cũng vừa mười chín tuổi, ta vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ của y mà.”
Kẻ hầu cận nhẹ nhàng đỡ vai hoàng đế – “Trí nhớ của bệ hạ thật tốt.”
Hoàng đế mỉm cười, thản nhiên bảo – “Không phải trí nhớ trẫm tốt, mà kẻ ấy thật khiến người ta không thể quên được.”
…
Sau khi cùng Ngao Thịnh trở lại hành cung, Tiểu Hoàng xuống xe, đi theo Ngao Thịnh vào thư phòng. Tiểu Hoàng xem qua mấy quyển sách Ngao Thịnh đương đọc dở chừng, xem cả mấy bản chữ hắn viết, vui mừng nhận ra đệ đệ mình đã trưởng thành nhiều, đối với tình hình hiện giờ có cách lý giải rất độc đáo, phương pháp hành xử cũng mới mẻ. Quả nhiên là một nhân tài hiếm thấy.
“Tư Đồ không đến cùng với huynh ư?” – Ngao Thịnh hỏi Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng hơi mỉm cười nhưng không đáp, chỉ gọi Ngao Thịnh đến ngồi bên cạnh mình, từ tốn hỏi hắn những chuyện đã xảy ra suốt một năm qua. Ngao Thịnh kể lại tất cả với Tiểu Hoàng, y nghe xong thì gật đầu.
“Hạ Viêm Quảng và Nhị hoàng huynh thời gian gần đây rất an phận.” – Ngao Thịnh nhìn Tiểu Hoàng hơi lo lắng – “Ta cảm thấy bọn họ thật ra là đang chuẩn bị lực lượng. Theo đúng lý mà nói thì năm nay phụ hoàng sẽ thoái vị nhường ngôi cho ta…hẳn họ sẽ không từ bỏ mưu đồ dễ dàng vậy đâu.”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Đợi ngày mai tiến cung rồi tính sau…đêm nay đệ nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngao Thịnh tiễn Tiểu Hoàng ra cửa, Tiểu Hoàng bảo hắn không cần tiễn, nhưng hắn vẫn đưa y đến tận biệt viện – “Hoàng Hoàng, ngày mai gặp phụ hoàng rồi, có cần chuẩn bị gì không? Ta tiến cung đã một năm nhưng cùng lắm chỉ nhận được thủ dụ của lão thôi…ngày mai là lần đầu tiên ta gặp lão ấy.”
Tiểu Hoàng vỗ vai Ngao Thịnh – “Đừng lo lắng quá, cứ thong dong tự tại thì tốt rồi.”
“Thong dong tự tại?” – Ngao Thịnh tỏ ra không hiểu – “Hiện giờ đầu óc ta cứ trống trơn cả, chả biết phải ứng đối thế nào nữa.”
“Chính như thế mới hay đấy.” – Tiểu Hoàng cười – “Nếu ngay cả đệ mà cũng không biết mình đang suy nghĩ gì thì người khác làm sao đoán ra được.”
Ngao Thịnh sửng sốt, sau đó bật cười tự giễu – “Huynh nói phải nhỉ?” – nói rồi thì cáo từ rời đi.
Tiểu Hoàng chờ Ngao Thịnh đi khuất dáng rồi mà vẫn không vào nhà, chỉ thất thần ngồi một mình ngay sân viện.
“Làm sao thế?” – có tiếng Tư Đồ vang lên – “Đã hài lòng với tên đệ đệ này chưa?”
Tiểu Hoàng quay sang nhìn Tư Đồ – “Có chuyện gì với Tương Thanh thế?”
Tư Đồ nhún vai – “Làm sao ta biết được chứ.”
“Huynh đã gặp mặt huynh ấy rồi mà. Huynh kể cho ta nghe đi.” – Tiểu Hoàng hỏi.
“Y chỉ bảo muốn quay về Hắc Vân Bảo, còn hỏi cả về Hân Hân nữa.” – Tư Đồ tỏ ra bất đắc dĩ – “Chẳng biết có phải do đã lâu không gặp không, nhưng sao ta cứ có cảm giác khác lạ so với trước kia.”
Tiểu Hoàng cười nhẹ – “Con người ai cũng phải thay đổi cả mà. Nếu cứ ở cạnh bên nhau thì không biết, nhưng xa cách một thời gian thì sẽ nhận ra thôi.”
“Nói có lý lắm.” – Tư Đồ ngồi xuống ôm lấy Tiểu Hoàng – “Hệt như ngươi vậy, trước kia đến cả nhìn ta cũng không dám, nhưng bây giờ hở chút là giơ tay đánh ngay.”
Hai người ngồi trong sân một chốc, sau đó Tiểu Hoàng đứng dậy kéo Tư Đồ vào phòng, bàn bạc chuyện trò chặp hồi rồi tắt đèn nghỉ ngơi.
Một đêm yên lành trôi qua. Sáng sớm hôm sau có người đến truyền chỉ rằng Hoàng đế triệu kiến Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh.
“Hẳn là đêm qua lão bị kẹt lại trên đường lâu lắm đây.” – Tư Đồ nhỏ giọng – “Sớm thế mà đã tuyên triệu các ngươi, đủ thấy lão sốt ruột ra sao rồi.”
Tiểu Hoàng gật đầu đồng tình.
Tư Đồ kề sát vào và hỏi – “Ngươi đoán xem lão gấp rút như thế là muốn gặp Ngao Thịnh hay là gặp ngươi?”
Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ – “Người mà ông ta thật sự muốn gặp không phải ta cũng không phải Ngao Thịnh.” – nói xong liền thay y phục thái phó, ấy bởi vì Hoàng đế có lệnh cho Tiểu Hoàng phải vận quan phục mà nhập triều.
Tiểu Hoàng vào phòng trong thay đổi triều phục, Tư Đồ cũng nằng nặc đòi vào theo. Tiểu Hoàng không từ chối được đành phải để cho hắn vào.
“Thật ngứa mắt!” – Tư Đồ cầm lấy bộ quan phục thái phó lên – “Là màu trắng.”
Tiểu Hoàng cũng thấy hơi khó hiểu – “Vì sao lại là mãng bào[1] nhỉ?”
Tư Đồ nghĩ ngợi rồi cười lạnh – “Tiên Tiên, trang phục thế này nhìn có quen mắt không?”
Tiểu Hoàng nhíu mày không nói gì.
“Có còn nhớ bức họa Ân Tịch Ly mà chúng ta từng có dịp thấy qua không?” – Tư Đồ hỏi – “Tuy rằng màu sắc không giống lắm, nhưng kiểu dáng thì y hệt như thế.”
Tiểu Hoàng tuy lòng không muốn nhưng vẫn phải cởi áo khoác ngoài ra, thay bộ triều phục màu trắng vào…Triều phục tuy rằng thuần một màu trắng, nhưng lại có hoa văn được thêu chỉ bạc trông rất đẹp, đai lưng thắt ngang hông cũng được nạm vàng khảm ngọc quý giá. Quan mão trên tóc còn có một cây trâm bạch ngọc tinh xảo nữa…[2] Nhìn lại Tiểu Hoàng đẹp cứ như thiên tiên trên trời vậy.
Tư Đồ có chút bực bội – “Con bà nó, ăn mặc đẹp như thế mà lại để cho lão quỷ kia xem.”
Tiểu Hoàng nở nụ cười véo mặt Tư Đồ – “Không phải đã cho huynh xem trước đấy ư.”
Tư Đồ đắc ý bảo – “Thế này thì có sá gì, dù sao bộ dạng khi cởi hết ra cũng chỉ có mình ta thấy được mà.” – một câu nói ra lập tức đổi lấy vẻ mặt đỏ bừng bừng của Tiểu Hoàng. Y thẹn quá liền nhấc chân đá hắn một cước.
Vốn dĩ cứ tưởng khi phải tiến cung thì không khí sẽ căng thẳng lắm, nhưng sau khi Tư Đồ và Tiểu Hoàng đùa với nhau xong thì Tiểu Hoàng bình tĩnh lại hẳn. Trước lúc đi, Tư Đồ hôn nhẹ lên trán Tiểu Hoàng và dặn – “Ta ở ngay gần đấy, nếu ngươi thấy lão hoàng đế kia ngứa mắt thì cứ gọi to một tiếng, ta xông ra giết lão ngay.”
Tiểu Hoàng mỉm cười gật đầu, cùng Ngao Thịnh lên xe tiến cung diện thánh.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoàng tiến cung. Cấm cung trong mắt y thật nghiêm cẩn với những dải tường cao và dài hun hút. Y không rõ vì sao có nhiều người cứ muốn bước vào nơi này như thế. Hoàng cung trông qua cứ như một mê cung, dù đi bất cứ nơi đâu cũng không tìm thấy lối ra, khiến người ta không làm sao thở nổi.
Xe đi một chốc thì ngừng lại ở trước bậc thang dẫn lên chính điện. Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh xuống xe, quan trông cửa bước vào thông truyền trước, sau đó mới có tiếng của tầng tầng lớp lớp thị vệ truyền lời ra – “Tuyên Thái tử cùng Thái phó vào điện.”
Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh đưa mắt nhìn nhau, thu hết bình tĩnh và cùng đi vào.
Hai người vừa vào, chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì đã nghe Hoàng đế bảo – “Bước đến gần hơn một chút, nơi đó xa quá, trẫm nhìn không rõ.”
Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh bước về phía trước, mãi đến khi cách long án không quá ba bước chân thì Hoàng đế mới gật đầu – “Đã thấy rồi.”
Cả Tiểu Hoàng lẫn Ngao Thịnh đều cúi đầu nhìn xuống, bởi lẽ quy củ đầu tiên là thánh nhan[3] không thể tùy tiện nhìn ngó, hoàng đế chưa cho ngươi ngẩng lên thì ngàn vạn lần không được ngẩng lên. Nếu chẳng may ngươi khiến thánh thượng phật ý thì cầm chắc sẽ bị chém đầu. Tiểu Hoàng chợt nghĩ, nếu Tư Đồ mà là người diện kiến hoàng đế thì dẫu có đến cả trăm cái đầu cũng chẳng đủ để chém.
“Ngẩng đầu lên cho trẫm xem nào.” – Hoàng đế ban lệnh, Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh cùng ngẩng dậy…bốn phía xung quanh đồng loạt có tiếng hít vào. Bá quan văn võ trong triều đều là cựu thần, vừa nhìn thấy dung nhan Tiểu Hoàng thì đều nhớ ngay đến Ân Tịch Ly của năm đó…thật sự là giống vô cùng.
Tiểu Hoàng chậm rãi ngước lên nhìn thẳng vào Hoàng đế, chợt nghĩ đến việc của năm đó, ông ta đã già đi nhiều lắm. Tiểu Hoàng nhìn khí sắc thì biết ông ta sẽ chẳng sống quá hai ba năm nữa. Thân thể của Hoàng đế thật sự không tốt.
Hoàng đế cũng nhìn Tiểu Hoàng, sau đó quay sang nhìn Ngao Thịnh – “Thái tử…một năm vừa rồi con làm tốt lắm.”
Ngao Thịnh chợt cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Hoàng đế nhìn Tiểu Hoàng chăm chú là thế, ấy mà với mình chỉ liếc mắt một cái rồi thôi. Tuy vậy hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt – “Đa tạ phụ hoàng khích lệ.”
Hoàng đế gật gù tỏ vẻ hài lòng với biểu hiện của Ngao Thịnh, lại nói tiếp với Hoàng Bán Tiên – “Nghe bảo Hoàng tiên sinh và Bảo chủ của Hắc Vân Bảo là Tư Đồ thành thân với nhau.”
Tiểu Hoàng hơi sửng sốt, không nghĩ đến vấn đề đầu tiên mà ông ta hỏi lại là chuyện này, nhưng rồi y vẫn gật đầu đáp – “Dạ phải!”
“À!” – hoàng đế thuận miệng buông một tiếng, sau đó mới đưa mắt nhìn chúng quan và hỏi – “Các khanh nhìn xem có giống không?”
Quần thần nhìn nhau rồi đồng loạt đáp – “Giống, thật sự rất giống.”
Hoàng đế bật cười, cười rồi lại ho khan, càng lúc càng dữ dội hơn. Đúng lúc này có một tên người hầu từ phía sau tấm bình phong chạy đến dâng nước – “Hoàng thượng, xin người bảo trọng long thể.”
Tiểu Hoàng ngước nhìn người nọ một cái liền sửng sốt…Người kia chính là kẻ hoàn toàn mất tích sau cái chết của Thụy Vương, Văn Xương Minh.
Văn Xương Minh cũng liếc nhìn Tiểu Hoàng, đợi cho Hoàng đế dùng trà xong liền nhận lại chén và đứng một bên thị hầu.
“Đúng rồi, Thần Quý đâu?” – Hoàng đế đột nhiên hỏi Hạ Viêm Quảng – “Sao không thấy nó vào triều.”
Hạ Viêm Quảng nhanh chóng bước ra giữa đại điện – “Bẩm Hoàng thượng, Nhị Hoàng tử hôm qua bị cảm phong hàn nên phải nghỉ ngơi.”
Hoàng đế nhíu mày khẽ bảo – “Sao lại bệnh nữa rồi…Ai chà.” – ông ta thở dài dặn dò Ngao Thịnh – “Thịnh Nhi, con có rảnh rỗi thì đến thăm Nhị hoàng huynh đi.”
“Dạ, sau khi hạ triều nhi thần sẽ đến ngay ạ.” – Ngao Thịnh gật đầu.
“Dẫn cả Thái phó theo.” – Hoàng đế nhìn Hoàng Bán Tiên – “Thái phó là người tài cao, nói không chừng có thể giúp Thần Quý chữa dứt bệnh.” – nói xong liền phất tay – “Hôm nay đến đây thôi, còn ai có việc gì cần tấu không?”
Chúng thần đều lắc đầu, thế là Hoàng đế liền hạ lệnh bãi triều rồi rời đi.
Lần đầu tiên gặp mặt cũng không đến mức gian nan như Ngao Thịnh vẫn nghĩ, càng không nhìn ra được ý đồ của Hoàng đế là đâu. Hắn cùng Tiểu Hoàng rời khỏi đại điện, cùng sánh bước ra ngoài hoàng cung. Ngao Thịnh nhịn không được phải hỏi – “Sao chỉ hỏi có mấy câu rồi thôi?”
Tiểu Hoàng cũng không nói gì, chỉ hỏi lại – “Bao giờ thì đệ đi thăm Nhị hoàng tử?”
Ngao Thịnh bĩu môi – “Ăn trưa xong thì đi, thấy hắn ta chẳng nuốt nổi cơm nữa.”
Tiểu Hoàng lắc đầu níu hắn lại – “Vẫn nên đi ngay đi.”
“Vì sao chứ?” – Ngao Thịnh có phần bất mãn – “Sao phải làm vậy.”
Tiểu Hoàng kéo hắn lên xe ngựa – “Đệ nghe ta đi, ta cũng muốn xem sao.”
Ngao Thịnh hết cách, đành đưa Tiểu Hoàng đến phủ đệ của Nhị hoàng tử Thần Quý. Hạ nhân sau khi đi bẩm báo liền dẫn đường cho hai người vào phủ…Tiểu Hoàng trông qua mà giật mình, phủ đệ của Nhị hoàng tử có vẻ đơn sơ, nhìn sao cũng không ra là nơi ở của một vị hoàng tử cả.
Ngao Thịnh nhìn ra băn khoăn của Tiểu Hoàng nên giải thích – “Bởi vì khi trước hắn thân cận với Thụy Vương quá, sau Thụy Vương tạo phản thất bại nên hắn phải làm ra vẻ thế này. Nói cho tốt lành hơn là tự mình sám hối.”
Tiểu Hoàng gật đầu.
Hai người đi hết sân thì thấy có vài người đang vội vàng bước về phía họ, đi đầu nhóm người chính là Nhị hoàng tử, trông sắc diện quả nhiên là có bệnh trong người.
“Thần Quý tham kiến Thái tử.” – Nhị hoàng tử vừa ho vừa hành lễ với Ngao Thịnh. Ngao Thịnh nhanh chóng tiến lên đỡ lấy y – “Hoàng huynh đang không khỏe, lẽ ra phải ở trong phòng nghỉ ngơi, cần gì phải ra đây đón tiếp chứ.”
“À!” – Thần Quý lắc đầu thở dài – “Thần Quý nghe báo là Thái tử và Thái phó đến thăm, không ra thì thật thất lễ…” – nói xong liền đánh mắt sang chỗ Hoàng Bán Tiên – “Vị này là…”
Tiểu Hoàng mỉm cười chắp tay vái Thần Quý – “Tham kiến Nhị hoàng tử.”
Nhị hoàng tử gật đầu cẩn thận nhìn Tiểu Hoàng – “Hoàng tiên sinh vẫn khỏe chứ? Từ sau khi từ biệt ở Hạc Minh sơn trang đến nay dễ cũng hai năm rồi còn gì.”
Tiểu Hoàng cười gật đầu đáp lời – “Nhị hoàng tử vẫn khỏe chứ?”
“Ai chà…khỏe gì mà khỏe chứ?” – Thần Quý lắc đầu cười khổ – “Chỉ có Hoàng tiên sinh khỏe chứ ta đã là ngọn nến trước gió kéo chút hơi tàn thôi.”
“Sao hoàng huynh lại nói thế?” – Ngao Thịnh trong lòng tự nhủ ngươi bệnh thật hay bệnh giả thì hôm nay khắc biết thôi – “Lần này phụ hoàng đặc biệt phái Hoàng tiên sinh đến xem bệnh cho huynh đấy.”
“Ôi…” – sắc mặt Thần Quý hơi biến chuyển – “Hoàng tiên sinh biết xem bệnh ư?”
Ngao Thịnh cười – “Hoàng tiên sinh có một nửa là thần tiên mà.” – Ngao Thịnh sấn thêm một bước, gằn giọng với Thần Quý – “Trừ phi là không có bệnh, bằng ngược lại thì bệnh gì cũng có thể chữa khỏi cả.”
Thần Quý cười nhẹ tỏ ra ngại ngùng – “Thái tử nói đùa rồi…Nào, mời vào trong.”
Hai người tuy lòng nghĩ khác nhau nhưng trên mặt ai cũng vẽ ra nét tươi cười cùng bước vào thư phòng của nhị hoàng tử Thần Quý. Sau khi vào phòng, Thần Quý dặn dò người hầu dâng trà, mời Ngao Thịnh ngồi ở ghế trên.
Ngồi xuống nói chuyện được dăm ba câu thì Ngao Thịnh mời Tiểu Hoàng chẩn mạch cho Thần Quý xem thế nào. Thần Quý vốn định từ chối, nhưng Ngao Thịnh lại nửa thật nửa đùa mà bảo rằng – “Đây là lời phụ hoàng dặn dò, chúng ta còn phải trở về bẩm báo kết quả cho người.”
Sắc mặt Thần Quý càng lúc càng khó coi, Tiểu Hoàng mỉm cười bước lên phía trước – “Nhị hoàng tử chớ quá lo lắng, cứ để ta bắt mạch là được rồi.”
Thần Quý gật đầu, đặt tay lên bàn. Tiểu Hoàng ấn tay vào mạch của Thần Quý, trầm lặng theo dõi chốc lát rồi rút tay về, sau đó bảo – “Bệnh tình của Nhị hoàng tử quả thật rất nặng.”
Nét mặt của cả Ngao Thịnh lẫn Thần Quý nhất thời cùng giống hệt như nhau. Ngao Thịnh vội hỏi – “Bệnh tình của hoàng huynh sao rồi?”
Tiểu Hoằng thấy sắc diện Thần Quý đã trắng bệch ra, liền hỏi – “Chẳng hay có phải Nhị hoàng tử đã từng dùng các loại thuốc có tính nhiệt trong một thời gian dài?”
Thần Quý nhướn mày, gật đầu – “Đúng là trước đây có dùng không ít…nhưng đã ngừng hơn cả năm rồi.”
Tiểu Hoàng thở dài – “Chỉ e, đã ăn sâu vào thể tạng rồi.”
Sắc mặt Thần Quý mỗi lúc một trắng thêm – “Vậy…có cách nào chữa được không?”
Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ rồi đáp – “Chỉ sợ là…khó lắm.”
Một câu nói ra như thể gáo nước lạnh dội xuống đầu Thần Quý, trong thoáng chốc tay chân hắn trở nên lạnh ngắt hết…Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh ngồi thêm một lát, thấy Thần Quý có vẻ không yên lòng bèn đứng dậy cáo từ.
Hai người lên xe quay lại phủ Thái tử, Ngao Thịnh cau mày – “Ta cứ nghĩ hắn giả bệnh, ai ngờ đâu lại là thật.”
Tiểu Hoàng thản nhiên đáp – “Đệ không nghĩ sai đâu, hắn thật sự giả bệnh đấy.”
“A?” – Ngao Thịnh giật mình – “Vậy sao huynh lại bảo bệnh của hắn nặng lắm.”
Tiểu Hoàng lắc đầu cười nhẹ – “Phụ hoàng đệ bảo chúng ta đến xem bệnh cho Thần Quý là muốn vạch trần chuyện giả bệnh của hắn, khơi mào ra chuyện tranh đấu giữa hai bên.”
Ngao Thịnh chợt hiểu ra – “À…huynh bảo hắn bệnh nặng là cố tình để hắn nảy sinh lòng nghi ngờ. Nhưng hắn thật sự mắc mưu dễ dàng vậy sao?”
Tiểu Hoàng gật gù – “Thật ra lúc trước Thần Quý đích thật đã sử dụng nhiều thứ thuốc có hại cho cơ thể hắn, cho nên một năm qua hắn như thế là nhằm để chữa bệnh.”
“Thì ra là thế.” – Ngao Thịnh vỡ lẽ – “Chả trách sao một năm hắn và Hạ Viêm Quảng lại thủ thế như vậy.”
Tiểu Hoàng nhìn Ngao Thịnh – “Đã lâu như thế, Thần Quý hẳn đã mời rất nhiều ngự y trong triều đến chữa trị cho mình.”
Ngao Thịnh cười – “Nhưng dù cho là ngự y nào nói hắn không sao thì hắn vẫn chưa an tâm, đúng không?”
Tiểu Hoàng tựa lưng vào ghế ngồi – “Đúng!”
/109
|